Quyển 2 - Chương 19: Ba nhà liên minh(1).
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Phương Lệnh Tín vừa lên xe ngựa thì Phương Trung Thành tiến đến hỏi:
- Phụ thân, người và Sở thái úy thương lượng thế nào rồi?
Phương Lệnh Tín vui mừng nhìn sang nhi tử, Phương gia cũng chỉ có hài tử này là niềm hy vọng, làm việc quyết đoán, thành thục lão luyện, nội phủ được hắn quản lý chu toàn, nhiều chuyện chính sự cũng có thể cùng hắn bàn bạc, sau này có giao Phương gia cho hắn cũng yên tâm.
Phương Lệnh Tín cười nói:
- Sở Danh Đường quả là một người khôn khéo, lão phu hôm nay đã nói đến thế mà hắn vẫn còn có chút chưa tin. Tuy nhiên đối với việc trừ bỏ Lương Thượng Duẫn, Sở gia chẳng mất gì mà lại làm suy yếu lực lượng của Hoàng thượng, hắn làm sao mà không đáp ứng chứ? Phương gia chúng ta nếu mất một chức Lại bộ thượng thư, nhưng có thể giữ lại Hình bộ thượng thư cũng coi như không tệ.
Phương Trung Thành nói:
- Cậu đã bị Sở thái úy bãi chức, hôm nay vẫn còn đang chờ bị khiển trách, chức Hình bộ thượng thư kia phụ thân đã nghĩ đến ai chưa?
Phương Lệnh Tín nói:
- Để Nhị thúc con thử đảm đương đi, Thái tử chỉ là kẻ không thức thời, sau này cũng không cần quan tâm đến hắn nữa. Tuy nói ta đã là Tể tướng, Nhị thúc con lại ra nhậm chức Thượng thư thì có chút không thích hợp, nhưng trong triều cũng không quy định rõ ràng chuyện này. Qua mấy ngày nữa ta sẽ tìm Sở Danh Đường, chỉ cần hắn không có ý kiến, mà Lương Thượng Duẫn và Thành Phụng Chi đã bị trừ bỏ, trong triều còn ai dám phản đối.
Phương Trung Thành gật đầu nói:
- Hài nhi cũng hiểu nếu phải góp sức cho Hoàng thượng thì chi bằng kết minh cùng Sở gia. Hoàng thượng tuổi già thế yếu, Thái tử lại có lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, căn bản không thể làm đại sự, trong triều quyền bính còn không bằng Phương Sở Vương ba nhà chúng ta nữa.
Phương Lệnh Tín nói:
- Thành nhi nói không sai, phụ thân cũng đang có ý này. Sở Vương Phương ba nhà nắm giữ triều chính hơn mười năm, giúp cho thực lực Đại Triệu ngày càng cường thịnh. Hoàng thượng tuy không bị phương nào dòm ngó, cũng không nên diệt trừ Sở gia, ngẫm ra những năm gần đây bởi vì Sở Vương Phương ba nhà tương hỗ kiềm chế lẫn nhau, nên không có nhà nào giữ vị trí độc tôn, ở trong triều hình thành nên một thể thống nhất, nếu một ngày tình thế này bị sụp đổ, triều chính Đại Triệu sẽ bị rung chuyển, bách tính cũng chịu cảnh lầm than. Hơn nữa Hoàng thượng và Thái tử từ trước đến nay vô cùng bất mãn việc thế gia đại tộc nắm quyền, nếu không có Sở Vương hai nhà thì Phương gia trong triều đình chính là đại gia tộc duy nhất, đến lúc đó dù là Hoàng thượng hay Thái tử cũng sẽ không để yên cho Phương gia nắm quyền, bọn họ chỉ muốn đại quyền được tập trung trong tay mình, lúc đó Phương gia ta là cái đinh lớn nhất trong mắt họ. Luận về thế lực, Phương gia không bằng Sở Vương hai nhà, không thể chống đỡ được Hoàng thượng, chỉ có thể tùy ý cho người ta xâu xé mà thôi, Phương gia truyền thừa mấy trăm năm, lẽ nào lại có thể bị hủy trong tay phụ thân được.
Phương Trung Thành gật đầu nói:
- Phụ thân nói rất đúng.
Phương Lệnh Tín hỏi:
- Thành nhi, Sở Danh Đường có mấy nhi tử cùng tuổi với con, con cảm thấy bọn chúng thế nào?
