Chương 163: Ta thích nàng như vậy
Phong Hà Du Nguyệt
09/07/2018
Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Lúc nào Ngụy La cũng chăm chú nhìn vẻ mặt đại phu, thấy thế trong lòng cũng vô cùng căng thẳng, thấp thỏm hỏi: “Làm sao vậy?”.
Tôn đại phu nghiêm nghị hỏi Ngụy La vài vấn đề thường gặp. Ví dụ như mỗi lần tới nguyệt sự sẽ vô cùng đau bụng, mùa đông có phải tay chân đều lạnh hơn không, Ngụy La đều gật đầu cả.
Tôn đại phu hỏi xong, trong lòng suy tính một chút, nói với Ngụy La và Triệu Giới: “Bẩm Vương gia, Vương phi, Vương phi bị chứng bệnh cung hàn, khí huyết lưỡng hư, nếu muốn thụ thai, chỉ sợ khó hơn nữ tử bình thường vài phần”.
Ngụy La không tự chủ nắm chặt đệm giường dưới thân, vô thức nhìn Triệu Giới. Triệu Giới bình tĩnh hơn nàng, hỏi: “Có cách nào điều trị không? sẽkhông có bất lợi gì với thân thể chứ?”
Tôn đại phu dù sao cũng thường xem bệnh cho nữ nhân, loại bệnh này đối với ông cũng không phải chuyện gì khó khăn. Ông ta vừa lau tay, vừa nói: “Cách điều trị đương nhiên là có, đối với thân thể Vương phi sẽ không có ảnh hưởng gì, bổ huyết dưỡng khí, sẽ chỉ khiến Vương phi càng thêm khỏe mạnh”. Tôn đại phu gỡ khúc mắt đủ rồi, thấy vẻ mặt Ngụy La căng thẳng, lúc này mới cười nói: “Đầu tiên Vương Phi nên chú ý giữ ấm cơ thể, đừng để bị lạnh. Tiếp theo mỗi ngày đều dùng nước nóng ngâm chân, ngâm hai khắc chuông là được. Còn nữa, nếu có thể mỗi ngày đều dùng ngải cứu để làm ấm huyệt Khí Hải và huyệt Quan Nguyên, hiệu quả sẽ càng rõ ràng hơn”.
Ngụy La nghiêm túc ghi nhớ.
Tôn đại phu đứng dậy, tới bên bàn sơn son vểnh lên viết một bộ phương thức điều dưỡng: “Vương phi uống thuốc phối với cao thai hươu, mỗi ngày hai lần, không thể nhiều hơn cũng không thể ít hơn”.
Ngụy La kêu Kim Lũ nhận lấy phương thuốc, không nhịn được hỏi: “Nếu dựa theo lời đại phu nói, ta có thể mang thai sao?’
Tôn đại phu cười cười: “Tất nhiên có thể, Vương phi còn rất trẻ”.
Ngụy La lại hỏi: “Vậy khoảng bao lâu?”
Tôn đại phu nói: “Chuyện này mỗi người mỗi khác, lão phu cũng không thể nói chính xác được. Nếu vương phi đều trị tốt, rất nhanh có thể có tiểu thế tử”.
Người bên cạnh Ngụy La đều không yên tâm, liền kêu Bạch Lam đi theo Tôn đại phu lấy thuốc, lại thanh toán phí chẩn bệnh. Sau khi tiễn Tôn đại phu, Ngụy La lúc nào cũng nhớ lời ông dặn, lập tức kêu Kim Lũ đi nấu nước nóng, nàng muốn ngâm chân. Vương phủ không có đại phu am hiểu vấn đề này, còn cần phải ra ngoài tìm kiếm. Đôi mắt Ngụy La trông mong nhìn Triệu Giới, Triệu Giới thấy ánh mắt nàng liền xoay người đi ra ngoài, gọi Chu Cảnh và Dương Hạo.
“Vương gia”. Hai người cùng đáp.
Triệu Giới nói: “Cho các ngươi một ngày, đem tất cả đại phu hiểu về vấn đề này trong Thịnh kinh thành tới đây”.
Hai người giật mình, một ngày mà muốn đi hết Thịnh kinh thành còn khó, chứ đừng nói mời đại phu tới. Nhưng ngẩng đầu liền thấy gương mặt nghiêm túc của Triệu Giới, không có chút đùa giỡn nào, liền cúi đầu nói: “Vâng, thuộc hạ đi ngay”.
Lúc Triệu Giới về phòng, Ngụy La đã ngồi trên tháp mỹ nhân bắt đầu ngâm chân, thấy hắn về liền hỏi: “đi tìm rồi sao?”
Triệu Giới gật đầu, ngồi vào bên cạnh Ngụy La: “đã an tâm hơn chưa?”
Ngụy La nheo mắt, nhẹ gật đầu. Rất nhanh nàng liền thấy phiền muộn, gương mặt nhỏ nhắn hỏi Triệu Giới: “Chàng nói, nếu thiếp trị không tốt, vẫn không sinh được hài tử thì sao?”
Triệu Giới nắm một tay nàng, để tay nàng trong lòng bàn tay hắn mà vuốt ve, giọng nói đương nhiên: “Vậy thì không sinh”.
Ngụy La không tin được nhìn hắn: “Chàng không muốn có hài tử sao? Hoàng hậu nương nương đã muốn ôm tôn tử rồi?”
Triệu Giới nghiêng đầu, vểnh mi nhìn nàng.
Hai tay Ngụy La chống giường, suy nghĩ rất lâu mới nói ra lời: “Chàng không cần nạp thiếp, cũng không thể có nữ nhân khác”. Đôi môi hồng mím lại, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Nếu chàng thật sự cần con nối dòng, nhất định phải chạm vào người khác, vậy đừng để thiếp biết, cũng đừng để thiếp thấy, chờ chúng ta hòa ly rồi, chàng lại đón nàng ta vào phủ”.
Trong phòng vô cùng yên lặng, mãi vẫn không có thanh âm nào.
Cho đến khi Ngụy La nhịn không được mà ngẩng đầu, mới phát hiện vẻ mặt Triệu Giới lạnh lùng, sắc mặt vô cùng khó coi. hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nàng nói gì?”
Lần đầu tiên Ngụy La thấy Triệu Giới lộ vẻ mặt này ra với mình. Trước kia, hắn chỉ đối với người ngoài như vậy, đối với nàng lúc nào cũng mang theo ba phần vui vẻ, cho dù tâm tình hắn không tốt, cũng không nỡ nói nặng lời với nàng. Bây giờ hắn lại dùng vẻ mặt này với nàng, khiến tâm Ngụy La sợ hãi: “Thiếp…”
“không thể nào”. Ngụy La còn chưa nói hết lời đã bị Triệu Giới tức giận cắt lời.
Triệu Giới nắm chặt tay, tức giận đến muốn bóp cổ tiểu cô nương này, ăn thịt nàng, uống máu nàng. Nàng đến cùng vẫn không hiểu ý của hắn, hắnkhông quan tâm nàng có thể sinh con được hay không, chỉ cần nàng, thế là đủ rồi. Nhưng nàng đang nói gì? Vì chuyện này muốn hòa ly với hắn, còn dễ dàng tha thứ cho hắn lấy nữ nhân khác? Triệu Giới thật muốn mở đầu nàng ra, nhìn một chút xem bên trong đó có cái gì.
Ngụy La nói xong cũng thấy hối hận, bất an nắm lấy tay Triệu Giới: “Vừa rồi thiếp chỉ thuận miệng, cũng không phải thật nghĩ như vậy, chàng khôngnên tức giận”.
Triệu Giới không nhúc nhích, cũng không nắm tay nàng, chỉ nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi: “Ta đi ra ngoài một chút”.
Ngụy La biết hắn tức giận, nếu thật để hắn ra ngoài, không chừng càng hiểu lầm nhiều thêm, oán hận lại càng thêm sâu. Nàng vội vàng đứng dậy muốn níu lấy tay áo hắn: “không cần, chàng không thể ra ngoài”.
Ngụy La quên mất bản thân còn đang ngâm chân, hai chân ở trong thùng gỗ, vì động tác quá lớn, lảo đảo một tý liền ngã xuống phía trước. Ngụy La nhắm mắt lại, thầm nghĩ lần này thật sự xong rồi, nhất định sẽ rất đau. Nhưng nàng không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy ấm áp, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Triệu Giới mặt không đổi sắc nhìn nàng, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đừng tưởng yêu thương nhớ nhung, ta liền tha cho nàng”.
Ngụy La bĩu môi, thuận thế sít sao ôm hắn: “Chàng không được phép ra ngoài”.
Triệu Giới thấy nàng không lên tiếng, hiếm khi, hắn ôm nàng ngồi lên sạp mĩ nhân, một bên mang tới chậu rửa nhỏ đặt trên giá gỗ hoa lê, lấy khăn nhỏ, nắm đôi chân ngọc của nàng, rũ mắt thay nàng lau đi bọt nước trên mặt. Ngụy La nhìn hắn trong chốc lát: “Chàng còn đang tức giận sao?”
Triệu Giới không lên tiếng, chỉ nâng mắt, ý tứ rõ ràng: “Nàng nói xem”.
Ngụy La tự biết đuối lý, lặng lẽ chịu đựng cơn giận của hắn.
Rửa chân xong Kim Lũ lại bưng tới một chén dược, đúng là dược dưỡng huyết mà tôn đại phu kê. Ngụy La vừa uống vừa nói với Triệu Giới: “thậtđắng”.
Triệu Giới ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một quyển, giống như không nghe thấy lời Ngụy La nói.
Ngụy La tự mất mặt, uống xong chén dược và dùng cao thai hươu xong, rửa mặt rồi bò lên giường, lăn lông lốc leo tới mạn giường, Triệu Giới ngay cả mí mắt cũng không thèm nhếch lên.
thật nhỏ mọn. Ngụy La ngẩng đầu nhìn hắn, thò tay kéo kéo cánh tay của hắn, gương mặt nhỏ nhắn chân thành ngẩng lên: “Chàng không nên tức giận”.
Lúc này Triệu Giới rốt cục mới chịu nhìn nàng, nhưng chỉ nhìn một chút rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục đọc quyển sách trong tay. Nha hoàn trong phòng đều lui ra ngoài, chỉ để lại chén đèn sứ trắng chạm hoa cúc để trên bàn vuông màu ngà ở đầu giường, ánh sáng mờ nhạt.
Ngụy La ngồi dậy, nhìn Triệu Giới, nghiêm túc nói: “Lời thiếp vừa nói không phải thật lòng, Đại ca ca tốt như vậy, thiếp sao có thể cam lòng mà cho người khác chứ? Chàng chỉ có thể là của thiếp, nếu ai dám nghĩ tới, thiếp là người đầu tiên không bỏ qua. Chàng cũng không thể có hài tử với người khác, cho dù Hoàng hậu nương nương bức chàng, chàng cũng tuyệt đối không thể đồng ý. Nếu chàng dám đồng ý, cho dù nữ nhân kia có con, thiếp cũng sẽ khiến nàng ta không sinh được”.
Triệu Giới nhìn nàng, đúng là càng nói càng sai, êm đẹp nhận lỗi sao lại vặn vẹo thành như vậy.
Ngụy La cũng phát hiện lạc đề, không quan tâm ngó ngàng mà bổ nhào vào lòng Triệu Giới: “Dù sao thiếp thích chàng nhất, thật xin lỗi, chàng đừng giận”.
Tâm địa Triệu Giới có cứng rắn hơn nữa nghe được câu này cũng mềm nhũn.
Ngụy La đoạt lấy sách trong tay hắn, giơ tới trước mặt: “Đây là gì? Vừa rồi chàng cũng nhìn nó, đẹp mắt như vậy sao?” trang nàng cầm vừa đúng trang Triệu Giới đang xem, chỉ thấy đề mục viết: “Bệnh chứng của phụ nhân”. Nàng kinh ngạc nhìn một cái, chớp mắt, trong lòng thấy ấm áp, cho dù Triệu Giới gây gổ với nàng, trong lòng cũng luôn nghĩ tới nàng. Ngụy La ôm cổ Triệu Giới, đầu vùi vào cổ hắn, cảm xúc trăm mối ngổn ngang nói: “Đại ca ca…”
Lời nói còn chưa dứt, đã cảm thấy cổ mình vô cùng đau nhức.
Nàng “ừ” một tiếng, vô thức giãy giụa, nhưng Triệu Giới lại dùng sức siết chặt lấy eo nhỏ của nàng, làm cho nàng không thể động đậy. Triệu Giới lần này cắn có vẻ nhẫn tâm, mặc dù trong lòng còn có lửa giận, nhưng vẫn không cam lòng làm cho nàng bị thương, rất nhanh liền buông ra.
Ngụy La ngẩng đầu, nước mắt ròng ròng sờ sờ cổ, nghĩ thầm bản thân thật vô cùng đáng thương, lần trước bị Lý Tụng cắn một lần, lần này lại bị Triệu Giới cắn, cổ của nàng đã làm điều gì sai trái chứ. Nhưng vì để Triệu Giới nguôi giận, nàng đành nhịn.
Triệu Giới cắn xong, đưa tay đụng vào dấu răng kia. Ngụy La cho rằng hắn còn muốn cắn nữa, lui về sau, co rụt lại, thấy hắn nheo mắt, lại chậm rãi dịch về.
Triệu Giới nói: “Ngụy La, lần sau còn dám muốn đem ta nhường cho người khác thử xem?”
Ngụy La biết rõ lúc này không thể đối nghịch với hắn, thân thể nhướng lên, cọ xát vào mặt hắn: “Thiếp có thể nhường chàng cho ai chứ? Tính tình chàng không tốt, động một chút là thích giáo huấn người khác, chỉ có gương mặt là dễ nhìn. Ngoại trừ thiếp, ai có thể tiêu hóa nổi chứ? Cũng là thiếp tốt, không chê chàng, thích chàng như vậy”.
Triệu Giới cong cong môi, nghiêng người đè nàng dưới thân, mắt nhìn chằm chằm Ngụy La: “Ngoan, lập lại lần nữa”.
Ngụy La cười nói: “Chàng không giận nữa?”
Triệu Giới đè trên người nàng, ôm nàng vào lòng, rất lâu sau mới nói: “A La, sau này không nên nói những lời đó nữa”.
Ngụy La ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, nghe tiếng tim hắn đập thật nhanh: “Thiếp chỉ là quá lo lắng, thiếp sợ chính mình không sinh được hài tử, đến lúc đó Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ tạo áp lực với chàng. Tuy nói bây giờ Hoàng hậu nương nương đối với thiếp rất tốt, nhưng nếu thời gian dài qua đi, chắc là cũng sẽ trách thiếp”.
“sẽ không”. Triệu Giới trấn an: “Cho dù không có hài tử, ta cũng có thể từ chỗ Cửu đệ nhận một đứa con thừa tự. Huống gì không phải đại phu đã nói, chỉ cần nàng theo phương pháp của ông ta mà điều dưỡng cơ thể, không lâu sau có thể có thai sao? Mẫu hậu là người thông tình đạt lý, sẽ không có bất kỳ thành kiến gì với nàng”.
Ngụy La cảm thấy có chút an ủi, dụi dụi mắt nói: “Chúng ta đi ngủ sớm đi. Thiếp buồn ngủ, ngày mai còn phải đi Điện Chiêu Dương thỉnh an mẫu hậu”.
Tay Triệu Giới chui vào trong đồ ngủ màu trắng của nàng, vuốt ve da thịt trắng mịn, hôn lên môi nàng, nói: “Chỉ ngủ không không thể sinh được hài tử đâu.
Beta: gaubokki
Lúc nào Ngụy La cũng chăm chú nhìn vẻ mặt đại phu, thấy thế trong lòng cũng vô cùng căng thẳng, thấp thỏm hỏi: “Làm sao vậy?”.
Tôn đại phu nghiêm nghị hỏi Ngụy La vài vấn đề thường gặp. Ví dụ như mỗi lần tới nguyệt sự sẽ vô cùng đau bụng, mùa đông có phải tay chân đều lạnh hơn không, Ngụy La đều gật đầu cả.
Tôn đại phu hỏi xong, trong lòng suy tính một chút, nói với Ngụy La và Triệu Giới: “Bẩm Vương gia, Vương phi, Vương phi bị chứng bệnh cung hàn, khí huyết lưỡng hư, nếu muốn thụ thai, chỉ sợ khó hơn nữ tử bình thường vài phần”.
Ngụy La không tự chủ nắm chặt đệm giường dưới thân, vô thức nhìn Triệu Giới. Triệu Giới bình tĩnh hơn nàng, hỏi: “Có cách nào điều trị không? sẽkhông có bất lợi gì với thân thể chứ?”
Tôn đại phu dù sao cũng thường xem bệnh cho nữ nhân, loại bệnh này đối với ông cũng không phải chuyện gì khó khăn. Ông ta vừa lau tay, vừa nói: “Cách điều trị đương nhiên là có, đối với thân thể Vương phi sẽ không có ảnh hưởng gì, bổ huyết dưỡng khí, sẽ chỉ khiến Vương phi càng thêm khỏe mạnh”. Tôn đại phu gỡ khúc mắt đủ rồi, thấy vẻ mặt Ngụy La căng thẳng, lúc này mới cười nói: “Đầu tiên Vương Phi nên chú ý giữ ấm cơ thể, đừng để bị lạnh. Tiếp theo mỗi ngày đều dùng nước nóng ngâm chân, ngâm hai khắc chuông là được. Còn nữa, nếu có thể mỗi ngày đều dùng ngải cứu để làm ấm huyệt Khí Hải và huyệt Quan Nguyên, hiệu quả sẽ càng rõ ràng hơn”.
Ngụy La nghiêm túc ghi nhớ.
Tôn đại phu đứng dậy, tới bên bàn sơn son vểnh lên viết một bộ phương thức điều dưỡng: “Vương phi uống thuốc phối với cao thai hươu, mỗi ngày hai lần, không thể nhiều hơn cũng không thể ít hơn”.
Ngụy La kêu Kim Lũ nhận lấy phương thuốc, không nhịn được hỏi: “Nếu dựa theo lời đại phu nói, ta có thể mang thai sao?’
Tôn đại phu cười cười: “Tất nhiên có thể, Vương phi còn rất trẻ”.
Ngụy La lại hỏi: “Vậy khoảng bao lâu?”
Tôn đại phu nói: “Chuyện này mỗi người mỗi khác, lão phu cũng không thể nói chính xác được. Nếu vương phi đều trị tốt, rất nhanh có thể có tiểu thế tử”.
Người bên cạnh Ngụy La đều không yên tâm, liền kêu Bạch Lam đi theo Tôn đại phu lấy thuốc, lại thanh toán phí chẩn bệnh. Sau khi tiễn Tôn đại phu, Ngụy La lúc nào cũng nhớ lời ông dặn, lập tức kêu Kim Lũ đi nấu nước nóng, nàng muốn ngâm chân. Vương phủ không có đại phu am hiểu vấn đề này, còn cần phải ra ngoài tìm kiếm. Đôi mắt Ngụy La trông mong nhìn Triệu Giới, Triệu Giới thấy ánh mắt nàng liền xoay người đi ra ngoài, gọi Chu Cảnh và Dương Hạo.
“Vương gia”. Hai người cùng đáp.
