Chương 90: Em cũng có phản ứng mà (II)
Lệ Ưu Đàm
26/01/2019
"Anh Úy Ương?" Thấy Úy Ương có hơi nghiêm túc, Đồng Đồng lo sợ bất an kêu một tiếng.
Úy Ương lập tức cúi đầu nhìn cô, thấy cô có hơi hoảng sợ thì hôn nhẹ lên mặt cô rồi dỗ dành: "Anh không sao. Em sao vậy?"
Đồng Đồng chớp đôi mắt long lanh, nhìn anh từ trên xuống: "Thực sự không sao? Nhìn anh rất nghiêm túc đấy." Còn hơi dọa người.
"Đương nhiên rồi." Úy Ương nâng mặt cô, dùng sức hôn môi cô một cái, muốn kêu cô ra ngoài: "Chúng ta ra ngoài được không? Ở trong nhà vệ sinh làm gì?"
"Không muốn." Đồng Đồng hiếm khi tùy hứng ôm hông anh, kéo tay anh ra khỏi mặt mình rồi vùi vào ngực anh.
Thực sự là hâm mộ, cô đã được 1m68 rồi, vì sao anh còn cao hơn gần hai mươi cm? 1m85 cao quá... Cô vĩnh viễn không thể thực hiện được giấc mộng đứng đối diện với mặt anh, lúc nào cũng chỉ đến ngực, căn bản không thể nào có tầm mắt song song.
Cho nên mỗi khi được Úy Ương ôm, Đồng Đồng đều cảm giác mình là con búp bê nhỏ đáng thương: "Người ta muốn ở đây với anh."
Úy Ương cười khẽ, vuốt mái tóc đen mềm mại của cô: "Nhưng ở đây không có ghế hay giường, em ngồi ở đâu?"
Con sâu lười này cũng có ngày muốn đứng? Cô chính là người có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng.
Chuyện này... Đồng Đồng chớp mắt suy nghĩ trong ngực Úy Ương hồi lâu, sau đó kéo anh đến bồn vệ sinh cách vách ngăn, đẩy ngã anh rồi vô cùng phóng khoáng tách chân ngồi lên đùi anh, một lần nữa như kẹo đường dính vào Úy Ương.
Úy Ương vô cùng hưởng thụ cô dính người như vậy, không ngừng vỗ lưng rồi vuốt tóc cô.
Đồng Đồng ghé vào cổ Úy Ương, thấy gạch men phản chiếu đủ loại biểu cảm kỳ lạ của mình, thỉnh thoảng lại chu môi phồng má, dù sao đây cũng không phải dáng vẻ của một người hiền lành.
"Anh Úy Ương..." Đồng Đồng nũng nịu.
Úy Ương ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính lại ôn nhu, Đồng Đồng rung động đến xương tủy, ai nói chỉ có phụ nữ mới có giọng như chim hoàng anh bay cao, giọng anh Úy Ương nhà cô quả thực có thể khiến cho phụ nữ mang thai!
"Anh có thích em không?"
Đúng là ngốc nghếch, lại hỏi điều này. "Đương nhiên là thích, điều này còn cần hỏi sao?"
Nếu không thích, sao anh lại có dục vọng mãnh liệt và khát khao muốn độc chiếm cô như vậy? Ngay cả cô nói chuyện với bố và anh trai anh cũng ghen, anh còn không đủ thích cô à?
Đồng Đồng cười ngốc nghếch trên vai anh, vô cùng ngây thơ khiến ngực Úy Ương mềm thành bông, hận không thể đem trái tim mình cho tiểu tổ tông nhìn, để cô biết rốt cuộc anh có thích cô hay không.
"Vậy anh có thích em dùng miệng ở chỗ ấy không?"
...Cơ thể cao lớn của Úy Ương trong nháy mắt cứng ngắc, anh do dự một chút, quyết định nói thật, anh không muốn dối cô, lúc đó anh sẽ vô cùng day dứt, anh chỉ muốn mở ra tất cả trước mặt cô, không muốn có bí mật gì: "Thích, nhưng anh không muốn em làm vậy nữa."
"Vì sao?" Đồng Đồng lập tức ngẩng đầu nhìn anh, mũi chạm mũi, cũng không biết là ai bắt đầu trước, cứ anh hôn một cái, em hôn một cái, còn có thể vô cùng thần kỳ mà tiếp tục nói chuyện.
"Lúc em làm chuyện đó không phải anh rất hưng phấn sao? Còn xuất trong miệng em, bình thường anh đâu có nhanh như vậy."
Bình thường cô dùng tay, còn có chân anh đều rất lâu, nhưng vừa nãy... Còn chưa đến hai mươi phút?
Úy Ương thở dài, nhìn khuôn mặt có hơi tức giận của cô: "Rất hưng phấn, cũng rất thích, nhưng anh không thể nào tiếp thu chuyện như vậy. Em là tiểu công chúa của anh, làm gì có công chúa nào lại làm như vậy?"
Thực ra đáy lòng anh rất mâu thuẫn, muốn nhìn cô lấy lòng mình, muốn cô lộ ra tư thái quyến rũ xinh đẹp không thuộc về thiếu nữ mười sáu tuổi nhưng lại không muốn cô làm chuyện gần như là thấp hèn này --- cho dù là với mình.
Đồng Đồng chớp chớp mắt, đột nhiên bật cười, cô nhẹ nhàng cọ cọ má anh rồi chuyển xuống, dán tai lên ngực anh, nói: "Anh Úy Ương, tim anh đập rất nhanh đấy."
Nói xong, tay Đồng Đồng còn xoa loạn, cởi áo sơ mi của Úy Ương rồi tìm tòi, khuôn ngực trơn nhẵn rắn chắc xúc cảm vô cùng tốt, cô trêu chọc hai hạt đậu đỏ, tựa như bình thường anh trêu chọc mình.
Úy Ương cười khổ, có thể không đập nhanh sao, người trong lòng ngồi ngay trên chân mình, khiêu khích như vậy, còn vừa xảy ra một chuyện hương diễm, nếu tim anh không đập nhanh thì là người chết à?
"Được rồi, đừng đùa nữa." Cô thật sự không sợ anh nổi thú tính mà còn trên chọc như thế?
"Tại sao?" Đồng Đồng ngây thơ hỏi, cái mông trên đùi anh cũng không yên phận, "Em thấy vậy rất vui mà!"
Úy Ương hít một hơi thật sâu, không còn cách nào nên đành để cô chơi.
Cặp tay mềm mềm nhỏ bé ở trong ngực mình sờ tới sờ lui, dục vọng trong người Úy Ương càng thêm bùng cháy.
Nhưng anh vẫn cứ cố kỵ với cô, không dám thật sự động đến, trong một lúc không biết có bao nhiêu gian nan.
Thấy anh bị dày vò không ngừng, Đồng Đồng lộ ra nụ cười đắc ý, đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt, còn vân vê mông, cố ý chạm đến nơi nào đó đang đang phồng lên.
"Anh Úy Ương..." Đồng Đồng nũng nịu, nắm lấy tay anh đưa xuống váy mình, thở dốc nói: "Em vậy rồi mà anh không giúp em."
Đồng Đồng nói xong còn khó chịu nhấc mông, bĩu môi nói: "Người ta khó chịu... Anh giúp em đi...".
Úy Ương dùng đầu ngón tay run rẩy tìm tòi nơi miệng huyệt, quả nhiên chạm đến một mảnh ướt át dinh dính, anh khàn giọng nói: "Tiểu yêu tinh." Rồi hôn lên cái tai trắng noãn của cô.
Tuy rằng biểu hiện rất lớn mật nhưng Đồng Đồng đã vô cùng xấu hổ, cả tai cả mặt đều đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Người ta cũng có phản ứng mà... Hơn nữa anh chạm đến đâu... em cũng hưng phấn mà." Cô ngẩng mặt, vừa xấu hổ vừa dũng cảm yêu cầu: "Sau này em vẫn muốn chơi côn thịt của anh được không?" Nói xong còn chủ động cởi áo sơ mi trắng trên người, ngay cả áo ngực cũng cởi, lộ ra nơi mềm mại, quyến rũ đưa tình với Úy Ương.
Trong đầu vô tình hiện lên gì đó nhưng Úy Ương đã bị nơi mềm mại xinh đẹp trước mắt làm cho mê muội, hoàn toàn quên đi việc truy cứu vật nhỏ làm sao biết được từ "côn thịt" này. Anh chỉ lo trêu chọc tiểu huyệt non nớt ẩm ướt và gặm cắn nơi mềm mại phía trên, nào có nghĩ ngợi được gì?
Thấy mình dụ dỗ thành công, Đồng Đồng tiện tay ném áo ngực qua một bên, mông nhỏ không ngừng cọ cọ lên đùi Úy Ương, nói: "Quần trong mặc khó chịu, anh cởi giúp em đi."
Úy Ương lập tức cúi đầu nhìn cô, thấy cô có hơi hoảng sợ thì hôn nhẹ lên mặt cô rồi dỗ dành: "Anh không sao. Em sao vậy?"
Đồng Đồng chớp đôi mắt long lanh, nhìn anh từ trên xuống: "Thực sự không sao? Nhìn anh rất nghiêm túc đấy." Còn hơi dọa người.
"Đương nhiên rồi." Úy Ương nâng mặt cô, dùng sức hôn môi cô một cái, muốn kêu cô ra ngoài: "Chúng ta ra ngoài được không? Ở trong nhà vệ sinh làm gì?"
"Không muốn." Đồng Đồng hiếm khi tùy hứng ôm hông anh, kéo tay anh ra khỏi mặt mình rồi vùi vào ngực anh.
Thực sự là hâm mộ, cô đã được 1m68 rồi, vì sao anh còn cao hơn gần hai mươi cm? 1m85 cao quá... Cô vĩnh viễn không thể thực hiện được giấc mộng đứng đối diện với mặt anh, lúc nào cũng chỉ đến ngực, căn bản không thể nào có tầm mắt song song.
Cho nên mỗi khi được Úy Ương ôm, Đồng Đồng đều cảm giác mình là con búp bê nhỏ đáng thương: "Người ta muốn ở đây với anh."
Úy Ương cười khẽ, vuốt mái tóc đen mềm mại của cô: "Nhưng ở đây không có ghế hay giường, em ngồi ở đâu?"
Con sâu lười này cũng có ngày muốn đứng? Cô chính là người có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng.
Chuyện này... Đồng Đồng chớp mắt suy nghĩ trong ngực Úy Ương hồi lâu, sau đó kéo anh đến bồn vệ sinh cách vách ngăn, đẩy ngã anh rồi vô cùng phóng khoáng tách chân ngồi lên đùi anh, một lần nữa như kẹo đường dính vào Úy Ương.
Úy Ương vô cùng hưởng thụ cô dính người như vậy, không ngừng vỗ lưng rồi vuốt tóc cô.
Đồng Đồng ghé vào cổ Úy Ương, thấy gạch men phản chiếu đủ loại biểu cảm kỳ lạ của mình, thỉnh thoảng lại chu môi phồng má, dù sao đây cũng không phải dáng vẻ của một người hiền lành.
"Anh Úy Ương..." Đồng Đồng nũng nịu.
Úy Ương ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính lại ôn nhu, Đồng Đồng rung động đến xương tủy, ai nói chỉ có phụ nữ mới có giọng như chim hoàng anh bay cao, giọng anh Úy Ương nhà cô quả thực có thể khiến cho phụ nữ mang thai!
"Anh có thích em không?"
Đúng là ngốc nghếch, lại hỏi điều này. "Đương nhiên là thích, điều này còn cần hỏi sao?"
Nếu không thích, sao anh lại có dục vọng mãnh liệt và khát khao muốn độc chiếm cô như vậy? Ngay cả cô nói chuyện với bố và anh trai anh cũng ghen, anh còn không đủ thích cô à?
Đồng Đồng cười ngốc nghếch trên vai anh, vô cùng ngây thơ khiến ngực Úy Ương mềm thành bông, hận không thể đem trái tim mình cho tiểu tổ tông nhìn, để cô biết rốt cuộc anh có thích cô hay không.
"Vậy anh có thích em dùng miệng ở chỗ ấy không?"
...Cơ thể cao lớn của Úy Ương trong nháy mắt cứng ngắc, anh do dự một chút, quyết định nói thật, anh không muốn dối cô, lúc đó anh sẽ vô cùng day dứt, anh chỉ muốn mở ra tất cả trước mặt cô, không muốn có bí mật gì: "Thích, nhưng anh không muốn em làm vậy nữa."
"Vì sao?" Đồng Đồng lập tức ngẩng đầu nhìn anh, mũi chạm mũi, cũng không biết là ai bắt đầu trước, cứ anh hôn một cái, em hôn một cái, còn có thể vô cùng thần kỳ mà tiếp tục nói chuyện.
"Lúc em làm chuyện đó không phải anh rất hưng phấn sao? Còn xuất trong miệng em, bình thường anh đâu có nhanh như vậy."
Bình thường cô dùng tay, còn có chân anh đều rất lâu, nhưng vừa nãy... Còn chưa đến hai mươi phút?
Úy Ương thở dài, nhìn khuôn mặt có hơi tức giận của cô: "Rất hưng phấn, cũng rất thích, nhưng anh không thể nào tiếp thu chuyện như vậy. Em là tiểu công chúa của anh, làm gì có công chúa nào lại làm như vậy?"
Thực ra đáy lòng anh rất mâu thuẫn, muốn nhìn cô lấy lòng mình, muốn cô lộ ra tư thái quyến rũ xinh đẹp không thuộc về thiếu nữ mười sáu tuổi nhưng lại không muốn cô làm chuyện gần như là thấp hèn này --- cho dù là với mình.
Đồng Đồng chớp chớp mắt, đột nhiên bật cười, cô nhẹ nhàng cọ cọ má anh rồi chuyển xuống, dán tai lên ngực anh, nói: "Anh Úy Ương, tim anh đập rất nhanh đấy."
Nói xong, tay Đồng Đồng còn xoa loạn, cởi áo sơ mi của Úy Ương rồi tìm tòi, khuôn ngực trơn nhẵn rắn chắc xúc cảm vô cùng tốt, cô trêu chọc hai hạt đậu đỏ, tựa như bình thường anh trêu chọc mình.
Úy Ương cười khổ, có thể không đập nhanh sao, người trong lòng ngồi ngay trên chân mình, khiêu khích như vậy, còn vừa xảy ra một chuyện hương diễm, nếu tim anh không đập nhanh thì là người chết à?
"Được rồi, đừng đùa nữa." Cô thật sự không sợ anh nổi thú tính mà còn trên chọc như thế?
"Tại sao?" Đồng Đồng ngây thơ hỏi, cái mông trên đùi anh cũng không yên phận, "Em thấy vậy rất vui mà!"
Úy Ương hít một hơi thật sâu, không còn cách nào nên đành để cô chơi.
Cặp tay mềm mềm nhỏ bé ở trong ngực mình sờ tới sờ lui, dục vọng trong người Úy Ương càng thêm bùng cháy.
Nhưng anh vẫn cứ cố kỵ với cô, không dám thật sự động đến, trong một lúc không biết có bao nhiêu gian nan.
Thấy anh bị dày vò không ngừng, Đồng Đồng lộ ra nụ cười đắc ý, đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt, còn vân vê mông, cố ý chạm đến nơi nào đó đang đang phồng lên.
"Anh Úy Ương..." Đồng Đồng nũng nịu, nắm lấy tay anh đưa xuống váy mình, thở dốc nói: "Em vậy rồi mà anh không giúp em."
Đồng Đồng nói xong còn khó chịu nhấc mông, bĩu môi nói: "Người ta khó chịu... Anh giúp em đi...".
Úy Ương dùng đầu ngón tay run rẩy tìm tòi nơi miệng huyệt, quả nhiên chạm đến một mảnh ướt át dinh dính, anh khàn giọng nói: "Tiểu yêu tinh." Rồi hôn lên cái tai trắng noãn của cô.
Tuy rằng biểu hiện rất lớn mật nhưng Đồng Đồng đã vô cùng xấu hổ, cả tai cả mặt đều đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Người ta cũng có phản ứng mà... Hơn nữa anh chạm đến đâu... em cũng hưng phấn mà." Cô ngẩng mặt, vừa xấu hổ vừa dũng cảm yêu cầu: "Sau này em vẫn muốn chơi côn thịt của anh được không?" Nói xong còn chủ động cởi áo sơ mi trắng trên người, ngay cả áo ngực cũng cởi, lộ ra nơi mềm mại, quyến rũ đưa tình với Úy Ương.
Trong đầu vô tình hiện lên gì đó nhưng Úy Ương đã bị nơi mềm mại xinh đẹp trước mắt làm cho mê muội, hoàn toàn quên đi việc truy cứu vật nhỏ làm sao biết được từ "côn thịt" này. Anh chỉ lo trêu chọc tiểu huyệt non nớt ẩm ướt và gặm cắn nơi mềm mại phía trên, nào có nghĩ ngợi được gì?
Thấy mình dụ dỗ thành công, Đồng Đồng tiện tay ném áo ngực qua một bên, mông nhỏ không ngừng cọ cọ lên đùi Úy Ương, nói: "Quần trong mặc khó chịu, anh cởi giúp em đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.