Sổ Tay Trồng Trọt Của Thịnh Thế Bạch Liên

Chương 2

Khái Thùy Thùy BE

27/07/2021

☆, Bạch liên muốn được bảo vệ lâu hơn cơ

"Đến nơi rồi." Trác Văn vừa mới dừng lại chưa được vài giây, Hứa Hàm Xương đã vui vẻ nhảy từ trên yên xuống, cậu nhận lại xe từ tay Trác Văn.

Cậu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu "Nhà sách Kiếm Bắc". Lúc đi học cậu cũng đi đường này nhưng không hề để ý có nhà sách ở đây.

"Cảm ơn nhé." Hứa Hàm Xương nói, "Không ngờ cậu lại chở tôi đi luôn đấy. Cậu cứ đạp xe của tôi về trường trước đi, tôi mua xong sách rồi tự đi bộ về."

Trác Văn bỗng dưng hỏi một vấn đề không liên quan: "Cậu là học sinh chuyển trường à?"

Hứa Hàm Xương gật gật đầu: "Ừ, trước đây tôi học cấp ba trong trấn."

Cấp ba gì cơ? Trác Văn cũng chẳng muốn hỏi lại, cười cười nói: "Nhà tôi ngay gần đây, tôi tự đi bộ được."

Ý hắn muốn nói là không cần đạp xe đâu. "Thế hả, vậy cảm ơn cậu lần nữa nhé. Sau này bị bắt nạt cứ tìm tôi, tôi học A16." Hứa Hàm Xương nói cảm ơn, sau đó từ trong giỏ xe, cậu lấy ra một cái khóa lỏng lẻo, đi một vòng ra sau xe, 'cạch' một tiếng khóa lại.

Cái xe cà tàng này mà cũng phải khóa hả? Trác Văn đúng là được mở mang tầm mắt.

Hắn giữ nguyên nét mặt, cố gắng không thể hiện cảm xúc: "Ừ, hôm nay cũng phải cảm ơn cậu."

Hứa Hàm Xương cười vui vẻ, tạm biệt Trác Văn, sải hai ba bước lên bậc thềm, mở cửa đi vào nhà sách.

Trác Văn vừa đi được vài bước lại quay đầu nhìn chiếc xe đạp đỏ rực kia, lắc đầu cười.

Hắn lấy điện thoại từ trong cặp sách ra, mở lên thấy có hơn hai mươi tin nhắn chưa đọc.

Càng lướt xem, sắc mặt Trác Văn càng khó coi.

Có tin nhắn gửi một bức ảnh chụp cực nét, trong ảnh hắn cưỡi con xe đạp đỏ rực kiểu dáng dành cho nữ, tư thế đạp y hệt con gái nhà lành thùy mị nết na. Ngồi đằng sau là một cậu bạn trông có vẻ ngốc nghếch.

"Trác thiếu gia muốn chơi trò tình iu thuần khiết hã?"

"Ối trời ối trời đang dẫn vợ nhỏ đi mua thức ăn à?"

"Đây không phải hàng photoshop đâu nhờ, không thể nào không thể nào."

"Trác Văn hết tiền tiêu vặt rồi hả? Muốn thêm thì cứ mở miệng xin anh đây nhé."

"Chưa nói gì với bọn tôi mà phu thê các ông đã chạy đi lo việc nhà rồi cơ đấyyy."

"Cẩu độc thân tức giận.jpg"

Ngay lúc đó có một chiếc xe đen dừng lại ven đường, tài xế hạ cửa kính xuống gọi Trác Văn: "Thiếu gia, bên này." Trác Văn quay đầu xem trên đường có người không mới đi tới mở cửa xe.

Hắn ngồi xuống ghế sau, bật điều hòa xong xuôi rồi lại mở điện thoại ra đọc tiếp.

Mấy cậu bạn của Trác Văn đang tám chuyện rộn ràng trong nhóm chat, tin nhắn cứ liên tục nhảy tinh tinh trên màn hình, rộn ràng đến mức ngay cả một ông anh rất kiệm lời cũng phải mở máy tham gia trò vui, nhắn một câu: "Trác thiếu gia muốn giả vờ làm thiếu niên nghèo hả?"

Ông anh này tên là Đường Nguyên Thuấn, lớn hơn cả bọn một tuổi. Từ nhỏ anh đã chỉ đam mê mỗi nghệ thuật, năm ngoái không biết bằng cách nào thuyết phục được bố mẹ cho đi châu Phi vẽ cây lá hoa cỏ. Thế là tạm nghỉ học một năm, đến năm nay mới đi học lại lớp 11.

Hắn trả lời: "Ò."

Quần chúng đang nhắn tin náo nhiệt đột nhiên dừng lại.

Rồi tiếng tin nhắn lại điên cuồng tinh tinh tinh tinh như núi lửa phun trào.

Trác Văn lười xem mấy chữ "đậu má" cảm thán vô nghĩa của chúng bạn, hắn nhắn lần nữa: "Mong các vị phối hợp."

"Phối hợp thế nàoo? Phối hợp thế nàooo? Ông cần giúp gì cứ thẳng thắn nói!"

"Ý gì thế, tui không hiểu. Ông nói đùa hay thật thế Trác Văn? Ý gì vậy? Phối hợp cái gìiii?"

"Ngu, ý nó là chúng ta phải giả vờ coi nó là thiếu niên nghèo đấy."

"Ông mới ngu ý, ông thấy Trác Văn giống thiếu niên nghèo lắm à?"

"Thiếu niên nghèo phải đi làm thêm chứ, ngày mai ông đến nhà tôi quét sân đi, trả ông mười ngàn một tháng."



"Tiểu Trác đừng để bị lừa nhá, bố mẹ thằng Trần Thanh Nghiễn cắt hết tiền tiêu vặt của nó rồi, bây giờ trong túi nó không còn xu nào đâu."

Dù hắn thẳng thắn thừa nhận như vậy, chúng bạn chắc cũng không tin giữa hắn và Hứa Hàm Xương có chuyện gì đâu, chỉ trêu nhau cho vui thôi. Trác Văn đặt chế độ không làm phiền, cất điện thoại, dựa vào ghế nhìn ra cửa sổ.

Hứa Hàm Xương.

Cũng thú vị đấy.

Một bên khác, Hứa Hàm Xương nhanh chóng đi ra khỏi nhà sách.

Đống sách tham khảo này đắt thật. Một quyển tận hơn năm mươi đồng, biết thế vừa nãy hỏi Trác Văn xem gần đây có chỗ nào bán sách lậu không.

Cậu không mang đủ tiền, cuối cùng chỉ mua được mỗi sách toán với lý.

Hứa Hàm Xương tháo khóa xe rồi thả lại vào giỏ, ném cả cặp sách vào đấy. Cậu tự dưng thấy buồn buồn, bố ly hôn với mẹ xong cũng cuốn gói lên phía nam làm công, hai năm qua không về nhà, càng ngày càng ít gửi tiền về. Lúc cậu vào thành phố đi học, ông nội đưa tất cả số tiền tích góp được cho cậu.

Nhưng mà còn tận hai năm ở đây, lên lớp 12 cũng phải mua nhiều sách nữa, cũng cần tiền tham gia hoạt động của lớp, số tiền này chắc không đủ dùng.

Hay đi làm thêm nhỉ? Cậu nghĩ, nhưng rất nhanh gạt bỏ ý tưởng đó ra khỏi đầu.

Cậu chưa thành niên, hơn nữa buổi tối Kiếm Bắc chỉ cho nửa tiếng ăn cơm, chín rưỡi mới tan giờ tự học. Về nhà muộn chú sẽ phát hiện, mà về muộn còn làm phiền nhà chú nghỉ ngơi, thời gian biểu kín mít thế này lấy đâu ra lúc nào để làm thêm?

Hứa Hàm Xương nhíu chặt mày.

Không biết có chỗ nào cho làm thêm vào cuối tuần không nhỉ? Hứa Hàm Xương nhớ ra lớp không có tiết tự học buổi tối cuối tuần, nhà trường cho học sinh hai ngày nghỉ ngơi. Bài tập thì chắc thức đêm làm hết được, chút thời gian còn lại vừa đủ đi làm thêm.

Nghĩ xong, trên đường về trường Hứa Hàm Xương để ý cửa hàng ở hai bên đường. Đột nhiên mắt cậu sáng lên, cậu phát hiện một nhà hàng đồ nướng.

Nhà hàng dán thông báo to oạch ngay trên cửa, tuyển nhân viên phục vụ và nhân viên vệ sinh.

Hứa Hàm Xương ghi nhớ tên, vừa khẽ hát vừa phi về trường.

Trưa hôm nay hơi gấp, ngày mai quay lại hỏi!

Hứa Hàm Xương nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ nhà ăn chắc cũng hết cơm rồi. Cậu dừng ở cổng trường mua hai cái bánh mì, một cốc sữa bò và một chai nước khoáng, tất cả mất mười một đồng. Cậu nhét đồ ăn vào cặp, đi vào trường.

Bây giờ trong lớp cũng có khá nhiều người, tất cả đều yên tĩnh đọc sách, chỉ có mỗi Thành Nham ngủ.

Hứa Hàm Xương nghẹn họng không biết phải nói gì, đặt bánh mì có nhân với sữa bò lên bàn y. Cậu lại móc ra thêm một cái bánh không có nhân, đi ra hành lang đứng, bóc lớp giấy bọc nhai nhồm nhoàm miếng bánh.

Năm phút sau, Hứa Hàm Xương quay về lớp, Thành Nham cũng tỉnh rồi.

"Cậu mua cho tôi à?" Thành Nham nhỏ giọng hỏi.

Hứa Hàm Xương gật gật đầu: "Thấy buổi trưa cậu ngủ nên chắc không ăn gì. Mua cho cậu đấy, ăn đi."

Thành Nham trông có vẻ bất ngờ, y tháo giấy bọc, cắn một miếng bánh: "Cảm ơn nhé, bao nhiêu tiền thế?"

Hứa Hàm Xương xua xua tay: "Không cần, có nhiều nhặng gì đâu." Cậu trả sách tham khảo cho Thành Nham: "Cảm ơn người anh em nhé."

Thành Nham nuốt xuống một miếng bánh, nói: "Cậu đừng có mà từ chối, không lấy tiền mặt thì để tôi chuyển hai mươi đồng cho, có wechat không?"

"Thực sự không cần đâu." Hứa Hàm Xương từ chối, "Sao cậh cứ phải để ý mỗi cái mẩu bánh mì bé tý đấy thế?"

Thấy thái độ kiên định của cậu Thành Nham mới bỏ qua, nhưng vẫn lấy điện thoại ra gửi lời mời kết bạn wechat cho Hứa Hàm Xương.

"Chỉ add wechat thôi, có chuyển tiền đâu mà lo." Thành Nham ăn xong bánh mì lại ngậm ống hút hút sạch cốc sữa bò.

Hứa Hàm Xương cũng phải chịu thua: "Tôi không cầm điện thoại theo người, đợi về nhà tôi đồng ý kết bạn với cậu sau nhé."

"Nói nhỏ chút được không?" Nữ sinh đằng trước đang nhẩm thuộc lòng quay xuống nhắc nhở.

Hai người không nói gì nữa.

Một lúc sau, Thành Nham lại ngủ tiếp.

Các tiết học buổi chiều đều là chương trình khoa học xã hội, Hứa Hàm Xương mệt rã rời, cũng nằm nhoài lên bàn định ngủ một lát.



Trác Văn đang ăn cơm ở nhà, đột nhiên điện thoại rung lên.

Hắn mở lên xem, hóa ra Đường Nguyên Thuấn gửi một tấm hình.

Đường Nguyên Thuấn là học sinh ban nghệ thuật, tòa nhà của khối 11 lại xây kiểu khép kín, phòng cho ban nghệ thuật cùng tầng, đối diện với lớp A16. Chắc là tình cờ chụp được tấm ảnh này.

Điện thoại Đường Nguyên Thuấn chụp ảnh nét thật. Trong hình, Hứa Hàm Xương đang đứng ở hành lang, thân mét tám cao to lộ ra nửa người. Cậu dựa vào lan can há to mồm gặm bánh mì, bên cạnh còn có một chai nước khoáng. Nếu không phải cậu đang mặc đồng phục học sinh Kiếm Bắc, bảo cậu là lao công nhặt rác người ta cũng tin sái cổ.

Trác Văn không biết bình luận gì, bèn nhắn một câu: "Anh Thuấn, em chỉ chơi xã giao thôi, em không quen thân lắm với bạn này."

Đường Nguyên Thuấn một lúc sau mới nhắn tin trả lời: "Cậu bạn này rất thú vị đấy."

Chẳng biết vì sao Trác Văn lại thấy khó chịu. Em cũng biết cậu ta rất thú vị đấy, được chưa?

Hắn không nhắn lại.

Các tiết buổi chiều đều là môn xã hội, buổi sáng Thành Nham còn cố gồng mình để tỉnh táo học bài, buổi chiều sụp luôn. Bị giáo viên lịch sử gọi lên phát biểu cũng không thèm trả lời, Hứa Hàm Xương chưa kịp nhắc bài thì y đã tự động đứng dậy đi xuống cuối lớp đứng rồi.

Hứa Hàm Xương vừa mới viết câu trả lời chính xác ra giấy:....

"Cậu bạn cùng bàn kia, đứng lên trả lời cho tôi." Hứa Hàm Xương vội vàng đứng lên, đọc lại theo đáp án mình mới viết.

"Được." Giáo viên dạy sử là một cô giáo đã vào trung niên, không cảm xúc bảo Hứa Hàm Xương ngồi xuống.

Trả lời câu hỏi xong, Hứa Hàm Xương đang buồn ngủ cũng tỉnh cả người.

Hết giờ học, Thành Nham ung dung quay về chỗ ngồi, dù sao chỉ có mỗi hai người ngồi ở dãy bàn cuối cùng, bắt đầu thân nhau hơn rồi.

"Vừa nãy tôi đưa đáp án cho cậu mà, sao cậu lại đi ra sau đứng thế?" Hứa Hàm Xương hỏi.

Thật ra câu cậu muốn hỏi bạn học này hơn chính là, tại sao lúc nào ông cũng ngủ thế.

"Cô giáo dạy sử đó không ưa tôi từ lâu rồi." Thành Nham nói, "Gọi tôi lên trả lời câu hỏi đấy cũng vì muốn gây khó dễ cho tôi thôi."

Hứa Hàm Xương bất đắc dĩ lắc đầu.

Đến tiết tự học buổi tối, Thành Nham chẳng những không buồn ngủ mà tinh thần y lại còn sôi nổi bất thường, làm bài tập nhanh đến mức Hứa Hàm Xương phải run sợ.

Lại một tờ đề khác!

Hứa Hàm Xương vẫn đang hí hoáy làm một bài toán, hú hồn trước hiệu suất làm bài kinh người của Thành Nham.

Dù Kiếm Bắc là trường cấp ba trọng điểm, nhưng bài tập lại không nhiều như cậu tưởng.

Sau một tiết tự học cậu cũng làm gần xong hết, chỉ để lại vài bài khó khi khác nghĩ.

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp.

Cậu rõ ràng nghe thấy tiếng thở dài của Thành Nham.

"Mới ngày đầu tiên đến trường mà tinh thần của anh chị đã vượt ngoài tưởng tượng của tôi rồi." Giáo viên chủ nhiệm híp mắt lại, tuổi cô chừng bốn mươi, dáng người cũng không cao lắm.

"... Năm nay lớp mình có một bạn mới, bạn mới đứng lên nào." Không có nhiều người để ý đến cô, tất cả đều đang vùi đầu vào bài tập, vậy mà Hứa Hàm Xương lại chăm chú nhìn.

Cậu không thể ngờ cô lại nhắc đến mình, vội vàng đứng lên, đơn giản nói: "Chào mọi người, tôi là Hứa Hàm Xương, cảm ơn mọi người."

Thành Nham cúi thấp đầu xuống, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, Hứa Hàm Xương đỏ mặt ngồi về vị trí cũ.

"Chào mừng. Được rồi, thứ sáu tuần này, giống như mọi năm, chúng ta sẽ có kì thi khảo sát. Thi khảo sát xong sẽ chia lại lớp, theo kiểu 3+3*. Mỗi lớp được chia ra theo ban, người ngoài không biết nhưng chắc các anh các chị cũng biết hết cả rồi, đây là chia theo lớp thường và lớp chọn. Trước khi nghỉ hè tôi đã nhắc rồi nhỉ? Ai chăm chút vào hè này, người đó sẽ nắm được cơ hội vào các trường đại học lớn. Các anh chị cứ ngẫm lại bản thân mình, xem sở trường của mình là gì để đưa ra lựa chọn phù hợp nhất..."

(*Mình cũng không hiểu kiểu này là kiểu gì nữa ;;;<)

Bây giờ Hứa Hàm Xương mới biết vì sao các bạn lại ở lại lớp cả buổi trưa phát điên vì học hành đến vậy, hóa ra là có bài thi phân lớp!

-

Lời editor: Lúc up chương này lên mình cũng làm được hơn chục chương rồi... Cơ bản làm xong mình muốn đọc lại n lần thật chỉn chu câu chữ rồi mới up, mà vụ đọc lại này suốt ngày bị trì hoãn vì lười quá ;;;;A;;; Đã thi thố xong rồi phải chăm chỉ lên thôiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Tay Trồng Trọt Của Thịnh Thế Bạch Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook