Sở Thị Xuân Thu

Quyển 2 - Chương 32: Lần đầu đi thanh lâu (2).

Ninh Trí Viễn

16/04/2013



Phương Trung Thành chờ rượu rót đầy chén của mọi người xong, nâng chén nói:

- Mời, chư vị huynh đệ, theo quy củ trong quân, chén thứ nhất, kính cấm vệ quân!

Mọi người hét lên ầm ầm:

- Kính cấm vệ quân!

Sau đó nâng chén uống cạn, không ít người chép chép miệng tán thưởng:

- Rượu ngon!

Phương Trung Thành lại lần nữa nâng chén, nói:

- Chén thứ hai, kính Ngũ công tử, Ngũ công tử hôm nay gia nhập cấm vệ quân, cấm vệ quân lại có thêm một anh hùng hảo hán, mời!

- Kính Ngũ công tử!

- Chén thứ ba

Phương Trung Thành cười nói:

- Vì cấm vệ bát doanh và thập nhị doanh huynh đệ, trong quá khứ hai doanh chúng ta choảng nhau không ít lần, Phương mỗ cũng không hy vọng cuộc rượu này song phương có thể biến chiến tranh thành hòa bình, tuy nhiên hôm nay chư vị chỉ có thể tranh cao thấp trên bàn rượu. Đồng ý chứ? Mời!

Mọi người cười ha hả, cùng hét:

- Mời!

Phương Trung Thành uống cạn chén thứ ba, dốc ngược chén lên nói:

- Ba chén đã xong, mời chư vị tự nhiên.

Cô nàng tên gọi là Tử Nhi kia rót rượu cho Sở Tranh, ngồi tựa vào lòng Sở Tranh nỉ non:

- Thiếp chưa bao giờ nghe Phương công tử đối với ai kính trọng như vậy, công tử chắc là một người phi thường.

Thân thể kiếp này của Sở Tranh chưa từng đụng tới rượu, nhưng hắn biết khi bước vào quan trường, việc giao tiếp không thể thiếu rượu, mới vừa rồi trong lời nói của Phương Trung Thành có ý thách thức khiêu chiến, Sở Tranh rõ ràng đã nhận lời. Giờ phút này khi vừa uống xong ba chén rượu, Sở Tranh có cảm giác lâng lâng say say, cười hắc hắc nói:

- Nếu ta là nàng, ta sẽ không nói như vậy.

Tử Nhi khó hiểu hỏi lại:

- Tại sao công tử lại nói vậy?

Sở Tranh nâng chén rượu, ợ hơi một cái rồi nói:

- Nàng nói như vậy nếu để người khác nghe được rỉ tai lại, như vậy quả thật đắc tội lớn với Phương công tử, hơn nữa nàng cũng không cần nói lời khách sáo, lai lịch của ta sẽ không nói cho nàng nghe.

Tử Nhi cảm thấy hơi thất vọng, nàng một thân một mình ở Phiêu Hương Các học nghề, chịu sự huấn luyện các loại mấy năm qua, còn khoảng ba tháng nữa thành nghề phải ra tiếp khách. Hôm nay Tôn ma ma vội vã dẫn nàng ra đây, cũng không giải thích một câu bắt nàng hầu hạ bên cạnh thiếu niên này. Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở Phiêu Hương Các. Tử Nhi trong lòng cảm thấy kỳ quái, dần dần phát giác ra Phương công tử lại có vẻ rất kiêng nể thiếu niên này thì càng cảm thấy kinh ngạc. Nàng thiên tính thông minh lanh lẹ, lại ở Phiêu Hương Các mấy năm nay, không ít thì nhiều cũng biết Phương công tử là loại người ra sao, không ngờ cũng có người y phải kiêng kỵ. Tử Nhi nhất thời trong lòng tính toán, thầm nghĩ nếu có thể bám víu vào thiếu niên này, hy vọng kiếp này không phải ưu phiền lo nghĩ gì nữa, có tệ lắm thì vẫn hơn ở Phiêu Hương Các mỗi ngày phải tươi mặt tươi mày tiếp khách. Không ngờ thiếu niên này khôn khéo như vậy, nàng mới nói thử một câu, hắn liền nhìn thấu dụng ý của nàng.

