Sổ Tay Ủy Thác Của Nhân Vật Chính
Chương 5: Vương Gia Lại Muốn Làm Gian Thần (5)
Chieya Mei
25/06/2022
Trong khoảng thời gian hai năm này có không ít chuyện xảy ra, Thời công chúa đã gả cho Đông cung Thái tử làm chính thất, mối quan hệ giữa nàng vào Tứ hoàng tử, hiện tại là Tứ vương gia cũng không tệ.
Tứ vương gia thi thoảng cũng trộm gọi nàng là nhị hoàng tẩu vài lần.
Giữa Trưởng công chúa và Phiêu Kỵ tướng quân cũng đã có ước hẹn, Liễu Thanh bây giờ có muốn chia rẽ họ chỉ có nước làm thiếp. Mà sự kiêu ngạo của ả ta không cho ả ta làm thế.
Ngược lại, theo báo cáo của Anyl thì Liễu Thanh Thanh đã có móc nối với Tần Hạn từ lâu.
Nàng và Liễu Thanh Thanh từ trước đến giờ chỉ đấu đá với nhau trong bóng tối, lần này hồi phủ có lẽ liền phải minh tranh.
Từ ám đấu thành minh tranh, ai mạnh người đó thắng.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Không ổn rồi!"
"Làm sao? Có chuyện gì mà ngươi vội vã như vậy?" Hydrangeas đưa cho Khoản Nhi một chén trà, nàng nói tiếp: "Cứ từ từ rồi nói."
"Tiêu, Tiêu Dao Vương đụng phải thiên kim nhà Thái úy ở trước cửa phủ chúng ta. Nô tì thấy tình hình hết sức không ổn!"
Khuôn mặt Hydrangeas xoẹt qua một tia sát khí, nàng âm trầm cười lạnh. Trên tay nàng đột nhiên xuất hiện một chiếc bút thư pháp(*) cực kì tinh xảo, may mà nàng giấu tay trong ống tay áo nên không ai nhìn thấy.
【 Trời ơi chủ nhân!!! Đây là thế giới thuần cổ đại, ngài lấy Thần khí ra làm cái gì! Ngài mà dùng Thiên Họa Bút là cả kinh thành đều thành tro bụi hết đấy! 】
"Ngươi hỏi ta làm cái gì? Tất nhiên là gõ chết ả tiện nhân kia rồi."
【 Ngài đừng đùa nữa, tôi sắp bị ngài đùa chết rồi đây này! 】
Hydrangeas cũng chỉ nói vậy thôi, nàng vốn không có ý định đó.
Khi Hydrangeas ra cửa phủ thì nàng thấy hình ảnh như thế này. Sở Diệu đang đen mặt khó chịu đứng một bên, bên còn lại là Liễu Thanh Thanh đang khóc sướt mướt, nhìn giống như ả ta là người bị hại vậy.
Mắt thấy Hydrangeas bước ra tới, Sở Diệu liền bước nhanh về phía nàng luống cuống giải thích: "A Cẩm, nàng nhất định phải tin tưởng bổn vương. Nữ nhân điên này không biết nhảy từ đâu ra nói nhăng nói cuội, lời ả hoàn toàn không đáng tin."
Hydrangeas cười ngọt ngào trấn an Sở Diệu: "Diệu ca ca yên tâm, ta tuyệt đối tin tưởng huynh." Nói rồi nàng nhìn thẳng vào Liễu Thanh Thanh tiếp lời: "Việc này cứ để ta giải quyết, đành ủy khuất Diệu ca ca một chút."
"Được. Đều theo ý nàng."
Ánh mắt Hydrangeas nhìn Liễu Thanh Thanh tràn ngập hàn khí khiến ả ta phải rợn tóc gáy. Nàng lạnh giọng nói: "Không biết Liễu tiểu thư khóc đến lê hoa đái vũ ở trước phủ Thừa tướng là có ý gì đây?"
Liễu Thanh Thanh che giấu âm ngoan ở dưới đáy mắt, ả ta lộ ra vài phần nhu nhược nói: "Vương, vương gia và ta đã có ước hẹn từ lâu. Ngài ấy hứa sau khi ta cập kê sẽ thú ta vậy mà đã chậm trễ một năm..."
Chưa nói hết lời ả ta lại khóc nức nở, bá tánh xung quanh cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Hydrangeas tức đến bật cười, nhân phẩm người khai thác như thế nào nàng còn không biết sao? Nàng chỉ cười nhẹ hai tiếng rồi tiếp ý: "Tưởng thế nào thì ra là Liễu tiểu thư bức hôn! Nói đến ước hẹn kia, có phải hay không là ngươi ảo tưởng?!"
"Không, ta không có ảo tưởng, ngươi xem, ta còn có vật đính ước!"
Liễu Thanh Thanh giống như tính toán trước mà lấy ra chiếc khăn tay màu xanh lam. Sau khi nhìn thấy nó, Hydrangeas liền nhận ra chiếc khăn tay này là chiếc khăn mà Sở Diệu ưa thích nhất. Thế nhưng nó đã bị mất từ lâu!
Sở Diệu đứng ở bên cạnh Hydrangeas ngay lập tức nổi giận, với tính cách ngạo kiều này của hắn phải nhịn đến bây giờ đúng là vất vả. Nàng thì thầm bên tai hắn nói có yên tâm giao cho nàng.
"Liễu tiểu thư muốn gả cho vương gia làm thiếp cũng không phải là không thể—"
"Không! Ta muốn làm chính thất!"
Nghe đến đây Hydrangeas cũng tức giận không kém Sở Diệu, nàng cười gằn: "Chẳng qua chỉ dựa vào vài lời nói vô căn cứ của ngươi mà ta đã thiện lương cho ngươi một cái danh phận. Ngươi vậy mà còn đòi làm chính thất! Ngươi xem nguyên phối như ta là gì? Hay là ngươi xem thường thánh chỉ tứ hôn mà Thái thượng hoàng ban xuống sáu năm trước!"
Sắc mặt Liễu Thanh Thanh trắng bệch: "Không có, ta không có."
"Vậy thì Liễu tiểu thư trở về đi thôi, nếu vui vẻ ta còn có thể cho ngươi làm thứ phi! Còn không vui vẻ thì ngươi liền làm một phu nhân nho nhỏ đi!"
Hydrangeas tạm thời hạ hỏa: "Diệu ca ca, chúng ta đến thỉnh an một chút tổ mẫu cùng phụ thân nha!"
Sở Diệu sủng nịnh cười: "Ừ được."
Hydrangeas biết trong lòng Sở Diệu có khúc mắc, nhân tiện lúc đi vào nàng liền giải thích với hắn.
Cục diện lần này Liễu Thanh Thanh có chuẩn bị mà đến, phía sau ở ta còn có thế lực của Tần Hạn trợ giúp. Hơn nữa ả ta còn có phủ Thái úy và vây cánh chống lưng. Nếu như khi nãy không nhanh gọn dứt điểm chấp nhận ả ta thì mọi chuyện không còn đơn giản như vậy.
Mấu chốt ở đây là Thái tử vừa lên nắm quyền, vị trí Tân hoàng còn chưa ổn định, e rằng nếu đối chọi thì chỉ có Sở Diệu và ca ca của hắn, tức Tân Hoàng ăn mệt.
Tứ vương gia thi thoảng cũng trộm gọi nàng là nhị hoàng tẩu vài lần.
Giữa Trưởng công chúa và Phiêu Kỵ tướng quân cũng đã có ước hẹn, Liễu Thanh bây giờ có muốn chia rẽ họ chỉ có nước làm thiếp. Mà sự kiêu ngạo của ả ta không cho ả ta làm thế.
Ngược lại, theo báo cáo của Anyl thì Liễu Thanh Thanh đã có móc nối với Tần Hạn từ lâu.
Nàng và Liễu Thanh Thanh từ trước đến giờ chỉ đấu đá với nhau trong bóng tối, lần này hồi phủ có lẽ liền phải minh tranh.
Từ ám đấu thành minh tranh, ai mạnh người đó thắng.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Không ổn rồi!"
"Làm sao? Có chuyện gì mà ngươi vội vã như vậy?" Hydrangeas đưa cho Khoản Nhi một chén trà, nàng nói tiếp: "Cứ từ từ rồi nói."
"Tiêu, Tiêu Dao Vương đụng phải thiên kim nhà Thái úy ở trước cửa phủ chúng ta. Nô tì thấy tình hình hết sức không ổn!"
Khuôn mặt Hydrangeas xoẹt qua một tia sát khí, nàng âm trầm cười lạnh. Trên tay nàng đột nhiên xuất hiện một chiếc bút thư pháp(*) cực kì tinh xảo, may mà nàng giấu tay trong ống tay áo nên không ai nhìn thấy.
【 Trời ơi chủ nhân!!! Đây là thế giới thuần cổ đại, ngài lấy Thần khí ra làm cái gì! Ngài mà dùng Thiên Họa Bút là cả kinh thành đều thành tro bụi hết đấy! 】
"Ngươi hỏi ta làm cái gì? Tất nhiên là gõ chết ả tiện nhân kia rồi."
【 Ngài đừng đùa nữa, tôi sắp bị ngài đùa chết rồi đây này! 】
Hydrangeas cũng chỉ nói vậy thôi, nàng vốn không có ý định đó.
Khi Hydrangeas ra cửa phủ thì nàng thấy hình ảnh như thế này. Sở Diệu đang đen mặt khó chịu đứng một bên, bên còn lại là Liễu Thanh Thanh đang khóc sướt mướt, nhìn giống như ả ta là người bị hại vậy.
Mắt thấy Hydrangeas bước ra tới, Sở Diệu liền bước nhanh về phía nàng luống cuống giải thích: "A Cẩm, nàng nhất định phải tin tưởng bổn vương. Nữ nhân điên này không biết nhảy từ đâu ra nói nhăng nói cuội, lời ả hoàn toàn không đáng tin."
Hydrangeas cười ngọt ngào trấn an Sở Diệu: "Diệu ca ca yên tâm, ta tuyệt đối tin tưởng huynh." Nói rồi nàng nhìn thẳng vào Liễu Thanh Thanh tiếp lời: "Việc này cứ để ta giải quyết, đành ủy khuất Diệu ca ca một chút."
"Được. Đều theo ý nàng."
Ánh mắt Hydrangeas nhìn Liễu Thanh Thanh tràn ngập hàn khí khiến ả ta phải rợn tóc gáy. Nàng lạnh giọng nói: "Không biết Liễu tiểu thư khóc đến lê hoa đái vũ ở trước phủ Thừa tướng là có ý gì đây?"
Liễu Thanh Thanh che giấu âm ngoan ở dưới đáy mắt, ả ta lộ ra vài phần nhu nhược nói: "Vương, vương gia và ta đã có ước hẹn từ lâu. Ngài ấy hứa sau khi ta cập kê sẽ thú ta vậy mà đã chậm trễ một năm..."
Chưa nói hết lời ả ta lại khóc nức nở, bá tánh xung quanh cũng bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Hydrangeas tức đến bật cười, nhân phẩm người khai thác như thế nào nàng còn không biết sao? Nàng chỉ cười nhẹ hai tiếng rồi tiếp ý: "Tưởng thế nào thì ra là Liễu tiểu thư bức hôn! Nói đến ước hẹn kia, có phải hay không là ngươi ảo tưởng?!"
"Không, ta không có ảo tưởng, ngươi xem, ta còn có vật đính ước!"
Liễu Thanh Thanh giống như tính toán trước mà lấy ra chiếc khăn tay màu xanh lam. Sau khi nhìn thấy nó, Hydrangeas liền nhận ra chiếc khăn tay này là chiếc khăn mà Sở Diệu ưa thích nhất. Thế nhưng nó đã bị mất từ lâu!
Sở Diệu đứng ở bên cạnh Hydrangeas ngay lập tức nổi giận, với tính cách ngạo kiều này của hắn phải nhịn đến bây giờ đúng là vất vả. Nàng thì thầm bên tai hắn nói có yên tâm giao cho nàng.
"Liễu tiểu thư muốn gả cho vương gia làm thiếp cũng không phải là không thể—"
"Không! Ta muốn làm chính thất!"
Nghe đến đây Hydrangeas cũng tức giận không kém Sở Diệu, nàng cười gằn: "Chẳng qua chỉ dựa vào vài lời nói vô căn cứ của ngươi mà ta đã thiện lương cho ngươi một cái danh phận. Ngươi vậy mà còn đòi làm chính thất! Ngươi xem nguyên phối như ta là gì? Hay là ngươi xem thường thánh chỉ tứ hôn mà Thái thượng hoàng ban xuống sáu năm trước!"
Sắc mặt Liễu Thanh Thanh trắng bệch: "Không có, ta không có."
"Vậy thì Liễu tiểu thư trở về đi thôi, nếu vui vẻ ta còn có thể cho ngươi làm thứ phi! Còn không vui vẻ thì ngươi liền làm một phu nhân nho nhỏ đi!"
Hydrangeas tạm thời hạ hỏa: "Diệu ca ca, chúng ta đến thỉnh an một chút tổ mẫu cùng phụ thân nha!"
Sở Diệu sủng nịnh cười: "Ừ được."
Hydrangeas biết trong lòng Sở Diệu có khúc mắc, nhân tiện lúc đi vào nàng liền giải thích với hắn.
Cục diện lần này Liễu Thanh Thanh có chuẩn bị mà đến, phía sau ở ta còn có thế lực của Tần Hạn trợ giúp. Hơn nữa ả ta còn có phủ Thái úy và vây cánh chống lưng. Nếu như khi nãy không nhanh gọn dứt điểm chấp nhận ả ta thì mọi chuyện không còn đơn giản như vậy.
Mấu chốt ở đây là Thái tử vừa lên nắm quyền, vị trí Tân hoàng còn chưa ổn định, e rằng nếu đối chọi thì chỉ có Sở Diệu và ca ca của hắn, tức Tân Hoàng ăn mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.