Chương 155: Sông Hoài An giống như biến thành bầu trời sao, chở ngàn vạn ngôi sao, chậm rãi tới trước mặt Ngụy La
Phong Hà Du Nguyệt
02/05/2018
Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Triệu Giới nhịn cười, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung hỏi: “Phu quân nhà muội đẹp mắt không?”
Ngụy La dõng dạc nói: “So với thiếp còn kém một chút”.
Triệu Giới buồn cười, cúi người liền muốn gặm cắn miệng nhỏ nhắn của nàng. Cái miệng nhỏ kia hồng hồng mềm mại no đủ, lúc nói chuyện mở ra khép lại, càng không ngừng mê hoặc hắn, hắn sớm đãmuốn nếm thử mùi vị của nàng. Kim Lũ và Bạch Lam vội vàng xoay người đi chỗ khác, đem xiêm y và giày của Ngụy La bỏ vào trong tủ bằng gỗ tử đàn điêu khắc hình hoa cỏ, rồi cùng nhau cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy thanh âm Triệu Giới và Ngụy La hôn môi.
Ngụy La vòng tay che lấy miệng Triệu Giới, không để cho hắn hôn. Cuối cùng hai cánh tay nàng bị hắncố định sau lưng, nàng hơi mở miệng, hắn liền thuận thế xông vào. Sau cùng Triệu Giới buông nàng ra, ngón cái miết rồi lại miết nhiều lần trên môi nàng: “Nàng ăn cái gì? Trong miệng ngọt như vậy?”
Ngụy La nói: “Lúc mới từ thư phòng ra, muội ăn mấy khối quế hoa cao”.
Khó trách trong miệng nàng đều là mùi hoa quế. Triệu Giới cười cười, sau đó nói: “Lần tới ăn canh nấm tuyết hầm đi, mùi vị kia cũng không tồi”.
Ngụy La tức giận liếc nhìn hắn, không thèm để ý tới yêu cầu khó hiểu này của hắn. Nàng ăn cái mà nàng thích, cũng không phải vì để cho hắn hôn!
“Vậy lần tới muội ăn bánh chẻo phỉ thúy rau cần”. Ngụy La nói.
Hai người chung sống với nhau lâu như vậy, Ngụy La đã sớm hiểu rõ hết sở thích của Triệu Giới. hắnkhông thích ăn chua cay hay ngọt, thích ăn thịt bò, ngay cả cá cũng chỉ ăn phần thịt cá ngon nhất, người này chính là kẻ bắt bẻ cầu kỳ. Ngoài ra, Triệu Giới còn có một món không ăn, chính là rau cần. hắn cho rằng rau cần có mùi kỳ lạ, trước lúc Ngụy La mới tới Phủ Tĩnh Vương, trên bàn ăn bao nhiêu năm đều không xuất hiện bóng dáng rau cần.
Có một lần Ngụy La muốn ăn sủi cảo tôm phỉ thúy và rau cần, Triệu Giới nhìn nàng một lúc lâu mới kêu phòng bếp đi làm.
Sau đó, Ngụy La mới biết, người này không thích ăn rau cần.
Triệu Giới không để ý tới khiêu khích của nàng, nhấc người nàng lên, xoa bóp eo nàng nói: “Đổi xiêm y đi, chút nữa chúng ta xuất môn”.
Ngụy La bán tín bán nghi nhìn hắn một cái, có chút không xác định được lời hắn nói là thật hay là giả. Cái kia rõ ràng có phản ứng, hắn thật sự muốn ra ngoài sa o? Ngụy La đứng dậy khỏi người hắn, thuận thế nằm sấp lên gối dựa cạnh giường, đầu cong cong, đôi mắt to sáng ngời lộ ra, nói: “Muội khôngmuốn ra ngoài, bên ngoài chẳng có gì hay. Hàng năm đều là đoán đố đèn, thả hoa đăng, muội chán rồi”.
Triệu Giới nhìn nhìn nàng, chẳng biết tại sao Ngụy La lại phân biệt rõ vài phần bất đắc dĩ và sủng ái. hắnnói: “Muội muốn chơi cái gì?”
Trong mắt Ngụy La chuyển chuyển, đưa tay chỉ vào mũi hắn, cố ý nói: “Chàng”.
Triệu Giới không nói lời nào, như cười như không nhìn nàng. Rất lâu sau, hắn nắm đầu ngón tay nàng nói: “Ngoan, trở về ta để nàng chơi”.
rõ ràng là Ngụy La đùa giỡn hắn, nhưng lần nào người đỏ mặt cũng là nàng. Ngụy La đột nhiên rút tay về: “Đại ca ca muốn muội chơi thế nào?”
Đuôi lông mày Triệu Giới khẽ nhếch lên: “Muội nói xem?”
Ngụy La nghiêm túc suy nghĩ một chút. Phương diện này nàng không nghiên cứu kỹ lưỡng như Triệu Giới, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng đưa ra được ý kiến nào. Suy cho cùng nàng vẫn là một cô nương, ban ngày ban mặt nghĩ chuyện không tốt, mặt liền đỏ ửng, Ngụy La ngồi dậy, đẩy Triệu Giới ra, nói: “Trở lại rồi nói. Chàng đi ra ngoài đi, thiếp phải thay đồ”.