Tử Nhi vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định, vốn đang muốn mở miệng thì thấy nhiều người vây quanh Sở Tranh kính rượu. Sở Tranh ai đến cũng không cự tuyệt, liên tục nốc vào bảy tám chén, nhất thời trông có vẻ như say rượu. Sở Thận An thấy không ổn liền dẫn ba vị phó tướng đi lên chắn phía trước. Huynh đệ thập nhị doanh thấy chủ tướng đi tới, mọi người đều tản ra không tiếp tục kính rượu Sở Tranh nữa, nhưng quan quân cấm vệ bát doanh thì không vậy, đám này đều là con cháu Phương gia, hai nhà Sở - Phương tranh đấu nhiều năm nay, bọn họ đương nhiên không có hảo cảm với Sở gia.

Sở Tranh mấy ngày nay lại rất nổi tiếng ở kinh thành, vô hình trung lấn ép đa phần con cháu thế gia loại như Phương Trung Thành. Đám huynh đệ cấm vệ bát doanh vẫn chưa gặp qua tình huống như vậy bao giờ, chung quy cảm thấy mọi người chắc chỉ nói ngoa, chuyện Sở Tranh và Mẫn công chúa lúc đó cũng chỉ là tình cờ xảy ra, còn những lời đồn đãi về thiếu niên này dũng mãnh ra sao thì cảm thấy không thể tin nổi. Hôm nay mặc dù bọn họ không thể thử võ công Sở Tranh, nhưng nếu có thể làm cho hắn mất mặt trước mọi người, đám huynh đệ bát doanh hết sức mong đợi.

Đám người Sở Thận An đứng chắn trước mặt quan quân bát doanh, trong lúc đó song phương xắn tay áo đẩy tới đẩy lui, cơn nóng giận trong người càng ngày càng thịnh, chợt nghe Sở Tranh ở đàng sau nói:

- Nếu huynh đệ bát doanh coi trọng Sở Tranh ta như thế, ta nhất định sẽ tiếp rượu hết mọi người. Đường huynh, huynh tạm thời tránh ra.

Sở Thận An quay đầu lại, thấy Sở Tranh mặc dù mặt mày vẫn đỏ bừng, nhưng hai mắt trong suốt, hình như đã tỉnh táo được nửa phần.

Sở Tranh trên đường đến Phiêu Hương Các suy nghĩ, biết hôm nay khó tránh khỏi phải uống rượu, đột nhiên nhớ tới kiếp trước đọc qua tiểu thuyết miêu tả việc cao thủ mượn nội công bức rượu ra ngoài, hắn nhớ đã từng hỏi qua Ngô An Nhiên việc này, Ngô An Nhiên trả lời năm xưa có làm như vậy. Sở Tranh trên đường đi thầm cân nhắc tính toán, tự dưng ngộ ra vài phương pháp vận công. Cũng không ngờ lý thuyết khác xa thực tế như thế, sau khi nốc vào mấy chén đầu óc Sở Tranh choáng váng, thoáng chốc ngay cả phương hướng nội tức cũng không nắm vững, không chuẩn xác. May mắn đám người Sở Thận An giúp ngăn cản được một lát, Sở Tranh mới rảnh điều tức, vận chuyển nội lực bức rượu theo tay trái đi ra ngoài.

Sở Tranh thử đi thử lại mấy lần, cảm thấy đã thuần thục liền gọi Sở Thận An tránh ra, tiếp theo sai lấy một cái bát thật to, nói:

- Chư vị, từng người uống như vậy rất phiền toái, hay vầy đi, huynh đệ bát doanh cũng chỉ có vài vị, tiểu đệ nhờ Tử Nhi cô nương đổ mấy chén rượu vào cái bát lớn này.

Nói xong đếm đếm số người trước mặt, nói:

- Tử Nhi cô nương, đong mười ba chén rượu đổ vào.

Tử Nhi dạ một tiếng, đổ ra đúng mười ba chén rượu, sau khi đổ xong bát rượu lớn rượu tràn ra ngoài, Sở Tranh bưng lên cười nói:

- Vừa vặn đầy bát, quả thật rượu không khinh người, chư vị, mời!

