Sổ Tay Phá Hủy Cốt Truyện "mary Sue"
Chương 30
Thanh Sắc Vũ Dực
17/01/2022
Chương 21: Cốt truyện này chạy lệch ( 13 ) ( Tiếp theo )
Mấy ngày nay Tề Lỗi đều không về nhà, thậm chí các tiết học trên lớp cũng cúp rất nhiều. Nếu không phải cậu nhờ bạn cùng lớp báo tin về nhà, nói mình đang có việc bận thì Lưu Minh Yến có khi đã đi báo cảnh sát rồi. Nếu cứ về nhà trong tình trạng này, kể cả không bị đánh gãy chân thì cũng sẽ bị tẩn cho một trận. Sức lực của cha Tề không thể nói chơi. Diêu Thiên Thiên không đồng ý chuyện Tề Lỗi trốn học, nhưng trước khi bị đánh cũng phải ngủ đủ đã rồi tính tiếp.
Vương Nhị Nha đã gọi điện cho Diêu Thiên Thiên vào buổi trưa, nói tối nay bà có việc bận nên có thể sẽ không về nhà. Nếu đến tám giờ mà vẫn chưa thấy bà về thì Diêu Thiên Thiên cứ qua nhà Tề Lỗi ngủ nhờ một đêm. Giờ chỉ mới bốn giờ chiều, ít nhất thì Tề Lỗi có thể ngủ bốn tiếng.
Đây là lần đầu tiên Tề Lỗi đến ngủ ở nhà Diêu Thiên Thiên. Ngày trước chỉ có Tề Miểu được đến đây ngủ, và sau đó cậu toàn bị Tề Miểu khinh thường. Lần này cuối cùng cũng được như ước nguyện, Tề Lỗi vừa vào cửa đã tìm tới phòng Diêu Thiên Thiên, không chút chần chừ lao lên chiếc giường của cô. Đôi mắt đánh giá căn phòng màu hồng phấn của “em gái” nhà mình, trên môi ngay lập tức lộ ra một nụ cười với ý vị sâu xa.
Mặt Diêu Thiên Thiên đỏ bừng, căn phòng này không phải là sở thích của cô. Nó được Vương Nhị Nha trang trí theo cuốn sách 《 Là cha mẹ thì nhất định phải đọc... những ví dụ kinh điển về việc giáo dục trẻ em thành công 》 không biết nhặt được ở đâu. Sau khi chuyển từ căn phòng thuê tạm tới nhà mới, thì căn phòng đã biến thành hình con thỏ màu hồng phấn. Trên thực tế, cô thích màu xanh lá mạ hoặc xanh da trời hơn, hai màu này có thể giúp giảm mỏi mắt và làm dịu cảm xúc, rất có lợi cho mọi người. Còn màu hồng phấn tuy rằng có chút nhợt nhạt mờ ảo, nhưng trong lúc tâm trạng không tốt, nó sẽ giúp mọi người ổn định tinh thần.
Tề Lỗi thì lại rất phấn khích, trắng trợn rình coi thế giới nội tâm của “bé heo nhỏ” nhà mình, vừa cười khúc khích vừa lăn lộn trong cái chăn màu hồng phấn của cô. Thực không biết là đang mừng thầm hay đang chế giễu cô nữa.
Cơ bản là Diêu Thiên Thiên không thèm chấp nhặt với cậu bé đang trong thời kỳ nổi loạn. Cô phớt lờ điệu cười khiến người khác kinh sợ của Tề Lỗi, mở cái cặp nhỏ của mình ra, ngồi trước bàn học và chuẩn bị “làm”, “công”, “việc”, “của”, “một”, “học”, “sinh”,“tiểu”, “học” khiến cô phải phát cáu kia!
Chép lại các từ mới sau giờ học hai mươi lần, chép lại bảng cửu chương hai mươi lần, làm các bài toán như 10x3 trong sách bài tập, học thuộc lòng mấy câu thơ như "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.*", mấy loại bài tập như này thật sự khiến người khác tức không chịu nổi! Đến lớp bốn thì bắt đầu học tiếng Anh, cô lại phải chép lại hai mươi sáu chữ cái...
