Chương 2: Ngược dòng thời gian
Lệ Ưu Đàm
30/10/2018
Thật đói bụng.
Đó là cảm giác đầu tiên Đồng Đồng cảm nhận được, lúc đó cô mơ mơ màng màng, trong khoảng thời gian ngắn không hề nhớ ra mình đã chết, chỉ cảm thấy đói bụng. Đúng rồi...người chết cũng có thể đói bụng sao? Cảm giác này sẽ không sai đâu...cô rất đói, vô cùng đói, đói đến mức muốn khóc.
"Oa..." Nói khóc liền khóc, hơn nữa cô còn cảm giác hết sức vui vẻ và hài lòng, nghĩ lại cô đã bao lâu không thể khóc như vậy? Tuy rằng đã 24 tuổi, khóc như thế rất mất mặt nhưng cô lại thấy vô cùng thoải mái, cho nên, không cần để ý đến chi tiết đó!
"Oa...oa...oa..." Tại sao không ai đút đồ ăn cho cô nhỉ? Theo lý thuyết nếu như cô đã chết, anh Úy Ương hẳn là ở bên cạnh cô hai tư giờ đồng hồ không chịu rời đi mới đúng chứ? Chẳng lẽ anh phát hiện anh không còn yêu cô nữa sao?
Không! Không thể nào!
Cái suy nghĩ này vừa xuất hiện, Đồng Đồng bị dọa đến mức lập tức mở mắt ra, muốn ngồi dậy nhưng đột nhiên cảm thấy trên người mình có chỗ nào đó không đúng, nhất định là mắt cô có vấn đề, nếu không sao cô lại thấy bản thân có hai bàn chân mũm mĩm trắng nõn như ngó sen cùng hai bàn tay nhỏ bé? Thật sự rất nhỏ, rất rất nhỏ!
Đồng Đồng hoài nghi hạ tầm mắt từ đôi tay nhỏ xuống, tiếc rằng cô đang nằm, cũng không thể xoay người, căn bản không thể nhìn thấy được gì nữa. Nhưng cô có thể xác định rằng cô thật sự rất nhỏ, bởi vì chỉ nằm trong nôi thôi cũng thấy chiếc nôi này thật lớn.
Tại sao cô biết đây là nôi? Quả thực rất đơn giản, cô đương nhiên sẽ không nhận lầm kiểu dáng này, hơn nữa phía trên còn treo một con búp bê thiên sứ nhỏ cùng một chiếc chuông gió, đây không phải nôi thì là cái gì?
Lần này Đồng Đồng thật sự khóc, cô sao có thể không đau lòng được chứ? Chỉ vừa biết được tâm ý của mình, vừa định nói cho anh Úy Ương mình cũng thích anh thì bất ngờ gặp tai họa, hiện tại cô còn không biết bản thân đang ở đâu.
Lỡ như cô xuyên qua một không gian khác thì chẳng phải sẽ không thể gặp lại anh Úy Ương sao?...Đương nhiên còn có bố, gia gia cùng anh trai, cả Úy gia gia và bố mẹ anh Úy Ương nữa.
Nhưng nếu vẫn là một không gian như trước, bản thân bây giờ nhỏ như thế này, ngay cả trở mình cũng không được, vậy chờ khi cô lớn lên đi tìm anh thì anh đã già rồi!
Anh năm nay đã ba mươi tư tuổi, xem như cô trưởng thành sớm thì cũng phải 16, vậy anh cũng đã 50 tuổi rồi! Không muốn cũng không được! Cô không có luyến lão mê*, cô phải trở về!
*Luyến lão mê: yêu người già (ý là sở thích đặc biệt:v)
Đồng Đồng cảm thấy vô cùng đau đớn, tiếng khóc cũng trở nên lớn hơn, so ra chẳng khác gì một đứa bé...Nhưng...hiện tại cô chính xác là một đứa bé =.= Cho nên khóc lớn lại càng khiến bản thân thoải mái.
