Chương 51: Nàng đang nghĩ tới ai?
Phong Hà Du Nguyệt
23/01/2017
Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Nữ nhân trong bức họa đứng dưới tán cây mai, dáng người duyên dáng tĩnh lặng. Nàng ấy khoác áo choàng lớn đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn, phía sau là tuyết trắng mù mịt, nàng nhón chân lên, nhẹ ngửi hoa mai trên cây, chỉ lộ ra nửa bên gò má, và bên tai phấn hồng trong suốt, cánh môi mỉm cười. Gương mặt đó có chút giống Ngụy La khi lớn lên, mũi và hình dạng cánh môi không sai biệt lắm, chỉ là nàng ấy nhã nhặn, yên tĩnh, lịch sự, ôn hòa; còn Ngụy La lại sinh động, thông minh.
Trong nháy mắt Ngụy La liền hiểu nữ nhân này là ai, cũng chính vì như thế, mới tức giận trong lòng.
Ông ấy tùy tiện an bài một mối hôn sự cho Thường Hoằng, hắn không đồng ý liền bị phạt quỳ từ đường, mà bản thân ông lại ở chỗ này nhớ thương bức họa của Khương Diệu Lan? Ông có ý gì? Hôn sự của Thường Hoằng là ước nguyệncủa Khương Diệu Lan sao?
Ngụy Côn lúc này mới phát giác được nàng đã tới, sau khi kinh ngạc cũng không quên cuốn bức họa lại không cho nàng xem: “A La, sao con lại tới đây? Đứng ở đằng kia cũng không lên tiếng”.
Đáng tiếc đã chậm, cái gì nên thấy cũng đã thấy được.
Ngụy La đứng cách ông vài bước, mím môi nhìn ông, hồi lâu mới nói: “Nghe nói phụ thân làm mai cho Thường Hoằng, đối phương là nữ nhi của Nhữ Dương Vương Lý Tương?”
Ngụy Côn dùng lụa đỏ bọc tranh lại, bình tĩnh nói: “Đúng vậy. Chuyện này phụ thân đã suy nghĩ kỹ càng, tiểu thư Lý Gia và Thường Hoằng tuổi tương tự nhau, lại môn đăng hộ đối, trước mắt định ra hôn sự, qua hai năm nữa thành hôn cũng không muộn”.
Ngụy La không nói.
Ông lại nói tiếp: “Là Thường Hoằng nói với con sao? Vừa vặn, con giúp phụ thân khuyên nó, kêu nó thay đổi chủ ý, không cần nhất quyết giữ ý mình…”
“Phụ thân!” Ngụy La ngắt lời ông, thanh âm bén nhọn hiếm thấy: “Việc Lý Tụng từng đẩy Thường Hoằng vào trong hồ nước người quên rồi sao? Từ hôm đó trở đi, Phủ Anh Quốc Công và Phủ Nhữ Dương Vương liền kết oán, bây giờ phụ thân cho rằng Thường Hoằng lấy Lý Tương về, hai nhà có thể tiêu tan hiềm khích, bắt tay giảng hòa sao?”
Ngụy Côn bị nàng nói nghẹn lại, vừa muốn phản bác, lại có cảm giác như bị nói trúng tâm sự khó xử.
Lần này Nhữ Dương Vương và Phủ Anh Quốc Công nghị thân, xác thật có tính toán như vậy. Mấy năm nay Anh Quốc Công phục vụ dưới trướng Tĩnh Vương Triệu Giới, vì Triệu Giới ra sức, mà trong triều Triệu Giới lại có tiếng tăm, không bao lâu nữa, sau khi Hoàng Đế Sùng Trinh thoái vị, thiên hạ này chính là của Triệu Giới. Nhữ Dương Vương thấy thế cục trước mắt không có lợi cho mình, liền muốn tìm một đường lui, gả nhi nữ cho Phủ Anh Quốc Công, không nói trước được thời khắc mấu chốt có thể cứu mình một mạng hay không, nhưng Triệu Chương ngã ngựa thất thế cũng có thể giữ lại một mạng cho nữ nhi của ông ta.
Về phần Ngụy Côn tại sao đáp ứng, thật ra bởi vì năm đó ông thiếu Cao Dương Trưởng Công Chúa một nhân tình.
Trưởng Công Chúa Cao Dương từng đọc qua văn chương của ông, hâm mộ tài hoa của ông, cố ý kết giao. Lúc đó Ngụy Côn và Khương Diệu Lan tình đầu ý hợp, liền uyển chuyển cự tuyệt phần ơn tri ngộ này của công chúa. Về sau lúc ông muốn lấy Khương Diệu Lan về làm thê, Thái Phu Nhân và Anh Quốc Công đều không đồng ý, cũng nhờ Trưởng Công Chúa Cao Dương ra mặt khuyên bảo đôi lời, hai vị lão nhân mới đáp ứng.
