Chương 44: Về quê (VII)
Lệ Ưu Đàm
30/10/2018
Trong mơ màng, Đồng Đồng đau khổ giãy dụa.
Dường như cô đã trở về buổi tối hôm ấy. Gia đình bất hòa, không có tình yêu, bản thân cô độc, tìm ai cũng không thấy.
Sinh nhật hai mươi tư tuổi một mình nơi đất khách quê người, nhà không thể về, tình yêu thoáng vụt qua rồi tan biến vào hư không, cô chẳng còn gì để níu giữ.
"Anh Úy Ương...đừng đi, đừng đi mà..." Đồng Đồng bật ra từng tiếng nức nở nhỏ vụn, chân mày nhíu lại, hai tay nắm chặt drap giường, vì đang truyền nước biển cho nên rất nhanh có một bàn tay to lớn phủ lên, giọng nói ôn nhu như nước từ đâu đó chợt vang vọng bên tai: "Ngoan, đừng sợ, anh ở cạnh em."
Đồng Đồng không ngừng nức nở, anh cũng không ngừng ôn nhu vỗ về, cho đến khi cô an tĩnh thiếp đi, rồi tiếp tục vì sợ hãi mà tỉnh lại.
Trong khoảng thời gian ngắn không thể xác định bản thân đang ở chỗ nào. Đồng Đồng chớp mắt, đôi mắt mê man nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, không biết mình rốt cuộc đã tỉnh hay đang mơ.
Cô khe khẽ chuyển động, muốn ngồi dậy nhưng phát hiện hai tay bị nắm thật chặt, thực sự không phải là ảo giác của cô sao?
"Anh Úy Ương..." Sao anh lại ở đây?
Úy Ương cúi đầu hôn lên cái trán còn nóng của cô: "Ngoan, có đau đầu không? Có thấy khó chịu không?"
Đồng Đồng ngoan ngoãn trả lời: "Hơi đau một chút, cũng hơi khó chịu. Em muốn uống nước."
Úy Ương đi rót nước, dùng khăn bông ẩm chấm lên đôi môi khô nứt của cô, rồi mới đút từng muỗng nước.
Cổ họng đau rát, uống như thế không hiệu quả bao nhiêu nên Đồng Đồng bất mãn kháng nghị, Úy Ương tuy cưng chiều cô nhưng trên phương diện này vô cùng cố chấp, giọng nói vừa ôn nhu vừa không cho phép làm trái: "Uống chậm thôi."
Đồng Đồng bĩu môi, không lay chuyển được anh, chỉ có thể từ từ uống, mới được vài muỗng Úy Ương đã ngừng. "Ngoan, không thể uống nhiều được."
Nói xong cho tay vào bụng cô, thấy bụng không có trướng mới đem nước cất đi.
Úy Ương ngồi lên giường, dè dặt cẩn trọng ôm cô, để cô không vô ý bị đụng trúng, anh đem bàn tay truyền nước biển của cô cầm trong tay.
Nhắm mắt nằm trong lòng Úy Ương một lúc, Đồng Đồng đột nhiên muốn đi vệ sinh. Nhưng Úy Ương đang ôm mình, cô sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra?
Đồng Đồng ngại ngùng không ngừng cựa quậy, thiếu chút nữa đã động đến bàn tay đang truyền nước biển. Úy Ương nhận ra được, cúi đầu cắn mũi cô: "Muốn làm gì đó? Bệnh chưa hết đã không an phận?"
Đồng Đồng bặm môi, vẫn xấu hổ chưa nói bản thân muốn đi vệ sinh. Cô quay đầu nhìn xung quanh một chút, đây là một phòng bệnh không tốt lắm, trong không khí còn có mùi thuốc khử trùng nồng đậm.
Xác định được nhà vệ sinh ở đâu, cô đưa tay chọc vào người Úy Ương, vô cùng vô cùng dịu dàng nói: "Anh, anh tránh đi một lát được không?" Đồng Đồng ngẩng cao cái đầu nhỏ, khuôn mặt vô cùng ngây thơ, thuần khiết.
Dù là Úy Ương cũng không đoán được Đồng Đồng muốn làm gì, anh nghi hoặc cúi đầu: "Bé?"
Thấy anh vẫn mơ hồ không hiểu, Đồng Đồng bặm môi, thật lâu sau mới cắn môi nói lớn: "Gia muốn đi vệ sinh!"
Sao cứ để cô mất mặt trước anh mãi thế, sao có thể thế này mãi được?
Úy Ương bấy giờ mới hiểu vì sao Đồng Đồng cứ muốn nói lại thôi, sửng sốt một chút rồi khẽ mỉm cười: "Được, là anh sơ sót." Nói xong vỗ vỗ mông nhỏ: "Tự xuống giường được không?"
Đồng Đồng xấu hổ xuống giường, Úy Ương vẫn nắm lấy tay kia của cô, còi báo động trong Đồng Đồng reo vang, không chú ý đến Úy Ương vẫn luôn đi theo mình.
Cho đến khi chuẩn bị cởi quần mới cảm thấy có người bên cạnh. "Anh Úy Ương? Anh đi theo làm gì?"
Úy Ương chỉ cười mỉm nhìn cô mà không nói chuyện, bây giờ Đồng Đồng mới ý thức được bản thân không thể tự cởi quần.
Gương mặt trong nháy mắt nóng đến mức có thể chiên trứng, Úy Ương cười cười cởi quần cho cô, Đồng Đồng theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng... chịu không nổi nữa rồi!
Thế là cô cắn môi, trong lòng nhủ thầm, dù sao lần đầu tiên cũng sẽ thuộc về anh, sau này còn kết hôn, đây là chuyện bình thường...
Hơn nữa khi còn nhỏ anh Úy Ương không chỉ một hai lần thay tả cho mình!
Đồng Đồng thôi miên bản thân, khi ngồi lên bồn cầu mới miễn cưỡng thoải mái hơn.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, khuôn mặt Đồng Đồng đã vô cùng đỏ. Hai người ra khỏi nhà vệ sinh, mặt Đồng Đồng đã bốc khói luôn!
Bị Úy Ương ôm đến bên giường, cô vùi vào chăn không muốn ra. Cô xuỵt xuỵt, ừ ừ, a a trước mặt anh, anh vẫn lạnh mặt đứng một bên, trên mặt trấn tĩnh như chưa có chuyện gì, thật đáng xấu hổ!
Úy Ương vốn không cảm thấy gì, chỉ nghĩ cô nhóc xấu hổ, nhưng qua nửa tiếng đồng hồ cô vẫn chưa ló đầu ra, như vậy thật bất bình thường.
Lo lắng cô nghẹt thở, Úy Ương lay lay Đồng Đồng: "Bé?"
Đồng Đồng giả chết.
"Mau ra đây, lâu nữa sẽ nghẹt thở."
Vẫn giả chết.
Đang muốn nói tiếp, ở ngoài cửa đã xông vào một đám người, phản ứng đầu tiên của Úy Ương là nhíu mày, cũng không bảo Đồng Đồng ra nữa.
Con ngươi đen kịt lãnh đạm nhìn những người trước mặt, anh không biết họ là ai, cũng không muốn biết, anh chỉ biết bọn họ quấy rối anh và bé ở cạnh nhau, phải biết anh có bao nhiêu vất vả mới đuổi được chú Đồng và Đồng Đống, hai cái bóng đèn sáng chói kia ra ngoài ăn cháo hoa.
Tôi luyện trong quân ngũ nhiều năm, Úy Ương làm gì cũng mạnh mẽ khí khái. Bây giờ rời khỏi quân ngũ đi theo con đường chính trị, người tới người lui đều là cấp dưới, cấp trên tán thưởng muốn đào tạo, cấp dưới luôn tôn kính, chưa từng có ai dám đứng trước mặt anh lớn tiếng như thế.
Những người xông vào phòng chính xác là người Khổng gia, lúc sáng bố con Đồng Đồng đến trấn trên không nói một tiếng, bây giờ bọn họ mới biết Đồng Đồng bị bệnh, thế là vội vàng chạy đến.
Cho dù không giúp được gì thì tiếp cận nhiều cho quen mặt là việc cần làm, lỡ như có thể làm cho người Đồng gia vui vẻ, bọn họ cũng có thể kiếm chát thêm chút lợi ích.
Nào ngờ mới bước vào thì lại không thấy bất cứ người quen nào.
Chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi đơn giản ngồi bên giường, gương mặt anh tuấn, sắc bén như có thể cắt được kim cương, không cần lên tiếng đã khiến cho đám người đang ầm ĩ ngừng lại.
Cảm giác có người đến, Đồng Đồng định chui ra ngoài nhưng bị Úy Ương chặn lại, đầu nhỏ làm thế nào cũng không thể chui ra.
Cô sốt ruột kháng nghị, thật vất vả mới thành công thoát được, việc đầu tiên làm chính là bặm môi trừng mắt nhìn Úy Ương: "Cái đồ xấu xa!"
Bộ dạng này quả thực rất đáng yêu, Úy Ương không kìm được hôn cô một cái: "Chỉ xấu xa với em." Giọng nói ôn nhu khiến mặt Đồng Đồng đỏ lên, tim đập nhanh bất thường.
Khi hai người còn đang thâm tình ngọt ngào, Đồng Đống và ông Đồng đã quay trở lại.
----
Trung thu vui vẻ nha mọi người <3 Bạn nào học cấp ba thì sẽ biết hai tuần tiếp đây sẽ là tuần trọng điểm, đa số các môn đều kiểm tra một tiết, lỡ mình không đăng chương mới được thì mọi người thông cảm nha TvT
Dường như cô đã trở về buổi tối hôm ấy. Gia đình bất hòa, không có tình yêu, bản thân cô độc, tìm ai cũng không thấy.
Sinh nhật hai mươi tư tuổi một mình nơi đất khách quê người, nhà không thể về, tình yêu thoáng vụt qua rồi tan biến vào hư không, cô chẳng còn gì để níu giữ.
"Anh Úy Ương...đừng đi, đừng đi mà..." Đồng Đồng bật ra từng tiếng nức nở nhỏ vụn, chân mày nhíu lại, hai tay nắm chặt drap giường, vì đang truyền nước biển cho nên rất nhanh có một bàn tay to lớn phủ lên, giọng nói ôn nhu như nước từ đâu đó chợt vang vọng bên tai: "Ngoan, đừng sợ, anh ở cạnh em."
Đồng Đồng không ngừng nức nở, anh cũng không ngừng ôn nhu vỗ về, cho đến khi cô an tĩnh thiếp đi, rồi tiếp tục vì sợ hãi mà tỉnh lại.
Trong khoảng thời gian ngắn không thể xác định bản thân đang ở chỗ nào. Đồng Đồng chớp mắt, đôi mắt mê man nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, không biết mình rốt cuộc đã tỉnh hay đang mơ.
Cô khe khẽ chuyển động, muốn ngồi dậy nhưng phát hiện hai tay bị nắm thật chặt, thực sự không phải là ảo giác của cô sao?
"Anh Úy Ương..." Sao anh lại ở đây?
Úy Ương cúi đầu hôn lên cái trán còn nóng của cô: "Ngoan, có đau đầu không? Có thấy khó chịu không?"
Đồng Đồng ngoan ngoãn trả lời: "Hơi đau một chút, cũng hơi khó chịu. Em muốn uống nước."
Úy Ương đi rót nước, dùng khăn bông ẩm chấm lên đôi môi khô nứt của cô, rồi mới đút từng muỗng nước.
Cổ họng đau rát, uống như thế không hiệu quả bao nhiêu nên Đồng Đồng bất mãn kháng nghị, Úy Ương tuy cưng chiều cô nhưng trên phương diện này vô cùng cố chấp, giọng nói vừa ôn nhu vừa không cho phép làm trái: "Uống chậm thôi."
Đồng Đồng bĩu môi, không lay chuyển được anh, chỉ có thể từ từ uống, mới được vài muỗng Úy Ương đã ngừng. "Ngoan, không thể uống nhiều được."
Nói xong cho tay vào bụng cô, thấy bụng không có trướng mới đem nước cất đi.
Úy Ương ngồi lên giường, dè dặt cẩn trọng ôm cô, để cô không vô ý bị đụng trúng, anh đem bàn tay truyền nước biển của cô cầm trong tay.
Nhắm mắt nằm trong lòng Úy Ương một lúc, Đồng Đồng đột nhiên muốn đi vệ sinh. Nhưng Úy Ương đang ôm mình, cô sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra?
Đồng Đồng ngại ngùng không ngừng cựa quậy, thiếu chút nữa đã động đến bàn tay đang truyền nước biển. Úy Ương nhận ra được, cúi đầu cắn mũi cô: "Muốn làm gì đó? Bệnh chưa hết đã không an phận?"
Đồng Đồng bặm môi, vẫn xấu hổ chưa nói bản thân muốn đi vệ sinh. Cô quay đầu nhìn xung quanh một chút, đây là một phòng bệnh không tốt lắm, trong không khí còn có mùi thuốc khử trùng nồng đậm.
Xác định được nhà vệ sinh ở đâu, cô đưa tay chọc vào người Úy Ương, vô cùng vô cùng dịu dàng nói: "Anh, anh tránh đi một lát được không?" Đồng Đồng ngẩng cao cái đầu nhỏ, khuôn mặt vô cùng ngây thơ, thuần khiết.
Dù là Úy Ương cũng không đoán được Đồng Đồng muốn làm gì, anh nghi hoặc cúi đầu: "Bé?"
Thấy anh vẫn mơ hồ không hiểu, Đồng Đồng bặm môi, thật lâu sau mới cắn môi nói lớn: "Gia muốn đi vệ sinh!"
Sao cứ để cô mất mặt trước anh mãi thế, sao có thể thế này mãi được?
Úy Ương bấy giờ mới hiểu vì sao Đồng Đồng cứ muốn nói lại thôi, sửng sốt một chút rồi khẽ mỉm cười: "Được, là anh sơ sót." Nói xong vỗ vỗ mông nhỏ: "Tự xuống giường được không?"
Đồng Đồng xấu hổ xuống giường, Úy Ương vẫn nắm lấy tay kia của cô, còi báo động trong Đồng Đồng reo vang, không chú ý đến Úy Ương vẫn luôn đi theo mình.
Cho đến khi chuẩn bị cởi quần mới cảm thấy có người bên cạnh. "Anh Úy Ương? Anh đi theo làm gì?"
Úy Ương chỉ cười mỉm nhìn cô mà không nói chuyện, bây giờ Đồng Đồng mới ý thức được bản thân không thể tự cởi quần.
Gương mặt trong nháy mắt nóng đến mức có thể chiên trứng, Úy Ương cười cười cởi quần cho cô, Đồng Đồng theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng... chịu không nổi nữa rồi!
Thế là cô cắn môi, trong lòng nhủ thầm, dù sao lần đầu tiên cũng sẽ thuộc về anh, sau này còn kết hôn, đây là chuyện bình thường...
Hơn nữa khi còn nhỏ anh Úy Ương không chỉ một hai lần thay tả cho mình!
Đồng Đồng thôi miên bản thân, khi ngồi lên bồn cầu mới miễn cưỡng thoải mái hơn.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, khuôn mặt Đồng Đồng đã vô cùng đỏ. Hai người ra khỏi nhà vệ sinh, mặt Đồng Đồng đã bốc khói luôn!
Bị Úy Ương ôm đến bên giường, cô vùi vào chăn không muốn ra. Cô xuỵt xuỵt, ừ ừ, a a trước mặt anh, anh vẫn lạnh mặt đứng một bên, trên mặt trấn tĩnh như chưa có chuyện gì, thật đáng xấu hổ!
Úy Ương vốn không cảm thấy gì, chỉ nghĩ cô nhóc xấu hổ, nhưng qua nửa tiếng đồng hồ cô vẫn chưa ló đầu ra, như vậy thật bất bình thường.
Lo lắng cô nghẹt thở, Úy Ương lay lay Đồng Đồng: "Bé?"
Đồng Đồng giả chết.
"Mau ra đây, lâu nữa sẽ nghẹt thở."
Vẫn giả chết.
Đang muốn nói tiếp, ở ngoài cửa đã xông vào một đám người, phản ứng đầu tiên của Úy Ương là nhíu mày, cũng không bảo Đồng Đồng ra nữa.
Con ngươi đen kịt lãnh đạm nhìn những người trước mặt, anh không biết họ là ai, cũng không muốn biết, anh chỉ biết bọn họ quấy rối anh và bé ở cạnh nhau, phải biết anh có bao nhiêu vất vả mới đuổi được chú Đồng và Đồng Đống, hai cái bóng đèn sáng chói kia ra ngoài ăn cháo hoa.
Tôi luyện trong quân ngũ nhiều năm, Úy Ương làm gì cũng mạnh mẽ khí khái. Bây giờ rời khỏi quân ngũ đi theo con đường chính trị, người tới người lui đều là cấp dưới, cấp trên tán thưởng muốn đào tạo, cấp dưới luôn tôn kính, chưa từng có ai dám đứng trước mặt anh lớn tiếng như thế.
Những người xông vào phòng chính xác là người Khổng gia, lúc sáng bố con Đồng Đồng đến trấn trên không nói một tiếng, bây giờ bọn họ mới biết Đồng Đồng bị bệnh, thế là vội vàng chạy đến.
Cho dù không giúp được gì thì tiếp cận nhiều cho quen mặt là việc cần làm, lỡ như có thể làm cho người Đồng gia vui vẻ, bọn họ cũng có thể kiếm chát thêm chút lợi ích.
Nào ngờ mới bước vào thì lại không thấy bất cứ người quen nào.
Chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi đơn giản ngồi bên giường, gương mặt anh tuấn, sắc bén như có thể cắt được kim cương, không cần lên tiếng đã khiến cho đám người đang ầm ĩ ngừng lại.
Cảm giác có người đến, Đồng Đồng định chui ra ngoài nhưng bị Úy Ương chặn lại, đầu nhỏ làm thế nào cũng không thể chui ra.
Cô sốt ruột kháng nghị, thật vất vả mới thành công thoát được, việc đầu tiên làm chính là bặm môi trừng mắt nhìn Úy Ương: "Cái đồ xấu xa!"
Bộ dạng này quả thực rất đáng yêu, Úy Ương không kìm được hôn cô một cái: "Chỉ xấu xa với em." Giọng nói ôn nhu khiến mặt Đồng Đồng đỏ lên, tim đập nhanh bất thường.
Khi hai người còn đang thâm tình ngọt ngào, Đồng Đống và ông Đồng đã quay trở lại.
----
Trung thu vui vẻ nha mọi người <3 Bạn nào học cấp ba thì sẽ biết hai tuần tiếp đây sẽ là tuần trọng điểm, đa số các môn đều kiểm tra một tiết, lỡ mình không đăng chương mới được thì mọi người thông cảm nha TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.