Chương 46: Bồi trẫm đứng
Thịnh thế thanh ca
09/12/2018
Cung nhân Long Càn cung đều là trạng thái nhẹ nhàng, ánh mặt trời chiếu
lên người ấm áp dào dạt, công thêm ở nơi này, tâm tình của Hoàng thượng
rất tốt, sẽ không phát hoả với bọn họ, nên bọn họkhông cần lo lắng đề
phòng.
Viên Diệu Diệu ngồi trước bàn, vô cùng nghiêm túc múa bút vẽ trong tay, từng nét bút vẽ ra hình ảnh người trên cầu.
Bởi vì có thời gian vẽ dài hơn, Viên Diệu Diệu nói với thị vệ, mời Vệ Cảnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Để trẫm xem chút, vẽ đến đâu rồi?” hắn nói xong liền duỗi tay muốn lấy bức tranh.
Viên Diệu Diệu lập tức kéo cổ tay hắn lại, trên mặt có vài phần cười ngượng ngùng.
“Tần thiếp vẫn chưa vẽ xong, Hoàng thượng đừng gấp gáp, chờ vẽ tốt rồi, sẽ cho ngài xem, nếu không sẽ không còn cảm giác mong chờ nữa.”
“Ai nói trẫm mong đợi?” hắn không hề nghĩ ngợi nói một câu.
Đến lúc nói xong hắn mới kịp phản ứng, trên mặt có chút xấu hổ, giống như ý thức được mình nói quá phận.
Sau khi mọi người nghe được Hoàng thượng nói mấy lời này, đềukhông khỏi ho nhẹ một tiếng, trong lòng đều nghĩ miệng ngôi cửu ngũ có thể “bổn” lại một chút không? (Bổn nghĩa là sao tui không hiểu)
Vạn nhất Miêu tần trở mặt nói gì đó, bọn họ nhất định phải ngăn lại.
Cũng may Viên Diệu Diệu đã sớm dự đoán được phản ứng của hắn,không có chút ý tức giận nào, ngược lại biểu hiện vô cùng đạm nhiên.
“Tần thiếp biết ạ.”
“Trẫm không có ý đó.” hắn ho nhẹ một tiếng, muốn mở miệng giải thích, nhưng còn chưa nói được hai câu, lại bị câu “tần thiếp biết” của Viên Diệu Diệu làm nghẹn trở về.
Ngồi nghỉ một lúc, hắn lại lần nữa lên đứng trên cầu.
Lúc này, mặt trời lên có chút cao, thời tiết nóng lên, ban đầu gió lạnh thổi giống như đối nghịch với hắn, lại trở lên sóng êm biển lặng, hắnkhông khỏi nhíu mày.
Nhìn lên, thấy Viên Diệu Diệu ngồi ở đầu cầu, có người giúp nàng căngmột cái ô to, bên cạnh để dưa, trái cây và vài món điểm tâm, nếukhông phải nàng đang cầm bút lông trong tay nghiêm túc vẽ tranh,hắn sẽ cho rằng nàng đang ngồi nghỉ ngơi hưởng thụ đầy thích ý.
“Lý Đức, ngươi lại đây!” Trong lòng hắn không cân bằng, nhưng lạikhông thể hỏi Viên Diệu Diệu.
“Dạ?” Lý Đức sửng sốt một chút, hắn đang ở phía sau Viên Diệu Diệu, nhìn Miêu tần múa bút đến là thích ý.
Cảm giác xem nàng từng nét bút vẽ ra Hoàng thượng, thật là kỳ diệu, nhưng ngôi cửu ngũ kêu to một tiếng, làm mộng đẹp của hắn bị đánh vỡ.
một chút hắn cũng không muốn đi qua, ở chỗ này của Miêu tần thậttốt, không phải dãi nắng dầm mưa, lại có thể xem Miêu tần biểu diễn kĩ năng vẽ.
Đặc biệt là ngón tay của Miêu tần nương nương thon dài xinh đẹp, cho dù hắn không phải nam nhân, nhưng hắn cũng trình độ thường thức của người thường, đây đúng là cảnh đẹp ý vui.
“Nô tài không thể được vẽ trong tranh.” hắn trước nói một câu, thật sựkhông muốn rời khỏi nơi này.
“Trẫm không bảo ngươi ngồi để vẽ, chỉ là bảo ngươi ở đầu cầu hầu hạ trẫm.” Vệ Cảnh không chút ngại bại lộ mục đích chân thật của mình.
Đáy lòng Lý Đức thở dài một hơi, hắn có thể nói gì? Cái gì cũng khôngthể nói, chỉ có thể nhận mệnh đi đến đầu cầu, hầu hạ ngôi cửu ngũ đứng.
Vừa đúng lúc, góc đầu cầu kia là chỗ Viên Diệu Diệu không nhìn thấy,hắn liền đi đến nơi đó.
Thời gian từng chút trôi qua, lúc Vệ Cảnh sắp mất kiên nhẫn, Viên Diệu Diệu cũng thu hồi bút vẽ.
“Tần thiếp vẽ xong rồi.” Nàng thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp tựa lưng vào ghế ngồi, cả người có vẻ có chút lười nhác.
Vệ Cảnh nghe được lời nàng nói, lập tức vọt lại, cầm lấy cuộn tranh nhìn xem.
Nhìn thấy cảnh sắc trong tranh, đầu tiên hắn sửng sốt một chút, sau đó phục hồi lại tinh thần, cẩn thận nhìn chằm chằm.
Nam tử trong bức tranh mặc một thân long bào đen, nàng vẽ đặc tả, có thể nhìn thấy thần thái cùng hình dáng sườn mặt của hắn.
Cổ tay áo thêu ngũ trảo kim long (rồng vàng 5 chân) giương nanh múa vuốt, uy nghiêm cao quý không giảm một phân, nhưng người mặc nó ôn hoà hơn nhiều so với hình tượng lãnh ngạnh ngày thường.
hắn như dõi mắt trông đợi gì đó ở phía xa, giống như phiền muộn cảm khái, ngày thường đều là bộ mặt cao cao tại thượng của bậc đế vương, bỗng nhiên lại có loại biểu tình này.
“Trẫm oai hùng như vậy, ngươi sao lại vẽ thành như thế, như thế—”
hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nói ra một từ ngữ thích hợp để hình dung.
“Câu cửa miệng của các hoạ sĩ là, trong mắt người có hình dạng gì, sẽvẽ ra hình dạng đó. Hoàng thượng đúng là oai hùng bất phàm, nhưng trong mắt tần thiếp, ngươi càng giống như hình ảnh này.”
Viên Diệu Diệu giơ cuộn tranh trong tay lên, Vệ Cảnh bỗng nhiênkhông còn gì để nói, hắn cảm thấy như vậy cũng khá tốt. Tầm mắt nhìn chằm chằm bức tranh, nhìn kĩ thêm một chút.
“Đây là cái gì?” Vệ Cảnh chỉ trên mặt bức tranh có thêm một món đồ, nhìn giống như cái mũ, nhưng được che lại khéo léo, không thể nhìn toàn cảnh của nó.
“Mũ trên đầu Lý tổng quản, hắn cùng ngài đứng hồi lâu, không thể lộ mặt, vậy tốt xấu gì cũng nên để lộ ra cái mũ. Nếu về có sau người nhìn thấy tranh, cũng sẽ phải suy đoán một chút.”
Viên Diệu Diệu che miệng cười khẽ, trên thực tế nàng cố ý vẽ như vậy.
Quả nhiên sắc mặt Vệ Cảnh thay đổi vài lần, cuối cùng hô to một câu: “Lý Đức!”
Lý Đức mới từ đầu cầu khác đi tới đây, còn chưa kịp thở ra hai hơi, đãnghe Hoàng thượng gọi.
hắn giật mình một cái, trong lòng thầm nghĩ có chuyện không xong, vội nhanh chân hơn chạy tới.
