Chương 24: Tình yêu duy nhất
Lệ Ưu Đàm
30/10/2018
Úy Ương rất khác lần cuối Đồng Đồng nhìn thấy anh.
Vóc người cao thêm nhưng vẫn khôi ngô như trước, da đen hơn một chút, gương mặt càng thêm cứng cỏi, anh không còn là thiếu niên năm xưa nữa, bây giờ đã trở thành một người đàn ông thực thụ, cả người toát lên hơi thở nam tính, mang đến cảm giác áp bách cho người khác, khí thế cũng lớn hơn.
Lần đầu gặp lại, Đồng Đồng không dám chắc đó là anh, tuy gương mặt không khác là bao nhưng cái cảm giác anh mang đến lại rất khác. Nếu như nói trước đây anh là quý công tử tao nhã lãnh đạm thì bây giờ trở thành một quốc vương thành thục, chững chạc.
Nếu Úy Ương không mỉm cười với cô, giang tay gọi bé thì có lẽ Đồng Đồng không dám nhào đến. Mà khi đã ở trong lòng anh, Đồng Đồng chua xót, vành mắt đỏ lên, vừa hạnh phúc, vừa tức giận.
Hạnh phúc vì cuối cùng cũng gặp lại anh, tức giận vì anh đi năm năm bặt vô âm tín, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không. Thế nhưng khi đã thấy anh thì lại không muốn mắng nữa, chỉ muốn ôm thật chặt lấy anh.
"Cao hơn nhiều rồi." Giọng nói Úy Ương khàn khàn vì kiềm chế, anh chạm vào mặt Đồng Đồng, nhếch môi cười dịu dàng.
"Anh cũng cao hơn nhiều nha." Cô hít mũi một cái, chùi tất cả nước mắt nước mũi lên quân trang của anh cho hả giận, sau đó hỏi: "Tại sao giờ anh mới về? Em sắp quên anh rồi đấy." Hừ, cô phải dọa anh, để sau này không dám bỏ cô lại.
Úy Ương ôm cô, biết cô nhóc đầu giận dỗi, chỉ mỉm cười, ánh mắt thấu hiểu nhìn cô. Đồng Đồng nhìn thấy ánh mắt đó thì xấu hổ, chột dạ mắng: "Nhìn gì mà nhìn! Em nói thật! Em quên anh rồi!"
"Chỉ giỏi bịp bợm." Đáy mắt Úy Ương tràn đầy ý cười nhưng trong đầu lại nói thầm: Sao cao thêm nhưng lại không năng thêm? Bế vẫn nhẹ như thế, nhất định là không ai để ý lại biếng ăn. Nhưng không sao, bây giờ anh đã trở về, bé con không thể muốn làm gì thì làm giống trước đây nữa.
Úy Ương nghiêm túc giữ vững ý nghĩ, hoàn toàn quên mất trước đây bản thân ở nhà cưng chiều Đồng Đồng như thế nào, cô muốn ăn gì không muốn ăn gì, là ai mềm lòng đầu tiên.
"Hừ!" Đồng Đồng kiêu ngạo hừ một tiếng, trên miệng nói lời tuyệt tình nhưng hai móng vuốt vẫn ôm cổ Úy Ương không buông. Đầu nhỏ cọ cọ hai bên mặt anh, thấy mũ lính vướng víu quá nên thuận tay lấy xuống rồi mới hỏi: "Anh còn đi nữa không?"
Nếu như còn đi nữa, cô, cô sẽ không thèm để ý đến anh!
Úy Ương nhìn bộ dạng sắp bùng nổ của cô, mắt trừng miệng mím, rõ ràng đang tức giận nhưng vẫn vô cùng đáng yêu. Anh bóp nhẹ khuôn mặt trứng ngỗng, bế cô ngồi lên ghế sofa, ấm áp nói: "Không đi nữa."
Năm năm biền biệt ấy, anh liều mạng kết thúc mọi chuyện để sớm ngày trở về. Sợ rằng nhìn thấy cô, nghe được giọng nói của cô sẽ luyến tiếc, không nỡ rời đi, thế nhưng tất cả về cô anh đều biết, Úy gia gia chính là gián điệp tốt nhất.
