Chương 32: Làm người phải có chí hướng rộng mở (II)
Lệ Ưu Đàm
30/10/2018
..Lục Tiểu Lâm hơi đau đầu, cô có thể làm được không?
Đồng Đồng thấy Lục Tiểu Lâm đang dao động thì tiếp tục thúc ép: "Lẽ nào cậu không thích anh mình?"
Lục Tiểu Lâm đương nhiên phản bác: "Sao có thể như vậy!" Có quỷ mới không thích, thực ra cô vừa thấy nam thần đã nhất kiến chung tình, nếu như mỗi ngày có thể gặp nhau, cho dù bị xem là mặt dày cô cũng muốn thử...
Chỉ là...Lục Tiểu Lâm cúi đầu nhìn chính mình, chênh lệch này cũng hơi lớn đi! Không ngực không mông, mặt còn có tàn nhan, đi cùng với đồng phục rộng rãi chẳng khác gì mang rơm rạ lên người... Đừng giỡn nữa có được hay không! Cô đâu xứng với nam thần!
"Nhưng mà...cậu cũng thấy đấy, mình với anh cậu hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Quan trọng hơn là, với bề ngoài của mình, sao anh cậu có thể chú ý?"
Trừ phi nam thần bị mù...Trên thế giới này người không trông mặt mà bắt hình dong quá ít.
"Tự tin lên nào, làm người phải có chí hướng rộng mở chứ. Không được coi nhẹ bản thân!" Đồng Đồng chọc tay vào gáy Lục Nhi:" "Cậu phải bỏ cái thói đi học không chịu nghe giảng trước đã!"
Càng nghĩ càng thấy tốt, Lục Nhi năm nay mười lăm, thua anh cô gần hai tuổi, rất vừa vặn! Không lớn không nhỏ, tuyệt đối sẽ không có chuyện hai người quá khác biệt.
Trong mắt Lục Tiểu Lâm tràn đầy khinh thường: "Tự nhìn lại bản thân đi, cậu đi học có nghe giảng không? Qụa đen còn cười heo đen, chẳng hiểu sao cậu có thể nhảy lớp."
Đồng Đồng cười lạnh: "Nhưng chị đây đứng đầu lớp."
"..." Lục Tiểu Lâm thực sự muốn cắn con nhóc trước mặt một cái.
Hai người đang cười nháo thì chuông vào học vang lên, tất cả nhanh chóng về chỗ ngồi. Đồng Đồng hưng phấn không thôi, cuối cùng cũng nghĩ được một biện pháp tốt.
Vì ở trong trạng thái hưng phấn, Đồng Đồng không phát hiện Ngải Thượng Hà bên cạnh im ắng lạ thường, trên mặt là biểu tình thất vọng, chẳng khác gì bị loại trừ ra khỏi vòng tuần hoàn, thậm chí còn có chút oán trách.
Buổi trưa Đồng Đồng gọi điện thông báo không về nhà ăn cơm, sau đó gọi Úy Ương nói không cần đến đón, sẽ có tài xế chở cô đến công ty tìm Đồng Đống.
Đồng gia gia trong điện thoại không ngừng quở trách: cái gì mà trưởng thành cánh cứng cáp, cái gì mà cháu gái không thèm bồi gia gia ăn cơm...Đồng Đồng dứt khoát cúp máy.
Dù sao gia gia luôn coi cô là trẻ con, về nhà dỗ một chút là được.
Lục Tiểu Lâm hồi hộp: "Này này, cậu nói xem mình nên nói gì khi gặp anh cậu?"
Đồng Đồng liếc mắt nhìn: "Chào hỏi bình thường thôi, cứ xem anh mình là người thường, làm quá khéo lại thành thô tục."
Vừa vặn thấy tài xế đến, Đồng Đồng kéo Lục Tiểu Lâm lên xe, từ trong tủ lạnh lấy cho cô ấy một cái kẹo mút rồi cởi áo khoác đồng phục, lộ ra nửa người có lồi có lõm.
Lục Tiểu Lâm thấy mà hận: "Tại sao cậu mới mười hai tuổi đã phát triển?"
"Cậu tới kinh nguyệt mà không phát triển sao?" Cô còn ngại không đủ lớn đấy, không biết sau này anh Úy Ương có ghét bỏ không.