Đang lúc từ từ nhắm mắt lại để dùng sức khóc thét thì đột nhiên một đôi tay duỗi tới ôm lấy cô, Đồng Đồng kinh ngạc mở mắt ra, bởi vì khóc quá lớn nên nấc cụt một cái, miệng há hốc nhìn một cậu bé ôm lấy mình. Vì sao...vì sao cô thấy cậu bé này rất quen thuộc nhỉ?
...Anh trai?!
Chắc chắn là anh trai!
Cô không thể nào nhận sai! Đây chính là anh trai khi còn nhỏ, cô đã từng nhìn thấy ở trong sách!
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
"Bé ngoan, không khóc không khóc, anh thương em, đừng khóc nữa...Em đói bụng rồi phải không? Hay là muốn thay tã?" Nói xong cậu liền dùng hết sức bế Đồng Đồng đến bên giường, cởi tã lót của cô ra.
Đồng Đồng vì nhìn thấy anh trai khi còn bé mà cả người đều ngây ra, ngay cả khóc cũng quên mất. Cho đến khi cảm thấy "tiểu muội muội" bại lộ trong không khí, mà anh trai lại mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc thay tã cho cô, cô mới có thể phản ứng lại được.
Theo bản năng há miệng muốn khóc tiếp, sau đó lại nghĩ, có gì đâu mà phải khóc. Anh trai luôn nói rằng cô là do anh nuôi lớn, sự thật chính là vậy a...
Thay tã xong, Đồng Đống nhẹ nhàng ôm em gái vào trong ngực, cậu vụng về dỗ: "Bé thật ngoan, đừng khóc, tã đã được đổi rồi, anh thương em..." Nói xong cậu in lên trán cô một dấu hôn ẩm ướt.
Đồng Đồng còn đang há hốc mồm thì chợt nghe một hồi âm thanh mạnh mẽ truyền đến: "Bảo bối! Bé tỉnh rồi! Nhanh lên, chắc là bé đói bụng rồi!"
Bố!
Bố khi còn trẻ!
Trên người mặc áo sơ mi cùng quần jean, mặt cũng không có râu, chính là vẻ mặt tinh anh điển hình của người thành phố!
Trong lúc Đồng Đồng tiếp tục há hốc miệng, bố đã tiến đến bế cô từ trong tay anh hai, sau đó mới hung hăng cắn một cái lên khuôn miệng xinh đẹp non mềm: "Bảo bối tỉnh ngủ đã lâu, có nhớ bố không?"
Bố sờ sờ bụng nhỏ của cô, cũng nhìn thấy chiếc tã trên giường, thế là khom lưng hôn lên mặt anh trai: "Đống Đống giỏi quá, đã có thể giúp em gái thay tã rồi."
Anh trai xấu hổ nở nụ cười.
Một thanh âm khác truyền đến khiến Đồng Đồng hoàn toàn choáng váng: "Xảy ra chuyện gì vậy Khắc Cường? Bé tỉnh rồi sao?"
Một giây kế tiếp, viền mắt Đồng Đồng đã ươn ướt, nước mắt cũng không ngừng chảy được.
Mẹ.
Cho tới bây giờ cô mới chỉ có thể thấy mẹ qua ảnh chụp.
Mẹ thật xinh đẹp, trẻ trung lại dịu dàng.
Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn mơ ước được nhìn thấy mẹ.
Đồng Đồng đột nhiên oa oa khóc lớn, không ngừng vươn hai tay nhỏ bé muốn mẹ ôm. Đồng phu nhân vội vàng ôm lấy cô từ tay chồng mình, dịu dàng nói: "Ngoan nha, bé ngoan, không khóc không khóc, mẹ ở đây..." Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Đồng Đồng.
Cho đến bây giờ cô chỉ có thể ở trong mơ tưởng tượng ra mẹ...lại không ngờ đến giờ phút này có thể được mẹ ôm, được mẹ hôn môi, được mẹ vỗ về! Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, Đồng Đồng vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại. Cô khóc thút thít, nghẹn ngào chui vào lòng mẹ, cảm thấy vô cùng an tâm.
