Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói
Chương 18: Trai đẹp thần bí
Khấu Tử Y Y
14/10/2016
Gần tối thứ sáu, Đông Lang ngồi ở phòng chờ vip của phi trường, cúi đầu nhìn điện thoại di
động, một lát sau thư ký Shani đi tới nói khẽ: "Đông tiên sinh, còn nửa
giờ là có thể lên máy bay rồi. Trong ba ngày nay ngài không có ở trong
thành phố, có chuyện gì cần tôi giúp ngài làm không?"
Đông Lang tạm ngừng nói chuyện phiếm với Tiền Hựu, ngẩng đầu nói với cô: "Không cần, không cần gì cả, vất vả cho cô rồi."
Trên mặt Shani hơi có hơi vẻ xấu hổ, nói: "Thật xin lỗi. Tôi không thể chuẩn bị lịch trình tốt hơn cho ngài, lần này khiến ngài vội vàng xuất phát, còn đúng lúc ở trước ngày trăng tròn. . . . . ."
Đông Lang mỉm cười, "Cô không cần phải nói xin lỗi, cái này có liên quan tới cô. Đây là mấy kẻ trong gia tộc không an phận."
Nhắc tới mấy cuộc sống ở nước ngoài, đám người sói hàng năm gây chuyện thị phi, Shani liền cau mày, "Ai, hiện tại tộc nhân ưu tú càng ngày càng ít, về sau nên làm cái gì đây."
Đông Lang cũng hơi cau mày, "Đúng vậy, rõ ràng bản thân đã có năng lực cường đại như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác không làm ra chuyện tốt, mà cả ngày chơi bời lêu lổng, gây họa khắp nơi. Lần này trở về, tôi sẽ trừng trị bọn họ thích đáng."
Ánh mắt Shani sùng kính nhìn về phía thủ lĩnh mới của tọc sói, "Đông tiên sinh, tôi sẽ ở bên cạnh để giúp ngài ."
Đông Lang gật đầu một cái, "Cám ơn cô."
Shani thấy thỉnh thoảng điện thoại với đối tượng xem mặt kia sao?"
Nhắc tới Tiền Hựu, trên mặt Đông Lang hiện lên ấm áp, "Ừm. À đúng rồi, không phải đối tượng hẹn hò, là bạn gái. Tối hôm qua tôi đã thổ lộ."
Shani bỗng chốc trợn to hai mắt, tròng mắt màu tím sẫm lại, mới mở miệng, "Vậy, vậy chúc mừng ngài. . . . . . Cuối cùng kết thúc cuộc sống độc thân rồi." Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô không khỏi trầm xuống.
Đông Lang cũng không phát hiện, cười nói: "Cám ơn."
Ánh mắt Shani nhìn chằm chằm vào thảm trong phòng chờ, một lát sau đột nhiên nghĩ ra cái gì, "Như vậy. . . . . . Ngài nói cho cô ấy biết ngài là người sói rồi sao?"
Đông Lang lắc đầu, "Còn không có. Nhìn qua cô ấy trông rất yếu đuối, tôi sợ hù dọa cô ấy. Nhưng tôi sẽ mau chóng tìm lúc thích hợp nói cho cô ấy biết."
Shani gật đầu một cái, "Vậy sau này mỗi tháng trăng tròn, nhất định ngài phải chú ý cách xa cô ấy, dù sao đêm hôm đó biến thân chúng ta không thể khống chế."
"Tôi hiểu, cám ơn cô nhắc nhở." Đông Lang nói, tiếp không nhịn được thở dài một hơi, anh mới xác nhận quan hệ với Tiền Hựu, lại nghênh đón ngày trăng tròn, đúng lúc này trong tộc lại có chuyện, vì vậy anh liền tính toán mượn chuyện này để tránh né Tiền Hựu. Nhưng chẳng lẽ sau này mỗi tháng đều như vậy sao? Nhất định Tiền Hựu sẽ không vui? Anh vẫn nên nhanh chóng nói cho cô biết sự thật là tốt.
Shani lặng lẽ quan sát nét mặt Đông Lang, thấy anh có chút phát sầu, trong lòng không khỏi có chút cảm giác đau đớn mờ ảo, ngày trước tuyệt đối thủ lĩnh của cô sẽ không lộ ra vẻ mặt như thế. Mới quen cô gái đó một tháng, lại có bao lúc ảnh hướng đối với anh?
Cô nhìn nhìn, chợt phát hiện trên cổ Đông Lang dài ra một lớp bụi lông, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở, "Đông tiên sinh! Cổ Ngài!"
Đông Lang lập tức nhận ra, nhắm mắt áp lông trở về, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Rất nhanh sẽ tới trăng tròn, không biết thế nào, hình như tháng này có chút không khống chế được thân thể."
Thường ngày người sói có thể giữ hình người, cũng có thể tùy ý biến thân, nhưng chỉ có đêm trăng tròn là sẽ không khống chế được chính mình, sau khi biến thân sẽ càng mất trí. Hơn nữa trước đêm trăng tròn ít ngày, có lúc thân thể cũng sẽ xuất hiện một chút phản ứng biến sói, nhưng bằng vào năng lực của Đông Lang, hẳn là sẽ không hẳn không áp chế không nổi mới đúng.
Shani cắn cắn môi, "Trước kia trưởng lão trong tộc nói qua, nếu như cảm xúc phập lên xuống tương đối lớn, là biết không khống chế được tốt lắm, có thể là bởi vì ngài yêu mới có thể như vậy."
Đông Lang ngớ ngẩn, chợt cười khe khẽ, "Có lẽ là vậy."
Shani thấy hình như anh cũng không bởi vì chuyện này cảm thấy khổ não, trong lòng không khỏi lại đau xót.
"Đúng rồi, Shani, tôi muốn mua cho tiểu Hữu một chút quà tặng mang về, nhưng mà cô cũng biết, tôi không am hiểu qua lại với con gái, cô biết đưa thứ gì cho con gái thì tốt không?"
Shani chịu đựng chua xót nói: "Túi? Đồ trang sức? Chỉ cần là vật xinh đẹp đáng yêu, tôi nghĩ nhất định cô ấy sẽ thích. Hơn nữa. . . . . ."
"Thêm gì nữa?" Đông Lang tò mò hỏi.
Hơn nữa có người đàn ông ưu tú hoàn mỹ như ngài hầu ở bên cạnh, làm sao cô ấy có thể còn cần quà tặng gì chứ?
Shani lắc đầu một cái, chôn những lời này ở đáy lòng, "Không có gì, quà tặng tôi xem giúp ngài, sau đó sẽ gửi qua điện thoại cho ngài."
"Cám ơn." Đông Lang nói xong, liền rút sổ ghi chép trong túi xách ra, mở một trang ra viết: "Hôm nay vừa học kiến thức mới, con gái thích vật xinh đẹp đáng yêu."
Shani nhìn sổ ghi chép đã rất nhiều trang, không nhịn được hỏi: "Phía Chuyện viết bên trong, đều có liên quan tới Tiền tiểu thư?"
Đông Lang gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Đúng, tôi hi vọng có thể nhớ kỹ những chuyện giữa hai chúng tôi, cô ấy thích gì, không thích cái gì, vì saokhông vui, những thứ này tôi đều muốn nhớ tất cả, mới có thể chăm sóc cô ấy tốt hơn. Dĩ nhiên, về sau già rồi cũng có thể lấy ra nhớ lại."
Shani không nhịn được hâm mộ nói: "Tiền tiểu thư có ngài yêu cô ấy như vậy, thật hạnh phúc."
Ánh mắt của Đông Lang lại tối sầm lại, hạnh phúc sao? Cô là loài người, mà anh là người sói, bây giờ anh cũng không xác định mình có thể cho cô hạnh phúc được không nữa.
Lúc này nhân viên máy bay đi tới nói với bọn họ: "Hành khách, mấy người có thể lên máy bay."
Đông Lang cẩn thận khépghi chép lại bỏ vào trong túi xách, lúc này mới cùng Shani tới cửa máy bay.
·
"Oa! Không khí nơi này thật trong lành! Mình có thể ngửi thấy được mùi bùn đất!"
Mới vừa tiến vào công viên Sâm Lâm, Tiền Hựu liền không nhịn được dừng ở ven đường, dùng sức hít sâu một hơi.
Khuê Mật ở bên cạnh hỏi: "Có muốn mình chụp giúp cậu một tấm hình không?"
"Được đó được đó!" Tiền Hựu đưa di động đưa cho cô, "Chụp đẹp để mình gửi cho Đông Lang, để cho anh ấy xem. A, để mình chọn một phong cảnh tốt."
Cô tìm tới tìm lui ở bốn phía, cuối cùng đi tới bên một dòng suối nhỏ, đứng ở nơi phất tay với Khuê Mật, "Ở chỗ này đi!"
Khuê Mật gật đầu một cái, giơ di động lên, nhưng chờ thật lâu cũng không nghe được cô nói chụp xong, Tiền Hựu đang muốn hỏi cô, đã nhìn thấy vẻ mặt Khuê Mật kinh ngạc chạy tới gần cô, "Này này này! Cậu nhìn xem bên kia! Trên đỉnh ngọn núi này, có phải có người hay không?"
Khuê Mật đưa điện thoại di động ra dùng chức năng phóng đại, nhắm ngay ngọn núi phía sau dòng suối kia, đồng thời hai người nhìn vào màn ảnh, mặc dù ống kính mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên trên đỉnh núi có một người đàn ông mặc áo trắng. Hai tay anh ta chống trên cỏ, quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu nhìn địa phương xa xôi, mà được hoàn cảnh chung quanh tôn lên, thậm chí có loại cảm giác lạnh lùng kiêu ngạo cô tịch.
Khuê Mật nói: "Woa, cao như vậy, bên kia không có đường, anh ta leo lên thế nào, có phải người ở nơi này hay không? Anh ta không nhúc nhích vì đang nhìn cái gì?"
Tiền Hựu cau mày nhìn chằm chằm người trong màn hình, người nọ khẽ động, chợt cómột tia sáng thoáng qua, cô trợn to hai mắt, "A a a! Đây không phải là trai đẹp chúng ta mới vừa nhìn thấy ở trên tàu điện ngầm sao! Cậu xem trên lỗ tai anh ta, có một thứ phát sáng, chính là soái ca mang xích bạc!"
Khuê Mật cũng nhận ra, "Hình như là anh ta! Oa, không ngờ lại gặp phải, một mình anh ta làm gì ở chỗ địa phương cao thế?"
Hai cô gái nhìn về phía màn hình điện thoại nghiên cứu, chợt, trên màn hình, giống như người đàn ông áo trắng phát hiện ra họ, chợt quay đầu nhìn về phía ông kính Tiền Hựu, sau đó âm nở nụ cười.
"Oa!" Tiền Hựu và Khuê Mật kêu loạn, thiếu chút nữa ném điện thoại di động ra, "Không phải anh ta phát hiện chúng ta đang nhìn trộm chứ?"
Giọng Khuê Mật có chút phát run, "Không. . . . . . Không thể nào, cái này ít nhất cách vài trăm mét rồi, anh ta có Thiên lý nhãn à?"
Tiền Hựu cất điện thoại di động, lôi kéo Khuê Mật hướng đi ra nhiều nơi, "Đi mau đi mau, mình cảm thấy anh ta thần thần bí bí, chúng ta đừng nhìn nữa."
Khuê Mật cũng đồng ý cách nhìn của Tiền Hựu, hai người chạy vào trong đám người, cùng mọi người cùng nhau thưởng thức phong cảnh, chụp hình xinh đẹp, rất nhanh đã quên mất người đàn ông áo trắng trên núi.
Buổi trưa, mọi người tìm chỗ đặt chận ở trong công viên ăn cơm nghỉ ngơi, Tiền Hựu vừa ăn thức ăn ngon mang theo, vừa cầm điện thoại, gửi tất cả hình đẹp trên đường cho Đông Lang.
Rất nhanh Đông Lang liền trả lời: "Thật đáng yêu."
Tiền Hựu đang ngọt ngào, Anh lại gởi một câu: "Em chụp con thỏ kia."
Tiền Hựu: ". . . . . ."
Tiền Hựu: "Ghét! Không nên nhìn con thỏ kia, nhìn em này..., chẳng lẽ em không đáng yêu sao?"
Đông Lang không có trả lời lại.
Tiền Hựu kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, nghĩ thầm đây coi là xảy ra chuyện gì, bọn họ mới vừa ở chung một chỗ, không phải là tình yêu cuồng nhiệt sao? Thế nào giống như Đông Lang rạnh nhạt với cô? Chẳng lẽ anh đã chán ngán? Hay là sau khi anh thổ lộ liền hối hận?
Tiền Hựu càng nghĩ càng hốt hoảng, lại không nhịn được an ủi mình, đúng rồi, hiện tại anh ở nước ngoài, bên kia là đêm khuya, cô không thể quấy rầy đến anh nghỉ ngơi?
Vì vậy cô nén lòng chua xót lại chủ động gửi tin nhắn cho anh: "Bên kia dã khuya lắm rồi, có phải anh rất mệt mỏi hay không, vậy thì sớm đi ngủ đi, em không quấy rầy anh."
Đợi đã lâu, Đông Lang lại không có trả lời.
Tiền Hựu ủ rũ cúi đầu để điện thoại di động xuống, Khuê Mật lại gần hỏi: "Thì sao, ăn được một nửa lại không ăn nữa?"
Tiền Hựu lắc đầu một cái, "Không có. . . . . . Không có việc gì."
