Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế (Np)
Chương 16: Bị Thứ Kim Loại Chơi Đến Cao Trào (H Nặng)
Nhất Chước Đường Sao Lật Tử
11/11/2023
Khi cơ thể cô sắp trượt xuống đất thì được Trì Trạch ôm lấy, giữ nguyên tư thế ôm đó vừa làm vừa đi lại giường.
Nước mắt và nước bọt cô chảy xuống dọc theo hai gò má, sữa tươi trào ra được Trì Trạch há to miệng nuốt vào. Cô gái mở to đôi mắt, cái miệng nhỏ nhắn cứ như con cá thiếu nước, há ra rồi khép lại, nhưng từ đầu đến cuối lại không phát ra âm thanh nào.
Cô cảm giác cơ thể mình bị một thứ gì đó xuyên qua, khoái cảm mạnh mẽ dữ dội tích lũy từng chút một ở khắp nơi trong cơ thể, cô bất chợt phóng ra cùng với một luồng khoái cảm bùng nổ.
"Á a a a! Ra…"
Huyệt nhỏ sau khi cao trào vừa ẩm ướt vừa non mềm, Trì Trạch đâm rút khoảng trăm lần rồi cũng phóng ra.
Anh ta rút dương vật ra, lại nhìn sang cô gái. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông rất thê thảm, đôi mắt đẹp nhắm chặt, hiển nhiên đã bị chơi đến ngất đi rồi.
"… Đúng là vẫn còn non lắm."
Tâm trạng của Trì Trạch rất tốt, lau dọn sạch sẽ cho mình và cô gái, rồi sau đó ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, dần dần đi vào giấc ngủ.
…
Ánh nắng ban mai dần sáng tỏ.
Nguyễn Khanh Khanh mơ màng mở mắt ra, phát hiện bên cạnh đã không còn một bóng người, sự đau nhức ở thân dưới thể hiện rõ sự điên cuồng tối qua.
Cô ảo não trong lòng, tùy tiện tìm một bộ quần áo tròng vào, lại cảm giác trước ngực căng phồng một cách khác thường.
Cô gái cúi đầu nhìn xuống, không ngờ hai bầu ngực vốn dĩ đã đáng kiêu ngạo lại lớn thêm một cỡ.
Bây giờ đối với cô, chiếc áo phông ngắn bình thường lại giống như một bộ đồng phục quyến rũ, vải dệt mỏng nhẹ cho mùa hè không thể che giấu được đường cong cơ thể đầy hấp dẫn của cô.
Tại sao lại có thể như vậy?
Chẳng lẽ là vì viên tinh hạch cấp bốn đã hấp thu tối hôm qua?
Nguyễn Khanh Khanh khóc không ra nước mắt. Người khác hấp thu tinh hạch, dị năng tăng trưởng đều là thứ không thể nhìn thấy được, nhưng sao sự thay đổi của cô lại rõ rệt như thế? Chẳng lẽ là vì hệ chữa lành của cô quá đặc biệt ư?
Cô tìm thêm một cái áo khoác rồi mặc vào, lúc này mới rón rén đi ra ngoài, định tìm thứ gì đó bỏ bụng.
Đi vào sảnh chính, hai tầm mắt không hẹn mà cùng nhìn sang đây, da đầu Nguyễn Khanh Khanh tê rần. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thâm sâu chứa ẩn ý không rõ của Trì Húc.
Nước mắt và nước bọt cô chảy xuống dọc theo hai gò má, sữa tươi trào ra được Trì Trạch há to miệng nuốt vào. Cô gái mở to đôi mắt, cái miệng nhỏ nhắn cứ như con cá thiếu nước, há ra rồi khép lại, nhưng từ đầu đến cuối lại không phát ra âm thanh nào.
Cô cảm giác cơ thể mình bị một thứ gì đó xuyên qua, khoái cảm mạnh mẽ dữ dội tích lũy từng chút một ở khắp nơi trong cơ thể, cô bất chợt phóng ra cùng với một luồng khoái cảm bùng nổ.
"Á a a a! Ra…"
Huyệt nhỏ sau khi cao trào vừa ẩm ướt vừa non mềm, Trì Trạch đâm rút khoảng trăm lần rồi cũng phóng ra.
Anh ta rút dương vật ra, lại nhìn sang cô gái. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông rất thê thảm, đôi mắt đẹp nhắm chặt, hiển nhiên đã bị chơi đến ngất đi rồi.
"… Đúng là vẫn còn non lắm."
Tâm trạng của Trì Trạch rất tốt, lau dọn sạch sẽ cho mình và cô gái, rồi sau đó ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, dần dần đi vào giấc ngủ.
…
Ánh nắng ban mai dần sáng tỏ.
Nguyễn Khanh Khanh mơ màng mở mắt ra, phát hiện bên cạnh đã không còn một bóng người, sự đau nhức ở thân dưới thể hiện rõ sự điên cuồng tối qua.
Cô ảo não trong lòng, tùy tiện tìm một bộ quần áo tròng vào, lại cảm giác trước ngực căng phồng một cách khác thường.
Cô gái cúi đầu nhìn xuống, không ngờ hai bầu ngực vốn dĩ đã đáng kiêu ngạo lại lớn thêm một cỡ.
Bây giờ đối với cô, chiếc áo phông ngắn bình thường lại giống như một bộ đồng phục quyến rũ, vải dệt mỏng nhẹ cho mùa hè không thể che giấu được đường cong cơ thể đầy hấp dẫn của cô.
Tại sao lại có thể như vậy?
Chẳng lẽ là vì viên tinh hạch cấp bốn đã hấp thu tối hôm qua?
Nguyễn Khanh Khanh khóc không ra nước mắt. Người khác hấp thu tinh hạch, dị năng tăng trưởng đều là thứ không thể nhìn thấy được, nhưng sao sự thay đổi của cô lại rõ rệt như thế? Chẳng lẽ là vì hệ chữa lành của cô quá đặc biệt ư?
Cô tìm thêm một cái áo khoác rồi mặc vào, lúc này mới rón rén đi ra ngoài, định tìm thứ gì đó bỏ bụng.
Đi vào sảnh chính, hai tầm mắt không hẹn mà cùng nhìn sang đây, da đầu Nguyễn Khanh Khanh tê rần. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thâm sâu chứa ẩn ý không rõ của Trì Húc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.