Chương 19: Con Riêng
Phù Hoa
03/05/2022
Hà Tiên Dương đứng trong thang máy chỉnh sửa lại tóc tai một chút, sau đó vuốt phẳng tây trang trên người, cảm thấy không tệ lắm, lúc này mới ho khan một tiếng đi ra khỏi thang máy.
Hắn đi đến căn phòng ở lầu một, giơ tay gõ gõ cửa.
Cửa rất nhanh liền được mở ra, bên trong là một người phụ nữ với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Chủ nhân của gương mặt ấy vừa nhìn thấy người đứng ở bên ngoài cửa là Hà Tiên Dương, cô không khỏi lộ ra biểu tình vui sướng, sau đó giang hai tay nhào vào lồng ngực hắn, dùng thanh âm tràn đầy vui vẻ, nhẹ giọng nói:
“A Dương, anh đã đến rồi! Cô ta… Hôm nay cô ta về nhà, em đã nghĩ rằng anh sẽ ở nhà với cô ta”.
Nói đến câu sau, giọng nói của người phụ nữ ấy có vẻ cô đơn mà đáng thương. Hà Tiên Dương ôm lấy eo cô, đau lòng không thôi.
“Thải Kỳ, vất vả cho em rồi. Em phải biết rằng anh không hề thích Thường Mạn Tinh, chỉ là anh bị Thường gia ép buộc mới phải kết hôn với cô ta. Nếu không phải còn cần Thường gia chống lưng, anh cũng chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái, hiện tại em đã trở về bên cạnh anh, anh làm sao có thể nhìn đến người phụ nữ khác được chứ?”
Mạnh Thải Kỳ dựa vào lồng ngực hắn từ buồn thành vui, cô bật cười nói:
“Anh trước giờ đều dẻo miệng như vậy, loại lời dỗ dành con gái này không phải là sở trường của anh đó chứ?”
“Chỉ có một mình em mới có thể khiến anh cam tâm tình nguyện mà dỗ dành thôi bảo bối ạ.”
Hà Tiên Dương vừa dứt lời liền nhìn chăm chú vào Mạnh Thải Kỳ đang cúi đầu, biểu tình thẹn thùng. Hắn đột nhiên bế cô lên, mang vào phòng đóng cửa lại, hai người nhiệt tình hôn môi.
Sau khi hôn xong, Mạnh Thải Kỳ lôi kéo Hà Tiên Dương ngồi xuống ở trên sô pha, ăn nói nhỏ nhẹ dò hỏi: “A Dương, tuy rằng em rất hạnh phúc khi anh đến tìm em, nhưng mà chỗ Thường Mạn Tinh… Thật sự không có vấn đề gì sao? Chúng ta còn cần phải dựa vào cô ta để liên hệ với nhà họ Ô. Ngày mai chính là buổi đấu giá của Ô tiên sinh, lỡ như bị cô ta phát hiện, thất bại trong gang tấc…”
Hà Tiên Dương lại không cho là đúng: “Thường Mạn Tinh tính tình tệ hại tâm cao khí ngạo, mấy năm gần đây càng thêm ngu ngốc, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi sa đọa, sao có thể quản được anh? Cô ta không có khả năng biết chuyện của chúng ta! Thải Kỳ, em yên tâm đi, anh tuyệt đối không để cho cô ta phát hiện chuyện này, anh sẽ không để bất kì ai tổn thương đến em.”
Mạnh Thải Kỳ nhìn biểu tình Hà Tiên Dương chứa đầy vẻ trìu mến, cô vô cùng cảm động ừ một tiếng, dựa vào trên vai hắn. Nhưng trong lòng Mạnh Thải Kỳ cũng không cảm động giống như bên ngoài mà trái ngược lại – cô rất bình tĩnh tự hỏi bản thân.
Mấy năm trước, cha mẹ Mạnh Thải Kỳ giới thiệu cho cô một người đàn ông lớn hơn cô vài tuổi, người đàn ông ấy là một thầy giáo thành thật, quanh năm suốt tháng kiếm không được bao nhiêu tiền. Mạnh Thải Kỳ phí mấy năm trời ở bên cạnh người đàn ông kia, cũng chưa từng sinh một đứa con nào, ngày lành gì đó cũng chưa từng được trải qua, sau đó vì không thể chịu nổi một người đàn ông vừa nghèo vừa chất phác như vậy, cô quyết định ly hôn.
Tạo hoá thế nào mà cô lại gặp được người tình đầu đã nhiều năm không gặp – Hà Tiên Dương.
Mạnh Thải Kỳ có ấn tượng rất sâu với Hà Tiên Dương, dù sao cũng là người đầu tiên mà cô yêu, tình cảm thuở niên thiếu lúc nào cũng nồng nàn như vậy, cô thậm chí còn vì hắn chưa kết hôn đã có thai, còn sinh cho Hà Tiên Dương một đứa con.
Đáng tiếc đợi tình cảm che mờ lí trí tiêu tan, Mạnh Thải Kỳ dần dần nhận thức được hiện thực tàn khốc, cảm tình gì đó đều không đáng nói đến, cái mà cô muốn không phải thứ cảm tình mà cả hai người cùng trải qua nghèo khó, hoạn nạn, những ngày khổ cực đó cô đã chịu đựng đủ rồi! Thứ mà Mạnh Thải Kỳ muốn hiện tại chính là cuộc sống giàu sang phú quý, không bao giờ phải lo lắng vì tiền nữa.
Mà hết thảy những thứ này Hà Tiên Dương đều có thể cho cô! Cho nên Mạnh Thải Kỳ mới tìm mọi cách để một lần nữa “nối lại tình xưa” với Hà Tiên Dương, trở thành tình nhân của hắn.