Triệu Giới bật cười, cũng không tiếp tục trêu chọc nàng.
Ngụy La gọi Kim Lũ và Bạch Lam vào, đổi một bộ quần áo mùa xuân Tú Xuân Cư mới mang đến, váy ngắn eo cao màu đinh hương, tay áo và cổ áo đều thêu hoa đào nghịch nước tinh xảo phức tạp, đai eo buộc cao, bên hông cài thêm thắt lưng bản rộng màu tím nhạt càng làm rõ vòng eo mảnh nhỏ như liễu, linh lung hấp dẫn. Ngụy La lo ban đêm trời lạnh, bên ngoài còn choàng thêm áo choàng bằng tơ bạc, tóc búi song hoàn kế, lúc ra khỏi cửa đã là chuyện nửa canh giờ sau.
*** *** ***
Đêm Tết nguyên tiêu nào đường phố cũng vô cùng nào nhiệt, người trên đường hối hả, cửa hàng mở suốt đêm, có thể nhìn thấy được hoa đăng đủ loại hình hài và rực rỡ sắc màu.
Ngụy La và Triệu Giới băng qua ngã tư đường, dừng lại trước hồ nước lớn nhất Thịnh kinh thành - bờ sông Hoài An.
Mỗi khi Tết nguyên tiêu tới, sông Hoài An đều vô cùng náo nhiệt, trên mặt hồ rất nhiều thuyền hoa vô cùng tinh mỹ đỗ lại, mỗi chiếc lại nối tiếp một chiếc thuyền khác, phần lớn là những kẻ có tiền có thế trong kinh thành tụ tập lại. trên thuyền không chỉ có thể ngắm trăng uống rượu, còn có mỹ nhân trợ hứng. Đối diện sông Hoài An chính là làng chơi nổi danh nhất Thịnh kinh thành, ngồi trên thuyền hoa còn có thể ngửi thấy mùi son phấn thơm, là chỗ tiêu khiển được các cậu ấm vô cùng yêu thích. Ngoại trừ nam nhân, các cô nương thế gia ngẫu nhiên cũng thích ngồi trên thuyền hoa du ngoạn, hoặc cười cười nói nói, hoặc đánh đàn làm thơ, có lẽ còn có thể ngẫu nhiên gặp được tình lang, cũng là một câu chuyện được người ta ca ngợi.
Ngụy La quay đầu hỏi Triệu Giới: “Đại ca ca dẫn muội tới đây làm gì?”
Triệu Giới xoa xoa đầu nàng: “Lên đi”.
Trước mặt là một chiếc thuyền hoa xa hoa, Ngụy La nhìn nhìn, so với thuyền hoa xung quanh thì lớn hơn, không chỉ như thế, thuyền này còn được trang trí có chút hoa lệ, thân thuyền dán phù điêu chạm trỗ hoa văn hình mây cát tường, nhìn thậm chí còn có thể nhìn thấy bài trí bên trong xuyên qua ô cửa sổ vuông, quả nhiên tinh xảo linh lung, tinh tế tỉ mỉ. Ngụy La được Triệu Giới đỡ tay đi vào thuyền hoa, nàng nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Có phải là vì thế này nên chàng bảo thiếp ra ngoài không?”
Triệu Giới cong cong khóe miệng, cũng chẳng nói đúng sai.
trên giường thấp bằng gỗ hoa lê bày một bàn mỹ thực, bên cạnh còn có một bình rượu nhỏ. Cả đêm Ngụy La không ăn gì, vốn nàng nghĩ lúc ở trên đường sẽ mua mấy khối bánh ngọt đậu xanh ăn lót bụng, nhưng Triệu Giới nói đồ bên đường không sạch sẽ, không cho nàng mua, nàng vẫn còn đang đói bụng đấy.
Ngụy La quỳ gối trên giường, cầm một khối bánh mềm hình bươm bướm cho vào miệng, chớp chớp mắt vui vẻ: “Mùi vị không tệ”.
Triệu Giới đưa tay lau đi vụng bánh trên miệng nàng, gò má tiểu cô nương phấn nộn, hắn lưu luyến sờ soạng vài cái: “Vậy thì ăn nhiều một chút”.
Ngụy La múc một muỗng bánh trôi hoa hồng, đưa tới bên miệng Triệu Giới: “Chàng kêu thiếp đi tới đây là để ăn cơm sao?”
Triệu Giới nuốt vào, chỉ cười không nói.
Ngụy La cảm thấy hắn có chút kỳ lạ, nhưng cũng không đoán ra nguyên nhân, chỉ đành cúi đầu yên lặng ăn cơm. Dưới giường có đốt lò, thức ăn vẫn còn nóng, Ngụy La chỉ ăn một lát liền no. Triệu Giới cầm bầu rượu nóng, rót một chén đưa tới trước mặt nàng: “Đây là rượu hoa quế, cô nương cũng có thể uống, muội nếm thử đi”.
Ngụy La nhìn hắn một cái: “Chàng có chủ ý gì?”
