Quyển 2 - Chương 17: Hậu thế danh nhân (2).
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Sở Tranh lúc này đã bình tĩnh lại, nghĩ rằng lịch sử thế giới này cũng không chắc giống như lịch sử mà hắn biết. Theo lịch sử kiếp trước, thời đại này vốn thuộc về nhà Tư Mã, mấy đại gia tộc như họ Mộ Dung từ lâu đã không còn tồn tại, do đó Võ Mị Nương này cũng không chắc là Võ Tắc Thiên, mà cho dù đúng là nàng, thời đại này thiên hạ cũng đâu phải của nhà Đại Đường.
Sở Tranh nhặt thư quyển rơi trên mặt đất lên, nói:
- Sư phụ, tư liệu về Võ Mị Nương quá sơ sài, người gọi tiểu tử Âu Dương đến Vạn Hoa Lâu một lần nữa, yêu cầu họ viết rõ ra quê quán, tên cha mẹ của nàng ta, việc này không phải chuyện đùa, không thể làm qua loa được. Mặt khác, Khinh Như, nàng thông báo với Trương Bá Xương, yêu cầu ông ta trước nhất tiếp xúc với Võ Mị Nương một thời gian, thăm dò tính nết, tính tình, sở thích của nàng ta rồi báo cáo lại, sau đó ba người chúng ta định đoạt xem nàng ta có thích hợp tiến cung hay không? Nếu như không thích hợp, thà rằng bỏ kế hoạch này đi, chúng ta không thể đưa nàng vào cung một cách bừa bãi.
Ngô An Nhiên gật đầu nói:
- Tranh nhi nói không sai, ta và Khinh Như sẽ đi làm. Ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thương cho tốt.
Sở Tranh nghe Ngô An Nhiên nói, thấy ngực hơi nhói đau, Liễu Khinh Như liền dìu hắn về nằm lại trên giường.
Tử Quyên bước nhanh vào phòng, nhẹ giọng nói:
- Tiểu thư, đại thiếu gia và tam thiếu gia tới.
Rồi đột nhiên thấy Sở Tranh đã tỉnh lại, Tử Quyên vui mừng sửng sốt không nói nên lời.
Liễu Khinh Như liếc nhìn Sở Tranh, Sở Tranh gật đầu nói:
- Thỉnh đại ca và tam ca vào đi.
Sở Nguyên người chưa xuất hiện đã nghe thấy tiếng:
- Ngũ đệ, tỉnh rồi à? Tử Quyên nha đầu kia còn dọa ta và đại ca, nói rằng đệ còn chưa tỉnh, không cho chúng ta vào thăm, có muốn tam ca giáo huấn nha đầu kia một trận cho đệ không?
Hai người vào cửa, Liễu Khinh Như hành lễ nói:
- Xin chào hai vị thiếu gia.
Rồi quay sang Sở Tranh nói:
- Công tử, thiếp cùng Ngô tiên sinh đi ra trước.
Sở Nguyên nhìn theo bóng Liễu Khinh Như ra khỏi cửa, quay đầu lại cười nói Sở Tranh:
- Tiểu ngũ phúc khí tốt thật, Nam Tề đưa tới người nhiều như vậy, tại sao người đẹp nhất đệ lại chọn được vậy?
Sở Hiên cũng cười, nói:
- Phúc khí lớn nhất của tiểu đệ không phải điều này, mà là cha mẹ lại có thể chính thức hứa gả nàng cho tiểu đệ, lão Tam, mấy nha hoàn trong viện của ngươi cũng không có cái phúc này.
Sở Nguyên tỉnh bơ cười nói:
- Mấy nha hoàn chỗ của đệ sao có thể so được với người của tiểu Ngũ, cha mẹ nhìn không hợp nhãn cũng phải. Vài ngày trước đệ còn thỉnh cầu mẹ chuyển Khinh Như đến viện của đệ, không ngờ một vài ngày sau, cha mẹ đã hứa gả Khinh Như cho tiểu Ngũ, thật tình, có còn coi lão Tam này vào đâu nữa không?
Sở Tranh nhớ lại lần trước mẫu thân có nói sẽ chuyển Khinh Như đến viện của Sở Nguyên, vốn tưởng mẫu thân chỉ dọa suông, ai ngờ chuyện này hoàn toàn là sự thật.
Sở Hiên hỏi:
- Được rồi, tiểu Ngũ, đệ thương thế sao rồi?
Sở Tranh đáp:
- Đa tạ đại ca và tam ca quan tâm, nghe sư phụ nói, cao lắm một tháng sau đệ có thể hoạt động lại như bình thường.
Sở Hiên khẽ gật đầu, nói:
- Vậy tốt rồi, một thời gian nữa đại ca và tam ca sẽ đi Nam tuyến đại doanh, tiểu Ngũ, đệ cũng không còn nhỏ, thay hai huynh hiếu thuận chăm sóc cho cha mẹ nhiều hơn một tí.
Sở Tranh đã nghe mẫu thân đề cập qua việc này trước đó, liền nói:
- Tiểu đệ cảm thấy kỳ quái, tại sao hai huynh lại phải rời kinh thành nhanh thế?
Sở Hiên đột nhiên mỉm cười một cách kỳ quái, nói:
- Đệ thật không biết sao?
Sở Nguyên ở bên cạnh đột nhiên cười lên ha hả, nói:
- Việc này thật quá tốt, ở kinh thành thực sự ngột ngạt quá, muốn đấm đá dạy dỗ ai đó liền bị tam công lục bộ hỏi thăm, tiêu diêu tự tại sao bằng ở Bình Nguyên Thành.
Sở Nguyên lại quay sang Sở Hiên đùa:
- Đại ca quay lại Bình Nguyên Thành, đúng lúc có thể rước Ninh tiểu thư về nhà, chỉ không biết Kỳ quận chúa có ở Xương Bình vương phủ hay không? Nếu nàng ta ở đó thì... chậc, có người vui mà cũng có kẻ khóc.
Sở Hiên gầm lên:
- Tam đệ, chớ có nói bậy!
Sở Tranh biết hai người anh này tuổi tác chênh lệch không bao nhiêu, bình thường hai người chòng ghẹo nhau thoải mái không e dè gì, Sở Nguyên vừa rồi chọc cũng không có gì quá đáng, nhưng Sở Hiên nổi giận như vậy quả thật hiếm thấy, tức thì không khí có chút nặng nề.
Sở Nguyên cũng thấy ngượng, vội thay đổi trọng tâm câu chuyện, quay sang Sở Tranh nói:
- Lần này huynh cùng đại ca đến Nam tuyến đại doanh, cấm vệ quân khuyết người, tiểu Ngũ chờ sau khi thương thế lành hẳn, có hứng thú ghi danh tham gia cấm vệ quân hay không?
Sở Tranh nghe vậy có chút động tâm, nói:
- Thích thì có thích thật, nhưng tiểu đệ còn nhỏ tuổi, sợ không thích hợp gia nhập cấm vệ quân.
Sở Nguyên gạt phắt ngay, nói:
- Còn nhỏ tuổi thì sao? Quan viên trực thuộc binh bộ có ăn gan hùm cũng không dám tới tra xét, vóc dáng đệ bây giờ tuy hơi thấp, nhưng trong cấm vệ quân cũng có vài người thấp hơn đệ, mặc quân phục vào cũng không chênh lệch là bao. Huống chi huynh cùng đại ca vừa đi, đám con cháu Sở gia trong cấm vệ quân như rắn không đầu, sợ sẽ bị tiểu tử họ Phương kia chèn ép ăn hiếp. Tên Phương iểu tử này huynh gai mắt đã lâu, chỉ tiếc huynh ở kinh thành thời gian ngắn quá, vẫn chưa tìm được cơ hội dạy dỗ cho hắn một trận, tiểu tử này năng lực khác thì không có, chỉ giỏi làm chó cắn càn. Nếu như tiểu đệ gia nhập cấm vệ quân, với khả năng của đệ, nhất định có thể dễ dàng lãng đạo đám Sở gia huynh đệ, sau đó đệ cho tên tiểu tử họ Phương biết tay.
Sở Tranh suy nghĩ một chút, nghĩ gia nhập cấm vệ quân cũng không tệ, việc Ưng đường đã dần dần đi vào quy củ, sắp tới cũng không có chuyện gì quan trọng. Huống chi với thân phận của hắn, bình thường chỉ cần nêu danh, muốn đến là đến, đi là đi, có chuyện gì xảy ra liền để cho người trong phủ xử lý, ai còn có thể quản được hắn.
Sở Tranh gật đầu đồng ý:
- Được rồi, vậy làm theo ý tam ca.
Sở Nguyên đột nhiên thần thần bí bí cúi người nói:
- Tuy nhiên, Ngũ đệ, có thể thương lượng với đệ một chuyện hay không?
Sở Tranh nói:
- Tam ca cứ nói.
Sở Nguyên xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng nói:
- Lúc trước huynh chậm tay quá, nha hoàn Khinh Như bị đệ cuỗm mất, huynh thực sự hối hận không kịp, mặc dù cha mẹ nay đã hứa gả nàng cho đệ, nhưng nàng cũng chỉ là một thị thiếp, vả lại chưa chính thức xuất giá, huynh thấy nàng có vẻ còn là tấm thân xử nữ, có thể tặng nàng cho huynh hay không?
Sở Tranh nghe vậy mặt đột nhiên sầm xuống, Sở Nguyên vội hỏi:
- Không đồng ý không sao, chúng ta là thân huynh đệ, có việc gì bàn bạc lại. Tại tam ca thấy Khinh Như trong viện của đệ, rồi nhìn lại mấy nha đầu trong viện của mình, quả thực nhạt nhẽo, tam ca lại sắp đi Nam tuyến đại doanh, cho nên đến đây thương lượng với đệ, đệ cứ yên tâm, tam ca khẳng định sẽ đối xử tử tế với Khinh Như.
Sở Tranh nhìn Sở Nguyên, không khỏi cười khổ. Hắn biết ý của tam ca mình, Liễu Khinh Như dù sao vẫn chưa xuất giá, trong mắt người ngoài nàng cũng chỉ là một nha hoàn, huống chi cho dù là thị thiếp, việc con cháu thế gia chuyển tặng thị thiếp là việc rất bình thường, Sở Nguyên nói thế cũng không có gì là lạ.
Sở Tranh nghiêm mặt nói:
- Tam ca, huynh có từng nghe qua một truyền thuyết chưa?
Sở Nguyên mờ mịt không hiểu hỏi:
- Truyền thuyết gì?
Sở Tranh nói:
- Trong truyền thuyết, thượng cổ thần thú cự long tính tình rất dịu dàng, dù thần thú khác có xâm nhập địa bàn của nó, nó cũng không để ý, nhưng ở dưới trán nó có mấy cái vảy màu đen, chỉ cần chạm nhẹ đến, nó sẽ nổi giận không thể ngăn cản, cho dù hủy thiên diệt địa cũng không màng, bởi vậy người ta mới gọi mấy cái vảy này là vảy nghịch của rồng.
Sở Nguyên chẳng hiểu ý của tiểu đệ mình ra sao, mờ mịt nói:
- Cái này huynh chưa từng nghe qua.
Sở Tranh nhìn chằm chằm Sở Nguyên nói:
- Tam ca đã nghe hay chưa không quan hệ, tiểu đệ chỉ muốn so sánh ví dụ thôi. Đối với tiểu đệ, cha, mẹ, đại ca, nhị tỷ, tam ca, tứ tỷ, còn có Khinh Như đều là người thân của tiểu đệ, hay chính là vảy nghịch của tiểu đệ, nếu có ai cả gan dám chạm đến, tiểu đệ dù có tan xương nát thịt cũng phải bầm thây hắn ra muôn đoạn. Tam ca, huynh là huynh của đệ, Khinh Như tuy là thị thiếp, nhưng là nữ nhân của đệ, trừ phi nàng bây giờ tự nguyện đi theo huynh, bằng không đại trượng phu nếu ngay cả nữ nhân của mình bảo vệ không được, còn có mặt mũi nào sống trên thế gian, xin tam ca sau này cũng đường nhắc lại chuyện này nữa.
Sở Nguyên chấn động trước khí thế của Sở Tranh, một lát mới gật đầu nói:
- Tam ca hiểu rồi, tiểu đệ nói cũng không sai, nếu ngay cả những người quanh mình còn bảo vệ không được, làm sao còn mặt mũi sống, lần này là sai lầm của tam ca.
Sở Hiên nhìn thoáng qua Sở Tranh, ánh mắt đột nhiên có chút u ám.
Sở Nguyên tính tình hào sảng, tuy lời nói của Sở Tranh có nhiều va chạm, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, liền nói:
- Mọi việc đều đã nói xong, thấy tiểu đệ tinh thần cũng rất tốt, chắc không có việc gì, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi. Đại ca, chúng ta trở về đi.
Sở Hiên gật đầu, nói vài câu tạm biệt với Sở Tranh, rồi cùng Sở Nguyên rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.