Bây giờ ông cho Thường Hoằng lấy Lý Tương, coi như hồi báo phần ân tình này.
Ngụy Côn đen mặt nói: “Hồ nháo, có ai nói chuyện với phụ thân như vậy sao? Phụ thân sao có thể hại Thường Hoằng? Tiểu thư Lý gia có chỗ nào không tốt mà hai đứa con vội vàng từ chối?”
Ngụy La tự nhiên không thể nói ra sự tình đời trước, nàng nắm chặt tay thành quyền, chậm rãi nói: “Hôm Tết Nguyên Tiêu, ca ca Lý Tương khinh bạc con. Phẩm hạnh như vậy, Lý Tương tất nhiên cũng không thể khá hơn”.
Sắc mặt Ngụy Côn thay đổi, suy cho cùng ông vẫn yêu thương nữ nhi, lập tức đập bàn đứng dậy: “Con, con nói là thật?”
Ngụy La mặt không đổi sắc, nhẹ gật đầu.
Vì hôn sự của Thường Hoằng, lấy Lý Tụng ra làm bia đỡ đạn cũng không phải không thể. Huống gì nàng không phải nói láo, ngày đó mặc dù nhiều người, nhưng muốn tránh đi cũng không phải không thể, hắn ta vậy mà không nhúc nhích còn dán sát người vào, rõ ràng là cố ý. Hơn nữa nàng cũng không sợ tổn hại danh tiếng, Ngụy Côn yêu thương nàng, nhất định sẽ không nói chuyện này ra, chỉ cần có thể bỏ đi ý niệm kết thân với Lý gia trong đầu ông, để Ngụy Côn hiểu lầm một chút cũng không sao.
Quả nhiên, Ngụy Côn ngồi lại trên ghế bành làm bằng gỗ hoa lê, vẻ mặt nghiêm túc lâm vào trầm tư.
Ngụy La nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Ngay cả mặt Lý Tương Thường Hoằng còn chưa thấy qua, cứ như vậy định ra hôn sự của hai người cũng quá mức qua loa. Không lâu nữa sẽ là đại điển săn bắn, Ngũ Hoàng Tử mời Thường Hoằng đi, Lý Tương có lẽ cũng sẽ theo Lý Tụng tới đó, đến lúc đó cho bọn họ gặp mặt, xem có duyên hay không, sau đó lại quyết định cũng không muộn”. Nàng nói xong, trong mắt lại lộ ra vẻ bi thương: “Phụ thân vì sao phải nóng lòng nhất thời? Con và Thường Hoằng giống nhau, người vội vã làm mai cho hắn, có phải cũng muốn sớm một chút gả con ra ngoài không? Chúng con có làm gì khiến người không hài lòng sao?”
Nữ nhi và nhi tử không giống nhau, nữ nhi là để nuông chiều. Ngụy Côn đối với Ngụy La yêu thương hơn so với Thường Hoằng, bây giờ lại thấy nàng thương tâm, sắc mặt lập tức hòa hoãn: “Phụ thân nói mấy lời này khi nào? Cho dù bây giờ đính hôn cho Thường Hoằng, cũng phải vài năm nữa mới tiến hành hôn sự…” Nói xong ông lại thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Mà thôi, cứ theo ý con đi. Chờ qua đại điển săn bắn lại định đoạt, lúc đó Lý Tương có chỗ nào không tốt, các con cứ đến nói với phụ thân”.
Ngụy La đồng ý, trước khi rời đi còn âm thầm liếc nhìn bức họa trong tay ông, trong mắt lóe qua thâm ý, lại tuyệt thân đi ra khỏi thư phòng.
Một góc của bức họa đã ố vàng, ông vẫn thường xuyên lấy ra xem sao? Nữ nhân kia đã sớm vứt bỏ ông, còn giữ lại làm gì?
Từ thư phòng ra ngoài, Ngụy La lại tới từ đường một chuyến.
Nàng nói việc này lại với Thường Hoằng, hắn đành phải gật đầu đồng ý tham gia đại điển săn bắn.
Ngụy La nói hắn yên tâm: “Đệ cứ như bình thường là được, cho dù Lý Tương làm gì, cũng đừng để ý”.
Về phần Lý Tương, trên người nàng ta có quá nhiều sơ hở. Đời trước bởi vì nàng không ở Phủ Anh Quốc Công, không thể làm được gì, bây giờ nàng chỉ cần phí một chút tinh lực, liền có thể vạch trần bản tính của nàng ta trước mặt mọi người. Đến lúc đó, không cần nàng mở miệng, Ngụy Côn cũng sẽ không đồng ý cửa hôn sự này.
Bởi vì vậy, Ngụy La cho dù không muốn tham dự đại điển săn bắn, lúc này cũng phải đi.
*** *** ***
Cách đại điển săn bắn còn khoảng bốn, năm ngày.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy La ngồi ở trên giường đặt cạnh cửa sổ hướng nam, lật xem Pháp ngôn nghĩa sơ>, không đếm xỉa gì tới dự định ngày đó. Một nha hoàn từ tiền viện bước vào bẩm báo: “Tiểu thư, trong cung có người tới mời tiểu thư ra ngoài một chuyến”.
Ngụy La để sách xuống, mở mắt nhìn lại: “Là ai?”
Nha hoàn lo lắngnói: “Hình như là người của Thiên Cơ Công Chúa”.
Ngụy La hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, chẳng lẽ Triệu Lưu Ly có chuyện trọng yếu tìm nàng? Nhưng sao lại không nói trước một tiếng? Nàng cho rằng Lưu Ly muốn thỉnh nàng vào cung, liền đổi xiêm y, khoác áo choàng bằng gấm Tô Châu màu anh đào bên trong mặc bối tử (1) thêu mẫu đơn, đi ra bên ngoài.
Đến cửa chính Phủ Anh Quốc Công, quả thật gặp một chiếc xe ngựa có mui xe bằng ngọc dừng ở đó, trước xe ngựa có hai vị ma ma mặc áo tơ trắng đứng thẳng.Thường ngày thỉnh nàng vào cung cũng không có tư thế long trọng như vậy, nàng không thể không cân nhắc trong lòng. Giẫm lên đôn để bước lên, vừa mới vén tấm rèm lụa dệt kim, liền nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh hưng phấn: “A La, mau vào!”
Triệu Lưu Ly ngồi trong xe ngựa, không mặc hoa phục phồn vinh, thay vào đó là cách ăn mặc giống như tiểu cô nương bình thường. Nàng ấy vấn búi tóc đơn giản, mặc áo lụa trắng thêu hoa và váy vàng nhạt, bên ngoài mặc áo choàng có vẽ tranh thủy mặc, mặc dù đơn giản, nhưng cũng không bị đi mất khí thế.
Ngụy La kinh ngạc ngồi vào bên cạnh nàng ấy, khó tin nói: “Sao công chúa lại ở chỗ này? Hoàng Hậu Nương Nương phê chuẩn cho người xuất cung sao?”
Triệu Lưu Ly vui vẻ gật đầu một cái, giống như con chim hoàng yến vừa mới được thả ra khỏi lồng: “Ca ca thấy cả ngày ta ở trong cung khó chịu, quá đáng thương, nên thay ta nói vài câu với mẫu hậu, còn lệnh cho thị vệ đi theo bảo vệ, bởi thế mẫu hậu mới miễn cưỡng đồng ý”. Nàng ấy hưng trí bừng bừng, dựng thẳng một ngón tay lên nói: “Ta chỉ có thể xuất cung một ngày, nghe nói có hát , chúng ta có thể cùng đi xem không?”
Lần đầu Triệu Lưu Ly xuất cung nên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Không biết rõ trên đường có gì, càng không biết rõ đồ chơi mới thế nào. Triệu Lưu Ly ở trong cung thường xuyên nghe diễn, liền muốn biết diễn ở ngoài cung có cái gì khác biệt, vì vậy lúc này mới muốn cùng Ngụy La đi coi người ta hát hí khúc.
Ngụy La gật đầu đồng ý.
Xe ngựa chạy nhanh vào trong thành, đi qua mấy con phố, cuối cùng dừng lại ở cửa Vinh Xuân Phường.
Vinh Xuân Phương là chỗ chuyên diễn hí khúc, bên dưới là đại sảnh, bày biện vài chục cái ghế dựa để người ta ngồi nghe diễn. Lầu hai là nhã gian, là chỗ ngồi dành cho quan lại quyền quý địa phương, lúc nghe diễn còn có thể thưởng thức bình trà thơm, vài đĩa điểm tâm, so với dưới lầu có vẻ thanh tịnh cũng như có phong cách hơn.
Triệu Lưu Ly tựa hồ sớm đã định được vị trí tốt, đi theo ma ma lên nhã gian ở lầu hai, đẩy tấm bình phong ra, cười híp mắt nói: “Ca ca ca, bọn muội tới rồi”.
Ngụy La đi theo sau Triệu Lưu Ly, nghe vậy sững sờ, lúc này mới phát hiện ở nhã gian đã có người ngồi sẵn.
Triệu Giới ngồi ở ghế làm từ gỗ tử đàn điêu khắc hình đám mây, trên người mặc cẩm bào xanh đen thêu nhành sen, khí định thần nhàn châm trà trong bình sứ trắng có vẽ hoa văn đỗ quyên. Triệu Giới nghe vậy để bình sứ xuống, ngước mắt nhìn Ngụy La ở phía sau, cánh môi khẽ cong nói: “Ngồi đi”.