“Hoàng Thượng.”
Vệ Cảnh đưa tay chỉ vào chiếc mũ kia, mở miệng muốn nói chuyện lạikhông nói, hắn không biết phải dùng ngữ khí nào để nói chuyện, hô to gọi hắn lại có điểm không thoả đáng.
“Ngươi xem, đây là Miêu tần vẽ ngươi, ngươi không thể không công hầu hạ trẫm một hồi.” Cuối cùng giọng điệu hắn chậm lại.
Lý Đức cả kinh, cẩn thận nhìn lên, thật đúng là thấy phẩm cấp đại tổng quản của hắn, lập tức cảm thấy bản thân mình hầu hạ vất vả đều biến mất, trên mặt cũng là niềm vui vẻ rạo rực.
“Nô tài tạ miêu Tần nương nương thưởng.” hắn ho nhẹ một tiếng, lập tức hướng nàng hành lễ nói lời cảm tạ.
Viên Diệu Diệu nhẹ nhàng vẫy tay, lại nghe Vệ Cảnh ý vị không rõ mà hừ một tiếng, Lý Đức thân là người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, đương nhiên hiểu câu hừ này của Hoàng thượng có ý tứ gì. Lập tức quay lại vuốt mông ngựa Hoàng thượng.
“Nô tài tạ Hoàng Thượng thưởng, hy vọng mũ mão của nô tài khônghuỷ hoại vẻ uy vũ bất phàm của ngài. Nô tài nghĩ nhiều rồi, ngài long chương phương tư như thế, tất nhiên không sợ điều gì.”
Đối với câu khen này của Lý Đức, trong lòng Vệ Cảnh mới có chút thoải mái, không so đo với hắn.
“Miêu tần muốn đem bức tranh này để chỗ nào?” Vệ Cảnh không cùng Lý Đức so đo, lực chú ý tất nhiên lại để trên người Viên Diệu Diệu. Viên Diệu Diệu đáng giá hắn, thần sắc có chút cẩn thận, giống như đắn đo.
“Để trong ngăn kéo___” lúc nàng nói ra chữ ấy. Vệ Cảnh rõ ràng nhíu mày một chút, giống như có chút không vui.
Viên Diệu Diệu có chút rối rắm, ngăn kéo không được, vậy nàng phải đặt ở nơi nào?
“Tần thiếp treo ở nơi dễ thấy được không?” Nàng dò hỏi một câu.
Quả thật, nếu Hoàng thượng không ngại, nàng có thể đem bức tranh này treo lên như như tranh thần minh. Mỗi ngày với nó thắp hương bái Phật, chỉ sợ Hoàng thượng biết ý nhĩ trong lòng mình.
“Treo ở đầu giường, hoặc bên trong tẩm điện, liếc mắt là có thể nhìn thấy.” Vệ Cảnh bình thản gật đầu, giống như đối với vị trí bày biện nàykhông quá quan tâm.
Viên Diệu Diệu:???
Mạch não của Hoàng thượng quả nhiên kỳ lạ, không phải là người mà nàng có thể đoán được.
Vẽ xong bức tranh này, hai người liền làm lành, lúc Vệ Cảnh nóichuyện cũng không có bộ dạng âm dương quái khí nữa, mà khôi phục trạng thái bình thường.
Viên Diệu Diệu cũng có vẻ thập phần bình thản, thậm chí so với trước kia càng thêm mềm mại, giọng nói giống như đang làm nũng.
Nàng không dấu vết đem đề tài chuyển đến kỹ năng vẽ, Vệ Cảnh đầu tiên nói tương đối được, sau Viên Diệu Diệu liền đĩnh đạc mà nói lúc nàng nhìn thấy Vệ Cảnh đứng trên cầu, trong lòng nghĩ ra sao, cảm thấy Hoàng thượng cùng bức tranh kia hoà hợp làm một, khó trách Hoàng thượng muốn nàng vẽ bức tranh này.
“thật ra trẫm cũng không phải muốn để ngươi vẽ tranh, chỉ là thấy ngươi vẽ hai người kia, trẫm liền nghĩ ngươi còn chưa vẽ cho trẫm màđã vẽ cho người khác.”
Trong lòng Vệ Cảnh thả lỏng, lời này nói ra là do có chút không khống chế được, trực tiếp xông ra khỏi miệng.
nói xong hắn mới ý thức được, hai người nhìn nhau một lát, cả các cung nhân cũng sửng sốt một chút, sau đó đồng loạt cúi đầu, vô cùng mong Hoàng thượng coi bọn họ như tro bụi.
Nếu Hoàng thượng thẹn quá hoá giận, giận chó đánh mèo với bọn họ,thật sự sẽ là ăn không hết gói đem đi.
“Hoàng Thượng, tần thiếp muốn ăn gà Cung Bảo.” Viên Diệu Diệu lập tức đổi đề tài.
Nàng xác thực thích ăn gà Cung Bảo, cho nên há mồm liền nói muốn ăn cũng không quá.
“Viên Diệu Diệu, ngươi vừa mới nói ăn hai mâm điểm tâm, rót mộtbình trà, bụng căng không kém bất cứ thứ gì, muốn trẫm lùi bữa cơm trưa lại, ngươi đã quên sao?”
Thanh âm Vệ Cảnh đè thấp, lộ ra vài phần cảm giác nguy hiểm, thậm chí đôi mắt còn hơi chút nheo lại.
Viên Diệu Diệu cười khổ một chút, lấy lòng mà hướng về phía hắnnâng khoé miệng.
Vừa rồi nàng vì sao lại nói ra làm phá hỏng chính mình, giờ cho dù nóicái gì cũng có cảm giác thật sự không ổn.
“Còn có, ngươi mới vừa rồi nói đông nói tây, van nài nói với trẫm về tình cảm rung động của ngươi, nhưng trên thực tế là vì muốn trẫm nóimấy lời này phải không?”
Vệ Cảnh lập tức nhận ra được tâm tư nhỏ này của Viên Diệu Diệu, trực tiếp hỏi ra miệng.
đã tới nước này, Viên Diệu Diệu cũng không thể che giấu, nhẹ nhàng gật đầu thừa nhận.
“Hoàng thượng thánh minh, trong lòng tần thiếp nghĩ gì đều khôngqua được mắt Hoàng thượng. Ngài nói ra được lý do kia, làm tần thiếp cảm thấy vô cùng vui vẻ.”
Nàng lại chuẩn bị lần nữa muốn biểu đạt tâm tình khoa trương của chính mình, trong đầu đã tính toán xong phải khen hắn như thế nào, những từ ca ngợi đã lên tới cổ họng, Vệ Cảnh liền duỗi tay che miệng nàng lại, không cho nàng có cơ hội miệng.
“Lúc ngươi im lặng không nói lời nào, trẫm cảm thấy vui hơn chút.”
Viên Diệu Diệu chớp mắt, nàng vì muốn làm hắn vui vẻ một chút, nên đơn giản ngậm miệng lại, vốn dĩ cũng không có chuyện hay để nói.
Miêu tần lại lần nữa phục sủng, rất nhanh làm hậu cung lại dậy sóng, rất nhiều người chưa từng nghĩ đến, qua một thời gian dài như vậy, tiểu nha đầu kia còn có thể phục sủng.
Ba vị chính nhị phẩm phi lúc trước cười nhạo nàng cũng không có gì sợ hãi, nhiều nhất chỉ là chửi bậy vài câu, nói nàng vận khí tốt mà thôi. Nhưng mấy vị tiểu phi tần lúc trước tiên phong đi cười nhạo nàng, hiệngiờ đều hối hận đến thối ruột, bởi vì các nàng không có địa vị cao như ba vị kia, đến lúc đó, Viên Diệu Diệu sớm hay muộn cũng sẽ hướng bò lên trên, trực tiếp cho các nàng đẹp mặt.
một đám lo lắng đề phòng, có mấy người trong lòng thấp thỏm, đều chạy đi tìm Toàn mỹ nhân và Nguỵ thải nữ tìm hiểu một chút, thậm chí còn tặng lễ vật.
Viên Diệu Diệu ngồi trước bàn, vô cùng nghiêm túc múa bút vẽ trong tay, từng nét bút vẽ ra hình ảnh người trên cầu.
Bởi vì có thời gian vẽ dài hơn, Viên Diệu Diệu nói với thị vệ, mời Vệ Cảnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Để trẫm xem chút, vẽ đến đâu rồi?” hắn nói xong liền duỗi tay muốn lấy bức tranh.
Viên Diệu Diệu lập tức kéo cổ tay hắn lại, trên mặt có vài phần cười ngượng ngùng.
“Tần thiếp vẫn chưa vẽ xong, Hoàng thượng đừng gấp gáp, chờ vẽ tốt rồi, sẽ cho ngài xem, nếu không sẽ không còn cảm giác mong chờ nữa.”
“Ai nói trẫm mong đợi?” hắn không hề nghĩ ngợi nói một câu.
Đến lúc nói xong hắn mới kịp phản ứng, trên mặt có chút xấu hổ, giống như ý thức được mình nói quá phận.
Sau khi mọi người nghe được Hoàng thượng nói mấy lời này, đềukhông khỏi ho nhẹ một tiếng, trong lòng đều nghĩ miệng ngôi cửu ngũ có thể “bổn” lại một chút không? (Bổn nghĩa là sao tui không hiểu)
Vạn nhất Miêu tần trở mặt nói gì đó, bọn họ nhất định phải ngăn lại.
Cũng may Viên Diệu Diệu đã sớm dự đoán được phản ứng của hắn,không có chút ý tức giận nào, ngược lại biểu hiện vô cùng đạm nhiên.
“Tần thiếp biết ạ.”
“Trẫm không có ý đó.” hắn ho nhẹ một tiếng, muốn mở miệng giải thích, nhưng còn chưa nói được hai câu, lại bị câu “tần thiếp biết” của Viên Diệu Diệu làm nghẹn trở về.
Ngồi nghỉ một lúc, hắn lại lần nữa lên đứng trên cầu.
Lúc này, mặt trời lên có chút cao, thời tiết nóng lên, ban đầu gió lạnh thổi giống như đối nghịch với hắn, lại trở lên sóng êm biển lặng, hắnkhông khỏi nhíu mày.
Nhìn lên, thấy Viên Diệu Diệu ngồi ở đầu cầu, có người giúp nàng căngmột cái ô to, bên cạnh để dưa, trái cây và vài món điểm tâm, nếukhông phải nàng đang cầm bút lông trong tay nghiêm túc vẽ tranh,hắn sẽ cho rằng nàng đang ngồi nghỉ ngơi hưởng thụ đầy thích ý.
“Lý Đức, ngươi lại đây!” Trong lòng hắn không cân bằng, nhưng lạikhông thể hỏi Viên Diệu Diệu.
“Dạ?” Lý Đức sửng sốt một chút, hắn đang ở phía sau Viên Diệu Diệu, nhìn Miêu tần múa bút đến là thích ý.
Cảm giác xem nàng từng nét bút vẽ ra Hoàng thượng, thật là kỳ diệu, nhưng ngôi cửu ngũ kêu to một tiếng, làm mộng đẹp của hắn bị đánh vỡ.
một chút hắn cũng không muốn đi qua, ở chỗ này của Miêu tần thậttốt, không phải dãi nắng dầm mưa, lại có thể xem Miêu tần biểu diễn kĩ năng vẽ.
Đặc biệt là ngón tay của Miêu tần nương nương thon dài xinh đẹp, cho dù hắn không phải nam nhân, nhưng hắn cũng trình độ thường thức của người thường, đây đúng là cảnh đẹp ý vui.
“Nô tài không thể được vẽ trong tranh.” hắn trước nói một câu, thật sựkhông muốn rời khỏi nơi này.
“Trẫm không bảo ngươi ngồi để vẽ, chỉ là bảo ngươi ở đầu cầu hầu hạ trẫm.” Vệ Cảnh không chút ngại bại lộ mục đích chân thật của mình.
Đáy lòng Lý Đức thở dài một hơi, hắn có thể nói gì? Cái gì cũng khôngthể nói, chỉ có thể nhận mệnh đi đến đầu cầu, hầu hạ ngôi cửu ngũ đứng.
Vừa đúng lúc, góc đầu cầu kia là chỗ Viên Diệu Diệu không nhìn thấy,hắn liền đi đến nơi đó.
Thời gian từng chút trôi qua, lúc Vệ Cảnh sắp mất kiên nhẫn, Viên Diệu Diệu cũng thu hồi bút vẽ.
“Tần thiếp vẽ xong rồi.” Nàng thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp tựa lưng vào ghế ngồi, cả người có vẻ có chút lười nhác.
Vệ Cảnh nghe được lời nàng nói, lập tức vọt lại, cầm lấy cuộn tranh nhìn xem.
Nhìn thấy cảnh sắc trong tranh, đầu tiên hắn sửng sốt một chút, sau đó phục hồi lại tinh thần, cẩn thận nhìn chằm chằm.
Nam tử trong bức tranh mặc một thân long bào đen, nàng vẽ đặc tả, có thể nhìn thấy thần thái cùng hình dáng sườn mặt của hắn.
Cổ tay áo thêu ngũ trảo kim long (rồng vàng 5 chân) giương nanh múa vuốt, uy nghiêm cao quý không giảm một phân, nhưng người mặc nó ôn hoà hơn nhiều so với hình tượng lãnh ngạnh ngày thường.
hắn như dõi mắt trông đợi gì đó ở phía xa, giống như phiền muộn cảm khái, ngày thường đều là bộ mặt cao cao tại thượng của bậc đế vương, bỗng nhiên lại có loại biểu tình này.
“Trẫm oai hùng như vậy, ngươi sao lại vẽ thành như thế, như thế—”
hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nói ra một từ ngữ thích hợp để hình dung.
“Câu cửa miệng của các hoạ sĩ là, trong mắt người có hình dạng gì, sẽvẽ ra hình dạng đó. Hoàng thượng đúng là oai hùng bất phàm, nhưng trong mắt tần thiếp, ngươi càng giống như hình ảnh này.”
Viên Diệu Diệu giơ cuộn tranh trong tay lên, Vệ Cảnh bỗng nhiênkhông còn gì để nói, hắn cảm thấy như vậy cũng khá tốt. Tầm mắt nhìn chằm chằm bức tranh, nhìn kĩ thêm một chút.
“Đây là cái gì?” Vệ Cảnh chỉ trên mặt bức tranh có thêm một món đồ, nhìn giống như cái mũ, nhưng được che lại khéo léo, không thể nhìn toàn cảnh của nó.
“Mũ trên đầu Lý tổng quản, hắn cùng ngài đứng hồi lâu, không thể lộ mặt, vậy tốt xấu gì cũng nên để lộ ra cái mũ. Nếu về có sau người nhìn thấy tranh, cũng sẽ phải suy đoán một chút.”
Viên Diệu Diệu che miệng cười khẽ, trên thực tế nàng cố ý vẽ như vậy.
Quả nhiên sắc mặt Vệ Cảnh thay đổi vài lần, cuối cùng hô to một câu: “Lý Đức!”
Lý Đức mới từ đầu cầu khác đi tới đây, còn chưa kịp thở ra hai hơi, đãnghe Hoàng thượng gọi.
hắn giật mình một cái, trong lòng thầm nghĩ có chuyện không xong, vội nhanh chân hơn chạy tới.
“Hoàng Thượng.”
Vệ Cảnh đưa tay chỉ vào chiếc mũ kia, mở miệng muốn nói chuyện lạikhông nói, hắn không biết phải dùng ngữ khí nào để nói chuyện, hô to gọi hắn lại có điểm không thoả đáng.
“Ngươi xem, đây là Miêu tần vẽ ngươi, ngươi không thể không công hầu hạ trẫm một hồi.” Cuối cùng giọng điệu hắn chậm lại.
Lý Đức cả kinh, cẩn thận nhìn lên, thật đúng là thấy phẩm cấp đại tổng quản của hắn, lập tức cảm thấy bản thân mình hầu hạ vất vả đều biến mất, trên mặt cũng là niềm vui vẻ rạo rực.
“Nô tài tạ miêu Tần nương nương thưởng.” hắn ho nhẹ một tiếng, lập tức hướng nàng hành lễ nói lời cảm tạ.
Viên Diệu Diệu nhẹ nhàng vẫy tay, lại nghe Vệ Cảnh ý vị không rõ mà hừ một tiếng, Lý Đức thân là người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, đương nhiên hiểu câu hừ này của Hoàng thượng có ý tứ gì. Lập tức quay lại vuốt mông ngựa Hoàng thượng.
“Nô tài tạ Hoàng Thượng thưởng, hy vọng mũ mão của nô tài khônghuỷ hoại vẻ uy vũ bất phàm của ngài. Nô tài nghĩ nhiều rồi, ngài long chương phương tư như thế, tất nhiên không sợ điều gì.”
Đối với câu khen này của Lý Đức, trong lòng Vệ Cảnh mới có chút thoải mái, không so đo với hắn.
“Miêu tần muốn đem bức tranh này để chỗ nào?” Vệ Cảnh không cùng Lý Đức so đo, lực chú ý tất nhiên lại để trên người Viên Diệu Diệu. Viên Diệu Diệu đáng giá hắn, thần sắc có chút cẩn thận, giống như đắn đo.
“Để trong ngăn kéo___” lúc nàng nói ra chữ ấy. Vệ Cảnh rõ ràng nhíu mày một chút, giống như có chút không vui.
Viên Diệu Diệu có chút rối rắm, ngăn kéo không được, vậy nàng phải đặt ở nơi nào?
“Tần thiếp treo ở nơi dễ thấy được không?” Nàng dò hỏi một câu.
Quả thật, nếu Hoàng thượng không ngại, nàng có thể đem bức tranh này treo lên như như tranh thần minh. Mỗi ngày với nó thắp hương bái Phật, chỉ sợ Hoàng thượng biết ý nhĩ trong lòng mình.
“Treo ở đầu giường, hoặc bên trong tẩm điện, liếc mắt là có thể nhìn thấy.” Vệ Cảnh bình thản gật đầu, giống như đối với vị trí bày biện nàykhông quá quan tâm.
Viên Diệu Diệu:???
Mạch não của Hoàng thượng quả nhiên kỳ lạ, không phải là người mà nàng có thể đoán được.
Vẽ xong bức tranh này, hai người liền làm lành, lúc Vệ Cảnh nóichuyện cũng không có bộ dạng âm dương quái khí nữa, mà khôi phục trạng thái bình thường.
Viên Diệu Diệu cũng có vẻ thập phần bình thản, thậm chí so với trước kia càng thêm mềm mại, giọng nói giống như đang làm nũng.
Nàng không dấu vết đem đề tài chuyển đến kỹ năng vẽ, Vệ Cảnh đầu tiên nói tương đối được, sau Viên Diệu Diệu liền đĩnh đạc mà nói lúc nàng nhìn thấy Vệ Cảnh đứng trên cầu, trong lòng nghĩ ra sao, cảm thấy Hoàng thượng cùng bức tranh kia hoà hợp làm một, khó trách Hoàng thượng muốn nàng vẽ bức tranh này.
“thật ra trẫm cũng không phải muốn để ngươi vẽ tranh, chỉ là thấy ngươi vẽ hai người kia, trẫm liền nghĩ ngươi còn chưa vẽ cho trẫm màđã vẽ cho người khác.”
Trong lòng Vệ Cảnh thả lỏng, lời này nói ra là do có chút không khống chế được, trực tiếp xông ra khỏi miệng.
nói xong hắn mới ý thức được, hai người nhìn nhau một lát, cả các cung nhân cũng sửng sốt một chút, sau đó đồng loạt cúi đầu, vô cùng mong Hoàng thượng coi bọn họ như tro bụi.
Nếu Hoàng thượng thẹn quá hoá giận, giận chó đánh mèo với bọn họ,thật sự sẽ là ăn không hết gói đem đi.
“Hoàng Thượng, tần thiếp muốn ăn gà Cung Bảo.” Viên Diệu Diệu lập tức đổi đề tài.
Nàng xác thực thích ăn gà Cung Bảo, cho nên há mồm liền nói muốn ăn cũng không quá.
“Viên Diệu Diệu, ngươi vừa mới nói ăn hai mâm điểm tâm, rót mộtbình trà, bụng căng không kém bất cứ thứ gì, muốn trẫm lùi bữa cơm trưa lại, ngươi đã quên sao?”
Thanh âm Vệ Cảnh đè thấp, lộ ra vài phần cảm giác nguy hiểm, thậm chí đôi mắt còn hơi chút nheo lại.
Viên Diệu Diệu cười khổ một chút, lấy lòng mà hướng về phía hắnnâng khoé miệng.
Vừa rồi nàng vì sao lại nói ra làm phá hỏng chính mình, giờ cho dù nóicái gì cũng có cảm giác thật sự không ổn.
“Còn có, ngươi mới vừa rồi nói đông nói tây, van nài nói với trẫm về tình cảm rung động của ngươi, nhưng trên thực tế là vì muốn trẫm nóimấy lời này phải không?”
Vệ Cảnh lập tức nhận ra được tâm tư nhỏ này của Viên Diệu Diệu, trực tiếp hỏi ra miệng.
đã tới nước này, Viên Diệu Diệu cũng không thể che giấu, nhẹ nhàng gật đầu thừa nhận.
“Hoàng thượng thánh minh, trong lòng tần thiếp nghĩ gì đều khôngqua được mắt Hoàng thượng. Ngài nói ra được lý do kia, làm tần thiếp cảm thấy vô cùng vui vẻ.”
Nàng lại chuẩn bị lần nữa muốn biểu đạt tâm tình khoa trương của chính mình, trong đầu đã tính toán xong phải khen hắn như thế nào, những từ ca ngợi đã lên tới cổ họng, Vệ Cảnh liền duỗi tay che miệng nàng lại, không cho nàng có cơ hội miệng.
“Lúc ngươi im lặng không nói lời nào, trẫm cảm thấy vui hơn chút.”
Viên Diệu Diệu chớp mắt, nàng vì muốn làm hắn vui vẻ một chút, nên đơn giản ngậm miệng lại, vốn dĩ cũng không có chuyện hay để nói.
Miêu tần lại lần nữa phục sủng, rất nhanh làm hậu cung lại dậy sóng, rất nhiều người chưa từng nghĩ đến, qua một thời gian dài như vậy, tiểu nha đầu kia còn có thể phục sủng.
Ba vị chính nhị phẩm phi lúc trước cười nhạo nàng cũng không có gì sợ hãi, nhiều nhất chỉ là chửi bậy vài câu, nói nàng vận khí tốt mà thôi. Nhưng mấy vị tiểu phi tần lúc trước tiên phong đi cười nhạo nàng, hiệngiờ đều hối hận đến thối ruột, bởi vì các nàng không có địa vị cao như ba vị kia, đến lúc đó, Viên Diệu Diệu sớm hay muộn cũng sẽ hướng bò lên trên, trực tiếp cho các nàng đẹp mặt.
một đám lo lắng đề phòng, có mấy người trong lòng thấp thỏm, đều chạy đi tìm Toàn mỹ nhân và Nguỵ thải nữ tìm hiểu một chút, thậm chí còn tặng lễ vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.