Sổ Tay Nuôi Dưỡng Kiều Thê Của Thái Tử Điện Hạ
Chương 41:
Tứ Tửu Kim Niên
19/09/2024
Mấy ngày nữa trôi qua, chớp mắt lại đến thời hạn nghỉ mười ngày một lần.
Tất cả thư đồng được ở nhà không cần vào cung, các hoàng tử và công chúa đều được nghỉ ngơi. Chỉ có thái tử Ký Hành Châm là không được nghỉ, vẫn phải đi theo thiếu sư cùng thiếu phó ôn bài và luyện võ như cũ.
Không khéo là hôm nay trong lúc luyện kiếm, mấy lần thái tử điện hạ không thể cản được chiêu nên trên người xuất hiện thêm mấy vết thương. Thái Y Viện lập tức đưa thuốc trị thương đến Cảnh Hoa Cung.
Qua hôm sau, lại đúng ngày các hoàng tử học võ nghệ, mục đầu tiên chính là học bắn cung.
Đến sân tập võ, mọi người đều đeo nhẫn ngọc tư thế sẵn sàng giương cung bắn tên.
Từ lúc thái tử điện hạ giương cung lên thì thần sắc đã bắt đầu không đúng nhưng vẫn cố kéo cung. Đợi đến khi mọi người đang lắng nghe Đặng tiên sinh chỉ điểm thì thái tử điện hạ không cầm cự được nữa, ngã xuống đất...
Thái y được mời đến là Vương đại nhân. Ông tự mình chẩn bệnh cho thái tử, Lạc thái y đi theo hỗ trợ trị liệu. Hai người ở Cảnh Hoa Cung bận rộn hơn một canh giờ vẫn chưa có tin tốt truyền ra.
Thời điểm đại hoàng tử Ký Phù dẫn theo hai thái y đi đến Cảnh Hoa Cung thì khắp trong cung đều tràn ngập không khí khẩn trương và lo sợ.
Tiểu thái giám cúi đầu qua lại vội vã, công công thấp giọng khiển trách bọn họ, sau đó thúc giục bọn họ đi làm chuyện của mình.
Trên mặt mỗi người đều mang vẻ sốt ruột và bất an khiến người khác nhìn sơ qua cũng cảm thấy hoảng hốt, không dám nghĩ đến tình trạng người đang nằm trong phòng ngủ ở chánh điện kia đến cùng là thế nào.
Ký Phù dẫn theo người muốn vào bên trong thì bị Kính Sơn dẫn người ngăn ở bên ngoài.
Ký Phù nổi giận. Vẻ ôn hòa của ngày thường đã hoàn toàn biến mất. Giờ phút này trên mặt rõ ràng hiện lên nét tức giận, lớn tiếng quát: "Ta tới đây thăm Thái tử điện hạ, còn cố ý mời thái y đến. Ngươi thật là to gan dám ngang nhiên ngăn cản ta!"
"Xin điện hạ bớt giận!" Kính Sơn lau mồ hôi trên trán nói: "Không phải là nô tài không muốn cho ngài vào mà là thái y đã nói, hiện tại bất luận là ai cũng không được vào, ai cũng không thể tùy ý tin tưởng. Nô tài cũng là... Cũng là..."
"Ai cũng không thể tin?" Ký Phù nắm được sơ hở trong lời nói của hắn, bước nhanh mấy bước đến trước mặt hắn, khí thế bức người gắt gao nhìn hắn ép hỏi: "Đây là đang nói bệnh tình của thái tử điện hạ có điều không ổn?"
Có thể nhận thấy Kính Sơn rất sợ hắn hỏi đến vấn đề này, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa đã quỳ xuống, đầu ngón tay phát run xoa xoa mồ hôi trên trán.
"Không có! Thật sự không có!" Kính Sơn khốn khổ khuyên can hết lời: "Điện hạ, ngài vẫn là nên trở về đi thôi! Nhị công chúa, tứ hoàng tử đã từng tới, nhưng đều không thể vào. Đây không phải là chuyện mà nô tài có thể tự quyết định!"
Ký Phù nhíu mày trầm tư, đứng chắp tay nhìn hướng chánh điện ở xa xa.
Đột nhiên, cửa phòng vẫn luôn đóng chặt kia bỗng mở ra, sau đó rèm cửa lay động một tiểu cô nương từ bên trong bước ra.
Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ môi hồng răng trắng, là một tiểu cô nương rất đáng yêu. Chẳng qua là đôi mắt nàng ngày thường vẫn luôn mang theo ý cười, giờ phút này lại không còn thần thái linh động nữa mà trở nên buồn bã xen lẫn thương cảm. Vành mắt của nàng hồng hồng, hiển nhiên là có chuyện gì đó khiến cho nàng vô cùng khổ sở.
Ký Phù vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của A Âm liền biết đây là dáng vẻ sau khi khóc lớn một trận rốt cuộc không kiên trì ở lại nữa, dẫn theo người rời đi.
Liên tiếp mấy ngày, Cảnh Hoa Cung đều trầm tĩnh như mảnh đất chết.
Sau khi Thịnh Nghiễm Đế cùng Du Hoàng hậu sang thăm thì Du Hoàng hậu ở lại Cảnh Hoa Cung luôn, không trở về Vĩnh An Cung nữa. Bên Thịnh Nghiễm Đế thì phái thêm người tăng cường canh giữ ở Cảnh Hoa Cung, không cho phép bất kỳ người không có phận sự nào tùy ý đi vào bên trong.
Ký Chung tới thăm Ký Hành Châm lần nữa nhưng vẫn không được vào.
Hắn có chút chán nản đá đá cục đá bên chân, quay sang hỏi người bên cạnh: "Đại hoàng huynh, huynh nói xem rốt cuộc Thái tử điện hạ bệnh gì? Có nghiêm trọng hay không?"
Ký Phù lo lắng thở dài nói: "Ta cũng không biết."
"Chắc là rất nghiêm trọng." Trong lòng Ký Chung lo lắng nói: "Ta nhớ là cũng có lần phụ hoàng bị bệnh cũng không cho phép chúng ta đến thăm. Sau đó khi bệnh tình tốt lên mới cho chúng ta vào thăm. Đoạn thời gian đó Chiêu Viễn Cung phòng thủ rất nghiêm ngặt, căn bản không cho chúng ta đi vào."
Nói đến đây, Ký Chung không nhịn được rùng mình nói: "Lần này thái tử điện hạ đóng cửa viện còn lâu hơn so với phụ hoàng lần đó. Chẳng lẽ… chẳng lẽ là còn nguy hiểm hơn lần đó của phụ hoàng?"
Tiểu cung nữ ở bên cạnh run giọng nhắc nhở: "Tứ hoàng tử, người sao có thể tùy tiện nói Thái tử điện hạ như vậy." Rồi nhẹ giọng nhắc nhở: "Ngài đừng quên lời dặn dò của Lưu quý nhân."