Phương Trung Thành suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sở Hiên và Sở Nguyên đều đã tới Cấm vệ quân, hài nhi mặc dù không cùng bọn chúng chính diện xung đột, nhưng cũng đã âm thầm đấu đá qua vài lần, cảm giác Sở Hiên thì bình tĩnh vững vàng, từ trước đến nay đều thích chuẩn bị mưu lược kỹ càng mới hành động, Sở Nguyên thì uy dũng bức nhân, làm việc can đảm cẩn trọng, lúc trước bọn họ liên thủ đối phó hài nhi, hài nhi bất tài quả thật không phải là đối thủ của bọn họ, đệ tử của Phương gia cũng đã phải vài lần chịu ấm ức.
Phương Lệnh Tín cười nói:
- Sở Hiên, Sở Nguyên hai người này ta cũng có biết một chút, quả thực đều là nhân tài hiếm gặp, hai người nó đối phó với con, lấy một địch hai, Thành nhi con đương nhiên phải chịu thua thiệt rồi, nhưng con cũng yên tâm, những chuyện như thế từ nay về sau sẽ không xảy ra nữa.
Phương Trung Thành cảm thấy khó hiểu:
- Như vậy là sao thưa phụ thân?
Phương Lệnh Tín cười nói:
- Mấy ngày nữa Sở Hiên và Sở Nguyên sẽ đi Nam tuyến đại doanh, Sở gia đệ tử như rắn mất đầu, làm gì còn có người nào có thể đối đầu với con chứ?
Phương Trung Thành nói:
- Việc này có thật không? Hai người bọn họ mới đến kinh thành không bao lâu mà, sao lại nhanh chóng muốn ly khai như vậy chứ?
Phương Lệnh Tín nói:
- Chuyện này chắc không phải là giả, có thể là Sở Danh Đường muốn bịt miệng tộc nhân của Sở gia, dù sao trước đó quan viên của Sở gia cũng bị hắn điều khỏi kinh thành không ít, hắn đem nhi tử đến quân doanh học hỏi một phen cũng là chuyện hợp lý. Bộ binh đã truyền lệnh xuống, trình báo tới chỗ phụ thân. Ta cũng không muốn vì chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng xấu đến quan hệ với Sở Danh Đường, nên đã đồng ý việc này.
Phương Trung Thành hoài nghi nói:
- Như vậy có điều gì đó không đúng a. Theo lý mà nói, Sở thái úy chỉ cần đưa một người trong hai huynh đệ bọn họ đi Nam tuyến đại doanh là đủ rồi, năm đó phụ thân cũng để đại ca đến Tây tuyến đại doanh, còn giữ con ở lại bên người mà.
Phương Lệnh Tín thường ngày phải xử lý rất nhiều việc, nên chuyện này không hề để ý tới, lúc này nghe Phương Trung Thành nói mới ngẫm lại, lẩm bẩm:
- Sở Danh Đường không phải còn có một ấu tử sao, nhưng hắn vẫn chưa thành niên mà?
Phương Trung Thành trong lòng tự biết năm đó vì sao hắn được ở lại bên phụ thân, là bởi vì phụ thân nghĩ hắn có tiền đồ hơn đại ca hắn nên mới giữ lại, vì vậy nói rằng:
- Hài nhi tuy chỉ gặp qua ấu tử Sở Tranh của Sở thái uý một lần, nhưng cảm thấy người này có điểm bất phàm, tuyệt đối không phải là loại bất tài vô dụng. Sở Thái uý làm vậy chẳng lẽ có dụng ý khác?
Từ khi Sở Danh Đường tới kinh thành, Sở Tranh chẳng bao giờ xuất hiện ở chỗ đông người, chỉ có Sở Hiên và Sở Nguyên là có tiếng trong đám con cháu các quan lại, do vậy Phương Lệnh Tín mới chỉ tập trung chú ý vào hai người này, đối với Sở Tranh cũng không hiểu rõ ràng lắm, nghe nhi tử nói đã từng gặp qua Sở Tranh bèn vội hỏi:
- Con đã gặp ấu tử của Sở gia bao giờ?
Phương Trung Thành liền đem chuyện ngày đó tình cờ gặp mặt Sở Tranh kể tỉ mỉ với phụ thân, Phương Lệnh Tín nghe vậy kinh sợ nói:
- Con nói Sở Tranh có thể hàng phục Hoả Vân câu.
Phương Trung Thành kính cẩn đáp:
- Không sai, lúc đó hài nhi thấy Sở Nguyên bị Hoả Vân câu hất cho xuống đất, nhưng đối với Sở Tranh lại có vẻ sợ hãi, như vậy chẳng lẽ thần câu không phải bị Sở Tranh thu phục rồi sao, không phải là nghe lời một hài đồng rồi sao?
Nhớ tới bộ dạng nhếch nhác của Sở Nguyên lúc đó, Phương Trung Thành không nhịn được cười lên một tiếng.
Phương Lệnh Tín thì lại không có tâm tư để cười, miệng lẩm bẩm:
- Năm đó Vương Liệt cưỡi trên Hoả Vân câu, mình mặc Kỳ Lân giáp, tại trường luyện tập của Hoàng gia một người một ngựa đã đánh cho mười ba danh tướng đương triều tối tăm mặt mũi, thảm hại vô cùng, lúc đó phụ thân tuy tuổi còn nhỏ, chỉ có thể ở ngoài quan sát, nhưng trong lòng lưu lại ấn tượng cực sâu. Quách Hoài nếu xét về tài dùng binh thì không có đối thủ, nhưng nếu xét về võ công thì lại không thể so sánh được với Vương Liệt. Nếu Sở Tranh đã hàng phục được Hoả Vân câu của Vương phủ, thì Vương Liệt chắc cũng sẽ đem Kỳ Lân giáp tặng cho hắn, xem ra Đại Triệu ta lại xuất hiện một tuyệt thế dũng tướng nữa rồi.
Lời vừa nói xong, trong lòng ông ta cũng không biết là mừng hay lo nữa.
Phương Trung Thành cũng than thở:
- Hài nhi mặc dù hiểu ngựa, nhưng cũng tự biết mình không có cách hàng phục được Hoả Vân câu. Nghe nói Hoả Vân câu đó cao ngạo không gì sánh được, không thèm cùng ngựa phổ thông giao phối, năm đó Vương lão Hầu gia cũng phải để Hoả Vân câu cô độc đến già. Lúc hài nhi nhìn thấy con Hoả Vân câu này, đoán chắc là do Vương Minh ở Bắc cương bắt về, nhưng Hoả Vân câu cực kỳ quý hiếm, về lâu về dài chỉ sợ cũng sẽ tuyệt chủng thôi.
Phương Lệnh Tín không vui nhìn nhi tử, người con này cái gì cũng tốt, chỉ phải cái tật yêu ngựa đến mù quáng, nói chuyện về ngựa thì thao thao bất tuyệt, Hỏa Vân câu có tuyệt chủng hay không thì liên quan gì đến hắn cơ chứ?
Sau khi cảm thán một hồi, Phương Trung Thành nói tiếp:
- Nếu Sở Hiên và Sở Nguyên phải ly khai kinh thành, Sở thái uý chắc chắn sẽ phải an bài thân tín tại Cấm vệ quân, nhưng vẫn phải là một người có khả năng thuyết phục tộc nhân của Sở gia. Sở Tranh kia nếu đã hàng phục được Hoả Vân câu, đương nhiên là một người dũng mãnh, tuy rằng hắn chưa thành niên, nhưng hắn vừa là nhi tử của Sở thái uý, lại là cháu ngoại của Vương lão Hầu gia, hài nhi nghĩ người có khả năng nhất chỉ có hắn.
Phương Lệnh Tín vung tay nói:
- Không sao, kể cả hắn tới Cấm vệ quân thì cũng phải nhượng bộ con vài phần.
Phương Trung Thành thấy mơ hồ hỏi lại:
- Sở gia và Phương gia tranh đấu với nhau đã lâu, hắn vì sao phải nhượng bộ con?
Phương Trung Thành cười lớn nói:
- Hôm nay ta thay mặt con cầu hôn nhi nữ của Sở Danh Đường, chính là Sở Hân, nhìn dáng vẻ của hắn rất có khả năng sẽ đồng ý, việc này nếu thành công, đến lúc đó con chính là tỷ phu của Sở Tranh. Nếu hắn để cho ngươi mất mặt thì khác nào là làm cho tỷ tỷ hắn mất mặt chứ?