Ngụy La ngồi xuống bên cạnh Triệu Lưu Ly, lúc Triệu Lưu Ly nói muốn tới đây nghe , nàng cho rằng chỉ có mình nàng, không nghĩ tới Triệu Giới đã ở đây trước.
Vì sao Lưu Ly không nói với nàng một tiếng?
Ngụy La rũ mắt, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chén trà. Triệu Giới đem chén trà sứ trắng đẩy tới trước mặt nàng, chống cằm nói: “Lưu Ly nghĩ muốn ra cung chơi, chỉ có bản vương tự mình dẫn đi mẫu hậu mới đồng ý. Nó lại không bỏ được muội, nửa đường liền thay đổi hành trình đi Phủ Anh Quốc Công. Bản vương ở chỗ này đợi, để Lưu Ly mời muội liền tới sau”.
Giải thích như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Ngụy La thoải mái, ngẩng đầu cười một tiếng nói: “Nếu là Lưu Ly mời, muội sao lại không đến? Đa tạ trà của Tĩnh Vương ca ca”.
Triệu Giới cong môi, không nói gì tiếp.
Trên đài rất nhanh vang lên tiếng nhạc, từ từ kéo màn ra biễu diễn. Triệu Lưu Ly nâng má, hào hứng nhìn chằm chằm đào kép trên đài, nhìn tới không chớp mắt. Người khác đều đang nghe diễn, mà Ngụy La lại không yên lòng nhìn dưới lầu tới xuất thần, thứ nhất là vì nàng không thích nghe diễn mấy, thứ hai là nghĩ tới hôn sự của Thường Hoằng. Đại điển săn bắn đã sắp bắt đầu, phải làm sao để Thường Hoằng có thể thuận lý thành chương cự tuyệt mối hôn sự này?
Trên đài hát cái gì nàng cũng không nghe lọt, môi phấn hồng khẽ chu ra, cúi đầu uống một ngụm trà. Vị trà thanh nhạt, uống vào khiến tinh thần sảng khoái, nàng thu mắt, uống uống lại bắt đầu nghĩ ngợi.
Triệu Giới chăm chú nhìn nàng, tâm trạng nàng hôm nay hết sức không thích hợp, trong cái đầu nhỏ không biết đang nghĩ gì. Triệu Giới nhìn một hồi mà Ngụy La cũng không phát hiện.
Nàng đang suy nghĩ gì? Hay nói là, đang nghĩ tới ai?
Trong mắt Triệu Giới lóe qua chút sẫm màu, rất nhanh liền không thấy.
Vừa diễn xong, Triệu Lưu Ly nghe vẫn chưa thỏa mãn. Nàng ấy và Ngụy La đi ra khỏi cửa Vinh Xuân Phường, nhìn thấy phía trước có người bán hàng rong đang bán bánh nổ nguyên tiêu, con mắt lóe sáng. Kể từ khi nghe Ngụy La kể lại thứ này, Triệu Lưu Ly vẫn nhớ mãi không quên. Không nghĩ tới qua Tết Nguyên Tiêu rồi mà vẫn có người bán nó, nàng ấy chờ mong nhìn Triệu Giới ở phía sau, chỉ chỉ đằng trước: “Ca ca, muội muốn ăn cái kia….”
Triệu Giới nheo mắt nhìn, lạnh nhạt nói: “Đi đi, nói Dương Chẩn cùng đi với muội”.
Triệu Lưu Ly hoan hỉ gật đầu, kéo Dương Chẩn đang ở một bên đi qua.
Ngụy La đứng ở chỗ này chờ.
Triệu Giới chăm chú đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi kêu lên: “A La”.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt đen của Triệu Giới trầm tĩnh, hắn đang muốn mở miệng, liền nghe sau lưng có người kêu lên: “Tĩnh biểu ca?”
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cao Đan Dương đang đứng cách đó vài bước, nàng ta mặc áo bằng vải thun xanh bóng và váy lụa trắng. Nàng ta cũng tới nghe diễn, đi cùng muội muội Cao Tình Dương. Nàng ta nhìn thấy bóng lưng Triệu Giới, cũng không dám xác định, liền gọi một tiếng, chờ Triệu Giới xoay người về sau nhìn, đôi mắt nàng ta khẽ cong, gương mặt diễm lệ lộ ra vẻ vui mừng: “Thật sự là huynh, không nghĩ tới Tĩnh biểu ca cũng tới đây nghe diễn. Muội nghe phụ thân nói huynh mới về từ Tân Châu, mãi vẫn không có cơ hội gặp huynh”. Nói xong nàng ta ngừng lại một chút, nhìn sau lưng hắn: “Huynh đi cùng ai? Mới vừa rồi hình như muội thấy Lưu Ly, muội ấy đâu rồi?”
Mi tâm Triệu Giới cau lại, nhìn phía sau lưng mình.
Sau lưng trống không, Ngụy La đã không thấy
Beta: gaubokki
Nữ nhân trong bức họa đứng dưới tán cây mai, dáng người duyên dáng tĩnh lặng. Nàng ấy khoác áo choàng lớn đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn, phía sau là tuyết trắng mù mịt, nàng nhón chân lên, nhẹ ngửi hoa mai trên cây, chỉ lộ ra nửa bên gò má, và bên tai phấn hồng trong suốt, cánh môi mỉm cười. Gương mặt đó có chút giống Ngụy La khi lớn lên, mũi và hình dạng cánh môi không sai biệt lắm, chỉ là nàng ấy nhã nhặn, yên tĩnh, lịch sự, ôn hòa; còn Ngụy La lại sinh động, thông minh.
Trong nháy mắt Ngụy La liền hiểu nữ nhân này là ai, cũng chính vì như thế, mới tức giận trong lòng.
Ông ấy tùy tiện an bài một mối hôn sự cho Thường Hoằng, hắn không đồng ý liền bị phạt quỳ từ đường, mà bản thân ông lại ở chỗ này nhớ thương bức họa của Khương Diệu Lan? Ông có ý gì? Hôn sự của Thường Hoằng là ước nguyệncủa Khương Diệu Lan sao?
Ngụy Côn lúc này mới phát giác được nàng đã tới, sau khi kinh ngạc cũng không quên cuốn bức họa lại không cho nàng xem: “A La, sao con lại tới đây? Đứng ở đằng kia cũng không lên tiếng”.
Đáng tiếc đã chậm, cái gì nên thấy cũng đã thấy được.
Ngụy La đứng cách ông vài bước, mím môi nhìn ông, hồi lâu mới nói: “Nghe nói phụ thân làm mai cho Thường Hoằng, đối phương là nữ nhi của Nhữ Dương Vương Lý Tương?”
Ngụy Côn dùng lụa đỏ bọc tranh lại, bình tĩnh nói: “Đúng vậy. Chuyện này phụ thân đã suy nghĩ kỹ càng, tiểu thư Lý Gia và Thường Hoằng tuổi tương tự nhau, lại môn đăng hộ đối, trước mắt định ra hôn sự, qua hai năm nữa thành hôn cũng không muộn”.
Ngụy La không nói.
Ông lại nói tiếp: “Là Thường Hoằng nói với con sao? Vừa vặn, con giúp phụ thân khuyên nó, kêu nó thay đổi chủ ý, không cần nhất quyết giữ ý mình…”
“Phụ thân!” Ngụy La ngắt lời ông, thanh âm bén nhọn hiếm thấy: “Việc Lý Tụng từng đẩy Thường Hoằng vào trong hồ nước người quên rồi sao? Từ hôm đó trở đi, Phủ Anh Quốc Công và Phủ Nhữ Dương Vương liền kết oán, bây giờ phụ thân cho rằng Thường Hoằng lấy Lý Tương về, hai nhà có thể tiêu tan hiềm khích, bắt tay giảng hòa sao?”
Ngụy Côn bị nàng nói nghẹn lại, vừa muốn phản bác, lại có cảm giác như bị nói trúng tâm sự khó xử.
Lần này Nhữ Dương Vương và Phủ Anh Quốc Công nghị thân, xác thật có tính toán như vậy. Mấy năm nay Anh Quốc Công phục vụ dưới trướng Tĩnh Vương Triệu Giới, vì Triệu Giới ra sức, mà trong triều Triệu Giới lại có tiếng tăm, không bao lâu nữa, sau khi Hoàng Đế Sùng Trinh thoái vị, thiên hạ này chính là của Triệu Giới. Nhữ Dương Vương thấy thế cục trước mắt không có lợi cho mình, liền muốn tìm một đường lui, gả nhi nữ cho Phủ Anh Quốc Công, không nói trước được thời khắc mấu chốt có thể cứu mình một mạng hay không, nhưng Triệu Chương ngã ngựa thất thế cũng có thể giữ lại một mạng cho nữ nhi của ông ta.
Về phần Ngụy Côn tại sao đáp ứng, thật ra bởi vì năm đó ông thiếu Cao Dương Trưởng Công Chúa một nhân tình.
Trưởng Công Chúa Cao Dương từng đọc qua văn chương của ông, hâm mộ tài hoa của ông, cố ý kết giao. Lúc đó Ngụy Côn và Khương Diệu Lan tình đầu ý hợp, liền uyển chuyển cự tuyệt phần ơn tri ngộ này của công chúa. Về sau lúc ông muốn lấy Khương Diệu Lan về làm thê, Thái Phu Nhân và Anh Quốc Công đều không đồng ý, cũng nhờ Trưởng Công Chúa Cao Dương ra mặt khuyên bảo đôi lời, hai vị lão nhân mới đáp ứng.
