Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăn Nuôi
Chương 8: Nhảy
Hoa Tâm Giả
14/01/2022
Chưa từng có ai chịu cùng cậu vượt qua nguy hiểm. Những thằng nhóc trước kia cậu nuôi, một khi lớn lên, tụi nó không đứa nào chịu quay đầu lại, có lẽ cũng có đứa quay đầu, nhưng đều có tâm nhưng vô lực, nhưng Phương Hoa đã dùng hành động của mình báo đáp cậu.
Khi con người đã không có thói quen được nhận hồi báo như cậu, thì khi nhận được hồi báo, cậu sẽ vui đến mức không thể dùng lời mà miêu tả được.
Cậu không ngủ được, vì thế, cậu nương theo ánh đèn lờ mờ mà nhìn góc nghiêng trên khuôn mặt của Phương Hoa rồi vẽ lại. Vẽ tranh là một quá trình hoạt động rất chậm, nhất là vẽ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Phương Hoa, mỗi một nét bút đều phải thật cẩn thận, đồ xong lại sửa, cuối cùng vẽ được một nửa thì cậu chịu không nổi nữa, gục xuống bàn ngủ luôn.
Sau khi tỉnh lại, cậu vẫn còn đang dựa vào bàn. Phương Hoa đã tỉnh, nó lia mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, hàng lông mi thật dài thường thường rũ xuống như cánh bướm.
“Cậu tỉnh rồi.” Phương Dung có hơi xấu hổ, “Đói à?”
Đã một ngày không được ăn cơm, chắc đã đói bụng rồi.
Phương Hoa gật đầu nhẹ đến mức hầu như không thể nhìn thấy. Nó nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, bả vai mượt mà lộ ra ngoài, trên vai còn quấn một tầng băng gạc.
Phương Dung nhìn thấy, mỉm cười với nó, rồi vào bếp làm đồ cho nó ăn.
Phương Hoa giống như một đứa trẻ, thích ăn đồ ngọt, kẹo que, bánh ngọt hay sữa nó đều thích.
Vì để chiếu cố nó, Phương Dung đặc biện làm món sười chua ngọt.
Vô luận đã qua bao nhiêu năm, văn hóa ẩm thực vẫn là trường tồn mãi mãi. Chao, cá mực nướng vỉ, thịt nướng, malatang (1) luôn xuất hiện tại phố lớn ngõ nhỏ, truyền thừa mấy ngàn năm.
Đương nhiên, những món bình dân đó không phải là món ăn vặt thuần túy, bởi vì muốn đặt ra giá rẻ, người bán phải dùng thịt nhân tạo hoặc bơm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ để động vật lớn nhanh.
Nghe nói thật lâu thật lâu trước kia, động vật cũng như con người, được ăn cỏ ăn thức ăn gia súc, cho nên tụi nó đặc biệt béo tốt. Giờ tụi nó y như trái bong bóng, chả có mùi vị gì cả, thịt chân chính đã không còn ăn được nữa rồi.
Có chút đáng tiếc. Phương Dung hận bản thân sao lại không được sinh ra ở cái thời đại đó, bằng không cậu sẽ có nhiều cơ hội để triển lộ tay chân hơn. Dù sao có nguyên liệu tốt thì mới có thể làm ra đồ ăn ngon.
Sườn xào chua ngọt ăn kèm với canh rau cải bồi bổ cho cánh tay rất tốt.
Nhưng bởi vì trong công ty có phòng nghỉ, trong phòng nghỉ lại có giường, cậu lại thường xuyên trực ban, không thường hay ở nhà, cho nên trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn.
Ngược lại sữa có hai bình chưa hết hạn sử dụng. Phương Dung mang ra cho nó, “Cậu uống cái này trước đi. Tôi đi mua thức ăn.”
Phương Hoa không nói chuyện. Nó không có yêu cầu ăn uống gì cả, cho cái gì liền ăn cái đó, đặc biệt dễ nuôi.
Nhưng mà, Phương Dung có hơi lo. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Phương Hoa ra ngoài, không hiểu tí ti gì về thế giới bên ngoài cả. Nếu lỡ chạy ra ngoài, hoặc là bị cái gì đó đụng, rất có thể tạo thành bi kịch, cho nên cậu cố ý mở TV ba chiều ra cho nó xem.