Bố cô đứng một bên vô cùng mất hứng, tại sao ở trên tay ông thì bảo bối gào khóc, vợ ông ôm một cái liền ngừng khóc? Đây là phân biệt đối xử, ông muốn kháng nghị!
"Chắc là bé đói bụng rồi, chỉ mới bú sữa vào sáng sớm rồi ngủ đến bây giờ thì sao không đói bụng được." Đồng phu nhân ôm tiểu Đồng Đồng đến mép giường rồi ngồi xuống, vén áo lên cho cô bú sữa.
Thực ra Đồng Đồng có chướng ngại tâm lý đối với việc này, dù sao trong thân thể nhỏ bé này chứa đựng linh hồn hai mươi tư tuổi nha! Nhưng không ăn cái này cô còn có thể cái gì đây?
Hiện tại đây cô đang ở trong tư thế nằm úp sấp, cho dù ăn cháo cũng ăn không nổi! Đồng Đồng trong lòng tuôn lệ, há miệng ngậm đầu ngực của mẹ, mắt khép lại. Mỗi người đều như thế lớn lên! Cô, cô bây giờ là em bé, bú sữa là chuyện rất bình thường, rất tốt cho bản thân!
Sau khi ăn uống no say, cũng không mệt mỏi nữa, Đồng phu nhân muốn đặt con gái lên giường để bé tùy ý chơi đùa, nhưng bé lại sống chết nằm trong ngực bà không chịu xuống, không có biện pháp nào, bà chỉ có thể tiếp tục bế.
Đồng Đống ở một bên vì rất muốn chơi cùng em gái mà cảm thấy mất mát, đành ngồi bên cạnh mẹ, thi thoảng lại duỗi tay chạm vào bé con.
Đồng Đồng cũng cho anh trai thân yêu của mình mặt mũi, chỉ cần không bế cô ra khỏi lòng mẹ, muốn làm cái gì cũng được! Cô có thể phối hợp!
Từ khi nghe bố cùng mẹ nói chuyện, Đồng Đồng đã có thể kết luận:
Đồng Đồng: thường gọi bé, hiện nay đã ba tháng tuổi.
Đồng Đống: cũng chính là anh trai thân yêu của cô, năm nay vừa tròn sáu tuổi.
Mẹ: Đồng Tu Trúc. Bố: Khổng Khắc Cường. Bọn họ vừa trở lại biệt thự Đồng gia, bây giờ theo gia gia ở cùng một chỗ, cả nhà có năm người. Gia gia là người có thể lực trong giới kinh doanh, nhà chỉ có cô cùng mẹ là con gái.
Chờ một chút, hình như có chỗ nào đó không đúng. Bố họ Khổng sao? Bố sao lại họ Khổng? Nếu như bố họ Khổng...tên cô là Khổng Đồng chứ không phải Đồng Đồng?
Một cái tên thật đáng sợ, cô không nên họ Khổng, anh trai cũng sẽ không đồng ý việc tên của mình là lỗ thủng (Khổng Động).
Sai rồi, phải là Khổng Đống chứ nhỉ. Dù sao thì cái tên này cô không muốn cũng không cần! Cô không muốn là Khổng Đồng! Núi Không Đồng*...con ngươi**...Chỉ cần nghĩ đến những thứ đáng sợ này có thể sẽ là biệt hiệu mà cô gặp phải trong sinh mệnh của mình, Đồng Đồng đã thét chói tai.
*Núi Không Đồng: phát âm gần giống Khổng Đồng là một ngọn núi ở tỉnh Cam Túc – Trung Quốc.
**Con ngươi: trong tiếng Trung là Đồng Khổng.
Đồng Đồng cố gắng hồi tưởng, anh trai hình như có nói qua vì sao lại theo họ mẹ. Cũng đã nói tại sao bố sửa họ mình theo bọn họ... Cuối cùng là nguyên nhân gì nhỉ? Vì sao cô không thể nhớ ra?
Đó là cảm giác đầu tiên Đồng Đồng cảm nhận được, lúc đó cô mơ mơ màng màng, trong khoảng thời gian ngắn không hề nhớ ra mình đã chết, chỉ cảm thấy đói bụng. Đúng rồi...người chết cũng có thể đói bụng sao? Cảm giác này sẽ không sai đâu...cô rất đói, vô cùng đói, đói đến mức muốn khóc.
"Oa..." Nói khóc liền khóc, hơn nữa cô còn cảm giác hết sức vui vẻ và hài lòng, nghĩ lại cô đã bao lâu không thể khóc như vậy? Tuy rằng đã 24 tuổi, khóc như thế rất mất mặt nhưng cô lại thấy vô cùng thoải mái, cho nên, không cần để ý đến chi tiết đó!
"Oa...oa...oa..." Tại sao không ai đút đồ ăn cho cô nhỉ? Theo lý thuyết nếu như cô đã chết, anh Úy Ương hẳn là ở bên cạnh cô hai tư giờ đồng hồ không chịu rời đi mới đúng chứ? Chẳng lẽ anh phát hiện anh không còn yêu cô nữa sao?
Không! Không thể nào!
Cái suy nghĩ này vừa xuất hiện, Đồng Đồng bị dọa đến mức lập tức mở mắt ra, muốn ngồi dậy nhưng đột nhiên cảm thấy trên người mình có chỗ nào đó không đúng, nhất định là mắt cô có vấn đề, nếu không sao cô lại thấy bản thân có hai bàn chân mũm mĩm trắng nõn như ngó sen cùng hai bàn tay nhỏ bé? Thật sự rất nhỏ, rất rất nhỏ!
Đồng Đồng hoài nghi hạ tầm mắt từ đôi tay nhỏ xuống, tiếc rằng cô đang nằm, cũng không thể xoay người, căn bản không thể nhìn thấy được gì nữa. Nhưng cô có thể xác định rằng cô thật sự rất nhỏ, bởi vì chỉ nằm trong nôi thôi cũng thấy chiếc nôi này thật lớn.
Tại sao cô biết đây là nôi? Quả thực rất đơn giản, cô đương nhiên sẽ không nhận lầm kiểu dáng này, hơn nữa phía trên còn treo một con búp bê thiên sứ nhỏ cùng một chiếc chuông gió, đây không phải nôi thì là cái gì?
Lần này Đồng Đồng thật sự khóc, cô sao có thể không đau lòng được chứ? Chỉ vừa biết được tâm ý của mình, vừa định nói cho anh Úy Ương mình cũng thích anh thì bất ngờ gặp tai họa, hiện tại cô còn không biết bản thân đang ở đâu.
Lỡ như cô xuyên qua một không gian khác thì chẳng phải sẽ không thể gặp lại anh Úy Ương sao?...Đương nhiên còn có bố, gia gia cùng anh trai, cả Úy gia gia và bố mẹ anh Úy Ương nữa.
Nhưng nếu vẫn là một không gian như trước, bản thân bây giờ nhỏ như thế này, ngay cả trở mình cũng không được, vậy chờ khi cô lớn lên đi tìm anh thì anh đã già rồi!
Anh năm nay đã ba mươi tư tuổi, xem như cô trưởng thành sớm thì cũng phải 16, vậy anh cũng đã 50 tuổi rồi! Không muốn cũng không được! Cô không có luyến lão mê*, cô phải trở về!
*Luyến lão mê: yêu người già (ý là sở thích đặc biệt:v)
Đồng Đồng cảm thấy vô cùng đau đớn, tiếng khóc cũng trở nên lớn hơn, so ra chẳng khác gì một đứa bé...Nhưng...hiện tại cô chính xác là một đứa bé =.= Cho nên khóc lớn lại càng khiến bản thân thoải mái.
