Chương 85: Phủ Tĩnh Vương
Phong Hà Du Nguyệt
19/02/2017
Gần đây Ngụy La ở nhà nhàn rỗi vô sự, tiểu mè xửng Ngụy Thường Di cứ năm ba ngày lại tới tìm nàng, lơ cũng không lơ được. Mỗi lần nếu không phải quấn quýt lấy Ngụy La đi ra vườn tưới hoa thì cũng là đi hậu viện câu
cá, có lần còn muốn nàng cùng hắn ra hồ sen hái sen.
Vài ngày như vậy, Ngụy La liền sinh bệnh, đại phu nói là nhiễm phong hàn, không phải bệnh nghiêm trọng gì, nghỉ ngơi trên giường mấy ngày liền có thể bình phục.
Ngụy La ngã bệnh có liên quan tới việc đi hái sen. Ngày đó, nàng đi hái sen với Ngụy Thường Di hơn nửa ngày, tay chân đều mệt mỏi đau nhức, buổi tối về tắm rửa xong, đầu tóc cũng không lau khô liền đi ngủ, sáng hôm sau thức dậy thì choáng váng, đau đầu vô cùng. Ngụy Thường Hoằng cho rằng Ngụy Thường Di không thoát khỏi liên quan, cho nên vài ngày sau, Ngụy Thường Di tới tìm Ngụy La chơi, Ngụy Thường Hoằng liền cản hắn ở ngoài cửa, không cho hắn tới gần Ngụy La.
Ngụy Thường Di tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, biết A La tỷ tỷ bị bệnh là do mình liền áy náy vô cùng. Hắn thừa dịp Thường Hoằng không có ở đây, vụng trộm chạy vào nội thất, chạy tới đầu giường, thấy Ngụy La còn ngủ, cũng không lên tiếng đánh thức nàng. Hắn rất ra dáng sờ sờ trán nàng, lại đắp chăn cho nàng: “A La tỷ tỷ, tỷ phải ngoan ngoãn uống thuốc, uống thuốc xong mới có thể nhanh khỏi bệnh”. Suy nghĩ một lát, lại cúi đầu lẩm bẩm: “Sau này đệ sẽ không kêu tỷ đi hái sen nữa… A La tỷ tỷ, thật xin lỗi, tỷ nhanh khỏi bệnh đi”.
Ngụy Thường Di cho rằng Ngụy La đang ngủ, thật ra nàng không ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.
Tiểu tử này vậy mà lại nói xin lỗi với nàng… Ngụy La nàng còn tưởng cái gì hắn cũng không hiểu, thật khiến nàng lau mắt mà nhìn.
Ngụy Thường Di lại ở đầu giường lẩm bẩm rất nhiều lời, cũng không biết hắn học được từ ai, còn nhỏ đã có tật xấu nói nhiều. Cuối cùng, Thường Hoằng từ bên ngoài bưng thuốc tới, thấy hắn đứng ở đó liền ngoan tâm xách hắn ra ngoài.
Ngụy Thường Di bị Ngụy Thường Hoằng đuổi tới hành lang nhỏ, hắn ôm chân Thường Hoằng chơi xấu: “Đệ không đi, đệ muốn ở bên cạnh A La tỷ tỷ…”
Thường Hoằng cảm thấy hắn thật phiền phức, không chút lưu tình nói cho hắn biết: “A La có ta là đủ rồi”.
Ngụy Thường Di nghe thấy không có hi vọng, oa một tiếng, khóc thật thương tâm, khiến Ngụy La ở trong phòng không cách nào nghỉ ngơi được. Cũng may Tần Thị nghe tiếng chạy tới, trăm phương ngàn kế mới dụ dỗ hắn yên tĩnh lại, rồi thút tha thút thít rời đi.
Ngụy La nằm trong phòng, thầm nghĩ tiểu hài tử thật là đáng sợ… Trước đây Thường Hoằng cũng không dính người như vậy, Ngụy Thường Di sao lại như thế này?
Có điều nàng thấy hắn cũng biết nhận sai, miễn cưỡng tha thứ cho hắn một lần đi.
Ngụy La nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung rồi lại ngủ thật say.
*** *** ***
Ngày mai là thọ yến của phụ thân Lương Ngọc Dung – Bình Viễn Hầu. Ngụy La không đi được, đành nhờ Ngụy Thường Hoằng đem lễ vật của nàng giao cho Lương Ngọc Dung.
Suy nghĩ một chút, lại không yên tâm mà dặn dò: “Còn nữa, nói với nàng ấy đừng quên mấy lời tỷ đã nói với nàng ấy hôm trước”.
Thường Hoằng cầm hộp trà, hỏi: “Nói cái gì?”
Ngụy La không nói cho hắn biết, chỉ nói hắn nói lại như vậy là được.
Về phần nói cái gì… Đương nhiên là lúc ở trên xe ngựa, nàng nói với Lương Ngọc Dung chuyện Triệu Giác cùng Hướng Huyên. Cũng may Thường Hoằng không phải người hay tò mò, không hỏi nhiều, nghe lời nàng mà làm.
Hy vọng có nàng nhắc nhở, Lương Ngọc Dung sẽ từng phút từng giây đều chú ý tới hành động của Hướng Huyên, tuyệt đối không để nàng ta có cơ hội tiếp xúc với Lương Dục. Như vậy cũng sẽ không phát sinh tiết mục “Say rượu làm bậy”.
Quả nhiên, chạng vạng ngày hôm sau, Lương Ngọc Dung không chờ được mà tới tìm nàng.
Lúc đó bệnh của Ngụy La cũng đỡ nhiều, mới vừa uống xong chén dược, đang ăn mứt quả dương mai mà Thường Hoằng mua cho nàng. Lương Ngọc Dung hùng hổ đi vào nội thất, vén bức rèm che bằng ngọc lên, ngồi trên sạp mĩ nhân đối diện Ngụy La, không chút keo kiệt mà tán thưởng: “A La, ngươi thật là liệu sự như thần! Hướng Huyên kia quả nhiên tâm thuật bất chính, muốn câu dẫn ca ca ta!”
Hôm nay Lương Ngọc Dung mặc áo đỏ thêu hoa hồng và váy màu xanh bóng, trên mặt lại thoa một tầng son phấn mỏng, bộ dáng xinh đẹp, chói lòa.
Ngụy La cắn mứt quả, đem cái đĩa men hoa văn hình sen đựng điểm tâm đẩy tới trước mặt Lương Ngọc Dung, không chút bất ngờ nháy mắt, phối hợp hỏi: “Nàng ta câu dẫn ca ca ngươi thế nào?”
Lương Ngọc Dung kìm nén một bụng lời, chờ nói với Ngụy La, bây giờ Ngụy La hỏi, tất nhiên cao hứng, không giấu giếm gì, một năm một mười nói ra: “Thọ yến của phụ thân ta hôm qua, tâm tình ca ca rất tốt, liền bị người ta chuốc rượu…”
Lương Dục nhìn người cao lớn cường tráng, oai hùng tuấn lãng, thật ra tửu lượng lại không tốt. Hắn bị khách khứa liên tục chuốc hơn chục chén rượu, liền chịu không nổi, ý thức trở nên mơ hồ, hỗn độn. Hắn cáo từ mọi người, chuẩn bị trở về phòng mình nghỉ ngơi một lát, trên đường vừa vặn gặp Hướng Huyên đi ra ngoài.
Hướng Huyên thấy Lương Dục uống say khướt, bên cạnh lại không có lấy một gã sai vặt đi theo, tâm tư xoay chuyển, nghĩ ra một cái chủ ý không tốt.
Nàng ta tiến lên, lấy cớ đưa Lương Dục về phòng, đi theo hắn vào phòng.
Sau khi về phòng, Lương Dục nằm xuống liền ngủ, không biết chuyện gì xảy ra. Hướng Huyên thấy hắn bất tỉnh nhân sự, định cởi sạch y phục nằm cạnh hắn một đêm, đến sáng ngày hôm sau, lúc bị người phát hiện, liền có thể vu cho hắn không quan tâm phản kháng của nàng ta, chiếm đoạt thân thể nàng ta, nhân cơ hội uy hiếp, bắt hắn phải chịu trách nhiệm.
Ai biết được, y phục vừa mới cởi được một nửa, Lương Ngọc Dung liền dẫn phu nhân Bình Viễn Hầu và một đám nha hoàn đẩy cửa vào, bắt tại trận!
Lương Dục ngủ thật say, y phục ngay ngắn; Hướng Huyên lại thần trí tỉnh táo, xiêm y không chỉnh tề. Vừa nhìn liền biết xảy ra chuyện gì.
Nói tới đây, Lương Ngọc Dung nhịn không được mà oán giận, tức giận thở phì phò nắm chặt chén trà sứ trắng khắc hoa sen nói: “Trông nàng ta quy củ như vậy, thật không nghĩ lại là người hèn hạ bỉ ối. Mẫu thân ta suýt nữa thì tức đến phát bệnh, nếu không phải ta đuổi tới kịp, chỉ sợ ca ca còn phải thú nàng ta vào cửa!” Lương Ngọc Dung bĩu môi, cơn giận còn chưa tan: “Sau đó người của Phủ Thụy Vương cũng tới, không ngừng hướng phụ mẫu ta bồi tội, còn nói sẽ về dạy dỗ lại Hướng Huyên cẩn thận. Ai biết có thật sự dạy dỗ hay không? Phụ mẫu ta cũng vì nghĩ cho ca ca, vốn muốn giấu diếm chuyện này, nhưng không biết ai đem tin tức truyền ra ngoài, lúc thọ yến buổi tối mọi người lại bàn tán, dường như tất cả mọi người ai ai cũng biết…”
Ai truyền ra ngoài, đương nhiên là Thế tử phu nhân của Phủ Thụy Vương - Hướng Vu.
Hướng Huyên câu dẫn tỷ phu của mình, Hướng Vu hiển nhiên hận nàng ta thấu xương. Bây giờ nàng ta không tự kiềm chế, thanh danh bại hoại, Hướng Vu đương nhiên sẽ không thay nàng ta ôm lấy chuyện xấu này.
Dù sao thì trải qua chuyện này, danh tiếng của Hướng Huyên triệt để bị phá hủy, sau này muốn gả cho nhà nào tốt, cũng chỉ sợ người ta chướng mắt nàng ta. Một người không trong sạch, có thể gọi là nữ nhân bại hoại, nhà ai muốn chứ? Đó không phải là tự làm cho gia môn xấu hổ sao!
Kể từ đó, Lương Dục cuối cùng cũng thoát khỏi Hướng Huyên.
*** *** ***
Ngụy La nói với Lương Ngọc Dung một ít việc khác, đến khi trời không còn sớm nữa, Lương Ngọc Dung cũng không tiện ở lâu, Ngụy La mới đứng dậy tiễn Lương Ngọc Dung về.
Hai người đi ra khỏi phòng, đi không bao lâu, liền thấy ở cửa Tùng Viên có người tiến vào.