Trên tivi đang chiếu một tiết mục giải trí, bên trong có một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng ăn diện hoa lệ khiêu vũ, thân thể xoay vòng không ngừng, mỗi một động tác đều tỏa ra khí chất tao nhã và hoàn mỹ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Phương Hoa được xem tivi. Nó hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cái người trong chương trình, nó không nhìn Phương Dung nữa, ngược lại là nhìn chằm chằm vào tivi.
Tuy không thấy rõ mặt của người phụ nữ kia, nhưng khí chất lại tốt vô cùng, vũ điệu khổng tước xòe đuôi được cô múa cực hoàn mỹ cực giống như thật.
Ở thời đại này, nữ nhân rất hiếm, vừa xinh đẹp vừa có dáng người như thế đương nhiên là hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Chợ ở rất gần đây, phỏng chừng chờ cô ta nhảy xong thì Phương Dung cũng về tới nhà, vì thế cậu đóng cửa lại rồi đi ra chợ.
Hôm qua không biết đã mưa lúc nào, giờ bên ngoài có hơi lạnh, cậu túm chặt quần áo lại, bước nhanh vào chợ.
Mùi ở trong chợ rất tanh. Nơi bán thịt gà thịt cá chiếm vị trí rất lớn, nhưng rau dưa thì lại rất ít, bởi vì phi thuyền có đất trồng chỉ có hạn, nơi bán rau dưa tươi ngon không nhiều, đa phần đều là đồ ăn làm sẵn, nhưng thứ đó đều là dùng dịch dinh dưỡng làm thành.
Cho dù gia đình bình thường thì cũng không thể tiêu phí nhiều như vậy được, mỗi tháng nhiều nhất chỉ được ăn một hai bữa như thế thôi. Ngược lại, các loại thịt nhân tạo rất được hoan nghênh. Cho tới năm 2180, người Trung Quốc vẫn không thể thoát khỏi tình cảnh thịt gà thịt vịt bị bơm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ tăng trọng, vì thế lúc mua đồ phải cẩn thận, bất cẩn một cái là ăn trúng thịt bẩn ngay.
Phương Hoa là động vật ăn thịt, từ nhỏ đã ghét rau dưa, nên cậu không mua rau, chỉ mua sườn lợn, một phần dùng để nấu canh, một phần thì làm sườn chua ngọt.
Sườn chua ngọt có vị ngọt, nó chắc sẽ thích thôi. Thú nhân không thích ăn mặn, ăn mặn nhiều sẽ khiến bọn họ bị căng thẳng, da lông cũng sẽ biến thành màu trắng. Bất quá, Phương Hoa đã trắng sẵn rồi, ăn thêm chút muối chắc không sao đâu.
Cậu rất ít khi mua nấm hương. Nấm hương cũng là rau dưa, giá cả rất mắc. Chủ yếu là sợ ăn thịt quá nhiều Phương Hoa sẽ không muốn ăn. Chay mặn phối hợp mới là hợp lý nhất.
Lúc cậu về nhà, nghe thấy trong nhà có động tĩnh, vừa mở cửa liền thấy Phương Hoa đã rời giường. Nó đang đứng ở giữa phòng, trên người quấn khăn trải bàn màu trắng, bắt chước động tác nhảy múa trên tivi.
Trên tường xuất hiện một bóng dáng. Bóng dáng kia có đôi mắt dài nhỏ, đỉnh đầu có ba cọng lông chim, tựa như một con khổng tước ẩn nấp trong bóng tối, hoặc dạo bước trong rừng rậm, hoặc ngâm mình nghịch nước, duỗi thân, vung vẩy, lướt nước, không một bước nào mà không hoàn mỹ đến tận cùng. Học giống như thật.
Phách!
Mảnh vải màu trắng vung lên, cực kỳ giống như khổng tước xòe đuôi. Hai tay Phương Hoa vặn ra đằng sau, bày ra một độ cung duyên dáng, bắt chước động tác cúi chào của người múa trong tivi.
Nó thở hổn hển, băng vải đã hơi nhiễm màu máu, dưới màu sắc trắng nõn của làn da phá lệ rõ ràng, đường cong gầy yếu dưới vũ khúc được bày ra hoàn mỹ, so với người múa trong tivi kia còn đẹp hơn.