Nhưng mà, đôi mắt Đồng Đồng quét từ trên xuống dưới người Lục Tiểu Lâm, thở dài: "Như cậu thì..."
Lòng tự trọng Lục Nhi như bị ai đó hung hăng xé nát. Cô che mặt nức nở: "Cậu đang ghét bỏ mình đấy hả?" Xuyên qua kẽ hở ngón tay thấy Đồng Đồng đang thay quần áo, nhất thời chớp mắt hỏi: "Cậu làm gì đó?"
"Không thích mặc đồng phục." Đồng Đồng nhíu mày: "Xấu chết đi được." Vừa rộng vừa dài, mùa hạ nhìn còn được, mùa đông thì khỏi nói đi.
Mặc áo khoác vào, Đồng Đồng vươn vai, có chút tiếc nuối: "Quần áo của mình cậu mặc không vừa, nếu không thì đã đưa cho cậu."
"Mình thấy đồng phục cũng tốt mà." Mặc kệ cái gì là hạc giữa bầy gà liếc mắt liền thấy, Đồng Đồng xinh đẹp giống như chấm sáng trong đêm đen vô tận, xấu thì có liên quan gì đến đồng phục, quan trọng là mặt thôi.
"Nếu mình mặc gì cũng đẹp như cậu thì đã sớm xông lên theo đuổi nam thần."
Bóc vỏ kẹo, Đồng Đồng suy nghĩ một chút, lấy điện thoại gọi cho Đồng Đống mới biết anh còn chưa đi ăn, biết được cô muốn tới nên chờ đón cô.
Đồng Đồng nói mình còn dẫn theo bạn, giọng nói đầu kia không chút thay đổi, vẫn ôn nhu cưng chiều như cũ, Lục Tiểu Lâm nghe được liền si mê: "Giọng nói thôi cũng êm tai muốn chết!"
"Đem anh mình thành của cậu đi, cậu xứng đáng có được mà." Đồng Đồng giơ ngón cái lên, sau đó ân cần chỉ bảo: "Mình đã nói rồi, mình giới thiệu anh trai cho cậu, cậu không được từ bỏ biết chưa? Mặc kệ anh ấy lạnh nhạt với cậu, cậu phải kiên trì!"
Sao cảm giác giống huấn luyện đảng viên thế nhỉ? Nghĩ tới nam thần bản thân tâm tâm niệm niệm, Lục Tiểu Lâm rất muốn cắn một cái lên gương mặt kia. Trước tiên phải nhịn xuống đã, cô tuyệt đối sẽ không buông tay!
Em chồng tương lai đang ở bên cạnh, cô còn sợ gì nữa?
Đến trước công ty, lái xe trở về trước. Lục Tiểu Lâm há hốc miệng ngước nhìn Đồng thị cao chọc trời, ngốc nghếch hỏi Đồng Đồng: "Đồng Đồng...đây là công ty nhà cậu?"
Đồng Đồng gật đầu, liếc mắt đã thấy Đồng Đống đang ngồi đợi một mình trên sofa tại đại sảnh tầng một - nơi bình thường dùng để tiếp khách, không khí làm việc cũng khẩn trương hơn, tuy vậy nhưng ai ai cũng ngoái đầu nhìn anh.
Ai bảo anh có nhan sắc hại nước hại dân vậy làm gì?
Đồng Đống vốn chăm chú nhìn ra cửa sổ, khi Đồng Đồng nhìn thì anh cũng vừa hay quay qua. Anh vội vàng đứng lên, Đồng Đồng như đạn pháo bay thẳng vào ngực anh.
Đồng Đống xoa mái tóc đen mềm mại, cúi đầu hôn cô một cái: "Hôm nay sao lại đến đây?" Nhìn cũng không nhìn Lục Tiểu Lâm, hoàn toàn bỏ rơi cô ấy.
"Ừm...nhớ anh thôi, thuận tiện kiểm tra xem anh có chăm chỉ làm việc không." Thực ra Đồng Đồng rất thương anh trai, dù sao anh cũng chỉ mười bảy tuổi, nhưng đã vừa học vừa tiếp nhận công ty.
Bản thân cả ngày chỉ biết không tim không phổi chơi đùa vui vẻ, tất cả gánh nặng đều ném cho anh hai...quả là xấu hổ!