Chẳng qua khi ở cùng Hà Tiên Dương một khoảng thời gian, Mạnh Thải Kỳ mới phát hiện một sự thật —— Công ty của Hà Tiên Dương chỉ được cái vẻ bề ngoài, thật sự nó kinh doanh không hề tốt, chỉ có thể dựa vào nhà vợ cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ.
Hà Tiên Dương thật sự không phải là người có tiền gì cả, tất cả tiền của hắn đều là do người đàn bà Thường Mạn Tinh kia cho!
Mạnh Thải Kỳ không cam lòng, cô làm sao có thể nhìn mộng đẹp của chính mình tan vỡ được chứ. Vì thế cô bắt đầu thăm dò Hà Tiên Dương, sau đó bày cho hắn một kế hoạch, gợi ý hắn tìm một đối tác khác.
Đây chỉ là bước đầu tiên, chờ đến thời điểm Hà Tiên Dương yêu cô không dứt ra được, cô sẽ để cho Hà Tiên Dương diệt trừ ả đàn bà Thường Mạn Tinh kia.
Danh xưng “Hà phu nhân” chân chính chỉ có thể là của cô, Thường Mạn Tinh và tiền của cô ta đều nên thuộc về Hà gia.
Mạnh Thải Kỳ nghĩ một lát, lại giả vờ như lơ đãng khơi mào bất mãn của Hà Tiên Dương đối với Thường Mạn Tinh: “Tiên Dương, anh đừng nói như vậy. Em và anh ở bên nhau đã là làm chuyện có lỗi với vợ anh rồi, cô ấy là người vô tội… Nhưng mà em quá yêu anh, nhiều năm như vậy em thật sự không thể quên anh, em biết làm tình nhân không phải việc làm tốt đẹp gì, nhưng mà em…”
Hà Tiên Dương cúi đầu hôn trán của Mạnh Thải Kỳ.
“Chúng ta không cần xin lỗi Thường Mạn Tinh, cô ta vốn dĩ chẳng có tư cách trở thành vợ của anh, cô ta chẳng thèm quan tâm đến anh, anh còn nghi ngờ cô ta ở bên ngoài nuôi tình nhân, nếu không mấy năm nay cũng sẽ không đối xử với anh càng lúc càng lạnh nhạt.”
Mạnh Thải Kỳ kinh ngạc che miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tiên Dương, thấy vẻ mặt hắn tối tăm, không nhịn được liền nói: “Chắc là không có khả năng đâu, cô ấy đường đường là đại tiểu thư Thường gia, như thế nào có thể làm ra loại chuyện đấy?”
Hà Tiên Dương cười nhạo một tiếng.
“Nếu không thì sao cô ta lại đối xử lạnh nhạt với anh như vậy? Hạng kĩ nữ ở bên ngoài bị không biết bao nhiêu người thỏa mãn như cô ta có tư cách gì trách chúng ta? Anh nghĩ cô ta không chỉ ở bên ngoài nuôi tình nhân, mà thằng con nuôi của cô ta cũng có mối quan hệ dơ bẩn với cô ta kia kìa, cô ta còn tưởng rằng không ai biết sao.”
“Cô ta mỗi ngày nhìn anh mắt đều hếch lên tới trời, còn đối với thằng dã loại đó thì hỏi han ân cần, có thứ gì tốt đều cho nó, còn suốt ngày như hình với bóng, không phải là nuôi gian phu thì là cái gì? Thật đúng khiến người ta ghê tởm, Thường Mạn Tinh với anh chính là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, cô ta lấy tư cách gì quản anh chứ, anh không trách cô ta đã là rộng lượng lắm rồi.”
Mạnh Thải Kỳ ngồi nghe Hà Tiên Dương bêu xấu vợ hắn, trong lòng chỉ còn lại sự thờ ơ. Việc Hà Tiên Dương nói có phải sự thật hay không cô không thèm để ý, chỉ cần Hà Tiên Dương cảm thấy đây là sự thật đã đủ rồi, chờ khi Hà Tiên Dương chán ghét Thường Mạn Tinh tới đỉnh điểm, tỷ lệ thành công của cô sẽ lớn hơn.
“Nếu thật sự như vậy thì Thường Mạn Tinh này cũng thật quá đáng, aizzz… Trước đây em nghe nói hào môn luôn rất loạn, không nghĩ tới thế nhưng là sự thật. Tiên Dương, làm khó anh mấy năm này phải chung sống với loại người như thế, nếu không phải phía sau Thường Mạn Tinh có Thường gia chống lưng, anh cũng không phải chịu sự sỉ nhục như vậy.”
Mạnh Thải Kỳ đỡ cánh tay Hà Tiên Dương, gương mặt chứa đầy đau lòng cùng khó chịu, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên sắc mặt Hà Tiên Dương càng thêm khó coi, hừ một tiếng.
“Chờ công ty anh leo lên được thuyền của Ô gia, anh nhất định sẽ không tha cho Thường Mạn Tinh.”
Ánh mắt Mạnh Thải Kỳ lập loè.
“Mặc dù Thường Mạn Tinh có lỗi với anh, nhưng anh làm hại đến cô ấy… Hình như cũng không tốt lắm đâu?”
Hà Tiên Dương lạnh lùng cười.
“Đương nhiên không thể để cô ta chết, chỉ cần điên điên khùng khùng là được, cô ta mà chết rồi thì tài sản và của cải không biết sẽ để lại cho ai đâu, đến lúc đó còn không phải cho thằng dã chủng kia được lợi sao?”
Nghe vậy Mạnh Thải Kỳ cắn cắn môi.
“Thường Mạn Tinh thật sự thích đứa trẻ đó như thế? Tài sản nhiều như vậy đều để lại cho nó mà không để lại cho anh?”
“Ai biết bọn họ có quan hệ mờ ám gì không, lúc cô ta đòi thu nhận thằng dã loại đó anh đã cảm thấy kì lạ rồi, nơi nào không chọn, lại chọn cái nơi vừa cũ vừa rách nát, tên là cái gì mà Viện phúc lợi Lam Thiên, những đứa trẻ khác đều không chọn, lại chọn cái đứa vừa quái gở, trên mặt lại có sẹo đó…”
Nghe Hà Tiên Dương nói đến Viện phúc lợi Lam Thiên, sắc mặt Mạnh Thải Kỳ liền biến đổi, cô bỗng nhiên bắt lấy tay Hà Tiên Dương, giọng nói có chút sắc nhọn, liên tục hỏi hắn: “Anh nói đứa trẻ đó được nhận nuôi ở Viện phúc lợi Lam Thiên?”
Hà Tiên Dương bỗng nhiên bị cô gắt lời, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng thấy sắc mặt của Mạnh Thải Kỳ vô cùng tái nhợt, cũng không trách cứ gì mà lên tiếng trả lời: “Phải, nơi đó ở gần thành phố S, năm ấu Thường Mạn Tinh muốn đi chỗ đó, sau đó thu dưỡng Hà Vị Minh. Hình như cái tên đầu tiên của nó là Lập Đông, thời điểm nhận nuôi đã mười hai tuổi, nói không chừng Thường Mạn Tinh sớm đã có ý định nuôi lớn nó thành gian phu, bằng không vì cái gì muốn nhận nuôi một đứa trẻ lớn như vậy?”
Hà Tiên Dương còn đang tiếp tục suy đoán, Mạnh Thải Kỳ lại nghe không nổi nữa, tim cô đập thật nhanh, trong đầu có chút choáng váng.
Viện phúc lợi Lam Thiên, mười hai tuổi, lập đông.
Năm đó cô sinh ra đứa con của Hà Tiên Dương ra liền hối hận, hơn nữa cha mẹ mỗi ngày quở trách, người khác đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô. Thế nên khi cha mẹ muốn mang đứa trẻ đến viện phúc lợi, Mạnh Thải Kỳ liền đồng ý.
Cô không nhớ được bộ dáng của đứa bé kia, cũng không nhớ rõ sau khi sinh đứa bé ra cô có từng lưu luyến nó hay không, Mạnh Thải Kỳ chỉ nhớ rõ ngày cô tiễn đứa bé đi đúng là ngày lập đông.
Hà hơi vào cửa sổ, Mạnh Thải Kỳ ngồi bên kia cửa sổ nhìn cha mẹ khi về rất vui vẻ nói với cô rằng: Đứa trẻ được giao cho Viện phúc lợi nhi đồng Lam Thiên.
Nhiều năm như vậy, Mạnh Thải Kỳ chưa từng gặp lại đứa bé kia, bởi vì cô cảm thấy, nó chính là một vết nhơ mà đời này cô không thể xoá sạch, vì thế liền dần dần quên đi đứa bé kia.
Khoảng thời gian trước Mạnh Thải Kỳ gặp lại Hà Tiên Dương, cô bỗng nhiên nhớ tới đứa bé kia, quyết định đi Viện phúc lợi Lam Thiên đưa đứa nhỏ về. Dù sao Hà Tiên Dương cũng muốn có người thừa kế, không có gì có thể so sánh với đứa con của bọn họ, điều này sẽ càng khiến Hà Tiên Dương xem trọng cô hơn.
Đáng tiếc viện trưởng Lam Thiên Viện phúc lợi nói cho Mạnh Thải Kỳ biết, Lập Đông năm đó lúc được đưa đến, không bao lâu liền bệnh chết rồi.
Mạnh Thải Kỳ lúc ấy không cảm thấy gì, chỉ cảm thấy thiếu một lợi thế tuyệt hảo, nhưng hiện tại ngẫm lại, lúc đó viện trưởng ấp a ấp úng, vẻ mặt khác thường, lẽ nào còn có nội tình gì khác?
Mạnh Thải Kỳ bị suy đoán của bản thân làm cho cả kinh, môi trở nên trắng bệch, ứng phó Hà Tiên Dương được một lúc, cô gấp không chờ nổi nữa, ra cửa lập tức đi tới Viện phúc lợi nhi đồng Lam Thiên.
Mạnh Thải Kỳ muốn biết rõ ràng thật sự trên đời có chuyện trùng hợp như thế sao? Con của cô không chết, còn trở thành con nuôi của chính ba ruột nó!
Lúc Mạnh Thải Kỳ tìm đến viện phúc lợi nhi đồng, điện thoại Thường Mạn Tinh cũng reo lên.
“À, làm phiền viện trưởng rồi, ông hãy nói với cô Mạnh đứa trẻ năm xưa đúng là Hà Vị Minh, mà ông giấu diếm cô ta là bởi vì năm đó tôi yêu cầu ông để bảo vệ đứa trẻ.”
Thường Mạn Tinh cúp điện thoại, bẻ gãy một đoá hoa nhài bên cạnh vườn hoa. Thưởng thức đoá hoa trắng ngần được một lúc, Hà Vị Minh liền theo con đường nhỏ bước tới.
“Vị Minh, lại đây.”
Thường Mạn Tinh nhìn thấy hắn, cười vẫy tay.
Hà Vị Minh đứng ở phía xa nhìn cô, ánh mắt phức tạp, một lát sau mới theo lời đi tới ngồi ở bên cạnh Thường Mạn Tinh.
Thường Mạn Tinh tựa hồ cũng không có nhìn đến vẻ mặt của hắn, lấy hoa nhài trên tay đặt ở chóp mũi của hắn, cười hỏi: “Thơm không?”