Đang lúc từ từ nhắm mắt lại để dùng sức khóc thét thì đột nhiên một đôi tay duỗi tới ôm lấy cô, Đồng Đồng kinh ngạc mở mắt ra, bởi vì khóc quá lớn nên nấc cụt một cái, miệng há hốc nhìn một cậu bé ôm lấy mình. Vì sao...vì sao cô thấy cậu bé này rất quen thuộc nhỉ?
...Anh trai?!
Chắc chắn là anh trai!
Cô không thể nào nhận sai! Đây chính là anh trai khi còn nhỏ, cô đã từng nhìn thấy ở trong sách!
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
"Bé ngoan, không khóc không khóc, anh thương em, đừng khóc nữa...Em đói bụng rồi phải không? Hay là muốn thay tã?" Nói xong cậu liền dùng hết sức bế Đồng Đồng đến bên giường, cởi tã lót của cô ra.
Đồng Đồng vì nhìn thấy anh trai khi còn bé mà cả người đều ngây ra, ngay cả khóc cũng quên mất. Cho đến khi cảm thấy "tiểu muội muội" bại lộ trong không khí, mà anh trai lại mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc thay tã cho cô, cô mới có thể phản ứng lại được.
Theo bản năng há miệng muốn khóc tiếp, sau đó lại nghĩ, có gì đâu mà phải khóc. Anh trai luôn nói rằng cô là do anh nuôi lớn, sự thật chính là vậy a...
Thay tã xong, Đồng Đống nhẹ nhàng ôm em gái vào trong ngực, cậu vụng về dỗ: "Bé thật ngoan, đừng khóc, tã đã được đổi rồi, anh thương em..." Nói xong cậu in lên trán cô một dấu hôn ẩm ướt.
Đồng Đồng còn đang há hốc mồm thì chợt nghe một hồi âm thanh mạnh mẽ truyền đến: "Bảo bối! Bé tỉnh rồi! Nhanh lên, chắc là bé đói bụng rồi!"
Bố!
Bố khi còn trẻ!
Trên người mặc áo sơ mi cùng quần jean, mặt cũng không có râu, chính là vẻ mặt tinh anh điển hình của người thành phố!
Trong lúc Đồng Đồng tiếp tục há hốc miệng, bố đã tiến đến bế cô từ trong tay anh hai, sau đó mới hung hăng cắn một cái lên khuôn miệng xinh đẹp non mềm: "Bảo bối tỉnh ngủ đã lâu, có nhớ bố không?"
Bố sờ sờ bụng nhỏ của cô, cũng nhìn thấy chiếc tã trên giường, thế là khom lưng hôn lên mặt anh trai: "Đống Đống giỏi quá, đã có thể giúp em gái thay tã rồi."
Anh trai xấu hổ nở nụ cười.
Một thanh âm khác truyền đến khiến Đồng Đồng hoàn toàn choáng váng: "Xảy ra chuyện gì vậy Khắc Cường? Bé tỉnh rồi sao?"
Một giây kế tiếp, viền mắt Đồng Đồng đã ươn ướt, nước mắt cũng không ngừng chảy được.
Mẹ.
Cho tới bây giờ cô mới chỉ có thể thấy mẹ qua ảnh chụp.
Mẹ thật xinh đẹp, trẻ trung lại dịu dàng.
Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn mơ ước được nhìn thấy mẹ.
Đồng Đồng đột nhiên oa oa khóc lớn, không ngừng vươn hai tay nhỏ bé muốn mẹ ôm. Đồng phu nhân vội vàng ôm lấy cô từ tay chồng mình, dịu dàng nói: "Ngoan nha, bé ngoan, không khóc không khóc, mẹ ở đây..." Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Đồng Đồng.
Cho đến bây giờ cô chỉ có thể ở trong mơ tưởng tượng ra mẹ...lại không ngờ đến giờ phút này có thể được mẹ ôm, được mẹ hôn môi, được mẹ vỗ về! Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, Đồng Đồng vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại. Cô khóc thút thít, nghẹn ngào chui vào lòng mẹ, cảm thấy vô cùng an tâm.
