Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Thủ Phụ
Chương 5: Vụ án bí ẩn của Bình Quận Vương
Trình Dĩ Thời
29/05/2023
Căn hầm nơi phát hiện thi thể của Bình Quận Vương hiện đã bị Đại Lý Tự phong tỏa. Nha dịch luân phiên canh gác, không cho bất kỳ ai được phép đến gần.
Lưu Hạ là Tả thiếu khanh Đại Lý Tự phụ trách vụ án, lúc này đang ở dưới gốc cây hóng mát, nhàn nhã thư thái nằm trên ghế lắc, không gấp gáp cũng không hoang mang.
“Đại nhân, hiện giờ thời tiết nóng nực, nếu thi thể không được bảo quản một cách thỏa đáng, chỉ sợ sẽ rất nhanh bị thối rữa.”
Ngỗ tác đứng bên nhỏ giọng thì thầm với ông ta, Tả thiếu khanh Lưu Hạ chê hắn ồn ào, lập tức nhướng mày, đôi mắt híp lại càng thể hiện rõ sự cay nghiệt, khiển trách hắn: “Lẽ nào bản quan lại không biết chuyện này? Cần ngươi phải lắm miệng nhắc nhở sao? Cút ngay.”
Ông ta tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, hưởng thụ việc tắm nắng. Chỉ là vừa nằm xuống đột nhiên cảm thấy có bóng râm to lớn che mất ánh mặt trời, khi nãy thời tiết rất đẹp, lẽ nào đột nhiên mây đen kéo đến chuẩn bị đổ mưa sao?
Ông ta mở mắt, trong lòng không vui, đầu tiên là sửng sốt, sau đó suýt chút nữa đã té nhào từ trên ghế xuống.
Ngự sử!
Khuôn mặt Ôn Tĩnh Thành mang nụ cười dịu dàng ấm áp, ý cười không chạm xuống đáy mắt: “Lưu thiếu khanh phụng lệnh xử lý vụ án, thật sự chăm chỉ, vất vả cho ngài rồi.”
Lưu Hạ thật sự không biết Ôn Tĩnh Thành quay trở lại, tất cả các đô ngự sử đều có quyền giám sát bách quan, sao lại để hắn ta bắt gặp mình đang vô cùng lười biếng chứ?
Ông ta vội vàng đứng dậy khỏi ghế, cười xòa: “Hiểu lầm hiểu lầm, Ôn ngự sử sao lại ở đây? Ban nãy ta có chút trúng nắng nên mới nằm một lát.”
Các ngự sử của Đô giám viện vạch tội người khác giống hệt chó điên vậy, lục thân không nhận, ngay cả bệ hạ cũng không để trong mắt.
Hy vọng Ôn Tĩnh Thành này là một kẻ thức thời, bớt lo chuyện bao đồng, tránh để bản thân tự rước lấy phiền phức.
Ôn Tĩnh Thành vẫn bộ dáng ôn hòa như cũ: “Bản quan phụng mệnh hỗ trợ ngài và Thẩm đại nhân xét án.”
“Ha ha.” Lúc này Lưu Hạ mới chủ ý đến Thẩm Nhiêu bên cạnh, chậc, chỉ là phụ nữ, ông ta không để trong mắt, khách sáo chào hỏi một câu rồi thu ánh mắt về.
Thẩm Nhiêu cũng đã quen với chuyện này, nàng không hề để ý. Chỉ là, tại sao ở đây chỉ có người của Đại Lý Tự, Bắc trấn phủ ty đâu?
Nàng không nhịn được thắc mắc, trực tiếp hỏi thẳng: “Dám hỏi Lưu thiếu khánh, Bắc trấn phủ ty đang ở đâu?”
Lưu Hạ làm bộ, sẵng giọng nói: “Trưởng công chúa điện hạ nghe được tin dữ, trong lòng đau đớn, lại lo lắng Bắc trấn phủ ti có nhiều công vụ, không thể chuyên tâm xử lý, vì vậy tiến cử bản quan ở đây xử lý vụ án, chuyện này đã được bệ hạ đồng ý.”
Trưởng công chúa Tống Lạc Nhạn?
Bà ta là chị em ruột với đương kim bệ hạ, thiên tôn vạn quý, quyền cao chức trọng, từng buông rèm nhiếp chính hơn mười năm.
Bà ta đã mở lời, bệ hạ cũng sẽ cho bà ta thể diện.
Trong lòng Thẩm Nhiêu khó tránh có chút thất vọng, nghĩ đến Chỉ huy sứ đại nhân sấm rền gió cuốn, lại nhìn Lưu Hạ bùn nhão mắt chó nhìn người, nàng không nhịn được mà khinh thường một phen.
Nàng gọi ngỗ tác của Đại Lý Tự đến hỏi tình hình, ngỗ tác đứng bên liếc nhìn Lưu Hạ, thấy ông ta nhắm mắt gật đầu mới trả lời: “Đêm qua có tăng nhân lúc đang tìm đồ đạc ở tầng hầm thì phát hiện ra thi thể của Bình Quận Vương, lúc phát hiện, Quận vương đã bị treo cổ trên xà nhà, người đã ngừng thở. Tiêu nhân đã kiểm tra, trên cổ quả thật có vết siết, có thể nói là bị người khác mưu hại, thế nhưng nếu nói là tự sát… cũng được.”
Tự sát? Vị quận vương trầm mê tửu sắc mà lại nỡ từ giã cõi đời sao? Huống hồ tại sao ngỗ tác lại ấp a ấp úng khi nói chuyện này, hàm hồ không rõ?
Thẩm Nhiêu không khỏi nghi ngờ, đề nghị xuống tầng hầm kiểm tra thi thể.
Lưu Hạ thấy vậy thì không vui, tìm người ngăn cản nàng: “Thẩm đại nhân đây là không tin tưởng ngỗ tác của Đại Lý Tự?”
“Đương nhiên hạ quan tuyệt đối tin tưởng vào Đại Lý Tự, đây không phải là phân phó của bệ hạ sao, lệnh hạ quan phải cẩn thận tra xét vụ án. Nếu đã đến đây, thì cũng nên kiểm tra một phen.” Thẩm Nhiêu thấy có người đến ngăn cản mình, nên cảm thấy có chút kỳ lạ.
Người đó ngăn cản không lùi bước, Thẩm Nhiêu lại kiên trì muốn đi, hai bên lâm vào thế bế tắc.