*Bài thơ Tĩnh Dạ Tứ ( Tác giả: Lý Bạch ): Thơ Đường - Trung Quốc
Diêu Thiên Thiên thật sự không dám tưởng tượng đến tương lai đau thương phía trước.
Ôi trời, cô vẫn nên làm thử các đề Olympic để được tham gia vào lớp đi thi Olympic thì hơn. Ít nhất nó sẽ khiến cô phải chớp mắt một cái để nghĩ ra đáp án. Hơn nữa sau này học đến các đề Olympic của lớp sáu sẽ rất khó, dù là học sinh trung học chuyên khoa văn, sinh cũng khó có thể trả lời được, nhưng nó sẽ giúp cô rèn luyện được chỉ số thông minh. Diêu Thiên Thiên sẽ không dựa vào kết quả của “Thế vận hội Olympic” để xin vào một trường chuyên toán nào đó. Cô cũng biết bản thân mình không có khả năng này. Học tiểu học còn có thể ứng phó được, nhưng độ khó khi học trung học quả thực đã lên đến một tầm cao mới.
Dùng mười phút đau thương hoàn thành bài tập về nhà mà một học sinh tiểu học bình thường sẽ cần đến một tiếng mới hoàn thành. Cô lấy ra sách giáo khoa tiếng Anh mượn từ trường trung học để học thuộc lòng các từ đơn. Từ xưa, tiếng Anh của cô đã không tốt, sau khi học cấp ba thì nó hoàn toàn trở thành một đống cặn bã. Bây giờ cô phải có sẵn nền tảng, về sau ít nhất cũng sẽ vượt qua được cấp bốn... ( nhớ đến Tiếng Anh cấp bốn mà rơi lệ )
Ghi nhớ xong một nửa số từ đơn, Diêu Thiên Thiên vươn vai một cái, sau đó quay đầu nhìn Tề Lỗi vẫn đang im lặng, không biết cậu có ngủ ngon hay không. Ai ngờ Tề Lỗi vẫn chưa ngủ, mắt mở to nhìn trần nhà màu hồng phấn, khuôn mặt chứa đầy sự sầu lo.
"Có chuyện gì vậy?" Diêu Thiên Thiên ngồi trên ghế hỏi cậu.
Nghe cô hỏi, Tề Lỗi mau chóng phục hồi tinh thần, vỗ vỗ vai mình, ra hiệu cho cô tới đó nằm: "Lại đây."
Diêu Thiên Thiên do dự một lát. Mặc dù Tề Lỗi chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng cơ thể lại rất cao ráo, khiến cho người ta có loại cảm giác cậu đã tới độ tuổi trưởng thành.
Bên này cô vẫn đang do dự thì bên kia, Tề Lỗi đã không còn chút kiên nhẫn nào, cậu vươn cánh tay vỗ vỗ: "Lại đây, bé mập."
Diêu Thiên Thiên bỗng nhận ra rằng mình chỉ là một cô bé chín tuổi. Hành động của Tề Lỗi hoàn toàn xuất phát từ tình yêu thương của anh trai dành cho em gái, là cô đã suy nghĩ quá phức tạp.
Diêu Thiên Thiên: Chắc chắn không phải suy nghĩ của tôi quá xấu xa, mà là thế giới này quá xấu xa. Nữ chính mới bảy tuổi mà đã tự quyết định “chung thân” của mình. Vậy một đứa bé mới chín tuổi như tôi đây cũng có thể dùng được!
Sau khi suy nghĩ kỹ càng chuyện mình mới có chín tuổi, Diêu Thiên Thiên mới bình tĩnh lại. Cô chậm rãi “lăn” đến gần giường. Ngay khi cô vừa đến gần thì đã bị Tề Lỗi ôm chầm lấy, đặt cô nằm lên cánh tay của cậu, đầu gối lên bắp tay vạm vỡ ấy...
Cứng chết người rồi!
Diêu Thiên Thiên ôm cái ót chứa đầy thịt non mềm mại của mình, căm tức nhìn Tề Lỗi.
Tề Lỗi lại không chú ý tới ánh mắt của cô, khoanh tay ôm chặt lấy cô rồi nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm nói: "Bé mập, em nói xem, nếu mười bốn, mười lăm tuổi mà bỏ học, tương lai sau này sẽ thế nào?"
"Sau khi bỏ học thì sẽ đi làm công, tương lai sau này chỉ có làm mấy việc nặng nhọc để kiếm sống.” Diêu Thiên Thiên nghiêm túc trả lời: "Nhưng cũng không hẳn vậy, không phải có một bậc thầy truyện cổ tích chỉ mới tốt nghiệp tiểu học và bắt đầu viết truyện khi mới biết 500 chữ Hán thôi sao? Chỉ cần cố gắng thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề!"
Tề Lỗi cười, vẫn chỉ là trẻ con, chỉ biết đến những tác giả viết truyện cổ tích. Mặc dù biết nói với Diêu Thiên Thiên cũng vô ích, nhưng cậu vẫn muốn trút hết những tâm sự ở trong lòng ra: "Vậy, nếu gia đình đang nợ một số tiền lớn không thể trả được thì sao?"
Diêu Thiên Thiên im lặng. Chủ đề này quá nặng nề để nói với một đứa trẻ, thật sự không có một đứa bé chín tuổi nào có thể trả lời được. Cô đã cố gắng hết sức động viên cậu bằng các nhà văn viết truyện cổ tích, nhưng cô thực sự không biết làm thế nào để giải quyết được vấn đề này. Diêu Thiên Thiên chợt nhận ra, Tề Lỗi sẽ cảm thấy mệt mỏi, không phải là do thiếu ngủ, mà là do áp lực tâm lý quá mức dẫn đến kiệt sức. Những ngày này, hẳn là có chuyện gì đó đã xảy ra khiến Tề Lỗi không trở về nhà. Cũng không giống như suy đoán của bác Tề là do cậu ở quán net cả đêm, chơi suốt đêm nên không đi học.
Nhìn quầng thâm trên đôi mắt đang mở to do không thể ngủ được của Tề Lỗi, Diêu Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy biểu hiện như vậy thật sự không phù hợp với một cậu bé “to con” luôn tỏ ra lưu manh như Tề Lỗi. Ngày đầu gặp gỡ, cậu lúc nào cũng rạng rỡ như ánh mặt trời, lại còn thích nói đạo lý. Tuy rằng trong mắt thầy cô, Tề Lỗi là một học sinh hư, nhưng thật ra cậu lại là một cậu học sinh tốt bụng, dễ mềm lòng và hồn nhiên.
Cậu sẽ vì chuyện vô tình cắt hết tóc của bé gái mà để cho đối phương đấm đá, đến nỗi tóc trên đầu cũng bị cô giật xuống hết sạch. Cậu cũng vì chuyện cô chuyển trường mà luôn canh cánh trong lòng suốt năm năm. So với nhân vật BOSS phản diện “hùng dũng hiên ngang” trong sách, thiếu niên hiền lành ngây thơ này càng khiến cho người khác cảm thấy đau lòng hơn.
Tình “mẫu tử” trong lòng Diêu Thiên Thiên trỗi dậy, cô vươn bàn tay mũm mĩm của mình vuốt ve đầu Tề Lỗi, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Tề Lỗi mạnh mẽ ôm chầm lấy cơ thể mập mạp của Diêu Thiên Thiên, ôm chặt như không bao giờ muốn buông tay, sau đó vùi đầu vào vai cô.
Mặc dù vẻ ngoài của cậu có chút mỏng manh yếu ớt, nhưng Diêu Thiên Thiên lại cảm thấy bờ vai của thiếu niên đủ rộng để chống đỡ cả bầu trời.
Tác giả có lời muốn nói: Chương đầu tiên, chương thứ hai và thứ sẽ đăng vào buổi tối.
PS: Phải làm gì khi độc giả muốn chèo thuyền Vương Nhị Nha với Tề Sâm? 0-0.
Mẹ Nhị Nha đã có CP... Đừng ghép đôi linh tinh cho cô ấy, cứ ghép linh tinh như vậy tác giả sẽ bị vả mặt bôm bốp đó.
Mấy ngày nay Tề Lỗi đều không về nhà, thậm chí các tiết học trên lớp cũng cúp rất nhiều. Nếu không phải cậu nhờ bạn cùng lớp báo tin về nhà, nói mình đang có việc bận thì Lưu Minh Yến có khi đã đi báo cảnh sát rồi. Nếu cứ về nhà trong tình trạng này, kể cả không bị đánh gãy chân thì cũng sẽ bị tẩn cho một trận. Sức lực của cha Tề không thể nói chơi. Diêu Thiên Thiên không đồng ý chuyện Tề Lỗi trốn học, nhưng trước khi bị đánh cũng phải ngủ đủ đã rồi tính tiếp.
Vương Nhị Nha đã gọi điện cho Diêu Thiên Thiên vào buổi trưa, nói tối nay bà có việc bận nên có thể sẽ không về nhà. Nếu đến tám giờ mà vẫn chưa thấy bà về thì Diêu Thiên Thiên cứ qua nhà Tề Lỗi ngủ nhờ một đêm. Giờ chỉ mới bốn giờ chiều, ít nhất thì Tề Lỗi có thể ngủ bốn tiếng.
Đây là lần đầu tiên Tề Lỗi đến ngủ ở nhà Diêu Thiên Thiên. Ngày trước chỉ có Tề Miểu được đến đây ngủ, và sau đó cậu toàn bị Tề Miểu khinh thường. Lần này cuối cùng cũng được như ước nguyện, Tề Lỗi vừa vào cửa đã tìm tới phòng Diêu Thiên Thiên, không chút chần chừ lao lên chiếc giường của cô. Đôi mắt đánh giá căn phòng màu hồng phấn của “em gái” nhà mình, trên môi ngay lập tức lộ ra một nụ cười với ý vị sâu xa.
Mặt Diêu Thiên Thiên đỏ bừng, căn phòng này không phải là sở thích của cô. Nó được Vương Nhị Nha trang trí theo cuốn sách 《 Là cha mẹ thì nhất định phải đọc... những ví dụ kinh điển về việc giáo dục trẻ em thành công 》 không biết nhặt được ở đâu. Sau khi chuyển từ căn phòng thuê tạm tới nhà mới, thì căn phòng đã biến thành hình con thỏ màu hồng phấn. Trên thực tế, cô thích màu xanh lá mạ hoặc xanh da trời hơn, hai màu này có thể giúp giảm mỏi mắt và làm dịu cảm xúc, rất có lợi cho mọi người. Còn màu hồng phấn tuy rằng có chút nhợt nhạt mờ ảo, nhưng trong lúc tâm trạng không tốt, nó sẽ giúp mọi người ổn định tinh thần.
Tề Lỗi thì lại rất phấn khích, trắng trợn rình coi thế giới nội tâm của “bé heo nhỏ” nhà mình, vừa cười khúc khích vừa lăn lộn trong cái chăn màu hồng phấn của cô. Thực không biết là đang mừng thầm hay đang chế giễu cô nữa.
Cơ bản là Diêu Thiên Thiên không thèm chấp nhặt với cậu bé đang trong thời kỳ nổi loạn. Cô phớt lờ điệu cười khiến người khác kinh sợ của Tề Lỗi, mở cái cặp nhỏ của mình ra, ngồi trước bàn học và chuẩn bị “làm”, “công”, “việc”, “của”, “một”, “học”, “sinh”,“tiểu”, “học” khiến cô phải phát cáu kia!
Chép lại các từ mới sau giờ học hai mươi lần, chép lại bảng cửu chương hai mươi lần, làm các bài toán như 10x3 trong sách bài tập, học thuộc lòng mấy câu thơ như "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.*", mấy loại bài tập như này thật sự khiến người khác tức không chịu nổi! Đến lớp bốn thì bắt đầu học tiếng Anh, cô lại phải chép lại hai mươi sáu chữ cái...
*Bài thơ Tĩnh Dạ Tứ ( Tác giả: Lý Bạch ): Thơ Đường - Trung Quốc
Diêu Thiên Thiên thật sự không dám tưởng tượng đến tương lai đau thương phía trước.
Ôi trời, cô vẫn nên làm thử các đề Olympic để được tham gia vào lớp đi thi Olympic thì hơn. Ít nhất nó sẽ khiến cô phải chớp mắt một cái để nghĩ ra đáp án. Hơn nữa sau này học đến các đề Olympic của lớp sáu sẽ rất khó, dù là học sinh trung học chuyên khoa văn, sinh cũng khó có thể trả lời được, nhưng nó sẽ giúp cô rèn luyện được chỉ số thông minh. Diêu Thiên Thiên sẽ không dựa vào kết quả của “Thế vận hội Olympic” để xin vào một trường chuyên toán nào đó. Cô cũng biết bản thân mình không có khả năng này. Học tiểu học còn có thể ứng phó được, nhưng độ khó khi học trung học quả thực đã lên đến một tầm cao mới.
Dùng mười phút đau thương hoàn thành bài tập về nhà mà một học sinh tiểu học bình thường sẽ cần đến một tiếng mới hoàn thành. Cô lấy ra sách giáo khoa tiếng Anh mượn từ trường trung học để học thuộc lòng các từ đơn. Từ xưa, tiếng Anh của cô đã không tốt, sau khi học cấp ba thì nó hoàn toàn trở thành một đống cặn bã. Bây giờ cô phải có sẵn nền tảng, về sau ít nhất cũng sẽ vượt qua được cấp bốn... ( nhớ đến Tiếng Anh cấp bốn mà rơi lệ )
Ghi nhớ xong một nửa số từ đơn, Diêu Thiên Thiên vươn vai một cái, sau đó quay đầu nhìn Tề Lỗi vẫn đang im lặng, không biết cậu có ngủ ngon hay không. Ai ngờ Tề Lỗi vẫn chưa ngủ, mắt mở to nhìn trần nhà màu hồng phấn, khuôn mặt chứa đầy sự sầu lo.
"Có chuyện gì vậy?" Diêu Thiên Thiên ngồi trên ghế hỏi cậu.
Nghe cô hỏi, Tề Lỗi mau chóng phục hồi tinh thần, vỗ vỗ vai mình, ra hiệu cho cô tới đó nằm: "Lại đây."
Diêu Thiên Thiên do dự một lát. Mặc dù Tề Lỗi chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng cơ thể lại rất cao ráo, khiến cho người ta có loại cảm giác cậu đã tới độ tuổi trưởng thành.
Bên này cô vẫn đang do dự thì bên kia, Tề Lỗi đã không còn chút kiên nhẫn nào, cậu vươn cánh tay vỗ vỗ: "Lại đây, bé mập."
Diêu Thiên Thiên bỗng nhận ra rằng mình chỉ là một cô bé chín tuổi. Hành động của Tề Lỗi hoàn toàn xuất phát từ tình yêu thương của anh trai dành cho em gái, là cô đã suy nghĩ quá phức tạp.
Diêu Thiên Thiên: Chắc chắn không phải suy nghĩ của tôi quá xấu xa, mà là thế giới này quá xấu xa. Nữ chính mới bảy tuổi mà đã tự quyết định “chung thân” của mình. Vậy một đứa bé mới chín tuổi như tôi đây cũng có thể dùng được!
Sau khi suy nghĩ kỹ càng chuyện mình mới có chín tuổi, Diêu Thiên Thiên mới bình tĩnh lại. Cô chậm rãi “lăn” đến gần giường. Ngay khi cô vừa đến gần thì đã bị Tề Lỗi ôm chầm lấy, đặt cô nằm lên cánh tay của cậu, đầu gối lên bắp tay vạm vỡ ấy...
Cứng chết người rồi!
Diêu Thiên Thiên ôm cái ót chứa đầy thịt non mềm mại của mình, căm tức nhìn Tề Lỗi.
Tề Lỗi lại không chú ý tới ánh mắt của cô, khoanh tay ôm chặt lấy cô rồi nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm nói: "Bé mập, em nói xem, nếu mười bốn, mười lăm tuổi mà bỏ học, tương lai sau này sẽ thế nào?"
"Sau khi bỏ học thì sẽ đi làm công, tương lai sau này chỉ có làm mấy việc nặng nhọc để kiếm sống.” Diêu Thiên Thiên nghiêm túc trả lời: "Nhưng cũng không hẳn vậy, không phải có một bậc thầy truyện cổ tích chỉ mới tốt nghiệp tiểu học và bắt đầu viết truyện khi mới biết 500 chữ Hán thôi sao? Chỉ cần cố gắng thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề!"
Tề Lỗi cười, vẫn chỉ là trẻ con, chỉ biết đến những tác giả viết truyện cổ tích. Mặc dù biết nói với Diêu Thiên Thiên cũng vô ích, nhưng cậu vẫn muốn trút hết những tâm sự ở trong lòng ra: "Vậy, nếu gia đình đang nợ một số tiền lớn không thể trả được thì sao?"
Diêu Thiên Thiên im lặng. Chủ đề này quá nặng nề để nói với một đứa trẻ, thật sự không có một đứa bé chín tuổi nào có thể trả lời được. Cô đã cố gắng hết sức động viên cậu bằng các nhà văn viết truyện cổ tích, nhưng cô thực sự không biết làm thế nào để giải quyết được vấn đề này. Diêu Thiên Thiên chợt nhận ra, Tề Lỗi sẽ cảm thấy mệt mỏi, không phải là do thiếu ngủ, mà là do áp lực tâm lý quá mức dẫn đến kiệt sức. Những ngày này, hẳn là có chuyện gì đó đã xảy ra khiến Tề Lỗi không trở về nhà. Cũng không giống như suy đoán của bác Tề là do cậu ở quán net cả đêm, chơi suốt đêm nên không đi học.
Nhìn quầng thâm trên đôi mắt đang mở to do không thể ngủ được của Tề Lỗi, Diêu Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy biểu hiện như vậy thật sự không phù hợp với một cậu bé “to con” luôn tỏ ra lưu manh như Tề Lỗi. Ngày đầu gặp gỡ, cậu lúc nào cũng rạng rỡ như ánh mặt trời, lại còn thích nói đạo lý. Tuy rằng trong mắt thầy cô, Tề Lỗi là một học sinh hư, nhưng thật ra cậu lại là một cậu học sinh tốt bụng, dễ mềm lòng và hồn nhiên.
Cậu sẽ vì chuyện vô tình cắt hết tóc của bé gái mà để cho đối phương đấm đá, đến nỗi tóc trên đầu cũng bị cô giật xuống hết sạch. Cậu cũng vì chuyện cô chuyển trường mà luôn canh cánh trong lòng suốt năm năm. So với nhân vật BOSS phản diện “hùng dũng hiên ngang” trong sách, thiếu niên hiền lành ngây thơ này càng khiến cho người khác cảm thấy đau lòng hơn.
Tình “mẫu tử” trong lòng Diêu Thiên Thiên trỗi dậy, cô vươn bàn tay mũm mĩm của mình vuốt ve đầu Tề Lỗi, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Tề Lỗi mạnh mẽ ôm chầm lấy cơ thể mập mạp của Diêu Thiên Thiên, ôm chặt như không bao giờ muốn buông tay, sau đó vùi đầu vào vai cô.
Mặc dù vẻ ngoài của cậu có chút mỏng manh yếu ớt, nhưng Diêu Thiên Thiên lại cảm thấy bờ vai của thiếu niên đủ rộng để chống đỡ cả bầu trời.
Tác giả có lời muốn nói: Chương đầu tiên, chương thứ hai và thứ sẽ đăng vào buổi tối.
PS: Phải làm gì khi độc giả muốn chèo thuyền Vương Nhị Nha với Tề Sâm? 0-0.
Mẹ Nhị Nha đã có CP... Đừng ghép đôi linh tinh cho cô ấy, cứ ghép linh tinh như vậy tác giả sẽ bị vả mặt bôm bốp đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.