Chương 69: Mạo hiểm
Ninh Dung Huyên
30/10/2019
Edit+Beta: Anky
Lạc Chiêu Dực không nể mặt trào phúng làm sắc mặt Liêu Nhã Lam biến hóa, có chút khó xử, trong lòng nàng ta cảm thấy một người có thể lên làm vua của một nước, đều nên khéo đưa đẩy lõi đời, giỏi về tâm kế mới phải, nào có tính tình hỉ nộ vô thường đến như vậy ?
Nàng ta nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đến cái đình cách đó không xa, nhân tiện nói: “Chiêu đế bệ hạ thánh minh, Nhã Lam có phải đang lừa gạt bệ hạ hay không, bệ hạ nghe xong lại kết luận cũng không muộn.” Nói xong, nàng ta cúi người làm động tác tay.
Lạc Chiêu Dực nhìn nàng ta một cái, “Cũng được.”
Hai người ở trong đình ngồi xuống, Liêu Nhã Lam do dự liếc nhìn Đức Phúc, Lạc Chiêu Dực khoát tay, Đức Phúc cúi người lui ra.
“Nói đi.” Trong tay Lạc Chiêu Dực thưởng thức một khối ngọc thạch ôn nhuận, bộ dáng có chút không quan tâm tới, nhìn qua cũng không phải rất để ý điều Liêu Nhã Lam muốn nói.
Lần trước ở Chiêu Minh Điện, Liêu Nhã Lam cách xa hắn, lúc này cùng ngồi xuống bên cạnh hắn, liếc thấy hắn dung tư hoa mỹ, rực rỡ như nắng gắt, trời sinh một đôi mắt màu lam, đến yêu dị mê người, hết lần này tới lần khác ánh mắt lại thanh thấu, có loại cảm giác lắng đọng tất cả u tĩnh, nhìn lại chính là, khiến người ta rất khó quên… Phù hợp với lời tiên đoán, nếu nói là phong thái thiên nhân cũng không quá đáng.
Sống ở Tây Di, sinh trưởng ở Tây Di, Liêu Nhã Lam lại là người rất ít có cơ hội đến thần điện thánh nữ thờ phụng nhất, nhưng lúc này, tín ngưỡng từ nhỏ được truyền thụ đột nhiên vọt lên, trong nội tâm nàng ta chợt sợ hãi, cũng không nhịn được mà ngẩn người.
Nàng ta vội vã cúi thấp đầu, đè xuống cảm xúc đột nhiên xuất hiện, cười nói: “Xin hỏi bệ hạ đối với chuyện Nhã Lam sắp nói biết rõ bao nhiêu?”
Lạc Chiêu Dực hừ lạnh, “Ngươi cần phải rõ ràng, bây giờ là ngươi cầu xin trẫm nghe ngươi nói chuyện, mà không phải ngươi đang chất vấn trẫm!”
“… Là Nhã Lam không phải, bệ hạ chớ trách, ” Liêu Nhã Lam dừng một chút, mới chậm rãi nói: “Tuy là người Tây Di, Nhã Lam từ nhỏ lại hâm mộ Đại Cảnh phồn thịnh, vẫn nghĩ, nếu hai bên vĩnh viễn không tranh chấp, hữu hảo lui tới thì tốt bao nhiêu, như vậy dân chúng Tây Di cũng không cần cả đời đều bị nhốt trên thảo nguyên, chỉ có thể tưởng tượng thấy trời cao đất rộng trong đầu… Lần này thật vất vả tranh được cơ hội đến hòa thân, Nhã Lam là muốn cùng bệ hạ cầu xin một cục diện thắng lợi chung.”
Lạc Chiêu Dực nhíu mày, không lên tiếng.
“Tây Di thờ phụng thánh nữ, nhưng mà trong lịch sử thánh nữ đều xuất thân từ bộ tộc Mạc thị, người Tây Di cũng chỉ tôn thờ huyết thống thuần khiết của Mạc thị, nhưng Mạc thị ở trong nội loạn đã bị diệt sạch, hiện thời chỉ còn lại một người, ” Liêu Nhã Lam ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của hắn, không có lẩn tránh nữa, “Đó chính là ngài, Chiêu Đế bệ hạ.”
“Cho nên?”
