Quyển 2 - Chương 22: Cơ hội trời cho (1)
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Đám người Lương Thượng Duẫn bị tấn công ở một nơi cách Lương phủ không đến một dặm, không có một người sống sót, máu tươi nhuộm đỏ hết cả con đường.
Lương Thượng Duẫn bị chết rất thảm, ngực bị khoét một lỗ rộng, hai con mắt lồi hết ra ngoài, thần sắc trên mặt hoảng sợ vô cùng, hơn mười người nhà nằm ngổn ngang xung quanh ông ta, tay chân đứt đoạn, rõ ràng là thủ đoạn của đám thích khách đó cực kỳ tàn nhẫn.
Hai người Sở Danh Đường và Phương Lệnh Tín đứng ở ven đường, cau mày nhìn cảnh tượng này. Hai người bọn họ đang trên đường vào triều nhận được tin liền chạy đến, một vị thượng thư đương triều bị người ta ám sát xôn xao cả phố xá, đây là chuyện chưa từng có từ khi Đại Triệu lập quốc cho đến nay, huống hồ lại đúng ngay thời điểm tế nhị này.
Sở Danh Đường nhân lúc người khác không chú ý, khẽ giọng hỏi:
- Tể tướng đại nhân, ngài đoán việc này là do ai làm?
Phương Lệnh Tín liếc nhìn Sở Danh Đường nói:
- Danh Đường, ngươi nghi ngờ việc này là do Phương gia bọn ta làm phải không? Nhưng lão phu có thể thề với trời, Phương gia bọn ta dòng dõi Nho học, không bao giờ thèm làm chuyện mất phẩm giá này. Từ khi Đổng gia bị tiêu diệt đến nay, tranh chấp trong triều vẫn chưa từng đổ máu, cùng lắm bị giáng chức hoặc cách chức là xong chuyện, cái mạng nhỏ này của Lương Thượng Duẫn lão phu cũng chẳng thèm lấy.
Sở Danh Đường cũng cảm thấy Phương Lệnh Tín quả thực không cần thiết phải làm việc này, bèn nói:
- Tể tướng đại nhân xin chớ trách tội, là Danh Đường có chút nóng vội. Nhưng Lương Thượng Duẫn chết như thế này, triều đình Đại Triệu của ta vừa mới bình ổn lại sắp đại loạn tới nơi.
Phương Lệnh Tín lặng lẽ gật đầu, lão ta biết rõ Phương gia cũng không làm việc này, hai nhà Sở, Vương theo lý mà nói cũng không có lý do gì phải giết Lương Thượng Duẫn. Lão làm quan đã nhiều năm, sóng gió nào mà chưa từng thấy qua, trong nháy mắt các suy nghĩ diễn ra trong đầu, Lương Thượng Duẫn chết như thế này chẳng khác nào chặt mất một cánh tay của hoàng thượng. Người thân tín hoàng thượng có thể dùng vốn dĩ không nhiều, bây giờ lại càng giật gấu vá vai, túng quẫn hơn. Như vậy, bề ngoài xem ra có lợi lớn cho ba nhà Sở - Vương - Phương, nhưng thực tế không phải vậy. Cho dù Lương Thượng Duẫn không chết, vị trí Hình Bộ thượng thư này hắn ngồi cũng không được lâu, tam đại thế gia căn bản không cần làm việc uổng công vô ích, việc xảy ra như vầy sẽ chỉ khiến hoàng thượng nghi kỵ càng sâu đối với tam đại thế gia.
Sở Danh Đường lòng đầy nghi hoặc, triều đình của Triệu quốc không dễ dàng bình ổn lại được, bất luận là bên nào đều không có lý do gì giết Lương Thượng Duẫn. Nhưng căn cứ theo báo cáo của cấm vệ quân ở gần khu vực này, bọn họ từ lúc nghe thấy tiếng đánh nhau đến khi chạy đến chỗ này, thời gian trước sau bất quá chỉ khoảng chừng đủ uống một chén trà, nhưng ngay cả một tên thích khách cũng không thấy. Đám người của Lương Thượng Duẫn tổng cộng có hơn mười người, trong nháy mắt có thể giết hết tất cả việc này tuyệt đối không phải là hạng bình thường làm ra, hơn nữa số người làm việc giết người này cũng không ít, trong kinh thành có thực lực như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sở Danh Đường quay sang hỏi thống lĩnh cấm vệ quân Triệu Vô Kỵ:
- Triệu thống lĩnh, các cổng ra vào khắp kinh thành đều đã đóng hết rồi chứ?
