Chương 120: Anh là của em (I)
Lệ Ưu Đàm
12/03/2019
Vốn tưởng ở nhà một mình đã là bi kịch, không ngờ giờ cơm cũng không một ai về! Đồng Đồng quả thực không nhịn nổi nữa!!
Hai vị gia gia muốn cùng chiến hữu uống rượu tán gẫu chuyện xưa, bố mẹ có cuộc hẹn, sau đó cùng đi ăn tối dưới ánh nến, anh trai có quá nhiều văn kiện cần xử lý nên phải tăng ca, ăn luôn ở công ty, anh Úy Ương thì gọi điện không được...
Đúng là bi kịch...
Đồng Đồng thét chói tai, một mình ở trên giường lăn qua lăn lại, miệng hầm hừ, cô trút giận lên con gấu trong tay, vừa đấm vừa đánh, xem nó là Úy Ương.
May là còn Nãi Hoàng, bé mèo béo ụ lười biếng nhảy lên giường Đồng Đồng, nằm bên cạnh cô, một người một mèo nương tựa lẫn nhau, vô cùng đáng thương.
Cả nhà không quan tâm tối nay cô ăn gì, ai cũng cho rằng người khác sẽ về. Hừ, tức chết cô...
Ôm Nãi Hoàng xuống lầu, Đồng Đồng mang dép lông xù hình con thỏ đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra tìm kem rồi cho Nãi Hoàng một cái, một người một mèo ngồi trên sàn nhà phòng bếp ăn, một lát liền nhàm chán, Đồng Đồng ra phòng khách mở TV, TV lúc này đang chiếu phim hoạt hình cho trẻ con, cô liền quay lại ngồi trên sàn phòng bếp ăn, dép đá lung tung, cả người tản ra bốn chữ to: Ta, không, cao, hứng!
Vừa tan tầm về nhà, chuẩn bị lên lầu thì Úy Ương nghe được trong phòng bếp có động tĩnh nên đi tới xem, không ngờ cô lại to gan lớn mật như thế, trời lạnh ăn kem thì không nói, còn ăn cả thùng! Úy Ương lập tức tức giận: "Bé."
Đồng Đồng phát hoảng, quay đầu là đã thấy là Úy Ương, sau đó cô lại hầm hừ quay trở về, nhét cả miếng kem vào miệng cho hả giận, hành động vô cùng ấu trí, ngoài ấu trĩ cũng chỉ có ấu trĩ.
Biết cô giận, Úy Ương cười khẽ, buông áo khoác tây trang trong tay rồi đi tới, ôm cô từ phía sau, ôn nhu hỏi: "Sao vậy, ở nhà một mình không vui?"
Anh vốn muốn định mua một chiếc bánh kem nhỏ, loại yêu thích của cô trên đường về nhưng lại nhận được điện thoại của gia gia, nói là đêm nay cả nhà đều không về ăn cơm, muốn anh mau chóng về nhà chăm sóc Đồng Đồng, có thế anh mới buông tha cho ý niệm bánh ngọt, trực tiếp về nhà. "Không phải anh về với em rồi sao?"
"Hừ, ai muốn anh về?" Đồng Đồng kiêu ngạo hừ một cãi rồi bĩu môi, vừa muốn lấy kem đã bị Úy Ương ngăn lại. Cô muốn tránh nhưng anh ôm rất chặt...
"Anh làm gì đấy, ôm người ta chặt như vậy, cẩn thận em tố cáo anh dâm loạn thiếu nữ vị thành niên!"
Cô vốn đúng lý hợp tình, không ngờ Úy Ương lại cố ý nói thầm bên tai cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Chỉ là dâm loạn thôi sao? Cả người em có chỗ nào mà anh chưa "yêu", hử?"
Nghe vậy, Đồng Đồng đỏ bừng mặt, nhe răng làm bộ muốn cắn anh, Úy Ương cười cười, hôn lên mặt, môi cô, hôn đến khi mặt cô đỏ hồng, Đồng Đồng cũng không giận nữa, mở to hai mắt nhìn anh rất đáng yêu khiến Úy Ương giật mình, không kiềm chế được mà ôm cô, hận không thể móc tim đưa cho cô, chỉ mong có thể nhìn thấy từ cô một nụ cười.
"Được rồi, đừng giận nữa, anh nấu cơm cho em ăn, cho em ăn no, được không?"
Lời này của anh không có ý gì sâu xa, nhưng Đồng Đồng vừa nghe đến câu cho em ăn no liền tự động hiểu sai, mặt càng đỏ hơn, chẳng khác gì phát sốt, Úy Ương cũng không trêu chọc cô, anh lấy kem lại, không cho phép phản kháng.
Đồng Đồng ngoan ngoãn ngồi trên sàn, anh đưa tay bế cô đến sofa trong phòng khách rồi đưa điện thoại mình cho cô chơi, hôn cô một cái, sau đó đi vào phòng bếp nấu cơm.
Đồng Đồng cầm điện thoại Úy Ương, không chơi gì mà kiểm tra tin nhắn và các phần mềm liên lạc, thực ra chuyện này không phúc hậu lắm nhưng cô cũng bị miễn cưỡng kiểm tra thôi, lúc trước cô không xem tin nhắn của anh, Úy Ương còn rất bất mãn, cảm thấy cô không quan tâm đến anh! Bây giờ cô đành chủ động vậy ~
Không có gì đặc biệt... Dù sao chỉ cần không phải là tin nhắn mờ ám thì với Đồng Đồng đều là tin nhắn bình thường. Danh bạ của Úy Ương cũng rất quy củ, tất cả mọi người đều lưu cả họ lẫn tên, chỉ có cô ~~ là bé ngoan.
Sau đó vào tài liệu, Đồng Đồng không thể không cảm khái anh nhà cô đúng là người đàn ông trăm năm khó gặp, đừng nói là AV, ngay cả chút thứ không đứng đắn cũng không có, hoàn toàn không có hạng mục giải trí nào, một ít trò chơi cũng vì để cô chơi mới tải xuống, Đồng Đồng vô cùng cảm động, cầm điện thoại chạy vào phòng bếp ôm lấy thắt lưng Úy Ương, nói ngọt như mật: "Anh Úy Ương, em rất thích anh, rất rất thích anh!"
"Thích anh? Vậy vừa rồi là ai ngồi dưới đất giận tức giận, còn nói muốn tố cáo anh dâm loạn thiếu nữ vị thành niên?" Úy Ương cười khẽ, cắt đồ vừa nhanh vừa tỉ mỉ, Đồng Đồng nhìn mà há hốc miệng.
Cô lè lưỡi, giả ngu nói: "Ai? Ai? Ai lại dám nói anh Úy Ương như vậy? Để xem em có đánh chết người đó không ~ "
"Quỷ nghịch ngợm." Úy Ương đưa tay bóp mũi cô, đuổi cô ra ngoài: "Mau ra đi, trong này nhiều khói dầu."
"Dạ." Đồng Đồng ngoan ngoãn đi ra ngoài, đứng ở cửa phòng bếp háo sắc nhìn bóng lưng Úy Ương, cảm thấy anh đúng là đẹp trai, vẻ ngoài hoàn mỹ như thế, dáng người đẹp như thế, còn có thể nấu cơm, sửa bóng đèn, thay cầu chì, mọi chuyện trong nhà đều làm được, còn có kỹ thuật bắn súng rất tốt, tay nghề rất cao, tiền đồ vô lượng...
Hơn nữa, người đàn ông hoàn mỹ không sứt mẻ gì như thế vẫn thẳng! Đúng là cảm động! Quan trọng nhất là, người đàn ông này thuộc về cô! Một mình cô! Ai cũng cướp được!
Tại sao kiếp trước cô lại sợ anh, không thân mật với anh, hiện tại nhớ tới, Đồng Đồng quả thực muốn cho bản thân một cái tát ── mày có thấy mình ngốc không?
Lúc này Nãi Hoàng đi tới cọ cọ lên chân Đồng Đồng, kêu meo meo, Đồng Đồng xoay người bế nó lên rồi tiếp tục háo sắc nhìn chăm chú bóng lưng Úy Ương.
Nhìn một lúc lâu mà vẫn không nỡ dời mắt, nửa ngày cũng không trở lại bình thường: "Anh Úy Ương..."
Úy Ương nghe vậy thì quay đầu nhìn cô, thấy bộ dạng đáng yêu mở to mắt của cô thì không nhìn được mà vẫy tay, Đồng Đồng lập tức buông Nãi Hoàng xông đến, đứng trong lòng anh xem anh thái đồ, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của anh giống như làm ảo thuật, một nhát một nhát liền biến quả khoai tây thành từng miếng mảnh, động tác tao nhã đẹp mắt.
Đồng Đồng cảm thấy nhìn nữa thì mình sẽ nổ tung nên nhanh chóng xoay mặt, tùy ý để Úy Ương ôm cô chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đến khi chuẩn bị bắc nồi thì anh buông ra, nói nhiều khói dầu dễ sặc, thế nhưng cuối cùng anh lại luyến tiếc gánh nặng ngọt ngào này nên chuyển sang cõng cô, một tay cố định cô, một tay cầm nồi.
