Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế (Np)
Chương 37: Một Ngày Nào Đó Sẽ Chết Trên Người Cô
Nhất Chước Đường Sao Lật Tử
15/11/2023
Nguyễn Khanh Khanh lại mở mắt ra, xung quanh là căn phòng ngủ quen thuộc của cô, xem ra cô đã được đưa về không biết từ lúc nào.
Nguyễn Khanh Khanh theo bản năng sờ lên cổ tay phải, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá, vòng tay vẫn còn, chỉ cần lấy được vòng tay khống chế, chuyến đi này của cô không tính là công dã tràng.
Điều nằm ngoài sự đoán của cô là bây giờ cơ thể không có sự đau mỏi đặc biệt nào.
Nguyễn Khanh Khanh đi vào phòng tắm, khi nhìn vào gương cũng không khỏi sửng sốt. Chỉ trong một đêm, làn da của cô lại càng trở nên sáng bóng hơn trước, không có lấy một lỗ chân lông, non mềm đến mức có thể véo ra nước, giống như chưa từng bị ô nhiễm bởi bụi trần.
Cánh môi căng tràn mọng nước, không son vẫn đỏ. Đôi mắt như nước hồ thu nhẹ nhàng chảy xuôi, vô cùng thu hút. Tuy rằng tổng thể vẫn là diện mạo như lúc trước, nhưng khí chất đã tăng lên gấp bội.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nhớ lại câu nói của Úc Văn Chu trước khi mê man, Nguyễn Khanh Khanh nảy ra một suy nghĩ, vội vàng kiểm tra lại cấp bậc dị năng của mình. Không nhìn thì không biết, ban đầu cô chỉ mới mấp mé cấp hai, vậy mà giờ đã thăng cấp đến cấp ba có thừa.
Thảo nào cô luôn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng như thế, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều như tan ra rồi hòa vào nhau, sự kiểm soát thân thể chưa bao giờ thoải mái và tùy theo ý mình như thế.
Quả nhiên, viên tinh thạch không biết mang thuộc tính gì kia đã được cô hấp thu rồi!
Trong lòng Nguyễn Khanh Khanh mừng thầm, đúng là trong cái rủi có cái may, đây không phải là ngay cả ông trời cũng giúp mình sao?
Dựa theo quy luật, nhất định đêm nay Trì Húc sẽ đến tìm cô. Đến lúc đó, cô chỉ cần nhắm đúng thời cơ mà đeo vòng tay cho cậu ta, nhờ dị năng biến hình càng lúc càng thành thạo của mình, chắc chắn đêm nay Nguyễn Khanh Khanh có thể thuận lợi trốn thoát!
Nguyễn Khanh Khanh cố tình thay một chiếc váy màu đỏ có thắt eo dựa theo sở thích hằng ngày của Trì Húc, mang một đôi giày cao gót, thậm chí còn uốn tóc, căng thẳng ngồi trong phòng chờ đợi.
Tiếng bước chân vững vàng truyền đến. Nguyễn Khanh Khanh hít sâu một hơi rồi điều chỉnh nét mặt, ngẩng đầu lên, nở nụ cười duyên dáng để chào đón, độ cong nơi khóe miệng chưa kịp kéo dài đã ngay lập tức đông cứng lại.
Là Trì Trạch!
Tiếng cười của cô hơi gượng gạo: "Tại sao lại là anh? Trì… Trì Húc đâu?"
Người đàn ông thấy cô mặc một chiếc váy đỏ, phong thái đầy quyến rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra còn đáng yêu hơn lúc trước, giọng nói của anh ta không khỏi khàn đi, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào cô: "Nó có việc bận. Sao hả? Không chào đón tôi à?"
"Không phải… chỉ là… Hôm nay đừng biến thành kim loại được không?" Nguyễn Khanh Khanh vội vàng nói sang chuyện khác.
Trì Trạch sửng sốt. Hôm nay vốn dĩ anh ta không muốn làm cô, chỉ là muốn gặp cô sau một ngày làm việc bận rộn, rồi ôm lấy cô.
Thế nhưng đây là lần đầu anh ta nhìn thấy cô trang điểm, toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không xinh đẹp động lòng người, lại còn chủ động nhắc đến chuyện kia. Anh ta không phải là Liễu Hạ Huệ, huống chi người trước mặt lại còn là cô gái mà anh ta ngày nhớ đêm mong, thứ ở bên dưới lập tức có phản ứng.