Đám quan quân bát doanh đang định nâng chén, Phương Trung Thành ở một bên phẫn nộ quát:

- Không có mặt mũi gì cả, toàn bộ đổi bát lớn cho ta, một giọt cũng không thể thiếu.

Nói xong, Phương Trung Thành đổ rượu đầy tràn một bát lớn cho mình, đi lên trước nói:

- Ngũ công tử, huynh đệ bát doanh ta cùng kính ngươi một chén!

Sở Tranh nhìn Phương Trung Thành, đột nhiên cảm thấy tiểu tử này cũng không đáng ghét như trước, cười nói:

- Phương công tử quả nhiên sảng khoái, mời!

Sở Thận An thấy Sở Tranh uống hết cũng không có việc gì nên yên lòng, không để cho bát doanh giành lấy oai phong, dẫn huynh đệ thập nhị doanh cũng cùng kính Sở Tranh một chén.

Chén thù chén tạc với nhau một hồi, quan quân bát doanh và thập nhị doanh cảm thấy đối phương hợp nhãn hơn rất nhiều, bắt đầu xưng huynh gọi đệ. Không khí trong phòng dần dần náo nhiệt hẳn lên.

Sở Tranh ung dung đi tới đi lui, tay phải cầm bát lớn, Tử Nhi ôm vò rượu ở bên cạnh, cùng mọi người chén chú chén anh. Mới bắt đầu hắn chỉ uống trả đám người cấm vệ bát doanh, sau càng uống càng hăng tiết, quay ra kính rượu hết chén này đến chén khác ngay cả với đám người Sở Thận An. Tử Nhi phải liên tục đổ mấy vò rượu, mệt quá thở gấp liên tục.

Không biết qua bao lâu sau, người còn tỉnh trong phòng càng ngày càng ít, bao gồm cả các cô nương ở Phiêu Hương Các. Tử Nhi ôm rịt cánh tay Sở Tranh, giọng ỏn ẻn nói:



- Công tử, người thật lợi hại quá!

Mới vừa rồi có mấy người kính rượu Sở Tranh cũng mời nàng uống, Tử Nhi không chối từ nâng chén uống cạn, tính ra nàng uống cũng không ít.

Sở Tranh thấy nàng hai mắt mơ mơ màng màng, đỡ nàng ngồi xuống một bên, đang chuẩn bị rời đi thì nghe Tử Nhi thì thào nói:

- Công tử, người sau này quay lại đây chứ?

Sở Tranh ngẩn ra, quay đầu nhìn lại thì đã thấy nàng gục ngủ. Sở Tranh cười, xách theo vò rượu đi tới một vài người còn có thể đứng thẳng.

Cấm vệ bát doanh phó tướng Trần Lâm là người cuối cùng ngã xuống, nằm sấp trên mặt đất ôm lấy ống quần Sở Tranh lảm nhảm:

- Đừng... đừng mời, Ngũ công... tử đại lượng... tại hạ... bái phục.

Nói xong gục đầu nằm im bất động.

Sở Tranh một tay cầm bát một tay xách theo vò rượu, ha hả cười ngây ngô. Mặc dù hắn ỷ vào long tượng phục ma công bức hầu như toàn bộ rượu ra ngoài, nhưng chung quy vẫn còn một chút rượu sót lại trong cơ thể, lúc này không nhìn rõ ai vào ai, tâm tình thả lỏng thất tha thất thểu lết đến bên cạnh Phương Trung Thành, ngồi xuống cười nói:

- Ngươi có phục hay không?

Phương Trung Thành mơ mơ màng màng nói:

- Không phục, Phương gia chúng ta tuyệt không thua Sở gia nhà ngươi.

Sở Tranh vỗ vỗ lên đầu Phương Trung Thành nói:

- Đừng có chuyện gì cũng lôi kéo hai nhà của ngươi và ta vào, đúng rồi, nói với ngươi một chuyện.

- Chuyện gì?

Sở Tranh gắng gượng nhấc tay chỉ chỉ Tử Nhi nói:

- Nha đầu kia không tệ, đừng để cho người trong Phiêu Hương Các khi dễ nàng.