Mấy Cẩm Y Vệ bước vào tầm nhìn của bọn họ, phớt lờ hai vị quan có chức vụ cao hơn, đi thẳng về phía Thẩm Nhiêu.
Vị Cẩm Y Vệ dẫn đầu ôm quyền hành lễ, hơi cong người: “Ti chức chưởng hình thiên hộ Lục Viễn, bái kiến Thẩm đại nhân. Ti chức phụng lệnh Chỉ huy sứ đến hỗ trợ ngài, tùy ngài sai sử!”
Trước khi Lục Viễn đến đây thì nhận được lệnh, chỉ cần là Thẩm Nhiêu phân phó, cho dù là giết người thì bọn họ cũng sẽ làm!
Lưu Hạ vừa nhìn thấy Cẩm Y Vệ thì sắc mặt trở nên khó coi, trong lòng có chút sợ hãi: “Vụ án này do bản quan phụ trách, Bắc trấn phú ty không được phép nhúng tay vào!”
“Ti chức phụng mệnh lệnh của quan trên, nếu ngài có bất kỳ dị nghị nào, có thể lên công đường của Bắc trấn phủ ty.”
Lục Viễn giọng điệu cứng ngắc không dễ lay chuyển. Điều này khiến Lưu Hạ nhất thời nghẹn lại, tìm tên thái tuế kia sao? Có cho tiền ông ta cũng không muốn đi!
Thẩm Nhiêu thấy có nhân thủ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Lưu thiếu khanh, hiện giờ hạ quan có thể đi được rồi chứ?”
“Đây là bản quan nghĩ đến việc ngươi là phụ nữ, sợ ngươi không dám nhìn cảnh hiện trường! Ngươi lại cố chấp như vậy, thật là lãng phí tấm lòng tốt của bản quan!”
Lưu Hạ trăm bề bất đắc dĩ, vốn nghĩ nàng chỉ đến để ngó qua, ai biết lại là thật sự đến xử lý vụ án. Nếu cho nàng xuống đó, khó tránh sẽ gặp rắc rối.
Ôn Tĩnh Thành thấy ông ta nói quang minh chính đại nhưng từ đầu đến cuối lại không chịu nhượng bộ, hắn ta nheo mắt, nhỏ giọng nói: “Lưu thiếu khanh, ngài một mực ngăn cản như vậy là có ý đồ gì? Trong ống tay áo của bản quan có đem theo bản tấu. Nghe nói ngài bị vạch tội nhiều lần, chắc chắn rất có kinh nghiệm. Chi bằng ngài nói tôi biết bản tấu này nên viết như thế nào?”
Nghĩ đến đám ngự sử của đô sát viện, trong lòng Lưu Hạ co rút lại, nghiến răng, vò mẻ không sợ bị vỡ, quay đầu lại: “Đi đi đi, thật đã lãng phí lòng tốt của bản quan.”
Chắc nàng cũng vờ vịt vậy thôi, sẽ không thể nhìn ra điều gì.
Thẩm Nhiêu nói cảm ơn, chỉ đưa theo một mình thiên hộ Lục Viễn xuống. Ba Cẩm Y Vệ còn lại thì đứng gác ở cửa tầng hầm, không cho ai đến gần.
Lưu Hạ tức đến mắt trợn trắng.
Thời tiết nóng nực, trong tầm hầm đều để những thứ không dễ bị hư hỏng như những túi mỳ gạo và rau muối. Lúc ở ngoài không ngửi rõ mùi, sau khi đến gần thì mới phát hiện mùi hôi thối của xác chết bốc lên tận trời khiến người ta không thể chịu nổi.
Thi thể của Bình Quận Vương được đặt cạnh vại rau muối, người được đặt nằm trên mặt đất, khuôn mặt không gớm ghiếc, dương như ông ta chết rất thanh thản.
Nàng thuận miệng hỏi: “Ngươi xem có giống như bị treo cổ chết không?”
Lục Viễn kiểm tra cổ, nhíu mày: “Xương cổ bị gãy, ngược lại giống bị người khác dùng sức bẻ gãy.”
Thẩm Nhiêu có chút trầm ngâm gật đầu, kỳ thật nàng không hề tin tên cẩu vương gia này có thể treo cổ tự vẫn, dù gì ông ta cũng là một kẻ ham mê tiền bạc và sắc đẹp nổi tiếng trong kinh thành.
Nàng dùng khăn tay che miệng và mũi, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra. Ngón tay cái bên phải của thi thể bị cắt bỏ, vết cắt rất gọn gàng.
Hôm qua gặp hắn, nàng nhớ ngón tay cái của hắn đeo một chiếc nhẫn ngọc, lẽ nào hung thủ này cướp của giết người?
Thẩm Nhiêu nhìn những đồ vàng bạc tiền tài có giá trị trên người ông ta vẫn còn đầy đủ, nên lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Đột nhiên nàng phát hiện chỗ vết thương ở nơi ngón tay bị cắt đứt có lấm tấm vết máu tím đen. Nếu không cẩn thận nhìn thì quả thật không thể phát hiện ra.
Nàng gọi Lục Viễn đến giúp đỡ lật cái xác lên, muốn nhìn xem ngoài chỗ xương cổ bị gãy, lớp da ở cổ ngoài dấu hằn ra, thì còn vết thương bên ngoài nào không.
Lục Viễn xé toạc quần áo của thi thể, nhìn từng li từng tí từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: “Thẩm đại nhân, ngài xem, ở phần eo có phải có một cái lỗ kim châm?”
Được hắn nhắc nhở, Thẩm Nhiêu mới phát hiện ra lỗ kim châm rất nhỏ gần như không thể nhìn thấy đó, lại kết hợp với máu màu tím đen chảy ra từ chỗ ngón tay đứt lìa, nàng thấp giọng nói: “Ta không yên tâm về người của Đại Lý Tự, ngươi đem ông ta về Bắc trấn phủ ti tìm ngỗ tác đáng tin một chút. Ta nghi ngờ Bình Quận Vương có khả năng trúng độc mà chết, sau đó thì bị ngụy trang thành treo cổ tự tử.”
“Rõ.”
“Sau khi các ngươi đi thì đừng quay lại nữa, kiểm tra xong gửi thư cho ta biết là được.” Nàng biết Tạ Cẩn rất tài giỏi và táo bạo, nhưng nàng cũng không muốn hắn bất chấp mệnh lệnh của hoàng đế để giúp mình.