Người đi phía trước là Ngụy Tranh, nàng ta mặc bối tử bằng gấm màu hồng phấn thêu hoa ngũ sắc, bên dưới là váy thêu bách điệp như ý, trên đầu mang uyên ương song thúy vểnh lên, vừa nhìn liền biết là tỉ mỉ ăn mặc. Cô nương đi phía sau là Tống Như Vi – muội muội của Tống Huy, năm nay khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc váy xòe màu vàng, đầu chải kiểu song hoàn (1).
Theo lẽ thông thường, Tống Như Vi và Tống Huy là thân huynh muội, Tống Huy ngày thường tiên tư ngọc chất, chi lan ngọc thụ, muội muội của hắn hẳn cũng là tiểu mỹ nhân nhất đẳng, đáng tiếc Tống Như Vi lại làm người ta thất vọng. Bộ dáng nàng ấy chỉ có thể xem là thanh tú, đứng cạnh cô nương bình thường coi như miễn cưỡng không có trở ngại, nếu so với Tống Huy đứng bên cạnh liền kém hơn hẳn. Có điều thân hình nàng ta tốt, mới mười lăm đã trổ mã như cô nương mười bảy mười tám tuổi, linh lung hấp dẫn, làm cho Ngụy La nghĩ tới bộ ngực còn đau của mình, không ngừng hâm mộ.
Quan hệ giữa Tống Như Vi và Ngụy Tranh rất tốt, hai người là bạn khăn giao, thường bí mật liên lạc. Bây giờ Tống Như Vi xuất hiện ở đây cũng không hiếm lạ gì.
Ngạc nhiên là, phía sau các nàng còn có Tống Huy đi theo.
Tống Huy mặc áo bào bằng lụa màu xanh ngọc thêu song sư, dáng người cao lớn, tư thái cao quý. Xem ra là đưa hai người kia về, dừng ở cửa Tùng Viên không vào.
Ngụy Tranh xoay người, mỉm cười dò hỏi: “Huy biểu ca, hôm nay Vi biểu tỷ ở lại đây với muội được không? Sáng tinh mơ ngày mai muội sẽ cho người đưa tỷ ấy trở về”.
Tống Huy nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Vậy Như Vi liền làm phiền muội một đêm, sáng mai ta cho người tới đón muội ấy, không phiền A Tranh muội muội”.
Ngụy Tranh gật đầu nói được, hai người lại nói vài lời, hai gò má nàng ta vì mỉm cười, mang theo kiều thái đặc biệt của nữ nhi, thoạt nhìn nhu thuận hơn nhiều. Ngụy Tranh thấy Tống Huy cất bước muốn đi, gấp gáp gọi hắn lại: “Biểu ca ca, mấy ngày nữa muội và Như Vi biểu tỷ đi Bảo Từ tựdâng hương, ca ca đi với bọn muội chứ?”
Tống Huy dừng bước, không trả lời.
Ngụy Tranh lại hỏi lại một lần: “Huy biểu ca, ca ca đi chứ?”
Tống Huy đang muốn lắc đầu, Tống Như Vi hiểu rõ ca ca mình, thấy vậy nhịn không được khuyên: “Ca ca đi với bọn muội chứ? Bảo Từ tự ở trong thành, cách nơi này không xa, ca ca thi đình xong rồi, gần đây không phải không có việc gì làm sao? Ra ngoài một chút cho khuây khỏa”.
Thanh âm bọn họ không lớn, cũng không nhỏ, Ngụy La và Lương Ngọc Dung đứng ở hành lang có thể nghe thấy rõ ràng rành mạch.
Ngụy La lúc này mới nhớ tới hai ngày trước là ngày Tống Huy thi đình. Hai ngày đó nàng bị bệnh, Ngụy Thường Di lại quấn lấy nàng, khiến nàng quên không còn một mảnh, càng không hỏi thăm hắn thi như thế nào.
Tống Huy bên kia suy nghĩ một lát, đang muốn trả lời, ngước mắt vừa vặn nhìn thấy Ngụy La và Lương Ngọc Dung từ hành lang nhỏ đi ra. Thân thể hắn hơi khựng lại, môi chợt cong lên cười, cúi đầu nói với Tống Như Vi và Ngụy Tranh: “Như Vi và A Tranh muội muội cùng đi đi, để ta kêu Đỗ Vũ đi cùng hai người, phòng ngừa có gì nguy hiểm”.
Ngụy Tranh lộ vẻ mặt tiếc nuối, trong lòng vô cùng mất mát. Thấy ánh mắt Tống Huy nhìn về một phía, không tự chủ mà nhìn theo, sắc mặt lập tức biến đổi.
Ngụy La nhấc váy, cùng với Lương Ngọc Dung thong thả ung dung đi tới chỗ bọn họ, khéo léo cười một tiếng, rồi chào hỏi:”Tống Huy ca ca, Như Vi biểu tỷ”.
Tống Huy nhìn Ngụy La, trong mắt không có ôn nhu sủng ái như nhìn Ngụy Tranh và Tống Như Vi: “A La muội muội”.
Tống Như Vi coi như khách khí, cũng gật đầu gọi một tiếng: “A La muội muội”.
Bọn họ đứng ở bên cửa, mặc dù không đến mức cản trở đường đi, nhưng tóm lại vẫn có chút không tiện. Ngụy La nghiêng đầu, thuận miệng nói: “Muội muốn đưa Lương Ngọc Dung về, Tống Huy ca ca đi đâu? Sắc trời không còn sớm, không về trời sẽ tối, đi đường cũng không tiện”.
