Chương 13: Người cha vô trách nhiệm (13)
Đường Trung Miêu
22/06/2021
[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 13: Người cha vô trách nhiệm (13)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: PHÍA SAU MỘT CÔ GÁI - Soobin Hoàng Sơn (Đừng hỏi tui vì sao lại chèn bài này, vì nó hợp:)))
Trong phòng bệnh có không ít người, nhưng không ai nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở thành như vậy.
Bọn họ đều sững sờ, nhìn Vệ Minh Ngôn đứng lên, thất tha thất thiểu vác theo đùi đầy máu tươi đi tới trước mặt Kiều Phán Phán.
Nhìn về Kiều Phán Phán rõ ràng còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông run rẩy đôi tay, rõ ràng là đang cười, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt, rơi xuống nền đất.
"Con là bé, hóa ra là bé..."
"Tôi đã cứu, con gái của mình..."
Hắn vừa khóc vừa cười, vô cùng nhếch nhác.
Không ai hiểu Vệ Minh Ngôn đang nói gì, ngoại trừ Kiều Phán Phán.
Cô ngơ ngẩn nhìn người trước mặt mình, đây là người cô sùng bái và kính trọng nhất, nhưng giờ đây người đó lại nói rằng, ông ấy là cha mình.
Cha của cô không phải là một người đàn ông đã vứt bỏ mẹ con bọn họ, một đi không trở về nữa hay sao?
Sao giờ đây lại trở thành Vệ tổng?
Ánh mắt Kiều Phán Phán hoảng hốt, vẫn ngỡ đây chỉ là một giấc mơ đẹp hay là một cơn ác mộng, cô cũng không nhìn rõ nữa rồi.
"Bé, Bé cha là cha đây mà..."
Vệ Minh Ngôi kéo lê cái chân đã thấm đẫm máu tươi, vươn đôi tay run rẩy ra, dường như đang thử, muốn đụng đến cô gái.
Đây là con gái của mình.
Là đứa con gái ông luôn luôn muốn bảo vệ.
Dưới ánh mắt mong đợi của người đàn ông, não Kiều Phán Phán lại trống rỗng, cô theo bản năng lùi về sau một bước, né tránh tay của ông.
Nụ cười của Vệ Minh Ngôn cứng đờ, ông đỏ mắt, hoảng loạn quay đầu khẩn cầu nhìn Tề Nhã, "Anh, anh đúng là cha con bé mà, vợ à, vợ, em nói cho bé, anh là cha của con đi..."
Rõ ràng nên hận người này đã bỏ đi nhiều năm như vậy, nhưng nhìn chồng mình hoảng loạn như thế, lòng Tề Nhã đã sớm mềm mại.
Bà nhìn về phía con gái mình, dịu dàng nói, ''Phán Phán, mau gọi cha đi, cha tới tìm chúng ta."
Lúc này Trương tỷ cũng phản ứng lại, vội vàng đẩy cô, "Phán Phán, mau gọi cha đi."
Hóa ra Vệ tổng chính là người đàn ông đó.
Ông ấy cao to, anh tuấn, vô cùng quyến rũ, dường như đều có tất cả mọi ưu điểm trên thế giới này, là người đàn ông hoàn hảo nhất trong cảm nhận của Kiều Phán Phán.
Mà trong lòng cô, cái người gọi là cha ấy, ông ta yếu đuối, vô dụng, còn bội bạc, chỉ vì cô là con gái nên bỏ rơi mẹ con cô, khiến cho hai mẹ con đã phải gian nan vượt qua những tháng ngày bị người khác cười nhạo, bắt nạt.
Kiều Phán Phán hận ông ta, nhưng giờ đây, Vệ tổng lại biến thành ông ta.
Cô không biết mình phải làm gì bây giờ, nhìn vào ánh mắt mong đợi của người đàn ông đứng đối diện mình, Kiều Phán Phán hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không gọi.
Cô gái cúi đầu, nước mắt chảy dài trên gương mặt trắng nõn, lại lùi về sau một bước, "Xin lỗi, tôi muốn vào toilet..."
Ánh mắt người đàn ông trở nên tối tăm, ông vẫn duy trì tư thế vươn tay, giọng nói từ tính vốn dĩ trở nên khàn đi, "Bé..."
Trương tỷ ở cạnh thấy vậy, vội vàng nói, "Vệ tổng đừng đau lòng, Phán Phán còn nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể tiếp thu được chuyện này là điều bình thường, tôi đi khuyên con bé, ngài trước tiên hãy..."
Bà lặng lẽ nhìn thoáng qua người phụ nữ ưu nhã trên sẽ lăn cũng đang đầm đìa nước mắt một cái, "Ôn chuyện với phu nhân đi đã."
Không ngờ là đến bệnh viện một chuyến để thăm họ hàng mà cũng gặp phải chuyện kinh điển như thế, con gái mà Vệ tổng luôn thương nhớ hóa ra lại là Phán Phán!
Chuyện này thật sự vô cùng đặc sắc!
Cô vô cùng nóng lòng muốn tám chuyện đặc sắc này với nhân viên trong công ty!
Thấy Trương tỷ đi ra ngoài, giọng Tề Nhã cũng nghẹn đi, đôi mắt bà đỏ bừng, nhẹ giọng nói, "Con bé vẫn luôn cho rằng anh đã vứt bỏ mẹ con em..."
Nghe thấy thế, người đàn ông đang đứng thẳng chấn động, "Anh không có, anh không có..."
"Lúc trước anh kiếm được tiền thì quay trở về, mua rất nhiều đồ, váy mà em thích, trống bỏi cho bé, cả một túi to đùng anh đeo về..."
"Chính là, chính là lúc anh quay về..."
Ánh mắt Vệ Minh Ngôn tràn đầy hoảng sợ và kinh hoàng, ông như một đứa trẻ tìm kiếm sự an ủi, chật vật lê chân, ôm lấy Tề Nhã, giống như chỉ có lúc ôm lấy bà ấy mới có can đảm để nói tiếp.
"Nhà chúng ta đã không còn nữa, chỗ não cũng tối như mực, tường đổ, cây cổ thụ bên cạnh cũng bị cháy rụi, anh đeo một chiếc túi lớn, gặp được tên lưu manh, hắn nói vơi anh rằng..."
Giọng nói vốn còn tạm xem như là bình tĩnh giờ đây trở nên hỗn loạn, đôi tay ôm lấy Tề Nhã cũng càng chặt hơn, "Hắn nói sau khi anh đi không lâu, nhà đã bị cháy rụi, em và bé đều kẹt ở trong...không cứu được..."
Giọng ông run rẩy, giống như túm được cọng rơm cứu mạng, ôm chặt lấy bà, "Nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, anh thà chết ở trong nhà, anh cũng tuyệt đối sẽ không bỏ lại mẹ con em ở nhà đi ra ngoài làm công!"
"Anh rất nhớ em, rất nhớ bé, vợ ơi, đừng đi, cầu xin im đừng bao giờ rời khỏi anh nữa, cô đơn một mình khổ lắm!!"
Tề Nhã cũng không ngờ mọi chuyện lại là như thế, bà ôm lấy chồng mình, khổ sở khóc thành tiếng.
Mấy năm nay, bà đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ chồng mình gặp chuyện gì ở ngoài nên không về được, hoặc giả, là ông ấy thật sự không cần hai mẹ con bà.
Nhưng bà không ngờ rằng, hóa ra là do đám cháy năm đó.
Bởi vì một câu nói của tên lưu manh kia...
Nhưng giờ đây, người đàn ông đã hơn hai mươi năm không rõ tung tích đã trở về, ông ôm lấy bà, nói, ông ấy không hề vứt bỏ mẹ con bà, ông ấy vẫn luôn tìm mẹ con bà.
Nỗi khổ chia xa bấy nhiêu năm, một thân một mình nuôi lớn con gái, xem như là hòa nhau.
Bà chảy nước mắt, ôm lấy người đã từng hứa hẹn sẽ mang lại hạnh phúc cho mình như đã từng, "Em ở đây, chúng ta đều ở đây, Thành Thanh, đừng đi nữa..."
"Không đi nữa, anh không bao giờ đi nữa..."
Người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nín khóc mỉm cười, vui vẻ giống như con nít, "Vợ à, anh kiếm được rất nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, anh có thể mua váy cho em, mua trang sức thật đẹp, đưa em đi du lịch."
"Đợi khi nào bé trưởng thành, có thể tự mình lo toan cuộc sống, anh sẽ đưa con công ty, sau đó chúng ta đi chơi khắp mọi nơi, được không?"
Tề Nhã rưng rưng mỉm cười, thong thả gật đầu, "Được."
Bà chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng vẫn đáng giá.
Trong lúc đó, Kiều Phán Phán đang loay hoay không biết phải làm gì, nhận được một cuộc điện thoại từ bạn thân.
"Phán Phán! Chu Vân loan tin khắp trường là cậu được bao nuôi, còn bảo cô ta tận mắt thấy cậu lên siêu xe, cô ta còn dám chụp lén cậu, đó có phải là xe của Vệ tổng không, cậu mau mau làm sáng tỏ mọi chuyện đi, nếu không hỏng hết danh dự đấy!"
P/S: Mọi người cư xem như mỗi thế giới là một câu chuyện ngắn nhé. Bật mí là nam chính có nguyên do mới phải làm nhiệm vụ đấy!
Chương 13: Người cha vô trách nhiệm (13)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: PHÍA SAU MỘT CÔ GÁI - Soobin Hoàng Sơn (Đừng hỏi tui vì sao lại chèn bài này, vì nó hợp:)))
Trong phòng bệnh có không ít người, nhưng không ai nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở thành như vậy.
Bọn họ đều sững sờ, nhìn Vệ Minh Ngôn đứng lên, thất tha thất thiểu vác theo đùi đầy máu tươi đi tới trước mặt Kiều Phán Phán.
Nhìn về Kiều Phán Phán rõ ràng còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông run rẩy đôi tay, rõ ràng là đang cười, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt, rơi xuống nền đất.
"Con là bé, hóa ra là bé..."
"Tôi đã cứu, con gái của mình..."
Hắn vừa khóc vừa cười, vô cùng nhếch nhác.
Không ai hiểu Vệ Minh Ngôn đang nói gì, ngoại trừ Kiều Phán Phán.
Cô ngơ ngẩn nhìn người trước mặt mình, đây là người cô sùng bái và kính trọng nhất, nhưng giờ đây người đó lại nói rằng, ông ấy là cha mình.
Cha của cô không phải là một người đàn ông đã vứt bỏ mẹ con bọn họ, một đi không trở về nữa hay sao?
Sao giờ đây lại trở thành Vệ tổng?
Ánh mắt Kiều Phán Phán hoảng hốt, vẫn ngỡ đây chỉ là một giấc mơ đẹp hay là một cơn ác mộng, cô cũng không nhìn rõ nữa rồi.
"Bé, Bé cha là cha đây mà..."
Vệ Minh Ngôi kéo lê cái chân đã thấm đẫm máu tươi, vươn đôi tay run rẩy ra, dường như đang thử, muốn đụng đến cô gái.
Đây là con gái của mình.
Là đứa con gái ông luôn luôn muốn bảo vệ.
Dưới ánh mắt mong đợi của người đàn ông, não Kiều Phán Phán lại trống rỗng, cô theo bản năng lùi về sau một bước, né tránh tay của ông.
Nụ cười của Vệ Minh Ngôn cứng đờ, ông đỏ mắt, hoảng loạn quay đầu khẩn cầu nhìn Tề Nhã, "Anh, anh đúng là cha con bé mà, vợ à, vợ, em nói cho bé, anh là cha của con đi..."
Rõ ràng nên hận người này đã bỏ đi nhiều năm như vậy, nhưng nhìn chồng mình hoảng loạn như thế, lòng Tề Nhã đã sớm mềm mại.
Bà nhìn về phía con gái mình, dịu dàng nói, ''Phán Phán, mau gọi cha đi, cha tới tìm chúng ta."
Lúc này Trương tỷ cũng phản ứng lại, vội vàng đẩy cô, "Phán Phán, mau gọi cha đi."
Hóa ra Vệ tổng chính là người đàn ông đó.
Ông ấy cao to, anh tuấn, vô cùng quyến rũ, dường như đều có tất cả mọi ưu điểm trên thế giới này, là người đàn ông hoàn hảo nhất trong cảm nhận của Kiều Phán Phán.
Mà trong lòng cô, cái người gọi là cha ấy, ông ta yếu đuối, vô dụng, còn bội bạc, chỉ vì cô là con gái nên bỏ rơi mẹ con cô, khiến cho hai mẹ con đã phải gian nan vượt qua những tháng ngày bị người khác cười nhạo, bắt nạt.
Kiều Phán Phán hận ông ta, nhưng giờ đây, Vệ tổng lại biến thành ông ta.
Cô không biết mình phải làm gì bây giờ, nhìn vào ánh mắt mong đợi của người đàn ông đứng đối diện mình, Kiều Phán Phán hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không gọi.
Cô gái cúi đầu, nước mắt chảy dài trên gương mặt trắng nõn, lại lùi về sau một bước, "Xin lỗi, tôi muốn vào toilet..."
Ánh mắt người đàn ông trở nên tối tăm, ông vẫn duy trì tư thế vươn tay, giọng nói từ tính vốn dĩ trở nên khàn đi, "Bé..."
Trương tỷ ở cạnh thấy vậy, vội vàng nói, "Vệ tổng đừng đau lòng, Phán Phán còn nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể tiếp thu được chuyện này là điều bình thường, tôi đi khuyên con bé, ngài trước tiên hãy..."
Bà lặng lẽ nhìn thoáng qua người phụ nữ ưu nhã trên sẽ lăn cũng đang đầm đìa nước mắt một cái, "Ôn chuyện với phu nhân đi đã."
Không ngờ là đến bệnh viện một chuyến để thăm họ hàng mà cũng gặp phải chuyện kinh điển như thế, con gái mà Vệ tổng luôn thương nhớ hóa ra lại là Phán Phán!
Chuyện này thật sự vô cùng đặc sắc!
Cô vô cùng nóng lòng muốn tám chuyện đặc sắc này với nhân viên trong công ty!
Thấy Trương tỷ đi ra ngoài, giọng Tề Nhã cũng nghẹn đi, đôi mắt bà đỏ bừng, nhẹ giọng nói, "Con bé vẫn luôn cho rằng anh đã vứt bỏ mẹ con em..."
Nghe thấy thế, người đàn ông đang đứng thẳng chấn động, "Anh không có, anh không có..."
"Lúc trước anh kiếm được tiền thì quay trở về, mua rất nhiều đồ, váy mà em thích, trống bỏi cho bé, cả một túi to đùng anh đeo về..."
"Chính là, chính là lúc anh quay về..."
Ánh mắt Vệ Minh Ngôn tràn đầy hoảng sợ và kinh hoàng, ông như một đứa trẻ tìm kiếm sự an ủi, chật vật lê chân, ôm lấy Tề Nhã, giống như chỉ có lúc ôm lấy bà ấy mới có can đảm để nói tiếp.
"Nhà chúng ta đã không còn nữa, chỗ não cũng tối như mực, tường đổ, cây cổ thụ bên cạnh cũng bị cháy rụi, anh đeo một chiếc túi lớn, gặp được tên lưu manh, hắn nói vơi anh rằng..."
Giọng nói vốn còn tạm xem như là bình tĩnh giờ đây trở nên hỗn loạn, đôi tay ôm lấy Tề Nhã cũng càng chặt hơn, "Hắn nói sau khi anh đi không lâu, nhà đã bị cháy rụi, em và bé đều kẹt ở trong...không cứu được..."
Giọng ông run rẩy, giống như túm được cọng rơm cứu mạng, ôm chặt lấy bà, "Nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, anh thà chết ở trong nhà, anh cũng tuyệt đối sẽ không bỏ lại mẹ con em ở nhà đi ra ngoài làm công!"
"Anh rất nhớ em, rất nhớ bé, vợ ơi, đừng đi, cầu xin im đừng bao giờ rời khỏi anh nữa, cô đơn một mình khổ lắm!!"
Tề Nhã cũng không ngờ mọi chuyện lại là như thế, bà ôm lấy chồng mình, khổ sở khóc thành tiếng.
Mấy năm nay, bà đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ chồng mình gặp chuyện gì ở ngoài nên không về được, hoặc giả, là ông ấy thật sự không cần hai mẹ con bà.
Nhưng bà không ngờ rằng, hóa ra là do đám cháy năm đó.
Bởi vì một câu nói của tên lưu manh kia...
Nhưng giờ đây, người đàn ông đã hơn hai mươi năm không rõ tung tích đã trở về, ông ôm lấy bà, nói, ông ấy không hề vứt bỏ mẹ con bà, ông ấy vẫn luôn tìm mẹ con bà.
Nỗi khổ chia xa bấy nhiêu năm, một thân một mình nuôi lớn con gái, xem như là hòa nhau.
Bà chảy nước mắt, ôm lấy người đã từng hứa hẹn sẽ mang lại hạnh phúc cho mình như đã từng, "Em ở đây, chúng ta đều ở đây, Thành Thanh, đừng đi nữa..."
"Không đi nữa, anh không bao giờ đi nữa..."
Người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nín khóc mỉm cười, vui vẻ giống như con nít, "Vợ à, anh kiếm được rất nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, anh có thể mua váy cho em, mua trang sức thật đẹp, đưa em đi du lịch."
"Đợi khi nào bé trưởng thành, có thể tự mình lo toan cuộc sống, anh sẽ đưa con công ty, sau đó chúng ta đi chơi khắp mọi nơi, được không?"
Tề Nhã rưng rưng mỉm cười, thong thả gật đầu, "Được."
Bà chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng vẫn đáng giá.
Trong lúc đó, Kiều Phán Phán đang loay hoay không biết phải làm gì, nhận được một cuộc điện thoại từ bạn thân.
"Phán Phán! Chu Vân loan tin khắp trường là cậu được bao nuôi, còn bảo cô ta tận mắt thấy cậu lên siêu xe, cô ta còn dám chụp lén cậu, đó có phải là xe của Vệ tổng không, cậu mau mau làm sáng tỏ mọi chuyện đi, nếu không hỏng hết danh dự đấy!"
P/S: Mọi người cư xem như mỗi thế giới là một câu chuyện ngắn nhé. Bật mí là nam chính có nguyên do mới phải làm nhiệm vụ đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.