Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế (Np)
Chương 1: Ép Buộc
Nhất Chước Đường Sao Lật Tử
08/11/2023
Lúc nửa tỉnh nửa mơ, Nguyễn Khanh Khanh ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ.
Đầu óc choáng váng, chân tay vô lực muốn tỉnh dậy nhưng cố thế nào cũng không thể mở mắt nổi, cảm giác như đang chìm trong giấc mơ. Cô cảm thấy cơ thể mình bị di chuyển đến một nơi, một lát sau lại bị chuyển đến một chỗ khác.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tưởng chừng hành trình này đã kết thúc thì cô rơi vào một vòng tay rộng rãi và lạnh lẽo, bên tai vang lên tiếng sột soạt. Quần áo trên người cô bị lột sạch, một bàn tay lạnh lẽo vuốt ve trên người cô, từ ngón chân đến đùi, rồi lại lên ngực...
Cô gái co rúm người nhưng sau đó lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc và đáng sợ, nghe như lời thì thầm của ác quỷ.
“Nguyễn Khanh Khanh, em không chạy được đâu.”
Là Bạch Dật! Bàn tay anh ta không ngừng di chuyển khắp người cô, đầu ngón tay nóng hổi như một ngọn lửa đang cháy, chạm đến đâu thì da thịt ở đó lại bốc cháy theo, từng đợt khoái cảm bùng lên không ngừng kích thích cô.
Mí mắt càng lúc càng nặng nhưng đầu óc lại vô tình tỉnh táo, đột nhiên, Nguyễn Khanh Khanh cảm thấy hạ thân đau xót. Một vật cứng như thanh sắt tiến vào trong thân thể cô rồi tùy ý ma sát, khi cảm giác đau đớn trôi qua thì vật đó dần dần tăng tốc, hết lần này đến lần khác đụng chạm vào nơi mẫn cảm nhất của cô.
Không... Không muốn...
Nguyễn Khanh Khanh muốn chạy trốn, muốn hét lên nhưng cơ thể yếu ớt vô lực, chỉ có thể bị ép tiếp nhận từng trận co thắt và từng đợt khoái cảm dâng trào trong cơ thể.
“Nguyễn Khanh Khanh, cố gắng hưởng thụ đi, đây là niềm vui sướng mà Bạch Dật cho em.”
Hạ thân đã ướt nhẹp, cô gái cảm nhận được cơ thể nhũn như bùn của mình bị ôm vào phòng tắm lau rửa, sau đó phải mặc một bộ váy nặng nề lạnh như băng. Váy dài bó chặt lấy cơ thể như tượng trưng cho gông xiềng mà người nọ buộc lên người cô.
“Ngày mai sẽ cử hành hôn lễ, em đừng hòng chạy trốn.”
Đôi môi lại bị quấn quýt một lúc nữa rồi người nọ mới tha cho cô, Nguyễn Khanh Khanh đã được cởi bỏ giam cầm suy nghĩ rồi lâm vào giấc ngủ.
Chẳng biết đã ngủ bao lâu, cô gái đột nhiên mở mắt, vô thức kiểm tra thân thể mình. Cô đang mặc một bộ váy cưới dày dặn, lộng lẫy kiểu Trung Hoa, trên ngực được khảm đá quý, lấp lánh đến chướng mắt.
Không biết Bạch Dật đã đi đâu rồi, Nguyễn Khanh Khanh lê thân thể đau nhức bước xuống giường, nhìn xung quanh, phát hiện cô đang ở trong nhà Bạch Dật ở
Kinh Châu.
Đầu óc choáng váng, chân tay vô lực muốn tỉnh dậy nhưng cố thế nào cũng không thể mở mắt nổi, cảm giác như đang chìm trong giấc mơ. Cô cảm thấy cơ thể mình bị di chuyển đến một nơi, một lát sau lại bị chuyển đến một chỗ khác.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tưởng chừng hành trình này đã kết thúc thì cô rơi vào một vòng tay rộng rãi và lạnh lẽo, bên tai vang lên tiếng sột soạt. Quần áo trên người cô bị lột sạch, một bàn tay lạnh lẽo vuốt ve trên người cô, từ ngón chân đến đùi, rồi lại lên ngực...
Cô gái co rúm người nhưng sau đó lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc và đáng sợ, nghe như lời thì thầm của ác quỷ.
“Nguyễn Khanh Khanh, em không chạy được đâu.”
Là Bạch Dật! Bàn tay anh ta không ngừng di chuyển khắp người cô, đầu ngón tay nóng hổi như một ngọn lửa đang cháy, chạm đến đâu thì da thịt ở đó lại bốc cháy theo, từng đợt khoái cảm bùng lên không ngừng kích thích cô.
Mí mắt càng lúc càng nặng nhưng đầu óc lại vô tình tỉnh táo, đột nhiên, Nguyễn Khanh Khanh cảm thấy hạ thân đau xót. Một vật cứng như thanh sắt tiến vào trong thân thể cô rồi tùy ý ma sát, khi cảm giác đau đớn trôi qua thì vật đó dần dần tăng tốc, hết lần này đến lần khác đụng chạm vào nơi mẫn cảm nhất của cô.
Không... Không muốn...
Nguyễn Khanh Khanh muốn chạy trốn, muốn hét lên nhưng cơ thể yếu ớt vô lực, chỉ có thể bị ép tiếp nhận từng trận co thắt và từng đợt khoái cảm dâng trào trong cơ thể.
“Nguyễn Khanh Khanh, cố gắng hưởng thụ đi, đây là niềm vui sướng mà Bạch Dật cho em.”
Hạ thân đã ướt nhẹp, cô gái cảm nhận được cơ thể nhũn như bùn của mình bị ôm vào phòng tắm lau rửa, sau đó phải mặc một bộ váy nặng nề lạnh như băng. Váy dài bó chặt lấy cơ thể như tượng trưng cho gông xiềng mà người nọ buộc lên người cô.
“Ngày mai sẽ cử hành hôn lễ, em đừng hòng chạy trốn.”
Đôi môi lại bị quấn quýt một lúc nữa rồi người nọ mới tha cho cô, Nguyễn Khanh Khanh đã được cởi bỏ giam cầm suy nghĩ rồi lâm vào giấc ngủ.
Chẳng biết đã ngủ bao lâu, cô gái đột nhiên mở mắt, vô thức kiểm tra thân thể mình. Cô đang mặc một bộ váy cưới dày dặn, lộng lẫy kiểu Trung Hoa, trên ngực được khảm đá quý, lấp lánh đến chướng mắt.
Không biết Bạch Dật đã đi đâu rồi, Nguyễn Khanh Khanh lê thân thể đau nhức bước xuống giường, nhìn xung quanh, phát hiện cô đang ở trong nhà Bạch Dật ở
Kinh Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.