Bây giờ ông cho Thường Hoằng lấy Lý Tương, coi như hồi báo phần ân tình này.
Ngụy Côn đen mặt nói: “Hồ nháo, có ai nói chuyện với phụ thân như vậy sao? Phụ thân sao có thể hại Thường Hoằng? Tiểu thư Lý gia có chỗ nào không tốt mà hai đứa con vội vàng từ chối?”
Ngụy La tự nhiên không thể nói ra sự tình đời trước, nàng nắm chặt tay thành quyền, chậm rãi nói: “Hôm Tết Nguyên Tiêu, ca ca Lý Tương khinh bạc con. Phẩm hạnh như vậy, Lý Tương tất nhiên cũng không thể khá hơn”.
Sắc mặt Ngụy Côn thay đổi, suy cho cùng ông vẫn yêu thương nữ nhi, lập tức đập bàn đứng dậy: “Con, con nói là thật?”
Ngụy La mặt không đổi sắc, nhẹ gật đầu.
Vì hôn sự của Thường Hoằng, lấy Lý Tụng ra làm bia đỡ đạn cũng không phải không thể. Huống gì nàng không phải nói láo, ngày đó mặc dù nhiều người, nhưng muốn tránh đi cũng không phải không thể, hắn ta vậy mà không nhúc nhích còn dán sát người vào, rõ ràng là cố ý. Hơn nữa nàng cũng không sợ tổn hại danh tiếng, Ngụy Côn yêu thương nàng, nhất định sẽ không nói chuyện này ra, chỉ cần có thể bỏ đi ý niệm kết thân với Lý gia trong đầu ông, để Ngụy Côn hiểu lầm một chút cũng không sao.
Quả nhiên, Ngụy Côn ngồi lại trên ghế bành làm bằng gỗ hoa lê, vẻ mặt nghiêm túc lâm vào trầm tư.
Ngụy La nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Ngay cả mặt Lý Tương Thường Hoằng còn chưa thấy qua, cứ như vậy định ra hôn sự của hai người cũng quá mức qua loa. Không lâu nữa sẽ là đại điển săn bắn, Ngũ Hoàng Tử mời Thường Hoằng đi, Lý Tương có lẽ cũng sẽ theo Lý Tụng tới đó, đến lúc đó cho bọn họ gặp mặt, xem có duyên hay không, sau đó lại quyết định cũng không muộn”. Nàng nói xong, trong mắt lại lộ ra vẻ bi thương: “Phụ thân vì sao phải nóng lòng nhất thời? Con và Thường Hoằng giống nhau, người vội vã làm mai cho hắn, có phải cũng muốn sớm một chút gả con ra ngoài không? Chúng con có làm gì khiến người không hài lòng sao?”
Nữ nhi và nhi tử không giống nhau, nữ nhi là để nuông chiều. Ngụy Côn đối với Ngụy La yêu thương hơn so với Thường Hoằng, bây giờ lại thấy nàng thương tâm, sắc mặt lập tức hòa hoãn: “Phụ thân nói mấy lời này khi nào? Cho dù bây giờ đính hôn cho Thường Hoằng, cũng phải vài năm nữa mới tiến hành hôn sự…” Nói xong ông lại thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Mà thôi, cứ theo ý con đi. Chờ qua đại điển săn bắn lại định đoạt, lúc đó Lý Tương có chỗ nào không tốt, các con cứ đến nói với phụ thân”.
Ngụy La đồng ý, trước khi rời đi còn âm thầm liếc nhìn bức họa trong tay ông, trong mắt lóe qua thâm ý, lại tuyệt thân đi ra khỏi thư phòng.
Một góc của bức họa đã ố vàng, ông vẫn thường xuyên lấy ra xem sao? Nữ nhân kia đã sớm vứt bỏ ông, còn giữ lại làm gì?
Từ thư phòng ra ngoài, Ngụy La lại tới từ đường một chuyến.
Nàng nói việc này lại với Thường Hoằng, hắn đành phải gật đầu đồng ý tham gia đại điển săn bắn.
Ngụy La nói hắn yên tâm: “Đệ cứ như bình thường là được, cho dù Lý Tương làm gì, cũng đừng để ý”.
Về phần Lý Tương, trên người nàng ta có quá nhiều sơ hở. Đời trước bởi vì nàng không ở Phủ Anh Quốc Công, không thể làm được gì, bây giờ nàng chỉ cần phí một chút tinh lực, liền có thể vạch trần bản tính của nàng ta trước mặt mọi người. Đến lúc đó, không cần nàng mở miệng, Ngụy Côn cũng sẽ không đồng ý cửa hôn sự này.
Bởi vì vậy, Ngụy La cho dù không muốn tham dự đại điển săn bắn, lúc này cũng phải đi.
*** *** ***
Cách đại điển săn bắn còn khoảng bốn, năm ngày.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy La ngồi ở trên giường đặt cạnh cửa sổ hướng nam, lật xem Pháp ngôn nghĩa sơ>, không đếm xỉa gì tới dự định ngày đó. Một nha hoàn từ tiền viện bước vào bẩm báo: “Tiểu thư, trong cung có người tới mời tiểu thư ra ngoài một chuyến”.
Ngụy La để sách xuống, mở mắt nhìn lại: “Là ai?”
Nha hoàn lo lắngnói: “Hình như là người của Thiên Cơ Công Chúa”.
Ngụy La hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, chẳng lẽ Triệu Lưu Ly có chuyện trọng yếu tìm nàng? Nhưng sao lại không nói trước một tiếng? Nàng cho rằng Lưu Ly muốn thỉnh nàng vào cung, liền đổi xiêm y, khoác áo choàng bằng gấm Tô Châu màu anh đào bên trong mặc bối tử (1) thêu mẫu đơn, đi ra bên ngoài.
Đến cửa chính Phủ Anh Quốc Công, quả thật gặp một chiếc xe ngựa có mui xe bằng ngọc dừng ở đó, trước xe ngựa có hai vị ma ma mặc áo tơ trắng đứng thẳng.Thường ngày thỉnh nàng vào cung cũng không có tư thế long trọng như vậy, nàng không thể không cân nhắc trong lòng. Giẫm lên đôn để bước lên, vừa mới vén tấm rèm lụa dệt kim, liền nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh hưng phấn: “A La, mau vào!”
Triệu Lưu Ly ngồi trong xe ngựa, không mặc hoa phục phồn vinh, thay vào đó là cách ăn mặc giống như tiểu cô nương bình thường. Nàng ấy vấn búi tóc đơn giản, mặc áo lụa trắng thêu hoa và váy vàng nhạt, bên ngoài mặc áo choàng có vẽ tranh thủy mặc, mặc dù đơn giản, nhưng cũng không bị đi mất khí thế.
Ngụy La kinh ngạc ngồi vào bên cạnh nàng ấy, khó tin nói: “Sao công chúa lại ở chỗ này? Hoàng Hậu Nương Nương phê chuẩn cho người xuất cung sao?”
Triệu Lưu Ly vui vẻ gật đầu một cái, giống như con chim hoàng yến vừa mới được thả ra khỏi lồng: “Ca ca thấy cả ngày ta ở trong cung khó chịu, quá đáng thương, nên thay ta nói vài câu với mẫu hậu, còn lệnh cho thị vệ đi theo bảo vệ, bởi thế mẫu hậu mới miễn cưỡng đồng ý”. Nàng ấy hưng trí bừng bừng, dựng thẳng một ngón tay lên nói: “Ta chỉ có thể xuất cung một ngày, nghe nói có hát , chúng ta có thể cùng đi xem không?”
Lần đầu Triệu Lưu Ly xuất cung nên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Không biết rõ trên đường có gì, càng không biết rõ đồ chơi mới thế nào. Triệu Lưu Ly ở trong cung thường xuyên nghe diễn, liền muốn biết diễn ở ngoài cung có cái gì khác biệt, vì vậy lúc này mới muốn cùng Ngụy La đi coi người ta hát hí khúc.
Ngụy La gật đầu đồng ý.
Xe ngựa chạy nhanh vào trong thành, đi qua mấy con phố, cuối cùng dừng lại ở cửa Vinh Xuân Phường.
Vinh Xuân Phương là chỗ chuyên diễn hí khúc, bên dưới là đại sảnh, bày biện vài chục cái ghế dựa để người ta ngồi nghe diễn. Lầu hai là nhã gian, là chỗ ngồi dành cho quan lại quyền quý địa phương, lúc nghe diễn còn có thể thưởng thức bình trà thơm, vài đĩa điểm tâm, so với dưới lầu có vẻ thanh tịnh cũng như có phong cách hơn.
Triệu Lưu Ly tựa hồ sớm đã định được vị trí tốt, đi theo ma ma lên nhã gian ở lầu hai, đẩy tấm bình phong ra, cười híp mắt nói: “Ca ca ca, bọn muội tới rồi”.
Ngụy La đi theo sau Triệu Lưu Ly, nghe vậy sững sờ, lúc này mới phát hiện ở nhã gian đã có người ngồi sẵn.
Triệu Giới ngồi ở ghế làm từ gỗ tử đàn điêu khắc hình đám mây, trên người mặc cẩm bào xanh đen thêu nhành sen, khí định thần nhàn châm trà trong bình sứ trắng có vẽ hoa văn đỗ quyên. Triệu Giới nghe vậy để bình sứ xuống, ngước mắt nhìn Ngụy La ở phía sau, cánh môi khẽ cong nói: “Ngồi đi”.
Ngụy La ngồi xuống bên cạnh Triệu Lưu Ly, lúc Triệu Lưu Ly nói muốn tới đây nghe , nàng cho rằng chỉ có mình nàng, không nghĩ tới Triệu Giới đã ở đây trước.
Vì sao Lưu Ly không nói với nàng một tiếng?
Ngụy La rũ mắt, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chén trà. Triệu Giới đem chén trà sứ trắng đẩy tới trước mặt nàng, chống cằm nói: “Lưu Ly nghĩ muốn ra cung chơi, chỉ có bản vương tự mình dẫn đi mẫu hậu mới đồng ý. Nó lại không bỏ được muội, nửa đường liền thay đổi hành trình đi Phủ Anh Quốc Công. Bản vương ở chỗ này đợi, để Lưu Ly mời muội liền tới sau”.
Giải thích như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Ngụy La thoải mái, ngẩng đầu cười một tiếng nói: “Nếu là Lưu Ly mời, muội sao lại không đến? Đa tạ trà của Tĩnh Vương ca ca”.
Triệu Giới cong môi, không nói gì tiếp.
Trên đài rất nhanh vang lên tiếng nhạc, từ từ kéo màn ra biễu diễn. Triệu Lưu Ly nâng má, hào hứng nhìn chằm chằm đào kép trên đài, nhìn tới không chớp mắt. Người khác đều đang nghe diễn, mà Ngụy La lại không yên lòng nhìn dưới lầu tới xuất thần, thứ nhất là vì nàng không thích nghe diễn mấy, thứ hai là nghĩ tới hôn sự của Thường Hoằng. Đại điển săn bắn đã sắp bắt đầu, phải làm sao để Thường Hoằng có thể thuận lý thành chương cự tuyệt mối hôn sự này?
Trên đài hát cái gì nàng cũng không nghe lọt, môi phấn hồng khẽ chu ra, cúi đầu uống một ngụm trà. Vị trà thanh nhạt, uống vào khiến tinh thần sảng khoái, nàng thu mắt, uống uống lại bắt đầu nghĩ ngợi.
Triệu Giới chăm chú nhìn nàng, tâm trạng nàng hôm nay hết sức không thích hợp, trong cái đầu nhỏ không biết đang nghĩ gì. Triệu Giới nhìn một hồi mà Ngụy La cũng không phát hiện.
Nàng đang suy nghĩ gì? Hay nói là, đang nghĩ tới ai?
Trong mắt Triệu Giới lóe qua chút sẫm màu, rất nhanh liền không thấy.
Vừa diễn xong, Triệu Lưu Ly nghe vẫn chưa thỏa mãn. Nàng ấy và Ngụy La đi ra khỏi cửa Vinh Xuân Phường, nhìn thấy phía trước có người bán hàng rong đang bán bánh nổ nguyên tiêu, con mắt lóe sáng. Kể từ khi nghe Ngụy La kể lại thứ này, Triệu Lưu Ly vẫn nhớ mãi không quên. Không nghĩ tới qua Tết Nguyên Tiêu rồi mà vẫn có người bán nó, nàng ấy chờ mong nhìn Triệu Giới ở phía sau, chỉ chỉ đằng trước: “Ca ca, muội muốn ăn cái kia….”
Triệu Giới nheo mắt nhìn, lạnh nhạt nói: “Đi đi, nói Dương Chẩn cùng đi với muội”.
Triệu Lưu Ly hoan hỉ gật đầu, kéo Dương Chẩn đang ở một bên đi qua.
Ngụy La đứng ở chỗ này chờ.
Triệu Giới chăm chú đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi kêu lên: “A La”.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt đen của Triệu Giới trầm tĩnh, hắn đang muốn mở miệng, liền nghe sau lưng có người kêu lên: “Tĩnh biểu ca?”
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cao Đan Dương đang đứng cách đó vài bước, nàng ta mặc áo bằng vải thun xanh bóng và váy lụa trắng. Nàng ta cũng tới nghe diễn, đi cùng muội muội Cao Tình Dương. Nàng ta nhìn thấy bóng lưng Triệu Giới, cũng không dám xác định, liền gọi một tiếng, chờ Triệu Giới xoay người về sau nhìn, đôi mắt nàng ta khẽ cong, gương mặt diễm lệ lộ ra vẻ vui mừng: “Thật sự là huynh, không nghĩ tới Tĩnh biểu ca cũng tới đây nghe diễn. Muội nghe phụ thân nói huynh mới về từ Tân Châu, mãi vẫn không có cơ hội gặp huynh”. Nói xong nàng ta ngừng lại một chút, nhìn sau lưng hắn: “Huynh đi cùng ai? Mới vừa rồi hình như muội thấy Lưu Ly, muội ấy đâu rồi?”
Mi tâm Triệu Giới cau lại, nhìn phía sau lưng mình.
Sau lưng trống không, Ngụy La đã không thấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.