Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Chương 48: Dạy dỗ con gái

Khấu Tử Y Y

14/10/2016

"Huhu, mặt con đau! Mẹ, mẹ buông tay ra trước có được không!" Tiền Hựu nước mắt lưng tròng nhìn mẹ của mình, "Không phải con cố ý không nói cho mẹ biết sự thật..., thật sự là con không biết phải mở miệng như thế nào, hơn nữa gần đây con mới biết Đông Lang là người sói —— hu hu đau quá, mẹ con sai rồi hu hu!"

"Còn dám nguỵ biện với mẹ! Chuyện lớn như vậy, vậy mà con lại lừa gạt mẹ và ba của con, con muốn hù chết chúng ta có phải không? !" Mẹ Tiền vừa tức giận vừa có chút sợ hãi, "Nếu như không phải do Khẳng chủ động tới tìm chúng ta, có phải con và Đông Lang định lừa gạt chúng ta cả đời không hả?"

"Không phải vậy, con đang suy nghĩ làm thế nào để nói cho mẹ biết, trong khoảng thời gian vừa rồi, con cũng cố gắng để cho ba mẹ tiếp thu dần dần —— hu hu con sai rồi ô ô ô. . . . . ."

Nhìn con gái thật sự khóc tới mức đáng thương, rốt cuộc mẹ Tiền cũng mềm lòng, bà xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, kéo cô ngồi lên trên giường, "Vậy bây giờ con hãy nói hết tất cả mọi chuyện lại cho mẹ, khi nào thì con biết nó là người sói!”

Tiền Hựu không thể làm gì khác, đành phải nhỏ giọng đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước kia kể lại một lần, nói xong còn có chút lòng riêng hỏi, "Vậy. . . . . . Khẳn nói cho mẹ biết cậu ấy là người sói, cậu ta nó nói người sói cũng có một chút nguy hiểm không?”

"Con cũng biết tính nguy hiểm của người sói!" Mẹ Tiền tức giận chọc chọc vào cái trán của Tiền Hựu, "Biết nguy hiểm còn nói chuyện yêu đương với nó!"

Tiền Hựu đưa bàn tay nhỏ bé có chiếc nhẫn kim cương ra, "Con còn không ngừng nói chuyện yêu đương nữa kìa, thật ra thì chúng con đã. . . . . . Đính hôn —— gào khóc gào khóc, con thật sự rất xin lỗi hu hu, ba ơi cứu con, A Lang cứu em ——"

"Cái con nhóc hư hỏng này! Để xem hôm nay mẹ dạy dỗ con như thế nào!”

Tiền Hựu bị sợ đến mức náu vào trong chăn, làm bộ tội nghiệp thò ra đôi mắt, uất ức nhìn mẹ mình, "Nhưng. . . . . . Nhưng khi vừa bắt đầu, rõ ràng là ba mẹ đã giới thiệu Đông Lang cho con mà, còn nói, nói anh ấy rất ưu tú, bây giờ con ở cùng với anh ấy rồi..., tại sao ba mẹ lại tức giận. . . . . ."

Nhất thời mẹ Tiền bị lời nói của con gái làm cho khựng lại. Không sai, lúc đó bà vì chuyện cả đời của con gái mà cảm thấy buồn phiền, dường như muốn hỏi tất cả những người bên cạnh, thế nhưng chất lượng của những đối tượng hẹn hò thì thật sự là tốt xấu lẫn lộn, nên cũng không dám tuỳ tiện bắt ép con gái lập gia đình. Cho nên, sau khi được một người bạn rất vất cả mới giới thiệu được một người ưu tú về mọi mặt, tự nhiên bà hy vọng con gái bảo bối có thể nắm chắc được cơ hội này.

Ai ngờ, ai ngờ được là, cơ hội tuy rằng đã nắm được rồi, nhưng mà căn bản người ta không phải là loài người! Cho dù dáng dấp có đẹp trai, năng lực có mạnh hơn nữa, hoàn cảnh gia đình có khá hơn nữa, thì cũng không bù đắp được việc nó là người sói biến thân đâu!

Nghĩ tới đây, nhất thời mẹ Tiền có chút tức giận, vỗ đùi, "Đúng rồi! Sao mẹ lại có thể quên đi nguyên nhân của chuyện này, người giới thiệu ban đầu cũng quá là không có trách nhiệm rồi, mẹ muốn gọi điện thoại hỏi bà ta một chút, bà ta có biết Đông Lang là người sói hay không!"

