Quyển 2 - Chương 17: Hậu thế danh nhân (1).
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Sở Tranh mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau mới từ từ tỉnh dậy. Đầu tiên đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt quen thuộc của Ngô An Nhiên, Sở Tranh giương mắt nhìn nét mặt già nua đầy vẻ mệt mỏi của sư phụ, trong lòng cảm động nóng lên, nhẹ giọng kêu:
- Sư phụ.
Ngô An Nhiên lộ ra vẻ kinh hỉ:
- Tranh nhi, ngươi đã tỉnh.
Sở Tranh dạ một tiếng, ngọ ngoạy định đứng lên, Ngô An Nhiên vội vàng đè hắn xuống nói:
- Ngươi đừng vội, trước tiên vận công kiểm tra thương thế của ngươi một chút xem sao.
Sở Tranh vận long tượng phục ma công lưu chuyển một vòng trong cơ thể, thấy trong ngực vẫn còn âm ỷ đau, nhưng những chỗ khác thì vận chuyển như thường, liền nói với Ngô An Nhiên, Ngô An Nhiên có chút không tin, bắt mạch cho Sở Tranh, rồi không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ nói:
- Tiểu tử ngươi quả nhiên là một quái thai, nếu không phải ngươi trời sinh nhâm đốc nhị mạch tương thông, chịu đòn nghiêm trọng như thế ắt phải mất nửa cái mạng, trong khi đó kinh mạch của ngươi chỉ bị tổn hại sơ, xem ra ngươi chỉ cần nghỉ ngơi một tháng là có khả năng hoàn toàn bình phục như thường.
Sở Tranh nói:
- Đồ nhi bị thương, sư phụ quan tâm không ít, đồ nhi đa tạ sư phụ.
Ngô An Nhiên nói:
- Không riêng gì ta, ba đại nghệ nhân của Ưng Đường tối hôm qua cũng suốt đêm chữa thương cho ngươi, ngươi nên cảm tạ bọn họ, về phần ta, ngươi cũng không cần phải làm bộ làm tịch.
Sở Tranh cười nói:
- Sư phụ, đồ nhi có thể nói là vận khí của mình tốt sánh ngang sư phụ, lần này có thể so chiêu với thiên đạo cao thủ.
Ngô An Nhiên khinh bỉ nói:
- Truyền nhân của thiên đạo cao thủ nhất định là đạt được thiên đạo sao? Sau này chờ thương thế của ngươi hoàn toàn khỏi hẳn, ta mang ngươi vào cung tìm hắn thay ngươi trút giận.
Sở Tranh nói:
- Sư phụ, người nọ có đạt thiên đạo hay không rất khó nói, nhưng võ công của hắn đích xác là cao hơn sư phụ.
Ngô An Nhiên im lặng, mới vừa rồi ông chỉ muốn an ủi Sở Tranh nên nói vậy, trong một chiêu đánh hắn bị thương thành như vậy, bản thân ông tuyệt đối làm không được.
Chợt nghe cửa phòng vang lên một tiếng nhỏ, Liễu Khinh Như bưng một chén thuốc đi vào, thấy Sở Tranh mỉm cười nhìn mình, tay run lên suýt chút nữa đánh đổ chén thuốc, vui vẻ nói:
- Công tử đã tỉnh.
Ngô An Nhiên cười nói:
- Khinh Như cũng cả đêm chưa ngủ. Tranh nhi, ngươi sau này cần phải đối đãi với nàng cho tốt.
Sở Tranh cười nói:
- Đương nhiên rồi sư phụ.
Sở Tranh nảy ra một ý, Liễu Khinh Như xuất thân nô tỳ, tại Sở gia không nơi dựa dẫm, vì vậy nói với Ngô An Nhiên:
- Sư phụ nếu quan tâm Khinh Như như thế, không bằng Khinh Như nhận người làm nghĩa phụ, người không ngại tiểu sư đệ và tiểu sư muội có một đại tỷ tỷ chứ?
