Quyển 3 - Chương 1: Hàm Dương Tây Tần(2).
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Tiết Phương Trọng cũng lắc đầu nói:
- Từ trước tới nay Triệu vương giống như thùng rỗng kêu to, nhưng bây giờ Triệu quốc trên dưới một lòng, quân lệnh ban ra ai nấy đều tuân thủ, chỉ một điểm này thôi thì Đại Tần ta quả thật không bằng.
Tần vương hiểu rõ ý của y, mấy đại thế gia Tần quốc đều bị tru diệt, mà những tướng lĩnh từng chịu ân của các đại thế gia cũng không ít, mặc dù dưới oai nghiêm của Tần vương và Tiết Phương Trọng không dám làm loạn, nhưng bọn họ đều vẫn còn dính líu đến hậu nhân của các đại thế gia. Chỉ vì bọn họ tay nắm binh quyền, không có chứng cứ xác thực Tần vương cũng không thể tuỳ tiện hạ thủ.
Tiết Xảo Vân đột nhiên nói:
- Tiểu nữ tử có một yêu cầu quá đáng, xin hoàng thượng ân chuẩn.
Tần vương cười nói:
- Xảo Vân cô nương cứ nói.
Tiết Xảo Vân nói:
- Tiểu nữ tử muốn tự mình đi đến kinh thành Triệu quốc một chuyến.
Tần Vương vừa nghe Tiết Xảo Vân muốn đi Triệu quốc, không khỏi cả kinh, lập tức nói:
- Việc này tuyệt đối không thể.
Tiết Phương Trọng trong lòng rúng động, nữ nhi này ở lại Đại Tần sớm muộn cũng là một cái hoạ, hiếm khi nàng ta chịu rời đi, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, vì vậy ho khan một tiếng nói:
- Xảo Vân, vì sao con muốn đến Triệu quốc?
Tiết Xảo Vân nói:
- Hoàng thượng, nghĩa phụ, hiểu biết của Xảo Vân với Triệu quốc chỉ nằm trong sách vở, mà mật báo của Thiên Cơ các đưa tới thường có mâu thuẫn với nhau, thật khiến người ta khó mà phán đoán. Binh pháp nói: biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Triệu quốc ngày nay cường thịnh, Đại Tần ta lỡ sơ ý một chút là có thể thua không gỡ lại được. Vì vậy tiểu nữ tử muốn đến đó, để có thể tìm hiểu Triệu quốc kỹ càng hơn.
Tần vương huơ tay lên nói:
- Không cần nói nữa, trẫm quyết không đồng ý.
Tiết Xảo Vân không chút nhượng bộ, nói:
- Xảo Vân cũng là con dân Đại Tần, ra sức giúp nước thì có gì không thích hợp? Tại sao đại vương lại ngăn cản tiểu nữ?
Tần vương sửng sốt, đột nhiên thở dài:
- Xảo Vân, lẽ nào nàng không rõ tâm ý của trẫm sao?
Tiết Xảo Vân không ngờ Tần vương lại nói câu này trước mặt Tiết Phương Trọng, không khỏi đỏ mặt lên, quay đầu qua hướng khác.
Tiết Phương Trọng thầm kêu không ổn, giả vờ không nghe thấy nói:
- Hoàng thượng, Xảo Vân cũng chỉ có lòng trung quân báo quốc, hơn nữa nói cũng rất có lý, tin tình báo của mật thám trong quân tại Triệu quốc cũng chỉ là bề ngoài thôi. Xảo Vân tâm tư tỉ mỉ, nó trấn thủ ở Triệu quốc sẽ có lợi rất nhiều cho Đại Tần ta.
