Sổ Tay Tu Luyện Của Thám Tử Lừng Danh
Chương 13: Sống hay chết - trong 3 tiếng đồng hồ! (1)
Phì Qua
09/12/2020
Chu Ngôn không tiếp tục nhìn về phương xa nữa, quay lại quan sát con đường cũ kỹ trước mặt.
Hiện tại, hắn không đủ thời gian ngắm nhìn những tòa nhà cao vút trong mây kia.
Lúc này, chếc ô tô cảnh sát còn lại bật mở cửa - hai người thám tử gồm một nam, một nữ bước xuống xe.
Trần Hạo vuốt lại bộ Âm phục hơi nhăn nhúm của mình rồi bước tới.
“Như anh mong muốn, đây là hiện trường vụ án...” Gã nói với Chu Ngôn, sau đó chỉ tay về một nhà kho ở góc đường: “Chính là nơi đó. Hẳn là anh không thể quên nơi này chứ?”
“Tôi thực sự quên mất.” Chu Ngôn trả lời, sau đó nhìn sang người cảnh sát phía sau, ra dấu là mình muốn đến đó xem xét.
Tuy nhiên, dường như người cảnh sát kia phớt lờ hắn.
“Quá trình điều tra vụ án được giao hoàn toàn cho các thám tử, những người cảnh sát này sẽ không đến can thiệp đâu.” Có lẽ luật sư Trâu nhìn thấy vẻ nghi ngờ của Chu Ngôn nên bước đến giải thích.
Chu Ngôn gật đầu. Xem ra, quy tắc của thế giới này vẫn khác biệt ở một mặt nào đó so với thế giới trước khi hồi sinh. Hắn vẫn cần phải thích ứng dần.
Vì vậy,... Chu Ngôn, luật sư Trâu, Trần Hạo và Lâm Khê cùng nhau đi bộ đến nhà kho. Đúng thật là người cảnh sát phía sau vẫn giữ một khoảng cách tương đối dài, không định tham gia vào quá trình hiện tại. Dường như chức trách của họ chỉ là đeo những chiếc còng tay, còng chân lên người phạm nhân nhằm đảm bảo phạm nhân sẽ không nhân cơ hội này mà bỏ chạy.
Nhưng thật ra, Chu Ngôn khá thích hiện trạng này. Dù gì đi nữa, hắn sẽ có cảm giác sợ đầu sợ đuối nếu cứ có mấy gõ to con cầm dùi cui đứng cảnh giác xung quanh.
Chu Ngôn chép miệng, âm thầm chạm nhẹ quyển sách bên trong túi áo đồng phục phạm nhân.
“Cố lên nào...”
Hắn nói thế, nhưng chẳng biết đây là lời tự động viên bản thân hay động viên cho quyển sách kia.
...
Chẳng mấy chốc, bốn người đã đến cửa nhà kho.
Nhà kho này là một căn nhà nhỏ tương đối độc lập. Hai bên là các cửa tiệm đã đóng cửa từ lâu. Bên cạnh đó, vị trí hiện tại là cuối phố; nếu đi vào sâu hơn nữa, đó là một con đường hư hỏng cực kỳ nghiêm trọng cùng những khu nhà đỗ nát, hoang tàn. Từ đây có thế thấy, sẽ chẳng có bất cứ người qua đường nào ở khu vực này lúc về đêm.
Do đó, phải thừa nhận một thực tế rằng: Bọn cho vay nặng lãi chọn địa điểm quá chính xác. Ở không gian này, thậm chí chúng có giết mổ heo thì cũng chẳng ai hay biết, huống chi là đánh người.
Chu Ngôn lật xem hồ sơ vụ án, đối chiếu các bức ảnh chụp cửa nhà kho và cánh cửa hiện tại. Sau khi xác định đây đúng là cùng một cánh cửa, hắn mới bắt đầu tiến đến gần.
Thật ra, cửa nhà kho rất bình thường, là loại hai ô cửa ghép có thể kéo sang hai bên trái phải. Mỗi ô cửa cao 3 mét, rộng 1 mét; bề mặt cửa được bọc bằng tôn, tuy cũ nhưng rất chắc chắn.
Bên ngoài cửa có một thanh sắt nằm ngang – dân gian hay gọi đó là chốt cửa; dưới chốt cửa có một ổ khóa.