Nhưng cô không biết làm gì, chỉ có thể tìm kiếm hạnh phúc cho anh, cầu mong cho anh và Lục Nhi thật sự thành đôi, tất cả bất hạnh kiếp trước, kiếp này xin hãy tan biến đi.
Thấy Đồng Đồng nghĩ gì đến xuất thần, Đồng Đống nóng nảy, ôm cô ngồi xuống sofa vừa gọi vừa khuyên, dáng vẻ ôn nhu như nước khiến mắt các nhân viên sắp rớt xuống đất.
Tổng giám đốc cũng biết cưng chiều người khác sao? Rõ ràng anh máu lạnh đến nỗi trẻ con quấn quít cũng dứt khoát gạt ra không thèm quan tâm!
Mọi người bắt đầu suy đoán thân phận của Đồng Đồng, cô là ai, sao có thể nhận được đối đãi đặc biệt của Boss như thế?
Đồng Đồng khịt mũi: "Không có gì." Nhớ đến mục đích hôm nay, cô nhanh chóng nhảy xuống đùi anh, cầm lấy tay Lục Tiểu Lâm, cười hì hì giới thiệu: "Anh, giới thiệu cho anh một chút, đây là bạn thân của em – Lục Tiểu Lâm, em gọi là Lục Nhi."
Lạy chúa, phần tử thô bỉ từ trước đến nay cho dù đứng trước Phật Tổ Thượng Đế cũng không xấu hổ bây giờ lại đỏ mặt! Lục Tiểu Lâm ngại ngùng nhìn Đồng Đống, cúi đầu vô cùng lễ độ chào: "Chào, chào anh."
Mỗi chữ đều lắp bắp không tròn trịa.
Đồng Đống "ừ" một tiếng đơn giản, dù gì cũng là bạn thân của em gái, nên cho chút mặt mũi nhưng vẫn không nắm tay Lục Tiểu Lâm.
Anh giống Úy Ương, đều mắc bệnh sạch sẽ, ngoại trừ tiếp xúc với người nhà thì chưa bao giờ chạm vào người khác.
Bằng lòng để ý Lục Nhi đã là khởi đầu tốt nhất! So với tưởng tượng của cô thì tốt hơn nhiều! Đồng Đồng kích động thiếu chút nữa chảy nước mắt, nhanh chóng nói lời tán dương: "Anh, anh không nhớ bạn ấy hả? Cái ngày em bị bắt nạt, bạn ấy đã bảo vệ em!"
Quả nhiên Đồng Đồng nghe được thì ánh nhìn sắc lạnh đã nhu hòa ít nhiều: "Thật sao?" Quay sang hỏi Lục Tiểu Lâm: "Là cô chiếu cố bé?"
Người nào đó thần trí không còn tỉnh táo: "Đâu, đâu có, không có đâu ạ...haha, hắc hắc..."
Đồng Đồng đỡ trán, lén lút véo Lục Tiểu Lâm đang đần độn một cái đau đến nhe răng trợn mắt nhưng lại không dám hét lên. Cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn, Đồng Đồng nói: "Anh, chúng ta đi ăn đi! Em đói rồi!"
Em gái bảo bối đói bụng, anh trai Nhị Thập Tứ Hiếu* sao có thể cự tuyệt? Nếu Lục Tiểu Lâm là bạn của bé, anh tuyệt đối sẽ không bạc đãi, khách sáo hỏi cô thích ăn gì chỉ nhận được một câu trả lời: Gì cũng được, em không kén ăn.
*Nhị Thập Tứ Hiếu: (chữ Hán: 二十四孝) là tác phẩm trong văn học Trung Quốc kể lại sự tích 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Kinh (có sách ghi Quách Cư Nghiệp) biên soạn. Mỗi tấm gương mang những khía cạnh, hoàn cảnh và cảnh ngộ khác nhau nhưng đều hiếu thảo. Ở đây anh trai Nhị Thập Tứ Hiếu là cách nói chỉ người anh quan tâm, săn sóc, yêu thương em gái.
Đồng Đồng thấy rõ khóe miệng oni sama* giật giật, thế là lại nhéo Lục Tiểu Lâm thêm một cái nữa, chú ý IQ của cậu đi! Đã vụng về thì không nói, đừng có trưng vẻ mặt háo sắc nữa được không.
*oni sama: bạn nào hay xem anime, manga thì biết, chị ý đang nói tiếng Nhật, nghĩa là anh trai:v
Đồng Đồng thấy Lục Tiểu Lâm đang dao động thì tiếp tục thúc ép: "Lẽ nào cậu không thích anh mình?"
Lục Tiểu Lâm đương nhiên phản bác: "Sao có thể như vậy!" Có quỷ mới không thích, thực ra cô vừa thấy nam thần đã nhất kiến chung tình, nếu như mỗi ngày có thể gặp nhau, cho dù bị xem là mặt dày cô cũng muốn thử...
Chỉ là...Lục Tiểu Lâm cúi đầu nhìn chính mình, chênh lệch này cũng hơi lớn đi! Không ngực không mông, mặt còn có tàn nhan, đi cùng với đồng phục rộng rãi chẳng khác gì mang rơm rạ lên người... Đừng giỡn nữa có được hay không! Cô đâu xứng với nam thần!
"Nhưng mà...cậu cũng thấy đấy, mình với anh cậu hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Quan trọng hơn là, với bề ngoài của mình, sao anh cậu có thể chú ý?"
Trừ phi nam thần bị mù...Trên thế giới này người không trông mặt mà bắt hình dong quá ít.
"Tự tin lên nào, làm người phải có chí hướng rộng mở chứ. Không được coi nhẹ bản thân!" Đồng Đồng chọc tay vào gáy Lục Nhi:" "Cậu phải bỏ cái thói đi học không chịu nghe giảng trước đã!"
Càng nghĩ càng thấy tốt, Lục Nhi năm nay mười lăm, thua anh cô gần hai tuổi, rất vừa vặn! Không lớn không nhỏ, tuyệt đối sẽ không có chuyện hai người quá khác biệt.
Trong mắt Lục Tiểu Lâm tràn đầy khinh thường: "Tự nhìn lại bản thân đi, cậu đi học có nghe giảng không? Qụa đen còn cười heo đen, chẳng hiểu sao cậu có thể nhảy lớp."
Đồng Đồng cười lạnh: "Nhưng chị đây đứng đầu lớp."
"..." Lục Tiểu Lâm thực sự muốn cắn con nhóc trước mặt một cái.
Hai người đang cười nháo thì chuông vào học vang lên, tất cả nhanh chóng về chỗ ngồi. Đồng Đồng hưng phấn không thôi, cuối cùng cũng nghĩ được một biện pháp tốt.
Vì ở trong trạng thái hưng phấn, Đồng Đồng không phát hiện Ngải Thượng Hà bên cạnh im ắng lạ thường, trên mặt là biểu tình thất vọng, chẳng khác gì bị loại trừ ra khỏi vòng tuần hoàn, thậm chí còn có chút oán trách.
Buổi trưa Đồng Đồng gọi điện thông báo không về nhà ăn cơm, sau đó gọi Úy Ương nói không cần đến đón, sẽ có tài xế chở cô đến công ty tìm Đồng Đống.
Đồng gia gia trong điện thoại không ngừng quở trách: cái gì mà trưởng thành cánh cứng cáp, cái gì mà cháu gái không thèm bồi gia gia ăn cơm...Đồng Đồng dứt khoát cúp máy.
Dù sao gia gia luôn coi cô là trẻ con, về nhà dỗ một chút là được.
Lục Tiểu Lâm hồi hộp: "Này này, cậu nói xem mình nên nói gì khi gặp anh cậu?"
Đồng Đồng liếc mắt nhìn: "Chào hỏi bình thường thôi, cứ xem anh mình là người thường, làm quá khéo lại thành thô tục."
Vừa vặn thấy tài xế đến, Đồng Đồng kéo Lục Tiểu Lâm lên xe, từ trong tủ lạnh lấy cho cô ấy một cái kẹo mút rồi cởi áo khoác đồng phục, lộ ra nửa người có lồi có lõm.
Lục Tiểu Lâm thấy mà hận: "Tại sao cậu mới mười hai tuổi đã phát triển?"
"Cậu tới kinh nguyệt mà không phát triển sao?" Cô còn ngại không đủ lớn đấy, không biết sau này anh Úy Ương có ghét bỏ không.
Nhưng mà, đôi mắt Đồng Đồng quét từ trên xuống dưới người Lục Tiểu Lâm, thở dài: "Như cậu thì..."
Lòng tự trọng Lục Nhi như bị ai đó hung hăng xé nát. Cô che mặt nức nở: "Cậu đang ghét bỏ mình đấy hả?" Xuyên qua kẽ hở ngón tay thấy Đồng Đồng đang thay quần áo, nhất thời chớp mắt hỏi: "Cậu làm gì đó?"
"Không thích mặc đồng phục." Đồng Đồng nhíu mày: "Xấu chết đi được." Vừa rộng vừa dài, mùa hạ nhìn còn được, mùa đông thì khỏi nói đi.
Mặc áo khoác vào, Đồng Đồng vươn vai, có chút tiếc nuối: "Quần áo của mình cậu mặc không vừa, nếu không thì đã đưa cho cậu."
"Mình thấy đồng phục cũng tốt mà." Mặc kệ cái gì là hạc giữa bầy gà liếc mắt liền thấy, Đồng Đồng xinh đẹp giống như chấm sáng trong đêm đen vô tận, xấu thì có liên quan gì đến đồng phục, quan trọng là mặt thôi.
"Nếu mình mặc gì cũng đẹp như cậu thì đã sớm xông lên theo đuổi nam thần."
Bóc vỏ kẹo, Đồng Đồng suy nghĩ một chút, lấy điện thoại gọi cho Đồng Đống mới biết anh còn chưa đi ăn, biết được cô muốn tới nên chờ đón cô.
Đồng Đồng nói mình còn dẫn theo bạn, giọng nói đầu kia không chút thay đổi, vẫn ôn nhu cưng chiều như cũ, Lục Tiểu Lâm nghe được liền si mê: "Giọng nói thôi cũng êm tai muốn chết!"
"Đem anh mình thành của cậu đi, cậu xứng đáng có được mà." Đồng Đồng giơ ngón cái lên, sau đó ân cần chỉ bảo: "Mình đã nói rồi, mình giới thiệu anh trai cho cậu, cậu không được từ bỏ biết chưa? Mặc kệ anh ấy lạnh nhạt với cậu, cậu phải kiên trì!"
Sao cảm giác giống huấn luyện đảng viên thế nhỉ? Nghĩ tới nam thần bản thân tâm tâm niệm niệm, Lục Tiểu Lâm rất muốn cắn một cái lên gương mặt kia. Trước tiên phải nhịn xuống đã, cô tuyệt đối sẽ không buông tay!
Em chồng tương lai đang ở bên cạnh, cô còn sợ gì nữa?
Đến trước công ty, lái xe trở về trước. Lục Tiểu Lâm há hốc miệng ngước nhìn Đồng thị cao chọc trời, ngốc nghếch hỏi Đồng Đồng: "Đồng Đồng...đây là công ty nhà cậu?"
Đồng Đồng gật đầu, liếc mắt đã thấy Đồng Đống đang ngồi đợi một mình trên sofa tại đại sảnh tầng một - nơi bình thường dùng để tiếp khách, không khí làm việc cũng khẩn trương hơn, tuy vậy nhưng ai ai cũng ngoái đầu nhìn anh.
Ai bảo anh có nhan sắc hại nước hại dân vậy làm gì?
Đồng Đống vốn chăm chú nhìn ra cửa sổ, khi Đồng Đồng nhìn thì anh cũng vừa hay quay qua. Anh vội vàng đứng lên, Đồng Đồng như đạn pháo bay thẳng vào ngực anh.
Đồng Đống xoa mái tóc đen mềm mại, cúi đầu hôn cô một cái: "Hôm nay sao lại đến đây?" Nhìn cũng không nhìn Lục Tiểu Lâm, hoàn toàn bỏ rơi cô ấy.
"Ừm...nhớ anh thôi, thuận tiện kiểm tra xem anh có chăm chỉ làm việc không." Thực ra Đồng Đồng rất thương anh trai, dù sao anh cũng chỉ mười bảy tuổi, nhưng đã vừa học vừa tiếp nhận công ty.
Bản thân cả ngày chỉ biết không tim không phổi chơi đùa vui vẻ, tất cả gánh nặng đều ném cho anh hai...quả là xấu hổ!
Nhưng cô không biết làm gì, chỉ có thể tìm kiếm hạnh phúc cho anh, cầu mong cho anh và Lục Nhi thật sự thành đôi, tất cả bất hạnh kiếp trước, kiếp này xin hãy tan biến đi.
Thấy Đồng Đồng nghĩ gì đến xuất thần, Đồng Đống nóng nảy, ôm cô ngồi xuống sofa vừa gọi vừa khuyên, dáng vẻ ôn nhu như nước khiến mắt các nhân viên sắp rớt xuống đất.
Tổng giám đốc cũng biết cưng chiều người khác sao? Rõ ràng anh máu lạnh đến nỗi trẻ con quấn quít cũng dứt khoát gạt ra không thèm quan tâm!
Mọi người bắt đầu suy đoán thân phận của Đồng Đồng, cô là ai, sao có thể nhận được đối đãi đặc biệt của Boss như thế?
Đồng Đồng khịt mũi: "Không có gì." Nhớ đến mục đích hôm nay, cô nhanh chóng nhảy xuống đùi anh, cầm lấy tay Lục Tiểu Lâm, cười hì hì giới thiệu: "Anh, giới thiệu cho anh một chút, đây là bạn thân của em – Lục Tiểu Lâm, em gọi là Lục Nhi."
Lạy chúa, phần tử thô bỉ từ trước đến nay cho dù đứng trước Phật Tổ Thượng Đế cũng không xấu hổ bây giờ lại đỏ mặt! Lục Tiểu Lâm ngại ngùng nhìn Đồng Đống, cúi đầu vô cùng lễ độ chào: "Chào, chào anh."
Mỗi chữ đều lắp bắp không tròn trịa.
Đồng Đống "ừ" một tiếng đơn giản, dù gì cũng là bạn thân của em gái, nên cho chút mặt mũi nhưng vẫn không nắm tay Lục Tiểu Lâm.
Anh giống Úy Ương, đều mắc bệnh sạch sẽ, ngoại trừ tiếp xúc với người nhà thì chưa bao giờ chạm vào người khác.
Bằng lòng để ý Lục Nhi đã là khởi đầu tốt nhất! So với tưởng tượng của cô thì tốt hơn nhiều! Đồng Đồng kích động thiếu chút nữa chảy nước mắt, nhanh chóng nói lời tán dương: "Anh, anh không nhớ bạn ấy hả? Cái ngày em bị bắt nạt, bạn ấy đã bảo vệ em!"
Quả nhiên Đồng Đồng nghe được thì ánh nhìn sắc lạnh đã nhu hòa ít nhiều: "Thật sao?" Quay sang hỏi Lục Tiểu Lâm: "Là cô chiếu cố bé?"
Người nào đó thần trí không còn tỉnh táo: "Đâu, đâu có, không có đâu ạ...haha, hắc hắc..."
Đồng Đồng đỡ trán, lén lút véo Lục Tiểu Lâm đang đần độn một cái đau đến nhe răng trợn mắt nhưng lại không dám hét lên. Cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn, Đồng Đồng nói: "Anh, chúng ta đi ăn đi! Em đói rồi!"
Em gái bảo bối đói bụng, anh trai Nhị Thập Tứ Hiếu* sao có thể cự tuyệt? Nếu Lục Tiểu Lâm là bạn của bé, anh tuyệt đối sẽ không bạc đãi, khách sáo hỏi cô thích ăn gì chỉ nhận được một câu trả lời: Gì cũng được, em không kén ăn.
*Nhị Thập Tứ Hiếu: (chữ Hán: 二十四孝) là tác phẩm trong văn học Trung Quốc kể lại sự tích 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Kinh (có sách ghi Quách Cư Nghiệp) biên soạn. Mỗi tấm gương mang những khía cạnh, hoàn cảnh và cảnh ngộ khác nhau nhưng đều hiếu thảo. Ở đây anh trai Nhị Thập Tứ Hiếu là cách nói chỉ người anh quan tâm, săn sóc, yêu thương em gái.
Đồng Đồng thấy rõ khóe miệng oni sama* giật giật, thế là lại nhéo Lục Tiểu Lâm thêm một cái nữa, chú ý IQ của cậu đi! Đã vụng về thì không nói, đừng có trưng vẻ mặt háo sắc nữa được không.
*oni sama: bạn nào hay xem anime, manga thì biết, chị ý đang nói tiếng Nhật, nghĩa là anh trai:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.