Khổng tước xòe đuôi vốn là con đực. Tuy đường cong của nữ nhân sẽ làm đẹp hơn, nhưng để Phương Hoa nhảy thì còn thích hợp hơn thế, giống như có thiên phú vậy, chỉ cần học một chút liền biết.
Bốp! Bốp bốp!
Phương Dung thầm vỗ tay trong lòng ủng hộ cho nó.
Mặt Phương Hoa hơi ửng đỏ, trán đổ đầy mồ hôi, lông mi thật dàng không ngừng chớp chớp, chỉ là bộ dáng thiếu niên nhưng giờ lại lộ vẻ gợi cảm khác thường.
Nó đang bị thương, không thích hợp với loại vận động như thế. Càng cử động, vết máu trên băng vải càng nhiều. Sắc mặt của nó trắng bệch, tựa hồ chỉ cần có gió thổi qua liền ngã.
Phương Dung lập tức buông đồ ăn xuống rồi qua dìu nó, “Cậu không sao chứ?”
Phương Hoa ngồi xuống ghế salon, hơi nhắm mắt lại rồi khẽ lắc đầu.
Phương Dung lo lắng, cứ mãi dặn dò không được lộn xộn, phải chú ý nghỉ ngơi, xong xuôi rồi mới đem đồ vào phòng bếp, rửa sườn heo rồi đem đi nấu.
Món sườn chua ngọt có hơi phức tạp. Đầu tiên phải nấu sườn, để mấy thứ bẩn ở trong sườn heo nấu ra hết, thuận tiện diệt khuẩn. Sau đó dùng lửa lớn nướng, rồi mới rửa sạch bọt trên mặt sườn.
Bước thứ ba là giã nát gừng, hoa hồi (2) , hoa tiêu, rượu gia vị (3) , hành tây rồi bỏ tất cả vào sườn heo, bật lửa nhỏ, nấu khoảng 40 phút, để đến khi thịt chín mềm thì mới xong.
Bước thứ tư là lấy sườn heo là rửa sơ qua bằng nước sạch, sau đó bỏ vào chậu chứa bột, dùng hai tay đảo sườn heo để cho mỗi sườn heo đều dính một tầng bột mỏng.
Cuối cùng mới là điểm mấu chốt nhất. Đổ dầu trộn salad hoặc dầu ăn vào nồi sạch rồi bật bếp, chờ đến khi nồi bốc lên làn khói nhẹ thì thả sườn heo vào, chiên đến khi sườn heo biến màu thì vớt ra ngay, nếu không thịt sẽ bị khô.
Cuối cùng là đổ dầu ra khỏi nồi, chỉ chừa lại một chút ít, cho khoảng 50 gam đường trắng hoặc đường phèn, một ít bột tiêu, nấu với lửa nhỏ. Nếu cảm thấy màu sắc sườn heo chưa đủ đậm, có thể cho thêm vài giọt Lão Trừu (4)hoặc cho chút dấm. Thế là thành một món sườn chua ngọt rồi.
Nấu canh xương thì đơn giản hơn, không cần phải chú ý nhiều như vậy, đổ vào hai lần nước là xong rồi.
Khẩu vị của Phương Dung khá nặng, thường hay nêm nhiều gia vị. Cậu sợ Phương Hoa không thích, nên cố ý nhặt hành lá rau thơm và gừng ra hết rồi mới cho Phương Hoa ăn.
Hiển nhiên cậu suy nghĩ nhiều rồi, Phương Hoa không chỉ thích ăn, mà còn cái gì cũng ăn tất, hơn nữa còn rất thích sườn chua ngọt bỏ thêm đường phèn nữa kìa. Chắc là bởi vì món đó chua chua ngọt ngọt thích hợp khẩu vị nhỉ?
Một bàn thức ăn Phương Dung không gắp được bao nhiêu, cơ bản tất cả đều vào bụng của Phương Hoa hết rồi.
Nó ăn xong, không hề nói ngon hay dở, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp im lặng nhìn chằm chằm Phương Dung, cậu đi đâu, nó nhìn tới đó.
“Trên mặt tôi có dính gì à?” Một lần, hai lần, ba lần, Phương Dung rốt cuộc nhịn không được mà hỏi.
_______________________
(1) malatang:
(2) hoa hồi = bát giác:
(3) rượu gia vị: là loại rượu dùng cho nấu ăn, giống với rượu trắng mà người Việt Nam hay dùng khi nấu.
(4) Lão Trừu: một dạng màu thực phẩm để thức ăn lên màu đẹp, tương tự như nước màu dừa của mình hoặc thắng đường làm caramel để có màu nâu đậm khi kho thịt ấy.
Khi con người đã không có thói quen được nhận hồi báo như cậu, thì khi nhận được hồi báo, cậu sẽ vui đến mức không thể dùng lời mà miêu tả được.
Cậu không ngủ được, vì thế, cậu nương theo ánh đèn lờ mờ mà nhìn góc nghiêng trên khuôn mặt của Phương Hoa rồi vẽ lại. Vẽ tranh là một quá trình hoạt động rất chậm, nhất là vẽ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Phương Hoa, mỗi một nét bút đều phải thật cẩn thận, đồ xong lại sửa, cuối cùng vẽ được một nửa thì cậu chịu không nổi nữa, gục xuống bàn ngủ luôn.
Sau khi tỉnh lại, cậu vẫn còn đang dựa vào bàn. Phương Hoa đã tỉnh, nó lia mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, hàng lông mi thật dài thường thường rũ xuống như cánh bướm.
“Cậu tỉnh rồi.” Phương Dung có hơi xấu hổ, “Đói à?”
Đã một ngày không được ăn cơm, chắc đã đói bụng rồi.
Phương Hoa gật đầu nhẹ đến mức hầu như không thể nhìn thấy. Nó nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, bả vai mượt mà lộ ra ngoài, trên vai còn quấn một tầng băng gạc.
Phương Dung nhìn thấy, mỉm cười với nó, rồi vào bếp làm đồ cho nó ăn.
Phương Hoa giống như một đứa trẻ, thích ăn đồ ngọt, kẹo que, bánh ngọt hay sữa nó đều thích.
Vì để chiếu cố nó, Phương Dung đặc biện làm món sười chua ngọt.
Vô luận đã qua bao nhiêu năm, văn hóa ẩm thực vẫn là trường tồn mãi mãi. Chao, cá mực nướng vỉ, thịt nướng, malatang (1) luôn xuất hiện tại phố lớn ngõ nhỏ, truyền thừa mấy ngàn năm.
Đương nhiên, những món bình dân đó không phải là món ăn vặt thuần túy, bởi vì muốn đặt ra giá rẻ, người bán phải dùng thịt nhân tạo hoặc bơm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ để động vật lớn nhanh.
Nghe nói thật lâu thật lâu trước kia, động vật cũng như con người, được ăn cỏ ăn thức ăn gia súc, cho nên tụi nó đặc biệt béo tốt. Giờ tụi nó y như trái bong bóng, chả có mùi vị gì cả, thịt chân chính đã không còn ăn được nữa rồi.
Có chút đáng tiếc. Phương Dung hận bản thân sao lại không được sinh ra ở cái thời đại đó, bằng không cậu sẽ có nhiều cơ hội để triển lộ tay chân hơn. Dù sao có nguyên liệu tốt thì mới có thể làm ra đồ ăn ngon.
Sườn xào chua ngọt ăn kèm với canh rau cải bồi bổ cho cánh tay rất tốt.
Nhưng bởi vì trong công ty có phòng nghỉ, trong phòng nghỉ lại có giường, cậu lại thường xuyên trực ban, không thường hay ở nhà, cho nên trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn.
Ngược lại sữa có hai bình chưa hết hạn sử dụng. Phương Dung mang ra cho nó, “Cậu uống cái này trước đi. Tôi đi mua thức ăn.”
Phương Hoa không nói chuyện. Nó không có yêu cầu ăn uống gì cả, cho cái gì liền ăn cái đó, đặc biệt dễ nuôi.
Nhưng mà, Phương Dung có hơi lo. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Phương Hoa ra ngoài, không hiểu tí ti gì về thế giới bên ngoài cả. Nếu lỡ chạy ra ngoài, hoặc là bị cái gì đó đụng, rất có thể tạo thành bi kịch, cho nên cậu cố ý mở TV ba chiều ra cho nó xem.
Trên tivi đang chiếu một tiết mục giải trí, bên trong có một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng ăn diện hoa lệ khiêu vũ, thân thể xoay vòng không ngừng, mỗi một động tác đều tỏa ra khí chất tao nhã và hoàn mỹ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Phương Hoa được xem tivi. Nó hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cái người trong chương trình, nó không nhìn Phương Dung nữa, ngược lại là nhìn chằm chằm vào tivi.
Tuy không thấy rõ mặt của người phụ nữ kia, nhưng khí chất lại tốt vô cùng, vũ điệu khổng tước xòe đuôi được cô múa cực hoàn mỹ cực giống như thật.
Ở thời đại này, nữ nhân rất hiếm, vừa xinh đẹp vừa có dáng người như thế đương nhiên là hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Chợ ở rất gần đây, phỏng chừng chờ cô ta nhảy xong thì Phương Dung cũng về tới nhà, vì thế cậu đóng cửa lại rồi đi ra chợ.
Hôm qua không biết đã mưa lúc nào, giờ bên ngoài có hơi lạnh, cậu túm chặt quần áo lại, bước nhanh vào chợ.
Mùi ở trong chợ rất tanh. Nơi bán thịt gà thịt cá chiếm vị trí rất lớn, nhưng rau dưa thì lại rất ít, bởi vì phi thuyền có đất trồng chỉ có hạn, nơi bán rau dưa tươi ngon không nhiều, đa phần đều là đồ ăn làm sẵn, nhưng thứ đó đều là dùng dịch dinh dưỡng làm thành.
Cho dù gia đình bình thường thì cũng không thể tiêu phí nhiều như vậy được, mỗi tháng nhiều nhất chỉ được ăn một hai bữa như thế thôi. Ngược lại, các loại thịt nhân tạo rất được hoan nghênh. Cho tới năm 2180, người Trung Quốc vẫn không thể thoát khỏi tình cảnh thịt gà thịt vịt bị bơm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ tăng trọng, vì thế lúc mua đồ phải cẩn thận, bất cẩn một cái là ăn trúng thịt bẩn ngay.
Phương Hoa là động vật ăn thịt, từ nhỏ đã ghét rau dưa, nên cậu không mua rau, chỉ mua sườn lợn, một phần dùng để nấu canh, một phần thì làm sườn chua ngọt.
Sườn chua ngọt có vị ngọt, nó chắc sẽ thích thôi. Thú nhân không thích ăn mặn, ăn mặn nhiều sẽ khiến bọn họ bị căng thẳng, da lông cũng sẽ biến thành màu trắng. Bất quá, Phương Hoa đã trắng sẵn rồi, ăn thêm chút muối chắc không sao đâu.
Cậu rất ít khi mua nấm hương. Nấm hương cũng là rau dưa, giá cả rất mắc. Chủ yếu là sợ ăn thịt quá nhiều Phương Hoa sẽ không muốn ăn. Chay mặn phối hợp mới là hợp lý nhất.
Lúc cậu về nhà, nghe thấy trong nhà có động tĩnh, vừa mở cửa liền thấy Phương Hoa đã rời giường. Nó đang đứng ở giữa phòng, trên người quấn khăn trải bàn màu trắng, bắt chước động tác nhảy múa trên tivi.
Trên tường xuất hiện một bóng dáng. Bóng dáng kia có đôi mắt dài nhỏ, đỉnh đầu có ba cọng lông chim, tựa như một con khổng tước ẩn nấp trong bóng tối, hoặc dạo bước trong rừng rậm, hoặc ngâm mình nghịch nước, duỗi thân, vung vẩy, lướt nước, không một bước nào mà không hoàn mỹ đến tận cùng. Học giống như thật.
Phách!
Mảnh vải màu trắng vung lên, cực kỳ giống như khổng tước xòe đuôi. Hai tay Phương Hoa vặn ra đằng sau, bày ra một độ cung duyên dáng, bắt chước động tác cúi chào của người múa trong tivi.
Nó thở hổn hển, băng vải đã hơi nhiễm màu máu, dưới màu sắc trắng nõn của làn da phá lệ rõ ràng, đường cong gầy yếu dưới vũ khúc được bày ra hoàn mỹ, so với người múa trong tivi kia còn đẹp hơn.
Khổng tước xòe đuôi vốn là con đực. Tuy đường cong của nữ nhân sẽ làm đẹp hơn, nhưng để Phương Hoa nhảy thì còn thích hợp hơn thế, giống như có thiên phú vậy, chỉ cần học một chút liền biết.
Bốp! Bốp bốp!
Phương Dung thầm vỗ tay trong lòng ủng hộ cho nó.
Mặt Phương Hoa hơi ửng đỏ, trán đổ đầy mồ hôi, lông mi thật dàng không ngừng chớp chớp, chỉ là bộ dáng thiếu niên nhưng giờ lại lộ vẻ gợi cảm khác thường.
Nó đang bị thương, không thích hợp với loại vận động như thế. Càng cử động, vết máu trên băng vải càng nhiều. Sắc mặt của nó trắng bệch, tựa hồ chỉ cần có gió thổi qua liền ngã.
Phương Dung lập tức buông đồ ăn xuống rồi qua dìu nó, “Cậu không sao chứ?”
Phương Hoa ngồi xuống ghế salon, hơi nhắm mắt lại rồi khẽ lắc đầu.
Phương Dung lo lắng, cứ mãi dặn dò không được lộn xộn, phải chú ý nghỉ ngơi, xong xuôi rồi mới đem đồ vào phòng bếp, rửa sườn heo rồi đem đi nấu.
Món sườn chua ngọt có hơi phức tạp. Đầu tiên phải nấu sườn, để mấy thứ bẩn ở trong sườn heo nấu ra hết, thuận tiện diệt khuẩn. Sau đó dùng lửa lớn nướng, rồi mới rửa sạch bọt trên mặt sườn.
Bước thứ ba là giã nát gừng, hoa hồi (2) , hoa tiêu, rượu gia vị (3) , hành tây rồi bỏ tất cả vào sườn heo, bật lửa nhỏ, nấu khoảng 40 phút, để đến khi thịt chín mềm thì mới xong.
Bước thứ tư là lấy sườn heo là rửa sơ qua bằng nước sạch, sau đó bỏ vào chậu chứa bột, dùng hai tay đảo sườn heo để cho mỗi sườn heo đều dính một tầng bột mỏng.
Cuối cùng mới là điểm mấu chốt nhất. Đổ dầu trộn salad hoặc dầu ăn vào nồi sạch rồi bật bếp, chờ đến khi nồi bốc lên làn khói nhẹ thì thả sườn heo vào, chiên đến khi sườn heo biến màu thì vớt ra ngay, nếu không thịt sẽ bị khô.
Cuối cùng là đổ dầu ra khỏi nồi, chỉ chừa lại một chút ít, cho khoảng 50 gam đường trắng hoặc đường phèn, một ít bột tiêu, nấu với lửa nhỏ. Nếu cảm thấy màu sắc sườn heo chưa đủ đậm, có thể cho thêm vài giọt Lão Trừu (4)hoặc cho chút dấm. Thế là thành một món sườn chua ngọt rồi.
Nấu canh xương thì đơn giản hơn, không cần phải chú ý nhiều như vậy, đổ vào hai lần nước là xong rồi.
Khẩu vị của Phương Dung khá nặng, thường hay nêm nhiều gia vị. Cậu sợ Phương Hoa không thích, nên cố ý nhặt hành lá rau thơm và gừng ra hết rồi mới cho Phương Hoa ăn.
Hiển nhiên cậu suy nghĩ nhiều rồi, Phương Hoa không chỉ thích ăn, mà còn cái gì cũng ăn tất, hơn nữa còn rất thích sườn chua ngọt bỏ thêm đường phèn nữa kìa. Chắc là bởi vì món đó chua chua ngọt ngọt thích hợp khẩu vị nhỉ?
Một bàn thức ăn Phương Dung không gắp được bao nhiêu, cơ bản tất cả đều vào bụng của Phương Hoa hết rồi.
Nó ăn xong, không hề nói ngon hay dở, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp im lặng nhìn chằm chằm Phương Dung, cậu đi đâu, nó nhìn tới đó.
“Trên mặt tôi có dính gì à?” Một lần, hai lần, ba lần, Phương Dung rốt cuộc nhịn không được mà hỏi.
_______________________
(1) malatang:
(2) hoa hồi = bát giác:
(3) rượu gia vị: là loại rượu dùng cho nấu ăn, giống với rượu trắng mà người Việt Nam hay dùng khi nấu.
(4) Lão Trừu: một dạng màu thực phẩm để thức ăn lên màu đẹp, tương tự như nước màu dừa của mình hoặc thắng đường làm caramel để có màu nâu đậm khi kho thịt ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.