Chu Ngôn cúi xuống xem hồ sơ vụ án, đọc lại từng lời khai bên trong xấp tài liệu. Vào đêm xảy ra sự việc, sau khi không thể nào mở cửa được vì cửa bị khóa trái từ bên trong, nhóm người đòi nợ ấy lập tức chốt cửa từ bên ngoài rồi bỏ đi.
“Thấy rõ chưa? Chỉ có một lối ra vào duy nhất này cho toàn bộ căn nhà kho. Anh nghĩ xem, nếu nó đã bị khóa lại, vậy làm sao có người tùy ý ra vào?” Trần Hạo hỏi bâng quơ khi đang đứng bên cạnh.
Thật vậy, trong trường hợp này, chắc chắn người bên trong nhà kho không thể mở cửa được.
Vì vậy, Chu Ngôn không trả lời câu hỏi vừa rồi, cũng không vội vàng mở cửa. Ngược lại, hắn ngồi xổm xuống đất, lòn tay vào dưới khe cửa...
Trần Hạo thấy rõ động tác này.
Ngoài mặt, gã vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng âm thầm cuốn đầu lưỡi chạm mạnh vào phần lợi trên trong khoang miệng.
.......
Chu Ngôn vẫn ngồi xổm tại đó, vẫn đặt tay bên dưới khe cửa. Ước chừng 20 giây, hắn đứng lên với một nụ cười mang hàm ý “quả nhiên là thế!”
Bởi vì... nơi này có gió lùa!
Tuy gió không mạnh lắm, nhưng nếu đã có gió là có hy vọng!
“Mở cửa!” Chu Ngôn nói.
Luật sư Trâu bước tới, lấy một chùm chìa khóa ra.
Vài ngày trước, gã Trâu đã liên lạc với hầu hết tất cả những người liên quan đến vụ án này, không chỉ lấy được chìa khóa nhà kho mà còn thông báo đến cả những người đòi nợ nữa. Phỏng chừng không lâu sau, những người đó sẽ có mặt tại hiện trường.
Luật sư Trâu là một người như vậy, nếu đã nhận tiền, chắc chắn sẽ hoàn thành công việc thỏa đáng.
... Lạch cạch...
Khi cánh cửa nhà kho được đẩy ra, mùi gỗ cũ xộc tới. Nhờ có ánh nắng chiếu vào, cả nhóm có thể nhìn thấy rõ những hạt bụi đang bay lơ lửng giữa không khí.
“E hèm...” Trần Hạo ho nhẹ một cách khó chịu, vừa dùng tay phất bụi ra, vừa định đi vào.
“Chờ đã!” Chu Ngôn đột nhiên hét lên: “Không được vào!”
Trần Hạo kinh ngạc nhìn hắn: “Anh nói gì?”
“Ta nói không được vào!” Chu Ngôn quát ngắn gọn: “Chưa được tôi đồng ý, không được tiến tới, dù chỉ là một bước! “
Trần Hạo sửng sốt, bởi vì đây là câu nói mà chỉ có một người thám tử như mình mới dùng. Hiện tại, gã lại nghe chính miện phạm nhân nói ra, quả thật rất kỳ lạ.
Gã nhìn luật sư Trâu, chỉ thấy kẻ này híp mắt lại cùng với nụ cười chuyên nghiệp trên mặt. Luật sư Trâu không nói bất cứ lời nào nhưng ngụ ý rất rõ ràng. Đó là ... gã phải nghe theo lời hắn.
Trần Hạo hầm hè: “Tôi phải nhắc nhở anh một chuyện. Lần này, anh chỉ được tại ngoại 3 tiếng đồng hồ thôi. Khi hết giờ, dù anh có la hét như thế nào, cảnh sát cũng sẽ áp giải anh trở về nhà giam!”
Nghe thấy thế, Chu Ngôn không rãnh rỗi để ý đến Trần Hạo nữa, lập tức xoay người bước thẳng vào nhà kho.
Trên thực tế, trong hồ sơ vụ án ghi diện tích nhà kho này là 30m vuông. Nhưng nếu không trực tiếp đến, rất khó để tưởng tượng ra được “30m vuông” là lớn đến cỡ nào.
Quả thật, nhà kho trước mặt Chu Ngôn nhỏ hơn nhiều so với hình ảnh mà hắn mường tượng đến. Hơn nữa, có một số kệ gỗ xếp chồng lên nhau ở đây; điều này dẫn đến cảm quan tổng thể càng chật hẹp hơn nữa.
Tuy nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân dẫn đến luồng gió nhẹ thông qua bên dưới khe cửa. Vì đây là nhà kho bịt kín như hũ nút, nếu không gian bên trong không lớn, luồng gió sẽ rất khó để lưu thông nhanh chóng.
Chu Ngôn vừa đi vào, vừa lật xem xấp tài liệu trên tay.
Chẳng bao lâu, hắn tìm thấy ảnh chụp thi thể khi phát hiện ra vụ án mạng. Theo tấm hình, Chu Ngôn tìm được vị trí mà [gã Trương] nằm chết bên trong nhà kho.
Vị trí này ngay tại khoảng trống ở giữa nhà kho, xung quanh không có kệ hay bất cứ vật liệu nào khác. Hiện tại, có một lớp bụi bao phủ lên bề mặt vị trí này. Nếu nhìn kỹ, hắn còn có thể trông thấy một vài vết máu khô lốm đốm trên mặt đất.
Chu Ngôn nhìn lên, ước tính khoảng cách giữa cái xác và cánh cửa chính - chiều dài độ chừng khoảng 2 mét.
Lúc đầu, hắn nghĩ rằng khoảng cách giữa tử thi và cửa chính sẽ rất gần nhau, từ đó dẫn đến lớp bụi bên dưới khe cửa dày hơn bên trong một chút. Nhưng xét theo thực tế hiện trường ngay lúc này, xem ra không phải như vậy.
Về phần xác chết... rất bi thảm.
Một mũi khoan sắt lớn đường kính 5 centimet cắm vào ngực; máu đẫm đầy mặt đất, chảy lan ra tận mép ảnh chụp.
Trong khi đó, nạn nhân [gã Trương] này...
Tạm thời, không cần đề cập đến tên thật, nghề nghiệp, tuổi tác,... của gã. Một điểm đặc biệt duy nhất mà hắn đang để ý chính là chân dung của nạn nhân.
Bức hình này trông khá đặc biệt.
Bởi vì...
Nạn nhân là một tên trọc đầu...
Hiện tại, hắn không đủ thời gian ngắm nhìn những tòa nhà cao vút trong mây kia.
Lúc này, chếc ô tô cảnh sát còn lại bật mở cửa - hai người thám tử gồm một nam, một nữ bước xuống xe.
Trần Hạo vuốt lại bộ Âm phục hơi nhăn nhúm của mình rồi bước tới.
“Như anh mong muốn, đây là hiện trường vụ án...” Gã nói với Chu Ngôn, sau đó chỉ tay về một nhà kho ở góc đường: “Chính là nơi đó. Hẳn là anh không thể quên nơi này chứ?”
“Tôi thực sự quên mất.” Chu Ngôn trả lời, sau đó nhìn sang người cảnh sát phía sau, ra dấu là mình muốn đến đó xem xét.
Tuy nhiên, dường như người cảnh sát kia phớt lờ hắn.
“Quá trình điều tra vụ án được giao hoàn toàn cho các thám tử, những người cảnh sát này sẽ không đến can thiệp đâu.” Có lẽ luật sư Trâu nhìn thấy vẻ nghi ngờ của Chu Ngôn nên bước đến giải thích.
Chu Ngôn gật đầu. Xem ra, quy tắc của thế giới này vẫn khác biệt ở một mặt nào đó so với thế giới trước khi hồi sinh. Hắn vẫn cần phải thích ứng dần.
Vì vậy,... Chu Ngôn, luật sư Trâu, Trần Hạo và Lâm Khê cùng nhau đi bộ đến nhà kho. Đúng thật là người cảnh sát phía sau vẫn giữ một khoảng cách tương đối dài, không định tham gia vào quá trình hiện tại. Dường như chức trách của họ chỉ là đeo những chiếc còng tay, còng chân lên người phạm nhân nhằm đảm bảo phạm nhân sẽ không nhân cơ hội này mà bỏ chạy.
Nhưng thật ra, Chu Ngôn khá thích hiện trạng này. Dù gì đi nữa, hắn sẽ có cảm giác sợ đầu sợ đuối nếu cứ có mấy gõ to con cầm dùi cui đứng cảnh giác xung quanh.
Chu Ngôn chép miệng, âm thầm chạm nhẹ quyển sách bên trong túi áo đồng phục phạm nhân.
“Cố lên nào...”
Hắn nói thế, nhưng chẳng biết đây là lời tự động viên bản thân hay động viên cho quyển sách kia.
...
Chẳng mấy chốc, bốn người đã đến cửa nhà kho.
Nhà kho này là một căn nhà nhỏ tương đối độc lập. Hai bên là các cửa tiệm đã đóng cửa từ lâu. Bên cạnh đó, vị trí hiện tại là cuối phố; nếu đi vào sâu hơn nữa, đó là một con đường hư hỏng cực kỳ nghiêm trọng cùng những khu nhà đỗ nát, hoang tàn. Từ đây có thế thấy, sẽ chẳng có bất cứ người qua đường nào ở khu vực này lúc về đêm.
Do đó, phải thừa nhận một thực tế rằng: Bọn cho vay nặng lãi chọn địa điểm quá chính xác. Ở không gian này, thậm chí chúng có giết mổ heo thì cũng chẳng ai hay biết, huống chi là đánh người.
Chu Ngôn lật xem hồ sơ vụ án, đối chiếu các bức ảnh chụp cửa nhà kho và cánh cửa hiện tại. Sau khi xác định đây đúng là cùng một cánh cửa, hắn mới bắt đầu tiến đến gần.
Thật ra, cửa nhà kho rất bình thường, là loại hai ô cửa ghép có thể kéo sang hai bên trái phải. Mỗi ô cửa cao 3 mét, rộng 1 mét; bề mặt cửa được bọc bằng tôn, tuy cũ nhưng rất chắc chắn.
Bên ngoài cửa có một thanh sắt nằm ngang – dân gian hay gọi đó là chốt cửa; dưới chốt cửa có một ổ khóa.
Chu Ngôn cúi xuống xem hồ sơ vụ án, đọc lại từng lời khai bên trong xấp tài liệu. Vào đêm xảy ra sự việc, sau khi không thể nào mở cửa được vì cửa bị khóa trái từ bên trong, nhóm người đòi nợ ấy lập tức chốt cửa từ bên ngoài rồi bỏ đi.
“Thấy rõ chưa? Chỉ có một lối ra vào duy nhất này cho toàn bộ căn nhà kho. Anh nghĩ xem, nếu nó đã bị khóa lại, vậy làm sao có người tùy ý ra vào?” Trần Hạo hỏi bâng quơ khi đang đứng bên cạnh.
Thật vậy, trong trường hợp này, chắc chắn người bên trong nhà kho không thể mở cửa được.
Vì vậy, Chu Ngôn không trả lời câu hỏi vừa rồi, cũng không vội vàng mở cửa. Ngược lại, hắn ngồi xổm xuống đất, lòn tay vào dưới khe cửa...
Trần Hạo thấy rõ động tác này.
Ngoài mặt, gã vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng âm thầm cuốn đầu lưỡi chạm mạnh vào phần lợi trên trong khoang miệng.
.......
Chu Ngôn vẫn ngồi xổm tại đó, vẫn đặt tay bên dưới khe cửa. Ước chừng 20 giây, hắn đứng lên với một nụ cười mang hàm ý “quả nhiên là thế!”
Bởi vì... nơi này có gió lùa!
Tuy gió không mạnh lắm, nhưng nếu đã có gió là có hy vọng!
“Mở cửa!” Chu Ngôn nói.
Luật sư Trâu bước tới, lấy một chùm chìa khóa ra.
Vài ngày trước, gã Trâu đã liên lạc với hầu hết tất cả những người liên quan đến vụ án này, không chỉ lấy được chìa khóa nhà kho mà còn thông báo đến cả những người đòi nợ nữa. Phỏng chừng không lâu sau, những người đó sẽ có mặt tại hiện trường.
Luật sư Trâu là một người như vậy, nếu đã nhận tiền, chắc chắn sẽ hoàn thành công việc thỏa đáng.
... Lạch cạch...
Khi cánh cửa nhà kho được đẩy ra, mùi gỗ cũ xộc tới. Nhờ có ánh nắng chiếu vào, cả nhóm có thể nhìn thấy rõ những hạt bụi đang bay lơ lửng giữa không khí.
“E hèm...” Trần Hạo ho nhẹ một cách khó chịu, vừa dùng tay phất bụi ra, vừa định đi vào.
“Chờ đã!” Chu Ngôn đột nhiên hét lên: “Không được vào!”
Trần Hạo kinh ngạc nhìn hắn: “Anh nói gì?”
“Ta nói không được vào!” Chu Ngôn quát ngắn gọn: “Chưa được tôi đồng ý, không được tiến tới, dù chỉ là một bước! “
Trần Hạo sửng sốt, bởi vì đây là câu nói mà chỉ có một người thám tử như mình mới dùng. Hiện tại, gã lại nghe chính miện phạm nhân nói ra, quả thật rất kỳ lạ.
Gã nhìn luật sư Trâu, chỉ thấy kẻ này híp mắt lại cùng với nụ cười chuyên nghiệp trên mặt. Luật sư Trâu không nói bất cứ lời nào nhưng ngụ ý rất rõ ràng. Đó là ... gã phải nghe theo lời hắn.
Trần Hạo hầm hè: “Tôi phải nhắc nhở anh một chuyện. Lần này, anh chỉ được tại ngoại 3 tiếng đồng hồ thôi. Khi hết giờ, dù anh có la hét như thế nào, cảnh sát cũng sẽ áp giải anh trở về nhà giam!”
Nghe thấy thế, Chu Ngôn không rãnh rỗi để ý đến Trần Hạo nữa, lập tức xoay người bước thẳng vào nhà kho.
Trên thực tế, trong hồ sơ vụ án ghi diện tích nhà kho này là 30m vuông. Nhưng nếu không trực tiếp đến, rất khó để tưởng tượng ra được “30m vuông” là lớn đến cỡ nào.
Quả thật, nhà kho trước mặt Chu Ngôn nhỏ hơn nhiều so với hình ảnh mà hắn mường tượng đến. Hơn nữa, có một số kệ gỗ xếp chồng lên nhau ở đây; điều này dẫn đến cảm quan tổng thể càng chật hẹp hơn nữa.
Tuy nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân dẫn đến luồng gió nhẹ thông qua bên dưới khe cửa. Vì đây là nhà kho bịt kín như hũ nút, nếu không gian bên trong không lớn, luồng gió sẽ rất khó để lưu thông nhanh chóng.
Chu Ngôn vừa đi vào, vừa lật xem xấp tài liệu trên tay.
Chẳng bao lâu, hắn tìm thấy ảnh chụp thi thể khi phát hiện ra vụ án mạng. Theo tấm hình, Chu Ngôn tìm được vị trí mà [gã Trương] nằm chết bên trong nhà kho.
Vị trí này ngay tại khoảng trống ở giữa nhà kho, xung quanh không có kệ hay bất cứ vật liệu nào khác. Hiện tại, có một lớp bụi bao phủ lên bề mặt vị trí này. Nếu nhìn kỹ, hắn còn có thể trông thấy một vài vết máu khô lốm đốm trên mặt đất.
Chu Ngôn nhìn lên, ước tính khoảng cách giữa cái xác và cánh cửa chính - chiều dài độ chừng khoảng 2 mét.
Lúc đầu, hắn nghĩ rằng khoảng cách giữa tử thi và cửa chính sẽ rất gần nhau, từ đó dẫn đến lớp bụi bên dưới khe cửa dày hơn bên trong một chút. Nhưng xét theo thực tế hiện trường ngay lúc này, xem ra không phải như vậy.
Về phần xác chết... rất bi thảm.
Một mũi khoan sắt lớn đường kính 5 centimet cắm vào ngực; máu đẫm đầy mặt đất, chảy lan ra tận mép ảnh chụp.
Trong khi đó, nạn nhân [gã Trương] này...
Tạm thời, không cần đề cập đến tên thật, nghề nghiệp, tuổi tác,... của gã. Một điểm đặc biệt duy nhất mà hắn đang để ý chính là chân dung của nạn nhân.
Bức hình này trông khá đặc biệt.
Bởi vì...
Nạn nhân là một tên trọc đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.