Chương 41: Lại mặt
Ninh Dung Huyên
04/07/2019
Tân hôn ngày đầu
tiên, thái tử và thái tử phi vì... vấn đề một ly trà thêm hay không
thêm đường mà ầm ĩ lên, việc này có người tin sao?
Dù sao Đức Phúc vẫn tin, hơn nữa hiện tại hắn khóc không ra nước mắt, đến tột cùng là nghe thái tử điện hạ hay là nghe thái tử phi? Đương nhiên vì muốn tốt cho thái tử điện hạ, trong tâm tư hắn hy vọng thái tử phi toàn thắng !
Điều kiện tiên quyết là... Thái tử phi có thể chỉnh sửa được thái tử.
"Không đổi!" Lạc Chiêu Dực không vui : "Cô chỉ thích trà thêm ba muỗng đường!"
Mục Song Hàm nghiêng đầu hỏi Đức Phúc: "Muỗng lớn cỡ nào?"
"Hồi thái tử phi, chính là... So với ngón cái thì hơi lớn hơn một chút..." Đức Phúc dè dặt cười.
Ha ha đi.
Mục Song Hàm liền nhìn chén trà khéo léo đẹp đẽ không nói lời nào, vẻ mặt "không thể yêu nổi" nhàm chán.
"Không phải chỉ là một ly trà thôi sao, chút chuyện nhỏ này cũng đáng để nàng so đo?" Lạc Chiêu Dực hắng giọng một cái, nhéo nhéo cằm nàng, "Cười một cái!"
Mục Song Hàm bình tĩnh nghiêng đầu cười cười, rồi sau đó bình tĩnh cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch - - mẹ nó, tư vị này quả thực.
"Nàng làm gì vậy ?!"
"Điện hạ hiện thời đã là phu quân của Song Hàm, Song Hàm tất nhiên phải cùng điện hạ 'đồng cam cộng khổ', " Mục Song Hàm thản nhiên nói: "Về sau điện hạ ăn cái gì, uống gì, Song Hàm cũng giống vậy."
Lạc Chiêu Dực lập tức nhíu lông mày, không cần suy nghĩ nói ngay: "Không được!"
Mục Song Hàm hỏi ngược lại: "Vì sao không được?"
Lạc Chiêu Dực lạnh mặt, liếc nhìn nàng, hồi lâu hừ nói: "Xem ra nàng cũng không phải là ngốc như vậy, biết rõ cô không bỏ được nàng."
Mục Song Hàm: "..."
Trầm mặc một lát, Lạc Chiêu Dực hời hợt giải thích: "Lúc mới vừa hiểu chuyện, mẫu hậu đều là tự mình xuống bếp, nhưng đồ bà làm vĩnh viễn chỉ có một hương vị, khó ăn khó tả, khi đó ta cho rằng đồ ăn khắp thiên hạ đều đắng, cho đến một ngày, ta lén chạy tới Ngự thiện phòng chơi, có một lão thái giám làm cho ta một chén chè hạt sen, thật sự là ngọt đến tâm can... Về sau ta dọn ra khỏi Phượng Nghi Cung, thói quen thích ngọt lại không đổi được."
Mục Song Hàm im lặng, đột nhiên cũng không biết nên nói gì, xem ra quan hệ giữa hoàng hậu cùng thái tử so với nàng tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn, Mục Song Hàm cảm giác, hoàng hậu một mặt yêu thương thái tử, một mặt lại căm hận hắn... Đương nhiên đây chỉ là cảm giác, nàng cũng không xác định.
"Vậy, vậy thật sự không thể đổi sao?" Mục Song Hàm kéo kéo ống tay áo, giọng nói mềm yếu đi rất nhiều.
Lạc Chiêu Dực thần sắc nghiêm túc, "Nếu mỗi ngày nàng chủ động hôn ta một cái, ta có thể vì nàng thay đổi bất cứ chuyện gì."
Mục Song Hàm: "..."
Nàng bình tĩnh phân phó Đức Phúc: "Đi đổi trà."
Đức Phúc cầm cái ly vội vã xoay người, suýt nữa vướng chân mà ngã.