Ngô An Nhiên ngẩn ra, sau đó liền đoán ngay được tâm tư của Sở Tranh, thầm khen đồ đệ suy nghĩ cẩn thận, nói:
- Ta cũng có ý này, chỉ không biết Khinh Như có bằng lòng hay không?
Liễu Khinh Như cảm kích liếc mắt nhìn Sở Tranh, đi tới trước mặt Ngô An Nhiên quỳ gối nói:
- Ngô tiên sinh vui lòng nhận tiểu nữ làm con nuôi, thực là phúc phận của tiểu nữ.
Sở Tranh cười nói:
- Vậy là tốt rồi, nhưng việc này không thể làm qua loa được, chờ thương thế của đồ nhi giảm bớt, đồ nhi thỉnh cha mẹ đến chủ trì việc nhận thân này.
Ngô An Nhiên biết Sở Tranh muốn tạo thanh thế lớn cho Liễu Khinh Như, cười nói:
- Cái này tùy ngươi đi.
Liễu Khinh Như thấy Sở Tranh suy nghĩ chu đáo vẹn toàn cho mình, trong lòng thực vui vẻ, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, rút trong tay áo ra một thư quyển nói:
- Đây là do Âu Dương Chi Mẫn mang từ Vạn Hoa Lâu về, nói là phải giao cho... nghĩa phụ.
Ngô An Nhiên cầm lấy nhìn sơ qua, Sở Tranh ở một bên hỏi:
- Cái gì vậy sư phụ?
Ngô An Nhiên đưa cho hắn, đáp:
- Đây là tên họ và tư liệu của mị nữ do Từ Cảnh Thanh viết ra.
Sở Tranh cảm thấy hứng thú, vừa mở ra đọc, tức thì quát to một tiếng:
- Ta KAO! Võ Mị Nương?!
(Ta KAO = chửi bậy tiếng Trung đồng nghĩa với "Fuck it/you!")
Ngô An Nhiên và Liễu Khinh Như ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không rõ Sở Tranh vì sao lại kích động như vậy.
Sở Tranh lẩm bẩm nhớ kỹ cái tên nổi tiếng vang dội như sấm bên tai này, trong chốc lát bối rối không biết phải làm sao.
Sở Tranh đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, thân thủ nhanh như Ngô An Nhiên cũng không kịp phản ứng, mở mắt trừng trừng nhìn hắn đi chân đất chạy đến bên giá sách, lục tung cả đống sách lên.
Liễu Khinh Như kinh hãi kêu lên:
- Công tử, cẩn thận thương thế!
Sở Tranh mắt điếc tai ngơ, tiếp tục lục lọi trong đống sách một hồi, cuối cùng cũng tìm được cuốn “Hậu Hán Thư”, vội vàng mở ra đọc: Đông Hán thái tông lên ngôi được mười sáu năm, cử Ngụy Duyên làm đại đô đốc, tiến hành thảo phạt Ngô, đến năm thứ mười tám, Ngô vong. Năm thứ mười chín, Khương Duy, Ngụy Duyên chia làm hai đường xuất binh phạt ngụy, đầu năm sau đánh tan Ngụy thái úy Tư Mã ý và tôn thất Tào Sảng hai lộ đại quân, đến năm thứ hai mươi ba, Ngụy vong. Đông Hán thái tông nhất thống Trung Nguyên.
Sở Tranh đọc tiếp xuống dưới: Tuy nhiên Đông Hán lập quốc được khoảng trên một trăm năm thì bị Hồ Man phương bắc tiêu diệt. Sau đó Hồ Man ở tại Trung Nguyên không được mấy năm, tàn sát bừa bãi, các lộ nghĩa quân khởi nghĩa, mất gần mười năm trời mới đánh đuổi Hồ Man chạy ra tái ngoại, từ đó thiên hạ chia làm bốn nước: Bắc Triệu, Tây Tần, Nam Tề và Đông Ngô. Sở Tranh lại vội vàng tìm cuốn “Đại Triệu quốc đại sự ký”, đọc đi đọc lại cẩn thận, thấy Đại Triệu lập quốc đến nay đã được một trăm ba mươi hai năm.
Sở Tranh chán nản khép sách lại, thời gian ghi chép ở trong sách đều lấy niên hiệu hoàng đế để tính toán, nếu so sánh với dương lịch công nguyên trong trí nhớ của hắn không hẳn hoàn toàn đúng, chỉ biết từ sau khi nhà Đông Hán lập quốc đến bây giờ khoảng trên dưới ba trăm năm, mà theo ký ức kiếp trước của hắn, sau thời Tam Quốc là thời Lưỡng Tấn, rồi đến loạn Ngũ Hồ, sau đó là thời kỳ Nam Bắc triều (cuối thế kỷ IV đến đầu thế kỷ VI, Nam triều gồm Tống, Tề, Lương, Trần. Bắc triều gồm có Bắc Ngụy, Bắc Tề và Bắc Chu), sau đó là thời Tùy Đường. Sở Tranh nhớ mang máng từ thời Tam Quốc đến những năm cuối đời Đường Thái Tông Trinh Quán cách nhau khoảng ba bốn trăm năm, nhưng Sở Tranh cũng không dám khẳng định ký ức của mình chính xác hay không? Cũng không dám chắc Võ Mị Nương này có đúng là nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử Trung Hoa Võ Tắc Thiên hay không?
Sở Tranh thầm nghĩ trong bụng: nếu như Võ Mị Nương này thực sự là vị đại nữ hoàng kia, vậy bản thân mình mang nàng vào cung chẳng khác nào là điểm mắt cho rồng, thả giao long về biển, chính mình tự chuốc lấy khổ não. Sở Tranh mặc dù không nắm rõ lịch sử cho lắm, nhưng kiếp trước cùng lão bà xem kịch truyền hình cũng không ít, đối với tâm cơ và thủ đoạn của vị nữ hoàng đế này cũng hiểu được một phần, lịch sử Trung Hoa năm nghìn năm chỉ có một vị nữ hoàng đế, đương nhiên là lợi hại không gì sánh được.
Sở Tranh quay ra hỏi Ngô An Nhiên:
- Sư phụ, Võ Mị Nương này bây giờ còn ở Trần huyện không?
Ngô An Nhiên và Liễu Khinh Như liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm lo lắng, cử chỉ của Sở Tranh đột nhiên trở nên cổ quái, khác hẳn so với thường ngày, khiến cho người khác hoàn toàn không đoán được hắn đang nghĩ gì. Ngô An Nhiên chợt nhớ tới quái bệnh của Sở Tranh lúc nhỏ, lúc đó bản thân ông cũng chả làm gì hắn lại đột nhiên khỏi hẳn, lẽ nào hôm qua bị thương nặng nên bây giờ bệnh cũ tái phát?
Ngô An Nhiên lòng đầy nghi hoặc đáp:
- Đúng vậy.
Sở Tranh quả quyết nói:
- Ngày mai sư phụ dẫn đồ nhi đến Trần huyện một chuyến, đồ nhi muốn gặp mặt mị nữ tên Võ Mị Nương này.
Ngô An Nhiên cả kinh nói:
- Ngươi không muốn sống nữa hay sao? Diệp tiên sinh đánh ngươi một chưởng chấn động nội phủ, không nghỉ ngơi cho tốt còn muốn đi xe đến Trần huyện? Sợ rằng còn chưa tới nơi ngươi đã chết trên đường đi rồi.
Sở Tranh biết lời của Ngô An Nhiên tuyệt không phải là hoa ngôn xảo ngữ đe doạ hắn, nhưng nếu không gặp Võ Mị Nương, hắn sẽ cả đời không hiểu rõ căn nguyên, nên nói:
- Vậy làm phiền sư phụ đưa nàng vào kinh thành được không? Đồ nhi muốn...
