Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Chương 27: Tuyệt vô cận hữu

Thịnh thế thanh ca

09/12/2018

Edit: Chôm chôm

Vệ Cảnh vốn dĩ đã chuẩn bị để nghe nàng kể về chuyện xưa đau buồn của nàng khi nàng còn nhỏ, cái gì mà mẹ mất sớm,cha bất tài, để lại đệ đệ cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau. Kết quả tiểu thường tại này lại không theo đúng kịch bản mà kể ra.

Viên Diệu Diệu còn ngẩng dài cổ chờ hắn giúp mình lau nước mắt, liền thấy Vệ Cảnhthật sự lấy ra một chiếc khăn gấm, trực tiếp ấn ở trên mặt nàng. Nhân lúc nàng còn hoa mắt, cảm giác ấm áp trong ngực không còn, nàng vội vàng cúi đầu, liền thấy Tam hoàng tử đã bị ôm đi.

Tiểu oa nhi hình như ngủ rồi, ngay cả bàn tay nắm lấy tay nàng đều buông lỏng. hắnngủ thập phần yên ổn, da mềm mịn, hơn nữa trên người còn tản ra hương sữa nhàn nhạt, đáng yêu vô cùng.

Vệ Cảnh ôm hắn có chút thô lỗ, làm cho hắn không thoải mái mà nhíu nhíu mày, phiết miệng chuẩn bị khóc. Viên Diệu Diệu lập tức duỗi tay vỗ nhẹ hai cái, lông mày hắn lập tức dãn ra, cũng không khóc không náo loạn.

Bà vú rất có mắt nhìn mà đi tới, đem hài tử ôm đi. Viên Diệu Diệu vừa quay đầu lại, thấy Đông Sanh đứng cách nàng hai bước, đôi mắt lẳng lặng mà nhìn nàng, hình nhưđang đánh giá nàng.

Đông Sanh dù sao cũng là người hầu hạ bên nàng, nhìn cũng cảm thấy thân thiết, Viên Diệu Diệu liền theo bản năng hướng về phía nàng ấy lộ ra tươi cười. không nghĩ tới tiểu nha đầu lại nghiêm mặt, trực tiếp lắc ống tay áo bỏ đi, theo bà vú vào nội điện. Thậm chí hình như còn sợ Viên Diệu Diệu sẽ lại đụng vào Tam hoàng tử, trực tiếp chặn thân ảnh bà vú, không cho nàng nhìn Tam hoàng tử dù chỉ một chút.

Viên Diệu Diệu nhíu mày, một đám người này đều có tật xấu. Lòng tốt của nàng bị xem như lòng dạ lang sói, cẩu Hoàng đế mỗi ngày ngủ cùng nàng không hiểu nàng, nàng coi như không tính vì hắn có mắt như mù, hơn nữa hắn chỉ quen nhìn lúc nàngkhông mặc quần áo, nhưng Đông Sanh mỗi ngày đều ở bên người nàng hầu hạ, thế nhưng cũng không nhận ra nàng! Chẳng lẽ mắt cũng bị mù sao?

Nghe nói từ khi nàng chết, Tam hoàng tử cùng với đại cung nữ bên cạnh nàng đều bị Hoàng Thượng mang đến Long Càn Cung, nha đầu kia không nhận ra nàng, khẳng định là bởi vì đến nơi này bị Vệ Cảnh lây thói hư tật xấu.

Tam hoàng tử ngủ, Vệ Cảnh cũng một thân nhẹ nhàng. hắn đi đến long án ngồi xuống, ánh mắt đánh giá khắp người Viên Diệu Diệu, như là thợ săn thấy được con mồi, tâm tư cẩn thận mà tìm kiếm điểm yếu trên người nàng, chờ lúc có thể tung mộtquyền.

Đối với loại ánh mắt không chút nào che giấu này, Viên Diệu Diệu cảm thấy thựckhông thoải mái, hơn nữa cảm giác chờ bị trị tội này làm người thấy không vui.