Đại Triệu quốc đối với nữ nhi cũng không có nhiều quy định khắt khe lắm, giống như Sở Hân vẫn thường cùng mấy người tỷ muội Sở gia dạo chơi trong kinh thành. Căn cơ của Sở Danh Đường trong triều đình vô cùng vững chắc, Sở Hân lại có tướng mạo xuất chúng, cử chỉ trang nhã đoan trang, con cháu các quan người người theo đuôi không dứt, Phương Trung Thành đối với Sở Hân cũng đem lòng hâm mộ. Nhưng hôn sự của thế gia đệ tử đâu đến lượt hắn làm chủ, hơn nữa hai nhà Sở Phương những năm gần đây vẫn thường đối đầu với nhau trong triều, huống gì Sở Hân cũng không chú ý đến hắn, hắn trong lòng tự biết khó được như ước muốn, nên dần dần cũng không nuôi ảo tưởng nữa.
Lúc này lại nghe phụ thân vì hắn mà cầu hôn với Sở gia, Phương Trung Thành vừa mừng vừa sợ hỏi dò:
- Phụ thân, người nói là thực sao?
Phương Lệnh Tín cười nói:
- Phụ thân lừa con làm gì? Nha đầu Sở Hân phụ thân cũng đã gặp qua vài lần, cũng thấy rất hợp mắt, rất có hình tượng của một tiểu thư khuê các chân chính. Thành nhi cũng không còn nhỏ nữa, phụ thân sớm tìm cho con một người vợ, đỡ phải cả ngày quanh quẩn với đám ngựa kia.
***
Sở Danh Đường trở lại trong phủ, Sở phu nhân bước ra cười nói:
- Lương gia đón dâu có náo nhiệt không?
Sở Danh Đường ngồi xuống nói:
- Náo nhiệt thì sao, à, có phải nàng cũng muốn như thế chứ gì?
Sở phu nhân không ngần ngừ gì, liền nói:
- Có muốn một chút. Hiên nhi cũng không còn nhỏ nữa, trong kinh cùng tuổi với hắn mà chưa thành thân còn có mấy người, nếu không phải vì chiến sự với Nam Tề khiến nó phải vào kinh với phu quân, thì Hiên nhi chắc đã thành hôn từ lúc ở Bình Nguyên thành rồi, thiếp và chàng lúc này có lẽ cũng có cháu bồng rồi ấy chứ?
Sở Danh Đường than thở:
- Đúng thế, thời gian trôi nhanh thật, Tranh nhi đã lớn, những năm qua cũng dần dần hiểu chuyện, ta vẫn còn nhớ lúc Tranh nhi còn nhỏ chơi đùa vui vẻ bên cạnh ta. Nhưng Hiên nhi phải đi Nam tuyến đại doanh, nếu cùng Ninh tiểu thư thành thân thì cũng phải tổ chức ở Bình Nguyên thành thôi.
Sở phu nhân nhướng mày nói:
- Không thể thế được, thiếp chính là đang muốn nói chuyện này với chàng đây. Hiên nhi dù sao cũng là trưởng tử Sở gia, cũng là cháu ngoại lớn nhất của phụ thân thiếp, hôn sự này nhất định phải tổ chức ở kinh thành.
Sở Danh Đường khó khăn nói:
- Điều này sao có thể được, Hiên nhi và Nguyên nhi đều đã nhận mệnh đi nhậm chức ở Nam tuyến đại doanh, trong vòng một năm không được về thăm người thân, ta còn là Thái uý vừa nhậm chức, không thể làm chuyện khiến mọi người không phục. Huống hồ triều đình đã có quy định tướng lĩnh không được tự tiện vào kinh, nếu muốn vào thì phải có công văn của Binh bộ phê chuẩn.
Sở phu nhân nói:
- Vậy chúng ta thương lượng với Phương Lệnh Tín một chút, hoãn việc nhậm chức của Hiên nhi và Nguyên nhi đi một thời gian, từ nay đến lúc đó thì mọi chuyện vẫn bình thường, phu quân lại viết cho Ninh đại nhân một phong thư, lại cho Hiên nhi và Nguyên nhi đi Bình Nguyên thành cầu thân, để Hiên nhi và Nguyên nhi đưa Ninh cô nương về kinh thành, rồi tiến hành hôn lễ, sau đó lại quay trở về Bình Nguyên thành thì đâu có sao.
Sở Danh Đường hôm nay tại Lương gia đã có chút động tâm, lúc này nghe Sở phu nhân nói thế không kìm được lòng nói:
- Vậy theo ý phu nhân mà làm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.