Quyển 3 - Chương 4: Đành chịu (2).
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Sở Tranh nói:
- Hài nhi tuân mệnh. Tuy nhiên hiếm khi Phương nhị thiếu gia tới Sở phủ chúng ta, người đâu, chung rượu này nhỏ quá, đổi lại chén lớn cho ta.
Sở Hân vội la lên:
- Mẹ, mẹ nhìn tiểu đệ làm loạn kìa, cả kinh thành ai ai cũng biết Ngũ công tử của Sở gia là một con sâu rượu, uống tới độ phải lấy vàng ra trả mới đủ tiền rượu, Trung Thành làm sao mà chịu được!
Sở Tranh thở dài nói:
- Nhị tỷ, quả khó trách người đời đều nói nữ thường hướng ngoại, bây giờ tỷ chỉ lo che chở cho phu quân của mình. Tứ tỷ, sau này tỷ không thể đối đãi với đệ đệ như vậy nhe!
Sở Thiến ngồi cạnh Liễu Khinh Như cau cau mày nói:
- Chuyện của mấy người sao kéo ta vào làm gì? Khinh Như, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta dùng bữa thôi.
Liễu Khinh Như xuất thân từ dòng dõi thư hương thế gia ở Nam Tề, học vấn của nàng quả thật siêu phàm, còn Sở Thiến thường ngày cũng thích vùi đầu vào sách vở, cho nên sau khi quen biết hai người cảm thấy hợp với nhau, sau trở thành bạn bè tri kỷ, chỉ tội động một chút Sở Thiến lại chạy tới Đạp Thanh viên cho nên Sở Tranh rất khó chịu với chuyện này.
Sở Tranh cuối cùng phải chịu khuất phục dùng chung nhỏ cùng Phương Trung Thành uống ba chung, rồi nói:
- Phương nhị thiếu gia và nhị tỷ không phải chỉ trở về thăm nhà thôi chứ?
Phương Trung Thành đứng lên nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, gia phụ quả tình muốn con rời kinh ra bên ngoài rèn luyện một thời gian, có thể con sẽ đến chỗ nào đó nhậm chức tri phủ, Hân nhi chắc sẽ không cùng đi, đến lúc đó kính xin nhạc phụ nhạc mẫu chăm sóc nàng hộ con.
Sở phu nhân gật đầu nói:
- Nam nhi chí ở bốn phương. Với năng lực của ngươi thì có thể tạo phúc cho dân chúng một phương, về phần Hân nhi thì ngươi không cần lo lắng.
Sở Tranh lại cười nói:
- Phương nhị thiếu gia cho dù có rời kinh đi nữa thì thời gian nhị tỷ ở Phương gia vẫn nhiều hơn. Gia phụ không biết lúc nào mới trở về, rốt cuộc nhị thiếu gia có chuyện gì cần nhờ mẹ chuyển lời? Tiểu đệ đoán chắc nó có quan hệ tới việc nhậm chức của huynh phải không?
Phương Trung Thành biết em vợ này ngoài mặt thì tùy tiện cẩu thả, nhưng lại rõ ràng tinh minh không thua gì ai, ý đồ của mình lúc nãy không lừa được hắn, y đành bất đắc dĩ nói:
- Đây cũng là ý của gia phụ. Trung Thành vốn muốn đến nhậm chức một phủ nào đó ở Tây tuyến, nhưng gia phụ lại nhất định bắt Trung Thành đến xin chỉ thị của nhạc phụ đại nhân.
Sở phu nhân liền hiểu ra, ở Tây tuyến sớm muộn gì cũng xảy ra chiến sự. Phương Trung Thành chỉ là quan văn, Phương Lệnh Tín không muốn hắn đến nơi xảy ra binh mã chiến loạn, lỡ có gì không may xảy ra. Nhưng nếu đã tới xin chỉ thị của Sở Danh Đường, lại còn muốn đến vùng Nam tuyến nhậm chức thì Sở phu nhân cũng có chút do dự. Nam tuyến có thể nói là lãnh địa của Sở Danh Đường, tuy Phương Trung Thành là con rể, nhưng để một người của Phương gia đến làm quan ở Nam tuyến bà không biết phu quân có đồng ý hay không. Bà đành nói:
- Ý của ngươi mẹ hiểu, chờ sau khi lão gia trở về mẹ sẽ thương nghị với lão gia.
o0o
Lúc này, trong phủ Lại Bộ Thị Lang Thành Phụng Chi đang tổ chức bữa tiệc trong gia đình để thiết đãi cô cháu gái Tô Xảo Đồng vừa từ xa đến. Mấy người con gái của Thành Phụng Chi cũng không biết thân phận của phụ thân, tưởng Tô Xảo Đồng thật sự là họ hàng thân thích trong nhà, không kìm được say mê nhìn ngắm nàng. Mắt hai người con trai của Thành Phụng Chi thì càng tỏa ra những tia sáng kỳ dị, hết sức xun xoe ân cần đón tiếp, hy vọng giành được cảm tình của biểu muội. Thành Phụng Chi nhìn thấy thế không khỏi có chút đau đầu, trong bụng thì mắng té tát hai đứa con trai: cô gái này là người các ngươi có thể trêu vào được sao?
Sau khi ăn xong, Thành Phụng Chi lấy cớ Tô Xảo Đồng đi đường mệt nhọc liền đuổi mấy người con gái của mình về phòng, trong phòng lúc này chỉ còn nhóm ba người Tô Xảo Đồng và hai vợ chồng Thành Phụng Chi.
Tô Xảo Đồng thẫn thờ uống một hớp nước, trong lòng buồn bực không thôi. Lúc ly khai Hàm Dương nàng hùng tâm vạn trượng là thế, không ngờ vừa tới kinh thành Triệu quốc đã lâm vào khốn cảnh thế này. Hồi nãy lúc Sở Tranh rời đi, hắn rõ ràng vẫn chưa hết nghi ngờ nàng. Với thực lực Sở gia, sau này nàng muốn làm chuyện gì cũng khó giấu được tai mắt của hắn, kế sách ổn thỏa nhất hiện giờ là bình tâm nghỉ ngơi tại kinh thành mấy tháng, sau đó kiếm cớ bỏ đi luôn.
Nhưng Tô Xảo Đồng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cam lòng bỏ đi như vậy, như thế chẳng khác nào là nàng thất bại trở về. Tần Vương có lẽ cũng không thèm để ý vì y chỉ muốn thu nàng vào hậu cung. Nhưng nhập cung như trầm vào biển sâu vạn dặm, phi tần trong đó ai ai cũng có muôn vàn mối quan hệ ở trong triều. Tuy nàng là nghĩa nữ của Tiết Phương Trọng, nhưng vị danh tướng uy chấn thiên hạ này đối với nàng luôn luôn phòng bị trước sau, nếu nàng có lỡ xảy ra chuyện gì cũng khó trông cậy vào sự giúp đỡ của ông ta, rốt cuộc chỉ có thể cậy trông vào Tần Vương.
Dựa vào Tần Vương? Tô Xảo Đồng không khỏi cười lạnh. Tần Vương bây giờ cực kỳ mê luyến nàng, nhưng sau này thì sao? Y là quân vương một nước, nữ tử trong thiên hạ thỏa ý tùy y chọn lựa, ai biết được y có còn như lúc ban đầu hay không? Nghe nói Tống hoàng hậu kia là bạn thanh mai trúc mã của y, lúc ban đầu tình cảm hai người cũng rất sâu đậm, nhưng bây giờ thì sao? Thời gian Tần Vương ở lại trong cung của Tống hoàng hậu sao có thể sánh với thời gian y ở biệt viện của nàng?
Không được, tuyệt đối không thể trở về Hàm Dương! Tô Xảo Đồng thầm nghĩ, hai tay xiết chặt, nhất định phải thành công ở lại đây, đồng thời mượn cơ hội lần này chấp chưởng Thiên Cơ Các xây dựng thế lực cho bản thân, bằng không ở thời đại người mạnh làm vua này mà không có Tần Vương che chở chống lưng, cho dù tâm cơ có sâu tựa biển nhưng bất kỳ một tiểu quan lại nào cũng có thể dễ dàng vũ nhục mình.
Thành Phụng Chi cũng rầu thúi ruột. Lúc trước, khi vừa nhận tin tức Tô Xảo Đồng muốn tới Triệu quốc, lão biết cuộc sống bình yêu của mình mấy năm vừa qua sẽ phải chấm dứt. Thành Phụng Chi rời Tần quốc đã nhiều năm, mặc dù không rõ lai lịch của Tô Xảo Đồng cho lắm, nhưng lão cũng biết nàng có thể được Tần Vương sủng ái như vậy thì tuyệt đối không phải là hạng người lão có thể đắc tội, vì vậy Thành Phụng Chi quyết định sẽ dốc toàn lực hiệp trợ Tô Xảo Đồng. Dù sao mật báo cũng có nói nàng tới là để thu thập tin tình báo của Triệu quốc, chỉ cần nàng không gây chuyện thì lão cũng không có việc gì. Nhưng lúc nãy việc Sở Tranh đưa Tô Xảo Đồng về đến phủ đã phá tan mọi dự tính của lão. Sở Tranh đã nảy sinh nghi ngờ đối với Tô Xảo Đồng, lão khó có thể thoát khỏi liên lụy. Thành Phụng Chi nghĩ tới ánh mắt sắc lạnh của Sở Danh Đường, không kềm được cả người phát lạnh run lên.
Thành Phụng Chi oán độc nhìn nhìn Tô Xảo Đồng nghĩ thầm: mầm tai họa, cô gái này tuyệt đối là sao chiếu mạng mang lại tai ương cho mình, nếu xảy ra chuyện gì thì có chết cũng phải kéo nàng ta cùng xuống nước.
Tô Xảo Đồng lạnh lùng nhìn lướt qua Thành Phụng Chi thầm nghĩ: người này ở Triệu quốc có địa vị khá cao, rõ ràng cũng là người có năng lực, nhưng lão ta hưởng phúc đã nhiều năm, chỉ sợ nhuệ khí năm xưa đã lụi tàn.
Tô Xảo Đồng đột nhiên nhoẻn miệng cười đứng dậy hành lễ nói:
- Thành đại nhân, tiểu nữ nhất thời vô ý đưa Sở Tranh tới đây làm liên lụy tới đại nhân, tiểu nữ ở đây xin chịu tội.
Thành Phụng Chi cười ha hả nói:
- Tô cô nương nói sai rồi.Ta và cô nương đều ra sức vì Đại Tần, những tình huống như vậy cũng khó tránh khỏi.
Tô Xảo Đồng nói:
- Đại nhân rộng lượng như thế tiểu nữ trong lòng thật sự hổ thẹn. Được rồi, vừa nãy còn chưa giới thiệu với đại nhân, đây là nha hoàn của tiểu nữ tên là Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt, còn không mau ra mắt Thành đại nhân.
Đợi sau khi Tiểu Nguyệt ra mắt Thành Phụng Chi, Tô Xảo Đồng đi tới cạnh Khấu đại nương, nói:
- Vị này là nghĩa mẫu của tiểu nữ, nhưng nghĩa mẫu không phải họ Yến mà là họ Khấu.
Ở Tây Tần người mang họ Khấu cực ít, có thể nói chỉ có một gia tộc thôi. Thành Phụng Chi nghe vậy tức thì run run, lắp bắp nói:
- Họ Khấu? Vị này là người của Khấu gia?
Tô Xảo Đồng cười châm biếm, nói:
- Không sai, nghĩa mẫu chính là tỷ tỷ của đương kim gia chủ của Khấu gia.
Khấu đại nương chắp tay nói với Thành Phụng Chi:
- Lão thân Khấu Hải Phượng ra mắt Thành đại nhân.
Thành Phụng Chi luôn miệng nói:
- Không dám, không dám. Lúc trước khi tại hạ tới Triệu quốc đã từng được Khấu Tam tiên sinh chỉ điểm, đối với Khấu gia ở Lũng Tây tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.
Khấu đại nương nói:
- Chuyện e đã xảy ra hai mươi năm trước, đại nhân hẳn biết Khấu Sơn Lương. Y là con cháu thuộc dòng thứ của Khấu gia, nếu nói về địa vị thì cùng thế hệ với lão thân, ha ha, nói như vậy thì mọi người ở đây đều là người nhà.
Tô Xảo Đồng cười duyên rồi cúi người thi lễ:
- Tiểu nữ tự xưng là cháu gái Thành đại nhân như vậy quả hợp lý.
Thành Phụng Chi đỡ Tô Xảo Đồng dậy, nói:
- Tô cô nương khách sáo rồi, mời ngồi.
Tô Xảo Đồng ngồi xuống nói:
- Thành đại nhân, tiểu nữ hôm nay gặp mặt thiếu niên Sở Tranh kia, đại nhân có biết gì về y không?
Thành Phụng Chi đáp:
- Hắn tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã nhậm chức trong quân đội. Cấm vệ quân trực thuộc bộ binh, mà lão phu lại ở Lại bộ, thường ngày tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng việc Sở Danh Đường muốn bồi dưỡng đứa con út này là bí mật mà đại thần trong triều đều biết, vì vậy lão phu cũng để tâm chú ý đến hắn. Biểu hiện hàng ngày của hắn chẳng có gì nổi bật, hắn thường hay cùng một đám quan quân cấm vệ la cà uống rượu mua vui. Nhưng theo lão phu biết, con cái tam đại thế gia ở trong cấm vệ quân đều rất tâm phục hắn, cho dù là người của Phương gia luôn có xích mích với Sở gia cũng không một ai không phục hắn. Có thể nói trong cấm vệ quân thống lĩnh Triệu Vô Kỵ nói chuyện cũng không có phân lượng bằng hắn. Còn nhỏ tuổi mà có thủ đoạn như vậy, sau này Sở Tranh chắc chắn sẽ trở thành người phi thường .
Tô Xảo Đồng nói:
- Có phải vì y là con của Sở Danh Đường không?
Thành Phụng Chi lắc đầu nói:
- Năm xưa lão phu cũng ở trong quân đội Đại Tần khá lâu nên cũng biết, ở trong quân không thể so với những nơi khác, phải dựa vào bản lãnh của chính mình mà nói chuyện, nếu không cho dù có là con Thái úy đi nữa người khác có thể cung cung kính kính trước mặt ngươi nhưng sau lưng lại không xem ngươi ra gì. Cho nên ta mới nói, tương lai người này tất sẽ thành người tài giỏi, so với Sở Danh Đường Sở Tranh văn võ càng song toàn, được chân truyền của Trấn Bắc Hầu Vương Liệt, nghe nói ngay cả đệ nhất mãnh tướng của Sở gia là Sở Lạc Thủy cũng không phải là đối thủ của hắn, hơn nữa đây đã là chuyện của ba năm trước.
Khấu đại nương nói:
- Điều đó đúng là không giả đâu, với võ công hiện tại của hắn, thiên hạ có thể đánh thắng hắn chỉ sợ không quá mười người.
Tô Xảo Đồng cũng không để ý lắm tới võ công của Sở Tranh, chẳng lẽ y có thể lấy một địch vạn sao? Từ trước tới nay chả có danh tướng nào với sức một mình mình có thể thay đổi cả chiến cuộc, nhưng nếu y tinh thông binh pháp giống như Vương Liệt thì quả đáng ghét, mặc dù hiện giờ chưa nhìn ra biểu hiện gì của y ở điểm này, nhưng Vương Liệt coi trọng đứa cháu ngoại này như thế, tất nhiên trong đó có đạo lý của nó.
Thành Phụng Chi thấy Khấu đại nương so sánh Sở Tranh như vậy hơi khoa trương. Lão ta có chút không tin nói:
- Không thể nào, hắn từng bị một người ở trong cung đánh cho gần chết.
Khấu đại nương đồng tử co rụt lại hỏi:
- Người nọ họ Diệp phải không?
Thành Phụng Chi gật đầu nói:
- Đúng vậy, người này rất được Hoàng Thượng coi trọng, thậm chí còn coi trọng hơn cả Quách Hoài. Theo lão phu đoán người mà Sở gia thật sự kiêng kỵ chính là người này. Nếu không, Sở gia muốn đoạt hoàng quyền xưng đế cũng không ai có thể ngăn cản, nhưng hình như Sở Danh Đường cũng không ý đó, dù sao đi nữa chuyện đó cũng phạm vào đại kỵ của người trong thiên hạ.
Tô Xảo Đồng nói:
- Nếu Sở Danh Đường thật sự muốn soán vị, hoàng thất Triệu quốc có thực lực để phản kích không?
Thành Phụng Chi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Khó lắm! Hoàng gia Triệu quốc có tổ huấn: ngoại trừ Hoàng Thượng ra, con cháu hoàng gia không được cầm quyền. Dòng họ của hoàng thất ở các nơi cũng không ít, nhưng không có một người nào có thực lực hết. Nếu như vậy, chuyện tranh đấu trong hoàng gia sẽ không xảy ra, nhưng quyền lực trong triều lại tập trung về tay tam đại thế gia. Trước kia bọn họ luôn kiềm chế lẫn nhau, nhưng hôm nay tam đại thế gia cùng một bè một lũ với nhau, trong quân đội hay quan trường các nơi đều là người của bọn họ. Hoàng thượng tuổi đã cao sức khỏe yếu kém, đại thần trong triều trung thành với ông ta chỉ có lão phu và Quách Hoài. Hắc, nếu không phải lão phu vì Đại Tần, nói không chừng thuận theo thời thế lão phu đã đầu nhập dưới trướng của Sở Danh Đường rồi.
Tô Xảo Đồng châm biếm nói:
- Hoàng Thượng như thế đúng là từ cổ chí kim ít thấy, khó trách mấy năm gần đây Triệu Vương ít hỏi đến chính sự. Còn Thái tử của Triệu quốc thì như thế nào? Nghe nói cũng là người không ra gì phải không?
Thành Phụng Chi nói:
- Thái tử Triệu Khánh mấy năm gần đây tiến bộ hơn rất nhiều, chín chắn điềm tĩnh hơn xưa. Theo lời đồn của người trong cung, có một ái phi đắc lực giúp đỡ y. Nữ tử này mặc dù xuất thân là con nhà bình dân, nhưng sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa thủ đoạn lại rất cao. Có nàng tương trợ, Thái Tử mới dần dần có thể chống lại được với muội muội của Sở Danh Đường là Sở Lâm ở trong cung.
Tô Xảo Đồng cảm thấy hứng thú vội hỏi:
- Vậy sao? Bên trong hậu cung Triệu quốc lại có nữ tử như vậy ư?Không biết nàng tên là gì?
Thành Phụng Chi đáp:
- Tên nàng ta là Võ Mị Nương.
- Võ Mị Nương?
Tô Xảo Đồng tay run lên, đánh rơi chén trà nhỏ xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.