“hiện tại nói đến chuyện của ngươi đi? Hơn nửa đêm không ngủ được chuồn êm ra ngoài, dung nhan xinh đẹp muốn câu dẫn trẫm, bị trẫm bắt được, lại nghĩ tiến về phía Tam hoàng tử, còn cứ như vậy mà ôm hắn. Kêu trẫm giúp ngươi lau nước mắt, cùng trẫm xưng hô ta ngươi. Viên Thường tại, gan chó của ngươi cũng thật lớn?” hắn cúi người xuống, trên mặt mang theo vài phần cười lạnh, trào phúng mười phần.

Viên Diệu Diệu mở to hai mắt nhìn, nàng lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện chính mình vừa mới thất thố nhiều. không có biện pháp, ôm Tam hoàng tử, cộng thêm Vệ Cảnh ở gần bên, làm nàng có ảo giác trở về như trước kia, giống như nàng vẫn là Hoàng Quý Phi được sủng ái, có thể không hề cố kỵ mà nói chuyện với hắn.

“Tì thiếp lá gan rất nhỏ, nhỏ như con thỏ con mèo linh tinh, không to như chó. Mới vừa rồi tì thiếp thấy Tam hoàng tử khóc thút thít quá mức đau lòng, nhất thời tình thế cấp bách đã quên xưng hô, mong Hoàng Thượng bớt giận.” Nàng bịch một tiếng quỳ xuống, trực tiếp làm đại lễ quỳ lạy.

trên thực tế nàng muốn trợn trắng mắt, gan chó chính là Vệ Cảnh, nàng không dám tranh với hắn.

Vệ Cảnh cười một tiếng, tiểu thường tại này thích cùng hắn chơi trò động vật, nóichuyện cùng nàng vĩnh viễn không nói vào trọng tâm.

“Ngươi có phải không sợ trẫm? Cảm thấy trẫm sẽ không làm gì ngươi? Ngươi từ đâu mà tự tin như vậy?”

Viên Diệu Diệu đang định tiếp tục lừa gạt Vệ Cảnh, nhưng vừa nghe Vệ Cảnh hỏi, cảm giác da đầu trên người đều nổ tung. Cái này nàng biết trả lời như thế nào, nàng thậtmuốn hỏi: Vệ Cẩu Tử ngươi năm đó lúc ngủ cùng ta, có phải hay không rất đắc ý? Cảm thấy làm ta rất thoải mái? Ngươi từ đâu mà tự tin như vậy?

Bất quá trong lòng tuy rằng nghĩ như thế, trên mặt nàng thật không dám nói như vậy. Thực hiển nhiên hiện tại Vệ Cảnh lại tiếp tục tức giận, nàng thật sự không dám chọc tức hắn.

“Hoàng Thượng, tì thiếp nhìn thấy ngài liền run bần bật, hai đùi run rẩy, như muốn ngã xuống, nhưng tì thiếp không dám thất lễ, huống hồ có thể thấy ngài, là phúc khí mà nô tỳ tu luyện ba kiếp mới có được. Lần trước chọc giận ngài, ngài nói không bao giờ muốn nhìn thấy tì thiếp, tì thiếp trở về liền không buồn ăn uống, cảm thấy cuộc sống không hề có ý nghĩa, thậm chí có ý tưởng vứt bỏ bản thân. Nhưng là tì thiếp lại nghĩ, ngài chính là chân long thiên tử, vẫn chưa cho tì thiếp chết, tì thiếp sẽ phải sống. Nghĩ đến vẫn có thể gặp lại ngài một lần, tì thiếp liền có chút nói năng lộn xộn,không biết như thế nào cho phải. Lại nhìn thấy Tam hoàng tử, thấy hắn lớn lên chính là con cháu rồng phượng, tì thiếp liền càng kích động vạn phần, không hổ là con nối dõi của ngài……”

Viên Diệu Diệu đang quỳ rạp xuống đất, vì biểu hiện sự sùng bái với Vệ Cảnh, nàng trực tiếp ngã xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn hắn cũng là khuôn mặt quấn quýt si mê.

Trong điện một mảnh yên tĩnh, ngoài âm thanh lải nhải của nàng, thật sự là không có bất cứ tạp âm gì.

Các cung nhân hoàn toàn bị doạ sợ ngây người, ngây ngốc mà đứng ở nơi đó, khôngbiết phải làm gì. Ngay cả người luôn tự cho là đã trải hết việc đời như Lý Đức cũng có chút chống đỡ không được.

Vị tiểu thường tại này thật là người phi thường giỏi, loại lời nói ghê tởm buồn nôn này mà cũng nói ra được, thậm chí còn nói mãi không ngừng, nếu không ngăn lại, chỉ sợ có thể nói đến hừng đông.

Vệ Cảnh vẫn giữ khuôn mặt không biểu cảm mà nhìn nàng, chẳng qua nếu là người quen thuộc người với hắn, vẫn có thể thấy chi tiết không thích hợp ở hắn. Ngón tayhắn liên tiếp cử động, tốc độ chớp mắt cũng tương đối nhanh, môi mỏng nhếch cao so với ngày thường, thậm chí nhìn gần còn có thể thấy tai hắn có chút phiếm hồng.

“Được rồi được rồi.” Rốt cuộc hắn ngừng cử động ngón tay, trên mặt lộ ra vài phầnkhông kiên nhẫn.

Viên Diệu Diệu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải sợ không còn gì để khen, dù sao trợn mắt nói nói dối là bản lĩnh nàng đã tôi luyện đến thượng thừa, nàng chỉ sợ làm chính mình ghê tởm đến phun ra. Quả thật những lời khen vừa rồi, mười câu cả mười là giả, nàng cho rằng Vệ Cảnh chỉ có duy nhất một ưu điểm, chính là công phutrên giường. Đáng tiếc hiện tại thân hình mành mai này còn chưa được lĩnh giáo qua, nếu không nhất định phải ra vẻ ngượng ngùng mà khen một câu.



“Hoàng Thượng, ngài có trách tì thiếp không? Tì thiếp thất thố như vậy, toàn bộ đều là vì đối ngài khâm phục cùng kính ngưỡng. Ngài giống như mặt trời, vĩnh viễn chiếu sáng tì thiếp……” Nàng chớp chớp mắt, tràn ngập chờ mong mà nhìn Vệ Cảnh.

“Mới vừa rồi Tam hoàng tử không bài xích ngươi, hôm nay trách phạt liền miễn. Nhưng ngươi tốt nhất ngoan ngoãn mà ở yên một đoạn thời gian, trẫm tạm thời không muốn thấy ngươi, cũng đừng nghĩ kéo bè kéo cánh. Ngươi ngốc như vậy, khẳng định là bị lấy làm tấm gỗ kê chân, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết!” Vệ Cảnh ho nhẹmột tiếng, cuối cùng là giơ cao đánh khẽ, nhưng trên mặt tràn đầy cảnh cáo mà nóimột câu.

Viên Diệu Diệu nhất nhất nghe theo, ngoài miệng đáp ứng đến thật rõ, nhưng trênthực tế nàng nghe tai trái ra tai phải, không đem lời Hoàng đế để trong lòng.

Nghĩ lại Cẩu hoàng đế Vệ Cảnh lúc động tình, thường nói với nàng những lời đó, nàng thấy không hiếm lạ gì. Nếu nói ra, đừng nói toàn bộ hậu cung là của nàng, ngay cả vật bên dưới mông của cHoàng đế cũng là của nàng!

Quả thật Vệ Cẩu Tử thật sự nói qua muốn đưa nàng lên ghế rồng ngồi một cái? Nàng có thấy kiêu ngạo không? hiện tại những phi tần trong cung đều khó lường, hơi chút được Hoàng Thượng nhìn một lát liền lâng lâng, cũng không nghĩ đến sự huy hoàng năm đó của nàng! Nhạt nhẽo!

“ Để Tiểu Khang Tử đưa ngươi trở về đi.” Vệ Cảnh vẫy vẫy tay.

Viên Diệu Diệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, một đêm này cuối cùng qua. Kết quả nàng còn chưa đi ra ngoài, lại bị người gọi lại.

“Đem quần áo bẩn của ngươi mang đi, để lại trong điện còn ra thể thống gì!” Vệ Cảnh cực kỳ khinh thường mà nói theo một câu.

Tiểu Khang Tử tiến vào trong điện, vừa lúc nghe thấy thế. Vì tránh xấu hổ, hắn lập tức bước nhanh tiến lên, đem áo choàng nhặt lên khoác cho Viên Diệu Diệu. Còn nhẹgiọng trấn an một câu: “Bên ngoài gió lớn, thường tại vẫn nên mặc áo cho tốt.”

Vệ Cảnh hừ một tiếng, nhìn bọn họ đi ra ngoài điện, lại không có chút buồn ngủ nào, cho người đem tấu chương trình lên.

Kết quả hắn làm chưa được hai bản tấu, liền nghe Lý Đức bên cạnh không ngừng ho khan.

“Làm sao vậy, Lý Đức. Ngươi bị đau họng? Có cần trẫm tìm người cắt một nhát giúp ngươi nhuận khí?” Vệ Cảnh xoay đầu sang, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn hắn, rõ ràng là mang theo vài phần không cao hứng.

“Hoàng Thượng, mời ngài tiếp tục xem tấu chương, cổ họng nô tài có chút không thoải mái.” Lý Đức lập tức xua tay, tươi cười lấy lòng.

Vệ Cảnh chỉ nghĩ hắn bị động kinh, lúc cúi đầu nhìn về phía tấu chương, lại phát hiệntrên tấu chương thình lình xuất hiện một đôi tai thỏ, nét mực còn chưa khô. Khoé miệng hắn hơi nhấc lên, lập tức mở ra hai cuộn tấu chương đã phê duyệt, quả nhiên ở mặt trên cũng nhìn thấy tai thỏ.

“Hừ, nhìn lén trẫm phê duyệt tấu chương?” hắn quay đầu lại, cười như không cười mà liếc Lý Đức.

Lý Đức cảm thấy chân mềm, lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: “Hoàng Thượng, ngài khoan dung nô tài. Nô tài đi theo ngài nhiều năm, ngài chớp mắt một cái nô tài liền biết ngài muốn cái gì, không hề có dị tâm. Nô tài đối ngài tràn ngập khâm phục cùng kính ngưỡng, ngài giống như ánh trăng trong đêm tối, vẫn luôn chiếu rọi con đường phía trước của nô tài……”

“Dừng dừng dừng, ngươi cái gì không học, lại học cách vuốt mông ngựa của nha đầu kia, trẫm chém ngươi!” Vệ Cảnh nghe xong nổi da gà, lập tức phất tay ngăn lại Lý Đứcđang tỏ lòng trung thành.

Lý Đức thong thả ung dung mà đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt vạt áo, tiếp tục bảo trì trầm mặc mà làm phông nền. Trong lòng lại nói thầm: Đừng nhìn tiểu thường tại giả làm thỏ ngốc, nhưng biện pháp của nàng dùng thật tốt. Cho dù Hoàng Thượng cảm thấy ghê tởm nhưng lại ngượng ngùng, tóm lại sẽ không truy cứu sai lầm của hắn.

Nếu như cứ ngày đêm đều khen Hoàng thượng, khen hắn đến mức trước nay chưa từng có, có một không có hai, nhất định sẽ được đặc xá. Biện pháp tốt này, nhất định phải sử dụng!

Edit: Chôm chôm

Viên Diệu Diệu chậm rì rì đi theo Tiểu Khang Tử, phía trước có hai cung nữ cầm đèn lồng soi đường.

Nàng vừa ra khỏi Long Càn Cung, liền đem áo choàng bên ngoài cởi ra, sau đó duỗi tay vỗ vỗ gương mặt mình, dùng sức xoa đôi mắt.

Đối với mấy động tác của nàng, Tiểu Khang Tử có chút không hiểu, chỉ là thấy hốc mắt nàng bị đỏ một mảng, tóc đen bị gió lạnh thổi bay, khóe mắt mang vẻ mị hoặc.

hắn lập tức quay đầu lại không dám nhìn tiếp, cũng không dám nói một câu nào. Tiểu thường tại này đúng là cao thủ, dáng vẻ hiện giờ của nàng nhìn giống như vừa được hưởng mưa móc, thần thái mị hoặc mười phần, như là đã hút khô ngôi cửu ngũ. Đương nhiên chuyện này hắn chỉ có thể xem qua mà không dám nghĩ sâu sa, ai biết được tiểu thường tại đầu óc bất thường này đến cùng là đang muốn làm chuyện xấu xa gì.

Khi nàng trở lại đình viện của mình, thúy trúc đã sớm chờ ở bên ngoài, vẻ mặt kinh hoảng. Thấy nàng trở về, cả người đều kích động mà nhào tới, hai mắt đỏ bừng.

“Thường tại thường tại, ngài cuối cùng đã trở lại, nô tỳ còn cho rằng sẽ không được gặp lại ngài nữa!” Thúy trúc ôm chặt lấy nàng, nước mắt chảy ra.



Vừa rồi Tiểu Khang Tử đang đi ở phía trước, thiếu chút nữa bị Thuý Trúc đẩy một cái ngã xuống đất, may được hai cung nữ đỡ lấy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Ngày hôm nay hậu cung có thật nhiều thay đổi, người ban đầu yếu đuối như chỉ cần gió cũng có thể thổi bay vậy mà giờ lại khoẻ như trâu. Cung nữ Thuý Trúc này, lần trước nhìn yếu như gà con mà giờ đủ sức đẩy ngã hắn, thật là nhục nhã.

hắn là thái giám thân cao bảy thước, thế mà thua một tiểu cung nữ, thật không thể nhịn nhục.

“Này này, ngươi nhẹ chút, đừng thấy chủ tử của các ngươi đã trở lại, mà muốn nhân cơ hội giết ta, cẩn thận bị Hoàng thượng phán tội chết.” Sau khi đứng vững, Tiểu Khang Tử lập tức trợn mắt nhìn sang.

Lúc này Thuý Trúc đang khóc đến cảm động trời đất, nghe thấy tiếng của hắn, miễn cưỡng quay đầu lại. Sau khi thấy rõ người vừa rồi là khang công công, lập tức nhỏgiọng xin lỗi.

“Vậy, thường tại, nô tài chỉ đưa ngài đến đây.” hắn nhẹ nhàng một ho khan, hai cung nữ lập tức đi trước dẫn đường.

Viên Diệu Diệu cùng thúy trúc đi vào trong phòng, chủ tớ hai người đều bị lạnh đến run bần bật. Thúy trúc chờ thật lâu, cộng thêm lo lắng cho nàng, trong lòng không yên nên càng thêm lạnh. Viên Diệu Diệu thì vì muốn tạo ra hình ảnh vừa mới cùng hoàng thượng triền miên, cho nên cố ý phô bày, giống như lời Tiểu Khang Tử nghĩ trong lòng chính là hành vi phóng đãng.

“Thường tại, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Ngài dọa nô tỳ sợ muốn chết, phía Hiền phi nương nương không có tin tức gì, còn phái người tới dặn dò nô tỳ, bảo nô tỳ khôngđược lắm miệng. Lâu như vậy ngài mới trở về……” Thúy trúc lải nhải không ngừng.

Viên Diệu Diệu vẻ mặt điềm nhiên, vì đêm nay có thể thấy con trai nên nàng thật vui sướng. Tuy nói Vệ Cẩu Tử vẫn chưa sủng hạnh nàng, nhưng tốt xấu gì cũng có thể trao đổi, lại còn trong tối ngoài sáng nhắc nhở nàng chút chuyện.

“ thời gian này nhớ tránh xa các phi tần khác, không được dây dưa với các nàng. Kể cả với Hiền phi cũng phải cắt đứt.” Nàng cau mày, cẩn thận nhớ lại lời Hoàng Thượng nói.

Vệ Cảnh đã nói rõ ràng cho nàng rằng không muốn nàng kéo bè cánh, có thể thấy, các thế lực trong hậu cung làm hắn rất không vừa lòng.

Tuy Viên Diệu Diệu cũng cảm thấy không hài lòng, hy vọng Hoàng Thượng nhanh dọn dẹp lại hậu cung một phen, không thể để nàng vừa mới chết, những người liền trở nên hung hăng ngang ngược. Nhưng giờ phút này nàng lại có chút không cam lòng, tục ngữ có câu, loạn thế xuất anh hùng, Hoàng Thượng nếu muốn điều chỉnh hậu cung, khẳng định sẽ yêu cầu một phi tần nào đó trợ lực, dùng nữ nhân quản lý nữ nhân là thượng sách.

Trước kia Viên Diệu Diệu chính là cánh tay đắc lực của Hoàng đế cho nên mới có thể thẳng tiến thăng vị. hiện tại Hoàng Thượng không sủng hạnh nàng, mà nàng chỉ là thất phẩm tiểu thường tại, quả thực là hai bàn tay trắng, trong thời điểm náo loạn này, nàng muốn làm kiêu hùng, cũng không đủ sức.