Phương Trung Thành vỗ đùi Sở Tranh, nói:

- Ngươi... yên tâm, ta sẽ nói với Phiêu Hương Các từ nay về sau cung cấp nàng cho ngươi, nàng chỉ hầu hạ một mình ngươi, tuyệt không để cho Mẫn công chúa biết.

o0o

Sở Tranh lảo đảo đi vào Đạp Thanh Viên, xoay người nói với quản sự Trương Đắc Lợi phía sau:

- Nghe lời ngươi rồi... không có việc gì ngươi... còn đi theo, trở về đi.

Trương Đắc Lợi dạ một tiếng. Mới vừa rồi ông ta ở cửa phủ thấy Sở Tranh say khướt, trong lòng lo lắng nên đưa hắn thẳng vào đây.

Sở Tranh đi vào trong nhà, thấy Sở phu nhân và Liễu Khinh Như đang nói chuyện sinh hoạt thường ngày.

Thấy Sở Tranh trở về, Sở phu nhân kinh ngạc nói:

- Tranh nhi, con tại sao ăn mặc như thế này?

Sở Tranh cúi đầu nhìn nhìn, thấy trên người vẫn mặc bộ y phục thường này mượn của tên giáo úy kia, không khỏi thầm mắng mình hồ đồ, cười lớn nói:

- Con còn nhỏ, mặc quân phục ở trong thành đi tới đi lui dễ gây chú ý, do đó mượn bộ quần áo của người khác mặc.

Sở phu nhân hồ nghi đi đến bên cạnh Sở Tranh ngửi ngửi, đột nhiên biến sắc dơ tay định véo lỗ tai của Sở Tranh:

- Giỏi, bé tí tuổi dám theo người khác đi ra ngoài uống rượu, ngươi giỏi thật!

Sở Tranh theo bản năng nghiêng đầu né ra, nếu bình thường mẫu thân muốn véo thì véo hắn không né, nhưng hiện tại Liễu Khinh Như ở bên cạnh, hắn sợ không nói được nàng sau này.

Sở phu nhân ngẩn ra, càng thêm tức khí. Sở Tranh thấy tình thế không ổn vội giải thích:

- Là đường huynh Sở Thận An và huynh đệ của cấm vệ thập nhị doanh kéo con đi, con cũng không có biện pháp gì từ chối, dù sao về sau họ là đồng liêu của con, không thể không cho bọn họ chút mặt mũi.

Sở phu nhân hừ một tiếng, bà tức giận nhất không phải Sở Tranh trên người có mùi rượu, mà là mùi son phấn của mấy cô nương, hiển nhiên tố cáo Sở Tranh đến địa phương nào uống rượu, nhưng bà cũng không muốn Liễu Khinh Như biết được việc này, mắng:

- Khá lắm Sở Thận An, thật không phải cái loại tốt lành gì. Còn không mau đi thay quần áo, chỉnh đốn lại cho sạch sẽ.

Sở Tranh như được đại xá, cuống quít chạy về phòng thay quần áo, tự đổ nước vào chậu rồi nhúng bộ quần áo của tên giáo úy kia vào giặt, cố gắng phi tang vật chứng.

Sau khi rửa mặt chải đầu qua loa xong, Sở Tranh trở lại phòng khách. Sở phu nhân nhìn hắn bỗng nhiên thở dài than:

- Mẹ thật sự không hiểu nổi, Tranh nhi, con còn nhỏ vì sao phải đi vào quan trường?

Sở Tranh cười gượng nói:

- Đây là ý của phụ thân, con không dám làm trái.

Sở phu nhân trừng mắt rồi liếc xéo hắn một cái:

- Nếu anh thực sự không muốn, phụ thân cũng không bắt buộc được. Chỉ sợ chính anh can tâm tình nguyện, tuổi còn nhỏ đã bước vào nơi quan trường dơ bẩn này, suốt ngày lừa gạt lẫn nhau, mẹ thấy anh càng ngày càng trở nên giảo hoạt.

Sở Tranh trầm mặc một lúc lâu mới nói:

- Đây là đường con phải đi, con cháu Sở gia có mấy ai có thể làm trái được.

Sở phu nhân chỉ biết than thở:

- Mấy người đàn ông các ngươi, nói cái gì mà đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, ngay cả tiểu hài tử như con cũng y như thế. Dường như sau khi phụ thân con đến kinh thành, bận công việc ngay cả nhà cũng không về được, khó trách thời xa xưa có hội phụ nữ tụ nhau lại than thở, hối hận vì đã để vị hôn phu của mình theo đuổi chức tước phong hầu.

Sở Tranh không nói gì.



- Thôi quên đi, mẹ cũng không quản nữa.

Sở phu nhân lắc lắc đầu nói tiếp:

- Chỉ mong con đừng vì quan quyền chức tước kia mà làm khổ liên lụy đến người thân bên mình, được như vậy là tốt rồi.

Sở Tranh cảm thấy Sở phu nhân hôm nay có chút khác lạ, trong lòng thắc mắc, nhưng ngoài miệng không thể không đáp:

- Con xin vâng lời mẫu thân dạy bảo.

Sở phu nhân nói:

- Tuy nhiên con về sau cũng phải kiểm điểm lại một tí, không nhất thiết phải đi theo đám tiểu tử cấm vệ quân kia làm càn làm quấy. Chuyện con và Mẫn công chúa cũng chưa xong, đừng để mình thành câu chuyện đầu môi chót lưỡi của người khác.

Liễu Khinh Như nghe vậy sắc mặt trở nên buồn bã, vội đứng dậy châm trà cho Sở phu nhân che đậy. Chuyện của Sở Tranh và Triệu Mẫn đã sớm xôn xao khắp nơi, cho dù nàng có ở trong thâm cung cũng biết được.

Sở phu nhân lại để ý thấy, thở dài:

- Khinh Như, ngươi cũng không cần suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, chuyện đúng là không có cách nào làm khác được. Ngươi dù sao cũng là người Nam Tề, Tranh nhi sau này chung quy cũng phải cưới một chính thê.

Liễu Khinh Như gượng cười nói:

- Phu nhân, tiểu nữ lưu lạc đến Triệu quốc, có thể được phu nhân và công tử ưu ái đã là vạn hạnh, nào dám có tâm tư khác?

Sở phu nhân nhìn Liễu Khinh Như, nói:

- Nếu bỏ gia thế qua một bên, Khinh Như, ngươi thật ra là con dâu ta vừa ý nhất, biết chữ, thông hiểu lễ nghĩa, người lại hiền lành, hơn nữa lại còn giỏi giang có tài. Nhưng Sở gia dù sao vẫn là đại thế gia đứng đầu Triệu quốc, hôn sự của con cháu thế gia ngay cả người làm cha mẹ như ta có khi cũng không thể quyết định. Khinh Như, ngươi xuất thân từ Phạm gia ở Nam Tề, việc này ngươi hẳn phải biết.

Liễu Khinh Như im lặng, nàng cũng biết con cháu thế gia vốn là thế, nếu Phạm gia không bị hoàng đế Nam Tề tru giệt, nàng đã sớm bị hứa gả cho con của một vị quan lại nào đó.

Sở phu nhân nhìn thoáng qua Sở Tranh, rồi quay sang Liễu Khinh Như nói:

- Khinh Như, Tranh nhi nhà của ta dù có nhiều chỗ không phải, nhưng nói chung vẫn rất tốt. Hắn rất yêu thương phụ nữ của mình, tuy về sau khó tránh khỏi gây ra một ít phong lưu này nọ, nhưng ngay cả Mẫn công chúa kia mà có vào cửa, hắn vẫn sẽ không để ngươi bị khi dễ.

Sở Tranh cười ha hả, quả nhiên hiểu con không ai bằng mẹ!

Sở phu nhân nghĩ đến cô nàng Triệu Mẫn kia liền cảm thấy nhức đầu, một cô nương không có chuyện gì làm lại đi luyện tập võ công này nọ, tính tình thì kiêu căng, hơn nữa lại là công chúa chí tôn, sau này về Sở phủ không biết quản thúc nàng ta như thế nào?!

Sở phu nhân nhịn không được trừng mắt nhìn Sở Tranh liếc xéo một cái, tất cả tai vạ đều do hắn gây ra. Sau khi chuyện Sở Tranh và Triệu Mẫn truyền ra, không còn một nhà nào trong kinh thành dám tới cửa cầu hôn, dù sao ai cũng không dám vô duyên vô cớ đối nghịch với Hoàng Thượng. Chuyện đã như thế, Triệu Mẫn không thể không cưới về.

Sở phu nhân càng nghĩ càng phiền lòng, rõ ràng trước đó không hề để ý đến việc này, quay sang Sở Tranh nói:

- Đại ca và Tam ca của con sau này sẽ trở lại kinh thành, đi theo còn có bà nội của con và Ninh gia tiểu thư.

Sở Tranh vui vẻ nói:

- Bà nội cũng đến kinh thành à? Lão nhân gia sức khỏe đã bình phục?

Chuyện Sở Hiên về kinh thành hôn hắn đã biết từ lâu, Sở phủ hơn một tháng trước đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cho hôn sự.

Sở phu nhân cười nói:

- Không sai. Vài ngày nữa con vào quân doanh xin nghỉ phép, ở phủ giúp đỡ chuẩn bị hôn sự của đại ca con.

Sở Tranh sợ nhất là phiền toái, liền chối từ:

- Con mà có thể giúp đỡ cái gì? Để cho đám hạ nhân trong phủ làm là tốt rồi.

Sở phu nhân nói:

- Việc này ngoài con ra không ai làm được. Hôn sự của đại ca con mẹ và cha đã thảo luận qua, phải đưa thiệp mời cho tất cả quan viên tam phẩm trở lên ở trong kinh. Cha con đương nhiên không thể tự mình đến gõ cửa từng phủ, còn để cho hạ nhân đi làm thì lại thất lễ quá mức, nay con đã có chức quan, đi đưa thiệp là thích hợp nhất.

Sở Tranh kêu khổ thấu trời:

- Mẹ, ngài làm như vậy chả khác gì đưa con tới tận cửa để các quan viên coi mặt sao?

Liễu Khinh Như nghe Sở Tranh nói chuyện dí dỏm, nhịn không được bật cười.

- Việc đã định như vậy rồi, ai biểu ngươi là nguồn gốc của vấn đề, tự làm thì tự chịu.

Sở phu nhân nhịn cười nói tiếp:

- Mẹ sẽ nói Trương quản sự đem danh sách quan viên cần phải đưa thiệp cho con, nhớ ghi xuống theo thứ tự, chức quan từ cao tới thấp, không thể làm bừa bãi lung tung.

Sở Tranh ủ rũ nói:

- Con tuân lệnh, sáng sớm ngày mai con phải đến phủ của Phương tể tướng.

Sở Tranh cân nhắc kỹ lưỡng, thấy Phương Trung Thành mạnh tay vung một số tiền lớn như thế nào. Hôm nay trước khi rời khỏi Phiêu Hương Các, Sở Tranh có gọi tính tiền, phí tổn quả thực không nhỏ, đặc biệt là mười tám vò ngự rượu kia khó có thể định giá, Sở Tranh đành phải lấy toàn bộ số bạc trên người đưa cho Tôn ma ma.

Sở phu nhân lại nói:

- Trước nhất đừng đi đến phủ của Tể Tướng, sáng sớm ngày mai con vào trong cung đón cô cô trước. Nàng ở trong hoàng cung cô đơn một mình, lần này đại hôn lễ của Hiên nhi, nàng có thể lấy thân phận là cô cô đến ở trong phủ ở vài ngày.

Sở Tranh trên mặt lộ ra vẻ khó xử, Sở phu nhân hơi giận nói:

- Con đó, sai con đi đón cô cô tại sao lại không bằng lòng?

Sở Tranh cười khổ nói:

- Dạ cũng không phải vậy. Vấn đề chính là mỗi lần con vào hoàng cung, chẳng có chuyện gì tốt lành xảy ra cả, một lần thì xung đột với thái tử, lần thứ hai thì bị lão công chủ kia đánh cho nằm liệt giường liệt chiếu cả tháng trời, có phải con có số tương khắc với hoàng cung hay không?

Sở phu nhân cười mắng:

- Con không nên suy nghĩ lung tung vớ vẩn như vậy, bây giờ đã khác xưa, con có công cứu giá, lại có tình cảm qua lại rất tốt với Mẫn công chúa, trong cung giờ không còn ai có can đảm làm khó dễ con nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sở Thị Xuân Thu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook