Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến
Chương 61
Thuần Bạch Xuẩn Bạch
07/09/2022
Lần này cũng không
phải hành trình công khai, nhưng sân bay vẫn có fans lại đây đón tiếp,
tuy rằng đây không phải hành động nên làm, nhưng Lưu Sở Họa cảm thấy họ
cũng phải vô cùng vất vả mới được thấy mình, nên không lộ ra biểu tình
khó chịu.
Tới lúc gần ra ngoài, cô còn thoải mái mà ký tên cho một vài fans.
Đi ra khỏi sân bay, cô quan sát một vòng, sau khi phát hiện biển số xe quen thuộc thì quay người chào hỏi với Lạc Ức, nói cô ấy để cô tự về.
Cửa sau xe bị kéo ra nhẹ nhàng, đôi chân thon dài trắng nõn thẳng tắp của cô bước lên, hôm nay Lưu Sở Họa mặc áo thun với váy ngắn, càng tôn lên dáng người xinh đẹp của cô. Phía sau vểnh lên, eo thon chân dài. Tề Nhiên vừa mới quay đầu qua, muốn nói gì đó, cô mỉm cười hỏi anh, “Nóng không?”
Âm thanh ngọt ngào của Lưu Sở Họa mang theo ý cười dịu dàng, dường như thật sự vô cùng quan tâm anh có thoải mái không.
“Điều hòa trong xe còn đang mở đây.” Tề Nhiên điều chỉnh kính chiếu hậu, chuyên tâm khởi động xe, nghĩ nghĩ, lại không chịu thua nói, “Lái xe từ gara cho đến cửa sân bay, không phải đều bật điều hòa ngồi ở trong xe sao, mặt trời nơi nào có thể chiếu được đến đây.” Anh bĩu môi, “Lời ngon tiếng ngọt nói được dễ nghe như vậy, nếu em là con trai, chỉ sợ muôn vàn thiếu nữ đều đổ gục vì em.”
“Là con gái thì không thể làm muôn vàn thiếu nữ đổ gục sao?” Những người cả ngày kêu gào muốn đánh một trận với Tề Nhiên dưới Weibo của cô, cơ bản đều là các chị em, một hai đều nói muốn lấy cô.
Tề Nhiên không nói gì, liếc cô một cái, không tranh cãi với cô nữa.
Lưu Sở Họa cũng không chủ động nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào anh qua gương chiếu hậu. Sau một đoạn đường thật dài, Tề Nhiên thật sự không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Lưu Sở Họa, không thể không mở miệng, “Nhìn anh làm gì?”
Cô nhún vai, chỉ cười không nói, dời ánh mắt đi.
Sau khi về đến nhà, Tề Nhiên đi vào phòng bếp ép một ly nước dưa hấu cho cô, toàn bộ hành trình mặt Lưu Sở Họa đầy vui mừng nhìn anh, giống như người mẹ nhìn con trai trưởng thành đang làm việc nhà.
“Được rồi, có thể đừng nhìn chằm chằm anh nữa được không.” Tề Nhiên đặt ly nước trước mặt cô, mặt căng lên, đáy mắt lại lộ ra một tia ngượng ngùng.
“Bởi vì nhiều ngày không được nhìn thấy anh, ừm… Đã mười sáu ngày rồi.” Cô mỉm cười nhẹ nhàng, “Thì ra chỉ cách lần gặp mặt trước có mấy ngày, em cứ tưởng rằng vài tháng đã trôi qua rồi.”
Tề Nhiên quả thật muốn hô to một tiếng đủ rồi, trường hợp này, rốt cuộc là ai theo đuổi ai chứ?
Anh khoa trương mà run cánh tay lên, đến đầu sô pha ngồi cách xa cô vài mét.
Lần trước gặp nhau là khi hai người đi quay tập cuối cùng của《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》. Tính ra, tập cuối sẽ được phát sóng trong hôm nay, mọi người đang chờ mong trong ba nhóm, nhóm nào sẽ giành được quán quân, Lưu Sở Họa đã sớm biết kết quả, biết mình đạt được quán quân, nên thời điểm xem chương trình rất là thoải mái.
Biết chương trình chiếu vào ngày hôm nay, cô cố ý đợi một ngày để xem. Cô muốn xem, tất nhiên Tề Nhiên cũng ở một bên xem cùng.
Bọn họ ở nhà xem nhiều chương trình như vậy, tất nhiên biết nhiệm vụ cuối cùng ở tập cuối thường là trò chơi về trí nhớ, vì vậy cô đã sớm chuẩn bị, Lưu Sở Họa cố ý rút thời gian nhớ lại mười một tập trước mình đã đi những đâu, phỏng chừng đều nhớ lại từ đầu tới đuôi các nhiệm vụ một lần.
Cũng không biết có phải tổ tiết mục lười biếng hay không, nhiệm vụ kia còn thật sự giống hệt như nhiệm vụ của một mùa trước, cho lá cờ của tám quốc gia, lại dùng ngôn ngữ của các quốc gia viết “Xin chào”, để người chơi xếp những lá cờ với ngôn ngữ tương ứng, sau đó xếp hạng dựa theo thời gian.
Lưu Sở Họa vừa thấy chỗ bày đồ vật, thẻ manh mối không bị xé, ánh mắt cô sáng lên.
Cô còn chưa kịp bắt đầu nhiệm vụ, khán giả dường như đã thấy được kết quả, một đám người tự tin thảo luận.
“Ôi trời, nhiệm vụ trí nhớ, Lưu Sở Họa của chúng tôi chắc chắn sẽ chiến thắng.”
“Hắc hắc, Tiểu Họa am hiểu nhất là nhiệm vụ trí nhớ.”
“Xác định thắng lợi vững chắc”
“Ha ha, tập cuối cùng đã nắm chắc chiến thắng!”
Mỗi lần đến trạm chuyển tiếp, người dẫn chương trình sẽ dùng ngôn ngữ địa phương nói một anh “Xin chào”, Lưu Sở Họa ẩn ẩn có suy đoán, sau đó giống như học sinh thi trúng tủ, tràn đầy tự tin bày từng lá cờ lên.
Cô ngồi xổm xuống sắp xếp những lá cờ lên mặt đất trước, giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng, “Trung Quốc, nước Mỹ, nước Pháp, Italy, Na Uy, Iceland, Brazil, Ai Cập.”
Dưới bình luận là một mảnh gào thét. “Giáo viên địa lý em thật xin lỗi thầy, nhiều cờ tổ quốc như vậy mà em chỉ nhận ra được có ba cái thôi.” “A a a a a, lớn lên đẹp mà lại còn thông minh có tài như vậy, nhất định đời trước Tề Nhiên đã cứu vớt vũ trụ.” “Chịu không nổi, quá đẹp rồi, xem đến nỗi tay chân tôi đều cứng lại.” “Muốn quỳ gối dưới váy Tiểu Họa.”
Sau đó lại thấy cô cầm bảng ngôn ngữ các quốc gia, lúc đó mới lộ ra chút suy tư, do dự đặt từng cái dưới cờ của các quốc gia, mỗi lần cầm lấy một cái còn đọc lại ngôn ngữ của quốc gia đó một lần.
Màn ảnh hiện lên, Lưu Sở Họa thốt ra một đám từ đơn, sau đó người dẫn chương trình hô lên chính xác, không sai chút nào.
Lại xuất hiện một làn sóng bình luận, toàn bộ đều “Thật là lợi hại”, “Tôi có cảm giác mình đã cong mất rồi, không muốn không muốn” vân vân... dày đặc gần như che khuất toàn bộ màn hình.
Ai lại không thích được người khác khen ngợi, những bình luận toàn là khen Lưu Sở Họa, xem xong toàn thân cô đều vô cùng sảng khoái.
Tề Nhiên ở một bên nhẹ nhàng mím môi, một bên nhìn bình luận một bên gật đầu, vô cùng đồng ý với họ. Phải biết rằng lúc ấy anh ở hiện trường tận mắt nhìn thấy, Lưu Sở Họa ngồi xổm như vậy, vài sợi tóc trên trán tùy ý rơi xuống, nhẹ nhàng bay theo làn gió. Cô lại bận rộn làm nhiệm vụ, nên cũng không quản những sợi tóc đó, Tề Nhiên cảm thấy có phải chứng ám ảnh cưỡng chế của mình tái phát hay không, trong lòng ngứa ngáy thật sự, thiếu điều không thể tự mình đi qua gạt tóc cô vào vành tai.
Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ.
Lưu Sở Họa cuối cùng cũng được rảnh rỗi, ở nhà chưa được hai ngày, Tề Nhiên lại bắt đầu bận rộn. Bộ phim của anh đóng máy cùng thời gian với《 Thất Sát 》của Lưu Sở Họa, nhưng ngày chiếu phim lại sớm hơn hai tháng. Dù bình thường có lười biếng như thế nào, thời điểm tuyên truyền cũng phải hợp tác tuyên truyền, phải theo cả đoàn phim đến mọi nơi. Cả ngày di chuyển liên tục không ngừng, cuối cùng tuyên truyền hết mấy chục thành phố, tiếp theo lại phải lên vài gameshow.
Hơn nửa đêm Tề Nhiên mới quay chương trình xong trở về khách sạn, chỉ cảm thấy mệt mỏi đến nỗi bị say xe, chóng mặt và choáng váng.
Anh lấy di động ra, vốn chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Trần, không biết tại sao lại gọi cho Lưu Sở Họa. Tiếng chuông vang lên hai lần anh mới phản ứng lại, ý thức được hiện tại đã là rạng sáng một hai giờ, liền vội vội vàng cúp máy.
Ai ngờ anh chưa kịp tắt, bên kia đã nghe máy.
Âm thanh của Lưu Sở Họa nghe không giống như bị đánh thức, “Sao tự nhiên giờ này lại gọi điện thoại cho em vậy?”
“Không cẩn thận ấn nhầm thôi.” Tề Nhiên xoa xoa huyệt Thái Dương, “Giờ còn chưa ngủ à?”
Bên kia vang lên vài tiếng cười khẽ, như là vô cùng không tin lý do ấn nhầm của anh, “Đang xem phim, không biết sao đã muộn thế này rồi.”
Bây giờ Tề Nhiên thật mệt mỏi, không có sức lực nói chuyện với cô, lại không muốn tắt máy như vậy, chỉ có thể nói bừa một câu, “Mới vừa quay chương trình xong, thật là đói.”
“Vậy làm sao bây giờ, đói bụng thì ra ngoài ăn cơm.” Cô thật lòng mà suy nghĩ giúp anh, “Khách sạn hẳn là còn đồ ăn, với lại bên ngoài chắc vẫn còn cửa hàng chưa đóng cửa mà nhỉ?”
“Quá mệt mỏi, không muốn đi ra ngoài.” Không biết tại sao trong giọng nói lại lộ ra một tia làm nũng.
“Thật sự đói sao?”
“Ừm.”
Lưu Sở Họa suy nghĩ một lát, “Vậy thì em nhai khoai tây chiên cho anh nghe nhé?”
Tề Nhiên: “…”
“Thật sự không được thì đi ngủ sớm một chút đi, đi ngủ sẽ không đói bụng.”
Cuộc điện thoại này Tề Nhiên không lường trước được, anh chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà Lưu Sở Họa lại để trong lòng.
Hôm sau lúc tối muộn đang ngồi xe trở về, Tiểu Trần đột nhiên vỗ đùi, rút một gói mực và khoai lang khô từ trong túi của mình ra, cố ý nhét vào tay Tề Nhiên, “Tiểu Họa nói nửa đêm anh sẽ đói, kêu tôi chuẩn bị đồ ăn vặt cho anh .”
Tiểu Trần còn cảm thấy Lưu Sở Họa cố ý nói với anh ta những điều này là cảm thấy anh ta làm việc không tận tâm, ủy khuất mà bĩu môi, “Bây giờ anh đã học tố cáo trước mặt Tiểu Họa rồi đúng không.”
“Tôi…”
“Không phải tôi hỏi anh có muốn ăn khuya hay không, là anh nói không thói quen này với tôi, chớp mắt đã mách lẻo với bạn gái. Như vậy ở trong mắt Tiểu Họa, nhất định cho rằng thường ngày tôi đều bỏ đói anh.”
Tề Nhiên thật sự bị dáng vẻ kệch cỡm kia của anh ta làm cho buồn nôn, anh lạnh mặt uy hiếp liếc anh ta một cái, đợi anh ta ngừng, anh mới cúi đầu ăn khoai lang khô, ý cười bên khóe miệng không thể che giấu được.
Khoảng thời gian bận rộn đi qua, Tề Nhiên tham gia buổi họp báo ra mắt phim xong, cũng không nhận hoạt động tuyên truyền nào nữa.
Công việc xong xuôi về đến nhà, lập tức vào phòng ngủ một giấc. Ngày hôm sau mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, đi xuống lầu phát hiện Lưu Sở Họa đã làm đồ ăn đầy bàn đang ở đằng kia chờ anh.
Cô mang một chén canh lại đây, vừa thấy anh liền mỉm cười, “Ăn cơm?”
Tề Nhiên dừng lại tại chỗ, vẻ mặt hơi đăm chiêu, sau một lúc mới hơi nhếch môi lên, đi đến trước mặt Lưu Sở Họa, “Có thể yêu cầu em một chuyện không?”
“Cái gì?”
“Anh muốn ôm em.” Thời điểm nói những lời này anh nhìn cô chuyên chú mà lại chân thành, con ngươi đen nhánh phản chiếu hình bóng của cô, như một tia sáng nhạt.
Lưu Sở Họa tiến lên một bước, chủ động dựa vào trong lòng ngực anh.
Tề Nhiên ngửi mùi hương trên tóc cô, hài lòng mà thở dài, cảm thấy thật ra Lưu Sở Họa đã thích anh một chút, anh có thể an tâm hơn, tự tin hơn một chút rồi. Hiện giờ đã không còn cái gọi là hiệp ước bao dưỡng kia, nếu cô không thích anh, thì sẽ không luôn luôn quan tâm chăm sóc anh như vậy.
Lưu Sở Họa âm thầm suy đoán, tính anh thật sự ngạo kiều, tại sao hôm nay lại thản nhiên như vậy?
“Làm sao vậy? Tự nhiên làm nũng với em.”
Tề Nhiên buông cô ra, lạnh lùng quay mặt ra chỗ khác, “Muốn ôm ấp với người con gái mình thích là chuyện đương nhiên, không phải làm nũng.”
Lưu Sở Họa biết, anh lại tức giận rồi. Cô nhẹ nhàng cười, ôm eo anh không buông, “Ừm, là em muốn làm nũng với anh, có chuyện vui hay không vui gì cứ nói ra em nghe chút.”
Tề Nhiên nhìn đôi mắt như dòng nước mùa thu của cô, nhẹ nhàng hôn một cái lên lông mi cô. “Anh quyết định, anh muốn bắt đầu chính thức theo đuổi em.”
Giọng điệu vô cùng trịnh trọng.
“Thì ra anh nói muốn theo đuổi em lâu như vậy, còn chưa chính thức bắt đầu sao? Hoá ra anh chỉ trêu đùa em thôi sao!” Giọng nói Lưu Sở Họa mang theo oán trách, nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười.
Tới lúc gần ra ngoài, cô còn thoải mái mà ký tên cho một vài fans.
Đi ra khỏi sân bay, cô quan sát một vòng, sau khi phát hiện biển số xe quen thuộc thì quay người chào hỏi với Lạc Ức, nói cô ấy để cô tự về.
Cửa sau xe bị kéo ra nhẹ nhàng, đôi chân thon dài trắng nõn thẳng tắp của cô bước lên, hôm nay Lưu Sở Họa mặc áo thun với váy ngắn, càng tôn lên dáng người xinh đẹp của cô. Phía sau vểnh lên, eo thon chân dài. Tề Nhiên vừa mới quay đầu qua, muốn nói gì đó, cô mỉm cười hỏi anh, “Nóng không?”
Âm thanh ngọt ngào của Lưu Sở Họa mang theo ý cười dịu dàng, dường như thật sự vô cùng quan tâm anh có thoải mái không.
“Điều hòa trong xe còn đang mở đây.” Tề Nhiên điều chỉnh kính chiếu hậu, chuyên tâm khởi động xe, nghĩ nghĩ, lại không chịu thua nói, “Lái xe từ gara cho đến cửa sân bay, không phải đều bật điều hòa ngồi ở trong xe sao, mặt trời nơi nào có thể chiếu được đến đây.” Anh bĩu môi, “Lời ngon tiếng ngọt nói được dễ nghe như vậy, nếu em là con trai, chỉ sợ muôn vàn thiếu nữ đều đổ gục vì em.”
“Là con gái thì không thể làm muôn vàn thiếu nữ đổ gục sao?” Những người cả ngày kêu gào muốn đánh một trận với Tề Nhiên dưới Weibo của cô, cơ bản đều là các chị em, một hai đều nói muốn lấy cô.
Tề Nhiên không nói gì, liếc cô một cái, không tranh cãi với cô nữa.
