Quyển 3 - Chương 1: Hàm Dương Tây Tần(1).
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Hàm Dương, nằm cách Tần Xuyên 8 trăm dặm sâu trong nội địa, nước chảy hướng nam, núi cao phía bắc, sơn thuỷ sáng lạng, từ xưa được gọi là Hàm Dương. Từ lúc Tần Hiếu Công dời đô đến Hàm Dương, rồi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất Trung Nguyên, “lục vương tất, tứ hải nhất” (6 vua không còn, tứ hải thống nhất), kiến lập nên đế quốc đầu tiên trong lịch sử tại Hàm Dương. Cổ thành này từng trải qua chiến hỏa, lại trải qua gió mưa trăm năm gột rửa, chỉ còn lại cung A Phòng đổ nát thê lương như muốn nói rằng nơi này cũng từng có một thời huy hoàng như thế.
Cách cung A Phòng không quá mười dặm là hoàng cung Tây Tần. Tây Tần lập đô ở đây đã trăm năm, các đời quân vương luôn nêu cao tinh thần tiết kiệm, không phung phí xa hoa, thậm chí một nơi như hoàng cung cũng xây dựng giản dị tự nhiên, cộng thêm tác phong nhanh nhẹn, Tây Tần luôn là một quốc gia cường mạnh nhất, chỉ là khoảng 10 năm gần đây mới từ từ bị Triệu quốc đuổi kịp.
Mấy cỗ xe ngựa dừng lại ở trước cửa một toà biệt viện cách hoàng cung không xa, thị vệ ở cửa nhanh chóng buớc tới vén rèm cửa cỗ xe lên, cung kính nói:
- Tiểu nhân cung nghiênh Tiết nguyên soái.
Từ trên xe bước xuống một người, chỉ thấy người nọ tuổi không quá 40, thân hình không cao nhưng khí võ hiên ngang, mặc dù trên người mặc trang phục bình thường nhưng cử chỉ hành động lại toát ra sát khí, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng vào y.
Người nọ cười, nói với thị vệ:
- Cám ơn ngươi.
Tên thị vệ cúi đầu nói:
- Có thể ra sức cho Tiết nguyên soái, đúng là phúc của tiểu nhân.
Người này chính là Binh mã đại nguyên soái Tiết Phương Trọng của Tây Tần. Ông ta từ 16 tuổi tòng quân, trong cuộc chiến với Hồ Man lập được kỳ công, 19 tuổi đã làm tướng quân chỉ huy mấy vạn binh mã. Năm Tần Linh Vương thứ 18, Triệu quốc tập trung hai đại doanh Bắc Cương và Tây Tuyến tổng cộng hai mươi lăm vạn đại quân tiến công Tần quốc, Tây Tần không kịp đề phòng, Tiết Phương Trọng thống lĩnh 3 vạn kỵ binh bôn tẩu 8 trăm dặm, kiên quyết vượt qua một con đường mòn nơi thâm sơn cùng cốc, đi vòng qua quân Triệu công thẳng đến kinh thành, suýt chút nữa đã công hạ kinh thành Triệu quốc. Chủ tuớng quân Triệu lúc đó là Trấn Bắc hầu Vương Liệt rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là lui binh. Một trận chiến này đã giúp Tiết Phương Trọng danh trấn thiên hạ, gần như trở thành đệ nhất danh tướng đuơng đại.
Tiết Phương Trọng cười cười vỗ vào vai thị vệ, xoay người đi về phía cung nội.
Thủ vệ trong cung cực kỳ nghiêm mật, ba bước một nhóm lính, năm bước một trạm gác. Bọn thị vệ sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, như đang gặp đại địch. Tiết Phương Trọng lắc đầu cười khổ, chuyện này cũng hết cách, Tần vương sau khi lập hậu không bao lâu bắt đầu chỉnh đốn triều cương, dùng thủ đoạn sấm sét diệt trừ mấy đại thế gia trong triều. Tiết Phương Trọng hồi tưởng lại năm đó còn cảm thấy sợ hãi, các đại thế gia này với Triệu quốc Sở Vương Phương tam gia cũng giống nhau, đều là đại tộc truyền thừa trăm năm, thế lực trong và ngoài triều đều không nhỏ. Nếu không phải năm vạn thiết binh của Tiết Phương Trọng đến lúc tối hậu kịp thời đến thành Hàm Dương, e là Tần vương cũng không toàn mạng. Khoảng thời gian đó thành Hàm Dương máu chảy thành sông, số đầu người treo ngoài thành dài đến gần muời dặm, sau nửa tháng mùi máu tanh vẫn còn vương trong thành. Cho dù như vậy, hậu nhân của các thế gia vẫn còn không ít, sau nửa năm thì có bốn năm nhóm người muốn hành thích hoàng thượng. Những thế gia đó gốc rễ vững chắc trong dân gian, rất khó cắt đứt, không còn cách nào khác là phải đầu tư công sức vào việc phòng bị.
Bọn thị vệ thấy Tiết Phuơng Trọng đi tới, đều lộ vẻ mặt tôn kính. Trên đường Tiết Phương Trọng đi, ngang qua người nào là người đó cúi người hành lễ, tuyệt không hề có ý miễn cưỡng.
Tiết Phương Trọng hướng về mọi người gật đầu tỏ ý, một tiểu thái giám vội vàng đi tới, thi lễ nói:
- Tiểu nhân Nhã Dịch An tham kiến Tiết nguyên soái.
Tiết Phương Trọng gật đầu nói:
- Tiểu An Tử, bản soái phụng lệnh Hoàng thượng đến diện kiến, phiền ngươi vào thông báo một tiếng.
Nhã Dịch An cười nói:
- Hoàng thượng đang rất bận, nhưng người có dặn dò qua, nếu Tiết nguyên soái đến thì trực tiếp tấn kiến, không cần thông báo.
Tiết Phương Trọng ngẩn ra, nói:
- Hoàng thượng ở bên trong đang làm gì?
Nhã Dịch An cười khổ nói:
- Cái này, Tiết nguyên soái đi vào là biết ngay.
Tiết Phương Trọng đối với biệt cung cũng có chút quen thuộc, rẽ qua hai ba lượt là đến nội viện. Hai tiểu thái giám trước cửa thấy ông ta tới liền cúi người hành lễ, hoàn toàn không lên tiếng, chỉ làm điệu bộ mời vào.
Tần vương Trịnh Huỳnh đang ngồi đối diện cửa, đánh cờ với một thanh y nữ tử, xem ra cũng sắp sửa thua cuộc, hai ngón tay phải kẹp lấy một quân cờ huơ huơ trong không trung, vẻ mặt rầu rĩ, tay trái thì không ngừng gãi đầu.
Tiết Phương Trọng cười thầm, ngày thuờng Tần vương trên đại điện uy nghiêm vô hạn, chúng đại thần đều câm như hến, chỉ có ở đây mới có thể nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ như thế này của y. Tiết Phuơng Trọng nhẹ nhàng đi ra phía trước, nhìn vào bàn cờ, chỉ thấy cờ trắng của Tần vương đông một ít tây một ít, đã bị cờ đen đánh cho thất điên bát đảo, sớm đã không còn chút hy vọng nào, đổi lại là mình thì đã nhận thua từ sớm rồi, không biết hoàng thượng còn đang giãy dụa cái gì nữa.
Thanh y nữ tử thấy Tiết Phương Trọng tới, đứng dậy cúi người nói:
- Nữ nhi bái kiến phụ thân.
Tần vương thoáng nhìn Tiết Phương Trọng, thở phào nhẹ nhõm, nói với nàng kia:
- Xảo Vân cô nương, Tiết nguyên soái đến rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi.
Nữ tử tên Xảo Vân này tuổi tác không lớn, ăn mặc rất tự nhiên, bộ y phục màu xanh đơn giản, tóc cũng không vấn cao như những nữ tử khác, chỉ là cột một cái đuôi ngựa bình thuờng, trên mặt cũng không tô son điểm phấn, ngũ quan thanh tú, đôi mắt rất có linh khí, hai hàng lông mi dài xếch lên, lại thêm máy phần anh khí hào hùng.
Nghe Tần vương nói thế, Xảo Vân không khỏi nhíu mày nói:
- Hoàng thượng, ván cờ này đã định kết cục từ 20 nuớc trước, nếu ngài cứ chơi cờ như vậy sau này chỉ e tiểu nữ tử không thể phụng bồi.
Tiết Phương Trọng nhịn không được nói:
- Xảo Vân, không được vô lễ với hoàng thượng.
Xảo Vân này là một cô nhi ở một thôn trang bị đạo tặc tiêu huỷ cách đây mười năm được ông ta nhận về nuôi, lúc đó nàng chưa đến 8 tuổi. Tiết Phương trọng thấy nàng còn nhỏ không có thân thích, trong lòng tội nghiệp nên đưa nàng về phủ. Không ngờ nữ tử này thông minh không ai bằng, khiến cho phu nhân của Tiết Phương Trọng yêu thích nên nhận nàng làm nghĩa nữ, đổi tên thành Tiết Xảo Vân. Lúc trước Tần vương thường đến Tiết phủ cùng bàn luận quốc gia đại sự với Tiết Phương Trọng, nhìn thấy Tiết Xảo Vân cũng rất thích thú, xem nàng như muội muội, thường đưa vào cung du ngoạn khắp nơi. Nhưng Tiết Phương Trọng lại có chút không thích nữ nhi này, ông ta luôn nghĩ nghĩa nữ của mình còn nhỏ tuổi mà tâm cơ lại rất thâm trầm, đặc biệt là chuyện Tiết Xảo Vân và hoàng thượng kết bạn, Tiết Phương Trọng luôn cảm thấy là do nàng cố ý. Nếu thật sự là vậy thì nữ tử này quả thật đáng sợ, nên biết lúc đó nàng chỉ mới mười một, mười hai tuổi thôi.
Nhưng mà Tiết Phương Trọng không nói chuyện này cho bất cứ ai biết, Tiết Xảo Vân từ từ lớn lên, tình cảm thích thú đơn thuần của Tần vương đối với nàng dần chuyển thành ái mộ, thậm chí còn vì nàng mà xây dựng nên hành cung này. Ảnh hưởng của nàng đối với Tần vương cũng càng lúc càng lớn, nhiều lần tham gia quân cơ đại sự của Tần quốc. Tiết Phương Trọng từng nhiều lần ngầm biểu thị với Tần vương, nhưng Tần vương không hề để mắt tới. Tiết Phương Trọng mặc dù chính trực, nhưng không hề hồ đồ, biết Tần vương đã mê mẩn nàng, không còn cách nào khác là phải im lặng nghe theo.
Tần vương cũng không hề để ý chuyện Tiết Xảo Vân vô lễ, nói:
- Chơi cờ với nàng thật là không có ý nghĩa, không biết gì là kỹ xảo hết, chỉ biết ào ạt chém giết, chẳng giống một cô nương chơi cờ gì cả.
Tiết Xảo Vân vừa thu thập quân cờ vừa nói:
- Đạo đánh cờ chỉ luận thắng bại, tiểu nữ tử chỉ vì cầu thắng, dĩ nhiên phải dùng thủ đoạn. Nếu Hoàng thượng thua rồi, có tìm lý do gì cũng vô ích thôi, ngược lại còn mất đi tôn nghiêm của vua một nước.
Tiết Phương Trọng không nhịn được nữa, nói:
- Xảo Vân, con quá hỗn xược rồi, sao có thể ăn nói với Hoàng thượng như vậy?
Tần vương suy nghĩ một chút, nhấc tay cản Tiết Phương Trọng, nói:
- Nàng nói cũng có lý, thua tức là thua, cãi chày cãi cối đúng là vô bổ.
Tiết Xảo Vân chỉ vào bàn cờ nói:
- Hoàng thượng, trên bàn cờ này, đối thủ của Hoàng thượng chỉ là tiểu nữ, nhưng nếu đây là thiên hạ, kẻ địch là Triệu quốc, mặc kệ đối phương đê tiện vô sỉ thế nào, chỉ cần thắng bại đã định, kẻ thua cuộc còn viện được lý do nào nữa?
Tần vương vỗ tay một cái nói:
- Không sai, ván cờ này tuy nhỏ, nhưng cũng có chỗ tuơng đồng với việc tranh hùng thiên hạ. Từ xưa chỉ dùng thắng bại luận anh hùng, trẫm thua một ván cờ có thể đánh lại, nếu chiến đấu với Triệu quốc thất bại thì làm gì còn cơ hội trở mình nữa.
Tiết Xảo Vân mỉm cười nói:
- Hoàng thượng thánh minh.
Thấy Tần vương rốt cuộc cũng hiểu được ý của mình, Tiết Xảo Vân cũng vui trong lòng. Vị hoàng đế này trong lòng nuôi đại nghiệp, là một anh hùng khí khái, nhưng lại có chút chính trực quá mức, chỉ nghĩ đến chuyện đường đường chính chính đánh bại đối thủ, đúng lúc Tiết Xảo Vân mượn được ván cờ này để khuyên can.
Tiết Phương Trọng liếc mắt nhìn Tiết Xảo Vân, nghĩa nữ này quả nhiên bất phàm, thảo nào có thể lấy được lòng tin của hoàng thượng, chỉ có điều để nữ tử tham dự chính sự dù sao cũng không phải là chuyện tốt.
Tần vương nói với Tiết Phương Trọng:
- Tiết khanh mời ngồi. Trẫm triệu khanh tới là vì chuyện của Triệu quốc, trước tiên muốn nghe khanh nói xem thế nào.
Tiết Phương Trọng nói:
- Theo mật thám hồi báo, Triệu quốc đang âm thầm điều động binh mã từ hai đại doanh Bắc Cương và Nam Tuyến tụ tập về Tây Tuyến đại doanh, hành động này chỉ có khả năng là tiến công Đại Tần ta. Mấy năm nay cục diện chính trị Triệu quốc ổn định, Sở Danh Đường dẫn đầu tam đại thế gia giữ vững triều chính. Triệu vương chỉ là một con rối, tuổi tác đã cao, e là sống chẳng còn bao lâu nữa. Còn Hồ Nam ở tái ngoại mười năm trước bị Quách Hoài đánh bại đến nay vẫn chưa gượng gậy nổi, hôm nay lại rơi vào nội loạn. Nam Tề càng yếu ớt không đáng kể. Có thể nói Triệu quốc hiện tại nội không lo, ngoại không loạn, ba đại doanh có thể triệu tập trên 30 vạn binh mã tấn công Đại Tần ta. Hoàng thượng, Đại Tần phải sớm có phòng bị mới được.
Tần vương hỏi:
- Đại Tần ta có thể triệu tập bao nhiêu binh mã?
Tiết Phương Trọng nói:
- Hồ Man không đáng lo, đại quân Bắc Cương của chúng ta đều có thể dùng được, như vậy tính ra cũng triệu tập được khoảng 25 vạn binh mã.
Tiết Xảo Vân đột nhiên nói:
- Nghĩa phụ, hài nhi có chuyện này không biết có nên nói hay không?
Tiết Phương Trọng nói thầm, ban đầu nhận ngươi làm nghĩa nữ là do đám phụ nữ trong nhà nhận, ta còn chưa đồng ý qua, ngoài miệng thì nói:
- Xảo Vân, có gì thì cứ nói.
Tiết Xảo Vân nói:
- Chuyện Triệu quốc điều động đại binh từ đâu mà nghĩa phụ biết được, đã có xác nhận hay chưa?
Tiết Phương Trọng biến sắc, lạnh lùng nói:
- Nguơi nói vậy là ý gì, không lẽ bản soái là loại người nói dối lừa gạt người khác sao?
Tiết Xảo Vân khẽ cười nói:
- Nghĩa phụ hiểu lầm hài nhi rồi. Nghĩa phụ ở Đại Tần này đức cao vọng trọng, hài nhi từ trước đến nay muôn phần kính trọng. Bất quá theo hài nhi biết, các quan đạo của Đại Triệu hoàn toàn bình thường, cũng không có dấu hiệu điều động quân đội. Đại quân Triệu quốc muốn tấn công chắc cũng không thể đi theo đường mòn nhỏ hẹp được. Do đó hài nhi có chút nghi ngờ, muốn cùng nghĩa phụ tham khảo một chút.
Tần vương cười nói:
- Tiết khanh không cần quá lo, trẫm để Xảo Vân cô nương thay trẫm quản lý Thiên Cơ các, những chuyện này đều là do Thiên Cơ các hôm qua trình báo.
Tiết Phương Trọng trong lòng hoảng sợ, Thiên Cơ các là một tổ chức bí mật mà Hoàng thượng lập ra, chuyên môn thu thập tin tình báo của Tần quốc và ba nuớc còn lại, vốn không để cho người ngoài tham dự. Tiết Xảo Vân đến cả chuyện này cũng chen vào được, xem ra sự tin tưởng của Hoàng thuợng đối với nàng đã vượt quá tưởng tượng rồi. Ông ta không khỏi lo lắng, sau này nếu nàng vào cung, với tính tình này tuyệt đối không cam tâm đứng dưới người khác, Hoàng thượng lại tin tưởng nàng như vậy, địa vị của đương kim hoàng hậu khó mà thoản mãn nàng ta. Nếu như vậy thì cái họa Lữ thị đời Hán e rằng lại tái diễn ở Tây Tần rồi.
Tiết Xảo Vân nói:
- Nghĩa phụ, chuyện Triệu quốc điều động Bắc Cương và Nam Tuyến đại doanh e là tin từ kinh thành truyền đến thôi. Thái uý Triệu quốc Sở Danh Đường đã thông qua Bộ binh ra không ít mệnh lệnh, nhưng tiểu nữ tử đoán những mệnh lệnh này căn bản là chưa phát tới các đại doanh, mà chỉ làm cho người ngoài xem thôi. Chính xác mà nói, là làm cho những mật thám của Đại Tần ta ở kinh thành xem.
Suy luận này của Tiết Xảo Vân đến Tần vương cũng không ngờ, vừa nghe xong Tần vương vội hỏi:
- Xảo Vân, việc này làm sao nàng biết?
Tiết Xảo Vân cười khổ nói:
- Hoàng thượng, ngài không thấy tin tình báo lần này của Thiên Cơ các thiếu rất nhiều hay sao? Mà đại quân Triệu quốc vẫn bất động, so sánh hai chuyện này, tiểu nữ tử đoán là những mệnh lệnh đó đều do Sở Danh Đường bịa ra, dùng để đối phó với mật thám Đại Tần chúng ta. Bây giờ nghĩ lại, e là mật thám Đại Tần đã tổn thất không ít rồi, sáng nay tiểu nữ tử đã hạ lệnh, mật thám Thiên Cơ các tại Triệu quốc tạm thời ngừng hoạt động. Nghĩa phụ, mật thám trong quân đội Triệu quốc cũng mất không ít phải không?
Tần vương thấy Tiết Phương Trọng trầm mặc không nói, biết lời của Tiết Xảo Vân không sai, y không muốn để Tiết Phương Trọng mất mặt vội nói:
- Tiết khanh, cho dù Triệu quốc điều động binh mã là giả, nhưng hành động này của Sở Danh Đường cũng không phải không có mục đích, đến cuối cùng vẫn là muốn tấn công Đại Tần ta. Truyền ý chỉ của trẫm, các lộ đại quân bước vào trạng thái lâm chiến, quan binh đều không được về nhà thăm người thân, nghe lệnh điều động của Bộ binh bất cứ lúc nào.
Tiết Phương Trọng buồn bực nói:
- Thần lĩnh chỉ.
Tần vương nhìn một luợt hai cận thần thân tín, đột nhiên thở dài:
- Tuy địa vị của trẫm mới vững, nhưng cũng không coi Triệu quốc ra gì. Triệu quốc tuy giàu có nhưng Triệu vương không quyết đoán, trong triều thế gia tranh giành, quân thần đấu tranh nhau không ngớt. Trẫm nghĩ là sau khi chỉnh đốn nội bộ Đại Tần ta ổn thoả, sẽ khởi binh nhất thống thiên hạ. Bốn năm trước trẫm phái người liên minh với Nam Tề tấn công Triệu, không ngờ trước thì bị Phương Lệnh Minh cản trở, sau lại đến Sở Danh Đường để lộ thực lực, tiêu diệt toàn bộ gần 10 vạn đại quân Nam Tề, lại lệnh cho Thuỷ sư chỉ huy Tây tiến, ép cho Đại Tần ta không thể không lui binh. Hôm nay tam đại thế gia Triệu quốc bắt tay nhau, Sở Danh Đường vững vàng nắm giữ triều chính, còn Phương Lệnh Tín thân là Thừa tướng lại cam nguyện cúi đầu trước y, Sở Danh Đường này đúng là rất kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.