Lạc Chiêu Dực một tay chống cằm, nửa cong mắt, lười biếng nhìn nàng, vẻ mong đợi trong mắt ẩn giấu vô cùng tốt.
Mục Song Hàm chớp mắt, dư quang liếc thấy không có người nhìn qua đây, nhanh chóng tiến đến khóe miệng hắn hôn một cái, sau đó nghiêm trang ngồi trở lại, thong thả ung dung uống trà - - nếu như bỏ qua gò má ửng đỏ của nàng, vẫn là tương đối bình tĩnh.
Chờ Đức Phúc đổi trà đến, chỉ thấy vẻ mặt thái tử nhàn nhạt nhìn thái tử phi, từ bên tai trở xuống lại đỏ một mảnh, tựa như một con mèo lớn tự phụ, được vuốt lông thoải mái không thôi, hết lần này tới lần khác còn muốn duy trì bộ dáng cao ngạo, hoàn toàn không biết cái đuôi đang vểnh cao kia đã bán đứng hắn.
Đức Phúc vội vàng cúi đầu, để trà xuống, biết điều lui ra.
"Điện hạ, lúc trước chàng nói đại hoàng phi là nữ nhi tội thần, đây là có chuyện gì?" Mục Song Hàm cố gắng tìm một đề tài nghiêm túc.
Lạc Chiêu Dực suy nghĩ một chút, trước hỏi nàng: “Nàng biết Tây Di chứ?"
Mục Song Hàm gật đầu, Tây Di là bộ lạc cường thịnh nhất nằm cạnh Đại Cảnh, tộc nhân đó mấy đời ở trên thảo nguyên rộng lớn, cơ hồ là thuần thú sư trời sinh, nhưng bọn họ thờ phụng thánh nữ, không thích chinh chiến sát phạt, có chút không tranh quyền thế.
"Giống như Đại Cảnh, Tây Di cũng có nội loạn, phụ thân của Liễu Đan Nhạn vốn là sứ thần phụ hoàng phái đi Tây Di, nhưng hắn ở Tây Di nhiều năm, lại bị người mê hoặc, cùng phản tặc Tây Di làm bạn, trộm cắp tiết lộ cơ mật Đại Cảnh, năm đó hại rất nhiều người, vốn là tội lớn xét nhà diệt tộc, nhưng Liễu Đan Nhạn lại được đại ca để ý..” Nói đến đây, Lạc Chiêu Dực nhíu nhíu mày, mới nói tiếp: “Đại ca ngốc nhiều năm, chưa bao giờ mãnh liệt kiên trì với người nào đó như vậy, tổ mẫu không đành lòng, liền khuyên phụ hoàng… Cuối cùng chỉ chém phụ thân Liễu Đan Nhạn, tha mẫu thân nàng ta cùng tính mạng những người khác, lưu đày đến phương bắc, mà Liễu Đan Nhạn phải lập lời thề độc, cuộc đời này chỉ toàn tâm toàn ý chiếu cố đại ca, vĩnh viễn không được hỏi đến những chuyện khác…”
“Nói cách khác, cuộc đời này của nàng ta chỉ có thể vì đại hoàng… đại ca mà sống, nếu đại ca chán ghét mà vứt bỏ nàng, vậy…”
Lạc Chiêu Dực gật đầu, bộ dáng cũng rất không cho là đúng, bưng trà lên nhấp một miếng, lông mày nhíu chặt hơn.
“Vậy tại sao công chúa…” Mục Song Hàm không biết hình dung như thế nào, ngập ngừng mở miệng.
“Tĩnh Nghi sao, nàng ấy là vì nhị ca.” Lạc Chiêu Dực cũng không gạt nàng, trực tiếp nói với nàng.
Mục Song Hàm vẻ mặt khiếp sợ: “…”
Lạc Chiêu Dực nhéo nhéo mặt nàng, cảm thấy xúc cảm thật tốt, lại xoa xoa, bị Mục Song Hàm vỗ một cái, mới lạnh nhạt nói:
“Trước đó Liễu Đan Nhạn cùng nhị ca có một đoạn tình cảm, chính là loại sắp định chuyện chung thân, nhưng sau khi xảy ra chuyện, Liễu Đan Nhạn cảm thấy nhị ca thế yếu không giúp được nàng ta, liền xoay người đi quyến rũ người khác… Nữ nhân này giỏi nhất là gió chiều nào theo chiều ấy, ai ngờ bị nhị ca và Tĩnh Nghi bắt gặp tại chỗ, mà Tĩnh Nghi luôn thích nhị ca, cho nên về sau nàng có thể đoán được.”
Thật là một vở kịch cẩu huyết… Đợi chút! Nàng nghe được cái gì? Tĩnh Nghi công chúa thích… Nhị hoàng tử?
Mục Song Hàm cố gắng kéo căng vẻ mặt, nhưng mà cũng vô ích, sau đó vẻ mặt liền vỡ, khó có thể tin nói: “Công chúa, công chúa sao lại thích nhị ca? Bọn họ, bọn họ không phải là…”
“A, ” Lạc Chiêu Dực thưởng thức nét mặt nàng biến hóa đủ rồi, lúc này dường như mới nhớ tới, cười cười, “Tĩnh Nghi không phải là con gái ruột của phụ hoàng, ta chưa nói với nàng sao?”
Mục Song Hàm ngẩn ngơ, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn hắn, kéo tay hắn qua liền… Hung hăng cắn!
“…” Bởi vậy Lạc Chiêu Dực cảm thấy thái tử phi nhà hắn nhất định là cầm tinh con chó.
Thóang cái đã ba ngày sau, là ngày thái tử phi lại mặt.
So sánh với việc giống trống khua chiên phong tỏa đường phố, cấm quân hộ vệ đi theo, trở thành con khỉ bị người vây xem gì đó… Mục Song Hàm bày tỏ lúc thành thân trải qua một lần là đủ rồi, nàng vẫn thích an phận một chút.
Đương nhiên phần an phận này vẫn hù đến cha mẹ nàng…
Mục Bách cùng Từ thị đếm ngày, hôm nay đặc biệt còn là hưu mộc, tất cả mọi việc đều chuẩn bị thỏa đáng, vừa nghe hạ nhân vào thông báo nói là thái tử phi lại mặt, vội vội vàng vàng ra cửa chào đón, cần phải lễ nghi chu toàn, không để cho khuê nữ nhà mình mất mặt.
Kết quả còn chưa đi tới cửa, liền thấy thái tử cùng khuê nữ nhà mình tay nắm tay, từ từ đi tới, hai người đều là một thân trang phục đơn giản, trên mặt đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng, bầu không khí thập phần tốt đẹp – – nếu như bỏ qua chuyện sau lưng là Trần Trầm cùng Đức Phúc đang ôm một đống lễ vật.
Mục Bách cùng Từ thị trước hết sững sờ một chút, kịp phản ứng liếc mắt nhìn nhau, dẫn người tiến lên hành lễ, “Tham kiến thái tử, thái tử phi…”
Mục Song Hàm vội vàng đỡ bọn họ, cười nói: “Cha mẹ, không có người ngoài, không cần hành lễ như vậy!” Đây là Mục Song Hàm suy tính về phương diện khác, quá nhiều người nhìn, lễ nghi không thể thiếu, nhưng nàng thật sự không muốn cha mẹ hành lễ với mình, không để cho người đi theo mới tự tại nhất.
Mục Bách nhíu nhíu mày, lặng lẽ nháy mắt với khuê nữ, ý là… Đây là quy củ, thái tử điện hạ còn ở đây, đừng làm theo ý con a.
Mục Song Hàm nghiêng nghiêng đầu, lôi kéo cánh tay Lạc Chiêu Dực, “Điện hạ?”
Lạc Chiêu Dực đang bảo hai người Trần Trầm đặt đồ xuống, nghe vậy liền tự mình đỡ nhị lão đến đại sảnh bên trong ngồi, ” Lời A Hàm rất đúng, người trong nhà không cần đa lễ.”
