Chương 79: Cùng ăn trưa (II)
Lệ Ưu Đàm
08/12/2018
Đồng Đồng cắn một cái, Đồng Đống mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh, không hề bộc lộ cảm xúc.
Lục Tiểu Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, bây giờ cô hơi đau đầu, không biết mình phải giúp ai, một bên là nam thần, một bên là bạn bè, cô giúp ai cũng không tốt!
Một lúc sau, Lục Tiểu Lâm quyết định che mắt thở dài, quên đi, dù sao cũng chỉ là đùa giỡn, cắn cũng không sao, đàn ông không có còn có thể đi tìm, nhưng bạn bè thì chỉ có thể gặp mà không thể cầu nha!
Nếu Đồng Đống biết lúc này trong đầu Lục Tiểu Lâm đang suy nghĩ cái gì thì chắc chắn sẽ thổ huyết. Đây là cô gái vẫn luôn si mê anh đấy! Mới bao lâu mà đã không quản sống chết của anh rồi!
Thật ra hai người họ đang ở trạng thái khá là có ý tứ.
Lục Tiểu Lâm vẫn thích Đồng Đống như trước nhưng không còn suốt ngày quấn lấy anh. Cô đang học nghiên cứu sinh, tham gia rất nhiều hoạt động xã hội, mỗi ngày đều bận rộn muốn chết. Còn phải chơi với Đồng Đồng, cùng nhau tác quai tác quái nên có lòng mà không có sức, dù sao Đồng Đống tạm thời vẫn chưa có bạn gái, toàn bộ Đồng gia và Úy gia đã xem cô là người nhà! Nam thần sớm muộn gì cũng là của cô!
Đồng Đống cũng cố gắng suy nghĩ... Nếu nói anh thích Lục Tiểu Lâm, bằng lòng để cô làm bạn gái thì lại không đủ quan tâm.
Mỗi lần gặp nhau hai người đều không nói quá mười câu, càng không nói đến những phẩm chất cần thiết của một người bạn trai ôn nhu săn sóc, ví dụ như đưa ô cho bạn gái, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đưa cơm rót nước mua quà, anh đối xử với Lục Tiểu Lâm không hề tốt.
Nhưng nếu nói anh chán ghét cô thì cũng không hẳn, vì trừ người nhà, cô là người duy nhất có thể làm anh cười và bằng lòng chào hỏi.
Cho nên chuyện giữa hai người này Đồng Đồng hoàn toàn không hiểu, Úy Ương lại năm lần bảy lượt không cho cô làm chuyện xấu gì, nói là để thuận theo tự nhiên.
Đồng Đồng cảm thấy mình rất vô tội, cô chỉ muốn bạn mình và anh mình thành một đôi, từ nay về sau tương thân tương ái anh anh em em cũng là sai sao?
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà gia tăng lực cắn.
Lục Tiểu Lâm không phản ứng gì, chỉ là không đành lòng nhìn thẳng, người bị cắn mặt không đổi sắc, Khổng Phương Phương và Khổng Đình Đình lại biến sắc, nhất là Khổng Phương Phương, không hề nghĩ ngợi đã mở miệng chỉ trích Đồng Đồng:
"Trời ơi! Đồng Đồng! Em, em làm gì đấy! Sao em có thể cắn người? Đã lớn rồi sao vẫn giống đứa con nít không hiểu chuyện vậy?!"
Khổng Phương Phương nói đủ thì định đến kéo Đồng Đồng ra, lại bị Đồng Đống lách người ôm Đồng Đồng tránh khỏi.
Khổng Phương Phương vẫn không hiểu, chẳng chịu suy nghĩ gì mà lo lắng nói tiếp: "Mau bỏ ra! Đó là anh em, sao em có thể tùy hứng như vậy!"
Đồng Đồng cắn tay Đồng Đống, trong lòng khó chịu nghĩ thầm, chúng ta rất thân thiết sao, cô thích cắn anh trai, chị dâu tương lai còn chưa nói lời nào, chị ta phức tạp hóa lên làm gì? Đúng là Hoàng đế chưa vội thái giám đã vội.
Hơn nữa chị ta quan tâm để làm gì? Không thấy bạn gái tương lai của anh cô đang đứng một bên nhìn chằm chằm sao?
Mắc mớ gì cô phải nghe theo!
Thấy Đồng Đồng còn chưa nhả ra, Khổng Phương Phương nóng nảy hẳn lên, cô không hiểu Đồng Đồng lắm, bốn năm trước gặp nhau chỉ thấy cô bé này thật đẹp, rất được cưng chiều, nhưng chỉ đến một ngày một đêm đã ngã bệnh, sau đó vì bệnh mà không nói không cười, hai người rất ít đả động đến nhau, nói chuyện cũng không nhiều.
Mà trong nhận thức của Khổng Phương Phương, con gái dù được cưng chiều thế nào cũng không địch lại được địa vị của con trai trong nhà, cho nên nếu có thể gây dựng quan hệ tốt với Đồng Đống, so với Đồng Đồng sẽ tốt hơn nhiều.
Dù sao những gia đình cô thấy đều như vậy, con gái khiến người ta yêu mến nhưng không bằng con trai có thể nối dõi tông đường.
Bây giờ thấy Đồng Đồng tùy hứng như thế, cắn người không buông, Khổng Phương Phương đương nhiên sẽ nóng nảy, hấp tấp muốn thể hiện trước mặt Đồng Đống.
Đồng Đồng điêu ngoa tùy hứng như thế, Đồng Đống làm anh hẳn là rất khổ cực đi?
Bị một người em gái tùy hứng, không biết lý lẽ như thế quấn lấy nhiều năm, cậu ấy nhất định sẽ thấy chán ghét và mất kiên nhẫn, bây giờ cô đến dịu dàng khuyên bảo, chắc chắn cậu ấy sẽ thấy có chị tốt hơn em gái nhiều, hơn nữa, cô muốn cho cậu ấy thấy sự săn sóc và thiện ý của mình, đến khi cậu ấy ấn tượng với cô, cô tuyệt đối sẽ có được hảo cảm của Úy Ương.
Nhưng Khổng Phương Phương lại không nghĩ đến việc, đừng nói Đồng Đồng không phải loại con gái điêu ngoa tùy hứng, nhưng nếu có như vậy thì sao?
Đồng Đồng không tốt thì vẫn chảy chung dòng máu với Đồng Đống, chẳng lẽ Đồng Đồng đối xử với Đồng Đống không tốt thì anh sẽ vứt bỏ em gái mà lấy chị họ xa lạ?
Đạo lý này vô cùng đơn giản, chỉ cần đầu óc bình thường là có thể hiểu được, nhưng lúc này đầu óc Khổng Phương Phương đúng là không ổn, thấy Đồng Đồng không nghe mình thì lập tức hà khắc, nghiêm nghị nói:
"Đồng Đồng, đó là anh em! Em không được cắn anh em như thế! Có nghe không? Mau buông ra, đừng để chị phải tức giận!"
Nghe xong lời này, Đồng Đồng hoàn toàn choáng váng, chị ta cho mình là ai? Anh ấy là anh ruột của ai? Vì sao cô không thế cắn anh mình?! Vậy thì cô không buông luôn, để xem chị ta làm sao!
Đồng Đồng tức giận thật sự, Đồng Đống và Lục Tiểu Lâm đều cảm nhận được.
Thực ra cô vô cùng tốt tính, rất dễ ở chung, chỉ cần không vênh mặt hất hàm sai bảo hay sỉ nhục mà bình tâm nói chuyện với nhau, cô tuyệt đối là người biết lắng nghe nhất và là người bạn tốt nhất.
Với chuyện tùy hứng, chưa nói đến việc Đồng Đồng không hề tùy hứng mà nếu có tùy hứng thật thì cô cũng có vốn liếng để tùy hứng mà, không phải sao?
Cho nên Đồng Đống còn chưa kịp mở miệng, Lục Tiểu Lâm đã cười lạnh nói: "Này này, giọng điệu này là giọng điệu gì đấy, thân là anh trai, em gái cắn cái thì có sao? Càng chưa nói đến việc anh Đống cưng chiều Đồng Đồng tận trời, cứ cho là bị cắn mất miếng thịt, anh ấy còn chưa nói thì chị lên tiếng làm cái gì? Còn dùng giọng điệu đấy? Em quen Đồng Đồng nhiều năm như thế, ngay cả chú Đồng và cô Đồng cũng không dùng giọng điệu đấy để nói với Đồng Đồng! Anh Đống, em nói đúng không?"
Nói đến đây, Lục Tiểu Lâm đã hơi tức giận, miệng Đồng Đồng ngọt muốn chết, nói gì cũng dễ khiến người khác vui vẻ.
Cô nói không phải vì Đồng Đồng là bạn tốt của mình, mà bởi vì cô ấy thật sự rất tốt... Được rồi, là vô cùng tốt.
Vẻ ngoài xinh đẹp, học giỏi, hiểu chuyện, hòa đồng với mọi người, lại còn có gia thế tốt. Đồng Đồng vốn chính là công chúa, không phải bệnh công chúa!
Đồng Đống cong môi, cho Lục Tiểu Lâm một anh mắt tán thưởng: "Tiểu Lâm nói đúng."
Nói xong, anh xoa đầu Đồng Đồng, "Được rồi, đừng tức giận nữa, trưa anh mời em một bữa tiệc lớn."
Đồng Đồng buông ra, Khổng Phương Phương mới thấy tay Đồng Đống không hề có chỗ nào bị thương, thậm chí ngay cả một dấu răng cũng không có, bởi vì Đồng Đồng cắn vốn không hề dùng sức --- dù sao đó vẫn là anh cô! Tức giận cũng không thể trút lên người nhà và bạn bè!
Thấy thế, nụ cười trên mặt Lục Tiểu Lâm càng đậm hơn, nháy mắt với Đồng Đồng rồi mới an ủi tim nhỏ đang đập thình thịch của mình: Trời ơi, anh Đống vừa cười với cô, còn gọi cô là Tiểu Lâm ~~~~
Lục Tiểu Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, bây giờ cô hơi đau đầu, không biết mình phải giúp ai, một bên là nam thần, một bên là bạn bè, cô giúp ai cũng không tốt!
Một lúc sau, Lục Tiểu Lâm quyết định che mắt thở dài, quên đi, dù sao cũng chỉ là đùa giỡn, cắn cũng không sao, đàn ông không có còn có thể đi tìm, nhưng bạn bè thì chỉ có thể gặp mà không thể cầu nha!
Nếu Đồng Đống biết lúc này trong đầu Lục Tiểu Lâm đang suy nghĩ cái gì thì chắc chắn sẽ thổ huyết. Đây là cô gái vẫn luôn si mê anh đấy! Mới bao lâu mà đã không quản sống chết của anh rồi!
Thật ra hai người họ đang ở trạng thái khá là có ý tứ.
Lục Tiểu Lâm vẫn thích Đồng Đống như trước nhưng không còn suốt ngày quấn lấy anh. Cô đang học nghiên cứu sinh, tham gia rất nhiều hoạt động xã hội, mỗi ngày đều bận rộn muốn chết. Còn phải chơi với Đồng Đồng, cùng nhau tác quai tác quái nên có lòng mà không có sức, dù sao Đồng Đống tạm thời vẫn chưa có bạn gái, toàn bộ Đồng gia và Úy gia đã xem cô là người nhà! Nam thần sớm muộn gì cũng là của cô!
Đồng Đống cũng cố gắng suy nghĩ... Nếu nói anh thích Lục Tiểu Lâm, bằng lòng để cô làm bạn gái thì lại không đủ quan tâm.
Mỗi lần gặp nhau hai người đều không nói quá mười câu, càng không nói đến những phẩm chất cần thiết của một người bạn trai ôn nhu săn sóc, ví dụ như đưa ô cho bạn gái, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đưa cơm rót nước mua quà, anh đối xử với Lục Tiểu Lâm không hề tốt.
Nhưng nếu nói anh chán ghét cô thì cũng không hẳn, vì trừ người nhà, cô là người duy nhất có thể làm anh cười và bằng lòng chào hỏi.
Cho nên chuyện giữa hai người này Đồng Đồng hoàn toàn không hiểu, Úy Ương lại năm lần bảy lượt không cho cô làm chuyện xấu gì, nói là để thuận theo tự nhiên.
Đồng Đồng cảm thấy mình rất vô tội, cô chỉ muốn bạn mình và anh mình thành một đôi, từ nay về sau tương thân tương ái anh anh em em cũng là sai sao?
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà gia tăng lực cắn.
Lục Tiểu Lâm không phản ứng gì, chỉ là không đành lòng nhìn thẳng, người bị cắn mặt không đổi sắc, Khổng Phương Phương và Khổng Đình Đình lại biến sắc, nhất là Khổng Phương Phương, không hề nghĩ ngợi đã mở miệng chỉ trích Đồng Đồng:
"Trời ơi! Đồng Đồng! Em, em làm gì đấy! Sao em có thể cắn người? Đã lớn rồi sao vẫn giống đứa con nít không hiểu chuyện vậy?!"
Khổng Phương Phương nói đủ thì định đến kéo Đồng Đồng ra, lại bị Đồng Đống lách người ôm Đồng Đồng tránh khỏi.
Khổng Phương Phương vẫn không hiểu, chẳng chịu suy nghĩ gì mà lo lắng nói tiếp: "Mau bỏ ra! Đó là anh em, sao em có thể tùy hứng như vậy!"
Đồng Đồng cắn tay Đồng Đống, trong lòng khó chịu nghĩ thầm, chúng ta rất thân thiết sao, cô thích cắn anh trai, chị dâu tương lai còn chưa nói lời nào, chị ta phức tạp hóa lên làm gì? Đúng là Hoàng đế chưa vội thái giám đã vội.
Hơn nữa chị ta quan tâm để làm gì? Không thấy bạn gái tương lai của anh cô đang đứng một bên nhìn chằm chằm sao?
Mắc mớ gì cô phải nghe theo!
Thấy Đồng Đồng còn chưa nhả ra, Khổng Phương Phương nóng nảy hẳn lên, cô không hiểu Đồng Đồng lắm, bốn năm trước gặp nhau chỉ thấy cô bé này thật đẹp, rất được cưng chiều, nhưng chỉ đến một ngày một đêm đã ngã bệnh, sau đó vì bệnh mà không nói không cười, hai người rất ít đả động đến nhau, nói chuyện cũng không nhiều.
Mà trong nhận thức của Khổng Phương Phương, con gái dù được cưng chiều thế nào cũng không địch lại được địa vị của con trai trong nhà, cho nên nếu có thể gây dựng quan hệ tốt với Đồng Đống, so với Đồng Đồng sẽ tốt hơn nhiều.
Dù sao những gia đình cô thấy đều như vậy, con gái khiến người ta yêu mến nhưng không bằng con trai có thể nối dõi tông đường.
Bây giờ thấy Đồng Đồng tùy hứng như thế, cắn người không buông, Khổng Phương Phương đương nhiên sẽ nóng nảy, hấp tấp muốn thể hiện trước mặt Đồng Đống.
Đồng Đồng điêu ngoa tùy hứng như thế, Đồng Đống làm anh hẳn là rất khổ cực đi?
Bị một người em gái tùy hứng, không biết lý lẽ như thế quấn lấy nhiều năm, cậu ấy nhất định sẽ thấy chán ghét và mất kiên nhẫn, bây giờ cô đến dịu dàng khuyên bảo, chắc chắn cậu ấy sẽ thấy có chị tốt hơn em gái nhiều, hơn nữa, cô muốn cho cậu ấy thấy sự săn sóc và thiện ý của mình, đến khi cậu ấy ấn tượng với cô, cô tuyệt đối sẽ có được hảo cảm của Úy Ương.
Nhưng Khổng Phương Phương lại không nghĩ đến việc, đừng nói Đồng Đồng không phải loại con gái điêu ngoa tùy hứng, nhưng nếu có như vậy thì sao?
Đồng Đồng không tốt thì vẫn chảy chung dòng máu với Đồng Đống, chẳng lẽ Đồng Đồng đối xử với Đồng Đống không tốt thì anh sẽ vứt bỏ em gái mà lấy chị họ xa lạ?
Đạo lý này vô cùng đơn giản, chỉ cần đầu óc bình thường là có thể hiểu được, nhưng lúc này đầu óc Khổng Phương Phương đúng là không ổn, thấy Đồng Đồng không nghe mình thì lập tức hà khắc, nghiêm nghị nói:
"Đồng Đồng, đó là anh em! Em không được cắn anh em như thế! Có nghe không? Mau buông ra, đừng để chị phải tức giận!"
Nghe xong lời này, Đồng Đồng hoàn toàn choáng váng, chị ta cho mình là ai? Anh ấy là anh ruột của ai? Vì sao cô không thế cắn anh mình?! Vậy thì cô không buông luôn, để xem chị ta làm sao!
Đồng Đồng tức giận thật sự, Đồng Đống và Lục Tiểu Lâm đều cảm nhận được.
Thực ra cô vô cùng tốt tính, rất dễ ở chung, chỉ cần không vênh mặt hất hàm sai bảo hay sỉ nhục mà bình tâm nói chuyện với nhau, cô tuyệt đối là người biết lắng nghe nhất và là người bạn tốt nhất.
Với chuyện tùy hứng, chưa nói đến việc Đồng Đồng không hề tùy hứng mà nếu có tùy hứng thật thì cô cũng có vốn liếng để tùy hứng mà, không phải sao?
Cho nên Đồng Đống còn chưa kịp mở miệng, Lục Tiểu Lâm đã cười lạnh nói: "Này này, giọng điệu này là giọng điệu gì đấy, thân là anh trai, em gái cắn cái thì có sao? Càng chưa nói đến việc anh Đống cưng chiều Đồng Đồng tận trời, cứ cho là bị cắn mất miếng thịt, anh ấy còn chưa nói thì chị lên tiếng làm cái gì? Còn dùng giọng điệu đấy? Em quen Đồng Đồng nhiều năm như thế, ngay cả chú Đồng và cô Đồng cũng không dùng giọng điệu đấy để nói với Đồng Đồng! Anh Đống, em nói đúng không?"
Nói đến đây, Lục Tiểu Lâm đã hơi tức giận, miệng Đồng Đồng ngọt muốn chết, nói gì cũng dễ khiến người khác vui vẻ.
Cô nói không phải vì Đồng Đồng là bạn tốt của mình, mà bởi vì cô ấy thật sự rất tốt... Được rồi, là vô cùng tốt.
Vẻ ngoài xinh đẹp, học giỏi, hiểu chuyện, hòa đồng với mọi người, lại còn có gia thế tốt. Đồng Đồng vốn chính là công chúa, không phải bệnh công chúa!
Đồng Đống cong môi, cho Lục Tiểu Lâm một anh mắt tán thưởng: "Tiểu Lâm nói đúng."
Nói xong, anh xoa đầu Đồng Đồng, "Được rồi, đừng tức giận nữa, trưa anh mời em một bữa tiệc lớn."
Đồng Đồng buông ra, Khổng Phương Phương mới thấy tay Đồng Đống không hề có chỗ nào bị thương, thậm chí ngay cả một dấu răng cũng không có, bởi vì Đồng Đồng cắn vốn không hề dùng sức --- dù sao đó vẫn là anh cô! Tức giận cũng không thể trút lên người nhà và bạn bè!
Thấy thế, nụ cười trên mặt Lục Tiểu Lâm càng đậm hơn, nháy mắt với Đồng Đồng rồi mới an ủi tim nhỏ đang đập thình thịch của mình: Trời ơi, anh Đống vừa cười với cô, còn gọi cô là Tiểu Lâm ~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.