Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Thủ Phụ
Chương 43: Thái tử về triều
Trình Dĩ Thời
11/06/2023
Tạ Cẩn nhìn khuôn mặt nhỏ có hơi tức giận của nàng, muốn giơ tay lên vuốt ve, nhưng không làm thế được vì ở đây có quá nhiều người ngoài, đành phải nhịn xuống: “Tại sao phải ngăn cản? Cũng đâu có nhân chứng.”
Thẩm Nhiêu nhìn về phía những thị vệ mà Thôi Tri Văn đưa đến, khóe miệng giật một cái: “Bọn họ không phải là người?”
Ở giữa bọn thị vệ có người giơ tay lên: “Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân, đừng lo lắng, nơi này không có tai mắt, cũng không có người của Thôi thị lang, là bọn ta.”
Giọng nói này hình như có chút quen tai, Thẩm Nhiêu sửng sốt một lúc, “Lục thiên hộ?”
Lục Viễn đẩy đám người ra đi tới, cười đùa ôm quyền hành lễ: “Ti chức tham kiến Thái tử điện hạ, chỉ huy sứ đại nhân, Thẩm đại nhân. Ti chức phụng hoàng mệnh lựa chọn nhân thủ đắc lực trong Cẩm Y Vệ, giả vờ như thị vệ bình thường, đi theo Thôi thị lang đến đây.”
“Hoàng mệnh?” Thẩm Nhiêu và Thái tử bốn mắt nhìn nhau, hiển nhiên ai cũng không biết chuyện này.
Nàng lại trừng mắt nhìn về phía Tạ Cẩn, cho nên cả đoạn đường này hắn đã suy đoán ra được mà còn giả vờ hồ đồ?
Tạ Cẩn giơ tay lên che mắt lại, dường như là rất cạn lời, giải thích: “Việc này ta quả thật không biết, khi ta nhìn thấy Lục Viễn và mấy Cẩm Y Vệ quen mắt còn lại ở sau lưng Thôi thị lang, mới biết được đây nhất định đây là mệnh lệnh của bệ hạ.”
“Nói thế nào ấy nhỉ? Phụ hoàng phái Cẩm Y Vệ đến chấp hành nhiệm vụ, không phải rất bình thường sao?” Tống Dụ nhảy từ trên ngựa xuống, dùng vỏ của trọng kiếm đụng đụng vào người đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, lộ ra nụ cười lạnh đầy khinh thường.
Tạ Cẩn nói: “Phái Cẩm Y Vệ đến quả thật rất bình thường, chỉ là tất cả bọn họ đều là tâm phúc của ta.”
“Trùng hợp đúng không?”
Tống Dụ tình nguyện tin tưởng rằng Hoằng Tuyên Đế lãnh khốc vô tình, cũng không muốn tin người phụ hoàng nhẫn tâm ném mình đến nơi hoang vu kia, lại phí tâm chuẩn bị thay mình.
Thẩm Nhiêu kịp phản ứng, tay khoác lên trên bả vai hắn, nói: “Đệ cho rằng bệ hạ không biết người nào là tâm phúc của Tạ Cẩn sao? Chắc chắn là ông ta đã nhìn thấy rồi, mới đưa ra quyết định như vậy.”
Nàng cũng không hiểu nổi, rốt cuộc thái độ của hoàng đế đối với đứa con trai này ra sao?
“Tâm phúc thì thế nào? Cũng không phải tâm phúc của đệ. Ai biết được trong hồ lô bán thuốc gì, đệ không tin.” Khoé môi Tống Dụ nhếch lên nụ cười giễu cợt, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tạ Cẩn một cái, hiển nhiên là chưa hề tháo bỏ một chút phòng bị nào với hắn.
Quả thật Cẩm Y Vệ trung thành với các đời quân vương, nhưng người hắn thành tâm cống hiến sức lực chính là Hoằng Tuyên Đế của Đại Ninh! Chứ không phải là một Thái tử của Đại Ninh như mình!
Bản thân mình nhìn có vẻ như dưới một người, trên vạn người, nhưng trên thực tế cái người nắm giữ quyền hành chí cao vô thượng kia, có thể tước đoạt tất cả mọi thứ của mình dễ như trở bàn tay.
Trở tay là có thể đẩy bất kỳ kẻ nào vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Tống Dụ nghĩ đến đây lòng càng lúc càng tỉnh táo, nắm chặt chuôi kiếm, nói: “Tất cả mọi người, lên đường về kinh!”
Hắn không tín nhiệm Tạ Cẩn, Thẩm Nhiêu cũng không thể vội vã khiến hắn thay đổi suy nghĩ, để tránh biến khéo thành vụng: “Vậy Thôi thị lang thì sao?”
“Hắn? Có ai hỏi thì nói là bị lạc rồi, chưa từng gặp, nói không chừng bị sơn trại nào đó áp tải về làm áp trại tướng công rồi.”
Tống Dụ xoay người lên ngựa, dẫn đầu đám người đi về phía trước, thật sự không sự không để ý đến sống chết của người đang hôn mê trên mặt đất nữa.
Thẩm Nhiêu gọi một Vũ Lâm Vệ tới, dặn dò hắn đưa Thôi Tri Văn vào trong y quán, sau đó lập tức trở về cùng lên đường.
“Thôi thị lang, diện mạo quả thật không tệ.” Tạ Cẩn ý vị không rõ mà nhìn Vũ Lâm Vệ cưỡi ngựa khiêng người rời đi.
Thẩm Nhiêu nghe thấy hắn nói lời quỷ quái gì đó, không chút nghĩ ngợi, giơ chân đạp lên mu bàn chân hắn một cái, giọng điệu lạnh lùng nói: “Vết thương đó của hắn ta không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà để mặc hắn ta nằm ở nơi này, vậy thật sự là sống chết khó lường. Nếu như chết ở nơi này, đối với Tống Dụ mà nói có hại chứ không có lợi.”
Cho dù muốn chết, cũng phải cút về kinh thành mà chết.
Hai người cưỡi ngựa song song chậm rãi đi theo đuôi đội ngũ, Tạ Cẩn cầm dây cương, hỏi: “Thật sự không nhìn trúng?”
Thẩm Nhiêu cảm thấy dấm của hắn thật sự quá chua, kéo khoé môi dưới, ánh mắt chuyển động, điệu cười thản nhiên: “Ta chợt nhớ ra gần đây thân thể có khó chịu, đại phu nói cần tĩnh tâm nửa năm, nhất là phải phòng ngừa… Chuyện phòng the.”
Tạ Cẩn: “?”
“Không còn cách nào khác, Tạ đại nhân tự cầu phúc cho mình đi.” Nàng không hầu hạ nữa.
“Vừa nãy là do ta hồ đồ rồi nói lung tung mà thôi, nàng đừng làm loạn.” Tạ Cẩn đi theo nàng mỗi ngày, làm sao có thể không biết nàng có đi gặp đại phu hay không? Rõ ràng chính là đang dùng lời nói làm mình tức giận.
Thẩm Nhiêu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ai làm loạn? Ta là đang nghiêm túc đó.”
Bây giờ đã vào thu, nhiệt độ thích hợp, chỉ là trái tim của Tạ Cẩn bị cơn gió thu thổi qua làm cho lạnh lẽo, hắn thúc ngựa đến gần, thấp giọng nói: “Vi phu sai rồi, hy vọng nương tử tha cho ta một mạng.”
Chỉ huy sứ đại nhân luôn luôn càn rỡ, bây giờ lại ăn nói khép nép, sợ phu nhân thật sự nổi nóng lạnh nhạt hắn nửa năm, hắn làm sao chịu nổi?
“Nói bậy bạ gì đấy, bổn quan chưa từng cưới gả. Ngài và ta ở trong triều làm quan là đồng liêu, đừng có hiểu lầm.” Sau đó Thẩm Nhiêu cưỡi ngựa đi mất.
Tạ Cẩn: “…”
Lúc vượt qua cột mốc biên giới của kinh thành, Tống Dụ đột nhiên có chút hồi hộp khi trở về quê nhà, vô cùng cảm khái mà xuống ngựa, sau đó nhảy lên cột mốc biên giới, ngồi ở phía trên, nhìn cửa thành đằng xa: “Mọi người đều nói càng gần quê hương thì càng e sợ, ta hôm nay lại… Nhìn thấy là tức giận, hận không thể cho một mồi lửa thiêu rụi tất cả.”
Nơi đó có hồi ức tốt đẹp của hắn, nhưng cũng có hồi ức bất kham, đau khổ.
Thẩm Nhiêu đứng ở phía dưới, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nói: “Ta từng đốt phủ công chúa, có xem như trút giận thay đệ không?”
“Nghe có vẻ không tệ.” Năm đó sau khi Thẩm gia tang hoang, mẫu hậu bị bệnh không dậy nổi, cho dù sử dùng dược liệu trân quý giữ lại tính mạng, cũng không vượt qua được.
Thật ra lúc ấy bệnh của mẫu hậu không đến mức chết, nếu không phải do trưởng công chúa mưu hại, bà ấy làm sao có thể chết được!
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Tống Lạc Nhạn!”
Ánh mắt Thẩm Nhiêu nhìn hắn thật sâu, nói: “Đệ phải giấu tài, nằm gai nếm mật. Mới có thể tích góp lực lượng, cho kẻ thù một đao trí mạng.”
“Ta nhớ mẫu hậu rồi, sau khi bà ấy qua đời ta chưa từng bái tế bà ấy một lần nào.” Hoằng Tuyên Đế không cho phép hắn đến thái miếu, người làm con trai như hắn. Chỉ có thể nhớ kỹ ngày giỗ của mẫu hậu, xa xa khấu bái về phía kinh thành
Thẩm Nhiêu chưa từng biểu lộ ra cảm xúc nhớ người nhà, bây giờ khi nghe hắn nhắc đến, nàng không khỏi có chút buồn.
Vốn dĩ mấy năm trước đây Hoằng Tuyên Đế hạ lệnh xây dựng phủ Thái tử, là cho Tống Dụ cư trú. Nhưng liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn bị phái ra khỏi kinh thành, cuối cùng cái phủ đệ xây dựng theo quy cách của thái tử này lại ban tặng cho Thuỵ vương.
Bây giờ Tống Dụ không có phủ đệ bên ngoài hoàng cung, chỉ có thể quay về ở trong Đông Cung.
Hơn nữa bọn họ vừa mới về kinh, tất nhiên là phải đi yết kiến bệ hạ.
Bọn họ thay quan phục áo mãng bào, rồi cùng nhau về cung phục mệnh. Vào giờ này, đúng lúc là giờ lên triều.
Nghĩ đến dáng vẻ nén giận của những kẻ xem mình là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt khi nhìn thấy mình xuất hiện, tâm trạng của Tống Dụ trở nên vô cùng thoải mái.
Tiểu gia trở về rồi.
Ngự sử Vương An Định chanh chua sắc bén nổi danh từ lâu, đi ra khỏi hàng ngũ của bá quan trên quãng trường bên ngoài điện Thái Hòa, nghĩa chính ngôn từ nói: “Bệ hạ, mặc dù Dĩnh Đô gần thành trì biên giới của Đại Ninh, nhưng so với những thành trì biên giới khác, cách kinh thành không phải là quá xa. Nhưng bây giờ Thái tử vẫn chưa về kinh, chẳng lẽ xem thường quân thượng, lòng mang oán khí, không có ý định tuân chỉ ý sao?”
Lại thêm một ngự sử theo phe Thụy vương ra khỏi hàng: “Thần tán thành, nghe nói thái tử điện hạ thường xuyên ra vào Cáp Đặc tộc, thần không khỏi lo lắng điện hạ tuổi nhỏ không biết sâu cạn, trúng quỷ kế của dị tộc!”
Thụy vương luôn luôn nổi danh bởi sự ôn hòa hiền lương, đi tới: “Phụ hoàng, Thái tử điện hạ là tam đệ của thần, từ nhỏ đệ ấy đã ngây thơ thẳng thắn, cho dù có đi sai bước nhầm chỗ, cũng mong rằng phụ hoàng hãy khoan dung tha thứ cho đệ ấy.”
“Thụy vương đúng thật là một ca ca tốt, đến lúc này rồi, cũng chỉ có mình huynh có thể lên tiếng thay ta.” Thiếu niên mặc áo mãng bào màu đỏ thắm, khuôn mặt kiên định, đôi mắt như chim ưng, sải bước đi vào trong trước tầm mắt của mọi người.
Thiếu niên tiêu sái tùy ý năm đó, giờ đây đã trưởng thành.
Hoằng Tuyên Đế ngồi trên long ỷ xa xa cùng hắn nhìn nhau, mặt không có gì bất thường, chỉ là bàn tay trong tay áo, hơi siết chặt lại.
Thụy vương thấy hắn bình an vô sự, không khỏi cảm thấy đáng tiếc, sau đó hốc mắt đỏ lên: “Tam đệ, cuối cùng đệ cũng về rồi, vi huynh rất là lo lắng cho đệ, rất nhớ nhung đệ.”
Thái tử không thèm để ý đến hắn ta, quỳ xuống: “Nhi thần trở về, cung chúc phụ hoàng thánh thể khoẻ mạnh, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ba người đã thay triều phục cũng quỳ xuống: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Nội các thủ phụ Dương Quang Tổ lắc lắc ống tay áo, nói: “Điện hạ uy phong lớn thật, bệ hạ truyền triệu, còn cần phải mời năm lần bảy lượt mới có thể mời người trở về từ Dĩnh Đô. Nghe nói người sống ở nơi đó như cá gặp nước, còn có quan hệ rất tốt với Cáp Đặc tộc nữa.”
Tống Dụ vừa nghe là biết tin chiến thắng của mình ở Dĩnh Thành, không được công khai với mọi người, hai mắt không khỏi tỏa sáng, cười châm chọc: “Làm phiền Dương thượng thư nhớ thương, bổn vương thật ra đối với Cáp Đặc tộc rất tốt đấy.”
“Ngươi! Điện hạ thân là Thái tử của Đông Cung, thế mà còn qua lại với dị tộc lòng mang ý xấu đó, chuyện này quả thật là hổ thẹn với các đời đế vương! Càng có lỗi với thần dân!”
Lúc Dương Quang Tổ dõng dạc còn muốn nói thêm gì đó, Hoằng Tuyên Đế đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, giống như ông ta vừa mới hồi tỉnh lại, xoa xoa huyệt thái dương: “Mấy ngày nay trẫm đau đầu cảm thấy khó chịu, thường hay quên một số chuyện. Bây giờ thấy Thái tử trở về, quả thật đã nhớ ra một chuyện, quên nói rồi.”
Mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ, phe phái của Thụy vương cảm thấy trong lòng bất an.
“Nửa tháng trước Dĩnh Đô truyền đến tin chiến thắng, Thái tử dẫn quân đàn áp quân đội chủ lực của Cáp Đặc tộc, Man Hùng quân và Độc Lang quân, lại bắt sống đại tế tư Mông Địch của Cáp Đặc tộc. Bây giờ Khả hãn cũ bỏ mình, Khả hãn mới lại chịu cúi đầu xưng thần với Đại Ninh ta!”
“Tin chiến thắng này thế mà lại không thông qua nội các!” Dương Quang Tổ hung hăng nhíu mày, nhìn về phía Thụy vương, thấy đối phương lắc đầu, rõ ràng là hắn ta cũng không biết.
Tống Dụ không quên chào hỏi Dương Quang Tổ: “Dương các lão, ngài nói xem, ta đối với Cáp Đặc tộc có tốt hay không?”
Dương Quang Tổ chỉ có thể cúi mặt xuống, kiên trì nói: “Là lão thần hiểu lầm, xin bệ hạ giáng tội…”
Thụy vương lập tức đứng ra làm người tốt: “Phụ hoàng, Dương thượng thư lao khổ công cao, mong người hãy tha thứ cho ông ấy!”
Hoằng Tuyên Đế chỉ khẽ vuốt cằm đối với lời của những người khác, sau đó nhìn về phía Tống Dụ: “Thái tử, con nói đi.”
“Thật sự cho nhi thần nói? Nhi thần có thể làm chủ sao?” Thái tử nháy mắt mấy cái, một bụng ý nghĩ xấu xa xuất hiện, nhưng ngoài mặt thì lại làm ra vẻ vô tội.
Hoằng Tuyên Đế bất đắc dĩ: “Phải.”
Tống Dụ len lén cười mờ ám hai tiếng, nhìn Tạ Cẩn mặc phi ngư phục màu đỏ bên cạnh, thu lại ý cười, tủi thân nói: “Tạ chỉ huy sứ, làm phiền ngài đưa Dương thượng thư vào chiếu ngục ngồi ba ngày là được. Bổn vương đau lòng lắm, nhìn thấy ông ta là cảm thấy buồn bực, lòng cũng rất lạnh rất lạnh, cần phải bồi dưỡng kỹ lưỡng mới được.”
Tạ Cẩn: “…”
Cẩm Y Vệ là Cẩm Y Vệ của bệ hạ, Tạ Cẩn nhìn về phía Hoằng Tuyên Đế giống như muốn hỏi ý kiến, thấy ông ta gật đầu, mới phái hai thiên hộ, hộ tống ông ta vào chiếu ngục.
“Dương thượng thư yên tâm, chiếu ngục sẽ chiêu đãi ngài thật tốt.”
Dương thượng thư nghe xong mặt xanh như tàu lá, chỉ tức giận phẩy tay áo bỏ đi trước mặt mọi người.
Hoằng Tuyên Đế không nhanh không chậm nói: “Những thần tử có công giúp đỡ thái tử tiến đánh Cáp Đặc tộc trong lần này, trẫm tất nhiên sẽ luận công ban thưởng.”
Ông ta chuẩn bị xong ý chỉ từ lâu, giờ đây chỉ việc kêu đại thái giám Triệu Tây tuyên chỉ.
Thẩm Nhiêu nhìn về phía những thị vệ mà Thôi Tri Văn đưa đến, khóe miệng giật một cái: “Bọn họ không phải là người?”
Ở giữa bọn thị vệ có người giơ tay lên: “Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân, đừng lo lắng, nơi này không có tai mắt, cũng không có người của Thôi thị lang, là bọn ta.”
Giọng nói này hình như có chút quen tai, Thẩm Nhiêu sửng sốt một lúc, “Lục thiên hộ?”
Lục Viễn đẩy đám người ra đi tới, cười đùa ôm quyền hành lễ: “Ti chức tham kiến Thái tử điện hạ, chỉ huy sứ đại nhân, Thẩm đại nhân. Ti chức phụng hoàng mệnh lựa chọn nhân thủ đắc lực trong Cẩm Y Vệ, giả vờ như thị vệ bình thường, đi theo Thôi thị lang đến đây.”
“Hoàng mệnh?” Thẩm Nhiêu và Thái tử bốn mắt nhìn nhau, hiển nhiên ai cũng không biết chuyện này.
Nàng lại trừng mắt nhìn về phía Tạ Cẩn, cho nên cả đoạn đường này hắn đã suy đoán ra được mà còn giả vờ hồ đồ?
Tạ Cẩn giơ tay lên che mắt lại, dường như là rất cạn lời, giải thích: “Việc này ta quả thật không biết, khi ta nhìn thấy Lục Viễn và mấy Cẩm Y Vệ quen mắt còn lại ở sau lưng Thôi thị lang, mới biết được đây nhất định đây là mệnh lệnh của bệ hạ.”
“Nói thế nào ấy nhỉ? Phụ hoàng phái Cẩm Y Vệ đến chấp hành nhiệm vụ, không phải rất bình thường sao?” Tống Dụ nhảy từ trên ngựa xuống, dùng vỏ của trọng kiếm đụng đụng vào người đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, lộ ra nụ cười lạnh đầy khinh thường.
Tạ Cẩn nói: “Phái Cẩm Y Vệ đến quả thật rất bình thường, chỉ là tất cả bọn họ đều là tâm phúc của ta.”
“Trùng hợp đúng không?”
Tống Dụ tình nguyện tin tưởng rằng Hoằng Tuyên Đế lãnh khốc vô tình, cũng không muốn tin người phụ hoàng nhẫn tâm ném mình đến nơi hoang vu kia, lại phí tâm chuẩn bị thay mình.
Thẩm Nhiêu kịp phản ứng, tay khoác lên trên bả vai hắn, nói: “Đệ cho rằng bệ hạ không biết người nào là tâm phúc của Tạ Cẩn sao? Chắc chắn là ông ta đã nhìn thấy rồi, mới đưa ra quyết định như vậy.”
Nàng cũng không hiểu nổi, rốt cuộc thái độ của hoàng đế đối với đứa con trai này ra sao?
“Tâm phúc thì thế nào? Cũng không phải tâm phúc của đệ. Ai biết được trong hồ lô bán thuốc gì, đệ không tin.” Khoé môi Tống Dụ nhếch lên nụ cười giễu cợt, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tạ Cẩn một cái, hiển nhiên là chưa hề tháo bỏ một chút phòng bị nào với hắn.
Quả thật Cẩm Y Vệ trung thành với các đời quân vương, nhưng người hắn thành tâm cống hiến sức lực chính là Hoằng Tuyên Đế của Đại Ninh! Chứ không phải là một Thái tử của Đại Ninh như mình!
Bản thân mình nhìn có vẻ như dưới một người, trên vạn người, nhưng trên thực tế cái người nắm giữ quyền hành chí cao vô thượng kia, có thể tước đoạt tất cả mọi thứ của mình dễ như trở bàn tay.
Trở tay là có thể đẩy bất kỳ kẻ nào vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Tống Dụ nghĩ đến đây lòng càng lúc càng tỉnh táo, nắm chặt chuôi kiếm, nói: “Tất cả mọi người, lên đường về kinh!”
Hắn không tín nhiệm Tạ Cẩn, Thẩm Nhiêu cũng không thể vội vã khiến hắn thay đổi suy nghĩ, để tránh biến khéo thành vụng: “Vậy Thôi thị lang thì sao?”
“Hắn? Có ai hỏi thì nói là bị lạc rồi, chưa từng gặp, nói không chừng bị sơn trại nào đó áp tải về làm áp trại tướng công rồi.”
Tống Dụ xoay người lên ngựa, dẫn đầu đám người đi về phía trước, thật sự không sự không để ý đến sống chết của người đang hôn mê trên mặt đất nữa.
Thẩm Nhiêu gọi một Vũ Lâm Vệ tới, dặn dò hắn đưa Thôi Tri Văn vào trong y quán, sau đó lập tức trở về cùng lên đường.
“Thôi thị lang, diện mạo quả thật không tệ.” Tạ Cẩn ý vị không rõ mà nhìn Vũ Lâm Vệ cưỡi ngựa khiêng người rời đi.
Thẩm Nhiêu nghe thấy hắn nói lời quỷ quái gì đó, không chút nghĩ ngợi, giơ chân đạp lên mu bàn chân hắn một cái, giọng điệu lạnh lùng nói: “Vết thương đó của hắn ta không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà để mặc hắn ta nằm ở nơi này, vậy thật sự là sống chết khó lường. Nếu như chết ở nơi này, đối với Tống Dụ mà nói có hại chứ không có lợi.”
Cho dù muốn chết, cũng phải cút về kinh thành mà chết.
Hai người cưỡi ngựa song song chậm rãi đi theo đuôi đội ngũ, Tạ Cẩn cầm dây cương, hỏi: “Thật sự không nhìn trúng?”
Thẩm Nhiêu cảm thấy dấm của hắn thật sự quá chua, kéo khoé môi dưới, ánh mắt chuyển động, điệu cười thản nhiên: “Ta chợt nhớ ra gần đây thân thể có khó chịu, đại phu nói cần tĩnh tâm nửa năm, nhất là phải phòng ngừa… Chuyện phòng the.”
Tạ Cẩn: “?”
“Không còn cách nào khác, Tạ đại nhân tự cầu phúc cho mình đi.” Nàng không hầu hạ nữa.
“Vừa nãy là do ta hồ đồ rồi nói lung tung mà thôi, nàng đừng làm loạn.” Tạ Cẩn đi theo nàng mỗi ngày, làm sao có thể không biết nàng có đi gặp đại phu hay không? Rõ ràng chính là đang dùng lời nói làm mình tức giận.
Thẩm Nhiêu lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ai làm loạn? Ta là đang nghiêm túc đó.”
Bây giờ đã vào thu, nhiệt độ thích hợp, chỉ là trái tim của Tạ Cẩn bị cơn gió thu thổi qua làm cho lạnh lẽo, hắn thúc ngựa đến gần, thấp giọng nói: “Vi phu sai rồi, hy vọng nương tử tha cho ta một mạng.”
Chỉ huy sứ đại nhân luôn luôn càn rỡ, bây giờ lại ăn nói khép nép, sợ phu nhân thật sự nổi nóng lạnh nhạt hắn nửa năm, hắn làm sao chịu nổi?
“Nói bậy bạ gì đấy, bổn quan chưa từng cưới gả. Ngài và ta ở trong triều làm quan là đồng liêu, đừng có hiểu lầm.” Sau đó Thẩm Nhiêu cưỡi ngựa đi mất.
Tạ Cẩn: “…”
Lúc vượt qua cột mốc biên giới của kinh thành, Tống Dụ đột nhiên có chút hồi hộp khi trở về quê nhà, vô cùng cảm khái mà xuống ngựa, sau đó nhảy lên cột mốc biên giới, ngồi ở phía trên, nhìn cửa thành đằng xa: “Mọi người đều nói càng gần quê hương thì càng e sợ, ta hôm nay lại… Nhìn thấy là tức giận, hận không thể cho một mồi lửa thiêu rụi tất cả.”
Nơi đó có hồi ức tốt đẹp của hắn, nhưng cũng có hồi ức bất kham, đau khổ.
Thẩm Nhiêu đứng ở phía dưới, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nói: “Ta từng đốt phủ công chúa, có xem như trút giận thay đệ không?”
“Nghe có vẻ không tệ.” Năm đó sau khi Thẩm gia tang hoang, mẫu hậu bị bệnh không dậy nổi, cho dù sử dùng dược liệu trân quý giữ lại tính mạng, cũng không vượt qua được.
Thật ra lúc ấy bệnh của mẫu hậu không đến mức chết, nếu không phải do trưởng công chúa mưu hại, bà ấy làm sao có thể chết được!
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Tống Lạc Nhạn!”
Ánh mắt Thẩm Nhiêu nhìn hắn thật sâu, nói: “Đệ phải giấu tài, nằm gai nếm mật. Mới có thể tích góp lực lượng, cho kẻ thù một đao trí mạng.”
“Ta nhớ mẫu hậu rồi, sau khi bà ấy qua đời ta chưa từng bái tế bà ấy một lần nào.” Hoằng Tuyên Đế không cho phép hắn đến thái miếu, người làm con trai như hắn. Chỉ có thể nhớ kỹ ngày giỗ của mẫu hậu, xa xa khấu bái về phía kinh thành
Thẩm Nhiêu chưa từng biểu lộ ra cảm xúc nhớ người nhà, bây giờ khi nghe hắn nhắc đến, nàng không khỏi có chút buồn.
Vốn dĩ mấy năm trước đây Hoằng Tuyên Đế hạ lệnh xây dựng phủ Thái tử, là cho Tống Dụ cư trú. Nhưng liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn bị phái ra khỏi kinh thành, cuối cùng cái phủ đệ xây dựng theo quy cách của thái tử này lại ban tặng cho Thuỵ vương.
Bây giờ Tống Dụ không có phủ đệ bên ngoài hoàng cung, chỉ có thể quay về ở trong Đông Cung.
Hơn nữa bọn họ vừa mới về kinh, tất nhiên là phải đi yết kiến bệ hạ.
Bọn họ thay quan phục áo mãng bào, rồi cùng nhau về cung phục mệnh. Vào giờ này, đúng lúc là giờ lên triều.
Nghĩ đến dáng vẻ nén giận của những kẻ xem mình là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt khi nhìn thấy mình xuất hiện, tâm trạng của Tống Dụ trở nên vô cùng thoải mái.
Tiểu gia trở về rồi.
Ngự sử Vương An Định chanh chua sắc bén nổi danh từ lâu, đi ra khỏi hàng ngũ của bá quan trên quãng trường bên ngoài điện Thái Hòa, nghĩa chính ngôn từ nói: “Bệ hạ, mặc dù Dĩnh Đô gần thành trì biên giới của Đại Ninh, nhưng so với những thành trì biên giới khác, cách kinh thành không phải là quá xa. Nhưng bây giờ Thái tử vẫn chưa về kinh, chẳng lẽ xem thường quân thượng, lòng mang oán khí, không có ý định tuân chỉ ý sao?”
Lại thêm một ngự sử theo phe Thụy vương ra khỏi hàng: “Thần tán thành, nghe nói thái tử điện hạ thường xuyên ra vào Cáp Đặc tộc, thần không khỏi lo lắng điện hạ tuổi nhỏ không biết sâu cạn, trúng quỷ kế của dị tộc!”
Thụy vương luôn luôn nổi danh bởi sự ôn hòa hiền lương, đi tới: “Phụ hoàng, Thái tử điện hạ là tam đệ của thần, từ nhỏ đệ ấy đã ngây thơ thẳng thắn, cho dù có đi sai bước nhầm chỗ, cũng mong rằng phụ hoàng hãy khoan dung tha thứ cho đệ ấy.”
“Thụy vương đúng thật là một ca ca tốt, đến lúc này rồi, cũng chỉ có mình huynh có thể lên tiếng thay ta.” Thiếu niên mặc áo mãng bào màu đỏ thắm, khuôn mặt kiên định, đôi mắt như chim ưng, sải bước đi vào trong trước tầm mắt của mọi người.
Thiếu niên tiêu sái tùy ý năm đó, giờ đây đã trưởng thành.
Hoằng Tuyên Đế ngồi trên long ỷ xa xa cùng hắn nhìn nhau, mặt không có gì bất thường, chỉ là bàn tay trong tay áo, hơi siết chặt lại.
Thụy vương thấy hắn bình an vô sự, không khỏi cảm thấy đáng tiếc, sau đó hốc mắt đỏ lên: “Tam đệ, cuối cùng đệ cũng về rồi, vi huynh rất là lo lắng cho đệ, rất nhớ nhung đệ.”
Thái tử không thèm để ý đến hắn ta, quỳ xuống: “Nhi thần trở về, cung chúc phụ hoàng thánh thể khoẻ mạnh, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ba người đã thay triều phục cũng quỳ xuống: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Nội các thủ phụ Dương Quang Tổ lắc lắc ống tay áo, nói: “Điện hạ uy phong lớn thật, bệ hạ truyền triệu, còn cần phải mời năm lần bảy lượt mới có thể mời người trở về từ Dĩnh Đô. Nghe nói người sống ở nơi đó như cá gặp nước, còn có quan hệ rất tốt với Cáp Đặc tộc nữa.”