Đồng Đồng cười tinh nghịch, đầu liên tục cọ cọ ở gáy Úy Ương, dịu dàng mềm mại.
Hai vị gia gia muốn cùng chiến hữu uống rượu tán gẫu chuyện xưa, bố mẹ có cuộc hẹn, sau đó cùng đi ăn tối dưới ánh nến, anh trai có quá nhiều văn kiện cần xử lý nên phải tăng ca, ăn luôn ở công ty, anh Úy Ương thì gọi điện không được...
Đúng là bi kịch...
Đồng Đồng thét chói tai, một mình ở trên giường lăn qua lăn lại, miệng hầm hừ, cô trút giận lên con gấu trong tay, vừa đấm vừa đánh, xem nó là Úy Ương.
May là còn Nãi Hoàng, bé mèo béo ụ lười biếng nhảy lên giường Đồng Đồng, nằm bên cạnh cô, một người một mèo nương tựa lẫn nhau, vô cùng đáng thương.
Cả nhà không quan tâm tối nay cô ăn gì, ai cũng cho rằng người khác sẽ về. Hừ, tức chết cô...
Ôm Nãi Hoàng xuống lầu, Đồng Đồng mang dép lông xù hình con thỏ đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra tìm kem rồi cho Nãi Hoàng một cái, một người một mèo ngồi trên sàn nhà phòng bếp ăn, một lát liền nhàm chán, Đồng Đồng ra phòng khách mở TV, TV lúc này đang chiếu phim hoạt hình cho trẻ con, cô liền quay lại ngồi trên sàn phòng bếp ăn, dép đá lung tung, cả người tản ra bốn chữ to: Ta, không, cao, hứng!
Vừa tan tầm về nhà, chuẩn bị lên lầu thì Úy Ương nghe được trong phòng bếp có động tĩnh nên đi tới xem, không ngờ cô lại to gan lớn mật như thế, trời lạnh ăn kem thì không nói, còn ăn cả thùng! Úy Ương lập tức tức giận: "Bé."
Đồng Đồng phát hoảng, quay đầu là đã thấy là Úy Ương, sau đó cô lại hầm hừ quay trở về, nhét cả miếng kem vào miệng cho hả giận, hành động vô cùng ấu trí, ngoài ấu trĩ cũng chỉ có ấu trĩ.
Biết cô giận, Úy Ương cười khẽ, buông áo khoác tây trang trong tay rồi đi tới, ôm cô từ phía sau, ôn nhu hỏi: "Sao vậy, ở nhà một mình không vui?"
Anh vốn muốn định mua một chiếc bánh kem nhỏ, loại yêu thích của cô trên đường về nhưng lại nhận được điện thoại của gia gia, nói là đêm nay cả nhà đều không về ăn cơm, muốn anh mau chóng về nhà chăm sóc Đồng Đồng, có thế anh mới buông tha cho ý niệm bánh ngọt, trực tiếp về nhà. "Không phải anh về với em rồi sao?"
"Hừ, ai muốn anh về?" Đồng Đồng kiêu ngạo hừ một cãi rồi bĩu môi, vừa muốn lấy kem đã bị Úy Ương ngăn lại. Cô muốn tránh nhưng anh ôm rất chặt...
"Anh làm gì đấy, ôm người ta chặt như vậy, cẩn thận em tố cáo anh dâm loạn thiếu nữ vị thành niên!"
Cô vốn đúng lý hợp tình, không ngờ Úy Ương lại cố ý nói thầm bên tai cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Chỉ là dâm loạn thôi sao? Cả người em có chỗ nào mà anh chưa "yêu", hử?"
Nghe vậy, Đồng Đồng đỏ bừng mặt, nhe răng làm bộ muốn cắn anh, Úy Ương cười cười, hôn lên mặt, môi cô, hôn đến khi mặt cô đỏ hồng, Đồng Đồng cũng không giận nữa, mở to hai mắt nhìn anh rất đáng yêu khiến Úy Ương giật mình, không kiềm chế được mà ôm cô, hận không thể móc tim đưa cho cô, chỉ mong có thể nhìn thấy từ cô một nụ cười.
"Được rồi, đừng giận nữa, anh nấu cơm cho em ăn, cho em ăn no, được không?"
Lời này của anh không có ý gì sâu xa, nhưng Đồng Đồng vừa nghe đến câu cho em ăn no liền tự động hiểu sai, mặt càng đỏ hơn, chẳng khác gì phát sốt, Úy Ương cũng không trêu chọc cô, anh lấy kem lại, không cho phép phản kháng.
Đồng Đồng ngoan ngoãn ngồi trên sàn, anh đưa tay bế cô đến sofa trong phòng khách rồi đưa điện thoại mình cho cô chơi, hôn cô một cái, sau đó đi vào phòng bếp nấu cơm.
Đồng Đồng cầm điện thoại Úy Ương, không chơi gì mà kiểm tra tin nhắn và các phần mềm liên lạc, thực ra chuyện này không phúc hậu lắm nhưng cô cũng bị miễn cưỡng kiểm tra thôi, lúc trước cô không xem tin nhắn của anh, Úy Ương còn rất bất mãn, cảm thấy cô không quan tâm đến anh! Bây giờ cô đành chủ động vậy ~
Không có gì đặc biệt... Dù sao chỉ cần không phải là tin nhắn mờ ám thì với Đồng Đồng đều là tin nhắn bình thường. Danh bạ của Úy Ương cũng rất quy củ, tất cả mọi người đều lưu cả họ lẫn tên, chỉ có cô ~~ là bé ngoan.
Sau đó vào tài liệu, Đồng Đồng không thể không cảm khái anh nhà cô đúng là người đàn ông trăm năm khó gặp, đừng nói là AV, ngay cả chút thứ không đứng đắn cũng không có, hoàn toàn không có hạng mục giải trí nào, một ít trò chơi cũng vì để cô chơi mới tải xuống, Đồng Đồng vô cùng cảm động, cầm điện thoại chạy vào phòng bếp ôm lấy thắt lưng Úy Ương, nói ngọt như mật: "Anh Úy Ương, em rất thích anh, rất rất thích anh!"
"Thích anh? Vậy vừa rồi là ai ngồi dưới đất giận tức giận, còn nói muốn tố cáo anh dâm loạn thiếu nữ vị thành niên?" Úy Ương cười khẽ, cắt đồ vừa nhanh vừa tỉ mỉ, Đồng Đồng nhìn mà há hốc miệng.
Cô lè lưỡi, giả ngu nói: "Ai? Ai? Ai lại dám nói anh Úy Ương như vậy? Để xem em có đánh chết người đó không ~ "
"Quỷ nghịch ngợm." Úy Ương đưa tay bóp mũi cô, đuổi cô ra ngoài: "Mau ra đi, trong này nhiều khói dầu."
"Dạ." Đồng Đồng ngoan ngoãn đi ra ngoài, đứng ở cửa phòng bếp háo sắc nhìn bóng lưng Úy Ương, cảm thấy anh đúng là đẹp trai, vẻ ngoài hoàn mỹ như thế, dáng người đẹp như thế, còn có thể nấu cơm, sửa bóng đèn, thay cầu chì, mọi chuyện trong nhà đều làm được, còn có kỹ thuật bắn súng rất tốt, tay nghề rất cao, tiền đồ vô lượng...
Hơn nữa, người đàn ông hoàn mỹ không sứt mẻ gì như thế vẫn thẳng! Đúng là cảm động! Quan trọng nhất là, người đàn ông này thuộc về cô! Một mình cô! Ai cũng cướp được!
Tại sao kiếp trước cô lại sợ anh, không thân mật với anh, hiện tại nhớ tới, Đồng Đồng quả thực muốn cho bản thân một cái tát ── mày có thấy mình ngốc không?
Lúc này Nãi Hoàng đi tới cọ cọ lên chân Đồng Đồng, kêu meo meo, Đồng Đồng xoay người bế nó lên rồi tiếp tục háo sắc nhìn chăm chú bóng lưng Úy Ương.
Nhìn một lúc lâu mà vẫn không nỡ dời mắt, nửa ngày cũng không trở lại bình thường: "Anh Úy Ương..."
Úy Ương nghe vậy thì quay đầu nhìn cô, thấy bộ dạng đáng yêu mở to mắt của cô thì không nhìn được mà vẫy tay, Đồng Đồng lập tức buông Nãi Hoàng xông đến, đứng trong lòng anh xem anh thái đồ, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của anh giống như làm ảo thuật, một nhát một nhát liền biến quả khoai tây thành từng miếng mảnh, động tác tao nhã đẹp mắt.
Đồng Đồng cảm thấy nhìn nữa thì mình sẽ nổ tung nên nhanh chóng xoay mặt, tùy ý để Úy Ương ôm cô chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đến khi chuẩn bị bắc nồi thì anh buông ra, nói nhiều khói dầu dễ sặc, thế nhưng cuối cùng anh lại luyến tiếc gánh nặng ngọt ngào này nên chuyển sang cõng cô, một tay cố định cô, một tay cầm nồi.
Đồng Đồng cười tinh nghịch, đầu liên tục cọ cọ ở gáy Úy Ương, dịu dàng mềm mại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.