"Thật không?" Đôi mắt Đồng Đồng chợt sáng lên, "Không lừa em?"
"Thật." Úy Ương cười, cầm mũ lính trên tay cô đặt sang một bên. "Khóa huấn luyện đã kết thúc rồi, sau này anh sẽ bắt đầu làm việc, vì thế không xa em nữa."
Đồng Đồng cao hứng cực độ, nhưng lại cảm thấy cứ trực tiếp biểu hiện ra ngoài sẽ không dè dặt, dù sao cô đã mười hai tuổi nha!
Thế là cô tiếp tục hừ một tiếng, vỗ vỗ ngực Úy Ương, quyết định điều tra: "Anh có biết em học lớp mấy không?"
Năm năm không liên lạc, cô không tin anh biết! Liếc mắt nhìn anh, đây chính là minh chứng cho việc anh không quan tâm cô!
Anh Úy Ương trước mặt không giống anh Úy Ương kiếp trước chút nào! Năm năm nay...ngay cả tặng quà sinh nhật cho cô anh cũng không đưa...a a a a, thật đáng ghét, đáng ghét đáng ghét, anh không thích cô nữa sao?
"Lớp mười." Nhảy vài lớp, sơ trung chỉ học một năm thì trực tiếp nhảy lên cao trung. Nhìn bé con trợn mắt há hốc mồm, trong lòng Úy Ương vô cùng đắc ý: Hắc, em nghĩ anh không quan tâm em sao? Anh chỉ là không cho em biết mà thôi."
"Em rất thông minh, mỗi học kỳ đều có giấy khen và học bổng, ở trường luôn được hoan nghênh, còn cầm rất nhiều giải thưởng phải không?"
...Cái này...Đồng Đồng trợn tròn mắt, thế mà anh cái gì cũng biết? Chu cái miệng nhỏ nhắn, nếu anh thật sự quan tâm cô, cô có thể tạm tha thứ...nhưng mà điều đó không có nghĩa là cô không muốn biết về anh nha! Giấy chứng nhận, ghi chép gì của anh cô cũng phải xem!
Ai bảo anh vừa đi năm năm liền không để ý đến ai! Hơn nữa cô cùng Úy gia gia đến nơi huấn luyện tìm anh, anh lại không bao giờ thấy bóng dáng, im ắng đi nhận nhiệm vụ! Làm cái gì cũng không cho cô biết, đây là không tín nhiệm!
Đồng Đồng hoàn toàn không để ý rằng mình là "người trong lòng Úy Ương", cũng quên rằng bản thân dù thông minh nhưng chỉ mới mười hai tuổi, rất nhiều chuyện người lớn không thể cho cô biết.
"Hừ, xem như anh vượt qua được ải này." Tay nhỏ vươn ra, đòi nợ. "Quà sinh nhật."
Khóe mắt Úy Ương giật giật, khuôn mặt khôi ngô mang nét cười, dịu dàng chỉ dành cho một người là cô: "Sinh nhật xong rồi anh đưa...có được không?"
Gì mà thần bí vậy? Cô nhớ kiếp trước anh tặng đồ ăn, đồ chơi cùng quần áo, hiện tại có gì mà không thể lấy ra bây giờ? Chắc là anh có lý do của mình, cùng lắm thì tối cô sang phòng tìm anh! "Cũng được."
Có chút tâm không cam tình không nguyện nhưng Đồng Đồng vẫn thỏa hiệp.
Quà sinh nhật mỗi người tặng đều không giống nhau, chú Úy hàng năm đều tặng quần áo, đến bây giờ vẫn không đổi. Có lẽ chú ấy muốn có con gái đến điên rồi, chỉ thích cô mặc đồ giống công chúa.
Cô Úy tặng một bộ trang sức ngọc trai, cứ tích lũy dần dần, Đồng đồng đã trở thành một tiểu phú bà, ngày nào đó không có tiền thì chỉ cần bán một bộ là có thể cơm áo không lo.