“Bệ hạ, ngài cũng biết, Nhã Lam xuất thân từ bộ tộc Liêu thị hiện thời đang khống chế Tây Di, nhưng Liêu thị không cách nào phục chúng, cứ thế mãi, không chỉ Tây Di nội loạn không ngừng, cũng sẽ uy hiếp đến biên giới Đại Cảnh… Nếu Nhã Lam có thể cùng bệ hạ sinh hạ hài tử huyết mạch chính thống, nàng sẽ trở thành thánh nữ Tây Di tôn quý, cũng là công chúa đắc lực nhất của ngài, nàng sẽ trở thành đầu mối then chốt hợp nhất Đại Cảnh và Tây Di… Ít nhất trong lúc ngài tại vị, vĩnh viễn không cần vì vấn đề của Tây Di mà khổ não, ngài nghĩ xem, so với chiến tranh nổi lên bốn phía, gió lửa khói động, đây chẳng phải là biện pháp tốt nhất?”
Liêu Nhã Lam từng chữ khẩn thiết, tựa như đã chứng kiến tương lai như vậy, kích động trong mắt đều mang theo thủy quang.
Một tay Lạc Chiêu Dực chống cằm, che lại khóe miệng hơi co rút, hắn cũng lười phải đánh giá tố chất thần kinh của nữ nhân này, chỉ muốn tặng bốn chữ “Mơ mộng hão huyền” thật lớn cho nàng ta!
Trên thực tế, hắn thật muốn bẻ gãy yết hầu Liêu Nhã Lam, con cái bị cha mẹ tính kế, hoàng đế bệ hạ từng nhận thức qua loại đau khổ này, đối với loại nữ nhân lấy hài tử làm công cụ này quả thực ghê tởm đến mức tận cùng … Đáng tiếc Liêu Nhã Lam hoàn toàn không biết rõ ràng.
Lạc Chiêu Dực yên lặng chớp mắt một cái, Liêu Nhã Lam cho rằng hắn đang trầm tư, cũng không quấy rầy, hồi lâu, lại nghe hắn lạnh lùng hỏi một vấn đề không liên quan khác: “Ngươi biết Phùng Như không?”
Trong lòng Liêu Nhã Lam vừa động, trên mặt làm ra vẻ khó hiểu.
“Nàng ta là người Tây Di, vốn là nữ quan bên cạnh mẫu hậu trẫm, lại phản bội thậm chí hại chết phụ hoàng mẫu hậu của trẫm, trẫm vẫn muốn giết nàng ta!” Lạc Chiêu Dực thản nhiên nói: “Ngươi nói đại nghĩa lẫm liệt như vậy, nhưng Phùng Như người này lại làm trẫm không thể không hoài nghi ngươi, hoài nghi mục đích của Tây Di, muốn cho trẫm tin tưởng ngươi, có thể, trừ phi… Ngươi trước làm cho trẫm nhìn thấy thành ý của ngươi.”
Ánh mắt Liêu Nhã Lam chợt lóe, còn chưa kịp suy nghĩ, thấy hắn đã đứng dậy cất tiếng gọi “Đức Phúc”, đi ra khỏi đình.
Đức Phúc vội vàng che dù bước đến đuổi kịp, Liêu Nhã Lam vội vàng đuổi theo ra, “Bệ hạ…”
Không đợi nàng ta nói cái gì, đột nhiên có vài người thị vệ đến, gấp giọng nói: “Bệ hạ, không xong! Tây Di sứ thần Liêu Đằng cùng Mục tiểu công tử đánh nhau rồi!”
“Mục Nhung và Liêu Đằng?” Lạc Chiêu Dực vừa nghe mặt liền trầm xuống, phân phó thị vệ dẫn đường, vừa đi vừa hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“… Không rõ ràng lắm, là Tống thống lĩnh dặn dò thần đến mời bệ hạ, chắc là Mục tiểu công tử tiến cung vấn an hoàng hậu nương nương, trùng hợp đụng phải Liêu sứ thần, một lời không hợp liền…”
Lạc Chiêu Dực vung tay áo một cái, “Hồ nháo!”
Dựa vào công phu của Mục Nhung, làm sao là đối thủ với Liêu Đằng? Vạn nhất bị thương, lại khiến tỷ tỷ hắn phải lo lắng… Lạc Chiêu Dực ngẩng đầu hỏi: “Hoàng hậu biết không?”
“Động tĩnh này không thể gạt được hoàng hậu nương nương, nương nương hẳn là đã trên đường tới.”
Lạc Chiêu Dực lập tức nổi cơn thịnh nộ, “Tống Dương Trần Trầm đều đang làm cái gì? Cứ đứng mà nhìn?”
Bọn thị vệ vội vàng thỉnh tội, Đức Phúc khuyên một câu, “Bệ hạ, sợ là ngăn không được…”
Tỷ võ khó ngăn, Mục Nhung cùng Liêu Đằng bên kia, chỉ sợ chen vào đi cản trở không cẩn thận làm bị thương vị Mục Tiểu công tử kia, về phần hoàng hậu bên đó, ai lại dám cản ?
Một đám đầu heo… Lạc Chiêu Dực ngay cả mắng chửi người cũng không muốn mắng.
Bên cạnh thành cung, trên nóc nhà, hai bóng người lướt đến lao đi, Trần Trầm cùng Tống Dương đều đuổi theo muốn tách hai người ra, nhưng lúc bọn họ vừa vặn đuổi tới một điểm, hai người kia liền chuyển qua một điểm khác. Dựa theo nhãn lực của Trần Trầm cùng Tống Dương, tất nhiên có thể thấy được Mục Nhung hoàn toàn không phải là đối thủ của Liêu Đằng, mà là bị Liêu Đằng mang theo, Liêu Đằng không ngừng, hắn căn bản không thoát thân được!
Bọn họ đuổi kịp Mục Nhung, lại không đuổi kịp tốc độ của Liêu Đằng.
“Liêu Đằng! Mục tiểu công tử là thân đệ đệ của hoàng hậu nương nương, ngươi tốt nhất nhanh chóng dừng tay, nếu không bệ hạ cùng nương nương đến đây, nhất định sẽ hỏi tội ngươi. ..” Tống Dương lạnh lùng quát lên.
Mục Nhung có khổ khó nói, Liêu Đằng lại giống như không nghe thấy.
Mục Song Hàm vội vã theo cung nhân tiến tới, đứng ở dưới mái hiên tránh bão tuyết, vừa nhìn tình hình này liền nóng nảy, “Đều dừng tay cho bản cung!”
Trời rất lạnh, Mục Nhung bị bức đến mồ hôi ướt cả quần áo, vừa nghe đến tiếng của Mục Song Hàm, có lòng muốn thoát thân, định lao xuống tránh đi, Liêu Đằng dư quang chợt lóe, khóe miệng gợi lên đường cong tàn nhẫn, ra vẻ đuổi theo Mục Nhung đang thoát đi xuống, chân vừa đạp, không người nào phát giác nội kình chấn động, tiếng “rắc” lặng lẽ vang lên…
Trần Trầm lỗ tai vừa động, đột nhiên lách mình bổ nhào qua, khàn giọng rống to: “Nương nương mau tránh ra!”
Nóc nhà đột nhiên sụp nứt toạc ra, gạch ngói vụn ầm ầm nện xuống.
“A – – ”
“Mau bảo vệ nương nương!”
Cung nhân đồng loạt xông lên, Xuân Miên Liễu Nhứ dựa vào gần nhất, dùng thân thể che chở Mục Song Hàm, vài tiếng kêu đau vang lên, may mà trước lúc nóc nhà hoàn toàn sụp xuống, một bóng dáng phút chốc bay tới, ôm lấy Mục Song Hàm thoát ly khỏi khu vực nguy hiểm, Đức Phúc vội vàng chạy tới che ô.
Liêu Đằng híp híp mắt.
"Có bị thương không?”
Lạc Chiêu Dực ôm Mục Song Hàm, biểu tình tức giận, một cái chớp mắt vừa rồi trái tim của hắn cũng muốn vỡ ra, Mục Song Hàm đang có thai, nếu xảy ra chuyện, vậy thật sự là một xác hai mạng, vừa nghĩ tới tình cảnh đó hắn lại muốn nổi điên… Đưa tay ném hai miếng ngọc thạch ra ngoài.
Tiếng xé gió truyền ra.
Một miếng ngọc thạch từ gò má Mục Nhung hiểm hiểm xẹt qua, hắn thoáng ngã trên mặt đất, thân thể dính tuyết, lại là một thân mồ hôi lạnh, cả người giống như mới vớt ra từ trong nước, lại tựa như lửa đốt đến mông xông qua, “Tỷ, tỷ, tỷ có sao không, tỷ…”
Lạc Chiêu Dực bận tâm Mục Song Hàm, nên nương tay đối với Mục Nhung, một miếng ngọc thạch khác lại trực tiếp hướng về phía yết hầu Liêu Đằng, con ngươi Liêu Đằng khóa chặt, dùng phản ứng bình sinh nhất nhanh chóng bay lên tránh né, nhưng cổ họng vẫn xước ra một đường vết máu, hắn thế mới biết, thì ra người có công phu sâu không lường được nhất trong hoàng cung chính là vị Chiêu Đế bệ hạ trẻ tuổi này!