Lưu Sở Họa cũng không chủ động nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào anh qua gương chiếu hậu. Sau một đoạn đường thật dài, Tề Nhiên thật sự không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Lưu Sở Họa, không thể không mở miệng, “Nhìn anh làm gì?”
Cô nhún vai, chỉ cười không nói, dời ánh mắt đi.
Sau khi về đến nhà, Tề Nhiên đi vào phòng bếp ép một ly nước dưa hấu cho cô, toàn bộ hành trình mặt Lưu Sở Họa đầy vui mừng nhìn anh, giống như người mẹ nhìn con trai trưởng thành đang làm việc nhà.
“Được rồi, có thể đừng nhìn chằm chằm anh nữa được không.” Tề Nhiên đặt ly nước trước mặt cô, mặt căng lên, đáy mắt lại lộ ra một tia ngượng ngùng.
“Bởi vì nhiều ngày không được nhìn thấy anh, ừm… Đã mười sáu ngày rồi.” Cô mỉm cười nhẹ nhàng, “Thì ra chỉ cách lần gặp mặt trước có mấy ngày, em cứ tưởng rằng vài tháng đã trôi qua rồi.”
Tề Nhiên quả thật muốn hô to một tiếng đủ rồi, trường hợp này, rốt cuộc là ai theo đuổi ai chứ?
Anh khoa trương mà run cánh tay lên, đến đầu sô pha ngồi cách xa cô vài mét.
Lần trước gặp nhau là khi hai người đi quay tập cuối cùng của《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》. Tính ra, tập cuối sẽ được phát sóng trong hôm nay, mọi người đang chờ mong trong ba nhóm, nhóm nào sẽ giành được quán quân, Lưu Sở Họa đã sớm biết kết quả, biết mình đạt được quán quân, nên thời điểm xem chương trình rất là thoải mái.
Biết chương trình chiếu vào ngày hôm nay, cô cố ý đợi một ngày để xem. Cô muốn xem, tất nhiên Tề Nhiên cũng ở một bên xem cùng.
Bọn họ ở nhà xem nhiều chương trình như vậy, tất nhiên biết nhiệm vụ cuối cùng ở tập cuối thường là trò chơi về trí nhớ, vì vậy cô đã sớm chuẩn bị, Lưu Sở Họa cố ý rút thời gian nhớ lại mười một tập trước mình đã đi những đâu, phỏng chừng đều nhớ lại từ đầu tới đuôi các nhiệm vụ một lần.
Cũng không biết có phải tổ tiết mục lười biếng hay không, nhiệm vụ kia còn thật sự giống hệt như nhiệm vụ của một mùa trước, cho lá cờ của tám quốc gia, lại dùng ngôn ngữ của các quốc gia viết “Xin chào”, để người chơi xếp những lá cờ với ngôn ngữ tương ứng, sau đó xếp hạng dựa theo thời gian.
Lưu Sở Họa vừa thấy chỗ bày đồ vật, thẻ manh mối không bị xé, ánh mắt cô sáng lên.
Cô còn chưa kịp bắt đầu nhiệm vụ, khán giả dường như đã thấy được kết quả, một đám người tự tin thảo luận.
“Ôi trời, nhiệm vụ trí nhớ, Lưu Sở Họa của chúng tôi chắc chắn sẽ chiến thắng.”
“Hắc hắc, Tiểu Họa am hiểu nhất là nhiệm vụ trí nhớ.”
“Xác định thắng lợi vững chắc”
“Ha ha, tập cuối cùng đã nắm chắc chiến thắng!”
Mỗi lần đến trạm chuyển tiếp, người dẫn chương trình sẽ dùng ngôn ngữ địa phương nói một anh “Xin chào”, Lưu Sở Họa ẩn ẩn có suy đoán, sau đó giống như học sinh thi trúng tủ, tràn đầy tự tin bày từng lá cờ lên.
Cô ngồi xổm xuống sắp xếp những lá cờ lên mặt đất trước, giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng, “Trung Quốc, nước Mỹ, nước Pháp, Italy, Na Uy, Iceland, Brazil, Ai Cập.”
Dưới bình luận là một mảnh gào thét. “Giáo viên địa lý em thật xin lỗi thầy, nhiều cờ tổ quốc như vậy mà em chỉ nhận ra được có ba cái thôi.” “A a a a a, lớn lên đẹp mà lại còn thông minh có tài như vậy, nhất định đời trước Tề Nhiên đã cứu vớt vũ trụ.” “Chịu không nổi, quá đẹp rồi, xem đến nỗi tay chân tôi đều cứng lại.” “Muốn quỳ gối dưới váy Tiểu Họa.”
Sau đó lại thấy cô cầm bảng ngôn ngữ các quốc gia, lúc đó mới lộ ra chút suy tư, do dự đặt từng cái dưới cờ của các quốc gia, mỗi lần cầm lấy một cái còn đọc lại ngôn ngữ của quốc gia đó một lần.
Màn ảnh hiện lên, Lưu Sở Họa thốt ra một đám từ đơn, sau đó người dẫn chương trình hô lên chính xác, không sai chút nào.
Lại xuất hiện một làn sóng bình luận, toàn bộ đều “Thật là lợi hại”, “Tôi có cảm giác mình đã cong mất rồi, không muốn không muốn” vân vân... dày đặc gần như che khuất toàn bộ màn hình.
Ai lại không thích được người khác khen ngợi, những bình luận toàn là khen Lưu Sở Họa, xem xong toàn thân cô đều vô cùng sảng khoái.
Tề Nhiên ở một bên nhẹ nhàng mím môi, một bên nhìn bình luận một bên gật đầu, vô cùng đồng ý với họ. Phải biết rằng lúc ấy anh ở hiện trường tận mắt nhìn thấy, Lưu Sở Họa ngồi xổm như vậy, vài sợi tóc trên trán tùy ý rơi xuống, nhẹ nhàng bay theo làn gió. Cô lại bận rộn làm nhiệm vụ, nên cũng không quản những sợi tóc đó, Tề Nhiên cảm thấy có phải chứng ám ảnh cưỡng chế của mình tái phát hay không, trong lòng ngứa ngáy thật sự, thiếu điều không thể tự mình đi qua gạt tóc cô vào vành tai.
Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ.
Lưu Sở Họa cuối cùng cũng được rảnh rỗi, ở nhà chưa được hai ngày, Tề Nhiên lại bắt đầu bận rộn. Bộ phim của anh đóng máy cùng thời gian với《 Thất Sát 》của Lưu Sở Họa, nhưng ngày chiếu phim lại sớm hơn hai tháng. Dù bình thường có lười biếng như thế nào, thời điểm tuyên truyền cũng phải hợp tác tuyên truyền, phải theo cả đoàn phim đến mọi nơi. Cả ngày di chuyển liên tục không ngừng, cuối cùng tuyên truyền hết mấy chục thành phố, tiếp theo lại phải lên vài gameshow.
Hơn nửa đêm Tề Nhiên mới quay chương trình xong trở về khách sạn, chỉ cảm thấy mệt mỏi đến nỗi bị say xe, chóng mặt và choáng váng.
Anh lấy di động ra, vốn chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Trần, không biết tại sao lại gọi cho Lưu Sở Họa. Tiếng chuông vang lên hai lần anh mới phản ứng lại, ý thức được hiện tại đã là rạng sáng một hai giờ, liền vội vội vàng cúp máy.
Ai ngờ anh chưa kịp tắt, bên kia đã nghe máy.
Âm thanh của Lưu Sở Họa nghe không giống như bị đánh thức, “Sao tự nhiên giờ này lại gọi điện thoại cho em vậy?”
“Không cẩn thận ấn nhầm thôi.” Tề Nhiên xoa xoa huyệt Thái Dương, “Giờ còn chưa ngủ à?”
Bên kia vang lên vài tiếng cười khẽ, như là vô cùng không tin lý do ấn nhầm của anh, “Đang xem phim, không biết sao đã muộn thế này rồi.”
Bây giờ Tề Nhiên thật mệt mỏi, không có sức lực nói chuyện với cô, lại không muốn tắt máy như vậy, chỉ có thể nói bừa một câu, “Mới vừa quay chương trình xong, thật là đói.”
“Vậy làm sao bây giờ, đói bụng thì ra ngoài ăn cơm.” Cô thật lòng mà suy nghĩ giúp anh, “Khách sạn hẳn là còn đồ ăn, với lại bên ngoài chắc vẫn còn cửa hàng chưa đóng cửa mà nhỉ?”
“Quá mệt mỏi, không muốn đi ra ngoài.” Không biết tại sao trong giọng nói lại lộ ra một tia làm nũng.
“Thật sự đói sao?”
“Ừm.”
Lưu Sở Họa suy nghĩ một lát, “Vậy thì em nhai khoai tây chiên cho anh nghe nhé?”
