Sổ Tay Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Chương 8: Quyển 9: Cô Bé Điêu Ngoa Và Nam Tước Quỷ Hút Máu (8)
Cửu Công Chủ Lưu Bộ
05/07/2022
- “Edre.”
Lôi bá tước gọi hắn lại:
- “Con đã quên tổ huấn của gia tộc Nạp Lai Ân chúng ta sao?”
Điều thứ nhất tổ huấn Nạp Lai Ân gia tộc: Không được thương tổn nhân loại, nếu không sẽ bị xử cực hình.
Edre cười lạnh một tiếng:
- “Ta chỉ biết muội muội ta sắp chết rồi!”
Ở trong lòng Edre muội muội quan trọng hơn tất cả. Cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng Như Ý.
Những người khác ý đồ giữ chặt Edre, Hi Nặc đi ra.
Hi Nặc nói:
- “Để hắn đi thôi.”
- “Tổ huấn của chúng ta cũng có một quy định: Nếu nhân loại tự nguyện, sẽ được tính là không vi phạm quy tắc.”
Chẳng qua, bao năm trôi qua, không có người gặp được nhân loại tự nguyện dâng ra máu tươi của chính mình, làm thức ăn cho quỷ hút máu.
Cho nên, điều này đều trở nên mơ hồ, đã bị gia tộc Nạp Lai Ân lãng quên.
Edre nhìn nam nhân hư tình giả ý, thống hận Hi Nặc đến cực điểm! Nếu không phảu vì Hi Nặc, Như Ý căn bản sẽ không xảy ra chuyện.
Cho nên, Edre không cảm kích chỉ hừ lạnh một tiếng.
Tổ huấn là cái gì, quy tắc là cái gì? Edre hắn căn bản khinh thường!
Chẳng lẽ, mệnh của muội muội liền không thể so với mệnh của những nhân loại kia sao? A!
Edre thực mau phi thân rời đi lâu đài cổ, xuyên qua tiến vào khu rừng.
Edre không biết đi qua bao nhiêu đường, mãi cho đến khi trời sắp tối đen, mới tìm được một bóng người.
Đó là một nữ hài nhỏ xinh, ngồi xổm đang hái nấm.
Edre bất chấp mọi mặt, trực tiếp bắt lấy nữ hài kia.
Trong lòng Edre hiện giờ chỉ có muội muội, mặc kệ vết thương trên người cùng thân thể đang ở trạng thái suy yếu.
Nữ hài kia đột nhiên bị người vác lên, sau đó bị mang xuyên qua với tốc độ cực nhanh, trực tiếp bị dọa choáng váng.
Edre mang theo nữ hài đến mép giường Từ Như Ý. Tay lấy ra dao, chuẩn bị cắt cổ tay nữ hài.
Lôi bá tước bắt lấy tay Edre nói:
- “Hài tử, đừng hạ thủ. Con còn có cơ hội.”
- “Phụ thân, ngay cả người cũng nói như vậy sao?”
Edre thực thất vọng nói:
- “Muội muội liền sắp chết rồi. Người không nhìn thấy sao? Chúng ta còn phải chờ nhân loại này đồng ý mới được sao?”
- “Ta cũng không muốn mất đi con, đứa con trai còn lại duy nhất này!”
Lôi bá tước tang thương nói.
Từ Như Ý cũng không có mất đi hoàn toàn ý thức.
Nghe được hai người khắc khẩu, nàng gian nan mở mắt, phát hiện Edre mang người đến, thế nhưng chính là nguyên nữ chủ Lý Vũ Phi.
Nàng quả thực sắp bị ca ca làm cho tức chết. Thật vất vả thay đổi vận mệnh, ngăn cản Hi Nặc cùng Lý Vũ Phi tương ngộ, ca ca mình thế nhưng lại tự mình đem tình địch của nàng đến trước mặt nàng.
Ai... Chính là cũng không trách ca ca được...
- “Ca ca...”
Từ Như Ý suy yếu bắt lấy tay Edre, lắc đầu:
- “Không, không cần...”
Bẫy rập của người sói còn đang chờ bọn họ, biết bọn họ sẽ bắt nhân loại tới, dùng lý do tốt nhất xâm chiếm. Nàng sao có thể để cho người sói được như ý?
Một khi dùng đến máu tươi của Lý Vũ Phi, không chỉ liên lụy ca ca, cũng vĩnh viễn không đạt được hảo cảm của Hi Nặc.
- “Ca ca, không cần....”
- “Muội muội! Muội muội, muội đừng sợ, ca ca lập tức cứu muội!”
Edre lại lần nữa cầm dao hướng tới Lý Vũ Phi.
- “Không... Ta không cần nàng cứu... Đây là máu nhân loại ghê tởm, ta mới không cần máu của nàng cứu...”
Như Ý nói đứt quãng:
- “Ca ca, trấn nhỏ có cái bệnh viện, nơi đó có sẵn túi máu...”
Như Ý vừa dứt lời, liền có một đạo thân ảnh xẹt qua cửa sổ, hướng về phía mặt trời mọc rời đi.
Edre nhìn phương hướng bên kia, đúng là hướng đi trấn nhỏ.
Thân ảnh vừa rồi, vừa thấy chính là Hi Nặc. Nói vậy, hắn là vì Như Ý đi lấy túi máu.
Dù vậy, Edre cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Lý Vũ Phi sớm đã sợ tới mức hôn mê, lôi bá tước cho người an bài nơi ở cho Lý Vũ Phi tạm thời ở phòng bên cạnh phòng Như Ý. Nếu Hi Nặc không lấy được túi máu, đến lúc đó lại khuyên Lý Vũ Phi cứu Như Ý.
Edre quá mức kích động, đã bị người kéo xuống.
Lôi bá tước gọi hắn lại:
- “Con đã quên tổ huấn của gia tộc Nạp Lai Ân chúng ta sao?”
Điều thứ nhất tổ huấn Nạp Lai Ân gia tộc: Không được thương tổn nhân loại, nếu không sẽ bị xử cực hình.
Edre cười lạnh một tiếng:
- “Ta chỉ biết muội muội ta sắp chết rồi!”
Ở trong lòng Edre muội muội quan trọng hơn tất cả. Cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng Như Ý.
Những người khác ý đồ giữ chặt Edre, Hi Nặc đi ra.
Hi Nặc nói:
- “Để hắn đi thôi.”
- “Tổ huấn của chúng ta cũng có một quy định: Nếu nhân loại tự nguyện, sẽ được tính là không vi phạm quy tắc.”
Chẳng qua, bao năm trôi qua, không có người gặp được nhân loại tự nguyện dâng ra máu tươi của chính mình, làm thức ăn cho quỷ hút máu.
Cho nên, điều này đều trở nên mơ hồ, đã bị gia tộc Nạp Lai Ân lãng quên.
Edre nhìn nam nhân hư tình giả ý, thống hận Hi Nặc đến cực điểm! Nếu không phảu vì Hi Nặc, Như Ý căn bản sẽ không xảy ra chuyện.
Cho nên, Edre không cảm kích chỉ hừ lạnh một tiếng.
Tổ huấn là cái gì, quy tắc là cái gì? Edre hắn căn bản khinh thường!
Chẳng lẽ, mệnh của muội muội liền không thể so với mệnh của những nhân loại kia sao? A!
Edre thực mau phi thân rời đi lâu đài cổ, xuyên qua tiến vào khu rừng.
Edre không biết đi qua bao nhiêu đường, mãi cho đến khi trời sắp tối đen, mới tìm được một bóng người.
Đó là một nữ hài nhỏ xinh, ngồi xổm đang hái nấm.
Edre bất chấp mọi mặt, trực tiếp bắt lấy nữ hài kia.
Trong lòng Edre hiện giờ chỉ có muội muội, mặc kệ vết thương trên người cùng thân thể đang ở trạng thái suy yếu.
Nữ hài kia đột nhiên bị người vác lên, sau đó bị mang xuyên qua với tốc độ cực nhanh, trực tiếp bị dọa choáng váng.
Edre mang theo nữ hài đến mép giường Từ Như Ý. Tay lấy ra dao, chuẩn bị cắt cổ tay nữ hài.
Lôi bá tước bắt lấy tay Edre nói:
- “Hài tử, đừng hạ thủ. Con còn có cơ hội.”
- “Phụ thân, ngay cả người cũng nói như vậy sao?”
Edre thực thất vọng nói:
- “Muội muội liền sắp chết rồi. Người không nhìn thấy sao? Chúng ta còn phải chờ nhân loại này đồng ý mới được sao?”
- “Ta cũng không muốn mất đi con, đứa con trai còn lại duy nhất này!”
Lôi bá tước tang thương nói.
Từ Như Ý cũng không có mất đi hoàn toàn ý thức.
Nghe được hai người khắc khẩu, nàng gian nan mở mắt, phát hiện Edre mang người đến, thế nhưng chính là nguyên nữ chủ Lý Vũ Phi.
Nàng quả thực sắp bị ca ca làm cho tức chết. Thật vất vả thay đổi vận mệnh, ngăn cản Hi Nặc cùng Lý Vũ Phi tương ngộ, ca ca mình thế nhưng lại tự mình đem tình địch của nàng đến trước mặt nàng.
Ai... Chính là cũng không trách ca ca được...
- “Ca ca...”
Từ Như Ý suy yếu bắt lấy tay Edre, lắc đầu:
- “Không, không cần...”
Bẫy rập của người sói còn đang chờ bọn họ, biết bọn họ sẽ bắt nhân loại tới, dùng lý do tốt nhất xâm chiếm. Nàng sao có thể để cho người sói được như ý?
Một khi dùng đến máu tươi của Lý Vũ Phi, không chỉ liên lụy ca ca, cũng vĩnh viễn không đạt được hảo cảm của Hi Nặc.
- “Ca ca, không cần....”
- “Muội muội! Muội muội, muội đừng sợ, ca ca lập tức cứu muội!”
Edre lại lần nữa cầm dao hướng tới Lý Vũ Phi.
- “Không... Ta không cần nàng cứu... Đây là máu nhân loại ghê tởm, ta mới không cần máu của nàng cứu...”
Như Ý nói đứt quãng:
- “Ca ca, trấn nhỏ có cái bệnh viện, nơi đó có sẵn túi máu...”
Như Ý vừa dứt lời, liền có một đạo thân ảnh xẹt qua cửa sổ, hướng về phía mặt trời mọc rời đi.
Edre nhìn phương hướng bên kia, đúng là hướng đi trấn nhỏ.
Thân ảnh vừa rồi, vừa thấy chính là Hi Nặc. Nói vậy, hắn là vì Như Ý đi lấy túi máu.
Dù vậy, Edre cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Lý Vũ Phi sớm đã sợ tới mức hôn mê, lôi bá tước cho người an bài nơi ở cho Lý Vũ Phi tạm thời ở phòng bên cạnh phòng Như Ý. Nếu Hi Nặc không lấy được túi máu, đến lúc đó lại khuyên Lý Vũ Phi cứu Như Ý.
Edre quá mức kích động, đã bị người kéo xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.