Triệu Giới cười nhẹ, nói: “cô nương xinh đẹp như vậy, tất nhiên muốn quá chén, bán vào Phủ Tĩnh Vương, làm ấm giường cho bản vương”.
không đứng đắn.
Ngụy La mím môi, chỉ nhìn không nói với hắn lời nào.
Triệu Giới đáp lại ánh mắt Ngụy La, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc nàng sáu tuổi bị Đỗ Thị bán đi, hắnthu hồi vui vẻ, đi qua ôm nàng vào lòng, cằm chống trên đỉnh đầu nàng: “A La, muội biết may mắn nhất cuộc đời này của ta là gì không?”
Ngụy La dựa vào lồng ngực hắn, đôi mắt ngập nước chớp chớp: “Là gì?”
Triệu Giới nói: “Năm nàng sáu tuổi, ở trên đường cắn ta một cái, may mà lúc đó ta không bỏ qua nàng”.
Ngụy La nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cánh môi cong cong.
Triệu Giới nắm lấy tay nhỏ của nàng, vuốt ve đầu ngón tay non mịn: “Lúc ấy ta nghĩ, tiểu nha đầu này thật xinh đẹp, nhưng quá điêu ngoa vô lễ, nhất định phải dạy dỗ thật tốt mới được”. hắn nói xong dừng lại một chút, cúi đầu cắn lên gò má Ngụy La: “Cắn xong rồi còn nói ăn không ngon, dám đối xử với ta như vậy, muội là người duy nhất”.
Ngụy La nhịn không được cười một tiếng, xoay người nhìn hắn: “Vậy sao sau này chàng không dạy dỗ ta?”
Triệu Giới suy nghĩ một chút, sau đó hắn biết rõ tình cảnh của nàng, cảm thấy tiểu nha đầu này sống cũng không dễ dàng gì, động lòng trắc ẩn, về sau, mỗi khi hắn nhìn thấy nàng, nàng đều khiến hắn sinh ra vài phần hứng thú. Triệu Giới ôm lấy hai tay nàng, cười nói: “không phải mỗi ngày buổi tối ta đều dạy dỗ muội sao?”
Ngụy La nào biết hắn còn nói lời thô tục như vậy, trừng mắt liếc hắn một cái, đẩy tay hắn ra, nói: “Muội ra mũi thuyền ngắm cảnh một chút”.
Ăn quá no, đi lại tiêu cơm.
Mặt hồ có gió, đứng ở mũi thuyền có chút lạnh. Ngụy La ôm lấy cánh tay, chợt thấy trên vai bỗng nặng hơn, nàng quay đầu lại nhìn, Triệu Giới đứng bên cạnh nàng, cởi áo lông cừu đen trên người hắn ra khoác lên cho nàng. Nàng cũng không khách khí, kéo áo choàng bọc người lại, nhìn đèn đuốc sáng trưng ở ven hồ, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, chỉ chỉ phía trước, nói: “Đại ca ca mau nhìn, đó là cái gì?”
Bờ bên kia từ từ hiện lên vô số đèn Khổng Minh nhỏ, từng cái từng cái bay lên không trung, như màn đêm đầy sao, sáng rực lấp lánh. Ngụy La đếm đếm, ít nhất cũng trên dưới trăm cái. Theo từng cái đèn Khổng Minh được thả lên còn có vô số hoa đăng, theo nước chảy bồng bềnh lại gần chỗ họ, từ xa tới gần, sông Hoài An giống như biến thành bầu trời sao, chở ngàn vạn ngôi sao, chậm rãi tới trước mặt Ngụy La.
Thuyền hoa xung quanh giống như đều biến mất, trên mặt sông chỉ còn lại thuyền của bọn họ. Ngụy La trợn tròn mắt hạnh, kinh ngạc nhìn xung quanh, đếm không hết số hoa đăng xoay quanh thuyền, có đèn hoa sen, có đèn hình rùa, đèn hình hạc, còn có kỳ lân và cá chép… Ngụy La nhìn mà hoa cả mắt, nàng ngồi xổm xuống nhặt lấy một chiếc đèn hoa sen, kinh ngạc nhìn thật lâu.
Giọng nói Triệu Giới từ đỉnh đầu nàng vang lên: “A La, muội thích không?”
Ngụy La đứng lên, ngẩng đầu nhìn hắn: “Những thứ này là chàng làm?”
Triệu Giới gật gật đầu.
“Đèn cũng do chàng làm?” Nàng giơ đèn hoa sen trong tay lên.
Triệu Giới nói: “Đều là ta làm”.
Ngụy La nói: “Chẳng trách mà nhìn không được đẹp mắt lắm”.
Triệu Giới nhìn nàng.
Ngụy La đột nhiên nhào lên, nhón chân ôm lấy cổ Triệu Giới, cọ cọ trên lồng ngực hắn: “Nhưng muội thích”.
Triệu Giới cười nhẹ, ôm eo nàng: “Thích là tốt rồi, cũng không uổng công bổn vương lén lút làm đèn một tháng”.
Lúc này Ngụy La mới nhớ tới, thời gian trước Triệu Giới thường xuyên ở thư phòng, cũng không muốn nàng đi qua đó chung với hắn. Mặc dù nàng buồn bực, nhưng cũng vui vẻ tự tại, cũng không nghĩ gì nhiều, ai biết được hắn ở trong phòng làm hoa đăng. Nàng ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, hỏi: “Sao ta không biết chàng còn có thể làm hoa đăng?”
Triệu Giới nói: “Vì vương phi, tất nhiên sẽ muốn học”.
Ngụy La cười tươi sáng lạn, ghé lên mặt hắn, dùng sức hôn một tiếng thật kêu: “Thiếp muốn đem những thứ này về nhà, đặt ở một phòng trống, mỗi ngày nghĩ tới liền có thể nhìn một chút”.
Triệu Giới cười: “Được, để ta bảo Chu Cảnh và Dương Hạo lát nữa sẽ vớt lên”.
Bên bờ sông Hoài An có thật nhiều người xem hoa đăng, chỉ biết cả con sông đều bị người ta bao hết, lại không biết là ai, cho tới khi có người nói: “Là thuyền của Phủ Tĩnh Vương!”
Mọi người lúc này mới biết, hóa ra là Tĩnh Vương muốn làm cho Tĩnh Vương Phi vui vẻ.
Xem náo nhiệt bên bờ sông cũng có mấy cô nương, họ nhìn một màn này đều hâm mộ tới đỏ mắt. Lúc này mới nhớ ra, cho dù Tĩnh Vương tàn bạo, tàn sát bừa bãi thì thế nào? Chỉ cần đối với mình tốt là được, huống gì con người sắt đá biến thành người dịu dàng ôn hòa, không phải càng làm người khác vô cùng hâm mộ sao? Đáng tiếc bọn họ không có phúc phận kia, lòng Tĩnh Vương đều ở hết trên người Tĩnh Vương Phi rồi.
Lúc thuyền hoa cập bờ, Ngụy La vịn vào lan can khắc hoa lan ở đầu thuyền, dựa vào lồng ngực Triệu Giới. Bọn họ đang nói chuyện, trên mặt nước bỗng nhiên có một bóng đen nhảy lên, giơ kiếm đâm tới chỗ bọn họ!
Ngụy La kinh hãi, nàng còn chưa thấy rõ có chuyện gì, Triệu Giới đã nhanh chóng phản ứng, kéo nàng vào trong lòng, thân mình xoay một chút cầm lấy cổ tay đối phương, đá người vào trong hồ.
Chu Cảnh và Dương Hạo xông ra, bảo hộ trước người Triệu Giới và Ngụy La: “Vương gia, xin ngài và Vương Phi dời bước vào khoang thuyền trước”.
Thích khách từ trong nước xông ra liên tục, giống như đã có chuẩn bị từ trước, người nào cũng thân thủ phi phàm. Cũng may Chu Cảnh và Dương Hạo không phải kẻ vô dụng, hơn nữa còn có ám vệ của Triệu Giới chạy tới, không cần tốn nhiều sức liền chế trụ đối phương.
Triệu Giới và Ngụy La đi vào khoang thuyền, không ngờ bên trong còn có một hắc y nhân mai phục, đại khái là đã tiến vào từ sớm, nghe được động tĩnh bên ngoài, biết đồng bọn của hắn đều đã bị đánh ngã, liền bình nứt không sợ vỡ muốn bắt Ngụy La làm con tin. Nhưng hắn vừa ra tay liền bị Triệu Giới bẻ gãy cánh tay, hắc y nhân kêu lên một tiếng to, rồi định nuốt thuốc độc tự sát, Triệu Giới thấy vậy liền nắm cằm hắn, buộc hắn phun độc trong miệng ra, sau đó dùng sức ném người xuống đất. Hắc y nhân muốn chạy, Triệu Giới nhặt lấy kiếm trên đất, phóng về hướng lưng hắn, mũi kiếm đâm qua bả vai của thích khách, đem hắn ghim chặt trên mặt đất
Hắc y nhân trên mặt đất đau tới run rẩy.
Hết thảy đều trở lại gió êm sóng lặn, giống như chuyện vừa rồi chỉ là một cái chớp mắt, bờ bên kia nhìn không rõ lắm chuyện này, chỉ thấy vài cái bóng đên xông lên, sau đó không còn động tĩnh nữa. Thuyền hoa Phủ Tĩnh Vương vững vàng chạy tới bên bờ sông, dừng dưới một hàng cây liễu, ánh sáng nơi này mờ tối, trên bờ cũng chẳng có bao nhiêu người.
Triệu Giới nói với Chu Cảnh: “Đem người sống về thẩm tra”.
Chu Cảnh gật đầu, đem hắc y nhân còn chút hơi tàn kia dẫn đi.
Triệu Giới quay đầu nhìn Ngụy La, tiểu cô nương vẫn đứng ở chỗ cũ, trên hài còn dính vài giọt máu bị bắn tung tóe tới, nàng ngẩng đầu, ánh mắt ướt nhẹp nhìn Triệu Giới.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Giới: Xin Lỗi?? Bản vương đang cùng nàng dâu nhỏ ân ái, các ngươi còn dám tới quấy rầy, tất cả đều đem đi lột da cho ta!