“Mời điện hạ ngồi trước, ” Mục Bách vội vàng đưa tay ra, cười khổ nói: “Tiểu nữ tuổi còn bé, có chút tùy hứng, điện hạ ngàn vạn không cần so đo với con bé…”
Mục Song Hàm vốn đang ngồi rất nghiêm chỉnh, vừa nghe liền không nhịn được cười khúc khích, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Chân mày Mục Bách càng nhíu chặt hơn, lại lo lắng cho nàng, liền cố ý nghiêm mặt dạy dỗ nàng: “Cười cái gì, không có quy củ!”
“Không phải, cha, ngài yên tâm, con dù tùy hứng cũng không sánh bằng thái tử điện hạ, ” Mục Song Hàm nháy mắt mấy cái với Lạc Chiêu Dực, “Điện hạ, chàng nói có đúng không?”
“A Hàm, sao lại nói chuyện với điện hạ như vậy!” Từ thị cũng khẩn trương.
Lạc Chiêu Dực cảm thấy buồn cười, thấy vậy liền nghiêm mặt nói: “Không ngại, A Hàm ngây thơ thẳng thắn, cô thích nàng tính tình ngay thẳng.”
Mục Bách và Từ thị: Ồ, ngây thơ thẳng thắn? Thái tử đang nói khuê nữ nhà bọn họ sao?
Mục Song Hàm suy nghĩ một chút, kéo Từ thị về phía hậu viện vào phòng nói chuyện, không có nàng ở đây, cha nàng cùng thái tử nói chút chính sự có lẽ sẽ thoải mái hơn, về phần nương nàng, khẳng định càng muốn cùng nàng trò chuyện riêng.
Quả nhiên, trở về trong phòng, Từ thị lập tức thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt có chút nghiêm túc, kéo nàng hỏi: “A Hàm, trong cung như thế nào?”
“Nương, người yên tâm, con hết thảy đều tốt, người nói với cha một chút, để ông cũng không cần quá lo lắng, ” Bên môi Mục Song Hàm mỉm cười, chân thành nói: “Thái tử điện hạ đối với con rất tốt.”
Trong mắt Từ thị cũng toát ra vui vẻ, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, thấy nàng mặt mày rạng rỡ, càng thêm tươi đẹp, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, thật là hài tử ngốc, đâu chỉ là rất tốt, nếu không phải thật lòng yêu thích, có thể nào dung túng đến vậy?
Nhưng mà Từ thị lo lắng không phải là thái tử đối với nàng tốt hay không tốt, mà là đạo lý hoa đẹp cũng có lúc tàn.
Dừng một chút, Từ thị hạ thấp giọng, hỏi: “Con gả vào Đông cung, có nhìn thấy người khác hầu hạ thái tử không?”
Thật ra bà muốn hỏi là thị thiếp thái tử, chỉ là cần hỏi uyển chuyển chút, Mục Song Hàm không phát giác gì, còn cười lại với bà: “Đông cung là chỗ thái tử ở, cung nữ thái giám đều rất nhiều, tùy ý cũng có thể nhìn thấy.”
Từ thị có chút ý nghĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đến gần bên tai nàng nhẹ nói vài câu, Mục Song Hàm ngẩn ngơ, sau đó gãi gãi đầu, hơi đỏ mặt, cũng nhỏ giọng nói: “Không có, thái tử điện hạ tương đối… Giữ mình trong sạch?” Dù sao Lạc Chiêu Dực cũng không cho cung nữ đến gần mặc quần áo …
Mục Song Hàm đối với chuyện này có chút hiếu kỳ, lại đoán có thể là hoàng hậu làm cho thái tử đối với nữ nhân có bóng ma trong lòng, mà nàng đánh bậy đánh bạ lại thành người đặc biệt trong lòng hắn? Lạc Chiêu Dực luôn nói khi còn bé nàng nhanh hơn người khác một bước, nhưng trên thực tế, nàng thật sự không thể hiểu được QAQ
Từ thị cũng không biết nói gì, khuê nữ tùy ý như vậy, đến tột cùng là làm sao hấp dẫn được thái tử? Hơn nữa trong Đông cung của thái tử vậy mà còn sạch sẽ hơn cả nhà phú quý bình thường? Chẳng lẽ đây là người ngốc có phúc của người ngốc trong truyền thuyết?
Dù sao Đức Phúc vẫn tin, hơn nữa hiện tại hắn khóc không ra nước mắt, đến tột cùng là nghe thái tử điện hạ hay là nghe thái tử phi? Đương nhiên vì muốn tốt cho thái tử điện hạ, trong tâm tư hắn hy vọng thái tử phi toàn thắng !
Điều kiện tiên quyết là... Thái tử phi có thể chỉnh sửa được thái tử.
"Không đổi!" Lạc Chiêu Dực không vui : "Cô chỉ thích trà thêm ba muỗng đường!"
Mục Song Hàm nghiêng đầu hỏi Đức Phúc: "Muỗng lớn cỡ nào?"
"Hồi thái tử phi, chính là... So với ngón cái thì hơi lớn hơn một chút..." Đức Phúc dè dặt cười.
Ha ha đi.
Mục Song Hàm liền nhìn chén trà khéo léo đẹp đẽ không nói lời nào, vẻ mặt "không thể yêu nổi" nhàm chán.
"Không phải chỉ là một ly trà thôi sao, chút chuyện nhỏ này cũng đáng để nàng so đo?" Lạc Chiêu Dực hắng giọng một cái, nhéo nhéo cằm nàng, "Cười một cái!"
Mục Song Hàm bình tĩnh nghiêng đầu cười cười, rồi sau đó bình tĩnh cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch - - mẹ nó, tư vị này quả thực.
"Nàng làm gì vậy ?!"
"Điện hạ hiện thời đã là phu quân của Song Hàm, Song Hàm tất nhiên phải cùng điện hạ 'đồng cam cộng khổ', " Mục Song Hàm thản nhiên nói: "Về sau điện hạ ăn cái gì, uống gì, Song Hàm cũng giống vậy."
Lạc Chiêu Dực lập tức nhíu lông mày, không cần suy nghĩ nói ngay: "Không được!"
Mục Song Hàm hỏi ngược lại: "Vì sao không được?"
Lạc Chiêu Dực lạnh mặt, liếc nhìn nàng, hồi lâu hừ nói: "Xem ra nàng cũng không phải là ngốc như vậy, biết rõ cô không bỏ được nàng."
Mục Song Hàm: "..."
Trầm mặc một lát, Lạc Chiêu Dực hời hợt giải thích: "Lúc mới vừa hiểu chuyện, mẫu hậu đều là tự mình xuống bếp, nhưng đồ bà làm vĩnh viễn chỉ có một hương vị, khó ăn khó tả, khi đó ta cho rằng đồ ăn khắp thiên hạ đều đắng, cho đến một ngày, ta lén chạy tới Ngự thiện phòng chơi, có một lão thái giám làm cho ta một chén chè hạt sen, thật sự là ngọt đến tâm can... Về sau ta dọn ra khỏi Phượng Nghi Cung, thói quen thích ngọt lại không đổi được."
Mục Song Hàm im lặng, đột nhiên cũng không biết nên nói gì, xem ra quan hệ giữa hoàng hậu cùng thái tử so với nàng tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn, Mục Song Hàm cảm giác, hoàng hậu một mặt yêu thương thái tử, một mặt lại căm hận hắn... Đương nhiên đây chỉ là cảm giác, nàng cũng không xác định.
"Vậy, vậy thật sự không thể đổi sao?" Mục Song Hàm kéo kéo ống tay áo, giọng nói mềm yếu đi rất nhiều.
Lạc Chiêu Dực thần sắc nghiêm túc, "Nếu mỗi ngày nàng chủ động hôn ta một cái, ta có thể vì nàng thay đổi bất cứ chuyện gì."
Mục Song Hàm: "..."
Nàng bình tĩnh phân phó Đức Phúc: "Đi đổi trà."
Đức Phúc cầm cái ly vội vã xoay người, suýt nữa vướng chân mà ngã.
Lạc Chiêu Dực một tay chống cằm, nửa cong mắt, lười biếng nhìn nàng, vẻ mong đợi trong mắt ẩn giấu vô cùng tốt.
Mục Song Hàm chớp mắt, dư quang liếc thấy không có người nhìn qua đây, nhanh chóng tiến đến khóe miệng hắn hôn một cái, sau đó nghiêm trang ngồi trở lại, thong thả ung dung uống trà - - nếu như bỏ qua gò má ửng đỏ của nàng, vẫn là tương đối bình tĩnh.
Chờ Đức Phúc đổi trà đến, chỉ thấy vẻ mặt thái tử nhàn nhạt nhìn thái tử phi, từ bên tai trở xuống lại đỏ một mảnh, tựa như một con mèo lớn tự phụ, được vuốt lông thoải mái không thôi, hết lần này tới lần khác còn muốn duy trì bộ dáng cao ngạo, hoàn toàn không biết cái đuôi đang vểnh cao kia đã bán đứng hắn.
Đức Phúc vội vàng cúi đầu, để trà xuống, biết điều lui ra.
"Điện hạ, lúc trước chàng nói đại hoàng phi là nữ nhi tội thần, đây là có chuyện gì?" Mục Song Hàm cố gắng tìm một đề tài nghiêm túc.
Lạc Chiêu Dực suy nghĩ một chút, trước hỏi nàng: “Nàng biết Tây Di chứ?"
Mục Song Hàm gật đầu, Tây Di là bộ lạc cường thịnh nhất nằm cạnh Đại Cảnh, tộc nhân đó mấy đời ở trên thảo nguyên rộng lớn, cơ hồ là thuần thú sư trời sinh, nhưng bọn họ thờ phụng thánh nữ, không thích chinh chiến sát phạt, có chút không tranh quyền thế.
"Giống như Đại Cảnh, Tây Di cũng có nội loạn, phụ thân của Liễu Đan Nhạn vốn là sứ thần phụ hoàng phái đi Tây Di, nhưng hắn ở Tây Di nhiều năm, lại bị người mê hoặc, cùng phản tặc Tây Di làm bạn, trộm cắp tiết lộ cơ mật Đại Cảnh, năm đó hại rất nhiều người, vốn là tội lớn xét nhà diệt tộc, nhưng Liễu Đan Nhạn lại được đại ca để ý..” Nói đến đây, Lạc Chiêu Dực nhíu nhíu mày, mới nói tiếp: “Đại ca ngốc nhiều năm, chưa bao giờ mãnh liệt kiên trì với người nào đó như vậy, tổ mẫu không đành lòng, liền khuyên phụ hoàng… Cuối cùng chỉ chém phụ thân Liễu Đan Nhạn, tha mẫu thân nàng ta cùng tính mạng những người khác, lưu đày đến phương bắc, mà Liễu Đan Nhạn phải lập lời thề độc, cuộc đời này chỉ toàn tâm toàn ý chiếu cố đại ca, vĩnh viễn không được hỏi đến những chuyện khác…”
“Nói cách khác, cuộc đời này của nàng ta chỉ có thể vì đại hoàng… đại ca mà sống, nếu đại ca chán ghét mà vứt bỏ nàng, vậy…”
Lạc Chiêu Dực gật đầu, bộ dáng cũng rất không cho là đúng, bưng trà lên nhấp một miếng, lông mày nhíu chặt hơn.
“Vậy tại sao công chúa…” Mục Song Hàm không biết hình dung như thế nào, ngập ngừng mở miệng.
“Tĩnh Nghi sao, nàng ấy là vì nhị ca.” Lạc Chiêu Dực cũng không gạt nàng, trực tiếp nói với nàng.
Mục Song Hàm vẻ mặt khiếp sợ: “…”
Lạc Chiêu Dực nhéo nhéo mặt nàng, cảm thấy xúc cảm thật tốt, lại xoa xoa, bị Mục Song Hàm vỗ một cái, mới lạnh nhạt nói:
“Trước đó Liễu Đan Nhạn cùng nhị ca có một đoạn tình cảm, chính là loại sắp định chuyện chung thân, nhưng sau khi xảy ra chuyện, Liễu Đan Nhạn cảm thấy nhị ca thế yếu không giúp được nàng ta, liền xoay người đi quyến rũ người khác… Nữ nhân này giỏi nhất là gió chiều nào theo chiều ấy, ai ngờ bị nhị ca và Tĩnh Nghi bắt gặp tại chỗ, mà Tĩnh Nghi luôn thích nhị ca, cho nên về sau nàng có thể đoán được.”
Thật là một vở kịch cẩu huyết… Đợi chút! Nàng nghe được cái gì? Tĩnh Nghi công chúa thích… Nhị hoàng tử?
Mục Song Hàm cố gắng kéo căng vẻ mặt, nhưng mà cũng vô ích, sau đó vẻ mặt liền vỡ, khó có thể tin nói: “Công chúa, công chúa sao lại thích nhị ca? Bọn họ, bọn họ không phải là…”
“A, ” Lạc Chiêu Dực thưởng thức nét mặt nàng biến hóa đủ rồi, lúc này dường như mới nhớ tới, cười cười, “Tĩnh Nghi không phải là con gái ruột của phụ hoàng, ta chưa nói với nàng sao?”
Mục Song Hàm ngẩn ngơ, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn hắn, kéo tay hắn qua liền… Hung hăng cắn!
“…” Bởi vậy Lạc Chiêu Dực cảm thấy thái tử phi nhà hắn nhất định là cầm tinh con chó.
Thóang cái đã ba ngày sau, là ngày thái tử phi lại mặt.
So sánh với việc giống trống khua chiên phong tỏa đường phố, cấm quân hộ vệ đi theo, trở thành con khỉ bị người vây xem gì đó… Mục Song Hàm bày tỏ lúc thành thân trải qua một lần là đủ rồi, nàng vẫn thích an phận một chút.
Đương nhiên phần an phận này vẫn hù đến cha mẹ nàng…
Mục Bách cùng Từ thị đếm ngày, hôm nay đặc biệt còn là hưu mộc, tất cả mọi việc đều chuẩn bị thỏa đáng, vừa nghe hạ nhân vào thông báo nói là thái tử phi lại mặt, vội vội vàng vàng ra cửa chào đón, cần phải lễ nghi chu toàn, không để cho khuê nữ nhà mình mất mặt.
Kết quả còn chưa đi tới cửa, liền thấy thái tử cùng khuê nữ nhà mình tay nắm tay, từ từ đi tới, hai người đều là một thân trang phục đơn giản, trên mặt đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng, bầu không khí thập phần tốt đẹp – – nếu như bỏ qua chuyện sau lưng là Trần Trầm cùng Đức Phúc đang ôm một đống lễ vật.
Mục Bách cùng Từ thị trước hết sững sờ một chút, kịp phản ứng liếc mắt nhìn nhau, dẫn người tiến lên hành lễ, “Tham kiến thái tử, thái tử phi…”
Mục Song Hàm vội vàng đỡ bọn họ, cười nói: “Cha mẹ, không có người ngoài, không cần hành lễ như vậy!” Đây là Mục Song Hàm suy tính về phương diện khác, quá nhiều người nhìn, lễ nghi không thể thiếu, nhưng nàng thật sự không muốn cha mẹ hành lễ với mình, không để cho người đi theo mới tự tại nhất.
Mục Bách nhíu nhíu mày, lặng lẽ nháy mắt với khuê nữ, ý là… Đây là quy củ, thái tử điện hạ còn ở đây, đừng làm theo ý con a.
Mục Song Hàm nghiêng nghiêng đầu, lôi kéo cánh tay Lạc Chiêu Dực, “Điện hạ?”
Lạc Chiêu Dực đang bảo hai người Trần Trầm đặt đồ xuống, nghe vậy liền tự mình đỡ nhị lão đến đại sảnh bên trong ngồi, ” Lời A Hàm rất đúng, người trong nhà không cần đa lễ.”
“Mời điện hạ ngồi trước, ” Mục Bách vội vàng đưa tay ra, cười khổ nói: “Tiểu nữ tuổi còn bé, có chút tùy hứng, điện hạ ngàn vạn không cần so đo với con bé…”
Mục Song Hàm vốn đang ngồi rất nghiêm chỉnh, vừa nghe liền không nhịn được cười khúc khích, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Chân mày Mục Bách càng nhíu chặt hơn, lại lo lắng cho nàng, liền cố ý nghiêm mặt dạy dỗ nàng: “Cười cái gì, không có quy củ!”
“Không phải, cha, ngài yên tâm, con dù tùy hứng cũng không sánh bằng thái tử điện hạ, ” Mục Song Hàm nháy mắt mấy cái với Lạc Chiêu Dực, “Điện hạ, chàng nói có đúng không?”
“A Hàm, sao lại nói chuyện với điện hạ như vậy!” Từ thị cũng khẩn trương.
Lạc Chiêu Dực cảm thấy buồn cười, thấy vậy liền nghiêm mặt nói: “Không ngại, A Hàm ngây thơ thẳng thắn, cô thích nàng tính tình ngay thẳng.”
Mục Bách và Từ thị: Ồ, ngây thơ thẳng thắn? Thái tử đang nói khuê nữ nhà bọn họ sao?
Mục Song Hàm suy nghĩ một chút, kéo Từ thị về phía hậu viện vào phòng nói chuyện, không có nàng ở đây, cha nàng cùng thái tử nói chút chính sự có lẽ sẽ thoải mái hơn, về phần nương nàng, khẳng định càng muốn cùng nàng trò chuyện riêng.
Quả nhiên, trở về trong phòng, Từ thị lập tức thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt có chút nghiêm túc, kéo nàng hỏi: “A Hàm, trong cung như thế nào?”
“Nương, người yên tâm, con hết thảy đều tốt, người nói với cha một chút, để ông cũng không cần quá lo lắng, ” Bên môi Mục Song Hàm mỉm cười, chân thành nói: “Thái tử điện hạ đối với con rất tốt.”
Trong mắt Từ thị cũng toát ra vui vẻ, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, thấy nàng mặt mày rạng rỡ, càng thêm tươi đẹp, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, thật là hài tử ngốc, đâu chỉ là rất tốt, nếu không phải thật lòng yêu thích, có thể nào dung túng đến vậy?
Nhưng mà Từ thị lo lắng không phải là thái tử đối với nàng tốt hay không tốt, mà là đạo lý hoa đẹp cũng có lúc tàn.
Dừng một chút, Từ thị hạ thấp giọng, hỏi: “Con gả vào Đông cung, có nhìn thấy người khác hầu hạ thái tử không?”
Thật ra bà muốn hỏi là thị thiếp thái tử, chỉ là cần hỏi uyển chuyển chút, Mục Song Hàm không phát giác gì, còn cười lại với bà: “Đông cung là chỗ thái tử ở, cung nữ thái giám đều rất nhiều, tùy ý cũng có thể nhìn thấy.”
Từ thị có chút ý nghĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đến gần bên tai nàng nhẹ nói vài câu, Mục Song Hàm ngẩn ngơ, sau đó gãi gãi đầu, hơi đỏ mặt, cũng nhỏ giọng nói: “Không có, thái tử điện hạ tương đối… Giữ mình trong sạch?” Dù sao Lạc Chiêu Dực cũng không cho cung nữ đến gần mặc quần áo …
Mục Song Hàm đối với chuyện này có chút hiếu kỳ, lại đoán có thể là hoàng hậu làm cho thái tử đối với nữ nhân có bóng ma trong lòng, mà nàng đánh bậy đánh bạ lại thành người đặc biệt trong lòng hắn? Lạc Chiêu Dực luôn nói khi còn bé nàng nhanh hơn người khác một bước, nhưng trên thực tế, nàng thật sự không thể hiểu được QAQ
Từ thị cũng không biết nói gì, khuê nữ tùy ý như vậy, đến tột cùng là làm sao hấp dẫn được thái tử? Hơn nữa trong Đông cung của thái tử vậy mà còn sạch sẽ hơn cả nhà phú quý bình thường? Chẳng lẽ đây là người ngốc có phúc của người ngốc trong truyền thuyết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.