Ngô An Nhiên cực kỳ ngạc nhiên hỏi:
- Tranh nhi, ngươi vì sao muốn gặp Võ Mị Nương? Mới vừa rồi nhìn biểu hiện của ngươi, ngươi dường như biết người này.
Sở Tranh nói:
- Đồ nhi làm sao biết nàng, nhưng việc này rất quan trọng, đồ nhi nếu không gặp mặt nàng ta, thực sự có chút không yên tâm.
Ngô An Nhiên bán tín bán nghi, nói:
- Vậy ngươi cần gì phải gấp gáp như vậy chứ? Đợt tuyển tú kế tới chưa bắt đầu, từ giờ đến lúc vào cung còn một tháng, chờ thương thế của ngươi khá lên rồi đi gặp mặt cũng không muộn.
Sở Tranh nói:
- Nếu như nàng ta không thích hợp đảm đương công việc này, đến lúc đó muốn đổi lại có thể không kịp nữa.
Ngô An Nhiên hơi giận nói:
- Ngươi cho rằng trên đời có nhiều mị nữ lắm sao? Bộ muốn đổi là có thể đổi được à? Từ Cảnh Thanh đáp ứng với ta việc này đã là nể mặt ta lắm rồi, ngươi còn đòi chọn lên chọn xuống nữa sao?
Liễu Khinh Như không hiểu việc này, thấy hai người tranh cãi, liền hỏi:
- Nghĩa phụ, mị nữ này là người ra sao? Công tử vì sao không thể gặp mặt nàng?
Ngô An Nhiên chần chờ do dự, Liễu Khinh Như mặc dù không phải người ngoài, nhưng dù sao việc này cực kỳ cơ mật, ông liếc mắt nhìn Sở Tranh. Sở Tranh suy nghĩ một chút nói:
- Việc này có thể nói cho Khinh Như biết, sau này nếu đồ nhi không ở kinh thành, mọi việc do Khinh Như phụ trách.
Ngô An Nhiên thuật đại khái việc mị nữ cho Liễu Khinh Như nghe, đương nhiên giấu biệt ý tưởng muốn ám sát thái tử, Liễu Khinh Như dù sao cũng xuất thân nhà quan, không to gan lớn mật như hai thầy trò bọn họ.
Liễu Khinh Như nghe xong sắc mặt tỏ vẻ không hài lòng, Sở Tranh thấy vậy hỏi:
- Khinh Như, nàng có khúc mắc gì trong lòng cứ việc nói thẳng.
Liễu Khinh Như nhìn hai người, do dự nói:
- Thiếp thân tự nghĩ mị nữ này đã mang mạng khổ, vì sao còn muốn dâng nàng cho thái tử?
Ngô An Nhiên và Sở Tranh cảm thấy buồn cười, Ngô An Nhiên xuất thân Ma Môn, từ trước đến nay vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào, Sở Tranh thấy sư phụ đã an bài hoàn hảo việc này, tuy rằng trong lòng có chút không nỡ, nhưng nhắm mắt làm ngơ, tùy ý Ngô An Nhiên làm gì thì làm.
Ngô An Nhiên ho khan một tiếng, nói:
- Khinh Như, mị nữ này thuở nhỏ tập luyện tâm pháp "Mị hoặc chúng sinh", nhưng tâm pháp này nghìn năm qua không có người nào có thể luyện thành, còn bất cứ người tu luyện không đến ba mươi tuổi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, các nàng thường ngày cũng chỉ ở trong một gian phòng nhỏ cố định không được ra ngoài, cuộc sống như vậy có chi là thú vị, còn không bằng vào cung có được một đoạn thời gian thư thái.
Lời giải thích của Ngô An Nhiên hơi gượng ép, nhưng Liễu Khinh Như thấy Sở Tranh và nghĩa phụ ý đã quyết, u uất thở dài không nói gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.