Thực sự làm cho người khó có thể tin!
Mục Song Hàm chưa tỉnh hồn, che lấy bụng, tim đập dồn dập, khẽ thở phì phò, vội vàng nghiêng đầu, thấy Xuân Miên Liễu Nhứ được thị vệ cứu ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dưới chân một trận vô lực – – sao nàng lại luôn gặp phải những chuyện tệ hại này?
“A Hàm?” Lạc Chiêu Dực phát giác lòng bàn tay nàng lạnh buốt một mảnh, vội vàng cầm tay nàng, “A Hàm, nàng nói gì đi…”
Lúc trước có nguy hiểm nữa Mục Song Hàm cũng có thể kịp thời tỉnh táo lại, hiện thời có hài tử, lần đầu cảm nhận được cái loại cảm giác sợ hãi đến run rẩy đó, nàng lắc đầu, giọng nói run rẩy, “Bệ hạ, thiếp, thiếp từ từ đã…”
Lạc Chiêu Dực hít sâu một hơi, xoay người lại nhìn về phía Liêu Đằng và Mục Nhung lạnh như băng nói: “Đều lăn lại đây cho trẫm!”
“Tỷ, ” Mục Nhung cũng bị dọa mặt không còn chút máu, quỳ gối phía trước bọn họ, vừa thẹn vừa hối hận lại vừa giận, thanh âm nghẹn ngào, “A tỷ, thực xin lỗi, đều là đệ không tốt…” Giọng nói của hắn bỗng nhiên dừng lại, phút chốc quay đầu nhìn về phía Liêu Đằng, cực kỳ oán hận nói: “Đều là ngươi, ta cũng không muốn đánh với ngươi, vì sao ngươi quấn lấy ta không buông? Ngươi, ngươi cố ý phải không?”
Liêu Đằng hành lễ với Lạc Chiêu Dực, toàn thân xóa không được lệ khí sắc bén, đâu ra đấy nói: “Chiêu Đế bệ hạ minh giám, chuyện này không liên quan đến ta, là vị Mục tiểu công tử này động thủ trước, trong lúc đánh nhau giẫm đạp nóc nhà sụp đổ trúng hoàng hậu nương nương, chỉ là ngoài ý muốn…”
Lạc Chiêu Dực một cước đá qua, Liêu Đằng muốn quay đầu tránh, liền nghe Liêu Nhã Lam chạy tới, hàm chứa cảnh cáo gọi một tiếng: “Liêu Đằng!”
Hắn lập tức không động, đầu gối bị Lạc Chiêu Dực dùng nội lực thâm hậu đạp một cái, tuy hắn cũng âm thầm dùng nội lực chống đỡ, nhưng không tránh khỏi quỳ rạp xuống đất, hắn siết lòng bàn tay, cúi đầu che giấu sát ý nồng đậm.
Vẻ mặt Lạc Chiêu Dực chứa sát ý, cười lạnh một tiếng: “Trẫm cũng không biết kiến trúc trong cung này yếu ớt như thế, một chân giẫm có thể sụp đổ, được, ngươi giẫm lại một cái cho trẫm xem thử một chút?”
“Chiêu Đế bệ hạ…”
Lời nói của Liêu Đằng bị Liêu Nhã Lam chạy tới cắt đứt, Liêu Nhã Lam ở phía trước Liêu Đằng quỳ xuống, một bộ dáng lo lắng, nói: “Bệ hạ, việc này có thể từ từ tra hỏi, vẫn nên mời thái y bắt mạch trước cho hoàng hậu nương nương ạ.”
Nói xong, Liêu Nhã Lam tay vòng ra sau lưng lặng lẽ hướng Liêu Đằng làm thủ thế, mặc dù Liêu Đằng bất mãn, cũng chỉ tạm thời ngậm miệng trước.
“Cút ngay!”
Liêu Nhã Lam ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng, liền bị một đạo kình phong đẩy qua một bên ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy ngũ tạng đều bị đốt cháy, đau đến nói không ra lời, nàng… Bọn họ nghĩ vô số kế hoạch, phương thức giải vây, duy nhất không đoán được chính là tầm quan trọng của Mục Song Hàm đối với Lạc Chiêu Dực.
Từ sau chuyện của Văn Đế và Tòng Dung, Mục Song Hàm chính là nghịch lân của hắn.
Lạc Chiêu Dực không nể mặt trào phúng làm sắc mặt Liêu Nhã Lam biến hóa, có chút khó xử, trong lòng nàng ta cảm thấy một người có thể lên làm vua của một nước, đều nên khéo đưa đẩy lõi đời, giỏi về tâm kế mới phải, nào có tính tình hỉ nộ vô thường đến như vậy ?
Nàng ta nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đến cái đình cách đó không xa, nhân tiện nói: “Chiêu đế bệ hạ thánh minh, Nhã Lam có phải đang lừa gạt bệ hạ hay không, bệ hạ nghe xong lại kết luận cũng không muộn.” Nói xong, nàng ta cúi người làm động tác tay.
Lạc Chiêu Dực nhìn nàng ta một cái, “Cũng được.”
Hai người ở trong đình ngồi xuống, Liêu Nhã Lam do dự liếc nhìn Đức Phúc, Lạc Chiêu Dực khoát tay, Đức Phúc cúi người lui ra.
“Nói đi.” Trong tay Lạc Chiêu Dực thưởng thức một khối ngọc thạch ôn nhuận, bộ dáng có chút không quan tâm tới, nhìn qua cũng không phải rất để ý điều Liêu Nhã Lam muốn nói.
Lần trước ở Chiêu Minh Điện, Liêu Nhã Lam cách xa hắn, lúc này cùng ngồi xuống bên cạnh hắn, liếc thấy hắn dung tư hoa mỹ, rực rỡ như nắng gắt, trời sinh một đôi mắt màu lam, đến yêu dị mê người, hết lần này tới lần khác ánh mắt lại thanh thấu, có loại cảm giác lắng đọng tất cả u tĩnh, nhìn lại chính là, khiến người ta rất khó quên… Phù hợp với lời tiên đoán, nếu nói là phong thái thiên nhân cũng không quá đáng.
Sống ở Tây Di, sinh trưởng ở Tây Di, Liêu Nhã Lam lại là người rất ít có cơ hội đến thần điện thánh nữ thờ phụng nhất, nhưng lúc này, tín ngưỡng từ nhỏ được truyền thụ đột nhiên vọt lên, trong nội tâm nàng ta chợt sợ hãi, cũng không nhịn được mà ngẩn người.
Nàng ta vội vã cúi thấp đầu, đè xuống cảm xúc đột nhiên xuất hiện, cười nói: “Xin hỏi bệ hạ đối với chuyện Nhã Lam sắp nói biết rõ bao nhiêu?”
Lạc Chiêu Dực hừ lạnh, “Ngươi cần phải rõ ràng, bây giờ là ngươi cầu xin trẫm nghe ngươi nói chuyện, mà không phải ngươi đang chất vấn trẫm!”
“… Là Nhã Lam không phải, bệ hạ chớ trách, ” Liêu Nhã Lam dừng một chút, mới chậm rãi nói: “Tuy là người Tây Di, Nhã Lam từ nhỏ lại hâm mộ Đại Cảnh phồn thịnh, vẫn nghĩ, nếu hai bên vĩnh viễn không tranh chấp, hữu hảo lui tới thì tốt bao nhiêu, như vậy dân chúng Tây Di cũng không cần cả đời đều bị nhốt trên thảo nguyên, chỉ có thể tưởng tượng thấy trời cao đất rộng trong đầu… Lần này thật vất vả tranh được cơ hội đến hòa thân, Nhã Lam là muốn cùng bệ hạ cầu xin một cục diện thắng lợi chung.”
Lạc Chiêu Dực nhíu mày, không lên tiếng.
“Tây Di thờ phụng thánh nữ, nhưng mà trong lịch sử thánh nữ đều xuất thân từ bộ tộc Mạc thị, người Tây Di cũng chỉ tôn thờ huyết thống thuần khiết của Mạc thị, nhưng Mạc thị ở trong nội loạn đã bị diệt sạch, hiện thời chỉ còn lại một người, ” Liêu Nhã Lam ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của hắn, không có lẩn tránh nữa, “Đó chính là ngài, Chiêu Đế bệ hạ.”
“Cho nên?”
“Bệ hạ, ngài cũng biết, Nhã Lam xuất thân từ bộ tộc Liêu thị hiện thời đang khống chế Tây Di, nhưng Liêu thị không cách nào phục chúng, cứ thế mãi, không chỉ Tây Di nội loạn không ngừng, cũng sẽ uy hiếp đến biên giới Đại Cảnh… Nếu Nhã Lam có thể cùng bệ hạ sinh hạ hài tử huyết mạch chính thống, nàng sẽ trở thành thánh nữ Tây Di tôn quý, cũng là công chúa đắc lực nhất của ngài, nàng sẽ trở thành đầu mối then chốt hợp nhất Đại Cảnh và Tây Di… Ít nhất trong lúc ngài tại vị, vĩnh viễn không cần vì vấn đề của Tây Di mà khổ não, ngài nghĩ xem, so với chiến tranh nổi lên bốn phía, gió lửa khói động, đây chẳng phải là biện pháp tốt nhất?”
Liêu Nhã Lam từng chữ khẩn thiết, tựa như đã chứng kiến tương lai như vậy, kích động trong mắt đều mang theo thủy quang.
Một tay Lạc Chiêu Dực chống cằm, che lại khóe miệng hơi co rút, hắn cũng lười phải đánh giá tố chất thần kinh của nữ nhân này, chỉ muốn tặng bốn chữ “Mơ mộng hão huyền” thật lớn cho nàng ta!
Trên thực tế, hắn thật muốn bẻ gãy yết hầu Liêu Nhã Lam, con cái bị cha mẹ tính kế, hoàng đế bệ hạ từng nhận thức qua loại đau khổ này, đối với loại nữ nhân lấy hài tử làm công cụ này quả thực ghê tởm đến mức tận cùng … Đáng tiếc Liêu Nhã Lam hoàn toàn không biết rõ ràng.
Lạc Chiêu Dực yên lặng chớp mắt một cái, Liêu Nhã Lam cho rằng hắn đang trầm tư, cũng không quấy rầy, hồi lâu, lại nghe hắn lạnh lùng hỏi một vấn đề không liên quan khác: “Ngươi biết Phùng Như không?”
Trong lòng Liêu Nhã Lam vừa động, trên mặt làm ra vẻ khó hiểu.
“Nàng ta là người Tây Di, vốn là nữ quan bên cạnh mẫu hậu trẫm, lại phản bội thậm chí hại chết phụ hoàng mẫu hậu của trẫm, trẫm vẫn muốn giết nàng ta!” Lạc Chiêu Dực thản nhiên nói: “Ngươi nói đại nghĩa lẫm liệt như vậy, nhưng Phùng Như người này lại làm trẫm không thể không hoài nghi ngươi, hoài nghi mục đích của Tây Di, muốn cho trẫm tin tưởng ngươi, có thể, trừ phi… Ngươi trước làm cho trẫm nhìn thấy thành ý của ngươi.”
Ánh mắt Liêu Nhã Lam chợt lóe, còn chưa kịp suy nghĩ, thấy hắn đã đứng dậy cất tiếng gọi “Đức Phúc”, đi ra khỏi đình.
Đức Phúc vội vàng che dù bước đến đuổi kịp, Liêu Nhã Lam vội vàng đuổi theo ra, “Bệ hạ…”
Không đợi nàng ta nói cái gì, đột nhiên có vài người thị vệ đến, gấp giọng nói: “Bệ hạ, không xong! Tây Di sứ thần Liêu Đằng cùng Mục tiểu công tử đánh nhau rồi!”
“Mục Nhung và Liêu Đằng?” Lạc Chiêu Dực vừa nghe mặt liền trầm xuống, phân phó thị vệ dẫn đường, vừa đi vừa hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“… Không rõ ràng lắm, là Tống thống lĩnh dặn dò thần đến mời bệ hạ, chắc là Mục tiểu công tử tiến cung vấn an hoàng hậu nương nương, trùng hợp đụng phải Liêu sứ thần, một lời không hợp liền…”
Lạc Chiêu Dực vung tay áo một cái, “Hồ nháo!”
Dựa vào công phu của Mục Nhung, làm sao là đối thủ với Liêu Đằng? Vạn nhất bị thương, lại khiến tỷ tỷ hắn phải lo lắng… Lạc Chiêu Dực ngẩng đầu hỏi: “Hoàng hậu biết không?”
“Động tĩnh này không thể gạt được hoàng hậu nương nương, nương nương hẳn là đã trên đường tới.”
Lạc Chiêu Dực lập tức nổi cơn thịnh nộ, “Tống Dương Trần Trầm đều đang làm cái gì? Cứ đứng mà nhìn?”
Bọn thị vệ vội vàng thỉnh tội, Đức Phúc khuyên một câu, “Bệ hạ, sợ là ngăn không được…”
Tỷ võ khó ngăn, Mục Nhung cùng Liêu Đằng bên kia, chỉ sợ chen vào đi cản trở không cẩn thận làm bị thương vị Mục Tiểu công tử kia, về phần hoàng hậu bên đó, ai lại dám cản ?
Một đám đầu heo… Lạc Chiêu Dực ngay cả mắng chửi người cũng không muốn mắng.
Bên cạnh thành cung, trên nóc nhà, hai bóng người lướt đến lao đi, Trần Trầm cùng Tống Dương đều đuổi theo muốn tách hai người ra, nhưng lúc bọn họ vừa vặn đuổi tới một điểm, hai người kia liền chuyển qua một điểm khác. Dựa theo nhãn lực của Trần Trầm cùng Tống Dương, tất nhiên có thể thấy được Mục Nhung hoàn toàn không phải là đối thủ của Liêu Đằng, mà là bị Liêu Đằng mang theo, Liêu Đằng không ngừng, hắn căn bản không thoát thân được!
Bọn họ đuổi kịp Mục Nhung, lại không đuổi kịp tốc độ của Liêu Đằng.
“Liêu Đằng! Mục tiểu công tử là thân đệ đệ của hoàng hậu nương nương, ngươi tốt nhất nhanh chóng dừng tay, nếu không bệ hạ cùng nương nương đến đây, nhất định sẽ hỏi tội ngươi. ..” Tống Dương lạnh lùng quát lên.
Mục Nhung có khổ khó nói, Liêu Đằng lại giống như không nghe thấy.
Mục Song Hàm vội vã theo cung nhân tiến tới, đứng ở dưới mái hiên tránh bão tuyết, vừa nhìn tình hình này liền nóng nảy, “Đều dừng tay cho bản cung!”
Trời rất lạnh, Mục Nhung bị bức đến mồ hôi ướt cả quần áo, vừa nghe đến tiếng của Mục Song Hàm, có lòng muốn thoát thân, định lao xuống tránh đi, Liêu Đằng dư quang chợt lóe, khóe miệng gợi lên đường cong tàn nhẫn, ra vẻ đuổi theo Mục Nhung đang thoát đi xuống, chân vừa đạp, không người nào phát giác nội kình chấn động, tiếng “rắc” lặng lẽ vang lên…
Trần Trầm lỗ tai vừa động, đột nhiên lách mình bổ nhào qua, khàn giọng rống to: “Nương nương mau tránh ra!”
Nóc nhà đột nhiên sụp nứt toạc ra, gạch ngói vụn ầm ầm nện xuống.
“A – – ”
“Mau bảo vệ nương nương!”
Cung nhân đồng loạt xông lên, Xuân Miên Liễu Nhứ dựa vào gần nhất, dùng thân thể che chở Mục Song Hàm, vài tiếng kêu đau vang lên, may mà trước lúc nóc nhà hoàn toàn sụp xuống, một bóng dáng phút chốc bay tới, ôm lấy Mục Song Hàm thoát ly khỏi khu vực nguy hiểm, Đức Phúc vội vàng chạy tới che ô.
Liêu Đằng híp híp mắt.
"Có bị thương không?”
Lạc Chiêu Dực ôm Mục Song Hàm, biểu tình tức giận, một cái chớp mắt vừa rồi trái tim của hắn cũng muốn vỡ ra, Mục Song Hàm đang có thai, nếu xảy ra chuyện, vậy thật sự là một xác hai mạng, vừa nghĩ tới tình cảnh đó hắn lại muốn nổi điên… Đưa tay ném hai miếng ngọc thạch ra ngoài.
Tiếng xé gió truyền ra.
Một miếng ngọc thạch từ gò má Mục Nhung hiểm hiểm xẹt qua, hắn thoáng ngã trên mặt đất, thân thể dính tuyết, lại là một thân mồ hôi lạnh, cả người giống như mới vớt ra từ trong nước, lại tựa như lửa đốt đến mông xông qua, “Tỷ, tỷ, tỷ có sao không, tỷ…”
Lạc Chiêu Dực bận tâm Mục Song Hàm, nên nương tay đối với Mục Nhung, một miếng ngọc thạch khác lại trực tiếp hướng về phía yết hầu Liêu Đằng, con ngươi Liêu Đằng khóa chặt, dùng phản ứng bình sinh nhất nhanh chóng bay lên tránh né, nhưng cổ họng vẫn xước ra một đường vết máu, hắn thế mới biết, thì ra người có công phu sâu không lường được nhất trong hoàng cung chính là vị Chiêu Đế bệ hạ trẻ tuổi này!
Thực sự làm cho người khó có thể tin!
Mục Song Hàm chưa tỉnh hồn, che lấy bụng, tim đập dồn dập, khẽ thở phì phò, vội vàng nghiêng đầu, thấy Xuân Miên Liễu Nhứ được thị vệ cứu ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dưới chân một trận vô lực – – sao nàng lại luôn gặp phải những chuyện tệ hại này?
“A Hàm?” Lạc Chiêu Dực phát giác lòng bàn tay nàng lạnh buốt một mảnh, vội vàng cầm tay nàng, “A Hàm, nàng nói gì đi…”
Lúc trước có nguy hiểm nữa Mục Song Hàm cũng có thể kịp thời tỉnh táo lại, hiện thời có hài tử, lần đầu cảm nhận được cái loại cảm giác sợ hãi đến run rẩy đó, nàng lắc đầu, giọng nói run rẩy, “Bệ hạ, thiếp, thiếp từ từ đã…”
Lạc Chiêu Dực hít sâu một hơi, xoay người lại nhìn về phía Liêu Đằng và Mục Nhung lạnh như băng nói: “Đều lăn lại đây cho trẫm!”
“Tỷ, ” Mục Nhung cũng bị dọa mặt không còn chút máu, quỳ gối phía trước bọn họ, vừa thẹn vừa hối hận lại vừa giận, thanh âm nghẹn ngào, “A tỷ, thực xin lỗi, đều là đệ không tốt…” Giọng nói của hắn bỗng nhiên dừng lại, phút chốc quay đầu nhìn về phía Liêu Đằng, cực kỳ oán hận nói: “Đều là ngươi, ta cũng không muốn đánh với ngươi, vì sao ngươi quấn lấy ta không buông? Ngươi, ngươi cố ý phải không?”
Liêu Đằng hành lễ với Lạc Chiêu Dực, toàn thân xóa không được lệ khí sắc bén, đâu ra đấy nói: “Chiêu Đế bệ hạ minh giám, chuyện này không liên quan đến ta, là vị Mục tiểu công tử này động thủ trước, trong lúc đánh nhau giẫm đạp nóc nhà sụp đổ trúng hoàng hậu nương nương, chỉ là ngoài ý muốn…”
Lạc Chiêu Dực một cước đá qua, Liêu Đằng muốn quay đầu tránh, liền nghe Liêu Nhã Lam chạy tới, hàm chứa cảnh cáo gọi một tiếng: “Liêu Đằng!”
Hắn lập tức không động, đầu gối bị Lạc Chiêu Dực dùng nội lực thâm hậu đạp một cái, tuy hắn cũng âm thầm dùng nội lực chống đỡ, nhưng không tránh khỏi quỳ rạp xuống đất, hắn siết lòng bàn tay, cúi đầu che giấu sát ý nồng đậm.
Vẻ mặt Lạc Chiêu Dực chứa sát ý, cười lạnh một tiếng: “Trẫm cũng không biết kiến trúc trong cung này yếu ớt như thế, một chân giẫm có thể sụp đổ, được, ngươi giẫm lại một cái cho trẫm xem thử một chút?”
“Chiêu Đế bệ hạ…”
Lời nói của Liêu Đằng bị Liêu Nhã Lam chạy tới cắt đứt, Liêu Nhã Lam ở phía trước Liêu Đằng quỳ xuống, một bộ dáng lo lắng, nói: “Bệ hạ, việc này có thể từ từ tra hỏi, vẫn nên mời thái y bắt mạch trước cho hoàng hậu nương nương ạ.”
Nói xong, Liêu Nhã Lam tay vòng ra sau lưng lặng lẽ hướng Liêu Đằng làm thủ thế, mặc dù Liêu Đằng bất mãn, cũng chỉ tạm thời ngậm miệng trước.
“Cút ngay!”
Liêu Nhã Lam ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng, liền bị một đạo kình phong đẩy qua một bên ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy ngũ tạng đều bị đốt cháy, đau đến nói không ra lời, nàng… Bọn họ nghĩ vô số kế hoạch, phương thức giải vây, duy nhất không đoán được chính là tầm quan trọng của Mục Song Hàm đối với Lạc Chiêu Dực.
Từ sau chuyện của Văn Đế và Tòng Dung, Mục Song Hàm chính là nghịch lân của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.