Tống Dụ vừa nghe là biết tin chiến thắng của mình ở Dĩnh Thành, không được công khai với mọi người, hai mắt không khỏi tỏa sáng, cười châm chọc: “Làm phiền Dương thượng thư nhớ thương, bổn vương thật ra đối với Cáp Đặc tộc rất tốt đấy.”
“Ngươi! Điện hạ thân là Thái tử của Đông Cung, thế mà còn qua lại với dị tộc lòng mang ý xấu đó, chuyện này quả thật là hổ thẹn với các đời đế vương! Càng có lỗi với thần dân!”
Lúc Dương Quang Tổ dõng dạc còn muốn nói thêm gì đó, Hoằng Tuyên Đế đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, giống như ông ta vừa mới hồi tỉnh lại, xoa xoa huyệt thái dương: “Mấy ngày nay trẫm đau đầu cảm thấy khó chịu, thường hay quên một số chuyện. Bây giờ thấy Thái tử trở về, quả thật đã nhớ ra một chuyện, quên nói rồi.”
Mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ, phe phái của Thụy vương cảm thấy trong lòng bất an.
“Nửa tháng trước Dĩnh Đô truyền đến tin chiến thắng, Thái tử dẫn quân đàn áp quân đội chủ lực của Cáp Đặc tộc, Man Hùng quân và Độc Lang quân, lại bắt sống đại tế tư Mông Địch của Cáp Đặc tộc. Bây giờ Khả hãn cũ bỏ mình, Khả hãn mới lại chịu cúi đầu xưng thần với Đại Ninh ta!”
“Tin chiến thắng này thế mà lại không thông qua nội các!” Dương Quang Tổ hung hăng nhíu mày, nhìn về phía Thụy vương, thấy đối phương lắc đầu, rõ ràng là hắn ta cũng không biết.
Tống Dụ không quên chào hỏi Dương Quang Tổ: “Dương các lão, ngài nói xem, ta đối với Cáp Đặc tộc có tốt hay không?”
Dương Quang Tổ chỉ có thể cúi mặt xuống, kiên trì nói: “Là lão thần hiểu lầm, xin bệ hạ giáng tội…”
Thụy vương lập tức đứng ra làm người tốt: “Phụ hoàng, Dương thượng thư lao khổ công cao, mong người hãy tha thứ cho ông ấy!”
Hoằng Tuyên Đế chỉ khẽ vuốt cằm đối với lời của những người khác, sau đó nhìn về phía Tống Dụ: “Thái tử, con nói đi.”
“Thật sự cho nhi thần nói? Nhi thần có thể làm chủ sao?” Thái tử nháy mắt mấy cái, một bụng ý nghĩ xấu xa xuất hiện, nhưng ngoài mặt thì lại làm ra vẻ vô tội.
Hoằng Tuyên Đế bất đắc dĩ: “Phải.”
Tống Dụ len lén cười mờ ám hai tiếng, nhìn Tạ Cẩn mặc phi ngư phục màu đỏ bên cạnh, thu lại ý cười, tủi thân nói: “Tạ chỉ huy sứ, làm phiền ngài đưa Dương thượng thư vào chiếu ngục ngồi ba ngày là được. Bổn vương đau lòng lắm, nhìn thấy ông ta là cảm thấy buồn bực, lòng cũng rất lạnh rất lạnh, cần phải bồi dưỡng kỹ lưỡng mới được.”
Tạ Cẩn: “…”
Cẩm Y Vệ là Cẩm Y Vệ của bệ hạ, Tạ Cẩn nhìn về phía Hoằng Tuyên Đế giống như muốn hỏi ý kiến, thấy ông ta gật đầu, mới phái hai thiên hộ, hộ tống ông ta vào chiếu ngục.
“Dương thượng thư yên tâm, chiếu ngục sẽ chiêu đãi ngài thật tốt.”
Dương thượng thư nghe xong mặt xanh như tàu lá, chỉ tức giận phẩy tay áo bỏ đi trước mặt mọi người.
Hoằng Tuyên Đế không nhanh không chậm nói: “Những thần tử có công giúp đỡ thái tử tiến đánh Cáp Đặc tộc trong lần này, trẫm tất nhiên sẽ luận công ban thưởng.”
Ông ta chuẩn bị xong ý chỉ từ lâu, giờ đây chỉ việc kêu đại thái giám Triệu Tây tuyên chỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.