Chương 110: Giấu đầu hở đuôi
Phong Hà Du Nguyệt
11/07/2017
Một khắc sau, Triệu Giới mua xong bánh ngọt củ sen hoa quế, từ Ngự Hòa Lâu đi ra.
Hắn đi về hướng xe ngựa, nhấc rèm vải lên, khom lưng đi vào. Chỉ thấy dáng người nho nhỏ đang ôm gối đầu dệt tơ vàng, mắt đen to lúng liếng nhìn hắn, cái miệng nhỏ mím lại, giống như oán hận hắn đi quá lâu. Lòng Triệu Giới mềm nhũn, đem bánh củ sen hoa quế được bọc trong giấy dầu để lên bàn khảm trai nhỏ, cọ cọ mũi nàng hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”
Ngụy La vẫn còn đau bụng, có điều không đau dữ dội như lúc nãy. Nàng thấy Triệu Giới cầm chén canh bằng sứ thanh hoa màu trắng trở lại, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Triệu Giới ngồi bên cạnh Ngụy La, cầm chén lên đưa cho nàng nói: “Đây là ta bảo phòng bếp làm ít nước đường đỏ, táo đỏ và long nhãn, đến đây, nhân lúc còn nóng muội mau uống đi”.
Khó trách hắn đi lâu như vậy, hóa ra là cố ý bảo phòng bếp làm canh. Nước canh trong bát vẫn còn nóng bốc khói, vừa nhìn liền biết là mới nấu không lâu.
Ngụy La hơi ngạc nhiên, lại có chút cảm động, không tự chủ được mà làm nũng: “Đại ca ca đút muội”.
Từ trước tới nay Triệu Giới đều không từ chối yêu cầu của Ngụy La, thêm nữa hắn cũng rất cam tâm tình nguyện làm việc này. Triệu Giới múc một muỗng đưa tới bên miệng nàng: “Uống nào!”
Ngụy La cầm tay Triệu Giới, uống từng muỗng từng muỗng cho tới hết, uống xong, trong bụng cũng ấm áp hơn, thật sự thoải mái hơn so với lúc nãy. Nàng liếm liếm khóe môi, vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Thật ngọt!”
Đầu lưỡi trắng nõn lướt qua trước mặt Triệu Giới, mắt hắn sâu hút, cúi đầu ngậm lấy lưỡi nàng, cắn nhẹ không cho Ngụy La rụt về, mút hôn nồng nhiệt, sau đó tán thưởng: “Thật sự rất ngọt”.
Ngụy La ôm mặt lui về sau, trừng mắt liếc hắn một cái.
Bên ngoài xe ngựa, vị phu nhân mặc xiêm y đỏ nhạt vẫn đứng trước cửa Ngự Hòa Lâu, nhìn chằm chằm vào màn xe, cho dù màn xe đã buông xuống, không thấy được khung cảnh bên trong, bà vẫn không cất bước rời đi. Nếu nhìn thật kỹ sẽ phát hiện thân mình bà run rẩy nhè nhẹ, hốc mắt từ từ phiếm hồng.
Thị nữ với sóng mũi cao bên cạnh gọi bà một tiếng, nghi hoặc hỏi: “Ngài không đi sao?”
Xe ngựa dần đi xa, phụ nhân hoàng hồn bừng tỉnh, bà rũ mắt, hồi phục tâm tình, cong môi cười nói: “Đi thôi!”
*** *** ***
Xe ngựa đi trên con đường vòng vèo, đến nửa đường đột nhiên dừng lại.
Dương Hạo ở bên ngoài nói: “Vương gia”.
Triệu Giới ngồi trên xe ngựa, hắn mới đoạt được một miếng bánh ngọt củ sen từ miệng Ngụy La, tâm tình rất tốt, vừa dùng ngón tay giúp nàng lau vụn bánh trên khóe môi, vừa hỏi: “Chuyện gì?”
Dương Hạo trả lời: “Phía trước có quá nhiều người, xe ngựa tạm thời không đi qua được. Thuộc hạ biết một đường khác, chỉ là đường đó khó đi, sợ xóc nảy ảnh hưởng Vương Gia và tiểu thư. Không bằng tiểu thư và Vương gia xuống ở chỗ này, thuộc hạ đi vòng qua đầu con phố thứ hai đón hai người”.
Thân thể Ngụy La không thoải mái, quả thật không thể chịu được xóc nảy. Triệu Giới suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Hai người xuống xe ngựa, đứng trên phố nhìn người đến người đi. Dương Hạo đánh xe quẹo vào một con hẻm nhỏ tối đen, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu.
Ngụy La lo lắng gặp phải người quen nên muốn Triệu Giới đi mua mạn che mặt.
Triệu Giới không đồng ý, bất đắc dĩ xoa xoa đầu nàng nói: “A La, muội sợ gì chứ? Toàn bộ người trong Thịnh Kinh Thành này đều biết muội là của ta”.
Ngụy La nghẹn họng, nhưng lại không cách nào phản bác. Cuối cùng, nàng chỉ có thể ngẩng đầu nói: “Bây giờ còn chưa phải!”.
Cuối cùng, Triệu Giới vẫn là thuận theo Ngụy La, mua mạn che mặt ở ven đường cho nàng đeo vào, lại cúi người giúp nàng cột dây: “Sớm muộn gì cũng sẽ là của ta”.
Sau khi đeo mạn che mặt, Ngụy La cảm thấy yên tâm hơn nhiều, không lo lắng bị người ta phát hiện nữa. Bàn tay nhỏ bé chui vào trong tay áo Triệu Giới, cầm tay hắn đi về phía trước: “Đi thôi!”
Triệu Giới ngậm cười, nhìn bộ dáng phấn khởi hưng trí bừng bừng của nàng, hắn cũng không đành lòng đả kích nàng.
Cho dù Ngụy La đeo mạn che mặt thì thế nào? Ai ở Thịnh Kinh Thành này sẽ nắm tay hắn chứ? Rơi vào trong mắt người khác chẳng qua cũng chỉ là giấu đầu hở đuôi mà thôi. Có điều nếu nàng đã muốn như vậy, hắn cũng nên phối hợp, cùng nàng hợp thành một đôi tình nhân nhỏ lén lút hẹn hò.
Phía trước không xa chính là nơi đoán đố đèn, từng dãy đèn lồng treo giữa ngã tư đường, khó trách Dương Hạo nói xe ngựa không đi qua được, người đoán đố đèn đứng thành ba vòng vây chật như nêm, đừng nói tới xe ngựa, ngay cả người đi bộ muốn qua cũng không dễ dàng gì! Bên cạnh đám người hối hả qua lại, Ngụy La chỉ có thể tận lực trốn trong lòng Triệu Giới. Cánh tay Triệu Giới để sau lưng nàng, vững vàng che chở, tránh cho người đi đường va chạm tới nàng.
Cho dù như vậy vẫn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Vài vị thư sinh đứng nghiêng người về phía trước, đối diện trước mặt là một câu đố đèn trăm suy ngàn nghĩ cũng nghĩ không ra. Cũng không biết ai chen lấn ai, đèn lồng từ tay người đó bị rơi mất, nương theo chiều gió, vừa vặn đáp xuống bên chân Ngụy La. Nàng suýt chút nữa đạp lên nó, vội vàng dừng lại, khom người nhặt đèn lồng kia lên.
Chỉ thấy trên mặt đèn lồng dán một hàng chữ: “Giáo phường quần, bài hồ toàn vũ. Phấn đề cách”.
Ngụy La nhìn nhìn, thuận miệng nói ra: “Liệt nữ truyện”
Bên kia, một nam tử trang phục lỏng lẻo đeo thắt lưng to bản tới trước mặt nàng, đang muốn mở miệng, nghe thấy nàng nói vậy liền dừng lại, thân thể cứng đờ.
Nam tử đồng môn phía sau cũng như bừng tỉnh đại ngộ, rối rít nói: “Đúng vậy, không phải là sao!”
Bọn họ bình thường đọc nho giáo, lại xem nhẹ sách nữ tử đọc, vì vậy mới đoán không ra. Ngụy La ở trong khuê phòng, thường được Tiết tiên sinh dạy bảo nên đọc nhiều sách, cho nên nàng không cần nghĩ nhiều, thoáng cái liền đoán ra. Ngụy La ngẩng đầu, đang chuẩn bị trả lại đèn lồng, lúc thấy rõ nam tử đứng trước mặt nàng liền ngẩn người, cánh môi ấp úng, thiếu chút nữa bật thốt thành lời: “Tống Huy ca ca!”
Người trước mặt nàng, đúng là Tống Huy.
Hôm nay Tống Huy cùng đồng môn ra ngoài xã giao, trên đường về ngẫu nhiên đi qua nơi này, bằng hữu tâm huyết dâng trào, dừng lại đoán đố đèn. Hắn đứng bên cạnh xem, ngẫu nhiên cũng đoán mấy cái, không ngờ lại gặp Ngụy La ở đây… Cho dù nàng đeo mạn che hắn cũng nhận ra, bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn nhớ rất rõ mọi thứ về nàng: thanh âm, thân hình, cảm giác… Huống gì còn có Triệu Giới đứng cạnh nàng, sao hắn có thể nhận sai người!
Bàn tay đưa đèn lồng của Ngụy La dừng lại giữa không trung, không biết nên thu lại hay tiếp tục đưa tới.
Cũng may Tống Huy không để nàng khó xử, hắn nhận lấy đèn lồng, cánh môi cong nhẹ, thấp giọng nói: “Đa tạ cô nương đã giúp đỡ”.
Hắn đi về hướng xe ngựa, nhấc rèm vải lên, khom lưng đi vào. Chỉ thấy dáng người nho nhỏ đang ôm gối đầu dệt tơ vàng, mắt đen to lúng liếng nhìn hắn, cái miệng nhỏ mím lại, giống như oán hận hắn đi quá lâu. Lòng Triệu Giới mềm nhũn, đem bánh củ sen hoa quế được bọc trong giấy dầu để lên bàn khảm trai nhỏ, cọ cọ mũi nàng hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”
Ngụy La vẫn còn đau bụng, có điều không đau dữ dội như lúc nãy. Nàng thấy Triệu Giới cầm chén canh bằng sứ thanh hoa màu trắng trở lại, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Triệu Giới ngồi bên cạnh Ngụy La, cầm chén lên đưa cho nàng nói: “Đây là ta bảo phòng bếp làm ít nước đường đỏ, táo đỏ và long nhãn, đến đây, nhân lúc còn nóng muội mau uống đi”.
Khó trách hắn đi lâu như vậy, hóa ra là cố ý bảo phòng bếp làm canh. Nước canh trong bát vẫn còn nóng bốc khói, vừa nhìn liền biết là mới nấu không lâu.
Ngụy La hơi ngạc nhiên, lại có chút cảm động, không tự chủ được mà làm nũng: “Đại ca ca đút muội”.
Từ trước tới nay Triệu Giới đều không từ chối yêu cầu của Ngụy La, thêm nữa hắn cũng rất cam tâm tình nguyện làm việc này. Triệu Giới múc một muỗng đưa tới bên miệng nàng: “Uống nào!”
Ngụy La cầm tay Triệu Giới, uống từng muỗng từng muỗng cho tới hết, uống xong, trong bụng cũng ấm áp hơn, thật sự thoải mái hơn so với lúc nãy. Nàng liếm liếm khóe môi, vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Thật ngọt!”
Đầu lưỡi trắng nõn lướt qua trước mặt Triệu Giới, mắt hắn sâu hút, cúi đầu ngậm lấy lưỡi nàng, cắn nhẹ không cho Ngụy La rụt về, mút hôn nồng nhiệt, sau đó tán thưởng: “Thật sự rất ngọt”.
Ngụy La ôm mặt lui về sau, trừng mắt liếc hắn một cái.
Bên ngoài xe ngựa, vị phu nhân mặc xiêm y đỏ nhạt vẫn đứng trước cửa Ngự Hòa Lâu, nhìn chằm chằm vào màn xe, cho dù màn xe đã buông xuống, không thấy được khung cảnh bên trong, bà vẫn không cất bước rời đi. Nếu nhìn thật kỹ sẽ phát hiện thân mình bà run rẩy nhè nhẹ, hốc mắt từ từ phiếm hồng.
Thị nữ với sóng mũi cao bên cạnh gọi bà một tiếng, nghi hoặc hỏi: “Ngài không đi sao?”
Xe ngựa dần đi xa, phụ nhân hoàng hồn bừng tỉnh, bà rũ mắt, hồi phục tâm tình, cong môi cười nói: “Đi thôi!”
*** *** ***
Xe ngựa đi trên con đường vòng vèo, đến nửa đường đột nhiên dừng lại.
Dương Hạo ở bên ngoài nói: “Vương gia”.
Triệu Giới ngồi trên xe ngựa, hắn mới đoạt được một miếng bánh ngọt củ sen từ miệng Ngụy La, tâm tình rất tốt, vừa dùng ngón tay giúp nàng lau vụn bánh trên khóe môi, vừa hỏi: “Chuyện gì?”
Dương Hạo trả lời: “Phía trước có quá nhiều người, xe ngựa tạm thời không đi qua được. Thuộc hạ biết một đường khác, chỉ là đường đó khó đi, sợ xóc nảy ảnh hưởng Vương Gia và tiểu thư. Không bằng tiểu thư và Vương gia xuống ở chỗ này, thuộc hạ đi vòng qua đầu con phố thứ hai đón hai người”.
Thân thể Ngụy La không thoải mái, quả thật không thể chịu được xóc nảy. Triệu Giới suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Hai người xuống xe ngựa, đứng trên phố nhìn người đến người đi. Dương Hạo đánh xe quẹo vào một con hẻm nhỏ tối đen, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu.
Ngụy La lo lắng gặp phải người quen nên muốn Triệu Giới đi mua mạn che mặt.
Triệu Giới không đồng ý, bất đắc dĩ xoa xoa đầu nàng nói: “A La, muội sợ gì chứ? Toàn bộ người trong Thịnh Kinh Thành này đều biết muội là của ta”.
Ngụy La nghẹn họng, nhưng lại không cách nào phản bác. Cuối cùng, nàng chỉ có thể ngẩng đầu nói: “Bây giờ còn chưa phải!”.
Cuối cùng, Triệu Giới vẫn là thuận theo Ngụy La, mua mạn che mặt ở ven đường cho nàng đeo vào, lại cúi người giúp nàng cột dây: “Sớm muộn gì cũng sẽ là của ta”.
Sau khi đeo mạn che mặt, Ngụy La cảm thấy yên tâm hơn nhiều, không lo lắng bị người ta phát hiện nữa. Bàn tay nhỏ bé chui vào trong tay áo Triệu Giới, cầm tay hắn đi về phía trước: “Đi thôi!”
Triệu Giới ngậm cười, nhìn bộ dáng phấn khởi hưng trí bừng bừng của nàng, hắn cũng không đành lòng đả kích nàng.
Cho dù Ngụy La đeo mạn che mặt thì thế nào? Ai ở Thịnh Kinh Thành này sẽ nắm tay hắn chứ? Rơi vào trong mắt người khác chẳng qua cũng chỉ là giấu đầu hở đuôi mà thôi. Có điều nếu nàng đã muốn như vậy, hắn cũng nên phối hợp, cùng nàng hợp thành một đôi tình nhân nhỏ lén lút hẹn hò.
Phía trước không xa chính là nơi đoán đố đèn, từng dãy đèn lồng treo giữa ngã tư đường, khó trách Dương Hạo nói xe ngựa không đi qua được, người đoán đố đèn đứng thành ba vòng vây chật như nêm, đừng nói tới xe ngựa, ngay cả người đi bộ muốn qua cũng không dễ dàng gì! Bên cạnh đám người hối hả qua lại, Ngụy La chỉ có thể tận lực trốn trong lòng Triệu Giới. Cánh tay Triệu Giới để sau lưng nàng, vững vàng che chở, tránh cho người đi đường va chạm tới nàng.
Cho dù như vậy vẫn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Vài vị thư sinh đứng nghiêng người về phía trước, đối diện trước mặt là một câu đố đèn trăm suy ngàn nghĩ cũng nghĩ không ra. Cũng không biết ai chen lấn ai, đèn lồng từ tay người đó bị rơi mất, nương theo chiều gió, vừa vặn đáp xuống bên chân Ngụy La. Nàng suýt chút nữa đạp lên nó, vội vàng dừng lại, khom người nhặt đèn lồng kia lên.
Chỉ thấy trên mặt đèn lồng dán một hàng chữ: “Giáo phường quần, bài hồ toàn vũ. Phấn đề cách”.
Ngụy La nhìn nhìn, thuận miệng nói ra: “Liệt nữ truyện”
Bên kia, một nam tử trang phục lỏng lẻo đeo thắt lưng to bản tới trước mặt nàng, đang muốn mở miệng, nghe thấy nàng nói vậy liền dừng lại, thân thể cứng đờ.
Nam tử đồng môn phía sau cũng như bừng tỉnh đại ngộ, rối rít nói: “Đúng vậy, không phải là
Bọn họ bình thường đọc nho giáo, lại xem nhẹ sách nữ tử đọc, vì vậy mới đoán không ra. Ngụy La ở trong khuê phòng, thường được Tiết tiên sinh dạy bảo nên đọc nhiều sách, cho nên nàng không cần nghĩ nhiều, thoáng cái liền đoán ra. Ngụy La ngẩng đầu, đang chuẩn bị trả lại đèn lồng, lúc thấy rõ nam tử đứng trước mặt nàng liền ngẩn người, cánh môi ấp úng, thiếu chút nữa bật thốt thành lời: “Tống Huy ca ca!”
Người trước mặt nàng, đúng là Tống Huy.
Hôm nay Tống Huy cùng đồng môn ra ngoài xã giao, trên đường về ngẫu nhiên đi qua nơi này, bằng hữu tâm huyết dâng trào, dừng lại đoán đố đèn. Hắn đứng bên cạnh xem, ngẫu nhiên cũng đoán mấy cái, không ngờ lại gặp Ngụy La ở đây… Cho dù nàng đeo mạn che hắn cũng nhận ra, bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn nhớ rất rõ mọi thứ về nàng: thanh âm, thân hình, cảm giác… Huống gì còn có Triệu Giới đứng cạnh nàng, sao hắn có thể nhận sai người!
Bàn tay đưa đèn lồng của Ngụy La dừng lại giữa không trung, không biết nên thu lại hay tiếp tục đưa tới.
Cũng may Tống Huy không để nàng khó xử, hắn nhận lấy đèn lồng, cánh môi cong nhẹ, thấp giọng nói: “Đa tạ cô nương đã giúp đỡ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.