Tề Nhiên: “…”
“Thật sự không được thì đi ngủ sớm một chút đi, đi ngủ sẽ không đói bụng.”
Cuộc điện thoại này Tề Nhiên không lường trước được, anh chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà Lưu Sở Họa lại để trong lòng.
Hôm sau lúc tối muộn đang ngồi xe trở về, Tiểu Trần đột nhiên vỗ đùi, rút một gói mực và khoai lang khô từ trong túi của mình ra, cố ý nhét vào tay Tề Nhiên, “Tiểu Họa nói nửa đêm anh sẽ đói, kêu tôi chuẩn bị đồ ăn vặt cho anh .”
Tiểu Trần còn cảm thấy Lưu Sở Họa cố ý nói với anh ta những điều này là cảm thấy anh ta làm việc không tận tâm, ủy khuất mà bĩu môi, “Bây giờ anh đã học tố cáo trước mặt Tiểu Họa rồi đúng không.”
“Tôi…”
“Không phải tôi hỏi anh có muốn ăn khuya hay không, là anh nói không thói quen này với tôi, chớp mắt đã mách lẻo với bạn gái. Như vậy ở trong mắt Tiểu Họa, nhất định cho rằng thường ngày tôi đều bỏ đói anh.”
Tề Nhiên thật sự bị dáng vẻ kệch cỡm kia của anh ta làm cho buồn nôn, anh lạnh mặt uy hiếp liếc anh ta một cái, đợi anh ta ngừng, anh mới cúi đầu ăn khoai lang khô, ý cười bên khóe miệng không thể che giấu được.
Khoảng thời gian bận rộn đi qua, Tề Nhiên tham gia buổi họp báo ra mắt phim xong, cũng không nhận hoạt động tuyên truyền nào nữa.
Công việc xong xuôi về đến nhà, lập tức vào phòng ngủ một giấc. Ngày hôm sau mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, đi xuống lầu phát hiện Lưu Sở Họa đã làm đồ ăn đầy bàn đang ở đằng kia chờ anh.
Cô mang một chén canh lại đây, vừa thấy anh liền mỉm cười, “Ăn cơm?”
Tề Nhiên dừng lại tại chỗ, vẻ mặt hơi đăm chiêu, sau một lúc mới hơi nhếch môi lên, đi đến trước mặt Lưu Sở Họa, “Có thể yêu cầu em một chuyện không?”
“Cái gì?”
“Anh muốn ôm em.” Thời điểm nói những lời này anh nhìn cô chuyên chú mà lại chân thành, con ngươi đen nhánh phản chiếu hình bóng của cô, như một tia sáng nhạt.
Lưu Sở Họa tiến lên một bước, chủ động dựa vào trong lòng ngực anh.
Tề Nhiên ngửi mùi hương trên tóc cô, hài lòng mà thở dài, cảm thấy thật ra Lưu Sở Họa đã thích anh một chút, anh có thể an tâm hơn, tự tin hơn một chút rồi. Hiện giờ đã không còn cái gọi là hiệp ước bao dưỡng kia, nếu cô không thích anh, thì sẽ không luôn luôn quan tâm chăm sóc anh như vậy.
Lưu Sở Họa âm thầm suy đoán, tính anh thật sự ngạo kiều, tại sao hôm nay lại thản nhiên như vậy?
“Làm sao vậy? Tự nhiên làm nũng với em.”
Tề Nhiên buông cô ra, lạnh lùng quay mặt ra chỗ khác, “Muốn ôm ấp với người con gái mình thích là chuyện đương nhiên, không phải làm nũng.”
Lưu Sở Họa biết, anh lại tức giận rồi. Cô nhẹ nhàng cười, ôm eo anh không buông, “Ừm, là em muốn làm nũng với anh, có chuyện vui hay không vui gì cứ nói ra em nghe chút.”
Tề Nhiên nhìn đôi mắt như dòng nước mùa thu của cô, nhẹ nhàng hôn một cái lên lông mi cô. “Anh quyết định, anh muốn bắt đầu chính thức theo đuổi em.”
Giọng điệu vô cùng trịnh trọng.
“Thì ra anh nói muốn theo đuổi em lâu như vậy, còn chưa chính thức bắt đầu sao? Hoá ra anh chỉ trêu đùa em thôi sao!” Giọng nói Lưu Sở Họa mang theo oán trách, nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.