Rõ ràng Ngụy La cái gì cũng chưa nói, nhưng Tống Huy có thể từ trong mấy lời này nghe ra một chút ý tứ. Hắn không muốn làm nàng hiểu lầm, liền giải thích: “Như Vi và A Tranh muội hôm nay tới Nhất Phẩm Đường mua son phấn, trên đường về ta gặp hai muội ấy, liền đưa hai người về, đang chuẩn bị rời đi”.
Ngụy La mím môi, khẽ cười: “Tống Huy ca ca nói với muội chuyện này làm gì? Ca ca đưa ai về, muội có thể quản những thứ này sao?”
Tống Huy ý thức được bản thân xúc động, cười cười nói: “A La muội nói rất đúng, là ta nói sai rồi”.
Ngụy Tranh đứng một bên chẳng nói câu nào, lại không nhịn được mà siết chặt khăn lụa trong tay.
Ngụy La không lưu lại quá lâu, nói với Tống Huy hai câu, liền đưa Lương Ngọc Dung ra khỏi Tùng Viên, không quay đầu lại.
*** *** ***
Mấy ngày kế tiếp, Phủ Anh Quốc Công vô cùng thanh tịnh.
Chứng phong hàn của Ngụy La không bao lâu liền khỏi, mỗi ngày của nàng cũng không rảnh rỗi, sáng sớm đi đến chỗ Tiết tiên sinh nghe giảng, chiều đến chỗ Hàn Thị loay hoay làm hương liệu, học lễ nghi. Nếu chạng vạng có thời gian nhàn hạ sẽ đi tìm Ngụy Thường Hoằng nói vài lời, ngày trôi qua coi như phong phú.
Nàng đã đồng ý với Triệu Giới sẽ suy nghĩ kỹ chuyện của bọn họ, vì thế cũng không quên. Mỗi ngày rảnh rỗi liền không nhịn được nhớ lại mấy lời hắn nói, nhớ những việc hắn làm cho nàng, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng có một sợi dây, càng kéo càng loạn, cuối cùng đem toàn bộ tâm tình của nàng quấn thành một đoàn. Trong đầu đều là Triệu Giới, càng nghĩ càng loạn.
Bất tri bất giác, một tháng trôi qua.
Thời tiết ngày càng nóng, một ngày kia, có xe ngựa từ trong cung tới, lấy danh nghĩa Triệu Lưu Ly đón Ngụy La vào cung.
Ngụy La không nghi ngờ gì, thay xiêm y mỏng màu vàng nhạt thêu hoa văn bách liễu, bên dưới là váy màu xanh biếc dệt kim thêu chuỗi ngọc Bát Bảo, chân mang hốt đầu lý (2), dẫn Kim Lũ và Bạch Lam cùng nhau đi ra Phủ Anh Quốc Công, ngồi lên xe ngựa có nắp xanh lộng lẫy.
Xe ngựa chạy chầm chậm trên đường.
Ngụy La cho rằng đi gặp Triệu Lưu Ly, vì thế ăn mặc có phần mát mẻ hơn, không đoan chính như lúc gặp trưởng bối. May là như vậy, thời tiết bây giờ rất nóng. Lúc này mới vừa vào hạ, nếu tới ngày nóng nhất, còn không biết sẽ vượt qua như thế nào.
Kim Lũ và Bạch Lam cầm quạt tròn, ở hai bên giúp nàng quạt mát, trong chốc lát xe ngựa liền dừng lại.
Kim Lũ nghi ngờ nói: “Kỳ lạ, hôm nay sao lại đi nhanh vậy? Thường ngày không phải hai khắc chuông mới tới cung sao?” Hôm nay lại chỉ dùng một khắc là tới.
Ngụy La cũng nghi ngờ, đỡ tay Bạch Lam, nhấc rèm vải tối màu, ra khỏi xe ngựa. Nàng đứng bên cạnh xe ngựa, nhìn phủ đệ trước mặt, trong nháy mắt có chút sửng sốt.
Cửa chính sơn son, trước cửa có hai con sư tử đá khí thế đứng thẳng, cửa chính rộng mở, thậm chí còn có thể nhìn thấy mảnh ngói xanh bên trong.
Ngụy La ngẩng đầu liền nhìn thấy trên tấm biển viết ba chữ to - - Tĩnh Vương Phủ.
Đây là phủ đệ của Triệu Giới, rất lâu rồi nàng không tới chỗ này, mà trong ấn tượng của nàng, nàng cũng chỉ tới đây một lần.
Nhưng vì sao phu xe mang nàng tới đây.
Cửa Phủ Tĩnh Vương mở ra, Triệu Giới trở về rồi sao? Đến tột cùng là Triệu Lưu Ly tìm nàng, hay là hắn… lấy danh nghĩa Lưu Ly tìm nàng?
Nghĩ đến đây, Ngụy La lui về sau nửa bước, đang muốn xoay người ngồi lại trong xe, lệnh cho phu xe chạy về Phủ Anh Quốc Công. Chợt thấy Triệu Lưu Ly từ trong phủ đi ra, tay nắm váy chạy tới trước mặt nàng, thấy bộ dáng Ngụy La có vẻ muốn đi, liền vội vàng kéo lại, một bên khuyên bảo, một bên lau nước mắt: “A La, đừng đi, đừng giận ta… Ta không phải cố ý gạt ngươi. Hôm nay ca ca trở lại, nhưng bị thương nghiêm trọng, bây giờ còn nằm bên trong, ngươi mau vào thăm một lát đi!”
----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trong vòng 2 chương Tĩnh cục cưng đã trở lại!
~ (≧▽≦ )/~ nam chủ bị thương nhưng vẫn biểu diễn, mọi người có muốn đau lòng cho hắn một chút không?
Lựa chọn ①: Sờ sờ đầu.
Lựa chọn ②: Đem A La đưa cho hắn.
Lựa chọn ③: Kêu gọi Lý Tụng hoặc Tống Huy, nhân cơ hội cướp A La đi!
Vài ngày như vậy, Ngụy La liền sinh bệnh, đại phu nói là nhiễm phong hàn, không phải bệnh nghiêm trọng gì, nghỉ ngơi trên giường mấy ngày liền có thể bình phục.
Ngụy La ngã bệnh có liên quan tới việc đi hái sen. Ngày đó, nàng đi hái sen với Ngụy Thường Di hơn nửa ngày, tay chân đều mệt mỏi đau nhức, buổi tối về tắm rửa xong, đầu tóc cũng không lau khô liền đi ngủ, sáng hôm sau thức dậy thì choáng váng, đau đầu vô cùng. Ngụy Thường Hoằng cho rằng Ngụy Thường Di không thoát khỏi liên quan, cho nên vài ngày sau, Ngụy Thường Di tới tìm Ngụy La chơi, Ngụy Thường Hoằng liền cản hắn ở ngoài cửa, không cho hắn tới gần Ngụy La.
Ngụy Thường Di tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, biết A La tỷ tỷ bị bệnh là do mình liền áy náy vô cùng. Hắn thừa dịp Thường Hoằng không có ở đây, vụng trộm chạy vào nội thất, chạy tới đầu giường, thấy Ngụy La còn ngủ, cũng không lên tiếng đánh thức nàng. Hắn rất ra dáng sờ sờ trán nàng, lại đắp chăn cho nàng: “A La tỷ tỷ, tỷ phải ngoan ngoãn uống thuốc, uống thuốc xong mới có thể nhanh khỏi bệnh”. Suy nghĩ một lát, lại cúi đầu lẩm bẩm: “Sau này đệ sẽ không kêu tỷ đi hái sen nữa… A La tỷ tỷ, thật xin lỗi, tỷ nhanh khỏi bệnh đi”.
Ngụy Thường Di cho rằng Ngụy La đang ngủ, thật ra nàng không ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.
Tiểu tử này vậy mà lại nói xin lỗi với nàng… Ngụy La nàng còn tưởng cái gì hắn cũng không hiểu, thật khiến nàng lau mắt mà nhìn.
Ngụy Thường Di lại ở đầu giường lẩm bẩm rất nhiều lời, cũng không biết hắn học được từ ai, còn nhỏ đã có tật xấu nói nhiều. Cuối cùng, Thường Hoằng từ bên ngoài bưng thuốc tới, thấy hắn đứng ở đó liền ngoan tâm xách hắn ra ngoài.
Ngụy Thường Di bị Ngụy Thường Hoằng đuổi tới hành lang nhỏ, hắn ôm chân Thường Hoằng chơi xấu: “Đệ không đi, đệ muốn ở bên cạnh A La tỷ tỷ…”
Thường Hoằng cảm thấy hắn thật phiền phức, không chút lưu tình nói cho hắn biết: “A La có ta là đủ rồi”.
Ngụy Thường Di nghe thấy không có hi vọng, oa một tiếng, khóc thật thương tâm, khiến Ngụy La ở trong phòng không cách nào nghỉ ngơi được. Cũng may Tần Thị nghe tiếng chạy tới, trăm phương ngàn kế mới dụ dỗ hắn yên tĩnh lại, rồi thút tha thút thít rời đi.
Ngụy La nằm trong phòng, thầm nghĩ tiểu hài tử thật là đáng sợ… Trước đây Thường Hoằng cũng không dính người như vậy, Ngụy Thường Di sao lại như thế này?
Có điều nàng thấy hắn cũng biết nhận sai, miễn cưỡng tha thứ cho hắn một lần đi.
Ngụy La nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung rồi lại ngủ thật say.
*** *** ***
Ngày mai là thọ yến của phụ thân Lương Ngọc Dung – Bình Viễn Hầu. Ngụy La không đi được, đành nhờ Ngụy Thường Hoằng đem lễ vật của nàng giao cho Lương Ngọc Dung.
Suy nghĩ một chút, lại không yên tâm mà dặn dò: “Còn nữa, nói với nàng ấy đừng quên mấy lời tỷ đã nói với nàng ấy hôm trước”.
Thường Hoằng cầm hộp trà, hỏi: “Nói cái gì?”
Ngụy La không nói cho hắn biết, chỉ nói hắn nói lại như vậy là được.
Về phần nói cái gì… Đương nhiên là lúc ở trên xe ngựa, nàng nói với Lương Ngọc Dung chuyện Triệu Giác cùng Hướng Huyên. Cũng may Thường Hoằng không phải người hay tò mò, không hỏi nhiều, nghe lời nàng mà làm.
Hy vọng có nàng nhắc nhở, Lương Ngọc Dung sẽ từng phút từng giây đều chú ý tới hành động của Hướng Huyên, tuyệt đối không để nàng ta có cơ hội tiếp xúc với Lương Dục. Như vậy cũng sẽ không phát sinh tiết mục “Say rượu làm bậy”.
Quả nhiên, chạng vạng ngày hôm sau, Lương Ngọc Dung không chờ được mà tới tìm nàng.
Lúc đó bệnh của Ngụy La cũng đỡ nhiều, mới vừa uống xong chén dược, đang ăn mứt quả dương mai mà Thường Hoằng mua cho nàng. Lương Ngọc Dung hùng hổ đi vào nội thất, vén bức rèm che bằng ngọc lên, ngồi trên sạp mĩ nhân đối diện Ngụy La, không chút keo kiệt mà tán thưởng: “A La, ngươi thật là liệu sự như thần! Hướng Huyên kia quả nhiên tâm thuật bất chính, muốn câu dẫn ca ca ta!”
Hôm nay Lương Ngọc Dung mặc áo đỏ thêu hoa hồng và váy màu xanh bóng, trên mặt lại thoa một tầng son phấn mỏng, bộ dáng xinh đẹp, chói lòa.
Ngụy La cắn mứt quả, đem cái đĩa men hoa văn hình sen đựng điểm tâm đẩy tới trước mặt Lương Ngọc Dung, không chút bất ngờ nháy mắt, phối hợp hỏi: “Nàng ta câu dẫn ca ca ngươi thế nào?”
Lương Ngọc Dung kìm nén một bụng lời, chờ nói với Ngụy La, bây giờ Ngụy La hỏi, tất nhiên cao hứng, không giấu giếm gì, một năm một mười nói ra: “Thọ yến của phụ thân ta hôm qua, tâm tình ca ca rất tốt, liền bị người ta chuốc rượu…”
Lương Dục nhìn người cao lớn cường tráng, oai hùng tuấn lãng, thật ra tửu lượng lại không tốt. Hắn bị khách khứa liên tục chuốc hơn chục chén rượu, liền chịu không nổi, ý thức trở nên mơ hồ, hỗn độn. Hắn cáo từ mọi người, chuẩn bị trở về phòng mình nghỉ ngơi một lát, trên đường vừa vặn gặp Hướng Huyên đi ra ngoài.
Hướng Huyên thấy Lương Dục uống say khướt, bên cạnh lại không có lấy một gã sai vặt đi theo, tâm tư xoay chuyển, nghĩ ra một cái chủ ý không tốt.
Nàng ta tiến lên, lấy cớ đưa Lương Dục về phòng, đi theo hắn vào phòng.
Sau khi về phòng, Lương Dục nằm xuống liền ngủ, không biết chuyện gì xảy ra. Hướng Huyên thấy hắn bất tỉnh nhân sự, định cởi sạch y phục nằm cạnh hắn một đêm, đến sáng ngày hôm sau, lúc bị người phát hiện, liền có thể vu cho hắn không quan tâm phản kháng của nàng ta, chiếm đoạt thân thể nàng ta, nhân cơ hội uy hiếp, bắt hắn phải chịu trách nhiệm.
Ai biết được, y phục vừa mới cởi được một nửa, Lương Ngọc Dung liền dẫn phu nhân Bình Viễn Hầu và một đám nha hoàn đẩy cửa vào, bắt tại trận!
Lương Dục ngủ thật say, y phục ngay ngắn; Hướng Huyên lại thần trí tỉnh táo, xiêm y không chỉnh tề. Vừa nhìn liền biết xảy ra chuyện gì.
Nói tới đây, Lương Ngọc Dung nhịn không được mà oán giận, tức giận thở phì phò nắm chặt chén trà sứ trắng khắc hoa sen nói: “Trông nàng ta quy củ như vậy, thật không nghĩ lại là người hèn hạ bỉ ối. Mẫu thân ta suýt nữa thì tức đến phát bệnh, nếu không phải ta đuổi tới kịp, chỉ sợ ca ca còn phải thú nàng ta vào cửa!” Lương Ngọc Dung bĩu môi, cơn giận còn chưa tan: “Sau đó người của Phủ Thụy Vương cũng tới, không ngừng hướng phụ mẫu ta bồi tội, còn nói sẽ về dạy dỗ lại Hướng Huyên cẩn thận. Ai biết có thật sự dạy dỗ hay không? Phụ mẫu ta cũng vì nghĩ cho ca ca, vốn muốn giấu diếm chuyện này, nhưng không biết ai đem tin tức truyền ra ngoài, lúc thọ yến buổi tối mọi người lại bàn tán, dường như tất cả mọi người ai ai cũng biết…”
Ai truyền ra ngoài, đương nhiên là Thế tử phu nhân của Phủ Thụy Vương - Hướng Vu.
Hướng Huyên câu dẫn tỷ phu của mình, Hướng Vu hiển nhiên hận nàng ta thấu xương. Bây giờ nàng ta không tự kiềm chế, thanh danh bại hoại, Hướng Vu đương nhiên sẽ không thay nàng ta ôm lấy chuyện xấu này.
Dù sao thì trải qua chuyện này, danh tiếng của Hướng Huyên triệt để bị phá hủy, sau này muốn gả cho nhà nào tốt, cũng chỉ sợ người ta chướng mắt nàng ta. Một người không trong sạch, có thể gọi là nữ nhân bại hoại, nhà ai muốn chứ? Đó không phải là tự làm cho gia môn xấu hổ sao!
Kể từ đó, Lương Dục cuối cùng cũng thoát khỏi Hướng Huyên.
*** *** ***
Ngụy La nói với Lương Ngọc Dung một ít việc khác, đến khi trời không còn sớm nữa, Lương Ngọc Dung cũng không tiện ở lâu, Ngụy La mới đứng dậy tiễn Lương Ngọc Dung về.
Hai người đi ra khỏi phòng, đi không bao lâu, liền thấy ở cửa Tùng Viên có người tiến vào.
Người đi phía trước là Ngụy Tranh, nàng ta mặc bối tử bằng gấm màu hồng phấn thêu hoa ngũ sắc, bên dưới là váy thêu bách điệp như ý, trên đầu mang uyên ương song thúy vểnh lên, vừa nhìn liền biết là tỉ mỉ ăn mặc. Cô nương đi phía sau là Tống Như Vi – muội muội của Tống Huy, năm nay khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc váy xòe màu vàng, đầu chải kiểu song hoàn (1).
Theo lẽ thông thường, Tống Như Vi và Tống Huy là thân huynh muội, Tống Huy ngày thường tiên tư ngọc chất, chi lan ngọc thụ, muội muội của hắn hẳn cũng là tiểu mỹ nhân nhất đẳng, đáng tiếc Tống Như Vi lại làm người ta thất vọng. Bộ dáng nàng ấy chỉ có thể xem là thanh tú, đứng cạnh cô nương bình thường coi như miễn cưỡng không có trở ngại, nếu so với Tống Huy đứng bên cạnh liền kém hơn hẳn. Có điều thân hình nàng ta tốt, mới mười lăm đã trổ mã như cô nương mười bảy mười tám tuổi, linh lung hấp dẫn, làm cho Ngụy La nghĩ tới bộ ngực còn đau của mình, không ngừng hâm mộ.
Quan hệ giữa Tống Như Vi và Ngụy Tranh rất tốt, hai người là bạn khăn giao, thường bí mật liên lạc. Bây giờ Tống Như Vi xuất hiện ở đây cũng không hiếm lạ gì.
Ngạc nhiên là, phía sau các nàng còn có Tống Huy đi theo.
Tống Huy mặc áo bào bằng lụa màu xanh ngọc thêu song sư, dáng người cao lớn, tư thái cao quý. Xem ra là đưa hai người kia về, dừng ở cửa Tùng Viên không vào.
Ngụy Tranh xoay người, mỉm cười dò hỏi: “Huy biểu ca, hôm nay Vi biểu tỷ ở lại đây với muội được không? Sáng tinh mơ ngày mai muội sẽ cho người đưa tỷ ấy trở về”.
Tống Huy nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Vậy Như Vi liền làm phiền muội một đêm, sáng mai ta cho người tới đón muội ấy, không phiền A Tranh muội muội”.
Ngụy Tranh gật đầu nói được, hai người lại nói vài lời, hai gò má nàng ta vì mỉm cười, mang theo kiều thái đặc biệt của nữ nhi, thoạt nhìn nhu thuận hơn nhiều. Ngụy Tranh thấy Tống Huy cất bước muốn đi, gấp gáp gọi hắn lại: “Biểu ca ca, mấy ngày nữa muội và Như Vi biểu tỷ đi Bảo Từ tựdâng hương, ca ca đi với bọn muội chứ?”
Tống Huy dừng bước, không trả lời.
Ngụy Tranh lại hỏi lại một lần: “Huy biểu ca, ca ca đi chứ?”
Tống Huy đang muốn lắc đầu, Tống Như Vi hiểu rõ ca ca mình, thấy vậy nhịn không được khuyên: “Ca ca đi với bọn muội chứ? Bảo Từ tự ở trong thành, cách nơi này không xa, ca ca thi đình xong rồi, gần đây không phải không có việc gì làm sao? Ra ngoài một chút cho khuây khỏa”.
Thanh âm bọn họ không lớn, cũng không nhỏ, Ngụy La và Lương Ngọc Dung đứng ở hành lang có thể nghe thấy rõ ràng rành mạch.
Ngụy La lúc này mới nhớ tới hai ngày trước là ngày Tống Huy thi đình. Hai ngày đó nàng bị bệnh, Ngụy Thường Di lại quấn lấy nàng, khiến nàng quên không còn một mảnh, càng không hỏi thăm hắn thi như thế nào.
Tống Huy bên kia suy nghĩ một lát, đang muốn trả lời, ngước mắt vừa vặn nhìn thấy Ngụy La và Lương Ngọc Dung từ hành lang nhỏ đi ra. Thân thể hắn hơi khựng lại, môi chợt cong lên cười, cúi đầu nói với Tống Như Vi và Ngụy Tranh: “Như Vi và A Tranh muội muội cùng đi đi, để ta kêu Đỗ Vũ đi cùng hai người, phòng ngừa có gì nguy hiểm”.
Ngụy Tranh lộ vẻ mặt tiếc nuối, trong lòng vô cùng mất mát. Thấy ánh mắt Tống Huy nhìn về một phía, không tự chủ mà nhìn theo, sắc mặt lập tức biến đổi.
Ngụy La nhấc váy, cùng với Lương Ngọc Dung thong thả ung dung đi tới chỗ bọn họ, khéo léo cười một tiếng, rồi chào hỏi:”Tống Huy ca ca, Như Vi biểu tỷ”.
Tống Huy nhìn Ngụy La, trong mắt không có ôn nhu sủng ái như nhìn Ngụy Tranh và Tống Như Vi: “A La muội muội”.
Tống Như Vi coi như khách khí, cũng gật đầu gọi một tiếng: “A La muội muội”.
Bọn họ đứng ở bên cửa, mặc dù không đến mức cản trở đường đi, nhưng tóm lại vẫn có chút không tiện. Ngụy La nghiêng đầu, thuận miệng nói: “Muội muốn đưa Lương Ngọc Dung về, Tống Huy ca ca đi đâu? Sắc trời không còn sớm, không về trời sẽ tối, đi đường cũng không tiện”.
Rõ ràng Ngụy La cái gì cũng chưa nói, nhưng Tống Huy có thể từ trong mấy lời này nghe ra một chút ý tứ. Hắn không muốn làm nàng hiểu lầm, liền giải thích: “Như Vi và A Tranh muội hôm nay tới Nhất Phẩm Đường mua son phấn, trên đường về ta gặp hai muội ấy, liền đưa hai người về, đang chuẩn bị rời đi”.
Ngụy La mím môi, khẽ cười: “Tống Huy ca ca nói với muội chuyện này làm gì? Ca ca đưa ai về, muội có thể quản những thứ này sao?”
Tống Huy ý thức được bản thân xúc động, cười cười nói: “A La muội nói rất đúng, là ta nói sai rồi”.
Ngụy Tranh đứng một bên chẳng nói câu nào, lại không nhịn được mà siết chặt khăn lụa trong tay.
Ngụy La không lưu lại quá lâu, nói với Tống Huy hai câu, liền đưa Lương Ngọc Dung ra khỏi Tùng Viên, không quay đầu lại.
*** *** ***
Mấy ngày kế tiếp, Phủ Anh Quốc Công vô cùng thanh tịnh.
Chứng phong hàn của Ngụy La không bao lâu liền khỏi, mỗi ngày của nàng cũng không rảnh rỗi, sáng sớm đi đến chỗ Tiết tiên sinh nghe giảng, chiều đến chỗ Hàn Thị loay hoay làm hương liệu, học lễ nghi. Nếu chạng vạng có thời gian nhàn hạ sẽ đi tìm Ngụy Thường Hoằng nói vài lời, ngày trôi qua coi như phong phú.
Nàng đã đồng ý với Triệu Giới sẽ suy nghĩ kỹ chuyện của bọn họ, vì thế cũng không quên. Mỗi ngày rảnh rỗi liền không nhịn được nhớ lại mấy lời hắn nói, nhớ những việc hắn làm cho nàng, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng có một sợi dây, càng kéo càng loạn, cuối cùng đem toàn bộ tâm tình của nàng quấn thành một đoàn. Trong đầu đều là Triệu Giới, càng nghĩ càng loạn.
Bất tri bất giác, một tháng trôi qua.
Thời tiết ngày càng nóng, một ngày kia, có xe ngựa từ trong cung tới, lấy danh nghĩa Triệu Lưu Ly đón Ngụy La vào cung.
Ngụy La không nghi ngờ gì, thay xiêm y mỏng màu vàng nhạt thêu hoa văn bách liễu, bên dưới là váy màu xanh biếc dệt kim thêu chuỗi ngọc Bát Bảo, chân mang hốt đầu lý (2), dẫn Kim Lũ và Bạch Lam cùng nhau đi ra Phủ Anh Quốc Công, ngồi lên xe ngựa có nắp xanh lộng lẫy.
Xe ngựa chạy chầm chậm trên đường.
Ngụy La cho rằng đi gặp Triệu Lưu Ly, vì thế ăn mặc có phần mát mẻ hơn, không đoan chính như lúc gặp trưởng bối. May là như vậy, thời tiết bây giờ rất nóng. Lúc này mới vừa vào hạ, nếu tới ngày nóng nhất, còn không biết sẽ vượt qua như thế nào.
Kim Lũ và Bạch Lam cầm quạt tròn, ở hai bên giúp nàng quạt mát, trong chốc lát xe ngựa liền dừng lại.
Kim Lũ nghi ngờ nói: “Kỳ lạ, hôm nay sao lại đi nhanh vậy? Thường ngày không phải hai khắc chuông mới tới cung sao?” Hôm nay lại chỉ dùng một khắc là tới.
Ngụy La cũng nghi ngờ, đỡ tay Bạch Lam, nhấc rèm vải tối màu, ra khỏi xe ngựa. Nàng đứng bên cạnh xe ngựa, nhìn phủ đệ trước mặt, trong nháy mắt có chút sửng sốt.
Cửa chính sơn son, trước cửa có hai con sư tử đá khí thế đứng thẳng, cửa chính rộng mở, thậm chí còn có thể nhìn thấy mảnh ngói xanh bên trong.
Ngụy La ngẩng đầu liền nhìn thấy trên tấm biển viết ba chữ to - - Tĩnh Vương Phủ.
Đây là phủ đệ của Triệu Giới, rất lâu rồi nàng không tới chỗ này, mà trong ấn tượng của nàng, nàng cũng chỉ tới đây một lần.
Nhưng vì sao phu xe mang nàng tới đây.
Cửa Phủ Tĩnh Vương mở ra, Triệu Giới trở về rồi sao? Đến tột cùng là Triệu Lưu Ly tìm nàng, hay là hắn… lấy danh nghĩa Lưu Ly tìm nàng?
Nghĩ đến đây, Ngụy La lui về sau nửa bước, đang muốn xoay người ngồi lại trong xe, lệnh cho phu xe chạy về Phủ Anh Quốc Công. Chợt thấy Triệu Lưu Ly từ trong phủ đi ra, tay nắm váy chạy tới trước mặt nàng, thấy bộ dáng Ngụy La có vẻ muốn đi, liền vội vàng kéo lại, một bên khuyên bảo, một bên lau nước mắt: “A La, đừng đi, đừng giận ta… Ta không phải cố ý gạt ngươi. Hôm nay ca ca trở lại, nhưng bị thương nghiêm trọng, bây giờ còn nằm bên trong, ngươi mau vào thăm một lát đi!”
----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trong vòng 2 chương Tĩnh cục cưng đã trở lại!
~ (≧▽≦ )/~ nam chủ bị thương nhưng vẫn biểu diễn, mọi người có muốn đau lòng cho hắn một chút không?
Lựa chọn ①: Sờ sờ đầu.
Lựa chọn ②: Đem A La đưa cho hắn.
Lựa chọn ③: Kêu gọi Lý Tụng hoặc Tống Huy, nhân cơ hội cướp A La đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.