Không chờ Hà Vị Minh trả lời, cô đã tự tiếp lời, nói: “Cha của mẹ và anh trai đều rất thích hoa nhài, rất khó tưởng tượng phải không? Hai người đàn ông như thế mà lại thích uống trà hoa nhài. Nhưng kỳ lạ là nhà mẹ chỉ có mỗi mẹ không thích. Khi mẹ còn nhỏ, cha và anh trai đều gọi mẹ là “hoa nhài nhỏ” , hái được hoa nhài đều cài trên tóc mẹ , bảo rằng lớn lên mẹ nhất định sẽ xinh đẹp giống như đoá hoa này. Nhưng bọn họ không biết, giống hoa này có cái gì tốt đâu, không bền bỉ, gập nhẹ một chút đã gãy làm đôi.”
Hà Vị Minh xem không hiểu biểu tình của Thường Mạn Tinh lúc này, nhìn chằm chằm nửa bên sườn mặt lạnh nhạt đang ngửi đoá hoa trong tay của cô, trong mắt là trầm mê không thể kiềm chế và sóng ngầm mãnh liệt không thể nắm lấy.
“Khi nào thì mẹ mới rời khỏi Hà Tiên Dương?”
Hà Vị Minh rốt cuộc hỏi một câu như thế.
Thường Mạn Tinh buông đóa hoa trong tay ra, bỗng nhiên giơ tay sờ sờ gương mặt của Hà Vị Minh.
“Nhanh lắm, cho nên con phải kiên nhẫn chờ thêm một chút nữa, được chứ?”
Rất nhanh hắn sẽ biết hắn có nên ở bên cạnh cô nữa hay không.
Đôi mắt Hà Vị Minh chặt chẽ nhìn chằm chằm Thường Mạn Tinh, không biết vì cái gì, bọn họ giờ phút này ở gần nhau như vậy, nhưng hắn lại luôn cảm thấy bất an, giống như cách cô ngày một xa hơn so với lúc trước.
Hà Vị Minh bỗng nhiên gắt gao bắt lấy tay Thường Mạn Tinh.
“Thực xin lỗi.”
Cảm nhận được lực đạo trong tay, biểu tình của Thường Mạn Tinh trở nên mềm nhũn. Cô đã khiến cho thiếu niên này cảm thấy bất an cùng sợ hãi, tuy rằng cô cũng không hy vọng hắn sẽ khổ sở, nhưng việc này không thể nào tránh được.
Bởi vì Thường Mạn Tinh cô mang theo hận ý từ kiếp trước trở về, cũng không phải là người một lòng hướng thiện lấy ơn báo oán, cô cũng không có ý định dùng thiện lương cảm hóa ác nhân, cô trở về để trả thù, nhất định phải thương tổn rất nhiều người, mà hiện tại cô chỉ có thể cố gắng không thương tổn người thiếu niên mà cô yêu thương này.
Hà Vị Minh lắc đầu, nắm lấy tay cô, bình tĩnh nói: “Chỉ cần mẹ không rời bỏ con thì không cần phải nói xin lỗi với con.”
“Đương nhiên.”
Thường Mạn Tinh nói: “Có lựa chọn từ bỏ hay không, quyền lựa chọn mẹ đã cho con lúc ở trên đảo Thác Tái rồi.”
……
Mạnh Thải Kỳ nôn nóng ngồi ở phòng khách, nhìn thấy viện trưởng Viện phúc lợi nhi đồng Lam Thiên từ ngoài cửa đi vào. Ông ta tùy tay đưa điện thoại di động đặt lên bàn, sau đó nói với Mạnh Thải Kỳ: “Cô Mạnh, chúng tôi thật sự không thể nói cho cô, đây là cơ mật của viện chúng tôi.”
Mạnh Thải Kỳ lập tức khóc lên tiếng, vô cùng thống khổ nắm lấy quần áo: “Viện trưởng, tôi không phải muốn làm khó ông, chẳng qua tôi cũng là một người mẹ. Năm đó đứa trẻ bị cha mẹ tôi gạt đưa đến nơi này, tôi tìm lâu như vậy cũng không tìm được nó, rốt cuộc hiện tại mới có được tin tức của nó. Nhưng lần trước ngài lại nói đứa trẻ đã qua đời, tôi quả thực khổ sở rất lâu, cũng may ngẫu nhiên nghe được một chút tin tức, cho nên mới đến nơi này hỏi thăm… Tôi cũng không phải muốn nhận lại con, chỉ là muốn biết nó có sống tốt hay không thôi.”
“Viện trưởng, cầu xin ông thương xót cho người mẹ đáng thương này đi.”
Đôi mắt của Mạnh Thải Kỳ đong đầy nước mắt, nhét một tờ chi phiếu vào trong tay viện trưởng.
Viện trưởng vẻ mặt khó xử, nhìn chiếc chi phiếu kia một cái, sau đó thở dài một hơi.
“Được rồi, do cô quá thương, tôi sẽ nói cho cô. Nhưng cô tuyệt đối không thể đến tìm hay nhận lại đứa trẻ đó.”
Mạnh Thải Kỳ vội nói: “Tôi cam đoan với ông, tôi chỉ muốn biết đứa trẻ sinh hoạt có tốt hay không, tuyệt đối sẽ không làm phiền đến cuộc sống của nó.”
“Được rồi, mấy năm trước đứa trẻ đó đã được ông Hà cùng bà Thường nhận nuôi rồi…”
Lúc Mạnh Thải Kỳ đi ra Viện phúc lợi nhi đồng Lam Thiên, ngay lập tức vứt chiếc khăn giấy lau nước mắt vào trong thùng rác, sau đó cô nhìn ra bên ngoài, lộ ra nụ cười chứa đầy sự đắc ý.
Con của cô không chỉ không chết, còn khiến cho Thường Mạn Tinh thích nó như vậy. Nếu đứa trẻ kia tình nguyện giúp cô, tất cả mọi thứ của Thường Mạn Tinh đều sẽ thuộc về bọn họ.
Hắn đi đến căn phòng ở lầu một, giơ tay gõ gõ cửa.
Cửa rất nhanh liền được mở ra, bên trong là một người phụ nữ với gương mặt vô cùng xinh đẹp. Chủ nhân của gương mặt ấy vừa nhìn thấy người đứng ở bên ngoài cửa là Hà Tiên Dương, cô không khỏi lộ ra biểu tình vui sướng, sau đó giang hai tay nhào vào lồng ngực hắn, dùng thanh âm tràn đầy vui vẻ, nhẹ giọng nói:
“A Dương, anh đã đến rồi! Cô ta… Hôm nay cô ta về nhà, em đã nghĩ rằng anh sẽ ở nhà với cô ta”.
Nói đến câu sau, giọng nói của người phụ nữ ấy có vẻ cô đơn mà đáng thương. Hà Tiên Dương ôm lấy eo cô, đau lòng không thôi.
“Thải Kỳ, vất vả cho em rồi. Em phải biết rằng anh không hề thích Thường Mạn Tinh, chỉ là anh bị Thường gia ép buộc mới phải kết hôn với cô ta. Nếu không phải còn cần Thường gia chống lưng, anh cũng chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái, hiện tại em đã trở về bên cạnh anh, anh làm sao có thể nhìn đến người phụ nữ khác được chứ?”
Mạnh Thải Kỳ dựa vào lồng ngực hắn từ buồn thành vui, cô bật cười nói:
“Anh trước giờ đều dẻo miệng như vậy, loại lời dỗ dành con gái này không phải là sở trường của anh đó chứ?”
“Chỉ có một mình em mới có thể khiến anh cam tâm tình nguyện mà dỗ dành thôi bảo bối ạ.”
Hà Tiên Dương vừa dứt lời liền nhìn chăm chú vào Mạnh Thải Kỳ đang cúi đầu, biểu tình thẹn thùng. Hắn đột nhiên bế cô lên, mang vào phòng đóng cửa lại, hai người nhiệt tình hôn môi.
Sau khi hôn xong, Mạnh Thải Kỳ lôi kéo Hà Tiên Dương ngồi xuống ở trên sô pha, ăn nói nhỏ nhẹ dò hỏi: “A Dương, tuy rằng em rất hạnh phúc khi anh đến tìm em, nhưng mà chỗ Thường Mạn Tinh… Thật sự không có vấn đề gì sao? Chúng ta còn cần phải dựa vào cô ta để liên hệ với nhà họ Ô. Ngày mai chính là buổi đấu giá của Ô tiên sinh, lỡ như bị cô ta phát hiện, thất bại trong gang tấc…”
Hà Tiên Dương lại không cho là đúng: “Thường Mạn Tinh tính tình tệ hại tâm cao khí ngạo, mấy năm gần đây càng thêm ngu ngốc, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi sa đọa, sao có thể quản được anh? Cô ta không có khả năng biết chuyện của chúng ta! Thải Kỳ, em yên tâm đi, anh tuyệt đối không để cho cô ta phát hiện chuyện này, anh sẽ không để bất kì ai tổn thương đến em.”
Mạnh Thải Kỳ nhìn biểu tình Hà Tiên Dương chứa đầy vẻ trìu mến, cô vô cùng cảm động ừ một tiếng, dựa vào trên vai hắn. Nhưng trong lòng Mạnh Thải Kỳ cũng không cảm động giống như bên ngoài mà trái ngược lại – cô rất bình tĩnh tự hỏi bản thân.
Mấy năm trước, cha mẹ Mạnh Thải Kỳ giới thiệu cho cô một người đàn ông lớn hơn cô vài tuổi, người đàn ông ấy là một thầy giáo thành thật, quanh năm suốt tháng kiếm không được bao nhiêu tiền. Mạnh Thải Kỳ phí mấy năm trời ở bên cạnh người đàn ông kia, cũng chưa từng sinh một đứa con nào, ngày lành gì đó cũng chưa từng được trải qua, sau đó vì không thể chịu nổi một người đàn ông vừa nghèo vừa chất phác như vậy, cô quyết định ly hôn.
Tạo hoá thế nào mà cô lại gặp được người tình đầu đã nhiều năm không gặp – Hà Tiên Dương.
Mạnh Thải Kỳ có ấn tượng rất sâu với Hà Tiên Dương, dù sao cũng là người đầu tiên mà cô yêu, tình cảm thuở niên thiếu lúc nào cũng nồng nàn như vậy, cô thậm chí còn vì hắn chưa kết hôn đã có thai, còn sinh cho Hà Tiên Dương một đứa con.
Đáng tiếc đợi tình cảm che mờ lí trí tiêu tan, Mạnh Thải Kỳ dần dần nhận thức được hiện thực tàn khốc, cảm tình gì đó đều không đáng nói đến, cái mà cô muốn không phải thứ cảm tình mà cả hai người cùng trải qua nghèo khó, hoạn nạn, những ngày khổ cực đó cô đã chịu đựng đủ rồi! Thứ mà Mạnh Thải Kỳ muốn hiện tại chính là cuộc sống giàu sang phú quý, không bao giờ phải lo lắng vì tiền nữa.
Mà hết thảy những thứ này Hà Tiên Dương đều có thể cho cô! Cho nên Mạnh Thải Kỳ mới tìm mọi cách để một lần nữa “nối lại tình xưa” với Hà Tiên Dương, trở thành tình nhân của hắn.
Chẳng qua khi ở cùng Hà Tiên Dương một khoảng thời gian, Mạnh Thải Kỳ mới phát hiện một sự thật —— Công ty của Hà Tiên Dương chỉ được cái vẻ bề ngoài, thật sự nó kinh doanh không hề tốt, chỉ có thể dựa vào nhà vợ cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ.
Hà Tiên Dương thật sự không phải là người có tiền gì cả, tất cả tiền của hắn đều là do người đàn bà Thường Mạn Tinh kia cho!
Mạnh Thải Kỳ không cam lòng, cô làm sao có thể nhìn mộng đẹp của chính mình tan vỡ được chứ. Vì thế cô bắt đầu thăm dò Hà Tiên Dương, sau đó bày cho hắn một kế hoạch, gợi ý hắn tìm một đối tác khác.
Đây chỉ là bước đầu tiên, chờ đến thời điểm Hà Tiên Dương yêu cô không dứt ra được, cô sẽ để cho Hà Tiên Dương diệt trừ ả đàn bà Thường Mạn Tinh kia.
Danh xưng “Hà phu nhân” chân chính chỉ có thể là của cô, Thường Mạn Tinh và tiền của cô ta đều nên thuộc về Hà gia.
Mạnh Thải Kỳ nghĩ một lát, lại giả vờ như lơ đãng khơi mào bất mãn của Hà Tiên Dương đối với Thường Mạn Tinh: “Tiên Dương, anh đừng nói như vậy. Em và anh ở bên nhau đã là làm chuyện có lỗi với vợ anh rồi, cô ấy là người vô tội… Nhưng mà em quá yêu anh, nhiều năm như vậy em thật sự không thể quên anh, em biết làm tình nhân không phải việc làm tốt đẹp gì, nhưng mà em…”
Hà Tiên Dương cúi đầu hôn trán của Mạnh Thải Kỳ.
“Chúng ta không cần xin lỗi Thường Mạn Tinh, cô ta vốn dĩ chẳng có tư cách trở thành vợ của anh, cô ta chẳng thèm quan tâm đến anh, anh còn nghi ngờ cô ta ở bên ngoài nuôi tình nhân, nếu không mấy năm nay cũng sẽ không đối xử với anh càng lúc càng lạnh nhạt.”
Mạnh Thải Kỳ kinh ngạc che miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tiên Dương, thấy vẻ mặt hắn tối tăm, không nhịn được liền nói: “Chắc là không có khả năng đâu, cô ấy đường đường là đại tiểu thư Thường gia, như thế nào có thể làm ra loại chuyện đấy?”
Hà Tiên Dương cười nhạo một tiếng.
“Nếu không thì sao cô ta lại đối xử lạnh nhạt với anh như vậy? Hạng kĩ nữ ở bên ngoài bị không biết bao nhiêu người thỏa mãn như cô ta có tư cách gì trách chúng ta? Anh nghĩ cô ta không chỉ ở bên ngoài nuôi tình nhân, mà thằng con nuôi của cô ta cũng có mối quan hệ dơ bẩn với cô ta kia kìa, cô ta còn tưởng rằng không ai biết sao.”
“Cô ta mỗi ngày nhìn anh mắt đều hếch lên tới trời, còn đối với thằng dã loại đó thì hỏi han ân cần, có thứ gì tốt đều cho nó, còn suốt ngày như hình với bóng, không phải là nuôi gian phu thì là cái gì? Thật đúng khiến người ta ghê tởm, Thường Mạn Tinh với anh chính là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, cô ta lấy tư cách gì quản anh chứ, anh không trách cô ta đã là rộng lượng lắm rồi.”
Mạnh Thải Kỳ ngồi nghe Hà Tiên Dương bêu xấu vợ hắn, trong lòng chỉ còn lại sự thờ ơ. Việc Hà Tiên Dương nói có phải sự thật hay không cô không thèm để ý, chỉ cần Hà Tiên Dương cảm thấy đây là sự thật đã đủ rồi, chờ khi Hà Tiên Dương chán ghét Thường Mạn Tinh tới đỉnh điểm, tỷ lệ thành công của cô sẽ lớn hơn.
“Nếu thật sự như vậy thì Thường Mạn Tinh này cũng thật quá đáng, aizzz… Trước đây em nghe nói hào môn luôn rất loạn, không nghĩ tới thế nhưng là sự thật. Tiên Dương, làm khó anh mấy năm này phải chung sống với loại người như thế, nếu không phải phía sau Thường Mạn Tinh có Thường gia chống lưng, anh cũng không phải chịu sự sỉ nhục như vậy.”
Mạnh Thải Kỳ đỡ cánh tay Hà Tiên Dương, gương mặt chứa đầy đau lòng cùng khó chịu, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên sắc mặt Hà Tiên Dương càng thêm khó coi, hừ một tiếng.
“Chờ công ty anh leo lên được thuyền của Ô gia, anh nhất định sẽ không tha cho Thường Mạn Tinh.”
Ánh mắt Mạnh Thải Kỳ lập loè.
“Mặc dù Thường Mạn Tinh có lỗi với anh, nhưng anh làm hại đến cô ấy… Hình như cũng không tốt lắm đâu?”
Hà Tiên Dương lạnh lùng cười.
“Đương nhiên không thể để cô ta chết, chỉ cần điên điên khùng khùng là được, cô ta mà chết rồi thì tài sản và của cải không biết sẽ để lại cho ai đâu, đến lúc đó còn không phải cho thằng dã chủng kia được lợi sao?”
Nghe vậy Mạnh Thải Kỳ cắn cắn môi.
“Thường Mạn Tinh thật sự thích đứa trẻ đó như thế? Tài sản nhiều như vậy đều để lại cho nó mà không để lại cho anh?”
“Ai biết bọn họ có quan hệ mờ ám gì không, lúc cô ta đòi thu nhận thằng dã loại đó anh đã cảm thấy kì lạ rồi, nơi nào không chọn, lại chọn cái nơi vừa cũ vừa rách nát, tên là cái gì mà Viện phúc lợi Lam Thiên, những đứa trẻ khác đều không chọn, lại chọn cái đứa vừa quái gở, trên mặt lại có sẹo đó…”
Nghe Hà Tiên Dương nói đến Viện phúc lợi Lam Thiên, sắc mặt Mạnh Thải Kỳ liền biến đổi, cô bỗng nhiên bắt lấy tay Hà Tiên Dương, giọng nói có chút sắc nhọn, liên tục hỏi hắn: “Anh nói đứa trẻ đó được nhận nuôi ở Viện phúc lợi Lam Thiên?”
Hà Tiên Dương bỗng nhiên bị cô gắt lời, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng thấy sắc mặt của Mạnh Thải Kỳ vô cùng tái nhợt, cũng không trách cứ gì mà lên tiếng trả lời: “Phải, nơi đó ở gần thành phố S, năm ấu Thường Mạn Tinh muốn đi chỗ đó, sau đó thu dưỡng Hà Vị Minh. Hình như cái tên đầu tiên của nó là Lập Đông, thời điểm nhận nuôi đã mười hai tuổi, nói không chừng Thường Mạn Tinh sớm đã có ý định nuôi lớn nó thành gian phu, bằng không vì cái gì muốn nhận nuôi một đứa trẻ lớn như vậy?”
Hà Tiên Dương còn đang tiếp tục suy đoán, Mạnh Thải Kỳ lại nghe không nổi nữa, tim cô đập thật nhanh, trong đầu có chút choáng váng.
Viện phúc lợi Lam Thiên, mười hai tuổi, lập đông.
Năm đó cô sinh ra đứa con của Hà Tiên Dương ra liền hối hận, hơn nữa cha mẹ mỗi ngày quở trách, người khác đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô. Thế nên khi cha mẹ muốn mang đứa trẻ đến viện phúc lợi, Mạnh Thải Kỳ liền đồng ý.
Cô không nhớ được bộ dáng của đứa bé kia, cũng không nhớ rõ sau khi sinh đứa bé ra cô có từng lưu luyến nó hay không, Mạnh Thải Kỳ chỉ nhớ rõ ngày cô tiễn đứa bé đi đúng là ngày lập đông.
Hà hơi vào cửa sổ, Mạnh Thải Kỳ ngồi bên kia cửa sổ nhìn cha mẹ khi về rất vui vẻ nói với cô rằng: Đứa trẻ được giao cho Viện phúc lợi nhi đồng Lam Thiên.
Nhiều năm như vậy, Mạnh Thải Kỳ chưa từng gặp lại đứa bé kia, bởi vì cô cảm thấy, nó chính là một vết nhơ mà đời này cô không thể xoá sạch, vì thế liền dần dần quên đi đứa bé kia.
Khoảng thời gian trước Mạnh Thải Kỳ gặp lại Hà Tiên Dương, cô bỗng nhiên nhớ tới đứa bé kia, quyết định đi Viện phúc lợi Lam Thiên đưa đứa nhỏ về. Dù sao Hà Tiên Dương cũng muốn có người thừa kế, không có gì có thể so sánh với đứa con của bọn họ, điều này sẽ càng khiến Hà Tiên Dương xem trọng cô hơn.
Đáng tiếc viện trưởng Lam Thiên Viện phúc lợi nói cho Mạnh Thải Kỳ biết, Lập Đông năm đó lúc được đưa đến, không bao lâu liền bệnh chết rồi.
Mạnh Thải Kỳ lúc ấy không cảm thấy gì, chỉ cảm thấy thiếu một lợi thế tuyệt hảo, nhưng hiện tại ngẫm lại, lúc đó viện trưởng ấp a ấp úng, vẻ mặt khác thường, lẽ nào còn có nội tình gì khác?
Mạnh Thải Kỳ bị suy đoán của bản thân làm cho cả kinh, môi trở nên trắng bệch, ứng phó Hà Tiên Dương được một lúc, cô gấp không chờ nổi nữa, ra cửa lập tức đi tới Viện phúc lợi nhi đồng Lam Thiên.
Mạnh Thải Kỳ muốn biết rõ ràng thật sự trên đời có chuyện trùng hợp như thế sao? Con của cô không chết, còn trở thành con nuôi của chính ba ruột nó!
Lúc Mạnh Thải Kỳ tìm đến viện phúc lợi nhi đồng, điện thoại Thường Mạn Tinh cũng reo lên.
“À, làm phiền viện trưởng rồi, ông hãy nói với cô Mạnh đứa trẻ năm xưa đúng là Hà Vị Minh, mà ông giấu diếm cô ta là bởi vì năm đó tôi yêu cầu ông để bảo vệ đứa trẻ.”
Thường Mạn Tinh cúp điện thoại, bẻ gãy một đoá hoa nhài bên cạnh vườn hoa. Thưởng thức đoá hoa trắng ngần được một lúc, Hà Vị Minh liền theo con đường nhỏ bước tới.
“Vị Minh, lại đây.”
Thường Mạn Tinh nhìn thấy hắn, cười vẫy tay.
Hà Vị Minh đứng ở phía xa nhìn cô, ánh mắt phức tạp, một lát sau mới theo lời đi tới ngồi ở bên cạnh Thường Mạn Tinh.
Thường Mạn Tinh tựa hồ cũng không có nhìn đến vẻ mặt của hắn, lấy hoa nhài trên tay đặt ở chóp mũi của hắn, cười hỏi: “Thơm không?”