Tiền Hựu liền vội vàng kéo bà lại, "Không cần không cần, lỡ như chuyện này lan truyền ra, Đông Lang bị người ta bắt đi làm thí nghiệm thì làm thế nào? Mẹ, một người tốt bụng và dịu dàng như vậy, mẹ lại có thể trơ mắt nhìn anh ấy bị biến thành vật thí nghiệm sao?"

Động tác của mẹ Tiền lập tức dừng lại, Tiền Hựu nhìn vẻ mặt nặng nề của bà, chợt cảm thấy chuyện này vẫn có khả năng hồi chuyển, vội vàng đi lại gần nói: "Anh ấy là một người sói không sai, nhưng mẹ à, bây giờ Đông Lang đã có thể hoàn toàn khống chế bản thân mình, cho dù vào đêm trăng tròn cũng sẽ không biến thân. Anh ấy rất muốn hoà nhập vào xã hội loài người, vì để được ở cùng với con anh ấy đã cố gắng rất nhiều, con có thể cảm nhận được anh ất thậy lòng yêu con...con cũng rất thương anh ấy. Trừ việc anh ấy biết biến thân ra, thì những cái khác cũng không có gì khác chúng ta cả. lrr, quuuuyw đonn Con nghĩ cả đời này của con, sẽ không gặp được người trong lòng nữa đâu, cho nên. . . . . . Mẹ, con có thể cầu xin ba mẹ hãy cho phép bọn con ở cùng một chỗ với nhau có được không?”

Mẹ Tiền trầm mặc một lúc lâu, mới thở dài một tiếng, "Vậy con có thể bảo đảm, vĩnh viễn nó sẽ không gây tổn thương cho con không?"

Ánh mắt của Tiền Hựu nhất thời sáng lên , "Con...con có thể! Con tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ tuyệt sẽ không gây tổn thương cho con đâu!"

"Chỉ là tin tưởng, có tác dụng không. . . . . ." Đôi mắt của mẹ Tiền đỏ lên, sờ sờ đầu của con gái, "Mẹ chỉ có một đứa con gái là con thôi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, con nói xem mẹ và ba con sau này biết làm thế nào, hả?"

Tiền Hựu bị lây, mắt cũng đỏ lên, cô nhào tới ôm lấy mẹ của mình, "Con hiểu là ba mẹ lo lắng cho con. Nhưng ba mẹ phải có lòng tin với con chứ, con không sẽ chọn lầm người. Hơn nữa, khoảng thời gian này ba mẹ cũng nhìn thấy biểu hiện của Đông Lang rồi mà, trước khi biết anh ấy là người sói, không phải ba mẹ cũng rất hài lòng với anh ấy hay sao? Bây giờ chỉ vì anh ấy có chút khác biệt với chúng ta, ba mẹ lại cảm thấy thất vọng với anh ấy sao?"

Mẹ Tiền lại thở dài một tiếng, "Cái này cũng không phải thất vọng, nhưng mà, chuyện lớn như vậy, người nào có thể tiếp nhận nhanh như vậy được chứ."

Tiền Hựu đang muốn nói tiếp, thì Đông Lang đã đẩy cửa phòng bước vào, vẻ mặt anh vô cùng áy náy nhìn về phía mẹ Tiền, "Xin lỗi dì, cháu. . . . . . Cháu biết cháu không nên xông vào lúc này. Nhưng cháu có mấy lời nhất định phải nói, chú dì không có cách nào tiếp nhận cháu nhanh như vậy...cháu hiểu, chú dì lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Hựu, cháu càng hiểu. Cho nên cháu muốn như thế này, cháu sẽ thật cố gắng, trước khi chú dì tiếp nhận được cháu, cháu sẽ không bắt buộc Tiền Hựu kết hôn với cháu, dĩ nhiên, cháu sẽ càng không làm gì đối với cô ấy. Nhưng mà, nếu như cháu đã cố gắng rất lâu, mà chú dì vẫn không có cách nào tiếp nhận được cháu, thì cháu cũng có thể sẽ chọn cách rời khỏi ——"

Tiền Hựu còn chưa kịp nói câu "Không được" ra khỏi miệng, mẹ Tiền đã cau mày trừng mắt nhìn anh một cái, "Cậu nói cái gì? Chúng tôi không chấp nhận cậu...cậu liền rời khỏi con gái nhà chúng tôi?"



Đông Lang sửng sốt một chút, chớp chớp mắt mấy cái, "Hả. . . . . ."

Anh bối rối, chẳng lẽ dì không nghĩ như vậy sao?

Mẹ Tiền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Thiệt thòi cho tôi khi đi nói với ba của nó là cậu là một đứa bé có nghị lực, không ngờ cậu lại nghĩ tới chuyện rút lui nhanh như vậy! Như vậy sao tôi có thể yên tâm mà giao con gái của tôi cho cậu được chứ?”

Cả Đông Lang và Tiền Hựu đều ngây người ra. Mấy giây sau Tiền Hựu kích động lôi kéo tay của mẹ, ánh mắt sáng ngời, "Mẹ mẹ, chẳng lẽ mẹ đã đồng ý ——"

"Mẹ không đồng ý!" Mẹ Tiền thở phì phò chỉ tay vào Đông Lang, "Chính là mẹ chê cậu ta không có nghị lực! Hừ, quả nhiên tôi nhìn lầm cậu rồi, lại còn là người sói nữa chứ, năm đó ba của Tiền Hựu theo đuổi tôi, gặp phải sự ngăn trở còn nhiều hơn cậu nữa, ông ấy cũng không lùi bước, cậu nhìn lại cậu xem! Cậu là người sói sao, tôi không thể nào tin được, cậu thử biến thành tôi xem một chút nào!”

Đông Lang vừa hối hận vừa mắc cỡ cúi đầu thấp xuống, "Cháu biết cháu sai rồi. . . . . . Ngài thật sự muốn nhìn thấy cháu biến thân sao?"

Mẹ Tiền cốc lên đầu anh một cái, "Ai muốn nhìn! Đó là nói lẫy cậu không hiểu sao! Thật là, ngu hết biết, con gái của tôi sao lại coi trọng cậu như vậy chứ, ôi, không nói không nói nữa, tôi đi làm đồ ăn đây!”

Nói xong, mẹ Tiền giận đùng đùng xông vào trong bếp.

Đông Lang kinh ngạc nhìn Tiền Hựu, vẻ mặt mất mác, "Tiểu Hựu, làm thế nào đây, trước giờ dì chưa từng mắng anh như vậy, có phải bây giờ dì rất ghét anh không?”

Con ngươi của Tiền Hựu đảo xung quanh, không nói lời nào, nhưng mà bả vai cười mức run run lên.

Đông Lang bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh cô, "Chuyện đã tới nước này, em còn cười anh nữa, đừng cười nữa, em mau chỉ anh phải làm như thế nào để bù đắp lại đi.”

"Không cần bù đắp lại đâu ..., ngu ngốc." Tiền Hựu càng cười càng vui vẻ, "Chẳng lẽ anh không cảm thấy mới vừa rồi mẹ em nói chuyện với anh rất lớn lối sao, giống y như lúc bình thường dạy dỗ em vậy?”

Hình như là như vậy. . . . . . Nhưng Đông Lang vẫn không hiểu, "Cho nên? Bà ấy tức giận với cả hai người chúng ta sao?”

"Không phải đâu!" Tiền Hựu siết chặt lấy gương mặt tuấn tú của Đông Lang, "Điều này nói lên là, thật sự mẹ đã xem anh là người trong nhà..., đây là chuyện tốt đó." dfien ddn lie quiu doon

"Có thật không?" Đông Lang vừa mừng vừa sợ.

Tiền Hựu lại dở khóc dở cười, "Thật mà, ôi chao em lại phát hiện ra..., có đôi khi khả năng lý giải của anh rất tệ! Mẹ em chính là như vậy đấy, có lúc ở ngoài miệng làm như không chịu tha, nhưng thật ra thì rất thương anh đấy. Em. . . . . . Em cảm thấy chuyện của chúng mình rất có hy vọng!"

Đông Lang dần dần buông lỏng lộ ra mỉm cười, "Vậy thì tốt, anh sẽ cố gắng. . . . . ."

Tiền Hựu hừ một tiếng, "Cố gắng cái gì chứ, nói dối! Mới vừa rồi là ai đã nói nếu thật sự không được liền rời khỏi em?"

Đông Lang vội vàng ôm lấy cô, "Anh. . . . . . Anh không có ý đó, em cũng biết. . . . . . Anh chỉ không muốn vì anh mà khiến cho em và ba mẹ em không vui. . . . . ."

Tiền Hựu dựa vào lòng của anh, "Em hiểu mà, nhưng không thể buông tay được, em không cho phép anh buông tay."



Đông Lang dần dần ôm chặt cô, giọng điệu vang lên rất có lực, "Được, vĩnh viễn anh sẽ không buông tay."

Hai người đang ngọt ngào, trong phòng bếp chợt vang lên giọng nói nóng nảy của mẹ Tiền đang hét ầm lên, “A a a món ăn của tôi! Làm sao lại bị cậu biến thành như vậy rồi! Người sói tay chân vụng về kia, đi ra ngoài cho tôi!”

Sau đó Khẳng liền bị mẹ Tiền đuổi ra, trong tay là một gốc rau cải thìa bị anh ta vặt trụi, mờ mịt đưa tay lên gãi đầu, không hiểu mình đã làm sai chỗ nào? Không phải dì để cho anh ta đi vặt rau sao? Anh ta đã vặt rồi mà!

"Ha ha ha ha ha!" Hạ Khiêm Nghiêu đang ngồi trên ghế sa lon chỉ tay vào Khẳng cười to, "Đáng đời! Ngu ngốc! Nhặt rau cũng không biết nhặt!"

Khẳng đen mặt lại, đi tới trước mặt của Hạ Khiêm Nghiêu, giơ cánh tay cường tráng của mình ra, "Quả nhiên vẫn là con mèo làm cho người ta chán ghét như vậy, đừng ở đây mà khua môi múa mép, có bản lĩnh chúng ta ra kia đánh một trận.”

Hạ Khiêm Nghiêu lườm anh ta một cái, "Ngu ngốc chỉ biết đánh nhau. Cậu có biết căn phòng này căn bản không chứa nổi cậu sau khi cậu biến thân không? Cậu muốn phá nhà của chú hư tới cỡ nào? Đúng không, chú thấy cháu nói đúng không?”

Ba Tiền lại nghiêm trang nhìn về phía Hạ Khiêm Nghiêu, "Tiểu Hạ à, bộ dạng sau khi biến thân của Khẳng chú đã nhìn thấy rồi, quả thật rất lợi hại. Chú rất tò mò sau khi biến thân cháu sẽ có bộ dạng như thế nào, cháu có thế để cho chú xem một chút không?"

Hạ khiêm Nghiêu: ". . . . . ."

Tiền Hựu từ trong phòng ngủ chạy ra, "Ha ha ha ha! Anh hãy biến thân cho ba tôi xem đi, Hạ mèo con!"

"Không được gọi tôi là Hạ mèo con!" Nhất thời Hạ Khiêm Nghiêu xù lông lên, "Tiền Hựu, cái người phụ nữ không có lương tâm này! Thiệt thòi cho ý tốt của tôi, tôi không màng nguy hiểm, đem bí mật yêu tộc nói cho ba mẹ cô biết, cô lại đối xử với tôi như thế này sao!"

Tiền Hựu le lưỡi, "Tôi đối xử với anh như thế nào..., chỉ bảo anh biến thân một lần thôi mà, ừ, hay là anh cảm thấy bộ dạng sau khi biến thân của anh không đủ đẹp trai, nên không dám biến thân?”

"Cô ——" Hạ Khiêm Nghiêu tức giận tới mức muốn bốc hoả, nhưng ba Tiền vẫn còn ở bên cạnh chờ xem anh ta làm như thế nào, anh ta nên làm cái gì? Nếu như bị ba Tiền nhìn thấy bộ dạng đáng yêu như vậy sau khi biến thì mặt mũi của tộc trưởng Hạ Khiêm Nghiêu còn đặt chỗ nào?

Cũng may là Tiền Hựu chỉ đi tới vỗ vỗ vào bả vai anh ta, cười nói: "Được rồi, tôi chỉ chọc chơi anh thôi. Sẽ không buộc anh phải biến thân đâu."

"Hừ!" Hạ Khiêm Nghiêu vẫy cái đuôi mèo của mình ra.

Tiền Hựu cười nói: "Ưmh, cho dù như thế nào đi nữa, cũng cám ơn anh.” Mặc dù phương pháp bọn họ nói cho ba mẹ cô biết rất trực tiếp, nhưng mà, dù sao cũng đỡ hơn là lừa gạt ba mẹ của cô.

"Còn nữa, cũng cám ơn cậu nha Khẳng." Tiền Hựu nghiêng đầu mỉm cười với Khẳng một cái.

Khẳng nhún nhún vai, "Không có gì. Chú dì đã đồng ý các người qua lại rồi sao?”

Tiền Hựu quay đầu lại liếc nhìn mẹ đang ở trong phòng bếp, thoáng có chút buồn rầu, "Vẫn chưa. . . . . . Còn phải tiếp tục cố gắng. . . . . ."

Nhưng mà, nhất thời cô cũng chưa nghĩ ra phải cố gắng như thế nào.

Lúc này, Đông Lang đi tới đưa cho cô xem một tấm hình, nhếch môi cười nói: "Em cảm thấy cái biện pháp này như thế nào?"

Tiền Hựu nhìn chằm chằm vào người trong hình, nhất thời ánh mắt liền sáng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook