Quyển 3 - Chương 4: Đành chịu (1).
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Liễu Khinh Như đang ngồi trong thư phòng, đôi mi thanh tú cau lại, mắt nhìn đăm đăm vào quyển sách trước mặt, ngay cả khi Sở Tranh đi vào phòng nàng cũng không biết. Ba năm trôi qua, dung nhan của nàng không thay đổi chút nào, Sở Tranh vì việc này cũng hao tổn không ít thời gian và công sức. Hắn năn nỉ Từ Cảnh Thanh truyền thụ cho Liễu Khinh Như trú nhan tâm pháp, hơn nữa còn thường xuyên vận công xoa bóp toàn thân cho nàng. Liễu Khinh Như tuy lớn hơn Sở Tranh năm tuổi, nhưng hiện giờ nhìn tuổi tác hai người không khác biệt cho lắm.
Sở Tranh rón rén đi tới phía sau, đột nhiên đưa tay che hai mắt nàng lại. Liễu Khinh Như toàn thân đột nhiên căng ra, nhưng ngay lập tức thả lỏng, sẵng giọng:
- Đừng làm loạn.
Sở Tranh hơi mất hứng, có lẽ tại vì nàng ở cùng với hắn từ khi hắn còn là một đứa bé cho đến khi trở thành một thanh thiếu niên, nên thường ngày nói chuyện hay lên giọng tỷ tỷ đối với đệ đệ. Sở Tranh lật lật quyển sách trên bàn, hỏi:
- Đang đọc cái gì đó?
Liễu Khinh Như nói:
- Là một số mật báo của Ưng đường. Công tử, có phải Đại Triệu sắp phát động chiến tranh không?
Sở Tranh sửng sốt cười nói:
- Nàng nghe ai nói vậy?
Liễu Khinh Như chỉ vào chồng mật báo trên bàn, nói:
- Sản lượng sắt ở Tây Nam tăng lên, nhưng giá thu mua thay vì giảm lại tăng lên vài phần, giá lương thực các nơi cũng tăng lên không ít so với năm trước. Đại Triệu quản lý rất chặt hai thứ hàng này, trừ khi đại chiến sắp xảy ra thì thiếp không nghĩ ra lý do nào khác.
Sở Tranh ngạc nhiên nhìn Liễu Khinh Như. Hắn không ngờ suy nghĩ của nàng lại tinh tế tỉ mỉ như thế. Hắn chột dạ, nếu Liễu Khinh Như có thể suy nghĩ như vậy thì những thân sĩ kiệt xuất ở trong nước cũng có thể nhìn ra điểm này, có lẽ nên thương lượng lại với phụ thân, việc chuẩn bị chiến tranh phải kín đáo hơn.
Liễu Khinh Như thấy Sở Tranh không nói gì nên hiểu lầm nói:
- Có phải việc này không tiện nói với thiếp hay không? Đây là quốc gia đại sự, lẽ ra thiếp không nên hỏi đến.
Sở Tranh cười nói:
- Khinh Như nàng nhạy cảm quá rồi. Đại Triệu ta có hùng tâm thống nhất thiên hạ, thế nhân ai ai cũng biết. Huống chi nàng lại là vợ của Sở Tranh này, việc gì phải giấu diếm nàng chứ.
Liễu Khinh Như đỏ mặt mắng yêu:
- Ba hoa.
Mặc dù nàng cùng Sở Tranh trở thành vợ chồng chính thức đã lâu, nhưng sự e lệ thẹn thùng vẫn y như lúc ban đầu.
Sở Tranh xoa bóp nhẹ hai vai nàng, cười nói:
- Sự thật vốn là như thế, chẳng lẽ ta nói sai sao? Tuy nhiên, vi phu cũng có một chuyện muốn mời hiền thê hỗ trợ đây.
Liễu Khinh Như tránh người ra cười nói:
- Chua chết đi được, đừng đùa nữa, có chuyện gì thì nói mau đi.
Sở Tranh thấy gáy nàng trắng nõn mịn màng, dịch xuống dưới một chút là cái khe ẩn hiện vô cùng mê người. Hắn nhịn không được hôn nhẹ môi nàng rồi nói:
- Bây giờ vi phu lại không muốn nói chuyện đó nữa.
Liễu Khinh Như giật thót, người run run nói:
- Này lại muốn...
Giọng nàng nhất thời đứt quãng, cũng vì bàn tay phải của Sở Tranh đang thò vào bên trong cổ áo nàng máy mó.
Liễu Khinh Như mặt đỏ như ráng chiều, sẵng giọng gắt:
- Ban ngày ban mặt mà chàng xấu xa như thế!
Sở Tranh than thở:
- Ai bảo mấy ngày hôm trước vầng trăng phố thị của nàng lại tới.
Liễu Khinh Như thấy Sở Tranh miệng thì đổ thừa nhưng tay thì vẫn không ngừng khua khoắng loạn lên, vội la:
- Cửa phòng vẫn đang mở, nếu để Tử Quyên các nàng thấy thì còn ra thể thống gì nữa?!
Sở Tranh không thèm ngẩng đầu lên, ống tay áo trái phất một cái, hai cánh cửa thư phòng như có người giúp từ từ đóng lại. Liễu Khinh Như thấy vậy chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên người nàng run lên vì bị Sở Tranh ấn lên mấy chỗ nhạy cảm. Liễu Khinh Như miệng rên nhẹ một tiếng, lắp bắp nói:
- Trên đời này cũng chỉ có chàng dùng võ công làm ba cái chuyện vớ vẩn như thế này.
Sở Tranh không nói tiếng nào, bế xốc nàng lên cái giường nhỏ ở phòng trong, thoáng một cái bên mép giường đã xuất hiện một đống quần áo. Chỉ nghe hai người đồng thời rên gấp lên một tiếng, Sở Tranh cười si ngốc ghé sát bên tai Liễu Khinh Như thủ thỉ:
- Đây thật sự là chuyện vớ vẩn ư?
Liễu Khinh Như đang muốn phản bác, nhưng nàng lại cảm thấy cơn khoái cảm như nước thủy triều ập đến, tức thì hít một hơi thật dài, răng cắn chặt đôi môi mọng đỏ, không thốt ra được một lời nào. Thật lâu sau mới nghe nàng thở hổn hển nói:
- Chàng chỉ biết khi dễ thiếp.
Sở Tranh vừa chuyển động, vừa nói:
- Nàng còn nhớ lời thề ta nói với nàng đêm đó ở trong viện không?
Liễu Khinh Như hai mắt mê ly đờ đẫn ừm nhẹ một tiếng.
- Thật ra ta còn một câu để ở trong lòng lâu nay chưa nói ra, ngoại trừ yêu thương nàng, ta còn muốn khi dễ nàng như thế này suốt cả đời!
Liễu Khinh Như dang hai tay ra ôm chặt thắt lưng của phu quân, nũng nịu nói:
- Hôm nay vừa tròn đúng một năm, thiếp phải đếm kỹ mới được.
Sở Tranh cười ha hả.
Trong nội thất của thư phòng xuân sắc khôn cùng.
...
...
Bên trong nội thất tiếng thở dốc dần dần lắng xuống.
Hình như dư vị còn chưa hết, khuôn mặt của Liễu Khinh Như vẫn đỏ lựng, hai mắt nàng khép hờ đầu tựa vào lồng ngực Sở Tranh. Sở Tranh vuốt nhẹ tấm lưng trần trơn nhẵn của nàng, cúi đầu nói thầm câu gì đó. Liễu Khinh Như tức thì hai mắt mở to, tay đấm liên tục lên người hắn.
Hai người náo loạn một hồi, Liễu Khinh Như thở gấp nói:
- Công tử, vừa rồi chàng muốn nói với thiếp chuyện gì vậy?
Sở Tranh thở dài một hơi rồi kể cho Khinh Như ý của hắn muốn gả Tử Quyên đi như thế nào. Liễu Khinh Như vụt bật cười thành tiếng, véo nhẹ trước ngực Sở Tranh nói:
- Rốt cuộc chàng có phải là đàn ông không đó? Tâm tư của nữ hài tử một chút cũng không hiểu. Hai nàng không muốn rời đi chàng có biết không?
Sở Tranh nói:
- Nàng nói hai nàng ấy có tình cảm sâu nặng với bản công tử à?
Hắn không khỏi có chút lâng lâng, cảm giác được nữ tử ngưỡng mộ quả không tệ.
Liễu Khinh Như nhịn không được liếc xéo hắn một cái, nói:
- Đây chỉ là một chuyện thôi. Đương nhiên nếu chàng là loại chủ nhân hoang dâm tàn nhẫn, chàng gả các nàng ấy đi thì các nàng ấy cao hứng còn không kịp nữa là.
Sở Tranh cười híp mắt nói:
- Tàn nhẫn thì bản công tử còn chưa nói tới, nhưng hoang dâm... hắc hắc...
Liễu Khinh Như cảm thấy Sở Tranh chỉ lấy cớ để lại động chân động tay, vội nói:
- Chàng rốt cuộc có muốn nghe nữa hay không?
Sở Tranh cười nói:
- Muốn, phu nhân nói điều thứ nhất, tất có điều thứ hai, nàng nói tiếp đi.
- Công tử đối đãi với hạ nhân khiêm tốn khoan dung, hai nha đầu này thật sự không muốn rời chàng, nhưng ngoài ra còn có nguyên nhân khác nữa.
Sắc mặt Liễu Khinh Như có chút ảm đạm nói tiếp:
- Có thể công tử là con cháu thế gia, cho nên không biết đến sự đau khổ của những tỳ nữ này. Ở nhà người khác, tỳ nữ chỉ cần hơi có nhan sắc một chút thì có người nào thoát khỏi nanh vuốt của chủ nhân? Thời đại này trọng nam khinh nữ, cho dù có là hạ nhân đi nữa cũng vẫn cực kỳ coi trọng trinh tiết của nữ tử có còn hay không, tỳ nữ nếu bị tặng đi có thể sẽ được sủng ái một thời gian, nhưng sau đó e rằng so với ngay cả mụ tớ già cũng không bằng.
Sở Tranh nói:
- Hai nha đầu kia tuyệt đối còn trinh trắng, việc này nàng cũng biết mà.
Liễu Khinh Như nói:
- Chuyện này thiếp dĩ nhiên biết. Thiếp biết công tử là người tốt. Nhưng những chuyện riêng tư thế này người khác làm sao mà hiểu được? Chẳng lẽ công tử đứng ra giải thích? Huống chi có giải thích thì người khác cũng chưa chắc đã tin.
Sở Tranh nói:
- .. Ít ra... gã Âu Dương kia sẽ không nghĩ như vậy. Thúy Linh gả cho gã cũng không bị thiệt thòi gì đâu.
Liễu Khinh Như nói:
- Nếu gã Âu Dương kia cả đời chỉ là hạ nhân thì cũng không nói làm gì, nhưng nếu gã được công tử coi trọng, tương lai có thể đi ra làm quan... đến lúc đó đồng liêu nếu biết được phu nhân của gã chẳng qua xuất thân là tỳ nữ, tin đồn như thế làm sao Thúy Linh có thể chịu được?
Sở Tranh nghi hoặc hỏi:
- Nghe nàng nói giống như nàng đang khuyên ta thu hai nha đầu kia vào làm thiếp không bằng.
Liễu Khinh Như cười nói:
- Thiếp cũng không nói như vậy, chẳng qua thiếp chỉ nói thay cho suy nghĩ trong lòng của hai nha đầu ấy thôi.
Còn một chút chuyện Liễu Khinh Như không dám nói trắng ra. Tử Quyên cùng Thúy Linh tuy mới chỉ là nha hoàn của Sở Tranh, nhưng mọi người trong phủ không một ai dám đắc tội với các nàng, sau này nếu có thể làm thiếp của Sở Tranh thì hoàn cảnh sẽ chỉ hơn chứ không kém, làm vợ hạ nhân sao có thể bằng được? Lần này tuy ngoài miệng Liễu Khinh Như nói là nói thay cho suy nghĩ của hai nàng kia, nhưng nàng cũng vì bản thân mình mà toan tính đôi chút. Tương lai Sở Tranh chắc chắn sẽ cưới chính thất, Tử Quyên và Thúy Linh trung thành với nàng như vậy, có hai người ở bên cạnh, lại được Sở Tranh che chở, nàng mới không bị ăn hiếp.
Sở Tranh thầm thở dài nghĩ: mình vốn chỉ cần một vợ một thiếp là ổn, nhưng thời thế ép buộc, chẳng lẽ mình không thành ngựa giống thì không xong?! Ngay cả Khinh Như cũng muốn nhét hai nha đầu kia cho mình. Sở Tranh cười khổ nói:
- Thôi được rồi, chuyện này để sau hẵng nói.
Bất chợt Tử Quyên ở ngoài cửa nói vọng vào:
- Công tử, phu nhân cho người tới nhắn công tử và tiểu thư ra tiền sảnh.
Mặc dù Liễu Khinh Như đã là thị thiếp của Sở Tranh, nhưng Tử Quyên và Thúy Linh vẫn quen gọi nàng là tiểu thư.
Sở Tranh vỗ trán một cái:
- Khinh Như, ta vừa thấy nàng thì chuyện gì cũng quên mất béng.
Liễu Khinh Như biết phu quân thích nói giỡn, cũng không so đo với hắn làm gì, chỉ giục hắn mau đứng dậy.
Sở Tranh ít quần áo chỉ một lát đã ăn mặc chỉnh tề đi ra, thấy Tử Quyên sắc mặt vẫn không vui đang đứng đó với Thúy Linh, chợt nhớ tới Liễu Khinh Như còn đang nửa kín nửa hở sửa sang lại quần áo ở trên giường bên trong, bụng nảy ra một ý cợt nhả cười nói:
- Hai ngươi còn không đi vào đi?
Tử Quyên và Thúy Linh chẳng hiểu gì cả, nhưng công tử đã có lệnh nên hai nàng đành phải đi vào phòng, không lâu sau bên trong phòng truyền ra tiếng la hoảng của chúng nữ.
Sở Tranh và Liễu Khinh Như ra đến tiền sảnh thì thấy mọi người đều đã ngồi đó chờ sẵn.
Thấy hai người đi đến, Sở phu nhân không nhịn được hừ một tiếng. Đối với đứa con có vợ liền quên béng mẹ là ai này bà rất bất mãn, nhưng có con rể ở đây nên bà cũng không tiện mở miệng mắng mỏ chỉ nói:
- Tranh nhi cũng tới rồi, mọi người ăn cơm thôi.
Sở Tranh ngồi xuống nói:
- Mẹ, sao phụ thân đến giờ vẫn chưa về vậy?
Sở phu nhân nói:
- Hai mươi bảy tháng sau là sinh nhật Hoàng Thượng, nghe nói Hoàng Thượng muốn cử hành một cuộc đi săn, phụ thân con còn đang bận thu xếp việc đó.
Sở Tranh cũng biết chuyện này liền nói:
- Những chuyện này để quan viên trong Lễ bộ lo cũng được mà. Phụ thân bận tâm việc này làm chi? Hoàng Thượng cũng ngần ấy tuổi rồi, cần gì phải sĩ diện như thế?
Phương Trung Thành cười nói:
- Tiểu đệ nói như vậy là đại đại bất kính đối với Hoàng Thượng. Huynh đang ở Hình bộ không thể không quản chuyện này.
Sở Tranh trừng mắt liếc y một cái. Tam đại thế gia hiện đang cầm giữ triều chánh, kính ý trong lòng của Phương Trung Thành đối với Hoàng Thượng so với hắn cũng chẳng nhiều hơn được bao nhiêu. Hắn liền cười nói:
- Tiểu đệ cũng vì suy nghĩ cho long thể của Hoàng Thượng lão nhân gia. Hai mươi bảy tháng sau đã qua đông chí, Hoàng Thượng ở bên ngoài mà trúng phải phong hàn thì làm sao đây? Phương nhị thiếu gia xuyên tạc một phen hảo tâm của tiểu đệ thành bất kính đối với Hoàng Thượng, rốt cuộc là có ý gì? Huống chi tiểu đệ là tướng lãnh trong quân, nếu phạt cũng chỉ có Bộ binh mới có quyền phạt. Phương nhị thiếu gia vừa rời khỏi quân đội không bao lâu sao ngay cả điểm này cũng không nhớ? Thúc thúc của Phương nhị thiếu gia là Hình Bộ Thượng Thư, chẳng lẽ cũng muốn nhúng tay vào chuyện trong quân phân cao thấp với Quách đại nhân ư?
Phương Trung Thành nói:
- Tiểu đệ là vua khua môi múa mép, huynh từ trước đến giờ luôn cam bái hạ phong. Huống chi chức trách của lục bộ rất rõ ràng, thúc thúc của huynh sao làm ra chuyện như vậy được? Tuy nhiên Quách đại nhân công chính vô tư, nếu tiểu đệ phạm sai lầm gì thì ông ta chắc chắn sẽ không nể mặt lưu tình đâu.
Sở Tranh nói:
- Tất nhiên là thế, vì vậy thường thường tiểu đệ vẫn cẩn thận từng li từng tí một, làm sao bì kịp với Hình bộ các người, trong Hình bộ toàn người của Phương gia độc chiếm, Phương nhị thiếu gia dĩ nhiên có thể muốn làm gì thì làm.
Sở Hân nói chen vào:
- Tiểu đệ, sao đệ cả ngày cứ một câu là Phương nhị thiếu gia, hai câu là Phương nhị thiếu gia, tỷ phu cũng không gọi được một tiếng.
Sở Tranh đáp:
- Tại vì gọi Phương nhị thiếu gia rất thuận miệng, hai chữ "tỷ phu" này gọi để cho ngoại nhân nghe thôi. Tiểu đệ vẫn một mực cung kính đối với Phương nhị thiếu gia trước mặt người ngoài mà.
Sở phu nhân gõ nhẹ lên bàn, nói:
- Được rồi, mấy đứa đừng bát nháo nữa, đồ ăn đều nguội hết cả rồi, nhanh mau ăn đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.