Tiết Xảo Vân âm thầm cười nhạt, nàng hiểu rõ người nghĩa phụ trên danh nghĩa ngày của mình, Tiết Phương Trọng luôn luôn đề phòng nàng, trong lời vừa rồi càng có ý muốn nàng đến Triệu quốc ở một thời gian dài. Nhưng nàng cũng thật sự muốn đến Triệu quốc, nguyên nhân không gì khác ngoài chuyện nàng hiếu kỳ với Sở Danh Đường. Một người chỉ là con cháu một nhánh nhỏ của một thế gia đã xuống dốc lại có thể trở thành người nắm quyền ở Triệu quốc, đúng là việc hiếm có ở thời đại này. Người này văn võ song toàn, không chỉ am hiểu chính trị, một trận đánh với Nam Tề đã hiển lộ hết tài hoa của y khiến Tiết Xảo Vân mở rộng tầm mắt. Để hiểu rõ chiến dịch lần này, Tiết Xảo Vân đã nghiên cứu tỉ mỉ tin tình báo từ các nơi đưa đến, phát hiện Sở Danh Đường mưu kế sâu xa, vì trận chiến này đã chuẩn bị hết năm năm, mà Tề quốc hoàn toàn không hay biết gì. Có thể nói cuộc chiến Triệu – Tề chưa bắt đầu đã biết được kết cục rồi. Tiết Xảo Vân cho rằng nếu không thể có một sự hiểu biết tương đối triệt để đối với Sở Danh Đường thì Đại Tần tuyệt không có cơ hội thắng người này.
Tần vương nhìn Tiết Phương Trọng một lát rồi nói:
- Tiết khanh, lẽ nào khanh đã quên chuyện Lý Vạn Sơn của Ma Môn cách đây ba năm sao? Xảo Vân vì chuyện này đã lập kế hoạch rất lâu, đến cả đường lui cũng chuẩn bị rất ổn thoả, nhưng bọn họ giết Lương Thượng Duẫn không quá một ngày liền rơi vào vòng vây của Sở Danh Đường, chỉ có một mình Hách Liên Tuyết còn sống, có thể thấy được kinh thành Triệu quốc phòng thủ nghiêm ngặt. Huống hồ lần này đi xa ngàn dặm, Xảo Vân chỉ là một nữ tử, trên đường đi nếu có gì sơ xuất thì phải làm sao?
Tiết Xảo Vân khẽ cười nói:
- Hoàng thượng nói vậy là không đúng rồi, nếu đám người Lý Vạn Sơn không ám sát đại thần Triệu quốc, thì Sở Danh Đường cũng không nhất định có thể phát hiện. Lần này Xảo Vân lên kinh thành chẳng qua chỉ để thăm dò chút tin tức, tự biết đề phòng, chắc cũng không làm người khác chú ý. Huống hồ Xảo Vân cũng không phải nữ nhi yếu đuối, mấy năm gần đây đã theo Khấu đại nương học được ít công phu phòng thân, năm ba đại hán bình thường có thể ứng phó được. Hoàng thượng nếu lo lắng có thể cho Khấu đại nuơng đi theo Xảo Vân.
Khấu đại nương mà Xảo Vân nói, Tần vuơng cũng quen biết, Khấu gia vẫn luôn là người ủng hộ tuyệt đối Đại Tần Trịnh gia, nếu không có sự giúp đỡ to lớn của Khấu gia, Tần vương tự biết mình không có khả năng chống đỡ với quyền thần trong triều. Mà Khấu đại nương này chính là đại tỷ của đại đương gia Khấu Hải Thiên, võ công không hề dưới Khấu Hải Thiên. Nếu không phải Khấu gia không có tiền lệ cho nữ nhân chấp chưởng gia môn, chắc nếu so năng lực thì chức vị gia chủ Khấu gia không đến lượt Khấu Hải Thiên ngồi.
Tần vương thoáng yên tâm một chút, nhưng vẫn cố gắng khuyên Tiết Xảo Vân:
- Khấu đại nương thì dĩ nhiên trẫm tin, nhưng Sở Danh Đường đó cũng không phải loại người hiền lành, năm đó Lý Vạn Sơn và Hách Liên Tuyết liên thủ lại cũng không dưới Khấu đại nuơng, hơn nữa còn rất nhiều đệ tử Ma Môn, nhưng toàn quân vẫn bị diệt. Xảo Vân, trẫm thấy chuyện này quá nguy hiểm, nàng nên từ bỏ suy nghĩ này đi.
Tiết Xảo Vân nói:
- Xảo Vân tâm ý đã quyết, đại vương không cần khuyên nữa. Xu thế thiên hạ hợp lâu rồi sẽ có tan, tan lâu rồi sẽ có hợp. Đất Trung Nguyên bị chia làm bốn đã kéo dài liên tục mấy trăm năm, đại vương hùng tài đại lược, so với Thuỷ Hoàng đại đế cũng không kém bao nhiêu, đủ để trở thành một minh quân nhất thống thiên hạ. Xảo Vân chịu ơn tri ngộ của đại vương, luôn thấy không có gì báo đáp, xin đại vương an tâm cho Xảo Vân đi chuyến này.
Tần vương cười nói:
- Xảo Vân, nếu nàng thật muốn báo đáp trẫm, trẫm mong muốn nàng dùng cách khác.
Tiết Xảo Vân cứng người, vội vàng ngăn câu nói này lại:
- Nói tới chuyện Lý Vạn Sơn, Xảo Vân thật có chút không hiểu. Năm đó Hách Liên Tuyết trở lại Hàm Dương, theo cách nói của y nhất định là có chuyện còn giấu diếm. Xảo Vân tự cho rằng kế hoạch của mình chu toàn, đám người Lý Vạn Sơn chỉ cần cẩn thận một chút, Sở Danh Đường dù có bản lĩnh tới trời, muốn tra tìm đến phủ Đường Cam Giang cũng phải mất năm ba ngày, sao lại cho người đến bao vây nhanh như vậy? Hơn nữa theo mật báo, Sở Danh Đường sớm đã có chuẩn bị, triệu tập rất nhiều cao thủ, bằng không chỉ dựa vào những binh sĩ tầm thường thì làm sao chỉ một mình Hách Liên Tuyết thoát ra? Trên người y lại chỉ bị thương qua loa, chẳng lẽ không kỳ quặc lắm sao?
Tần vương thở dài nói:
- Không lẽ trẫm không nghĩ ra chuyện khác thường trong đó sao? Nhưng Ma Môn chớp mắt đã tổn thất nhiều cao thủ như vậy, sớm đã rất đau lòng phẫn nộ, chỉ có thể trấn an mà thôi. Tuy Hách Liên Tuyết có điểm đáng nghi, nhưng môn hạ đệ tử của hắn bị chết ở Triệu quốc không còn một người, hôm nay Huyết Đao tông chỉ còn lại hắn lẻ loi một mình, nếu nói hắn cấu kết với Triệu quốc thì cái giá phải trả thật quá đắt. Xảo Vân, tạm thời nàng đừng nên truy cứu nữa.
Tiết Xảo Vân vẫn cảm thấy không đúng. Những người trong Ma Môn đa phần đều bất đắc dĩ mới góp sức cho Tần vương, lòng trung thành không so được với hoà thượng ở Linh Sơn cổ tự, càng không thể so với Khấu gia đời đời bảo vệ Đại Tần. Tuy là có thể dùng được trong một lúc, nhưng nếu có kẻ thù bên ngoài dụ dỗ, rất khó nói bọn họ có đâm ngược lại mình một thương hay không. Tiết Xảo Vân vốn muốn khuyên Tần vương diệt trừ Ma Môn, chỉ để lại người hữu dụng, nhưng Tần vương đã nói như vậy, nàng không thể làm gì khác hơn, nói:
- Xảo Vân tuân lệnh.
Tần vương trầm mặc một lúc lâu, y đã chứng kiến Tiết Xảo Vân trưởng thành, biết rõ nữ tử này tính tình rất cứng rắng, một khi đã hạ quyết tâm là rất khó thay đổi, cách duy nhất là làm sao bảo vệ an toàn cho nàng. Tần vương bất đắc dĩ nói:
- Xảo Vân, tâm ý nàng đã quyết, trẫm cũng sẽ không miễn cưỡng, nàng tính dùng thân phận gì vào kinh thành Triệu quốc?
Nữ tử này xưa nay làm việc đều tính toán xong xuôi mới hành động, nếu nàng quyết định đi Triệu quốc, về mặt chi tiết chắc là đã có dự định ổn thoả.
Tiết Xảo Vân thấy ý Tần vương đã đồng ý, trong lòng vui mừng, mỉm cười nói:
- Xảo Vân đã nghĩ rồi, chuẩn bị dùng thân phận cháu gái bên ngoại nhà Hàn Chi Phong phu nhân tiến kinh.
Tiết Phương Trọng lập tức phản đối nói:
- Không thể, Hàn Chi Phong là người kiệt xuất nhất mà Đại Tần ta phái đến Triệu quốc, địa vị đến nay đã thành Triệu quốc trọng thần, loại thân phận này không thể tuỳ tiện đụng đến.
Tiết Xảo Vân nói với Tiết Phương Trọng:
- Nghĩa phụ, lần này Xảo Vân cũng đã suy tính rất kỹ rồi. Địa vị Hàn Chi Phong ở Triệu quốc cao hơn lúc còn ở Đại Tần nhiều, vinh hoa phú quý đã hưởng hết, sợ rằng tâm đã sinh ý khác. Năm đó trước khi đám người Lý Vạn Sơn đến kinh thành, Xảo Vân từng sai người thông báo Hàn Chi Phong, nhờ hắn hiệp trợ đám người Lý Vạn Sơn hành sự, nhưng hắn tìm mọi cách từ chối, viện cớ Triệu vương ra lệnh cho hắn đi các nơi tuần tra, cứ thế rời khỏi kinh thành, người như hắn nếu không kiềm kẹp một chút e rằng đến lúc đó hối hận cũng đã muộn.
Tần vương trong lòng lại lo lắng, nói:
- Xảo Vân, tên Hàn Chi Phong nếu thật là vậy, nàng đến phủ của hắn không phải càng nguy hiểm sao?
Tiết Xảo Vân nói:
- Không ngại, tâm tư người này Xảo Vân cùng đoán được, hắn chỉ không muốn ra sức cho Đại Tần nữa, nhưng cũng không thể đầu nhập Triệu quốc. Chính vì hắn đã trở thành trọng thần Triệu quốc, cho dù hắn có thừa nhận chuyện này với Triệu vương, thì những phần thưởng hắn nhận được cũng chẳng đáng kể gì so với địa vị bây giờ của mình. Kẻ này cũng khá thông minh, sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như vậy. Xảo Vân đến phủ của hắn, chỉ cần không ép hắn đến mức không còn đường lui, hắn dĩ nhiên sẽ hiếu khách chăm sóc, không để lộ nửa điểm tin tức.
Tần vương gật đầu nói:
- Vậy được rồi, chuyện này cứ làm theo ý nàng.
Tiết Xảo Vân đứng dậy cúi lạy nói:
- Đa tạ hoàng thượng.
Tần vương cười nói:
- Tạ ơn trẫm làm chi? Nàng làm việc vì Đại Tần, thật ra trẫm phải tạ ơn nàng mới phải.
Tiết Xảo Vân khẽ cười nói:
- Xảo Vân không dám.
Tần vương trầm tư nói:
- Triệu quốc xa xôi ngàn dặm, mặc dù mỗi ngày đều có tin mật báo truyền đến, nhưng cũng như nàng nói, trẫm cũng chỉ hiểu biết đại khái về bọn họ thôi. Nhất là Sở Danh Đường, lúc kẻ này còn ở Nam Tuyến đại doanh, vì hắn chỉ là một quan địa phương nên Thiên Cơ các không coi trọng hắn, thật là đáng chết. Hôn nay hắn ở Triệu quốc một tay che cả bầu trời, Triệu vương trở thành bù nhìn, nhưng trẫm không tin hoàng thất Triệu quốc lại cam tâm như vậy. Mặc dù Triệu vương tuổi cao sức yếu, nhưng con hắn Triệu Khánh trẻ trung sung mãn, lại cực kỳ bất mãn Sở gia. Xảo Vân, nàng là một trong những người trẫm tin tưởng nhất, lần này nếu nàng quyết ý đi Triệu quốc, trẫm mang tất cả những người của Đại Tần ở kinh thành giao cho nàng, nàng có toàn quyền xử trí, ly gián quân thần Triệu quốc. Khi cần thiết có thể phái Bí Đường cao thủ đến giúp sức cho môn hạ của Triệu Khánh, toàn lực phò trợ hắn đánh nhau với Sở Danh Đường. Việc này bất kể thành bại đều có thể tạo ra sóng gió tại Triệu quốc, đối với Đại Tần ta chỉ có trăm lợi mà không có một hại.
Tần vương đột nhiên lại cười nói:
- Nhưng mà Xảo Vân nàng chỉ được đứng sau rèm chỉ đạo thôi, nghe nói tên Triệu Khánh đó rất háo sắc, trẫm không muốn nàng tự mình mạo hiểm.
Tiết Xảo Vân thấy Tần vương quyết đoán như vậy, không bị tình cảm nam nữ làm rối trí, không buồn mà lại lấy làm vui, khom người nói:
- Tiểu nữ tử tuân lệnh.
Tần vương đỡ nàng dậy, nói:
- Nhưng mà, Xảo Vân nàng phải hứa với trẫm một chuyện.
Tiết Xảo Vân nghiêm mặt nói:
- Xin mời hoàng thượng nói, tiểu nữ tử nhất định nghe theo.
-bĐược, đây là nàng nói đó.
Tần vương ha hả cười to:
- Lần này từ Triệu quốc trở về, trẫm nhất định sẽ cưới nàng vào cung, không được từ chối nữa.
Tiết Xảo Vân ngẩn ra, trong lúc nhất thời chẳng biết trả lời thế nào.
Tần vương có chút không hài lòng, nói:
- Thế nào, lẽ nào trẫm lại không xứng với nàng sao?
Tiết Xảo Vân cuống quít nói:
- Hoàng thượng, tiểu nữ tử tuyệt đối không có ý này, chỉ là...
Tần vương hơi giận nói:
- Không cần phải nói nữa, lý do của nàng trẫm đã nghe đủ rồi, cái gì thân thế đáng thương, còn nói bản thân mình là người xui xẻo, hoàng quyền của trẫm là nhận từ trời, có trẫm bảo vệ nàng, nàng còn lo lắng gì nữa?
Vẻ mặt Tiết Xảo Vân lộ vẻ kỳ lạ, một lúc sau kiên quyết nói:
- Nếu lần này Xảo Vân có thể từ Triệu quốc trở về bình an, sẽ thuận theo ý của Hoàng thượng.
Tiết Phương Trọng ở một bên âm thầm kêu khổ, nhưng lại không biết dùng lý do gì khuyên can.
Tần vương vui mừng nói:
- Xảo Vân, nàng định khi nào lên đường?
Tiết Xảo Vân nói:
- Nếu Khấu đại nương chấp thuận việc này, Xảo Vân chuẩn bị năm ngày sau lên đường.
Tần vương gật đầu nói:
- Tốt lắm, bên phía Khấu gia để trẫm nói thay nàng, mấy ngày này nàng cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, dù sao ngàn dặm xa xôi, trên đường cũng nên cẩn thận.
Tần vương lại căn dặn thêm vài câu rồi cùng Tiết Phương Trọng rời khỏi biệt viện.
Tiết Phương Trọng có chút không yên lòng, cho tới nay y đều cho rằng Tiết Xảo Vân tiếp cận Hoàng thượng là vì lấy lòng Hoàng thượng, phải biết rằng với xuất thân của nàng muốn vào cung là chuyện cực kỳ khó khăn. Nhưng hôm nay thấy Hoàng thượng rõ ràng đã sớm có ý này, ngược lại Tiết Xảo Vân không hề tình nguyện, nếu nói nàng lạt mềm buộc chặt cũng không đúng, Hoàng thượng tình sâu nghĩa nặng với nàng, làm như thế chỉ khiến hắn càng không vui mà thôi.
Tần vương không hề chú ý tới vị danh tướng Đại Tần đang đau đầu mệt óc bên cạnh mình, y cũng đang khổ não vì chuyện này. Trước đây Tiết Xảo Vân đã từ chối y nhiều lần, y thật không rõ nữ tử này đang nghĩ gì, lẽ nào trên đời còn có nam tử nào thích hợp với nàng hơn mình sao? Y hiểu rõ Tiết Xảo Vân, nữ tử này tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn cao minh, hơn nữa rất có dã tâm. Đối với điểm này Tần vương cũng không lo lắng, bản thân mình đang lúc tráng niêng, hơn nữa lại muốn nhất thống thiên hạ, có một nữ tử như vậy ở bên cạnh sẽ giúp đỡ được không ít việc. Theo lý mà nói thì mình chính là sự lựa chọn tốt nhất của nàng, vậy thì nàng còn do dự chuyện gì nữa?
Tần vương nhíu nhíu mày, đột nhiên than thở:
- Tiết khanh, nghĩa nữ này của khanh thật là khó đối phó.
Tiết Phương Trọng cả kinh, nhất thời không biết nên khóc hay cười, không nghĩ tới hoàng thượng cũng có ngày vì một nữ tử mà phiền muộn. Mặc dù ông ta lớn hơn Tần vương mười mấy tuổi, nhưng hai người có mối quan hệ rất tốt, lúc không có người khác cũng thường cười nói thoải mái. Thấy Tần vương như vậy, không nhịn được cười nói:
- Hoàng thượng đã có lòng, cứ việc ép cưới nàng là được, không cần lo lắng cho mặt mũi của thần.
Tần vương lắc đầu nói:
- Một cô gái như vậy làm sao có thể dùng thủ đoạn ép buộc được, trẫm nhất định phải để nàng cam tâm tình nguyện, thể hiện bản lĩnh của trẫm.
Tiết Phương Trọng trong lòng không cho là đúng, bất quá y cũng không muốn bàn lại việc này, nhân tiện nói:
- Hoàng thượng, lần này Xảo Vân đến Triệu quốc, các mật thám của Bộ binh của thần có cần hỗ trợ không?
Tần vương suy nghĩ một chút, nói:
- Không cần, tuy trẫm tin vào khả năng của Xảo Vân, nhưng Đại Tần chưa đến lúc được ăn cả ngã về không, người trong Bộ binh chưa cần tham gia việc này, cứ ở một bên quan sát thôi. Vạn nhất chuyến này Xảo Vân thất bại, các ngươi phụ trách đưa nàng về là được rồi.
Tần vương ngước nhìn bầu trời, than thở:
- Nghĩ kỹ lại, thật ra trẫm cũng rất kỳ vọng vào chuyến đi này của Xảo Vân. Đại Tần ta trải qua nội loại mấy năm trước, thực lực của Triệu quốc trên chúng ta. Danh tướng Vương Liệt trong triều tuy chưa già nhưng đã yếu, Quách Hoài đang lúc sung mãn, thống lĩnh tam đại doanh đều không phải những kẻ không có năng lực. Cho dù quân đội Đại Tần ta chủ động xuất kích cũng không có cơ hội thắng. Chỉ đành âm thầm xuất thủ để xem có làm nên được gì hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.