Vừa mới dứt lời, màn hình điện thoại di động sáng lên, nhất thời tinh thần Tiền Hựu tỉnh táo, vừa mở ra nhìn, người gửi tin nhắn cho cô là. . . . . . Hạ Khiêm Nghiêu.
Hạ khiêm Nghiêu: "Cô đi công viên Sâm Lâm chơi tại sao không gọi tôi? Người phụ nữ vong ân phụ nghĩa, bình thường tôi dẫn dắt cô công việc khổ cực như vậy, cũng không biết báo đáp tôi!"
Tiền Hựu: "Làm sao anh biết tôi ở công viên?"
Hạ khiêm Nghiêu: "Tôi thần cơ diệu toán, không được sao?"
Tiền Hựu ngẩn người, nhớ tới gần tối ngày hôm qua cô và đồng nghiệp tán gẫu hôm nay muốn đi công viên Sâm Lâm, có lẽ anh ta ở bên cạnh nghe được thôi.
Vì vậy cô trả lời, "Đi đi đi, anh nói cái gì đều được."
Hạ khiêm Nghiêu: "Không cần trốn tránh đề tài, tôi hỏi cô, cô đi chơi không gọi tôi, nên bồi thường tôi thế nào?"
Tiền Hựu quả thật muốn dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét đến trước mặt Hạ Khiêm Nghiêu, đánh cho anh ta một trận, tại sao cô phỉa bồi thường anh ta!
Tiền Hựu: ". . . . . . Anh muốn như thế nào."
Hạ Khiêm Nghiêu: "Tôi nghe nói ở đó có đặc sản lá gà trúc ăn rất ngon, cô mang một con cho tôi."
Tiền Hựu: "Nhưng chúng tôi tính ở chỗ này ở đây ở một đêm, ngày mai mới trở về, ngày kia mới đi làm, Gà cũng hỏng mất."
Cô không thể để trước khi về tôi một con à? Mang về thì để tủ lạnh! Dù sao nhất định tôi phải ăn được gà trúc, nếu không cô xem đó mà làm!"
Tiền Hựu thút thít khóc trong lòng, Hạ khiêm Nghiêu còn nói cái gì về sau sẽ không tùy lúc phát giận, căn bản là tùy tiện nói một chút!
Tiền Hựu: ". . . . . . Được rồi."
Hạ Khiêm Nghiêu: "Ta không phải ăn không cô, cô mời tôi ăn gà trúc, sau này cả tháng cơm trưa ở công ty, tôi đều mời, cô muốn ăn cái gì đều được, tôi đối với cô được chứ."
. . . . . . Anh được đấy! Ai muốn anh mời ăn cơm!
Tiền Hựu không tâm tư trả lời anh ta, cất điện thoại di động, cùng Khuê Mật theo những người khác tiếp tục du sơn ngoạn thủy, tạm thời cố gắng quên mất việc Đông Lang lạnh nhạt đối với cô.
Cùng thời lúc đó, trong biệt thự ở nước ngoài xa xôi, Đông Lang chợt ném cái bàn trước mặt đi, sau đó ngửa đầu khổ sở gầm thét một tiếng. Lông sói trên cổ anh và trên cánh tay không bị khống chế mọc lên, ngay cả hai chiếc răng sói cũng lộ ra.
Shani ở bên cạnh, muốn giúp một tay lại bị năng lượng cường đại ở trên người anh làm sợ, chỉ có thể nói: "Đông tiên sinh, mong cố gắng tỉnh táo!"
Rõ ràng ngày mai mới là đêm trăng tròn, nhưng bây giờ Đông tiên sinh lại xuất hiện phản ứng kịch liệt như vậy! Chẳng lẽ chính là bởi vì Tiền Hựu xuất hiện, ảnh hưởng đến năng lục khống chế của anh sao?
Đông Lang thở hồng hộc, một lát sau mắt hơi rõ ràng một chút, anh quỳ trên nệm, cúi đầu dùng móng vuốt cào loạn lung tung trên đất.
"Ngài muốn tìm cái gì?" Shani hỏi.
Đông Lang thở hổn hển, giọng nói khàn khàn, "Điện thoại di động. . . . . . Tôi còn chưa có. . . . . . gửi tin nhắn lại cho Tiền Hựu."
Tim Shani đau xót, không nhịn được đá điện thoại dưới chân sang góc tường, nói: "Lúc này cũng đừng nghĩ tới thứ này, ngài nên khống chế mình trước, tôi tin tưởng ngài có năng lực này!"
Lồng ngực Đông Lang dùng sức phập phồng, một lát sau, cũng không biết anh nghĩ tới cái gì, lông sói trên người lại từ từ rút đi, ánh mắt anh có chút trống rỗng, chợt cắm đầu ngã quỵ trên thảm trải sàn, bất lực ngất đi.
Đông Lang tạm ngừng nói chuyện phiếm với Tiền Hựu, ngẩng đầu nói với cô: "Không cần, không cần gì cả, vất vả cho cô rồi."
Trên mặt Shani hơi có hơi vẻ xấu hổ, nói: "Thật xin lỗi. Tôi không thể chuẩn bị lịch trình tốt hơn cho ngài, lần này khiến ngài vội vàng xuất phát, còn đúng lúc ở trước ngày trăng tròn. . . . . ."
Đông Lang mỉm cười, "Cô không cần phải nói xin lỗi, cái này có liên quan tới cô. Đây là mấy kẻ trong gia tộc không an phận."
Nhắc tới mấy cuộc sống ở nước ngoài, đám người sói hàng năm gây chuyện thị phi, Shani liền cau mày, "Ai, hiện tại tộc nhân ưu tú càng ngày càng ít, về sau nên làm cái gì đây."
Đông Lang cũng hơi cau mày, "Đúng vậy, rõ ràng bản thân đã có năng lực cường đại như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác không làm ra chuyện tốt, mà cả ngày chơi bời lêu lổng, gây họa khắp nơi. Lần này trở về, tôi sẽ trừng trị bọn họ thích đáng."
Ánh mắt Shani sùng kính nhìn về phía thủ lĩnh mới của tọc sói, "Đông tiên sinh, tôi sẽ ở bên cạnh để giúp ngài ."
Đông Lang gật đầu một cái, "Cám ơn cô."
Shani thấy thỉnh thoảng điện thoại với đối tượng xem mặt kia sao?"
Nhắc tới Tiền Hựu, trên mặt Đông Lang hiện lên ấm áp, "Ừm. À đúng rồi, không phải đối tượng hẹn hò, là bạn gái. Tối hôm qua tôi đã thổ lộ."
Shani bỗng chốc trợn to hai mắt, tròng mắt màu tím sẫm lại, mới mở miệng, "Vậy, vậy chúc mừng ngài. . . . . . Cuối cùng kết thúc cuộc sống độc thân rồi." Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô không khỏi trầm xuống.
Đông Lang cũng không phát hiện, cười nói: "Cám ơn."
Ánh mắt Shani nhìn chằm chằm vào thảm trong phòng chờ, một lát sau đột nhiên nghĩ ra cái gì, "Như vậy. . . . . . Ngài nói cho cô ấy biết ngài là người sói rồi sao?"
Đông Lang lắc đầu, "Còn không có. Nhìn qua cô ấy trông rất yếu đuối, tôi sợ hù dọa cô ấy. Nhưng tôi sẽ mau chóng tìm lúc thích hợp nói cho cô ấy biết."
Shani gật đầu một cái, "Vậy sau này mỗi tháng trăng tròn, nhất định ngài phải chú ý cách xa cô ấy, dù sao đêm hôm đó biến thân chúng ta không thể khống chế."
"Tôi hiểu, cám ơn cô nhắc nhở." Đông Lang nói, tiếp không nhịn được thở dài một hơi, anh mới xác nhận quan hệ với Tiền Hựu, lại nghênh đón ngày trăng tròn, đúng lúc này trong tộc lại có chuyện, vì vậy anh liền tính toán mượn chuyện này để tránh né Tiền Hựu. Nhưng chẳng lẽ sau này mỗi tháng đều như vậy sao? Nhất định Tiền Hựu sẽ không vui? Anh vẫn nên nhanh chóng nói cho cô biết sự thật là tốt.
Shani lặng lẽ quan sát nét mặt Đông Lang, thấy anh có chút phát sầu, trong lòng không khỏi có chút cảm giác đau đớn mờ ảo, ngày trước tuyệt đối thủ lĩnh của cô sẽ không lộ ra vẻ mặt như thế. Mới quen cô gái đó một tháng, lại có bao lúc ảnh hướng đối với anh?
Cô nhìn nhìn, chợt phát hiện trên cổ Đông Lang dài ra một lớp bụi lông, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở, "Đông tiên sinh! Cổ Ngài!"
Đông Lang lập tức nhận ra, nhắm mắt áp lông trở về, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Rất nhanh sẽ tới trăng tròn, không biết thế nào, hình như tháng này có chút không khống chế được thân thể."
Thường ngày người sói có thể giữ hình người, cũng có thể tùy ý biến thân, nhưng chỉ có đêm trăng tròn là sẽ không khống chế được chính mình, sau khi biến thân sẽ càng mất trí. Hơn nữa trước đêm trăng tròn ít ngày, có lúc thân thể cũng sẽ xuất hiện một chút phản ứng biến sói, nhưng bằng vào năng lực của Đông Lang, hẳn là sẽ không hẳn không áp chế không nổi mới đúng.
Shani cắn cắn môi, "Trước kia trưởng lão trong tộc nói qua, nếu như cảm xúc phập lên xuống tương đối lớn, là biết không khống chế được tốt lắm, có thể là bởi vì ngài yêu mới có thể như vậy."
Đông Lang ngớ ngẩn, chợt cười khe khẽ, "Có lẽ là vậy."
Shani thấy hình như anh cũng không bởi vì chuyện này cảm thấy khổ não, trong lòng không khỏi lại đau xót.
"Đúng rồi, Shani, tôi muốn mua cho tiểu Hữu một chút quà tặng mang về, nhưng mà cô cũng biết, tôi không am hiểu qua lại với con gái, cô biết đưa thứ gì cho con gái thì tốt không?"
Shani chịu đựng chua xót nói: "Túi? Đồ trang sức? Chỉ cần là vật xinh đẹp đáng yêu, tôi nghĩ nhất định cô ấy sẽ thích. Hơn nữa. . . . . ."
"Thêm gì nữa?" Đông Lang tò mò hỏi.
Hơn nữa có người đàn ông ưu tú hoàn mỹ như ngài hầu ở bên cạnh, làm sao cô ấy có thể còn cần quà tặng gì chứ?
Shani lắc đầu một cái, chôn những lời này ở đáy lòng, "Không có gì, quà tặng tôi xem giúp ngài, sau đó sẽ gửi qua điện thoại cho ngài."
"Cám ơn." Đông Lang nói xong, liền rút sổ ghi chép trong túi xách ra, mở một trang ra viết: "Hôm nay vừa học kiến thức mới, con gái thích vật xinh đẹp đáng yêu."
Shani nhìn sổ ghi chép đã rất nhiều trang, không nhịn được hỏi: "Phía Chuyện viết bên trong, đều có liên quan tới Tiền tiểu thư?"
Đông Lang gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Đúng, tôi hi vọng có thể nhớ kỹ những chuyện giữa hai chúng tôi, cô ấy thích gì, không thích cái gì, vì saokhông vui, những thứ này tôi đều muốn nhớ tất cả, mới có thể chăm sóc cô ấy tốt hơn. Dĩ nhiên, về sau già rồi cũng có thể lấy ra nhớ lại."
Shani không nhịn được hâm mộ nói: "Tiền tiểu thư có ngài yêu cô ấy như vậy, thật hạnh phúc."
Ánh mắt của Đông Lang lại tối sầm lại, hạnh phúc sao? Cô là loài người, mà anh là người sói, bây giờ anh cũng không xác định mình có thể cho cô hạnh phúc được không nữa.
Lúc này nhân viên máy bay đi tới nói với bọn họ: "Hành khách, mấy người có thể lên máy bay."
Đông Lang cẩn thận khépghi chép lại bỏ vào trong túi xách, lúc này mới cùng Shani tới cửa máy bay.
·
"Oa! Không khí nơi này thật trong lành! Mình có thể ngửi thấy được mùi bùn đất!"
Mới vừa tiến vào công viên Sâm Lâm, Tiền Hựu liền không nhịn được dừng ở ven đường, dùng sức hít sâu một hơi.
Khuê Mật ở bên cạnh hỏi: "Có muốn mình chụp giúp cậu một tấm hình không?"
"Được đó được đó!" Tiền Hựu đưa di động đưa cho cô, "Chụp đẹp để mình gửi cho Đông Lang, để cho anh ấy xem. A, để mình chọn một phong cảnh tốt."
Cô tìm tới tìm lui ở bốn phía, cuối cùng đi tới bên một dòng suối nhỏ, đứng ở nơi phất tay với Khuê Mật, "Ở chỗ này đi!"
Khuê Mật gật đầu một cái, giơ di động lên, nhưng chờ thật lâu cũng không nghe được cô nói chụp xong, Tiền Hựu đang muốn hỏi cô, đã nhìn thấy vẻ mặt Khuê Mật kinh ngạc chạy tới gần cô, "Này này này! Cậu nhìn xem bên kia! Trên đỉnh ngọn núi này, có phải có người hay không?"
Khuê Mật đưa điện thoại di động ra dùng chức năng phóng đại, nhắm ngay ngọn núi phía sau dòng suối kia, đồng thời hai người nhìn vào màn ảnh, mặc dù ống kính mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên trên đỉnh núi có một người đàn ông mặc áo trắng. Hai tay anh ta chống trên cỏ, quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu nhìn địa phương xa xôi, mà được hoàn cảnh chung quanh tôn lên, thậm chí có loại cảm giác lạnh lùng kiêu ngạo cô tịch.
Khuê Mật nói: "Woa, cao như vậy, bên kia không có đường, anh ta leo lên thế nào, có phải người ở nơi này hay không? Anh ta không nhúc nhích vì đang nhìn cái gì?"
Tiền Hựu cau mày nhìn chằm chằm người trong màn hình, người nọ khẽ động, chợt cómột tia sáng thoáng qua, cô trợn to hai mắt, "A a a! Đây không phải là trai đẹp chúng ta mới vừa nhìn thấy ở trên tàu điện ngầm sao! Cậu xem trên lỗ tai anh ta, có một thứ phát sáng, chính là soái ca mang xích bạc!"
Khuê Mật cũng nhận ra, "Hình như là anh ta! Oa, không ngờ lại gặp phải, một mình anh ta làm gì ở chỗ địa phương cao thế?"
Hai cô gái nhìn về phía màn hình điện thoại nghiên cứu, chợt, trên màn hình, giống như người đàn ông áo trắng phát hiện ra họ, chợt quay đầu nhìn về phía ông kính Tiền Hựu, sau đó âm nở nụ cười.
"Oa!" Tiền Hựu và Khuê Mật kêu loạn, thiếu chút nữa ném điện thoại di động ra, "Không phải anh ta phát hiện chúng ta đang nhìn trộm chứ?"
Giọng Khuê Mật có chút phát run, "Không. . . . . . Không thể nào, cái này ít nhất cách vài trăm mét rồi, anh ta có Thiên lý nhãn à?"
Tiền Hựu cất điện thoại di động, lôi kéo Khuê Mật hướng đi ra nhiều nơi, "Đi mau đi mau, mình cảm thấy anh ta thần thần bí bí, chúng ta đừng nhìn nữa."
Khuê Mật cũng đồng ý cách nhìn của Tiền Hựu, hai người chạy vào trong đám người, cùng mọi người cùng nhau thưởng thức phong cảnh, chụp hình xinh đẹp, rất nhanh đã quên mất người đàn ông áo trắng trên núi.
Buổi trưa, mọi người tìm chỗ đặt chận ở trong công viên ăn cơm nghỉ ngơi, Tiền Hựu vừa ăn thức ăn ngon mang theo, vừa cầm điện thoại, gửi tất cả hình đẹp trên đường cho Đông Lang.
Rất nhanh Đông Lang liền trả lời: "Thật đáng yêu."
Tiền Hựu đang ngọt ngào, Anh lại gởi một câu: "Em chụp con thỏ kia."
Tiền Hựu: ". . . . . ."
Tiền Hựu: "Ghét! Không nên nhìn con thỏ kia, nhìn em này..., chẳng lẽ em không đáng yêu sao?"
Đông Lang không có trả lời lại.
Tiền Hựu kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, nghĩ thầm đây coi là xảy ra chuyện gì, bọn họ mới vừa ở chung một chỗ, không phải là tình yêu cuồng nhiệt sao? Thế nào giống như Đông Lang rạnh nhạt với cô? Chẳng lẽ anh đã chán ngán? Hay là sau khi anh thổ lộ liền hối hận?
Tiền Hựu càng nghĩ càng hốt hoảng, lại không nhịn được an ủi mình, đúng rồi, hiện tại anh ở nước ngoài, bên kia là đêm khuya, cô không thể quấy rầy đến anh nghỉ ngơi?
Vì vậy cô nén lòng chua xót lại chủ động gửi tin nhắn cho anh: "Bên kia dã khuya lắm rồi, có phải anh rất mệt mỏi hay không, vậy thì sớm đi ngủ đi, em không quấy rầy anh."
Đợi đã lâu, Đông Lang lại không có trả lời.
Tiền Hựu ủ rũ cúi đầu để điện thoại di động xuống, Khuê Mật lại gần hỏi: "Thì sao, ăn được một nửa lại không ăn nữa?"
Tiền Hựu lắc đầu một cái, "Không có. . . . . . Không có việc gì."
Vừa mới dứt lời, màn hình điện thoại di động sáng lên, nhất thời tinh thần Tiền Hựu tỉnh táo, vừa mở ra nhìn, người gửi tin nhắn cho cô là. . . . . . Hạ Khiêm Nghiêu.
Hạ khiêm Nghiêu: "Cô đi công viên Sâm Lâm chơi tại sao không gọi tôi? Người phụ nữ vong ân phụ nghĩa, bình thường tôi dẫn dắt cô công việc khổ cực như vậy, cũng không biết báo đáp tôi!"
Tiền Hựu: "Làm sao anh biết tôi ở công viên?"
Hạ khiêm Nghiêu: "Tôi thần cơ diệu toán, không được sao?"
Tiền Hựu ngẩn người, nhớ tới gần tối ngày hôm qua cô và đồng nghiệp tán gẫu hôm nay muốn đi công viên Sâm Lâm, có lẽ anh ta ở bên cạnh nghe được thôi.
Vì vậy cô trả lời, "Đi đi đi, anh nói cái gì đều được."
Hạ khiêm Nghiêu: "Không cần trốn tránh đề tài, tôi hỏi cô, cô đi chơi không gọi tôi, nên bồi thường tôi thế nào?"
Tiền Hựu quả thật muốn dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét đến trước mặt Hạ Khiêm Nghiêu, đánh cho anh ta một trận, tại sao cô phỉa bồi thường anh ta!
Tiền Hựu: ". . . . . . Anh muốn như thế nào."
Hạ Khiêm Nghiêu: "Tôi nghe nói ở đó có đặc sản lá gà trúc ăn rất ngon, cô mang một con cho tôi."
Tiền Hựu: "Nhưng chúng tôi tính ở chỗ này ở đây ở một đêm, ngày mai mới trở về, ngày kia mới đi làm, Gà cũng hỏng mất."
Cô không thể để trước khi về tôi một con à? Mang về thì để tủ lạnh! Dù sao nhất định tôi phải ăn được gà trúc, nếu không cô xem đó mà làm!"
Tiền Hựu thút thít khóc trong lòng, Hạ khiêm Nghiêu còn nói cái gì về sau sẽ không tùy lúc phát giận, căn bản là tùy tiện nói một chút!
Tiền Hựu: ". . . . . . Được rồi."
Hạ Khiêm Nghiêu: "Ta không phải ăn không cô, cô mời tôi ăn gà trúc, sau này cả tháng cơm trưa ở công ty, tôi đều mời, cô muốn ăn cái gì đều được, tôi đối với cô được chứ."
. . . . . . Anh được đấy! Ai muốn anh mời ăn cơm!
Tiền Hựu không tâm tư trả lời anh ta, cất điện thoại di động, cùng Khuê Mật theo những người khác tiếp tục du sơn ngoạn thủy, tạm thời cố gắng quên mất việc Đông Lang lạnh nhạt đối với cô.
Cùng thời lúc đó, trong biệt thự ở nước ngoài xa xôi, Đông Lang chợt ném cái bàn trước mặt đi, sau đó ngửa đầu khổ sở gầm thét một tiếng. Lông sói trên cổ anh và trên cánh tay không bị khống chế mọc lên, ngay cả hai chiếc răng sói cũng lộ ra.
Shani ở bên cạnh, muốn giúp một tay lại bị năng lượng cường đại ở trên người anh làm sợ, chỉ có thể nói: "Đông tiên sinh, mong cố gắng tỉnh táo!"
Rõ ràng ngày mai mới là đêm trăng tròn, nhưng bây giờ Đông tiên sinh lại xuất hiện phản ứng kịch liệt như vậy! Chẳng lẽ chính là bởi vì Tiền Hựu xuất hiện, ảnh hưởng đến năng lục khống chế của anh sao?
Đông Lang thở hồng hộc, một lát sau mắt hơi rõ ràng một chút, anh quỳ trên nệm, cúi đầu dùng móng vuốt cào loạn lung tung trên đất.
"Ngài muốn tìm cái gì?" Shani hỏi.
Đông Lang thở hổn hển, giọng nói khàn khàn, "Điện thoại di động. . . . . . Tôi còn chưa có. . . . . . gửi tin nhắn lại cho Tiền Hựu."
Tim Shani đau xót, không nhịn được đá điện thoại dưới chân sang góc tường, nói: "Lúc này cũng đừng nghĩ tới thứ này, ngài nên khống chế mình trước, tôi tin tưởng ngài có năng lực này!"
Lồng ngực Đông Lang dùng sức phập phồng, một lát sau, cũng không biết anh nghĩ tới cái gì, lông sói trên người lại từ từ rút đi, ánh mắt anh có chút trống rỗng, chợt cắm đầu ngã quỵ trên thảm trải sàn, bất lực ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.