Thống lĩnh cấm vệ quân từ trước tới nay vẫn do hoàng thân quốc thích đảm nhận, Triệu Vô Kỵ cũng là một trong số ít hoàng thân quốc thích ở tại kinh thành. Nghe Sở Danh Đường hỏi thăm, hắn vội vàng cúi người đáp:
- Hồi bẩm Thái úy đại nhân, lúc các đại thần thượng triều buổi sáng, thông thường cấm vệ quân đều luôn tăng cường tuần tra, Lương đại nhân vừa gặp chuyện, cấm vệ quân liền đóng cổng thành, lại tăng cường cảnh giới ở thành lâu, quyết không cho một người nào tự ý ra khỏi thành.
Triệu Vô Kỵ trán đổ mồ hôi, đường đường một Hình Bộ thượng thư bị người ta giết chết ở đầu đường, thống lĩnh cấm vệ quân như hắn thế nào cũng không tránh khỏi bị liên quan. Nếu phá được vụ án này, hắn cũng chỉ có thể làm một hoàng thân quốc thích không quyền không chức từ nơi khác đến kinh thành, nếu không phá được án thì nhà lao của kinh thành đã sớm chừa chỗ sẵn cho bản thân hắn.
Sở Danh Đường lúc này cũng không muốn truy cứu trách nhiệm, lớn tiếng nói:
- Truyền lệnh xuống dưới, tất cả cấm vệ quân lục soát nghiêm ngặt đối mọi nhà, mọi hộ dân trong kinh thành, không thể bỏ qua một người đáng khả nghi nào.
Triệu Vô Kỵ nhận lệnh, xuống bố trí nhân lực đi làm.
Lúc này đã có không ít người vây xung quanh xem, Sở Danh Đường đảo mắt nhìn thoáng qua, vô tình thấy Sở Tranh cũng ở trong đám người hiếu kỳ đó. Lương Thượng Duẫn gặp chuyện không bao lâu, thì người của Ưng Đường đã báo cho Sở Tranh địa điểm, kinh động đến Sở Tranh cũng không phải là chuyện đùa, hắn vội vàng dẫn theo Ngô An Nhiên và bốn tỳ nữ Sở Phương Hoa đến đây.
Sở Danh Đường sai người dẫn Sở Tranh qua, Sở Tranh ra mắt phụ thân và Phương Lệnh Tín. Phương Lệnh Tín cười lớn tiếng:
- Danh Đường, đây là ấu tử Sở Tranh của ngươi sao? Quả nhiên tuổi trẻ tài cao, anh tuấn bất phàm.
Sở Tranh lễ phép nói:
- Tể tướng đại nhân khen nhầm rồi!
Lại nói với Sở Danh Đường:
- Cha, con ở một bên xem xét khá lâu, cũng hỏi qua tướng sĩ cấm vệ quân. Con cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể giết chết nhiều người như thế, trong đám thích khách nhất định có rất nhiều người có võ công cao cường, con muốn mời sư phụ khám nghiệm qua tử thi, coi xem có thể tìm được chút manh mối nào không.
Sở Danh Đường gật đầu, nói với Ngô An Nhiên:
- Vậy làm phiền Ngô tiên sinh.
Dứt lời lại nói với ông lão râu bạc trắng ở sau lưng:
- Long tiên sinh, ông cũng đi xem xem.
Long tiên sinh này chính là Long Kinh Thiên, một trong tam đại nghệ nhân của Ưng Đường. Sau khi Sở Thiên Phóng giao Ưng Đường lại cho Sở Danh Đường, Sở phu nhân cảm thấy không tiện giữ lại người của Lang đường, hộ vệ lúc trước của Sở Danh Đường, liền đổi thành ba đại nghệ nhân của Ưng Đường thay phiên nhau bảo vệ cho phu quân.
Long Kinh Thiên hướng về phía Ngô An Nhiên ôm quyền nói:
- Ngô tiên sinh, mời!
Ngô An Nhiên không dám chậm trễ, ôm quyền nói:
- Xin mời Long lão tiên sinh trước!
Long Kinh Thiên này thành danh trước Ngô An Nhiên rất lâu, Ngô An Nhiên cũng rất kiêng nể lão. Sở Tranh đã nhiều lần xúi giục Ngô An Nhiên so chiêu với ba đại nghệ nhân, nhưng làm thế nào ông ta cũng không chịu, ông ta đã qua cái thời tranh giành háo thắng, trừ phi cực chẳng đã, nếu không ông ta sẽ không vô duyên vô cớ động thủ với mấy người này.
Hai người đến chỗ Lương Thượng Duẫn nằm phơi xác, Ngô An Nhiên nhìn miệng vết thương của ông ta, gật đầu nói:
- Vết thương do đại đao sống dày tạo thành, đao chém vào mang theo nội kình rất mạnh, hơn nữa còn dốc hết toàn lực, vì vậy dưới tác động của nội lực vết thương bị biến thành hình tròn. Xem ra mấy tên thích khách cũng biết thời gian cấp bách, muốn một chiêu giết chết Lương đại nhân. Long lão tiên sinh, tại hạ cảm thấy có chút kỳ lạ, đám thích khách này võ công rất cao, theo lẽ thường mà nói căn bản không cần dùng loại binh khí thô thiển như đại đao sống dày, chẳng lẽ bọn hắn cố tình?
Long Kinh Thiên gật đầu nói:
- Ngô tiên sinh nói không sai, lão phu đã nhìn sơ qua, mấy tên thích khách này hẳn đều cầm binh khí, xem vết thương trên người gia tướng của Lương phủ thì binh khí này chỉ là binh khí bình thường mà người trong giang hồ hay sử dụng. Lão phu có quen biết hai người trong mấy gia tướng này, thân thủ bọn họ xem ra không tệ, nhưng đều mất mạng trong mấy chiêu, một đám cao thủ không có người nào thi triển bất kỳ loại công phu nào, đúng là có chút cổ quái.
Ngô An Nhiên quay đầu lại nhìn, nhưng lại không thấy Sở Tranh đi sau lưng, trong lòng có chút khó hiểu, đảo mắt tìm xung quanh, phát hiện Sở Tranh đang nhấc vạt áo trước, nhón chân bước qua các xác chết.
Sở Tranh lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người chết như vậy, cảm thấy mùi máu tươi từng đợt từng đợt xộc vào mũi, không chịu nổi có chút buồn nôn. Hắn đi đến chỗ thi thể nằm ở ngoài cùng, xác chết này cũng bị một đao chém, nhưng không bị thương ở chỗ trọng yếu.
Sở Tranh quay về phía Ngô An Nhiên gọi:
- Sư phụ, Long lão tiên sinh, hai vị đến đây xem một chút.
Ngô An Nhiên đi qua tới, Sở Tranh chỉ chỉ vào bức tường cách xác chết đó không xa:
- Hai vị xem, trên bức tường này có một cái lỗ.
Ngô An Nhiên và Long Kinh Thiên cẩn thận xem xét, Sở Tranh nói:
- Đây có phải là dấu vết lưu lại của một loại binh khí nào đó hay không?
Long Kinh Thiên khen:
- Ngũ công tử quả nhiên cẩn thận, theo lão phu thấy đây chính là dấu lưu lại của đoản thương bằng thép tinh luyện.
Sở Tranh lại quay về phía xác chết, nói:
- Khoảng cách từ chỗ này đến bức tường đó chỉ hơn mười bước chân, người này sau khi ngã xuống đất vẫn muốn chạy trốn. Hắn biết rõ ràng chuyện đó không thể nhưng vẫn liều chết mà chạy, mục đích chính là muốn bay qua bức tường đó vào trong nhà. Mà vết thương do binh khí gây tra trên người hắn là ở dưới sườn, tuy rằng quanh vết thương huyết nhục bầy nhầy, nhưng bất quá cũng chỉ là vết thương da thịt, có khả năng là thích khách thấy hắn muốn chạy trốn, dưới tình thế cấp bách mới phóng thiết thương khỏi tay. Sư phụ, người xem coi trên người hắn còn có vết thương trí mạng nào khác không?
Ngô An Nhiên lật xác chết đó lại, cẩn thận xem xét một hồi, đột nhiên vén mái tóc dài rối tung của xác chết lên thì thấy ở sau ót có hai lỗ thủng sâu hoắm, người không khỏi chấn động.
Long Kinh Thiên cũng có chút sửng sốt:
- Hảo chỉ lực!
Sở Tranh cả kinh:
- Cái này chẳng lẽ dùng ngón tay chọc thẳng vào, công phu của người đó thật cao.
Ngô An Nhiên nhìn hắn nói:
- Cái này có gì đâu, với công lực của ngươi hiện giờ cũng có thể vận kình được giống như vậy.
Sở Tranh dơ hai ngón trỏ, ngón giữa ra, múa múa vài cái trên miệng vết thương, nhìn thấy chỗ vết thương rỉ ra một ít chất màu xám trắng, rõ ràng là não tràn ra ngoài, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng hắn không dám thò tay vào nữa.
- Nói như vậy đây cũng là công phu bình thường.
Sở Tranh có chút thất vọng:
- Cũng không thể từ đó phán đoán ra người hạ thủ thuộc môn phái nào sao?
- Cái đó cũng chưa chắc!
Long Kinh Thiên nhìn Sở Tranh, dường như có chút không tin tưởng vào lời Ngô An Nhiên vừa mới nói:
- Cao thủ đương thời có thể nhấc tay dùng một ngón chọc thủng đầu người khác không nhiều. Hung thủ có khả năng là người chuyên luyện tập công phu chỉ pháp, như "Huyền Thiên Chỉ" của Hạ gia ở phía bắc Triệu quốc, "Phá Trùy Chỉ" của Hành Sơn Môn ở Nam Tề. Mấy trưởng lão của hai môn phái này đều có thể làm được việc này, nhưng nhìn vết thương này hình như không giống công phu của hai môn phái kia. Không biết Ngô tiên sinh nghĩ như thế nào?
Ngô An Nhiên yên lặng gật đầu.
Sở Tranh có chút khó hiểu, hắn sống chung với Ngô An Nhiên nhiều năm nay, cũng có chút thấu hiểu ông ta, thấy vẻ mặt của ông ta rõ ràng đang giấu diếm gì đó. Nhưng lúc này Long Kinh Thiên cũng không muốn truy vấn, liền quay sang hỏi binh sỹ cấm vệ quân đứng bên cạnh:
- Sau tường là nhà của ai?
Thống lĩnh cấm vệ quân Triệu Vô Kỵ đáp:
- Đây là phủ của Công Bộ lệnh sử Cao Kỳ Bình. Lúc Lương đại nhân bị giết, Cao đại nhân cũng đang chuẩn bị vào triều buổi sớm, theo những gì ông ta nói, ông ta chỉ nghe thấy bên ngoài bức tường có tiếng chém giết, nhưng không hề nhìn thấy bất cứ thích khách nào.
Long Kinh Thiên khẽ nhíu mày, hướng về phía Sở Danh Đường và Phương Lệnh Tín đang chậm rãi đi tới khom người nói:
- Hai vị đại nhân, Long mỗ cho rằng lời khai của Cao đại nhân e rằng có chỗ không đúng. Triệu thống lĩnh lúc nãy đã từng nói, sau khi cấm vệ quân nghe thấy tiếng chém giết gần đó liền chạy đến thời gian không quá một tuần trà, nhưng lại không thấy bóng dáng của thích khách đâu. Chỗ này cách chỗ ngoặt ở đường cái trước mặt một khoảng cách khá xa, Long mỗ đoán rằng đám thích khách có thể bay qua tường và đào thoát ra từ bên trong phủ đệ của quan viên ở hai bên con đường này.
Phương Lệnh Tín vẻ mặt bình tĩnh:
- Triệu Vô Kỵ, dẫn Cao Kỳ Bình lại đây cho bổn tướng.
Cao Kỳ Bình xem như là quan viên có quan hệ với họ Phương, nếu thật sự hắn có liên quan đến vụ này, e rằng mối hiềm nghi trên người Phương Lệnh Tín khó mà rửa sạch.
Một viên quan gầy còm nhanh chóng được dẫn tới, hắn ra nơm nớp lo sợ hướng về phía hai người Sở - Phương hành lễ:
- Hạ quan tham kiến Tể tướng đại nhân, Thái úy đại nhân.
Phương Lệnh Tín ngay cả câu miễn lễ cũng không thèm nói, hỏi:
- Cao Kỳ Bình, bổn tướng hỏi ngươi, những lời ngươi vừa nói lúc nãy với thống lĩnh cấm vệ quân có phải là thật hay không?
Cao Kỳ Bình run giọng nói:
- Hồi bẩm Tể tướng đại nhân, lời… tiểu nhân đã nói hoàn toàn là sự thật.
Phương Lệnh Tín trông thấy thần sắc hoảng sợ của hắn, trong lòng nghi ngờ, lẽ nào việc này thật sự có liên quan đến hắn, như vậy thật khó xử, nhưng Sở Danh Đường đang ở bên cạnh, nếu không tra cứu kỹ chẳng phải sẽ làm hắn sinh nghi, hai nhà Sở - Phương liên minh chưa lâu, cũng không nên vì chuyện này mà phá hủy mối quan hệ, Sở Danh Đường là người hiểu lý lẽ, hay là đem tất cả mọi chuyện điều tra rõ ràng rồi hãy nói.
Phương Lệnh Tín cắn răng nói:
- Triệu Vô Kỵ, ngươi lệnh cho một đội cấm vệ quân vào trong phủ của Cao Kỳ Bình lục soát cẩn thận, nếu có người ngăn cản, giết chết không cần giải thích.
Triệu Vô Kỵ nhận lệnh, tự mình dẫn một đội cấm vệ quân hùng hổ xông vào Cao phủ, chốc lát sau liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng la khóc của phụ nữ và trẻ em. Cả người Cao Kỳ Bình run lẩy bẩy, mặt túa mồ hôi ra như mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.