“Chuyện này…”
Thẩm Nhiêu ngắt lời hắn: “Nếu hắn trách cứ, chỉ cần nói đây là ý của ta.”
“Rõ.”
Thẩm Nhiêu từ từ trèo lên, nàng bị mùi thi thể khiến cho sắc mặt không được tốt, đến khi có người mang nước đến cho nàng rửa tay, nàng mới hoàn hồn: “Người phát hiện thi thể của Bình Quận Vương đang ở đâu? Hạ quan muốn hỏi hắn một vài vấn đề.” Lưu Hạ hàm hồ nói: “Sau khi hắn nhìn thấy thì vô cùng kinh hãi và hoảng sợ, bệnh nặng không dậy nổi, không tiện gặp người khác.”
“Vậy hạ quan càng phải đến thăm.”
“Ngươi không tin ta? Trưởng công chúa và bệ hạ tin tưởng ta, ngươi lại dám nghi ngờ bản quan? Đúng là loại tiểu bối không biết tốt xấu, thật là hỗn xược.” Lưu Hạ tức đến nỗi hất râu trợn mắt, những vị đại thần mà ông ta nói ra vị sau còn đáng sợ hơn vị trước.
Thẩm Nhiêu phảng phất như không chịu nổi bị dọa cho nhảy lên, nói mấy câu bồi tội, cũng không tiếp tục vấn đề này nữa: “Hiện giờ đang giữa mùa hè, thời tiết nóng nực, không thích hợp để thi thể ở nơi này.Vì thế hạ quan đã nhờ nhóm người thiên hộ Lục Viễn đem thi thể của Bình Quận Vương mang đến hầm băng của thiên lao.”
Lưu Hạ nghe đến đây thì đứng dậy, lập tức tiếp lời: “Đại Lý Tự có để sẵn…”
Còn không đợi ông ta nói xong, Thẩm Nhiêu lập tức đánh gãy lời ông ta: “Tính về khoảng cách thì lộ trình đến Bắc trấn phủ ti gần hơn.”
Ôn Tĩnh Thành nắm lấy tấu sớ trắng, ngồi ngay ngắn: “Lưu thiếu khanh ngăn cản khắp nơi, không biết là vì việc công hay là có ý đồ khác?”
“Nếu Lưu thiếu khanh không yên tâm về điều kiện bảo quản ở Bắc trấn phủ ti, ngài có thể đích thân cùng ti chức đi một chuyến đến thiên lao.” Còn về việc có thể nguyên vẹn đi ra hay không, Lục Viễn không dám đảm bảo.
Bắc trấn phủ ti nổi tiếng hung dữ, hai từ thiên lao thấm đẫm mùi máu tanh, ai rảnh rỗi mà dạo chơi thiên lao chứ? Nơi đó cả ngày quỷ khóc sói hú, đi một chuyến sợ rằng sẽ dẫn âm tà về cùng.
Lưu Hạ rất kiêng kỵ chuyện đó, trong lòng đấu tranh một lúc, xua xua tay, coi như là đồng ý.
Trước khi Cẩm Y Vệ đi, ông ta còn rất nhiệt tình sai nha dịch của Đại Lý Tự giúp đỡ vận chuyển thi thể.
Thẩm Nhiêu càng nhiệt tình, trăm dặn nghìn dò đám Cẩm Y Vệ nhất định không được rời đi nửa bước, không cho người khác chạm vào.
“Rõ.”
Lưu Hạ tức đến mức chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể bị đưa đi, cuối cùng ném cỗ tức giận này vào Thẩm Nhiêu, cười lạnh xấu xa: “Ngươi nói xem cho dù ngươi nỗ lực phá án thì công lao cũng không nhất định có tên ngươi, nói không chừng còn đắc tội người khác, ha.”
Nói gì vậy, đang uy hiếp nàng sao? Thẩm Nhiêu âm thầm lùi ra phía sau một bước, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, nói: “Ôn ngự sử, lời của ông ta là có ý gì, có phải muốn đả kích gây khó cho hạ quan không?”
Lưu Hạ: “?”
Ôn Tĩnh Thành thở dài: “Lưu thiếu khanh hãy chú ý ngôn từ, không được ỷ lớn ức hiếp nhỏ, dùng quan chức để đè ép người khác.”
Ngự sử đã mở miệng, Lưu Hạ còn có thể nói gì nữa, chắp tay nói mình không có như vậy, đây đều là hiểu lầm, sau đó tức giận phất tay áo bỏ đi.
Ôn Tĩnh Thành nói: “Nàng đã nhìn ra manh mối.”
“Đúng là có, trong lòng ta có nghi vấn, đợi xác nhận xong ta sẽ nói với ngươi.”
Vụ án này, nước quá sâu.
Sau khi trời tối, Thẩm Nhiêu ở lại thiền phòng của chùa Tĩnh An. Nàng mặc áo lụa trắng, đang nằm trên giường, suy nghĩ về những điều thấy được nghe được hôm nay, một lúc lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.
Vừa chìm vào giấc ngủ, nàng đột nhiên kinh hoàng tỉnh giấc. Bởi vì khí tức của một người nào đó vô thanh vô tức đang bịt lấy mắt nàng. Quả thật có chút đáng sợ.
“Đừng hét, nếu hét ta sẽ xé xác nuốt sống ngươi, nhai đến không còn một mảnh xương.” Hắn đè thấp giọng nói khàn khàn, rõ ràng là cố ý che giấu, không muốn để người khác nghe thấy giọng nói thật của mình.
Một tay khác của hắn di chuyển trên khuôn mặt nàng, phát ra tiếng cười trầm thấp hiểm độc.
Lúc Thẩm Nhiêu vừa tỉnh dậy thì máu toàn thân đều lạnh ngắt, từ đáy lòng cảm thấy vô cùng ghê tởm, nàng bình tĩnh suy nghĩ xem nên phản kháng và trốn thoát như thế nào.
Nhưng sau khi nàng nghe thấy giọng nói của hắn, giọng nói đột nhiên có chút hoảng sợ:
“Ngươi định làm gì ta?”
Dường như nàng đã bị dọa không nhẹ, hai cánh tay nhỏ vô lực bấu lấy chăn.
“Trăng tối gió lớn, cô nam quả nữ. Đại gia nhắm thấy nàng nhan sắc không tệ, muốn cùng nàng vui sướng một đêm, được chứ?” Ngón tay hắn di chuyển trên quần áo nàng, nhẹ nhàng cởi ra, đầu răng quét qua xương quai xanh của nàng.
Nếu đổi thành nữ tử khác thì sớm đã khóc thét lên rồi ngất đi rồi. Nhưng Thẩm Nhiêu chỉ run lên một chút, rồi bất lực đáp ứng: “Tiểu nữ sức trói gà không chặt, đương nhiên chỉ có thể tùy ý đại gia, nhưng ngài có thể đáp ứng ta một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Nam nhân của ta rất hẹp hòi, nếu để hắn biết ta đội nón xanh cho hắn, sợ rằng hắn sẽ bị tức chết mất, vì vậy ngài ngàn vạn lần đừng nói cho hắn biết.” Thẩm Nhiêu nhỏ giọng nức nở vài tiếng.
Người đàn ông: “…”
Hắn thế này là đang tự đội nón xanh cho mình?
Thẩm Nhiêu thấy kịch còn chưa diễn đủ, ủy khuất nói: “Còn có, tiểu nữ đang mang thai, ngài có thể dịu dàng một chút được không? Nếu như đứa trẻ không còn, thì cha nó sẽ khóc mất.”
Tên trộm hái hoa sững lại, ngây ra như một tên ngốc, không còn che giấu giọng nói nữa, nghi ngờ nói: “Nàng đã mang thai?”
“Ừ.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Lần này tên trộm hái hoa không che mắt nàng nữa mà đổi thành che bụng, lại nghe thử, không có âm thanh gì, không khỏi lẩm bẩm: “Thật sự có thai sao?”
Hắn giống như đang nhìn thứ đồ gì đó mới mẻ kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào bụng nàng, vừa sờ vừa bóp.
Thẩm Nhiêu một mực nhịn cười, sắc mặt ửng đỏ, nắm lấy tay hắn đặt lên bụng mình, có ý tốt nhắc nhở: “Đại gia, nếu ta mang thai, ngài phải sờ vào đây mới đúng.”
“Thật sao?”
Tên trộm hái hoa tò mò sò sờ vào, lập tức phản ứng lại có chút không đúng lắm. Động tác của hắn nhanh nhẹn đốt ngọn đèn dầu ở đầu giường lên, sau đó ngồi bên cạnh Thẩm Nhiêu nhìn nàng, ánh mắt không được tốt lắm.
Vào lúc mà đèn vừa sáng, Thẩm Nhiêu lập tức trốn trong chăn, dường như đang run rẩy, cái chăn cũng run lên, người không biết còn tưởng nàng bị dọa sợ đến nỗi đang khóc.
Nhưng người đàn ông biết, nàng khóc mới là lạ, tên trộm hái hoa giật bỏ chăn của nàng, liếc xéo, hung hăng chà xát khuôn mặt nàng, thấp giọng nói: “Gan lớn rồi đó, nàng dám chơi ta.”
Tiếng cười của Thẩm Nhiêu nhanh chóng rút đi, không dễ dàng thoát khỏi móng vuốt ác ma của hắn, cố gắng bò dậy vỗ vai hắn: “Ta vừa nghe giọng thì biết ngay là chàng.”
Nàng cảm thấy bộ dạng tức giận của hắn rất buồn cười, hôn lên mặt hắn một cái coi như lấy lòng, xoa xoa cằm hắn giống như đang nựng một chú mèo.
Tạ Cẩn rất dễ bị dỗ dành, được hôn một cái thì không tức giận nữa, ôm lấy nàng điên cuồng hôn một trận, sau đó đè người đang thở hổn hển mà hỏi: “Vừa nghe đã biết?”
“Mới đầu quả thực còn bị dọa sợ, nhưng sau đó ta đã kịp thời phản ứng lại, bởi vì ta đã quá quen thuộc với giọng nói, cơ thể và xúc cảm của ngài.”
Không ngờ nàng hiểu mình như vậy? Trong lòng Tạ Cẩn rất thoải mái, lập tức nghĩ đến gì đó, thăm dò hỏi: “Thật sự không mang thai?”
“Không có.” Nàng luôn uống thuốc, làm sao có thể mang thai được chứ?
Thần sắc Tạ Cẩn không thay đổi gì, xoay người nằm bên cạnh nàng, “Ta đã sai ngỗ tác mổ bụng của Bình Quận Vương, ruột bên trong đều bị thối rữa, vừa đen vừa thối, xương giòn vụn nát.”
Quả thật là bị trúng độc, Thẩm Nhiêu xoay người nằm nghiêng, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt nàng, ánh sáng trong mắt lập lòe giống như ngậm thu thủy: “Trạng thái mà ngài nói khá giống với độc dược đặc trưng của tộc Ha Đặc phía bắc, hình như là dung năm loại hoa độc trùng độc phối với nhau. Sau khi trúng độc, sẽ ăn mòn dần nội tạng xương cốt.”
Vậy xem ra kẻ ra tay là một người quyền quý? Thương nhân? Nếu không thì lấy đâu ra tiền mua được loại độc dược đắt tiền nổi tiếng như vậy.
Ngón tay Tạ Cẩn quấn lấy mái tóc nàng, đùa giỡn thản nhiên, thì thầm bên tai nàng: “Ta giúp nàng bận trước bận sau, có thù lao không vậy?”
Nàng đang bận suy nghĩ, nên nói lấy lệ: “Cảm ơn ngài.”
“Không có thành ý.” Tạ Cẩn xoa cằm trầm ngâm nói: “Gọi tướng công nghe xem nào.”
Cô nương bên cạnh sau khi hồi thần, dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn hắn: “Đang nằm mơ gì vậy?”
“Gọi một tiếng.”
Hắn biết nàng sợ nhột, nên đè nàng ra để gãi nhột, bàn tay linh hoạt xuyên vào khắp nơi, áo xõa tung, tóc cũng bị rối.
Thẩm Nhiêu ôm mình trốn ở trong góc giường, dùng ánh mắt lên án tên khốn kiếp này: “Ngài dùng thủ đoạn để ức hiếp ta! Vô sỉ!”
“Có gọi hay không?”
“Tướng…”
Tạ Cẩn sắc mặt dịu đi, nghe thấy cô nương trước mặt cười đùa cợt nhả hét lên: “Công công.”
Tạ công công tối sầm mặt, xem ra vẫn chưa thu thập hoàn toàn nàng!
Lưu Hạ là Tả thiếu khanh Đại Lý Tự phụ trách vụ án, lúc này đang ở dưới gốc cây hóng mát, nhàn nhã thư thái nằm trên ghế lắc, không gấp gáp cũng không hoang mang.
“Đại nhân, hiện giờ thời tiết nóng nực, nếu thi thể không được bảo quản một cách thỏa đáng, chỉ sợ sẽ rất nhanh bị thối rữa.”
Ngỗ tác đứng bên nhỏ giọng thì thầm với ông ta, Tả thiếu khanh Lưu Hạ chê hắn ồn ào, lập tức nhướng mày, đôi mắt híp lại càng thể hiện rõ sự cay nghiệt, khiển trách hắn: “Lẽ nào bản quan lại không biết chuyện này? Cần ngươi phải lắm miệng nhắc nhở sao? Cút ngay.”
Ông ta tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, hưởng thụ việc tắm nắng. Chỉ là vừa nằm xuống đột nhiên cảm thấy có bóng râm to lớn che mất ánh mặt trời, khi nãy thời tiết rất đẹp, lẽ nào đột nhiên mây đen kéo đến chuẩn bị đổ mưa sao?
Ông ta mở mắt, trong lòng không vui, đầu tiên là sửng sốt, sau đó suýt chút nữa đã té nhào từ trên ghế xuống.
Ngự sử!
Khuôn mặt Ôn Tĩnh Thành mang nụ cười dịu dàng ấm áp, ý cười không chạm xuống đáy mắt: “Lưu thiếu khanh phụng lệnh xử lý vụ án, thật sự chăm chỉ, vất vả cho ngài rồi.”
Lưu Hạ thật sự không biết Ôn Tĩnh Thành quay trở lại, tất cả các đô ngự sử đều có quyền giám sát bách quan, sao lại để hắn ta bắt gặp mình đang vô cùng lười biếng chứ?
Ông ta vội vàng đứng dậy khỏi ghế, cười xòa: “Hiểu lầm hiểu lầm, Ôn ngự sử sao lại ở đây? Ban nãy ta có chút trúng nắng nên mới nằm một lát.”
Các ngự sử của Đô giám viện vạch tội người khác giống hệt chó điên vậy, lục thân không nhận, ngay cả bệ hạ cũng không để trong mắt.
Hy vọng Ôn Tĩnh Thành này là một kẻ thức thời, bớt lo chuyện bao đồng, tránh để bản thân tự rước lấy phiền phức.
Ôn Tĩnh Thành vẫn bộ dáng ôn hòa như cũ: “Bản quan phụng mệnh hỗ trợ ngài và Thẩm đại nhân xét án.”
“Ha ha.” Lúc này Lưu Hạ mới chủ ý đến Thẩm Nhiêu bên cạnh, chậc, chỉ là phụ nữ, ông ta không để trong mắt, khách sáo chào hỏi một câu rồi thu ánh mắt về.
Thẩm Nhiêu cũng đã quen với chuyện này, nàng không hề để ý. Chỉ là, tại sao ở đây chỉ có người của Đại Lý Tự, Bắc trấn phủ ty đâu?
Nàng không nhịn được thắc mắc, trực tiếp hỏi thẳng: “Dám hỏi Lưu thiếu khánh, Bắc trấn phủ ty đang ở đâu?”
Lưu Hạ làm bộ, sẵng giọng nói: “Trưởng công chúa điện hạ nghe được tin dữ, trong lòng đau đớn, lại lo lắng Bắc trấn phủ ti có nhiều công vụ, không thể chuyên tâm xử lý, vì vậy tiến cử bản quan ở đây xử lý vụ án, chuyện này đã được bệ hạ đồng ý.”
Trưởng công chúa Tống Lạc Nhạn?
Bà ta là chị em ruột với đương kim bệ hạ, thiên tôn vạn quý, quyền cao chức trọng, từng buông rèm nhiếp chính hơn mười năm.
Bà ta đã mở lời, bệ hạ cũng sẽ cho bà ta thể diện.
Trong lòng Thẩm Nhiêu khó tránh có chút thất vọng, nghĩ đến Chỉ huy sứ đại nhân sấm rền gió cuốn, lại nhìn Lưu Hạ bùn nhão mắt chó nhìn người, nàng không nhịn được mà khinh thường một phen.
Nàng gọi ngỗ tác của Đại Lý Tự đến hỏi tình hình, ngỗ tác đứng bên liếc nhìn Lưu Hạ, thấy ông ta nhắm mắt gật đầu mới trả lời: “Đêm qua có tăng nhân lúc đang tìm đồ đạc ở tầng hầm thì phát hiện ra thi thể của Bình Quận Vương, lúc phát hiện, Quận vương đã bị treo cổ trên xà nhà, người đã ngừng thở. Tiêu nhân đã kiểm tra, trên cổ quả thật có vết siết, có thể nói là bị người khác mưu hại, thế nhưng nếu nói là tự sát… cũng được.”
Tự sát? Vị quận vương trầm mê tửu sắc mà lại nỡ từ giã cõi đời sao? Huống hồ tại sao ngỗ tác lại ấp a ấp úng khi nói chuyện này, hàm hồ không rõ?
Thẩm Nhiêu không khỏi nghi ngờ, đề nghị xuống tầng hầm kiểm tra thi thể.
Lưu Hạ thấy vậy thì không vui, tìm người ngăn cản nàng: “Thẩm đại nhân đây là không tin tưởng ngỗ tác của Đại Lý Tự?”
“Đương nhiên hạ quan tuyệt đối tin tưởng vào Đại Lý Tự, đây không phải là phân phó của bệ hạ sao, lệnh hạ quan phải cẩn thận tra xét vụ án. Nếu đã đến đây, thì cũng nên kiểm tra một phen.” Thẩm Nhiêu thấy có người đến ngăn cản mình, nên cảm thấy có chút kỳ lạ.
Người đó ngăn cản không lùi bước, Thẩm Nhiêu lại kiên trì muốn đi, hai bên lâm vào thế bế tắc.
Mấy Cẩm Y Vệ bước vào tầm nhìn của bọn họ, phớt lờ hai vị quan có chức vụ cao hơn, đi thẳng về phía Thẩm Nhiêu.
Vị Cẩm Y Vệ dẫn đầu ôm quyền hành lễ, hơi cong người: “Ti chức chưởng hình thiên hộ Lục Viễn, bái kiến Thẩm đại nhân. Ti chức phụng lệnh Chỉ huy sứ đến hỗ trợ ngài, tùy ngài sai sử!”
Trước khi Lục Viễn đến đây thì nhận được lệnh, chỉ cần là Thẩm Nhiêu phân phó, cho dù là giết người thì bọn họ cũng sẽ làm!
Lưu Hạ vừa nhìn thấy Cẩm Y Vệ thì sắc mặt trở nên khó coi, trong lòng có chút sợ hãi: “Vụ án này do bản quan phụ trách, Bắc trấn phú ty không được phép nhúng tay vào!”
“Ti chức phụng mệnh lệnh của quan trên, nếu ngài có bất kỳ dị nghị nào, có thể lên công đường của Bắc trấn phủ ty.”
Lục Viễn giọng điệu cứng ngắc không dễ lay chuyển. Điều này khiến Lưu Hạ nhất thời nghẹn lại, tìm tên thái tuế kia sao? Có cho tiền ông ta cũng không muốn đi!
Thẩm Nhiêu thấy có nhân thủ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Lưu thiếu khanh, hiện giờ hạ quan có thể đi được rồi chứ?”
“Đây là bản quan nghĩ đến việc ngươi là phụ nữ, sợ ngươi không dám nhìn cảnh hiện trường! Ngươi lại cố chấp như vậy, thật là lãng phí tấm lòng tốt của bản quan!”
Lưu Hạ trăm bề bất đắc dĩ, vốn nghĩ nàng chỉ đến để ngó qua, ai biết lại là thật sự đến xử lý vụ án. Nếu cho nàng xuống đó, khó tránh sẽ gặp rắc rối.
Ôn Tĩnh Thành thấy ông ta nói quang minh chính đại nhưng từ đầu đến cuối lại không chịu nhượng bộ, hắn ta nheo mắt, nhỏ giọng nói: “Lưu thiếu khanh, ngài một mực ngăn cản như vậy là có ý đồ gì? Trong ống tay áo của bản quan có đem theo bản tấu. Nghe nói ngài bị vạch tội nhiều lần, chắc chắn rất có kinh nghiệm. Chi bằng ngài nói tôi biết bản tấu này nên viết như thế nào?”
Nghĩ đến đám ngự sử của đô sát viện, trong lòng Lưu Hạ co rút lại, nghiến răng, vò mẻ không sợ bị vỡ, quay đầu lại: “Đi đi đi, thật đã lãng phí lòng tốt của bản quan.”
Chắc nàng cũng vờ vịt vậy thôi, sẽ không thể nhìn ra điều gì.
Thẩm Nhiêu nói cảm ơn, chỉ đưa theo một mình thiên hộ Lục Viễn xuống. Ba Cẩm Y Vệ còn lại thì đứng gác ở cửa tầng hầm, không cho ai đến gần.
Lưu Hạ tức đến mắt trợn trắng.
Thời tiết nóng nực, trong tầm hầm đều để những thứ không dễ bị hư hỏng như những túi mỳ gạo và rau muối. Lúc ở ngoài không ngửi rõ mùi, sau khi đến gần thì mới phát hiện mùi hôi thối của xác chết bốc lên tận trời khiến người ta không thể chịu nổi.
Thi thể của Bình Quận Vương được đặt cạnh vại rau muối, người được đặt nằm trên mặt đất, khuôn mặt không gớm ghiếc, dương như ông ta chết rất thanh thản.
Nàng thuận miệng hỏi: “Ngươi xem có giống như bị treo cổ chết không?”
Lục Viễn kiểm tra cổ, nhíu mày: “Xương cổ bị gãy, ngược lại giống bị người khác dùng sức bẻ gãy.”
Thẩm Nhiêu có chút trầm ngâm gật đầu, kỳ thật nàng không hề tin tên cẩu vương gia này có thể treo cổ tự vẫn, dù gì ông ta cũng là một kẻ ham mê tiền bạc và sắc đẹp nổi tiếng trong kinh thành.
Nàng dùng khăn tay che miệng và mũi, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra. Ngón tay cái bên phải của thi thể bị cắt bỏ, vết cắt rất gọn gàng.
Hôm qua gặp hắn, nàng nhớ ngón tay cái của hắn đeo một chiếc nhẫn ngọc, lẽ nào hung thủ này cướp của giết người?
Thẩm Nhiêu nhìn những đồ vàng bạc tiền tài có giá trị trên người ông ta vẫn còn đầy đủ, nên lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Đột nhiên nàng phát hiện chỗ vết thương ở nơi ngón tay bị cắt đứt có lấm tấm vết máu tím đen. Nếu không cẩn thận nhìn thì quả thật không thể phát hiện ra.
Nàng gọi Lục Viễn đến giúp đỡ lật cái xác lên, muốn nhìn xem ngoài chỗ xương cổ bị gãy, lớp da ở cổ ngoài dấu hằn ra, thì còn vết thương bên ngoài nào không.
Lục Viễn xé toạc quần áo của thi thể, nhìn từng li từng tí từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: “Thẩm đại nhân, ngài xem, ở phần eo có phải có một cái lỗ kim châm?”
Được hắn nhắc nhở, Thẩm Nhiêu mới phát hiện ra lỗ kim châm rất nhỏ gần như không thể nhìn thấy đó, lại kết hợp với máu màu tím đen chảy ra từ chỗ ngón tay đứt lìa, nàng thấp giọng nói: “Ta không yên tâm về người của Đại Lý Tự, ngươi đem ông ta về Bắc trấn phủ ti tìm ngỗ tác đáng tin một chút. Ta nghi ngờ Bình Quận Vương có khả năng trúng độc mà chết, sau đó thì bị ngụy trang thành treo cổ tự tử.”
“Rõ.”
“Sau khi các ngươi đi thì đừng quay lại nữa, kiểm tra xong gửi thư cho ta biết là được.” Nàng biết Tạ Cẩn rất tài giỏi và táo bạo, nhưng nàng cũng không muốn hắn bất chấp mệnh lệnh của hoàng đế để giúp mình.
“Chuyện này…”
Thẩm Nhiêu ngắt lời hắn: “Nếu hắn trách cứ, chỉ cần nói đây là ý của ta.”
“Rõ.”
Thẩm Nhiêu từ từ trèo lên, nàng bị mùi thi thể khiến cho sắc mặt không được tốt, đến khi có người mang nước đến cho nàng rửa tay, nàng mới hoàn hồn: “Người phát hiện thi thể của Bình Quận Vương đang ở đâu? Hạ quan muốn hỏi hắn một vài vấn đề.” Lưu Hạ hàm hồ nói: “Sau khi hắn nhìn thấy thì vô cùng kinh hãi và hoảng sợ, bệnh nặng không dậy nổi, không tiện gặp người khác.”
“Vậy hạ quan càng phải đến thăm.”
“Ngươi không tin ta? Trưởng công chúa và bệ hạ tin tưởng ta, ngươi lại dám nghi ngờ bản quan? Đúng là loại tiểu bối không biết tốt xấu, thật là hỗn xược.” Lưu Hạ tức đến nỗi hất râu trợn mắt, những vị đại thần mà ông ta nói ra vị sau còn đáng sợ hơn vị trước.
Thẩm Nhiêu phảng phất như không chịu nổi bị dọa cho nhảy lên, nói mấy câu bồi tội, cũng không tiếp tục vấn đề này nữa: “Hiện giờ đang giữa mùa hè, thời tiết nóng nực, không thích hợp để thi thể ở nơi này.Vì thế hạ quan đã nhờ nhóm người thiên hộ Lục Viễn đem thi thể của Bình Quận Vương mang đến hầm băng của thiên lao.”
Lưu Hạ nghe đến đây thì đứng dậy, lập tức tiếp lời: “Đại Lý Tự có để sẵn…”
Còn không đợi ông ta nói xong, Thẩm Nhiêu lập tức đánh gãy lời ông ta: “Tính về khoảng cách thì lộ trình đến Bắc trấn phủ ti gần hơn.”
Ôn Tĩnh Thành nắm lấy tấu sớ trắng, ngồi ngay ngắn: “Lưu thiếu khanh ngăn cản khắp nơi, không biết là vì việc công hay là có ý đồ khác?”
“Nếu Lưu thiếu khanh không yên tâm về điều kiện bảo quản ở Bắc trấn phủ ti, ngài có thể đích thân cùng ti chức đi một chuyến đến thiên lao.” Còn về việc có thể nguyên vẹn đi ra hay không, Lục Viễn không dám đảm bảo.
Bắc trấn phủ ti nổi tiếng hung dữ, hai từ thiên lao thấm đẫm mùi máu tanh, ai rảnh rỗi mà dạo chơi thiên lao chứ? Nơi đó cả ngày quỷ khóc sói hú, đi một chuyến sợ rằng sẽ dẫn âm tà về cùng.
Lưu Hạ rất kiêng kỵ chuyện đó, trong lòng đấu tranh một lúc, xua xua tay, coi như là đồng ý.
Trước khi Cẩm Y Vệ đi, ông ta còn rất nhiệt tình sai nha dịch của Đại Lý Tự giúp đỡ vận chuyển thi thể.
Thẩm Nhiêu càng nhiệt tình, trăm dặn nghìn dò đám Cẩm Y Vệ nhất định không được rời đi nửa bước, không cho người khác chạm vào.
“Rõ.”
Lưu Hạ tức đến mức chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể bị đưa đi, cuối cùng ném cỗ tức giận này vào Thẩm Nhiêu, cười lạnh xấu xa: “Ngươi nói xem cho dù ngươi nỗ lực phá án thì công lao cũng không nhất định có tên ngươi, nói không chừng còn đắc tội người khác, ha.”
Nói gì vậy, đang uy hiếp nàng sao? Thẩm Nhiêu âm thầm lùi ra phía sau một bước, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, nói: “Ôn ngự sử, lời của ông ta là có ý gì, có phải muốn đả kích gây khó cho hạ quan không?”
Lưu Hạ: “?”
Ôn Tĩnh Thành thở dài: “Lưu thiếu khanh hãy chú ý ngôn từ, không được ỷ lớn ức hiếp nhỏ, dùng quan chức để đè ép người khác.”
Ngự sử đã mở miệng, Lưu Hạ còn có thể nói gì nữa, chắp tay nói mình không có như vậy, đây đều là hiểu lầm, sau đó tức giận phất tay áo bỏ đi.
Ôn Tĩnh Thành nói: “Nàng đã nhìn ra manh mối.”
“Đúng là có, trong lòng ta có nghi vấn, đợi xác nhận xong ta sẽ nói với ngươi.”
Vụ án này, nước quá sâu.
Sau khi trời tối, Thẩm Nhiêu ở lại thiền phòng của chùa Tĩnh An. Nàng mặc áo lụa trắng, đang nằm trên giường, suy nghĩ về những điều thấy được nghe được hôm nay, một lúc lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.
Vừa chìm vào giấc ngủ, nàng đột nhiên kinh hoàng tỉnh giấc. Bởi vì khí tức của một người nào đó vô thanh vô tức đang bịt lấy mắt nàng. Quả thật có chút đáng sợ.
“Đừng hét, nếu hét ta sẽ xé xác nuốt sống ngươi, nhai đến không còn một mảnh xương.” Hắn đè thấp giọng nói khàn khàn, rõ ràng là cố ý che giấu, không muốn để người khác nghe thấy giọng nói thật của mình.
Một tay khác của hắn di chuyển trên khuôn mặt nàng, phát ra tiếng cười trầm thấp hiểm độc.
Lúc Thẩm Nhiêu vừa tỉnh dậy thì máu toàn thân đều lạnh ngắt, từ đáy lòng cảm thấy vô cùng ghê tởm, nàng bình tĩnh suy nghĩ xem nên phản kháng và trốn thoát như thế nào.
Nhưng sau khi nàng nghe thấy giọng nói của hắn, giọng nói đột nhiên có chút hoảng sợ:
“Ngươi định làm gì ta?”
Dường như nàng đã bị dọa không nhẹ, hai cánh tay nhỏ vô lực bấu lấy chăn.
“Trăng tối gió lớn, cô nam quả nữ. Đại gia nhắm thấy nàng nhan sắc không tệ, muốn cùng nàng vui sướng một đêm, được chứ?” Ngón tay hắn di chuyển trên quần áo nàng, nhẹ nhàng cởi ra, đầu răng quét qua xương quai xanh của nàng.
Nếu đổi thành nữ tử khác thì sớm đã khóc thét lên rồi ngất đi rồi. Nhưng Thẩm Nhiêu chỉ run lên một chút, rồi bất lực đáp ứng: “Tiểu nữ sức trói gà không chặt, đương nhiên chỉ có thể tùy ý đại gia, nhưng ngài có thể đáp ứng ta một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Nam nhân của ta rất hẹp hòi, nếu để hắn biết ta đội nón xanh cho hắn, sợ rằng hắn sẽ bị tức chết mất, vì vậy ngài ngàn vạn lần đừng nói cho hắn biết.” Thẩm Nhiêu nhỏ giọng nức nở vài tiếng.
Người đàn ông: “…”
Hắn thế này là đang tự đội nón xanh cho mình?
Thẩm Nhiêu thấy kịch còn chưa diễn đủ, ủy khuất nói: “Còn có, tiểu nữ đang mang thai, ngài có thể dịu dàng một chút được không? Nếu như đứa trẻ không còn, thì cha nó sẽ khóc mất.”
Tên trộm hái hoa sững lại, ngây ra như một tên ngốc, không còn che giấu giọng nói nữa, nghi ngờ nói: “Nàng đã mang thai?”
“Ừ.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Lần này tên trộm hái hoa không che mắt nàng nữa mà đổi thành che bụng, lại nghe thử, không có âm thanh gì, không khỏi lẩm bẩm: “Thật sự có thai sao?”
Hắn giống như đang nhìn thứ đồ gì đó mới mẻ kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào bụng nàng, vừa sờ vừa bóp.
Thẩm Nhiêu một mực nhịn cười, sắc mặt ửng đỏ, nắm lấy tay hắn đặt lên bụng mình, có ý tốt nhắc nhở: “Đại gia, nếu ta mang thai, ngài phải sờ vào đây mới đúng.”
“Thật sao?”
Tên trộm hái hoa tò mò sò sờ vào, lập tức phản ứng lại có chút không đúng lắm. Động tác của hắn nhanh nhẹn đốt ngọn đèn dầu ở đầu giường lên, sau đó ngồi bên cạnh Thẩm Nhiêu nhìn nàng, ánh mắt không được tốt lắm.
Vào lúc mà đèn vừa sáng, Thẩm Nhiêu lập tức trốn trong chăn, dường như đang run rẩy, cái chăn cũng run lên, người không biết còn tưởng nàng bị dọa sợ đến nỗi đang khóc.
Nhưng người đàn ông biết, nàng khóc mới là lạ, tên trộm hái hoa giật bỏ chăn của nàng, liếc xéo, hung hăng chà xát khuôn mặt nàng, thấp giọng nói: “Gan lớn rồi đó, nàng dám chơi ta.”
Tiếng cười của Thẩm Nhiêu nhanh chóng rút đi, không dễ dàng thoát khỏi móng vuốt ác ma của hắn, cố gắng bò dậy vỗ vai hắn: “Ta vừa nghe giọng thì biết ngay là chàng.”
Nàng cảm thấy bộ dạng tức giận của hắn rất buồn cười, hôn lên mặt hắn một cái coi như lấy lòng, xoa xoa cằm hắn giống như đang nựng một chú mèo.
Tạ Cẩn rất dễ bị dỗ dành, được hôn một cái thì không tức giận nữa, ôm lấy nàng điên cuồng hôn một trận, sau đó đè người đang thở hổn hển mà hỏi: “Vừa nghe đã biết?”
“Mới đầu quả thực còn bị dọa sợ, nhưng sau đó ta đã kịp thời phản ứng lại, bởi vì ta đã quá quen thuộc với giọng nói, cơ thể và xúc cảm của ngài.”
Không ngờ nàng hiểu mình như vậy? Trong lòng Tạ Cẩn rất thoải mái, lập tức nghĩ đến gì đó, thăm dò hỏi: “Thật sự không mang thai?”
“Không có.” Nàng luôn uống thuốc, làm sao có thể mang thai được chứ?
Thần sắc Tạ Cẩn không thay đổi gì, xoay người nằm bên cạnh nàng, “Ta đã sai ngỗ tác mổ bụng của Bình Quận Vương, ruột bên trong đều bị thối rữa, vừa đen vừa thối, xương giòn vụn nát.”
Quả thật là bị trúng độc, Thẩm Nhiêu xoay người nằm nghiêng, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt nàng, ánh sáng trong mắt lập lòe giống như ngậm thu thủy: “Trạng thái mà ngài nói khá giống với độc dược đặc trưng của tộc Ha Đặc phía bắc, hình như là dung năm loại hoa độc trùng độc phối với nhau. Sau khi trúng độc, sẽ ăn mòn dần nội tạng xương cốt.”
Vậy xem ra kẻ ra tay là một người quyền quý? Thương nhân? Nếu không thì lấy đâu ra tiền mua được loại độc dược đắt tiền nổi tiếng như vậy.
Ngón tay Tạ Cẩn quấn lấy mái tóc nàng, đùa giỡn thản nhiên, thì thầm bên tai nàng: “Ta giúp nàng bận trước bận sau, có thù lao không vậy?”
Nàng đang bận suy nghĩ, nên nói lấy lệ: “Cảm ơn ngài.”
“Không có thành ý.” Tạ Cẩn xoa cằm trầm ngâm nói: “Gọi tướng công nghe xem nào.”
Cô nương bên cạnh sau khi hồi thần, dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn hắn: “Đang nằm mơ gì vậy?”
“Gọi một tiếng.”
Hắn biết nàng sợ nhột, nên đè nàng ra để gãi nhột, bàn tay linh hoạt xuyên vào khắp nơi, áo xõa tung, tóc cũng bị rối.
Thẩm Nhiêu ôm mình trốn ở trong góc giường, dùng ánh mắt lên án tên khốn kiếp này: “Ngài dùng thủ đoạn để ức hiếp ta! Vô sỉ!”
“Có gọi hay không?”
“Tướng…”
Tạ Cẩn sắc mặt dịu đi, nghe thấy cô nương trước mặt cười đùa cợt nhả hét lên: “Công công.”
Tạ công công tối sầm mặt, xem ra vẫn chưa thu thập hoàn toàn nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.