Không chờ Hà Vị Minh trả lời, cô đã tự tiếp lời, nói: “Cha của mẹ và anh trai đều rất thích hoa nhài, rất khó tưởng tượng phải không? Hai người đàn ông như thế mà lại thích uống trà hoa nhài. Nhưng kỳ lạ là nhà mẹ chỉ có mỗi mẹ không thích. Khi mẹ còn nhỏ, cha và anh trai đều gọi mẹ là “hoa nhài nhỏ” , hái được hoa nhài đều cài trên tóc mẹ , bảo rằng lớn lên mẹ nhất định sẽ xinh đẹp giống như đoá hoa này. Nhưng bọn họ không biết, giống hoa này có cái gì tốt đâu, không bền bỉ, gập nhẹ một chút đã gãy làm đôi.”
Hà Vị Minh xem không hiểu biểu tình của Thường Mạn Tinh lúc này, nhìn chằm chằm nửa bên sườn mặt lạnh nhạt đang ngửi đoá hoa trong tay của cô, trong mắt là trầm mê không thể kiềm chế và sóng ngầm mãnh liệt không thể nắm lấy.
“Khi nào thì mẹ mới rời khỏi Hà Tiên Dương?”
Hà Vị Minh rốt cuộc hỏi một câu như thế.
Thường Mạn Tinh buông đóa hoa trong tay ra, bỗng nhiên giơ tay sờ sờ gương mặt của Hà Vị Minh.
“Nhanh lắm, cho nên con phải kiên nhẫn chờ thêm một chút nữa, được chứ?”
Rất nhanh hắn sẽ biết hắn có nên ở bên cạnh cô nữa hay không.
Đôi mắt Hà Vị Minh chặt chẽ nhìn chằm chằm Thường Mạn Tinh, không biết vì cái gì, bọn họ giờ phút này ở gần nhau như vậy, nhưng hắn lại luôn cảm thấy bất an, giống như cách cô ngày một xa hơn so với lúc trước.
Hà Vị Minh bỗng nhiên gắt gao bắt lấy tay Thường Mạn Tinh.
“Thực xin lỗi.”
Cảm nhận được lực đạo trong tay, biểu tình của Thường Mạn Tinh trở nên mềm nhũn. Cô đã khiến cho thiếu niên này cảm thấy bất an cùng sợ hãi, tuy rằng cô cũng không hy vọng hắn sẽ khổ sở, nhưng việc này không thể nào tránh được.
Bởi vì Thường Mạn Tinh cô mang theo hận ý từ kiếp trước trở về, cũng không phải là người một lòng hướng thiện lấy ơn báo oán, cô cũng không có ý định dùng thiện lương cảm hóa ác nhân, cô trở về để trả thù, nhất định phải thương tổn rất nhiều người, mà hiện tại cô chỉ có thể cố gắng không thương tổn người thiếu niên mà cô yêu thương này.
Hà Vị Minh lắc đầu, nắm lấy tay cô, bình tĩnh nói: “Chỉ cần mẹ không rời bỏ con thì không cần phải nói xin lỗi với con.”
“Đương nhiên.”
Thường Mạn Tinh nói: “Có lựa chọn từ bỏ hay không, quyền lựa chọn mẹ đã cho con lúc ở trên đảo Thác Tái rồi.”
……
Mạnh Thải Kỳ nôn nóng ngồi ở phòng khách, nhìn thấy viện trưởng Viện phúc lợi nhi đồng Lam Thiên từ ngoài cửa đi vào. Ông ta tùy tay đưa điện thoại di động đặt lên bàn, sau đó nói với Mạnh Thải Kỳ: “Cô Mạnh, chúng tôi thật sự không thể nói cho cô, đây là cơ mật của viện chúng tôi.”
Mạnh Thải Kỳ lập tức khóc lên tiếng, vô cùng thống khổ nắm lấy quần áo: “Viện trưởng, tôi không phải muốn làm khó ông, chẳng qua tôi cũng là một người mẹ. Năm đó đứa trẻ bị cha mẹ tôi gạt đưa đến nơi này, tôi tìm lâu như vậy cũng không tìm được nó, rốt cuộc hiện tại mới có được tin tức của nó. Nhưng lần trước ngài lại nói đứa trẻ đã qua đời, tôi quả thực khổ sở rất lâu, cũng may ngẫu nhiên nghe được một chút tin tức, cho nên mới đến nơi này hỏi thăm… Tôi cũng không phải muốn nhận lại con, chỉ là muốn biết nó có sống tốt hay không thôi.”
“Viện trưởng, cầu xin ông thương xót cho người mẹ đáng thương này đi.”
Đôi mắt của Mạnh Thải Kỳ đong đầy nước mắt, nhét một tờ chi phiếu vào trong tay viện trưởng.
Viện trưởng vẻ mặt khó xử, nhìn chiếc chi phiếu kia một cái, sau đó thở dài một hơi.
“Được rồi, do cô quá thương, tôi sẽ nói cho cô. Nhưng cô tuyệt đối không thể đến tìm hay nhận lại đứa trẻ đó.”
Mạnh Thải Kỳ vội nói: “Tôi cam đoan với ông, tôi chỉ muốn biết đứa trẻ sinh hoạt có tốt hay không, tuyệt đối sẽ không làm phiền đến cuộc sống của nó.”
“Được rồi, mấy năm trước đứa trẻ đó đã được ông Hà cùng bà Thường nhận nuôi rồi…”
Lúc Mạnh Thải Kỳ đi ra Viện phúc lợi nhi đồng Lam Thiên, ngay lập tức vứt chiếc khăn giấy lau nước mắt vào trong thùng rác, sau đó cô nhìn ra bên ngoài, lộ ra nụ cười chứa đầy sự đắc ý.
Con của cô không chỉ không chết, còn khiến cho Thường Mạn Tinh thích nó như vậy. Nếu đứa trẻ kia tình nguyện giúp cô, tất cả mọi thứ của Thường Mạn Tinh đều sẽ thuộc về bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.