Lưu quý nhân là mẫu thân của Ký Chung, thời điểm Ký Chung đến chỗ Lưu quý nhân thỉnh an bà đã nhiều lần nhắn nhở hắn mấy ngày này phải chú ý đến lời nói, chớ có đánh mất thể thống và chừng mực.
Toàn thân Ký Chung run lên, hận không thể vả vào miệng mình mấy cái. Hắn cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng cáo biệt với Ký Phù, sau đó rời đi trước.
Ký Phù nhìn chánh điện Cảnh Hoa Cung u tối ở đằng xa, chần chờ một lát, sau đó đi về hướng Chiêu Viễn Cung.
Thịnh Nghiễm Đế đang phê duyệt tấu chương.
Nghe nói trưởng tử tới ông gác bút son cho người đi thông truyền mời Ký Phù đi vào.
Ký Phù vừa vào cửa liền quay đầu hành lễ: "Nhi tử bái kiến phụ hoàng! Phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."
"Hãy bình thân!" Thịnh Nghiễm Đế hỏi: "Hôm nay Phù nhi tới đây là có chuyện gì quan trọng?"
"Là vì bệnh tình của Thái tử điện hạ." Vẻ mặt Ký Phù khó nén âu lo và đau lòng nói: "Những ngày qua tam đệ bệnh liệt giường, Cảnh Hoa Cung cũng không vào được, nhi tử thật sự rất lo lắng cho bệnh tình của đệ ấy."
"Ừm."
"Vậy nên kính xin phụ hoàng chấp thuận cho nhi tử đến thăm." Ký Phù quỳ cộp xuống, nước mắt lưng tròng khẩn thiết nói: "Những cái khác không nói chỉ cần có thể liếc mắt nhìn thấy tình trạng hiện giờ của đệ ấy, ở bên cạnh đệ ấy một chút cũng tốt rồi."
Thịnh Nghiễm Đế ngẩng đầu nhìn Ký Phù thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng chân thành tha thiết của hắn thì nặng nề thở dài, nhưng vẫn không đồng ý: "Hiện tại vẫn chưa thể vào thăm. Chờ một vài ngày nữa đi đợi mấy ngày nữa có chuyển biến tốt hơn ta sẽ cho phép."
Câu sau bao hàm quá nhiều nội dung.
Cho phép vào thăm nghĩa là đã chuyển biến tốt vậy chứng tỏ hiện giờ đang rất nguy kịch?
Sau khi Ký Phù trở về lập tức âm thầm triệu tập tâm phúc tới hỏi kỹ.
Có một lão ma ma dáng người gầy còm khàn giọng nói: "Chắc là đã có tác dụng. Những người khác vẫn không có động tĩnh, thái tử dùng chính là vật kia. Nói vậy mưu tính của chủ tử đã có kết quả."
Ký Phù không nhịn được nhếch khóe môi nở nụ cười nhưng vẫn có chút không yên lòng, liên tục xác định: "Các ngươi xác định mấy người kia đều đã nắm trong tay của chúng ta?"
"Vâng!" Một lão thái giám dáng vẻ thô kệch mặc y phục vải bố, rũ mắt che giấu ánh sáng trong mắt, nhẹ giọng nói: "Ngoại trừ ban đầu bị đổi qua mấy người thì những người còn lại đều đã nằm trong tay chúng ta."
Lão ma ma gầy còm lúc trước tiếp lời: "Không chỉ có người ở trong tay của chúng ta. Trong mấy ngày nay, đồ của bọn họ đều không có người động tới nên càng không thể nào có người tráo đổi."
Lúc này vẻ mặt Ký Phù mới buông lỏng căng thẳng khẽ gật đầu.
"Đồ" trong lời bọn họ chính là nhẫn ngọc.
Chuyện này hắn đã mưu tính từ lâu chỉ còn đợi thời cơ. Cũng nhờ trời giúp hắn, hôm đó Ký Hành Châm đến Thái Y Viện thời điểm rời đi không cẩn thận đặt nhẫn ngọc lại đó không mang theo. Hắn thuận thế mượn cơ hội này thay xà đổi cột, tráo nhẫn ngọc đã sớm chuẩn bị đặt ở Thái Y Viện chờ Ký Hành Châm đến lấy.
Thuốc kia cần phải ngâm ba ngày mới có hiệu nghiệm nên hắn lấy nhẫn ngọc của Ký Chung đi ngâm thuốc trước nhưng vì sợ Ký Chung phát hiện nên Ký Phù tạm tráo nhẫn ngọc của mình đến thay thế.
Dược hiệu đã ngấm chỉ còn chờ thời cơ.
Lúc Ký Hành Châm bỏ quên nhẫn ngọc là vừa đúng ngâm thuốc được bốn ngày chính là thời cơ thích hợp.
Ngày thứ hai Ký Hành Châm đến tìm nhẫn ngọc mang đi chính là chiếc của Ký Chung.
Cùng ngày đó cũng là ngày học võ cần phải dùng đến nhẫn ngọc.
Tuy có nhẫn ngọc của Ký Hành Châm trong tay nhưng Ký Phù không muốn mạo hiểm ở trước mặt Ký Hành Châm dùng nó nhưng cũng không đủ thời gian để hắn đổi lại nhẫn ngọc bên chỗ Ký Chung. Vậy nên Ký Phù lấy cớ nói mình quên mang nhẫn ngọc đi đến Sùng Minh Cung mượn của Thường Vân Hàm.
Hết thảy đều rất thuận lợi.
Thậm chí Ký Phù còn nghĩ ngày đó Ký Hành Châm không cẩn thận để quên nhẫn ngọc cũng là trời cao có mắt.
Trước đó một ngày, Thường Thư Bạch với Du Nhạn Âm nhắm vào biểu muội Trịnh gia thế nào hắn đều rõ ràng. Ký Hành Châm thân là biểu huynh của Du Nhạn Âm còn Thường Thư Bạch là bằng hữu của hắn đây là trách nhiệm hắn nên gánh lấy vì sai lầm của bọn họ!
Hiện giờ người liên quan đến nhẫn ngọc đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, không thể tráo đổi nhẫn của người khác nói như vậy nhẫn ngọc ngày đó Ký Hành Châm đeo lúc bắn tên chính là chiếc nhẫn đã được ngâm qua thuốc.
Ký Phù ngẩng đầu trông mong.
Chỉ tiếc một điều đến nay Ký Hành Châm vẫn chưa có xảy ra vấn đề gì. Nghĩ tới nghĩ lui không phải vấn đề chỗ nhẫn ngọc vậy thì chính là thuốc trị thương có vấn đề hoặc là hắn không dùng thuốc đó hay là đã hết dược hiệu. Vì bảo đảm mọi chuyện diễn ra thuận lợi nên sau khi Ký Hành Châm luyện kiếm bị thương, hắn đã an bài người đưa thuốc trị thương đến Cảnh Hoa Cung tốn không ít thời gian...
Vì để chắc chắn ổn thỏa Ký Phù đợi thêm mấy ngày.
Mắt thấy những ngày qua bầu không khí bên trong Cảnh Hoa Cung an tĩnh đến quỷ dị, không khí khẩn trương đến mức không người nào có thể hít thở nhưng mà vẫn không có "tin tức tốt" truyền đến.
Thấy Ký Hành Châm vẫn còn sống như cũ làm Ký Phù bắt đầu mất kiên nhẫn đồng thời có chút khẩn trương.
Hai vật kia vẫn còn ở bên trong Cảnh Hoa Cung mặc dù nhất thời sẽ không bị người khác phát hiện ra chỗ không ổn nhưng lâu ngày khó tránh khỏi không bị người khác nhận ra vấn đề.
Ký Phù nhanh chóng phái người đến Cảnh Hoa Cung thám thính tin tức, thuận tiện "thu hồi" hai vật kia.
Một vật là thuốc trị thương, một vật là nhẫn ngọc có vấn đề.
Ai ngờ liên tiếp phái đi ba cao thủ đều một đi không trở lại, không trở về chỗ hắn phục mệnh nữa.
Ký Phù quyết định đến Cảnh Hoa Cung lần nữa để nghe ngóng tin tức.
Mới vừa đi tới vùng phụ cận Cảnh Hoa Cung, Ký Phù đã nhận ra có gì đó không đúng.
Lần này không giống với trước đây.
Ít ngày trước, thời điểm hắn tới đây bên trong Cảnh Hoa Cung mặc dù yên tĩnh đến mức quỷ dị nhưng vẫn có thể nhìn thấy các tiểu thái giám cùng với công công bận rộn qua lại không ngừng. Yên tĩnh thì yên tĩnh nhưng vẫn có người làm việc.
Hiện tại thì không phải vậy.
Xung quanh thật sự là quá mức yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây nghe xào xạc.
Đứng ở cửa điện Cảnh Hoa Cung hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong viện rộng rãi không một bóng người. Trên đất có mấy phiến lá rụng cùng vài cánh hoa điêu tàn, đang bị gió cuốn bay trên mặt đất.
"Chuyện gì xảy ra." Ký Phù nghiêng đầu hỏi người đi theo bên cạnh.
"Tình trạng của thái tử không tốt lắm." Một công công trung niên ở sát bên nói.
Ký Phù gật đầu cất bước đi vào trong.
Bởi vì không có người nào canh giữ, giờ phút này Cảnh Hoa Cung có thể nói là cửa rộng mở có thể tùy ý đi vào bên trong.
Đi vào được một đoạn thì không thể đặt chân xuống đất, bắp chân Ký Phù đột nhiên co rút. Điều này khiến hắn thận trọng, không khỏi quay đầu nói: "Hay là trở về trước đi." Khác thường thế này ắt có vấn đề. Tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn có chút không nỡ bỏ qua cho cơ hội lần này.
Đi theo đằng sau năm người, có ba người phụ họa theo ý hắn.
Có người nhỏ giọng nhắc nhở: "Khó có thời cơ cửa điện rộng mở thế này. Hiện giờ nếu không vào mà quay về thì sợ là lần tới sẽ không được may mắn thế này."
Ký Phù vẫn đang do dự, không lập tức cất bước đi về phía trước.
Đúng lúc này thì phòng trà ở chánh điện có hai thái giám đi ra. Hai người thấy hắn vội vàng hành lễ, kinh hãi hô lên: "Đại điện hạ sao ngài lại vào đây?" Rồi cao giọng nói: "Kính xin đại điện hạ trở về!"
Ký Phù hừ lạnh nói: "Bình thường các ngươi không cho ta vào thăm đệ đệ cũng thôi còn hôm nay ta đã vào đây thì nhất quyết không có đạo lý trở về!"
Vừa nói vừa dẫn theo người xông thẳng vào trong.
Hai thái giám này vội vàng cất giọng hô lên, không lâu sau trong sân tụ tập hơn mười tên tiểu thái giám nhưng bọn họ sao có thể ngăn được quyết tâm của Ký Phù?
Hai thái giám lúc nãy bắt đầu oán giận trách cứ nhau.
"Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi muốn pha trà thì sao có thể rời khỏi vị trí tạo ra sơ hở như vậy!"
"Trách ta sao? Thứ nhất ta không trộm, thứ hai ta không giành, chỉ muốn uống một cốc trà mà thôi làm phiền ai chứ?"
Trong lòng Ký Phù trở nên kiên định bước chân đi về phía trước càng thêm trầm ổn có lực.
Đến cửa chánh điện hắn mới phát hiện mọi người đều tập trung ở nơi này. Bất luận là giữ cửa hay là đứng ở hành lang chờ phục mệnh, tất cả đều là người thường được nhắc đến trong Cảnh Hoa Cung, đều là công công và đại thái giám rất có thân phận.
Nghĩ thấy nhiều người thế này tụ tập quanh bốn phía, trong lòng Ký Phù có chút kích động. Vừa nghĩ tới lát nữa sẽ được nhìn thấy một người nằm hấp hối trên giường, căn bản không thể nào cử động, trong lòng hắn không kiềm chế được sự vui mừng.
Không để tâm đến sự ngăn cản của bọn thái giám, một tay Ký Phù vén rèm cửa ra rồi ngẩng đầu bước nhanh vào trong.
Trong khoảnh khắc hắn bước vào đột nhiên hắn ý thức được một vấn đề.
Không đúng.
Vì sao nơi này lại không có mùi thuốc nồng nặc?
Vừa rồi bước chân Ký Phù đi vào quá nhanh tức thì không kịp thu lại, trực tiếp đi tới giữa phòng.
Còn chưa kịp dừng lại hắn đã cảm nhận được ý lạnh cùng uy thế cường đại giống như có người dùng ánh mắt băng lãnh quan sát hắn, khiến toàn thân hắn như rơi vào hầm băng, tựa như đang đứng giữa trời đông.
Trong lòng Ký Phù bắt đầu cuồng loạn, vừa ngẩng đầu nhìn nhất thời hô hấp không thông, nhanh chóng cúi người hành lễ: "Nhi tử bái kiến phụ hoàng."
Thịnh Nghiễm Đế thay đổi vẻ mặt ôn hoà trước đó, cũng không cho hắn đứng dậy, chỉ có giọng nói trầm trầm vang lên: "Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì? Nói!"
"Không có gì." Ký Phù cố gắng để khiến bản thân tỏ ra hết sức bình tĩnh đáp: "Nhi tử chỉ là tới thăm tam đệ thôi."
"Chỉ là tới thăm? Không có ý gì khác sao?"
Trong lòng Ký Phù dậy sóng nhưng vẫn kiên định nói: "Vâng! Không có."
"Còn dám lừa gạt trẫm!" Thịnh Nghiễm Đế vỗ bàn: "Ngươi nhìn thử xem, ba người này có phải là người của ngươi hay không! Người đâu áp giải bọn họ tới đây cho ta!"
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Ở góc độ Ký Phù đang quỳ liếc mắt chỉ nhìn thấy mũi giày và vạt áo y phục quen thuộc.
Chính là người trước đó hắn phái tới để dò xét.
Hắn nhắm chặt mắt, nghiến răng nói: "Nhi tử không biết tại sao bọn họ ở chỗ này! Cũng không biết bọn họ tới đây là vì chuyện gì!"
"Không biết?" Giọng của Du Hoàng hậu chợt vang lên: "Ngươi đã nói không biết vậy hai vật này làm thế nào tới đây!"
Theo tiếng rơi thì có hai vật rơi xuống đất cùng với khăn tay.
Chính là thuốc trị thương với nhẫn ngọc mà trước đó Ký Phù cùng với tâm phúc của mình đã nhắc qua.
Toàn thân Ký Phù bắt đầu run rẩy.
Giọng Thịnh Nghiễm Đế ngược lại hòa hoãn hơn đôi chút: "Thật ra thì ngươi cũng không cần khẩn trương. Ngươi vẫn có thể chứng minh mình trong sạch."
Mặc dù giọng nói đế vương nghe ra thì nhu hòa nhưng Ký Phù biết rõ tính tình của phụ hoàng nên càng khẩn trương hơn. Mười ngón tay hắn bám trên mặt đất, đôi môi trắng bệch, run rẩy không ngừng nói: "Phụ hoàng, ý của phụ hoàng là…"
"Cũng không phải chuyện gì khó."
Một giọng nói trong trẻo quen thuộc của thiếu niên từ trong phòng truyền ra. Trên người mặc trường sam gấm màu xanh có hoa văn trúc từ trong mật thất chậm rãi đi ra.
"Đại hoàng huynh đừng có khẩn trương, thật ra thì chuyện này rất đơn giản." Ký Hành Châm giọng nói lạnh nhạt: "Đại hoàng huynh chỉ cần cùng ngậm hai vật này vào miệng kiên trì trong thời gian một chung trà không phun ra thì sẽ có thể chứng minh sự trong sạch của huynh."
Thấy Ký Hành Châm bình yên vô sự, sắc mặt Ký Phù hoàn toàn thay đổi, lớn tiếng nói "Ngươi thế nào" đột nhiên phát giác không đúng, vội vàng ngừng nói.
Ký Hành Châm cười nhạt nhìn hắn.
"Người đâu!" Du Hoàng hậu giơ tay lên nhìn màu sơn móng tay của mình, giọng bình tĩnh nói: "Đưa hai món đồ kia cho đại điện hạ nếm thử một chút."
Lúc này Ký Phù mới hoàn toàn mất khống chế, thét lên nói: "Không! Không!" Mắt thấy hai ma ma thật sự cầm đồ vật chuẩn bị nhét vào miệng hắn, hắn vội vàng đứng dậy vẻ mặt hoảng sợ bỏ chạy.
Thịnh Nghiễm Đế nhìn tình cảnh này còn có gì không xác định? Nhất thời giận dữ, chặn hắn đang chạy loạn khắp nơi, lại nhấc chân đá hắn.
Ký Phù ngã xuống đất không dậy nổi, vừa lên tiếng liền phun ra hai cái răng đầy máu, há miệng lần nữa lập tức phun ra một ngụm máu.
Hắn nằm trên mặt đất nhìn Ký Hành Châm từ đầu đến cuối cứ ở bên cạnh cười nhạt, ngược lại thấy bình tĩnh hơn.
Sau cùng hắn chống người dậy quỳ trên mặt đất hướng Thịnh Nghiễm Đế dập đầu vài cái nói: "Xin phụ hoàng minh giám không phải vì nhi tử làm ra chuyện gì đuối lý nên cố tình tránh né. Mà vì nhi tử biết Thái tử rắp tâm hãm hại nhi tử vậy nên mới tránh né."
Ký Hành Châm cười nhạt hỏi: "Hửm? Giờ không phải là huynh hại ta mà ngược lại thành ta hại huynh sao?"
Ký Phù hừ lạnh nói: "Ngươi đừng giả bộ làm người tốt. Sự thật như thế nào trong lòng ngươi hiểu rõ!"
Giờ phút này hắn đã hiểu ra sợ là Ký Hành Châm đã lập sẵn bẫy để hắn tự chui vào. Hắn tương kế tựu kế khấu đầu trước Thịnh Nghiễm Đế, nói: "Phụ hoàng! Ngài chỉ biết hai vật kia có vấn đề nhưng không biết đây là hắn cố ý hại nhi tử, vì muốn vu khống nhi tử mà cố ý đi tìm vật độc!"
"Nếu đại điện hạ luôn miệng nói hai vật này là vì ta muốn hại ngươi nên cố tình chuẩn bị." Ký Hành Châm bật cười lắc đầu, giọng nói êm ái hỏi tiếp: "Vậy nếu như ta cho ngươi biết, trong bình này thực chất chỉ là mật ong và nhẫn ngọc này cũng không phải là của tứ đệ thì sao đây?"
"Chuyện này không thể nào." Hô hấp Ký Phù bắt đầu trở nên dồn dập, nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh.
Hắn quay đầu nhìn về phía Thịnh Nghiễm Đế nói: "Phụ hoàng, nhi tử… không phải là nhi tử…"
Du Hoàng hậu vừa nghĩ tới hắn làm chuyện xấu xa liền hận thấu xương, cả giận nói: "Rõ ràng là hai vật vô hại, ngươi lại tránh né nó như lá rắn rết. Ngươi nói cho ta nghe thử đến cùng là vì cái gì! Rõ ràng là sau khi ngươi thấy hai vật này là biết nó 'bất thường'! Tại sao lại như thế? Chỉ vì hai vật này nhìn vô cùng giống vật có độc mà lúc đầu ngươi chuẩn bị!"
"Vật vô hại...?" Ký Phù chợt nghe được tin tức này nháy mắt trong đầu một mảnh hỗn loạn không biết phải ứng đối thế nào mới phải.
Hắn làm sao đi nữa cũng không ngờ tới hai vật này hoàn toàn vô hại, vừa lẩm bẩm nói vừa nghiêng đầu nhìn nhẫn ngọc kia: "Nhưng mà, nhưng mà vật này rõ ràng…"
"Vật này dĩ nhiên là không có vấn đề."
Có người chậm rãi đi từ trong mật thất ra, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn hắn.
"Ngươi tự cho là đã tính toán hết thảy duy chỉ quên mất ta."
Tác giả có lời muốn nói: Người đang nói chuyện là ai đây?
Tất cả thư đồng được ở nhà không cần vào cung, các hoàng tử và công chúa đều được nghỉ ngơi. Chỉ có thái tử Ký Hành Châm là không được nghỉ, vẫn phải đi theo thiếu sư cùng thiếu phó ôn bài và luyện võ như cũ.
Không khéo là hôm nay trong lúc luyện kiếm, mấy lần thái tử điện hạ không thể cản được chiêu nên trên người xuất hiện thêm mấy vết thương. Thái Y Viện lập tức đưa thuốc trị thương đến Cảnh Hoa Cung.
Qua hôm sau, lại đúng ngày các hoàng tử học võ nghệ, mục đầu tiên chính là học bắn cung.
Đến sân tập võ, mọi người đều đeo nhẫn ngọc tư thế sẵn sàng giương cung bắn tên.
Từ lúc thái tử điện hạ giương cung lên thì thần sắc đã bắt đầu không đúng nhưng vẫn cố kéo cung. Đợi đến khi mọi người đang lắng nghe Đặng tiên sinh chỉ điểm thì thái tử điện hạ không cầm cự được nữa, ngã xuống đất...
Thái y được mời đến là Vương đại nhân. Ông tự mình chẩn bệnh cho thái tử, Lạc thái y đi theo hỗ trợ trị liệu. Hai người ở Cảnh Hoa Cung bận rộn hơn một canh giờ vẫn chưa có tin tốt truyền ra.
Thời điểm đại hoàng tử Ký Phù dẫn theo hai thái y đi đến Cảnh Hoa Cung thì khắp trong cung đều tràn ngập không khí khẩn trương và lo sợ.
Tiểu thái giám cúi đầu qua lại vội vã, công công thấp giọng khiển trách bọn họ, sau đó thúc giục bọn họ đi làm chuyện của mình.
Trên mặt mỗi người đều mang vẻ sốt ruột và bất an khiến người khác nhìn sơ qua cũng cảm thấy hoảng hốt, không dám nghĩ đến tình trạng người đang nằm trong phòng ngủ ở chánh điện kia đến cùng là thế nào.
Ký Phù dẫn theo người muốn vào bên trong thì bị Kính Sơn dẫn người ngăn ở bên ngoài.
Ký Phù nổi giận. Vẻ ôn hòa của ngày thường đã hoàn toàn biến mất. Giờ phút này trên mặt rõ ràng hiện lên nét tức giận, lớn tiếng quát: "Ta tới đây thăm Thái tử điện hạ, còn cố ý mời thái y đến. Ngươi thật là to gan dám ngang nhiên ngăn cản ta!"
"Xin điện hạ bớt giận!" Kính Sơn lau mồ hôi trên trán nói: "Không phải là nô tài không muốn cho ngài vào mà là thái y đã nói, hiện tại bất luận là ai cũng không được vào, ai cũng không thể tùy ý tin tưởng. Nô tài cũng là... Cũng là..."
"Ai cũng không thể tin?" Ký Phù nắm được sơ hở trong lời nói của hắn, bước nhanh mấy bước đến trước mặt hắn, khí thế bức người gắt gao nhìn hắn ép hỏi: "Đây là đang nói bệnh tình của thái tử điện hạ có điều không ổn?"
Có thể nhận thấy Kính Sơn rất sợ hắn hỏi đến vấn đề này, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa đã quỳ xuống, đầu ngón tay phát run xoa xoa mồ hôi trên trán.
"Không có! Thật sự không có!" Kính Sơn khốn khổ khuyên can hết lời: "Điện hạ, ngài vẫn là nên trở về đi thôi! Nhị công chúa, tứ hoàng tử đã từng tới, nhưng đều không thể vào. Đây không phải là chuyện mà nô tài có thể tự quyết định!"
Ký Phù nhíu mày trầm tư, đứng chắp tay nhìn hướng chánh điện ở xa xa.
Đột nhiên, cửa phòng vẫn luôn đóng chặt kia bỗng mở ra, sau đó rèm cửa lay động một tiểu cô nương từ bên trong bước ra.
Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ môi hồng răng trắng, là một tiểu cô nương rất đáng yêu. Chẳng qua là đôi mắt nàng ngày thường vẫn luôn mang theo ý cười, giờ phút này lại không còn thần thái linh động nữa mà trở nên buồn bã xen lẫn thương cảm. Vành mắt của nàng hồng hồng, hiển nhiên là có chuyện gì đó khiến cho nàng vô cùng khổ sở.
Ký Phù vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của A Âm liền biết đây là dáng vẻ sau khi khóc lớn một trận rốt cuộc không kiên trì ở lại nữa, dẫn theo người rời đi.
Liên tiếp mấy ngày, Cảnh Hoa Cung đều trầm tĩnh như mảnh đất chết.
Sau khi Thịnh Nghiễm Đế cùng Du Hoàng hậu sang thăm thì Du Hoàng hậu ở lại Cảnh Hoa Cung luôn, không trở về Vĩnh An Cung nữa. Bên Thịnh Nghiễm Đế thì phái thêm người tăng cường canh giữ ở Cảnh Hoa Cung, không cho phép bất kỳ người không có phận sự nào tùy ý đi vào bên trong.
Ký Chung tới thăm Ký Hành Châm lần nữa nhưng vẫn không được vào.
Hắn có chút chán nản đá đá cục đá bên chân, quay sang hỏi người bên cạnh: "Đại hoàng huynh, huynh nói xem rốt cuộc Thái tử điện hạ bệnh gì? Có nghiêm trọng hay không?"
Ký Phù lo lắng thở dài nói: "Ta cũng không biết."
"Chắc là rất nghiêm trọng." Trong lòng Ký Chung lo lắng nói: "Ta nhớ là cũng có lần phụ hoàng bị bệnh cũng không cho phép chúng ta đến thăm. Sau đó khi bệnh tình tốt lên mới cho chúng ta vào thăm. Đoạn thời gian đó Chiêu Viễn Cung phòng thủ rất nghiêm ngặt, căn bản không cho chúng ta đi vào."
Nói đến đây, Ký Chung không nhịn được rùng mình nói: "Lần này thái tử điện hạ đóng cửa viện còn lâu hơn so với phụ hoàng lần đó. Chẳng lẽ… chẳng lẽ là còn nguy hiểm hơn lần đó của phụ hoàng?"
Tiểu cung nữ ở bên cạnh run giọng nhắc nhở: "Tứ hoàng tử, người sao có thể tùy tiện nói Thái tử điện hạ như vậy." Rồi nhẹ giọng nhắc nhở: "Ngài đừng quên lời dặn dò của Lưu quý nhân."
Lưu quý nhân là mẫu thân của Ký Chung, thời điểm Ký Chung đến chỗ Lưu quý nhân thỉnh an bà đã nhiều lần nhắn nhở hắn mấy ngày này phải chú ý đến lời nói, chớ có đánh mất thể thống và chừng mực.
Toàn thân Ký Chung run lên, hận không thể vả vào miệng mình mấy cái. Hắn cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng cáo biệt với Ký Phù, sau đó rời đi trước.
Ký Phù nhìn chánh điện Cảnh Hoa Cung u tối ở đằng xa, chần chờ một lát, sau đó đi về hướng Chiêu Viễn Cung.
Thịnh Nghiễm Đế đang phê duyệt tấu chương.
Nghe nói trưởng tử tới ông gác bút son cho người đi thông truyền mời Ký Phù đi vào.
Ký Phù vừa vào cửa liền quay đầu hành lễ: "Nhi tử bái kiến phụ hoàng! Phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."
"Hãy bình thân!" Thịnh Nghiễm Đế hỏi: "Hôm nay Phù nhi tới đây là có chuyện gì quan trọng?"
"Là vì bệnh tình của Thái tử điện hạ." Vẻ mặt Ký Phù khó nén âu lo và đau lòng nói: "Những ngày qua tam đệ bệnh liệt giường, Cảnh Hoa Cung cũng không vào được, nhi tử thật sự rất lo lắng cho bệnh tình của đệ ấy."
"Ừm."
"Vậy nên kính xin phụ hoàng chấp thuận cho nhi tử đến thăm." Ký Phù quỳ cộp xuống, nước mắt lưng tròng khẩn thiết nói: "Những cái khác không nói chỉ cần có thể liếc mắt nhìn thấy tình trạng hiện giờ của đệ ấy, ở bên cạnh đệ ấy một chút cũng tốt rồi."
Thịnh Nghiễm Đế ngẩng đầu nhìn Ký Phù thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng chân thành tha thiết của hắn thì nặng nề thở dài, nhưng vẫn không đồng ý: "Hiện tại vẫn chưa thể vào thăm. Chờ một vài ngày nữa đi đợi mấy ngày nữa có chuyển biến tốt hơn ta sẽ cho phép."
Câu sau bao hàm quá nhiều nội dung.
Cho phép vào thăm nghĩa là đã chuyển biến tốt vậy chứng tỏ hiện giờ đang rất nguy kịch?
Sau khi Ký Phù trở về lập tức âm thầm triệu tập tâm phúc tới hỏi kỹ.
Có một lão ma ma dáng người gầy còm khàn giọng nói: "Chắc là đã có tác dụng. Những người khác vẫn không có động tĩnh, thái tử dùng chính là vật kia. Nói vậy mưu tính của chủ tử đã có kết quả."
Ký Phù không nhịn được nhếch khóe môi nở nụ cười nhưng vẫn có chút không yên lòng, liên tục xác định: "Các ngươi xác định mấy người kia đều đã nắm trong tay của chúng ta?"
"Vâng!" Một lão thái giám dáng vẻ thô kệch mặc y phục vải bố, rũ mắt che giấu ánh sáng trong mắt, nhẹ giọng nói: "Ngoại trừ ban đầu bị đổi qua mấy người thì những người còn lại đều đã nằm trong tay chúng ta."
Lão ma ma gầy còm lúc trước tiếp lời: "Không chỉ có người ở trong tay của chúng ta. Trong mấy ngày nay, đồ của bọn họ đều không có người động tới nên càng không thể nào có người tráo đổi."
Lúc này vẻ mặt Ký Phù mới buông lỏng căng thẳng khẽ gật đầu.
"Đồ" trong lời bọn họ chính là nhẫn ngọc.
Chuyện này hắn đã mưu tính từ lâu chỉ còn đợi thời cơ. Cũng nhờ trời giúp hắn, hôm đó Ký Hành Châm đến Thái Y Viện thời điểm rời đi không cẩn thận đặt nhẫn ngọc lại đó không mang theo. Hắn thuận thế mượn cơ hội này thay xà đổi cột, tráo nhẫn ngọc đã sớm chuẩn bị đặt ở Thái Y Viện chờ Ký Hành Châm đến lấy.
Thuốc kia cần phải ngâm ba ngày mới có hiệu nghiệm nên hắn lấy nhẫn ngọc của Ký Chung đi ngâm thuốc trước nhưng vì sợ Ký Chung phát hiện nên Ký Phù tạm tráo nhẫn ngọc của mình đến thay thế.
Dược hiệu đã ngấm chỉ còn chờ thời cơ.
Lúc Ký Hành Châm bỏ quên nhẫn ngọc là vừa đúng ngâm thuốc được bốn ngày chính là thời cơ thích hợp.
Ngày thứ hai Ký Hành Châm đến tìm nhẫn ngọc mang đi chính là chiếc của Ký Chung.
Cùng ngày đó cũng là ngày học võ cần phải dùng đến nhẫn ngọc.
Tuy có nhẫn ngọc của Ký Hành Châm trong tay nhưng Ký Phù không muốn mạo hiểm ở trước mặt Ký Hành Châm dùng nó nhưng cũng không đủ thời gian để hắn đổi lại nhẫn ngọc bên chỗ Ký Chung. Vậy nên Ký Phù lấy cớ nói mình quên mang nhẫn ngọc đi đến Sùng Minh Cung mượn của Thường Vân Hàm.
Hết thảy đều rất thuận lợi.
Thậm chí Ký Phù còn nghĩ ngày đó Ký Hành Châm không cẩn thận để quên nhẫn ngọc cũng là trời cao có mắt.
Trước đó một ngày, Thường Thư Bạch với Du Nhạn Âm nhắm vào biểu muội Trịnh gia thế nào hắn đều rõ ràng. Ký Hành Châm thân là biểu huynh của Du Nhạn Âm còn Thường Thư Bạch là bằng hữu của hắn đây là trách nhiệm hắn nên gánh lấy vì sai lầm của bọn họ!
Hiện giờ người liên quan đến nhẫn ngọc đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, không thể tráo đổi nhẫn của người khác nói như vậy nhẫn ngọc ngày đó Ký Hành Châm đeo lúc bắn tên chính là chiếc nhẫn đã được ngâm qua thuốc.
Ký Phù ngẩng đầu trông mong.
Chỉ tiếc một điều đến nay Ký Hành Châm vẫn chưa có xảy ra vấn đề gì. Nghĩ tới nghĩ lui không phải vấn đề chỗ nhẫn ngọc vậy thì chính là thuốc trị thương có vấn đề hoặc là hắn không dùng thuốc đó hay là đã hết dược hiệu. Vì bảo đảm mọi chuyện diễn ra thuận lợi nên sau khi Ký Hành Châm luyện kiếm bị thương, hắn đã an bài người đưa thuốc trị thương đến Cảnh Hoa Cung tốn không ít thời gian...
Vì để chắc chắn ổn thỏa Ký Phù đợi thêm mấy ngày.
Mắt thấy những ngày qua bầu không khí bên trong Cảnh Hoa Cung an tĩnh đến quỷ dị, không khí khẩn trương đến mức không người nào có thể hít thở nhưng mà vẫn không có "tin tức tốt" truyền đến.
Thấy Ký Hành Châm vẫn còn sống như cũ làm Ký Phù bắt đầu mất kiên nhẫn đồng thời có chút khẩn trương.
Hai vật kia vẫn còn ở bên trong Cảnh Hoa Cung mặc dù nhất thời sẽ không bị người khác phát hiện ra chỗ không ổn nhưng lâu ngày khó tránh khỏi không bị người khác nhận ra vấn đề.
Ký Phù nhanh chóng phái người đến Cảnh Hoa Cung thám thính tin tức, thuận tiện "thu hồi" hai vật kia.
Một vật là thuốc trị thương, một vật là nhẫn ngọc có vấn đề.
Ai ngờ liên tiếp phái đi ba cao thủ đều một đi không trở lại, không trở về chỗ hắn phục mệnh nữa.
Ký Phù quyết định đến Cảnh Hoa Cung lần nữa để nghe ngóng tin tức.
Mới vừa đi tới vùng phụ cận Cảnh Hoa Cung, Ký Phù đã nhận ra có gì đó không đúng.
Lần này không giống với trước đây.
Ít ngày trước, thời điểm hắn tới đây bên trong Cảnh Hoa Cung mặc dù yên tĩnh đến mức quỷ dị nhưng vẫn có thể nhìn thấy các tiểu thái giám cùng với công công bận rộn qua lại không ngừng. Yên tĩnh thì yên tĩnh nhưng vẫn có người làm việc.
Hiện tại thì không phải vậy.
Xung quanh thật sự là quá mức yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây nghe xào xạc.
Đứng ở cửa điện Cảnh Hoa Cung hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong viện rộng rãi không một bóng người. Trên đất có mấy phiến lá rụng cùng vài cánh hoa điêu tàn, đang bị gió cuốn bay trên mặt đất.
"Chuyện gì xảy ra." Ký Phù nghiêng đầu hỏi người đi theo bên cạnh.
"Tình trạng của thái tử không tốt lắm." Một công công trung niên ở sát bên nói.
Ký Phù gật đầu cất bước đi vào trong.
Bởi vì không có người nào canh giữ, giờ phút này Cảnh Hoa Cung có thể nói là cửa rộng mở có thể tùy ý đi vào bên trong.
Đi vào được một đoạn thì không thể đặt chân xuống đất, bắp chân Ký Phù đột nhiên co rút. Điều này khiến hắn thận trọng, không khỏi quay đầu nói: "Hay là trở về trước đi." Khác thường thế này ắt có vấn đề. Tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn có chút không nỡ bỏ qua cho cơ hội lần này.
Đi theo đằng sau năm người, có ba người phụ họa theo ý hắn.
Có người nhỏ giọng nhắc nhở: "Khó có thời cơ cửa điện rộng mở thế này. Hiện giờ nếu không vào mà quay về thì sợ là lần tới sẽ không được may mắn thế này."
Ký Phù vẫn đang do dự, không lập tức cất bước đi về phía trước.
Đúng lúc này thì phòng trà ở chánh điện có hai thái giám đi ra. Hai người thấy hắn vội vàng hành lễ, kinh hãi hô lên: "Đại điện hạ sao ngài lại vào đây?" Rồi cao giọng nói: "Kính xin đại điện hạ trở về!"
Ký Phù hừ lạnh nói: "Bình thường các ngươi không cho ta vào thăm đệ đệ cũng thôi còn hôm nay ta đã vào đây thì nhất quyết không có đạo lý trở về!"
Vừa nói vừa dẫn theo người xông thẳng vào trong.
Hai thái giám này vội vàng cất giọng hô lên, không lâu sau trong sân tụ tập hơn mười tên tiểu thái giám nhưng bọn họ sao có thể ngăn được quyết tâm của Ký Phù?
Hai thái giám lúc nãy bắt đầu oán giận trách cứ nhau.
"Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi muốn pha trà thì sao có thể rời khỏi vị trí tạo ra sơ hở như vậy!"
"Trách ta sao? Thứ nhất ta không trộm, thứ hai ta không giành, chỉ muốn uống một cốc trà mà thôi làm phiền ai chứ?"
Trong lòng Ký Phù trở nên kiên định bước chân đi về phía trước càng thêm trầm ổn có lực.
Đến cửa chánh điện hắn mới phát hiện mọi người đều tập trung ở nơi này. Bất luận là giữ cửa hay là đứng ở hành lang chờ phục mệnh, tất cả đều là người thường được nhắc đến trong Cảnh Hoa Cung, đều là công công và đại thái giám rất có thân phận.
Nghĩ thấy nhiều người thế này tụ tập quanh bốn phía, trong lòng Ký Phù có chút kích động. Vừa nghĩ tới lát nữa sẽ được nhìn thấy một người nằm hấp hối trên giường, căn bản không thể nào cử động, trong lòng hắn không kiềm chế được sự vui mừng.
Không để tâm đến sự ngăn cản của bọn thái giám, một tay Ký Phù vén rèm cửa ra rồi ngẩng đầu bước nhanh vào trong.
Trong khoảnh khắc hắn bước vào đột nhiên hắn ý thức được một vấn đề.
Không đúng.
Vì sao nơi này lại không có mùi thuốc nồng nặc?
Vừa rồi bước chân Ký Phù đi vào quá nhanh tức thì không kịp thu lại, trực tiếp đi tới giữa phòng.
Còn chưa kịp dừng lại hắn đã cảm nhận được ý lạnh cùng uy thế cường đại giống như có người dùng ánh mắt băng lãnh quan sát hắn, khiến toàn thân hắn như rơi vào hầm băng, tựa như đang đứng giữa trời đông.
Trong lòng Ký Phù bắt đầu cuồng loạn, vừa ngẩng đầu nhìn nhất thời hô hấp không thông, nhanh chóng cúi người hành lễ: "Nhi tử bái kiến phụ hoàng."
Thịnh Nghiễm Đế thay đổi vẻ mặt ôn hoà trước đó, cũng không cho hắn đứng dậy, chỉ có giọng nói trầm trầm vang lên: "Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì? Nói!"
"Không có gì." Ký Phù cố gắng để khiến bản thân tỏ ra hết sức bình tĩnh đáp: "Nhi tử chỉ là tới thăm tam đệ thôi."
"Chỉ là tới thăm? Không có ý gì khác sao?"
Trong lòng Ký Phù dậy sóng nhưng vẫn kiên định nói: "Vâng! Không có."
"Còn dám lừa gạt trẫm!" Thịnh Nghiễm Đế vỗ bàn: "Ngươi nhìn thử xem, ba người này có phải là người của ngươi hay không! Người đâu áp giải bọn họ tới đây cho ta!"
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Ở góc độ Ký Phù đang quỳ liếc mắt chỉ nhìn thấy mũi giày và vạt áo y phục quen thuộc.
Chính là người trước đó hắn phái tới để dò xét.
Hắn nhắm chặt mắt, nghiến răng nói: "Nhi tử không biết tại sao bọn họ ở chỗ này! Cũng không biết bọn họ tới đây là vì chuyện gì!"
"Không biết?" Giọng của Du Hoàng hậu chợt vang lên: "Ngươi đã nói không biết vậy hai vật này làm thế nào tới đây!"
Theo tiếng rơi thì có hai vật rơi xuống đất cùng với khăn tay.
Chính là thuốc trị thương với nhẫn ngọc mà trước đó Ký Phù cùng với tâm phúc của mình đã nhắc qua.
Toàn thân Ký Phù bắt đầu run rẩy.
Giọng Thịnh Nghiễm Đế ngược lại hòa hoãn hơn đôi chút: "Thật ra thì ngươi cũng không cần khẩn trương. Ngươi vẫn có thể chứng minh mình trong sạch."
Mặc dù giọng nói đế vương nghe ra thì nhu hòa nhưng Ký Phù biết rõ tính tình của phụ hoàng nên càng khẩn trương hơn. Mười ngón tay hắn bám trên mặt đất, đôi môi trắng bệch, run rẩy không ngừng nói: "Phụ hoàng, ý của phụ hoàng là…"
"Cũng không phải chuyện gì khó."
Một giọng nói trong trẻo quen thuộc của thiếu niên từ trong phòng truyền ra. Trên người mặc trường sam gấm màu xanh có hoa văn trúc từ trong mật thất chậm rãi đi ra.
"Đại hoàng huynh đừng có khẩn trương, thật ra thì chuyện này rất đơn giản." Ký Hành Châm giọng nói lạnh nhạt: "Đại hoàng huynh chỉ cần cùng ngậm hai vật này vào miệng kiên trì trong thời gian một chung trà không phun ra thì sẽ có thể chứng minh sự trong sạch của huynh."
Thấy Ký Hành Châm bình yên vô sự, sắc mặt Ký Phù hoàn toàn thay đổi, lớn tiếng nói "Ngươi thế nào" đột nhiên phát giác không đúng, vội vàng ngừng nói.
Ký Hành Châm cười nhạt nhìn hắn.
"Người đâu!" Du Hoàng hậu giơ tay lên nhìn màu sơn móng tay của mình, giọng bình tĩnh nói: "Đưa hai món đồ kia cho đại điện hạ nếm thử một chút."
Lúc này Ký Phù mới hoàn toàn mất khống chế, thét lên nói: "Không! Không!" Mắt thấy hai ma ma thật sự cầm đồ vật chuẩn bị nhét vào miệng hắn, hắn vội vàng đứng dậy vẻ mặt hoảng sợ bỏ chạy.
Thịnh Nghiễm Đế nhìn tình cảnh này còn có gì không xác định? Nhất thời giận dữ, chặn hắn đang chạy loạn khắp nơi, lại nhấc chân đá hắn.
Ký Phù ngã xuống đất không dậy nổi, vừa lên tiếng liền phun ra hai cái răng đầy máu, há miệng lần nữa lập tức phun ra một ngụm máu.
Hắn nằm trên mặt đất nhìn Ký Hành Châm từ đầu đến cuối cứ ở bên cạnh cười nhạt, ngược lại thấy bình tĩnh hơn.
Sau cùng hắn chống người dậy quỳ trên mặt đất hướng Thịnh Nghiễm Đế dập đầu vài cái nói: "Xin phụ hoàng minh giám không phải vì nhi tử làm ra chuyện gì đuối lý nên cố tình tránh né. Mà vì nhi tử biết Thái tử rắp tâm hãm hại nhi tử vậy nên mới tránh né."
Ký Hành Châm cười nhạt hỏi: "Hửm? Giờ không phải là huynh hại ta mà ngược lại thành ta hại huynh sao?"
Ký Phù hừ lạnh nói: "Ngươi đừng giả bộ làm người tốt. Sự thật như thế nào trong lòng ngươi hiểu rõ!"
Giờ phút này hắn đã hiểu ra sợ là Ký Hành Châm đã lập sẵn bẫy để hắn tự chui vào. Hắn tương kế tựu kế khấu đầu trước Thịnh Nghiễm Đế, nói: "Phụ hoàng! Ngài chỉ biết hai vật kia có vấn đề nhưng không biết đây là hắn cố ý hại nhi tử, vì muốn vu khống nhi tử mà cố ý đi tìm vật độc!"
"Nếu đại điện hạ luôn miệng nói hai vật này là vì ta muốn hại ngươi nên cố tình chuẩn bị." Ký Hành Châm bật cười lắc đầu, giọng nói êm ái hỏi tiếp: "Vậy nếu như ta cho ngươi biết, trong bình này thực chất chỉ là mật ong và nhẫn ngọc này cũng không phải là của tứ đệ thì sao đây?"
"Chuyện này không thể nào." Hô hấp Ký Phù bắt đầu trở nên dồn dập, nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh.
Hắn quay đầu nhìn về phía Thịnh Nghiễm Đế nói: "Phụ hoàng, nhi tử… không phải là nhi tử…"
Du Hoàng hậu vừa nghĩ tới hắn làm chuyện xấu xa liền hận thấu xương, cả giận nói: "Rõ ràng là hai vật vô hại, ngươi lại tránh né nó như lá rắn rết. Ngươi nói cho ta nghe thử đến cùng là vì cái gì! Rõ ràng là sau khi ngươi thấy hai vật này là biết nó 'bất thường'! Tại sao lại như thế? Chỉ vì hai vật này nhìn vô cùng giống vật có độc mà lúc đầu ngươi chuẩn bị!"
"Vật vô hại...?" Ký Phù chợt nghe được tin tức này nháy mắt trong đầu một mảnh hỗn loạn không biết phải ứng đối thế nào mới phải.
Hắn làm sao đi nữa cũng không ngờ tới hai vật này hoàn toàn vô hại, vừa lẩm bẩm nói vừa nghiêng đầu nhìn nhẫn ngọc kia: "Nhưng mà, nhưng mà vật này rõ ràng…"
"Vật này dĩ nhiên là không có vấn đề."
Có người chậm rãi đi từ trong mật thất ra, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn hắn.
"Ngươi tự cho là đã tính toán hết thảy duy chỉ quên mất ta."
Tác giả có lời muốn nói: Người đang nói chuyện là ai đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.