Mẹ tặng một cái mũ nồi dệt bằng tay, Đồng Đồng vô cùng thích, ôm mẹ hôn một cái.
Úy gia gia và Đồng gia gia tặng một bộ cờ vua bằng thủy tinh, vì món quà này mà tìm kiếm suốt nửa năm, không có gì bất ngờ cũng được nhận một cái thơm của Đồng Đồng.
Anh trai tương đối hiểu cô, tặng một bộ truyện Conan, Đồng Đồng thích nhất cái này, ôm anh trai hôn một cái thật mạnh.
Còn bố thì khá thực dụng, trực tiếp tặng chi phiếu, tạo tài khoản ngân hàng dưới tên cô, giá trị lên đến sáu con số.
Có tiền thì có sức sản xuất nha! Cô hiện tại chính là tiểu phú bà! Cô có kho bạc!
Bởi vì là tiệc sinh nhật nên không khí vô cùng ấm áp rộn rã. Đồng Đồng có ba nguyện vọng, thứ nhất là mong tất cả trưởng bối đều vui vẻ khỏe mạnh, thứ hai là mong anh trai cả đời bình an, tìm được tình yêu của mình, thứ ba là mong muốn mình và anh Úy Ương có thể vĩnh viễn không xa rời nhau.
Nguyện vọng sinh nhật hàng năm của cô đều như vậy, cô cũng tin thượng đế sẽ thành toàn cho mình, nếu không thì sao còn cho cô cơ hội sống lại? Không phải là muốn cô sửa lại tất cả sai lầm, làm cho mọi người đều hạnh phúc sao?
Thổi nến, mọi người cùng ăn bánh kem, Đồng Đồng là chủ nhân bữa tiệc, bị cả nhà bôi kem đầy mặt rất đáng thương, ngay cả người luôn thương yêu cô – Úy Ương cũng không đau lòng, còn tìm cơ hội chơi xấu cô!
Người xấu!
Cả nhà đều là người xấu!
Nhưng mà dù sao cũng rất vui, một mặt đầy bơ được rửa sạch, Đồng Đồng vẫn cảm thấy toàn thân đều có cái vị ngọt ngấy kia!
Tắm rửa xong, vừa thay áo ngủ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô lạch bạch chạy đến mở ra, thấy là Úy Ương liền ngạc nhiên mở to mắt: "Anh Úy Ương!"
Úy Ương đã mặc quần áo thoải mái ở nhà, so với quân trang thì trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trên tay anh cầm một hộp nhung đỏ hình chữ nhật, Đồng Đồng tò mò quan sát, biết chắc chắn đây là quà sinh nhật mình.
Hai người ngồi lên giường, Úy Ương hai tay "dâng" hộp cho Đồng Đồng, cô chớp mắt tiếp nhận, bị thái độ nghiêm túc của Úy Ương hù dọa, nhưng trong mắt anh vẫn là sự cổ vũ và chờ mong: "A..."
Tất cả đều là huân chương và giấy chứng nhận! Rất rất nhiều! Mỗi một chiếc đều lấp lánh sáng bóng, nằm ngay ngắn chỉnh tề, không thừa chỗ trống nào! Số huân chương bằng mấy người gộp lại!
Khi Đồng Đồng vẫn đang khiếp sợ, Úy Ương nâng khuôn mặt cô lên, thận trọng lấy từ trong túi ra một cái bao nhỏ, một chút một chút mở ra, bên trong là huy chương Đại tá.
Đồng Đồng triệt để trợn tròn mắt, anh đem nó đặt vào tay của cô, chẳng khác gì giao phó linh hồn mình, từng huân chương đều đem hết cho cô.
Ai cũng không mở miệng nhưng đều thấu hiểu nhau.
Ngay trong phút giây này, viền mắt Đồng Đồng đau xót, cảm thấy huân chương nho nhỏ trong bàn tay thật nặng, nó mang theo linh hồn của một quân nhân, còn có tất cả tình yêu dành cho cô.
Là anh, chỉ có thể là anh, người duy nhất cô yêu. Tất cả chỉ dành cho cô.
Vóc người cao thêm nhưng vẫn khôi ngô như trước, da đen hơn một chút, gương mặt càng thêm cứng cỏi, anh không còn là thiếu niên năm xưa nữa, bây giờ đã trở thành một người đàn ông thực thụ, cả người toát lên hơi thở nam tính, mang đến cảm giác áp bách cho người khác, khí thế cũng lớn hơn.
Lần đầu gặp lại, Đồng Đồng không dám chắc đó là anh, tuy gương mặt không khác là bao nhưng cái cảm giác anh mang đến lại rất khác. Nếu như nói trước đây anh là quý công tử tao nhã lãnh đạm thì bây giờ trở thành một quốc vương thành thục, chững chạc.
Nếu Úy Ương không mỉm cười với cô, giang tay gọi bé thì có lẽ Đồng Đồng không dám nhào đến. Mà khi đã ở trong lòng anh, Đồng Đồng chua xót, vành mắt đỏ lên, vừa hạnh phúc, vừa tức giận.
Hạnh phúc vì cuối cùng cũng gặp lại anh, tức giận vì anh đi năm năm bặt vô âm tín, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không. Thế nhưng khi đã thấy anh thì lại không muốn mắng nữa, chỉ muốn ôm thật chặt lấy anh.
"Cao hơn nhiều rồi." Giọng nói Úy Ương khàn khàn vì kiềm chế, anh chạm vào mặt Đồng Đồng, nhếch môi cười dịu dàng.
"Anh cũng cao hơn nhiều nha." Cô hít mũi một cái, chùi tất cả nước mắt nước mũi lên quân trang của anh cho hả giận, sau đó hỏi: "Tại sao giờ anh mới về? Em sắp quên anh rồi đấy." Hừ, cô phải dọa anh, để sau này không dám bỏ cô lại.
Úy Ương ôm cô, biết cô nhóc đầu giận dỗi, chỉ mỉm cười, ánh mắt thấu hiểu nhìn cô. Đồng Đồng nhìn thấy ánh mắt đó thì xấu hổ, chột dạ mắng: "Nhìn gì mà nhìn! Em nói thật! Em quên anh rồi!"
"Chỉ giỏi bịp bợm." Đáy mắt Úy Ương tràn đầy ý cười nhưng trong đầu lại nói thầm: Sao cao thêm nhưng lại không năng thêm? Bế vẫn nhẹ như thế, nhất định là không ai để ý lại biếng ăn. Nhưng không sao, bây giờ anh đã trở về, bé con không thể muốn làm gì thì làm giống trước đây nữa.
Úy Ương nghiêm túc giữ vững ý nghĩ, hoàn toàn quên mất trước đây bản thân ở nhà cưng chiều Đồng Đồng như thế nào, cô muốn ăn gì không muốn ăn gì, là ai mềm lòng đầu tiên.
"Hừ!" Đồng Đồng kiêu ngạo hừ một tiếng, trên miệng nói lời tuyệt tình nhưng hai móng vuốt vẫn ôm cổ Úy Ương không buông. Đầu nhỏ cọ cọ hai bên mặt anh, thấy mũ lính vướng víu quá nên thuận tay lấy xuống rồi mới hỏi: "Anh còn đi nữa không?"
Nếu như còn đi nữa, cô, cô sẽ không thèm để ý đến anh!
Úy Ương nhìn bộ dạng sắp bùng nổ của cô, mắt trừng miệng mím, rõ ràng đang tức giận nhưng vẫn vô cùng đáng yêu. Anh bóp nhẹ khuôn mặt trứng ngỗng, bế cô ngồi lên ghế sofa, ấm áp nói: "Không đi nữa."
Năm năm biền biệt ấy, anh liều mạng kết thúc mọi chuyện để sớm ngày trở về. Sợ rằng nhìn thấy cô, nghe được giọng nói của cô sẽ luyến tiếc, không nỡ rời đi, thế nhưng tất cả về cô anh đều biết, Úy gia gia chính là gián điệp tốt nhất.
"Thật không?" Đôi mắt Đồng Đồng chợt sáng lên, "Không lừa em?"
"Thật." Úy Ương cười, cầm mũ lính trên tay cô đặt sang một bên. "Khóa huấn luyện đã kết thúc rồi, sau này anh sẽ bắt đầu làm việc, vì thế không xa em nữa."
Đồng Đồng cao hứng cực độ, nhưng lại cảm thấy cứ trực tiếp biểu hiện ra ngoài sẽ không dè dặt, dù sao cô đã mười hai tuổi nha!
Thế là cô tiếp tục hừ một tiếng, vỗ vỗ ngực Úy Ương, quyết định điều tra: "Anh có biết em học lớp mấy không?"
Năm năm không liên lạc, cô không tin anh biết! Liếc mắt nhìn anh, đây chính là minh chứng cho việc anh không quan tâm cô!
Anh Úy Ương trước mặt không giống anh Úy Ương kiếp trước chút nào! Năm năm nay...ngay cả tặng quà sinh nhật cho cô anh cũng không đưa...a a a a, thật đáng ghét, đáng ghét đáng ghét, anh không thích cô nữa sao?
"Lớp mười." Nhảy vài lớp, sơ trung chỉ học một năm thì trực tiếp nhảy lên cao trung. Nhìn bé con trợn mắt há hốc mồm, trong lòng Úy Ương vô cùng đắc ý: Hắc, em nghĩ anh không quan tâm em sao? Anh chỉ là không cho em biết mà thôi."
"Em rất thông minh, mỗi học kỳ đều có giấy khen và học bổng, ở trường luôn được hoan nghênh, còn cầm rất nhiều giải thưởng phải không?"
...Cái này...Đồng Đồng trợn tròn mắt, thế mà anh cái gì cũng biết? Chu cái miệng nhỏ nhắn, nếu anh thật sự quan tâm cô, cô có thể tạm tha thứ...nhưng mà điều đó không có nghĩa là cô không muốn biết về anh nha! Giấy chứng nhận, ghi chép gì của anh cô cũng phải xem!
Ai bảo anh vừa đi năm năm liền không để ý đến ai! Hơn nữa cô cùng Úy gia gia đến nơi huấn luyện tìm anh, anh lại không bao giờ thấy bóng dáng, im ắng đi nhận nhiệm vụ! Làm cái gì cũng không cho cô biết, đây là không tín nhiệm!
Đồng Đồng hoàn toàn không để ý rằng mình là "người trong lòng Úy Ương", cũng quên rằng bản thân dù thông minh nhưng chỉ mới mười hai tuổi, rất nhiều chuyện người lớn không thể cho cô biết.
"Hừ, xem như anh vượt qua được ải này." Tay nhỏ vươn ra, đòi nợ. "Quà sinh nhật."
Khóe mắt Úy Ương giật giật, khuôn mặt khôi ngô mang nét cười, dịu dàng chỉ dành cho một người là cô: "Sinh nhật xong rồi anh đưa...có được không?"
Gì mà thần bí vậy? Cô nhớ kiếp trước anh tặng đồ ăn, đồ chơi cùng quần áo, hiện tại có gì mà không thể lấy ra bây giờ? Chắc là anh có lý do của mình, cùng lắm thì tối cô sang phòng tìm anh! "Cũng được."
Có chút tâm không cam tình không nguyện nhưng Đồng Đồng vẫn thỏa hiệp.
Quà sinh nhật mỗi người tặng đều không giống nhau, chú Úy hàng năm đều tặng quần áo, đến bây giờ vẫn không đổi. Có lẽ chú ấy muốn có con gái đến điên rồi, chỉ thích cô mặc đồ giống công chúa.
Cô Úy tặng một bộ trang sức ngọc trai, cứ tích lũy dần dần, Đồng đồng đã trở thành một tiểu phú bà, ngày nào đó không có tiền thì chỉ cần bán một bộ là có thể cơm áo không lo.
Mẹ tặng một cái mũ nồi dệt bằng tay, Đồng Đồng vô cùng thích, ôm mẹ hôn một cái.
Úy gia gia và Đồng gia gia tặng một bộ cờ vua bằng thủy tinh, vì món quà này mà tìm kiếm suốt nửa năm, không có gì bất ngờ cũng được nhận một cái thơm của Đồng Đồng.
Anh trai tương đối hiểu cô, tặng một bộ truyện Conan, Đồng Đồng thích nhất cái này, ôm anh trai hôn một cái thật mạnh.
Còn bố thì khá thực dụng, trực tiếp tặng chi phiếu, tạo tài khoản ngân hàng dưới tên cô, giá trị lên đến sáu con số.
Có tiền thì có sức sản xuất nha! Cô hiện tại chính là tiểu phú bà! Cô có kho bạc!
Bởi vì là tiệc sinh nhật nên không khí vô cùng ấm áp rộn rã. Đồng Đồng có ba nguyện vọng, thứ nhất là mong tất cả trưởng bối đều vui vẻ khỏe mạnh, thứ hai là mong anh trai cả đời bình an, tìm được tình yêu của mình, thứ ba là mong muốn mình và anh Úy Ương có thể vĩnh viễn không xa rời nhau.
Nguyện vọng sinh nhật hàng năm của cô đều như vậy, cô cũng tin thượng đế sẽ thành toàn cho mình, nếu không thì sao còn cho cô cơ hội sống lại? Không phải là muốn cô sửa lại tất cả sai lầm, làm cho mọi người đều hạnh phúc sao?
Thổi nến, mọi người cùng ăn bánh kem, Đồng Đồng là chủ nhân bữa tiệc, bị cả nhà bôi kem đầy mặt rất đáng thương, ngay cả người luôn thương yêu cô – Úy Ương cũng không đau lòng, còn tìm cơ hội chơi xấu cô!
Người xấu!
Cả nhà đều là người xấu!
Nhưng mà dù sao cũng rất vui, một mặt đầy bơ được rửa sạch, Đồng Đồng vẫn cảm thấy toàn thân đều có cái vị ngọt ngấy kia!
Tắm rửa xong, vừa thay áo ngủ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô lạch bạch chạy đến mở ra, thấy là Úy Ương liền ngạc nhiên mở to mắt: "Anh Úy Ương!"
Úy Ương đã mặc quần áo thoải mái ở nhà, so với quân trang thì trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trên tay anh cầm một hộp nhung đỏ hình chữ nhật, Đồng Đồng tò mò quan sát, biết chắc chắn đây là quà sinh nhật mình.
Hai người ngồi lên giường, Úy Ương hai tay "dâng" hộp cho Đồng Đồng, cô chớp mắt tiếp nhận, bị thái độ nghiêm túc của Úy Ương hù dọa, nhưng trong mắt anh vẫn là sự cổ vũ và chờ mong: "A..."
Tất cả đều là huân chương và giấy chứng nhận! Rất rất nhiều! Mỗi một chiếc đều lấp lánh sáng bóng, nằm ngay ngắn chỉnh tề, không thừa chỗ trống nào! Số huân chương bằng mấy người gộp lại!
Khi Đồng Đồng vẫn đang khiếp sợ, Úy Ương nâng khuôn mặt cô lên, thận trọng lấy từ trong túi ra một cái bao nhỏ, một chút một chút mở ra, bên trong là huy chương Đại tá.
Đồng Đồng triệt để trợn tròn mắt, anh đem nó đặt vào tay của cô, chẳng khác gì giao phó linh hồn mình, từng huân chương đều đem hết cho cô.
Ai cũng không mở miệng nhưng đều thấu hiểu nhau.
Ngay trong phút giây này, viền mắt Đồng Đồng đau xót, cảm thấy huân chương nho nhỏ trong bàn tay thật nặng, nó mang theo linh hồn của một quân nhân, còn có tất cả tình yêu dành cho cô.
Là anh, chỉ có thể là anh, người duy nhất cô yêu. Tất cả chỉ dành cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.