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên: "Cũng được, có điều… tôi không biến thành kim loại thì làm sao có thể làm cô sướng đến chết đi sống lại được."
Nguyễn Khanh Khanh theo bản năng sờ lên cổ tay phải, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá, vòng tay vẫn còn, chỉ cần lấy được vòng tay khống chế, chuyến đi này của cô không tính là công dã tràng.
Điều nằm ngoài sự đoán của cô là bây giờ cơ thể không có sự đau mỏi đặc biệt nào.
Nguyễn Khanh Khanh đi vào phòng tắm, khi nhìn vào gương cũng không khỏi sửng sốt. Chỉ trong một đêm, làn da của cô lại càng trở nên sáng bóng hơn trước, không có lấy một lỗ chân lông, non mềm đến mức có thể véo ra nước, giống như chưa từng bị ô nhiễm bởi bụi trần.
Cánh môi căng tràn mọng nước, không son vẫn đỏ. Đôi mắt như nước hồ thu nhẹ nhàng chảy xuôi, vô cùng thu hút. Tuy rằng tổng thể vẫn là diện mạo như lúc trước, nhưng khí chất đã tăng lên gấp bội.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nhớ lại câu nói của Úc Văn Chu trước khi mê man, Nguyễn Khanh Khanh nảy ra một suy nghĩ, vội vàng kiểm tra lại cấp bậc dị năng của mình. Không nhìn thì không biết, ban đầu cô chỉ mới mấp mé cấp hai, vậy mà giờ đã thăng cấp đến cấp ba có thừa.
Thảo nào cô luôn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng như thế, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều như tan ra rồi hòa vào nhau, sự kiểm soát thân thể chưa bao giờ thoải mái và tùy theo ý mình như thế.
Quả nhiên, viên tinh thạch không biết mang thuộc tính gì kia đã được cô hấp thu rồi!
Trong lòng Nguyễn Khanh Khanh mừng thầm, đúng là trong cái rủi có cái may, đây không phải là ngay cả ông trời cũng giúp mình sao?
Dựa theo quy luật, nhất định đêm nay Trì Húc sẽ đến tìm cô. Đến lúc đó, cô chỉ cần nhắm đúng thời cơ mà đeo vòng tay cho cậu ta, nhờ dị năng biến hình càng lúc càng thành thạo của mình, chắc chắn đêm nay Nguyễn Khanh Khanh có thể thuận lợi trốn thoát!
Nguyễn Khanh Khanh cố tình thay một chiếc váy màu đỏ có thắt eo dựa theo sở thích hằng ngày của Trì Húc, mang một đôi giày cao gót, thậm chí còn uốn tóc, căng thẳng ngồi trong phòng chờ đợi.
Tiếng bước chân vững vàng truyền đến. Nguyễn Khanh Khanh hít sâu một hơi rồi điều chỉnh nét mặt, ngẩng đầu lên, nở nụ cười duyên dáng để chào đón, độ cong nơi khóe miệng chưa kịp kéo dài đã ngay lập tức đông cứng lại.
Là Trì Trạch!
Tiếng cười của cô hơi gượng gạo: "Tại sao lại là anh? Trì… Trì Húc đâu?"
Người đàn ông thấy cô mặc một chiếc váy đỏ, phong thái đầy quyến rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra còn đáng yêu hơn lúc trước, giọng nói của anh ta không khỏi khàn đi, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào cô: "Nó có việc bận. Sao hả? Không chào đón tôi à?"
"Không phải… chỉ là… Hôm nay đừng biến thành kim loại được không?" Nguyễn Khanh Khanh vội vàng nói sang chuyện khác.
Trì Trạch sửng sốt. Hôm nay vốn dĩ anh ta không muốn làm cô, chỉ là muốn gặp cô sau một ngày làm việc bận rộn, rồi ôm lấy cô.
Thế nhưng đây là lần đầu anh ta nhìn thấy cô trang điểm, toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không xinh đẹp động lòng người, lại còn chủ động nhắc đến chuyện kia. Anh ta không phải là Liễu Hạ Huệ, huống chi người trước mặt lại còn là cô gái mà anh ta ngày nhớ đêm mong, thứ ở bên dưới lập tức có phản ứng.
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên: "Cũng được, có điều… tôi không biến thành kim loại thì làm sao có thể làm cô sướng đến chết đi sống lại được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.