Triệu Giới nói: “Cho các ngươi một ngày, đem tất cả đại phu hiểu về vấn đề này trong Thịnh kinh thành tới đây”.
Hai người giật mình, một ngày mà muốn đi hết Thịnh kinh thành còn khó, chứ đừng nói mời đại phu tới. Nhưng ngẩng đầu liền thấy gương mặt nghiêm túc của Triệu Giới, không có chút đùa giỡn nào, liền cúi đầu nói: “Vâng, thuộc hạ đi ngay”.
Lúc Triệu Giới về phòng, Ngụy La đã ngồi trên tháp mỹ nhân bắt đầu ngâm chân, thấy hắn về liền hỏi: “đi tìm rồi sao?”
Triệu Giới gật đầu, ngồi vào bên cạnh Ngụy La: “đã an tâm hơn chưa?”
Ngụy La nheo mắt, nhẹ gật đầu. Rất nhanh nàng liền thấy phiền muộn, gương mặt nhỏ nhắn hỏi Triệu Giới: “Chàng nói, nếu thiếp trị không tốt, vẫn không sinh được hài tử thì sao?”
Triệu Giới nắm một tay nàng, để tay nàng trong lòng bàn tay hắn mà vuốt ve, giọng nói đương nhiên: “Vậy thì không sinh”.
Ngụy La không tin được nhìn hắn: “Chàng không muốn có hài tử sao? Hoàng hậu nương nương đã muốn ôm tôn tử rồi?”
Triệu Giới nghiêng đầu, vểnh mi nhìn nàng.
Hai tay Ngụy La chống giường, suy nghĩ rất lâu mới nói ra lời: “Chàng không cần nạp thiếp, cũng không thể có nữ nhân khác”. Đôi môi hồng mím lại, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Nếu chàng thật sự cần con nối dòng, nhất định phải chạm vào người khác, vậy đừng để thiếp biết, cũng đừng để thiếp thấy, chờ chúng ta hòa ly rồi, chàng lại đón nàng ta vào phủ”.
Trong phòng vô cùng yên lặng, mãi vẫn không có thanh âm nào.
Cho đến khi Ngụy La nhịn không được mà ngẩng đầu, mới phát hiện vẻ mặt Triệu Giới lạnh lùng, sắc mặt vô cùng khó coi. hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nàng nói gì?”
Lần đầu tiên Ngụy La thấy Triệu Giới lộ vẻ mặt này ra với mình. Trước kia, hắn chỉ đối với người ngoài như vậy, đối với nàng lúc nào cũng mang theo ba phần vui vẻ, cho dù tâm tình hắn không tốt, cũng không nỡ nói nặng lời với nàng. Bây giờ hắn lại dùng vẻ mặt này với nàng, khiến tâm Ngụy La sợ hãi: “Thiếp…”
“không thể nào”. Ngụy La còn chưa nói hết lời đã bị Triệu Giới tức giận cắt lời.
Triệu Giới nắm chặt tay, tức giận đến muốn bóp cổ tiểu cô nương này, ăn thịt nàng, uống máu nàng. Nàng đến cùng vẫn không hiểu ý của hắn, hắnkhông quan tâm nàng có thể sinh con được hay không, chỉ cần nàng, thế là đủ rồi. Nhưng nàng đang nói gì? Vì chuyện này muốn hòa ly với hắn, còn dễ dàng tha thứ cho hắn lấy nữ nhân khác? Triệu Giới thật muốn mở đầu nàng ra, nhìn một chút xem bên trong đó có cái gì.
Ngụy La nói xong cũng thấy hối hận, bất an nắm lấy tay Triệu Giới: “Vừa rồi thiếp chỉ thuận miệng, cũng không phải thật nghĩ như vậy, chàng khôngnên tức giận”.
Triệu Giới không nhúc nhích, cũng không nắm tay nàng, chỉ nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi: “Ta đi ra ngoài một chút”.
Ngụy La biết hắn tức giận, nếu thật để hắn ra ngoài, không chừng càng hiểu lầm nhiều thêm, oán hận lại càng thêm sâu. Nàng vội vàng đứng dậy muốn níu lấy tay áo hắn: “không cần, chàng không thể ra ngoài”.
Ngụy La quên mất bản thân còn đang ngâm chân, hai chân ở trong thùng gỗ, vì động tác quá lớn, lảo đảo một tý liền ngã xuống phía trước. Ngụy La nhắm mắt lại, thầm nghĩ lần này thật sự xong rồi, nhất định sẽ rất đau. Nhưng nàng không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy ấm áp, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Triệu Giới mặt không đổi sắc nhìn nàng, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đừng tưởng yêu thương nhớ nhung, ta liền tha cho nàng”.
Ngụy La bĩu môi, thuận thế sít sao ôm hắn: “Chàng không được phép ra ngoài”.
Triệu Giới thấy nàng không lên tiếng, hiếm khi, hắn ôm nàng ngồi lên sạp mĩ nhân, một bên mang tới chậu rửa nhỏ đặt trên giá gỗ hoa lê, lấy khăn nhỏ, nắm đôi chân ngọc của nàng, rũ mắt thay nàng lau đi bọt nước trên mặt. Ngụy La nhìn hắn trong chốc lát: “Chàng còn đang tức giận sao?”
Triệu Giới không lên tiếng, chỉ nâng mắt, ý tứ rõ ràng: “Nàng nói xem”.
Ngụy La tự biết đuối lý, lặng lẽ chịu đựng cơn giận của hắn.
Rửa chân xong Kim Lũ lại bưng tới một chén dược, đúng là dược dưỡng huyết mà tôn đại phu kê. Ngụy La vừa uống vừa nói với Triệu Giới: “thậtđắng”.
Triệu Giới ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một quyển
Ngụy La tự mất mặt, uống xong chén dược và dùng cao thai hươu xong, rửa mặt rồi bò lên giường, lăn lông lốc leo tới mạn giường, Triệu Giới ngay cả mí mắt cũng không thèm nhếch lên.
thật nhỏ mọn. Ngụy La ngẩng đầu nhìn hắn, thò tay kéo kéo cánh tay của hắn, gương mặt nhỏ nhắn chân thành ngẩng lên: “Chàng không nên tức giận”.
Lúc này Triệu Giới rốt cục mới chịu nhìn nàng, nhưng chỉ nhìn một chút rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục đọc quyển sách trong tay. Nha hoàn trong phòng đều lui ra ngoài, chỉ để lại chén đèn sứ trắng chạm hoa cúc để trên bàn vuông màu ngà ở đầu giường, ánh sáng mờ nhạt.
Ngụy La ngồi dậy, nhìn Triệu Giới, nghiêm túc nói: “Lời thiếp vừa nói không phải thật lòng, Đại ca ca tốt như vậy, thiếp sao có thể cam lòng mà cho người khác chứ? Chàng chỉ có thể là của thiếp, nếu ai dám nghĩ tới, thiếp là người đầu tiên không bỏ qua. Chàng cũng không thể có hài tử với người khác, cho dù Hoàng hậu nương nương bức chàng, chàng cũng tuyệt đối không thể đồng ý. Nếu chàng dám đồng ý, cho dù nữ nhân kia có con, thiếp cũng sẽ khiến nàng ta không sinh được”.
Triệu Giới nhìn nàng, đúng là càng nói càng sai, êm đẹp nhận lỗi sao lại vặn vẹo thành như vậy.
Ngụy La cũng phát hiện lạc đề, không quan tâm ngó ngàng mà bổ nhào vào lòng Triệu Giới: “Dù sao thiếp thích chàng nhất, thật xin lỗi, chàng đừng giận”.
Tâm địa Triệu Giới có cứng rắn hơn nữa nghe được câu này cũng mềm nhũn.
Ngụy La đoạt lấy sách trong tay hắn, giơ tới trước mặt: “Đây là gì? Vừa rồi chàng cũng nhìn nó, đẹp mắt như vậy sao?” trang nàng cầm vừa đúng trang Triệu Giới đang xem, chỉ thấy đề mục viết: “Bệnh chứng của phụ nhân”. Nàng kinh ngạc nhìn một cái, chớp mắt, trong lòng thấy ấm áp, cho dù Triệu Giới gây gổ với nàng, trong lòng cũng luôn nghĩ tới nàng. Ngụy La ôm cổ Triệu Giới, đầu vùi vào cổ hắn, cảm xúc trăm mối ngổn ngang nói: “Đại ca ca…”
Lời nói còn chưa dứt, đã cảm thấy cổ mình vô cùng đau nhức.
Nàng “ừ” một tiếng, vô thức giãy giụa, nhưng Triệu Giới lại dùng sức siết chặt lấy eo nhỏ của nàng, làm cho nàng không thể động đậy. Triệu Giới lần này cắn có vẻ nhẫn tâm, mặc dù trong lòng còn có lửa giận, nhưng vẫn không cam lòng làm cho nàng bị thương, rất nhanh liền buông ra.
Ngụy La ngẩng đầu, nước mắt ròng ròng sờ sờ cổ, nghĩ thầm bản thân thật vô cùng đáng thương, lần trước bị Lý Tụng cắn một lần, lần này lại bị Triệu Giới cắn, cổ của nàng đã làm điều gì sai trái chứ. Nhưng vì để Triệu Giới nguôi giận, nàng đành nhịn.
Triệu Giới cắn xong, đưa tay đụng vào dấu răng kia. Ngụy La cho rằng hắn còn muốn cắn nữa, lui về sau, co rụt lại, thấy hắn nheo mắt, lại chậm rãi dịch về.
Triệu Giới nói: “Ngụy La, lần sau còn dám muốn đem ta nhường cho người khác thử xem?”
Ngụy La biết rõ lúc này không thể đối nghịch với hắn, thân thể nhướng lên, cọ xát vào mặt hắn: “Thiếp có thể nhường chàng cho ai chứ? Tính tình chàng không tốt, động một chút là thích giáo huấn người khác, chỉ có gương mặt là dễ nhìn. Ngoại trừ thiếp, ai có thể tiêu hóa nổi chứ? Cũng là thiếp tốt, không chê chàng, thích chàng như vậy”.
Triệu Giới cong cong môi, nghiêng người đè nàng dưới thân, mắt nhìn chằm chằm Ngụy La: “Ngoan, lập lại lần nữa”.
Ngụy La cười nói: “Chàng không giận nữa?”
Triệu Giới đè trên người nàng, ôm nàng vào lòng, rất lâu sau mới nói: “A La, sau này không nên nói những lời đó nữa”.
Ngụy La ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, nghe tiếng tim hắn đập thật nhanh: “Thiếp chỉ là quá lo lắng, thiếp sợ chính mình không sinh được hài tử, đến lúc đó Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ tạo áp lực với chàng. Tuy nói bây giờ Hoàng hậu nương nương đối với thiếp rất tốt, nhưng nếu thời gian dài qua đi, chắc là cũng sẽ trách thiếp”.
“sẽ không”. Triệu Giới trấn an: “Cho dù không có hài tử, ta cũng có thể từ chỗ Cửu đệ nhận một đứa con thừa tự. Huống gì không phải đại phu đã nói, chỉ cần nàng theo phương pháp của ông ta mà điều dưỡng cơ thể, không lâu sau có thể có thai sao? Mẫu hậu là người thông tình đạt lý, sẽ không có bất kỳ thành kiến gì với nàng”.
Ngụy La cảm thấy có chút an ủi, dụi dụi mắt nói: “Chúng ta đi ngủ sớm đi. Thiếp buồn ngủ, ngày mai còn phải đi Điện Chiêu Dương thỉnh an mẫu hậu”.
Tay Triệu Giới chui vào trong đồ ngủ màu trắng của nàng, vuốt ve da thịt trắng mịn, hôn lên môi nàng, nói: “Chỉ ngủ không không thể sinh được hài tử đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.