Beta: gaubokki
Triệu Giới nhịn cười, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung hỏi: “Phu quân nhà muội đẹp mắt không?”
Ngụy La dõng dạc nói: “So với thiếp còn kém một chút”.
Triệu Giới buồn cười, cúi người liền muốn gặm cắn miệng nhỏ nhắn của nàng. Cái miệng nhỏ kia hồng hồng mềm mại no đủ, lúc nói chuyện mở ra khép lại, càng không ngừng mê hoặc hắn, hắn sớm đãmuốn nếm thử mùi vị của nàng. Kim Lũ và Bạch Lam vội vàng xoay người đi chỗ khác, đem xiêm y và giày của Ngụy La bỏ vào trong tủ bằng gỗ tử đàn điêu khắc hình hoa cỏ, rồi cùng nhau cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy thanh âm Triệu Giới và Ngụy La hôn môi.
Ngụy La vòng tay che lấy miệng Triệu Giới, không để cho hắn hôn. Cuối cùng hai cánh tay nàng bị hắncố định sau lưng, nàng hơi mở miệng, hắn liền thuận thế xông vào. Sau cùng Triệu Giới buông nàng ra, ngón cái miết rồi lại miết nhiều lần trên môi nàng: “Nàng ăn cái gì? Trong miệng ngọt như vậy?”
Ngụy La nói: “Lúc mới từ thư phòng ra, muội ăn mấy khối quế hoa cao”.
Khó trách trong miệng nàng đều là mùi hoa quế. Triệu Giới cười cười, sau đó nói: “Lần tới ăn canh nấm tuyết hầm đi, mùi vị kia cũng không tồi”.
Ngụy La tức giận liếc nhìn hắn, không thèm để ý tới yêu cầu khó hiểu này của hắn. Nàng ăn cái mà nàng thích, cũng không phải vì để cho hắn hôn!
“Vậy lần tới muội ăn bánh chẻo phỉ thúy rau cần”. Ngụy La nói.
Hai người chung sống với nhau lâu như vậy, Ngụy La đã sớm hiểu rõ hết sở thích của Triệu Giới. hắnkhông thích ăn chua cay hay ngọt, thích ăn thịt bò, ngay cả cá cũng chỉ ăn phần thịt cá ngon nhất, người này chính là kẻ bắt bẻ cầu kỳ. Ngoài ra, Triệu Giới còn có một món không ăn, chính là rau cần. hắn cho rằng rau cần có mùi kỳ lạ, trước lúc Ngụy La mới tới Phủ Tĩnh Vương, trên bàn ăn bao nhiêu năm đều không xuất hiện bóng dáng rau cần.
Có một lần Ngụy La muốn ăn sủi cảo tôm phỉ thúy và rau cần, Triệu Giới nhìn nàng một lúc lâu mới kêu phòng bếp đi làm.
Sau đó, Ngụy La mới biết, người này không thích ăn rau cần.
Triệu Giới không để ý tới khiêu khích của nàng, nhấc người nàng lên, xoa bóp eo nàng nói: “Đổi xiêm y đi, chút nữa chúng ta xuất môn”.
Ngụy La bán tín bán nghi nhìn hắn một cái, có chút không xác định được lời hắn nói là thật hay là giả. Cái kia rõ ràng có phản ứng, hắn thật sự muốn ra ngoài sa o? Ngụy La đứng dậy khỏi người hắn, thuận thế nằm sấp lên gối dựa cạnh giường, đầu cong cong, đôi mắt to sáng ngời lộ ra, nói: “Muội khôngmuốn ra ngoài, bên ngoài chẳng có gì hay. Hàng năm đều là đoán đố đèn, thả hoa đăng, muội chán rồi”.
Triệu Giới nhìn nhìn nàng, chẳng biết tại sao Ngụy La lại phân biệt rõ vài phần bất đắc dĩ và sủng ái. hắnnói: “Muội muốn chơi cái gì?”
Trong mắt Ngụy La chuyển chuyển, đưa tay chỉ vào mũi hắn, cố ý nói: “Chàng”.
Triệu Giới không nói lời nào, như cười như không nhìn nàng. Rất lâu sau, hắn nắm đầu ngón tay nàng nói: “Ngoan, trở về ta để nàng chơi”.
rõ ràng là Ngụy La đùa giỡn hắn, nhưng lần nào người đỏ mặt cũng là nàng. Ngụy La đột nhiên rút tay về: “Đại ca ca muốn muội chơi thế nào?”
Đuôi lông mày Triệu Giới khẽ nhếch lên: “Muội nói xem?”
Ngụy La nghiêm túc suy nghĩ một chút. Phương diện này nàng không nghiên cứu kỹ lưỡng như Triệu Giới, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng đưa ra được ý kiến nào. Suy cho cùng nàng vẫn là một cô nương, ban ngày ban mặt nghĩ chuyện không tốt, mặt liền đỏ ửng, Ngụy La ngồi dậy, đẩy Triệu Giới ra, nói: “Trở lại rồi nói. Chàng đi ra ngoài đi, thiếp phải thay đồ”.
Triệu Giới bật cười, cũng không tiếp tục trêu chọc nàng.
Ngụy La gọi Kim Lũ và Bạch Lam vào, đổi một bộ quần áo mùa xuân Tú Xuân Cư mới mang đến, váy ngắn eo cao màu đinh hương, tay áo và cổ áo đều thêu hoa đào nghịch nước tinh xảo phức tạp, đai eo buộc cao, bên hông cài thêm thắt lưng bản rộng màu tím nhạt càng làm rõ vòng eo mảnh nhỏ như liễu, linh lung hấp dẫn. Ngụy La lo ban đêm trời lạnh, bên ngoài còn choàng thêm áo choàng bằng tơ bạc, tóc búi song hoàn kế, lúc ra khỏi cửa đã là chuyện nửa canh giờ sau.
*** *** ***
Đêm Tết nguyên tiêu nào đường phố cũng vô cùng nào nhiệt, người trên đường hối hả, cửa hàng mở suốt đêm, có thể nhìn thấy được hoa đăng đủ loại hình hài và rực rỡ sắc màu.
Ngụy La và Triệu Giới băng qua ngã tư đường, dừng lại trước hồ nước lớn nhất Thịnh kinh thành - bờ sông Hoài An.
Mỗi khi Tết nguyên tiêu tới, sông Hoài An đều vô cùng náo nhiệt, trên mặt hồ rất nhiều thuyền hoa vô cùng tinh mỹ đỗ lại, mỗi chiếc lại nối tiếp một chiếc thuyền khác, phần lớn là những kẻ có tiền có thế trong kinh thành tụ tập lại. trên thuyền không chỉ có thể ngắm trăng uống rượu, còn có mỹ nhân trợ hứng. Đối diện sông Hoài An chính là làng chơi nổi danh nhất Thịnh kinh thành, ngồi trên thuyền hoa còn có thể ngửi thấy mùi son phấn thơm, là chỗ tiêu khiển được các cậu ấm vô cùng yêu thích. Ngoại trừ nam nhân, các cô nương thế gia ngẫu nhiên cũng thích ngồi trên thuyền hoa du ngoạn, hoặc cười cười nói nói, hoặc đánh đàn làm thơ, có lẽ còn có thể ngẫu nhiên gặp được tình lang, cũng là một câu chuyện được người ta ca ngợi.
Ngụy La quay đầu hỏi Triệu Giới: “Đại ca ca dẫn muội tới đây làm gì?”
Triệu Giới xoa xoa đầu nàng: “Lên đi”.
Trước mặt là một chiếc thuyền hoa xa hoa, Ngụy La nhìn nhìn, so với thuyền hoa xung quanh thì lớn hơn, không chỉ như thế, thuyền này còn được trang trí có chút hoa lệ, thân thuyền dán phù điêu chạm trỗ hoa văn hình mây cát tường, nhìn thậm chí còn có thể nhìn thấy bài trí bên trong xuyên qua ô cửa sổ vuông, quả nhiên tinh xảo linh lung, tinh tế tỉ mỉ. Ngụy La được Triệu Giới đỡ tay đi vào thuyền hoa, nàng nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Có phải là vì thế này nên chàng bảo thiếp ra ngoài không?”
Triệu Giới cong cong khóe miệng, cũng chẳng nói đúng sai.
trên giường thấp bằng gỗ hoa lê bày một bàn mỹ thực, bên cạnh còn có một bình rượu nhỏ. Cả đêm Ngụy La không ăn gì, vốn nàng nghĩ lúc ở trên đường sẽ mua mấy khối bánh ngọt đậu xanh ăn lót bụng, nhưng Triệu Giới nói đồ bên đường không sạch sẽ, không cho nàng mua, nàng vẫn còn đang đói bụng đấy.
Ngụy La quỳ gối trên giường, cầm một khối bánh mềm hình bươm bướm cho vào miệng, chớp chớp mắt vui vẻ: “Mùi vị không tệ”.
Triệu Giới đưa tay lau đi vụng bánh trên miệng nàng, gò má tiểu cô nương phấn nộn, hắn lưu luyến sờ soạng vài cái: “Vậy thì ăn nhiều một chút”.
Ngụy La múc một muỗng bánh trôi hoa hồng, đưa tới bên miệng Triệu Giới: “Chàng kêu thiếp đi tới đây là để ăn cơm sao?”
Triệu Giới nuốt vào, chỉ cười không nói.
Ngụy La cảm thấy hắn có chút kỳ lạ, nhưng cũng không đoán ra nguyên nhân, chỉ đành cúi đầu yên lặng ăn cơm. Dưới giường có đốt lò, thức ăn vẫn còn nóng, Ngụy La chỉ ăn một lát liền no. Triệu Giới cầm bầu rượu nóng, rót một chén đưa tới trước mặt nàng: “Đây là rượu hoa quế, cô nương cũng có thể uống, muội nếm thử đi”.
Ngụy La nhìn hắn một cái: “Chàng có chủ ý gì?”
Triệu Giới cười nhẹ, nói: “cô nương xinh đẹp như vậy, tất nhiên muốn quá chén, bán vào Phủ Tĩnh Vương, làm ấm giường cho bản vương”.
không đứng đắn.
Ngụy La mím môi, chỉ nhìn không nói với hắn lời nào.
Triệu Giới đáp lại ánh mắt Ngụy La, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc nàng sáu tuổi bị Đỗ Thị bán đi, hắnthu hồi vui vẻ, đi qua ôm nàng vào lòng, cằm chống trên đỉnh đầu nàng: “A La, muội biết may mắn nhất cuộc đời này của ta là gì không?”
Ngụy La dựa vào lồng ngực hắn, đôi mắt ngập nước chớp chớp: “Là gì?”
Triệu Giới nói: “Năm nàng sáu tuổi, ở trên đường cắn ta một cái, may mà lúc đó ta không bỏ qua nàng”.
Ngụy La nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cánh môi cong cong.
Triệu Giới nắm lấy tay nhỏ của nàng, vuốt ve đầu ngón tay non mịn: “Lúc ấy ta nghĩ, tiểu nha đầu này thật xinh đẹp, nhưng quá điêu ngoa vô lễ, nhất định phải dạy dỗ thật tốt mới được”. hắn nói xong dừng lại một chút, cúi đầu cắn lên gò má Ngụy La: “Cắn xong rồi còn nói ăn không ngon, dám đối xử với ta như vậy, muội là người duy nhất”.
Ngụy La nhịn không được cười một tiếng, xoay người nhìn hắn: “Vậy sao sau này chàng không dạy dỗ ta?”
Triệu Giới suy nghĩ một chút, sau đó hắn biết rõ tình cảnh của nàng, cảm thấy tiểu nha đầu này sống cũng không dễ dàng gì, động lòng trắc ẩn, về sau, mỗi khi hắn nhìn thấy nàng, nàng đều khiến hắn sinh ra vài phần hứng thú. Triệu Giới ôm lấy hai tay nàng, cười nói: “không phải mỗi ngày buổi tối ta đều dạy dỗ muội sao?”
Ngụy La nào biết hắn còn nói lời thô tục như vậy, trừng mắt liếc hắn một cái, đẩy tay hắn ra, nói: “Muội ra mũi thuyền ngắm cảnh một chút”.
Ăn quá no, đi lại tiêu cơm.
Mặt hồ có gió, đứng ở mũi thuyền có chút lạnh. Ngụy La ôm lấy cánh tay, chợt thấy trên vai bỗng nặng hơn, nàng quay đầu lại nhìn, Triệu Giới đứng bên cạnh nàng, cởi áo lông cừu đen trên người hắn ra khoác lên cho nàng. Nàng cũng không khách khí, kéo áo choàng bọc người lại, nhìn đèn đuốc sáng trưng ở ven hồ, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, chỉ chỉ phía trước, nói: “Đại ca ca mau nhìn, đó là cái gì?”
Bờ bên kia từ từ hiện lên vô số đèn Khổng Minh nhỏ, từng cái từng cái bay lên không trung, như màn đêm đầy sao, sáng rực lấp lánh. Ngụy La đếm đếm, ít nhất cũng trên dưới trăm cái. Theo từng cái đèn Khổng Minh được thả lên còn có vô số hoa đăng, theo nước chảy bồng bềnh lại gần chỗ họ, từ xa tới gần, sông Hoài An giống như biến thành bầu trời sao, chở ngàn vạn ngôi sao, chậm rãi tới trước mặt Ngụy La.
Thuyền hoa xung quanh giống như đều biến mất, trên mặt sông chỉ còn lại thuyền của bọn họ. Ngụy La trợn tròn mắt hạnh, kinh ngạc nhìn xung quanh, đếm không hết số hoa đăng xoay quanh thuyền, có đèn hoa sen, có đèn hình rùa, đèn hình hạc, còn có kỳ lân và cá chép… Ngụy La nhìn mà hoa cả mắt, nàng ngồi xổm xuống nhặt lấy một chiếc đèn hoa sen, kinh ngạc nhìn thật lâu.
Giọng nói Triệu Giới từ đỉnh đầu nàng vang lên: “A La, muội thích không?”
Ngụy La đứng lên, ngẩng đầu nhìn hắn: “Những thứ này là chàng làm?”
Triệu Giới gật gật đầu.
“Đèn cũng do chàng làm?” Nàng giơ đèn hoa sen trong tay lên.
Triệu Giới nói: “Đều là ta làm”.
Ngụy La nói: “Chẳng trách mà nhìn không được đẹp mắt lắm”.
Triệu Giới nhìn nàng.
Ngụy La đột nhiên nhào lên, nhón chân ôm lấy cổ Triệu Giới, cọ cọ trên lồng ngực hắn: “Nhưng muội thích”.
Triệu Giới cười nhẹ, ôm eo nàng: “Thích là tốt rồi, cũng không uổng công bổn vương lén lút làm đèn một tháng”.
Lúc này Ngụy La mới nhớ tới, thời gian trước Triệu Giới thường xuyên ở thư phòng, cũng không muốn nàng đi qua đó chung với hắn. Mặc dù nàng buồn bực, nhưng cũng vui vẻ tự tại, cũng không nghĩ gì nhiều, ai biết được hắn ở trong phòng làm hoa đăng. Nàng ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, hỏi: “Sao ta không biết chàng còn có thể làm hoa đăng?”
Triệu Giới nói: “Vì vương phi, tất nhiên sẽ muốn học”.
Ngụy La cười tươi sáng lạn, ghé lên mặt hắn, dùng sức hôn một tiếng thật kêu: “Thiếp muốn đem những thứ này về nhà, đặt ở một phòng trống, mỗi ngày nghĩ tới liền có thể nhìn một chút”.
Triệu Giới cười: “Được, để ta bảo Chu Cảnh và Dương Hạo lát nữa sẽ vớt lên”.
Bên bờ sông Hoài An có thật nhiều người xem hoa đăng, chỉ biết cả con sông đều bị người ta bao hết, lại không biết là ai, cho tới khi có người nói: “Là thuyền của Phủ Tĩnh Vương!”
Mọi người lúc này mới biết, hóa ra là Tĩnh Vương muốn làm cho Tĩnh Vương Phi vui vẻ.
Xem náo nhiệt bên bờ sông cũng có mấy cô nương, họ nhìn một màn này đều hâm mộ tới đỏ mắt. Lúc này mới nhớ ra, cho dù Tĩnh Vương tàn bạo, tàn sát bừa bãi thì thế nào? Chỉ cần đối với mình tốt là được, huống gì con người sắt đá biến thành người dịu dàng ôn hòa, không phải càng làm người khác vô cùng hâm mộ sao? Đáng tiếc bọn họ không có phúc phận kia, lòng Tĩnh Vương đều ở hết trên người Tĩnh Vương Phi rồi.
Lúc thuyền hoa cập bờ, Ngụy La vịn vào lan can khắc hoa lan ở đầu thuyền, dựa vào lồng ngực Triệu Giới. Bọn họ đang nói chuyện, trên mặt nước bỗng nhiên có một bóng đen nhảy lên, giơ kiếm đâm tới chỗ bọn họ!
Ngụy La kinh hãi, nàng còn chưa thấy rõ có chuyện gì, Triệu Giới đã nhanh chóng phản ứng, kéo nàng vào trong lòng, thân mình xoay một chút cầm lấy cổ tay đối phương, đá người vào trong hồ.
Chu Cảnh và Dương Hạo xông ra, bảo hộ trước người Triệu Giới và Ngụy La: “Vương gia, xin ngài và Vương Phi dời bước vào khoang thuyền trước”.
Thích khách từ trong nước xông ra liên tục, giống như đã có chuẩn bị từ trước, người nào cũng thân thủ phi phàm. Cũng may Chu Cảnh và Dương Hạo không phải kẻ vô dụng, hơn nữa còn có ám vệ của Triệu Giới chạy tới, không cần tốn nhiều sức liền chế trụ đối phương.
Triệu Giới và Ngụy La đi vào khoang thuyền, không ngờ bên trong còn có một hắc y nhân mai phục, đại khái là đã tiến vào từ sớm, nghe được động tĩnh bên ngoài, biết đồng bọn của hắn đều đã bị đánh ngã, liền bình nứt không sợ vỡ muốn bắt Ngụy La làm con tin. Nhưng hắn vừa ra tay liền bị Triệu Giới bẻ gãy cánh tay, hắc y nhân kêu lên một tiếng to, rồi định nuốt thuốc độc tự sát, Triệu Giới thấy vậy liền nắm cằm hắn, buộc hắn phun độc trong miệng ra, sau đó dùng sức ném người xuống đất. Hắc y nhân muốn chạy, Triệu Giới nhặt lấy kiếm trên đất, phóng về hướng lưng hắn, mũi kiếm đâm qua bả vai của thích khách, đem hắn ghim chặt trên mặt đất
Hắc y nhân trên mặt đất đau tới run rẩy.
Hết thảy đều trở lại gió êm sóng lặn, giống như chuyện vừa rồi chỉ là một cái chớp mắt, bờ bên kia nhìn không rõ lắm chuyện này, chỉ thấy vài cái bóng đên xông lên, sau đó không còn động tĩnh nữa. Thuyền hoa Phủ Tĩnh Vương vững vàng chạy tới bên bờ sông, dừng dưới một hàng cây liễu, ánh sáng nơi này mờ tối, trên bờ cũng chẳng có bao nhiêu người.
Triệu Giới nói với Chu Cảnh: “Đem người sống về thẩm tra”.
Chu Cảnh gật đầu, đem hắc y nhân còn chút hơi tàn kia dẫn đi.
Triệu Giới quay đầu nhìn Ngụy La, tiểu cô nương vẫn đứng ở chỗ cũ, trên hài còn dính vài giọt máu bị bắn tung tóe tới, nàng ngẩng đầu, ánh mắt ướt nhẹp nhìn Triệu Giới.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Giới: Xin Lỗi?? Bản vương đang cùng nàng dâu nhỏ ân ái, các ngươi còn dám tới quấy rầy, tất cả đều đem đi lột da cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.