Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế (Np)
Chương 29: Chuyển Giao Quyền Lực
Nhất Chước Đường Sao Lật Tử
12/11/2023
Trong lòng Nguyễn Khanh Khanh rất bất ngờ, không phải anh ta là cấp dưới của Triệu Cương sao? Sao lại không ra tay giúp đỡ, ngược lại còn đứng trong một góc mà quan sát? Không đúng, tại sao anh ta lại bảo vệ cô chứ?
Cô nhớ rõ lúc gặp phải thực vật biến dị, hình như hai người Úc Văn Chu và Trì Trạch rất quen thuộc với nhau. Chẳng lẽ bọn họ đã có âm mưu từ trước rồi?
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, phía trước đã có kết quả.
Đột nhiên, đằng sau Triệu Cương đang chiến đấu với hai người kia, một cái bóng màu xanh cực lớn nhanh chóng vươn dài ra từ trong vết nứt, cánh hoa có hình răng cưa của búp hoa màu đỏ tươi đột ngột mở to ra như một cái miệng cực lớn, nuốt chửng Triệu Cương không có chút đề phòng nào vào bên trong.
Cả sảnh tiệc hỗn loạn thoáng chốc đã yên lặng như tờ, chỉ thấy cái miệng rộng như vực sâu của hoa ăn thịt người nhấm nuốt "ừng ực ừng ực", chỉ sau vài nhịp thở đã phun ra một đống chi gãy và máu thịt khiến người ta buồn nôn.
Nguyễn Khanh Khanh sững sờ đứng tại chỗ, Triệu Cương đã chết rồi?
Người khởi xướng mọi việc ở bên cạnh lại nở nụ cười ấm áp như tập mãi thành quen. Anh ta mặc một chiếc áo khoác dù, mang ủng quân đội, sải đôi chân dài tiến lên trên, lúc đi ngang qua bên cạnh Trì Trạch thì ánh mắt hai người giao nhau, rồi khẽ gật đầu.
Úc Văn Chu bước lên bục phát biểu trong sảnh tiệc với phong thái ngút ngàn của kẻ bề trên, ánh mắt mang theo áp lực kinh người quét qua toàn bộ đại sảnh, sau đó cất cao giọng nói:
"Mọi người, mạt thế kéo đến, hệ thống nhà nước trước kia không còn tồn tại, tất cả quyền lực trong căn cứ Kiêu Đông cũng sẽ được chấn chỉnh lại, nhường chỗ cho người có năng lực. Tôi đề cử anh Trì Trạch, người thức tỉnh dị năng hệ kim loại cấp bảy, tiếp nhận vị trí người đứng đầu, ai có ý kiến khác có thể giơ tay…"
Trong sự áp lực gần như nghẹt thở, cả đại sảnh lặng như tờ.
Úc Văn Chu gật đầu, nở nụ cười hiền hòa như biến diện*: "Không có ai có ý kiến khác. Bây giờ, mời sếp Trì lên bục phát biểu."
(*Biến diện: kỹ năng thay đổi mặt nạ nhanh trong nghệ thuật kinh kịch Tứ Xuyên)
…
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu vào trong căn phòng. Trong phòng tràn đầy vẻ kiều diễm, thoang thoảng mùi xạ hương không tản ra được.
Trên chiếc giường lớn kiểu u đơn giản, làn da trắng như tuyết của cô gái phủ đầy dấu hôn và dấu răng, mái tóc đen dài như gỗ mun xõa tung trên ga trải giường, không ai ngờ rằng dáng vẻ đáng thương này lại càng dễ khơi dậy ham muốn lăng nhục của đàn ông.
Đã qua một tuần kể từ ngày hôm đó.
Cô nhớ rõ lúc gặp phải thực vật biến dị, hình như hai người Úc Văn Chu và Trì Trạch rất quen thuộc với nhau. Chẳng lẽ bọn họ đã có âm mưu từ trước rồi?
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, phía trước đã có kết quả.
Đột nhiên, đằng sau Triệu Cương đang chiến đấu với hai người kia, một cái bóng màu xanh cực lớn nhanh chóng vươn dài ra từ trong vết nứt, cánh hoa có hình răng cưa của búp hoa màu đỏ tươi đột ngột mở to ra như một cái miệng cực lớn, nuốt chửng Triệu Cương không có chút đề phòng nào vào bên trong.
Cả sảnh tiệc hỗn loạn thoáng chốc đã yên lặng như tờ, chỉ thấy cái miệng rộng như vực sâu của hoa ăn thịt người nhấm nuốt "ừng ực ừng ực", chỉ sau vài nhịp thở đã phun ra một đống chi gãy và máu thịt khiến người ta buồn nôn.
Nguyễn Khanh Khanh sững sờ đứng tại chỗ, Triệu Cương đã chết rồi?
Người khởi xướng mọi việc ở bên cạnh lại nở nụ cười ấm áp như tập mãi thành quen. Anh ta mặc một chiếc áo khoác dù, mang ủng quân đội, sải đôi chân dài tiến lên trên, lúc đi ngang qua bên cạnh Trì Trạch thì ánh mắt hai người giao nhau, rồi khẽ gật đầu.
Úc Văn Chu bước lên bục phát biểu trong sảnh tiệc với phong thái ngút ngàn của kẻ bề trên, ánh mắt mang theo áp lực kinh người quét qua toàn bộ đại sảnh, sau đó cất cao giọng nói:
"Mọi người, mạt thế kéo đến, hệ thống nhà nước trước kia không còn tồn tại, tất cả quyền lực trong căn cứ Kiêu Đông cũng sẽ được chấn chỉnh lại, nhường chỗ cho người có năng lực. Tôi đề cử anh Trì Trạch, người thức tỉnh dị năng hệ kim loại cấp bảy, tiếp nhận vị trí người đứng đầu, ai có ý kiến khác có thể giơ tay…"
Trong sự áp lực gần như nghẹt thở, cả đại sảnh lặng như tờ.
Úc Văn Chu gật đầu, nở nụ cười hiền hòa như biến diện*: "Không có ai có ý kiến khác. Bây giờ, mời sếp Trì lên bục phát biểu."
(*Biến diện: kỹ năng thay đổi mặt nạ nhanh trong nghệ thuật kinh kịch Tứ Xuyên)
…
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu vào trong căn phòng. Trong phòng tràn đầy vẻ kiều diễm, thoang thoảng mùi xạ hương không tản ra được.
Trên chiếc giường lớn kiểu u đơn giản, làn da trắng như tuyết của cô gái phủ đầy dấu hôn và dấu răng, mái tóc đen dài như gỗ mun xõa tung trên ga trải giường, không ai ngờ rằng dáng vẻ đáng thương này lại càng dễ khơi dậy ham muốn lăng nhục của đàn ông.
Đã qua một tuần kể từ ngày hôm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.