Bố cô đứng một bên vô cùng mất hứng, tại sao ở trên tay ông thì bảo bối gào khóc, vợ ông ôm một cái liền ngừng khóc? Đây là phân biệt đối xử, ông muốn kháng nghị!
"Chắc là bé đói bụng rồi, chỉ mới bú sữa vào sáng sớm rồi ngủ đến bây giờ thì sao không đói bụng được." Đồng phu nhân ôm tiểu Đồng Đồng đến mép giường rồi ngồi xuống, vén áo lên cho cô bú sữa.
Thực ra Đồng Đồng có chướng ngại tâm lý đối với việc này, dù sao trong thân thể nhỏ bé này chứa đựng linh hồn hai mươi tư tuổi nha! Nhưng không ăn cái này cô còn có thể cái gì đây?
Hiện tại đây cô đang ở trong tư thế nằm úp sấp, cho dù ăn cháo cũng ăn không nổi! Đồng Đồng trong lòng tuôn lệ, há miệng ngậm đầu ngực của mẹ, mắt khép lại. Mỗi người đều như thế lớn lên! Cô, cô bây giờ là em bé, bú sữa là chuyện rất bình thường, rất tốt cho bản thân!
Sau khi ăn uống no say, cũng không mệt mỏi nữa, Đồng phu nhân muốn đặt con gái lên giường để bé tùy ý chơi đùa, nhưng bé lại sống chết nằm trong ngực bà không chịu xuống, không có biện pháp nào, bà chỉ có thể tiếp tục bế.
Đồng Đống ở một bên vì rất muốn chơi cùng em gái mà cảm thấy mất mát, đành ngồi bên cạnh mẹ, thi thoảng lại duỗi tay chạm vào bé con.
Đồng Đồng cũng cho anh trai thân yêu của mình mặt mũi, chỉ cần không bế cô ra khỏi lòng mẹ, muốn làm cái gì cũng được! Cô có thể phối hợp!
Từ khi nghe bố cùng mẹ nói chuyện, Đồng Đồng đã có thể kết luận:
Đồng Đồng: thường gọi bé, hiện nay đã ba tháng tuổi.
Đồng Đống: cũng chính là anh trai thân yêu của cô, năm nay vừa tròn sáu tuổi.
Mẹ: Đồng Tu Trúc. Bố: Khổng Khắc Cường. Bọn họ vừa trở lại biệt thự Đồng gia, bây giờ theo gia gia ở cùng một chỗ, cả nhà có năm người. Gia gia là người có thể lực trong giới kinh doanh, nhà chỉ có cô cùng mẹ là con gái.
Chờ một chút, hình như có chỗ nào đó không đúng. Bố họ Khổng sao? Bố sao lại họ Khổng? Nếu như bố họ Khổng...tên cô là Khổng Đồng chứ không phải Đồng Đồng?
Một cái tên thật đáng sợ, cô không nên họ Khổng, anh trai cũng sẽ không đồng ý việc tên của mình là lỗ thủng (Khổng Động).
Sai rồi, phải là Khổng Đống chứ nhỉ. Dù sao thì cái tên này cô không muốn cũng không cần! Cô không muốn là Khổng Đồng! Núi Không Đồng*...con ngươi**...Chỉ cần nghĩ đến những thứ đáng sợ này có thể sẽ là biệt hiệu mà cô gặp phải trong sinh mệnh của mình, Đồng Đồng đã thét chói tai.
*Núi Không Đồng: phát âm gần giống Khổng Đồng là một ngọn núi ở tỉnh Cam Túc – Trung Quốc.
**Con ngươi: trong tiếng Trung là Đồng Khổng.
Đồng Đồng cố gắng hồi tưởng, anh trai hình như có nói qua vì sao lại theo họ mẹ. Cũng đã nói tại sao bố sửa họ mình theo bọn họ... Cuối cùng là nguyên nhân gì nhỉ? Vì sao cô không thể nhớ ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.