“Thường tại, ngài thật khó khăn mới có thể làm Hiền phi nương nương nhìn đến, giờ cứ như vậy mà từ bỏ? Có cây to để dựa vào là điều quá tốt, như Hứa tiệp dư ngày trước, từ một bát phẩm thải nữ, được tiên hoàng hậu đưa tới vị trí bây giờ. Ngài so với hứa tiệp dư thông minh lại xinh đẹp hơn, nếu được Hiền phi nương nương trợ lực, thìsẽ một bước lên trời.” Thúy trúc vậy mà biết thay nàng suy nghĩ.

Lúc trước, Viên Diệu Diệu có nói với nàng chuyện muốn thăng vị, thúy trúc nhớ rất rõ, vẫn luôn để trong lòng. Tuy nói ngày thường nàng luôn mơ mơ hồ hồ, nhưng với chuyện quan trọng, nàng vẫn tương đối thanh tỉnh.

“Ngươi nhìn Hứa tiệp dư đi? Ta tận mắt thấy nàng bị Hoàng Thượng ra lệnh lột sạch xiêm y treo trên cây. Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, mọi việc phải dựa vào chính mình.”

Viên Diệu Diệu nói xong, liền vào buồng trong chuẩn bị ngủ.

Tuy bề ngoài nàng tỏ ra không sao cả, nhưng trong lòng lại không yên,từ phân vị này muốn thăng lên thì phải làm thế nào đây, nàng nghĩ tới lại thấy sầu hoảng.

Năm đó nàng đem Vệ Cẩu Tử dạy dỗ quá tốt, liếc mắt một cái là hắn có thể nhìn ra nữ nhân nào trong lòng mang ý xấu, muốn câu dẫn hắn. Đương nhiên hậu cung mỗi người đều mong được hưởng thánh sủng, nhưng lúc đó nàng nói với hắn: Hoàng Thượng nhất định phải chọn người mà ngài thuận mắt nhất, loại mà vừa nhìn đã thấy phiền chán tốt nhất đừng đụng, như vậy sẽ khiến tâm trạng không vui.

Kết quả nàng bị biến thành người khác, từ trong ra ngoài đều là loại Vệ Cẩu Tử khôngthích, cho nên về cơ bản nàng không có cơ hội thị tẩm. Nàng muốn hận cũng khôngthể hận, bởi vì người tạo nên điều này chính là nàng.

Nếu sớm biết có ngày sẽ trở thành như bây giờ, thì lúc trước nàng cho dù chết cũngkhông nói ra lời ấy. Chỉ cần là người Hoàng thượng thích, cho dù là cỏ dại ven đường cũng không sao. Nỗi hối hận cùng ảo não dâng lên trong lòng, phân vị thì không thể tăng, nên việc đem Tam hoàng nuôi ở bên người càng xa xôi không thể với tới.

Sáng sớm, Viên Diệu Diệu đang ăn cháo trắng vô vị, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm quen thuộc.

“Viên Thường tại, tiếp chỉ.” Tiểu Khang Tử bước nhanh tới.

Viên Diệu Diệu giật mình một cái, tay run run thiếu chút nữa làm rơi bát. Thúy trúc vội vội vàng vàng đi lên, dùng khăn gấm thay nàng lau khóe miệng, cũng bất chất nàngđang mang bộ dạng ủ rũ, vội vàng cúi người hành lễ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thường tại Viên thị hoạt bát thú vị, thăng vị lên lục phẩm tài tử. Vạn mong về sau có thể đầu óc thanh minh, chớ làm việc hồ đồ, biết tiến biết lùi, là nữ tử hiểu lý lẽ. Khâm thử.” Giọng đọc của Tiểu Khang Tử the thé, lúc đọc đạo thánh chỉ này mang theo ý vị đặc biệt.

“Đại hỉ a, Viên tài tử.”

Viên Diệu Diệu còn đang ngẩn người, bỗng nhiên nghe được tiếng chúc mừng của Tiểu Khang Tử, theo bản năng nở một nụ cười, chẳng qua là so với khóc còn khó coi hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook