Quyển 2 - Chương 12: Phế trưởng lập ấu (1)
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Ngô An Nhiên cùng Sở Tranh tự tìm ghế ngồi xuống, Sở Tranh ho khan một tiếng, nói:
- Thỉnh Trần tiên sinh vào đi.
Thúy Linh đáp:
- Dạ.
Chốc lát sau dẫn Trần Chấn Chung bước vào trong nhà.
Sở Tranh thấy Thúy Linh trong dáng vẻ của một tiểu tỳ ngoan ngoãn, nhẹ nhàng thùy mị trông thật thuận mắt, không khỏi buồn cười, hôm nay giáo huấn nàng vài câu thật có hiệu quả, chứ cứ y như tính tình thường ngày thì nàng đã xông thẳng vào trong phòng.
Thúy Linh phát giác Sở Tranh đang cười nhìn mình, mặt đỏ lên, tật cũ lại tái phát, nhịn không được trừng mắt liếc xéo hắn.
Sở Tranh mặt nghiêm lại, Thúy Linh cũng thông minh lập tức cáo từ:
- Tiểu tỳ cáo lui.
Nói xong, xoay người bỏ chạy.
Trần Chấn Chung thấy Thúy Linh đã đi ra ngoài, hành lễ với Sở Tranh:
- Thuộc hạ tham kiến đường chủ.
Nói rồi xoay người sang Ngô An Nhiên thi lễ:
- Xin chào Ngô tiên sinh.
Sở Tranh hôm qua đọc tư liệu của Ưng đường nguyên một ngày, cũng hiểu biết sơ về Trần Chấn Chung, đứng dậy cười nói:
- Trần tiên sinh không cần đa lễ, mời ngồi.
Trần Chấn Chung cảm tạ, tự tìm một cái ghế ngồi xuống.
Sở Tranh nói:
- Trần tiên sinh, mẹ của ngài cũng là người họ Sở, tính ra là biểu cô (cô họ) của gia phụ, nói như thế Trần tiên sinh là trưởng bối của tại hạ, nơi này không phải Ưng đường, không cần xưng hô đường chủ.
Trần Chấn Chung có vài phần cảm động, người thuộc loại bà con xa bên ngoại giống hắn ở Sở gia nói chung không có địa vị gì, có chăng chỉ cao hơn hạ nhân, lần đầu tiên gặp người lễ độ giống như Sở Tranh, liền đứng dậy chắp tay nói:
- Trần mỗ không dám, Nhị tiên sinh đã có lệnh, Trần mỗ không dám vi phạm, việc này cũng là kính ý của thuộc hạ đối với đường chủ.
Sở Tranh cười nói:
- Ta chỉ là một tiểu hài tử, cần gì kính với không kính.
Hắn biết Sở Thiên Thành ở trong Ưng đường uy danh rất cao, nên cũng không miễn cưỡng, huống chi hắn quen biết Trần Chấn Chung chưa bao lâu, ra vẻ lên mặt quá thì trở thành hợm hĩnh.
Hai người ngồi nói chuyện phiếm một lúc, Sở Tranh bắt đầu hỏi tình hình Ưng đường, Trần Chấn Chung cố ý lấy lòng, Sở Tranh hỏi gì trả lời đấy, cũng không e dè chi, thi thoảng còn nói ra cái nhìn của bản thân.
Sở Tranh tương đối hài lòng, thuận miệng hỏi:
- Trần tiên sinh, không biết Ưng đường có gài người ở trong cung không? Là do ai phụ trách?
Trần Chấn Chung kính cẩn trả lời:
- Sở gia qua nhiều thế hệ làm quan trong triều, đối với việc xảy ra trong cung cực kỳ coi trọng, do đó sắp đặt không ít tai mắt trong cung, nhưng từ trước tới nay triều đình quản thúc hoạn quan trong cung rất nghiêm ngặt, cấm kết giao với đại thần trong triều, nếu phát hiện có tiếp xúc quan hệ liền cách chức, bởi vậy hoạn quan hơi có quyền có thế cũng không dám tiếp xúc với ngoại nhân, sợ người khác nhìn thấy mượn cớ xúc xiểm. Bởi vậy Ưng đường có không ít nhân thủ ở trong cung, nhưng chủ yếu đều là những kẻ hầu người hạ sai vặt, những người này do Thanh đường Trương chấp sự quản lý, đường chủ muốn biết tình hình cụ thể nên hỏi ông ta.
Sở Tranh đăm chiêu suy nghĩ, nói:
- Trương chấp sự có phải lão giả mặt đỏ không?
Sở Tranh còn nhớ rõ lão nhân kia đã sớm biểu lộ lòng trung thành với hắn, nhưng lại cảm thấy khúc mắc. Ưng đường có sáu phân đường chủ yếu, dùng màu sắc để gọi tên phân biệt: Xích đường, Hoàng đường, Lục đường, Thanh đường, Lam đường, và Tử đường, ngoài ra lâu nay còn có ba phân đường ở Tây Tần, Nam Tề, và Đông Ngô, tổng cộng có tất cả chín phân đường chính, nếu lão giả kia thật sự là chấp sự Thanh đường, coi như là một người có thế có quyền lớn trong tay, tại sao lại vội vã khuất phục một đường chủ chưa thành niên như hắn?
Không ngờ Trần Chấn Chung lại nói:
- Đúng vậy. Tuy nhiên thuộc hạ nghe loáng thoáng năm năm trước Nhị tiên sinh từng ra lệnh cho Trương chấp sự chuyển giao toàn bộ việc quản lý trong cung cho Lâm phi nương nương, Trương chấp sự ít nhiều cũng mất dần thuộc hạ để sử dụng, phân đường do ông ta quản lý dần dần sa sút, lục đại chấp sự trong đường cũng từng bước gạt bỏ ông ta ra ngoài, thuộc hạ cảm thấy đi tìm ông ta không bằng vào cung tìm Lâm phi nương nương còn hơn.
Sở Tranh cười khẩy, khó trách lão già này vội vã bày tỏ quy thuận với mình, nguyên lai là Thanh đường đang trên đà suy yếu, xem ra thu phục Thanh đường có vẻ dễ dàng.
Sở Tranh nói:
- Trần tiên sinh, ông trực thuộc Xích đường phải không?
Trần Chấn Chung đáp:
- Đúng vậy, thuộc hạ là một trong ba chấp sự tạm thời quản lý Xích đường, Lưu chấp sự của bản đường lâu nay đau bệnh nằm liệt giường, cho nên hôm nay thuộc hạ thay thế Lưu chấp sự đi hội họp ở tổng đường.
Sở Tranh à một tiếng, nói:
- Thỉnh Trần tiên sinh sắp xếp hộ, vài ngày sau bản công tử muốn đi thăm Lưu lão chấp sự một chút, đường gia gia cũng từng căn dặn bản công tử, nên thường xuyên đi hỏi thăm học hỏi các vị lão chấp sự.
Sở Tranh nghĩ bụng, trước nhất đi thăm dò ý tứ của Lưu lão chấp sự, nếu uy tín Trần Chấn Trung ở Xích đường có thể phục chúng, vậy nhanh chóng thăng cho hắn làm chấp sự Xích đường.
Trần Chấn Chung mơ hồ đoán được tâm ý của Sở Tranh, thầm vui mừng, khom người đáp:
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Ngô An Nhiên đột nhiên mỉm cười hỏi:
- Trần chấp sự, ngày đó ngươi giao thủ với Tranh nhi, võ công sử dụng có phải là "Tứ phương quyền"?
Trần Chấn Chung gượng gạo trả lời:
- Đúng vậy.
Rồi xoay người sang Sở Tranh bái nói:
- Ngày đó thuộc hạ không biết đã đắc tội với đường chủ, thỉnh đường chủ thứ lỗi.
Sở Tranh cười nói:
- Cũng do bản công tử non trẻ không biết chuyện, sao có thể oán trách Trần tiên sinh?
Trần Chấn Chung lại thi lễ:
- Đa tạ đường chủ không trách tội.
Trong lòng thầm kêu may mắn, ngày đó bản thân coi như thông minh, biết không thể hạ độc thủ với thiếu niên này, bằng không bây giờ đã gặp phiền toái.
Ngô An Nhiên lại hỏi:
- Vậy "Bát diện lâm phong" Lý Trường Tiếu có phải là sư phụ của ngươi không?
Trần Chấn Chung mắt lộ vẻ khâm phục, nói:
- Đúng là gia sư.
Ngô An Nhiên nói:
- Sư phụ ngươi có phải là người trong Ưng đường không?
Trần Chấn Chung nói:
- Gia sư cùng Long Kinh Thiên Long lão gia tử, Lục Bá Xuân Lục lão gia tử là ba nghệ nhân của Ưng đường, tuy nhiên ba người thường hay ra ngoài du hành, chắc không bao lâu nữa sẽ trở lại kinh thành.
Ngô An Nhiên nghe xong cả kinh, lẩm bẩm:
- Thực lực Ưng đường quả nhiên không tầm thường.
Sở Tranh mừng thầm, ba người này có thể làm cho người có tiếng tăm như Ngô An Nhiên biến sắc, hẳn là tông sư cao thủ, khi nào rảnh sắp xếp cho bọn họ đọ sức một chút, nhân tiện làm giảm đi thái độ kiêu căng của sư phụ.
Ba người lại nói chuyện thêm một lát, Sở Tranh quay đầu ra ngoài nhìn sắc trời, Trần Chấn Chung thức thời liền đứng dậy cáo từ.
Sở Tranh cùng Ngô An Nhiên tiễn hắn ra cửa. Sở Tranh nhìn Trần Chấn Chung chậm rãi rời đi, vươn vai vặn lưng, cười nói với Ngô An Nhiên:
- Sau khi nói chuyện với Trần tiên sinh, đồ nhi cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, không còn cảm thấy mù mờ không đầu dây mối nhợ như trước nữa.
Ngô An Nhiên cười nói:
- Đúng vậy, dù sao đương nhiệm tông chủ Sở gia cũng là cha ngươi, ngươi lại danh chính ngôn thuận chấp chưởng chức đường chủ, rất nhiều người thất sủng, thất bại trong Ưng đường đương nhiên sẵn lòng dốc sức vì ngươi.
Sở Tranh nói:
- Xích đường phụ trách bảo vệ Sở phủ và an toàn khi ra ngoài, trong Ưng đường có gần một nửa cao thủ ở Xích đường, nghe nói Lưu lão chấp sự đau bệnh đã ba năm nay, mọi việc trong phân đường đều do Trần Chấn Chung cùng hai chấp sự khác chưởng quản, có thể để cho Trần Chấn Chung trở thành chấp sự của Xích đường, đó là việc tốt nhất. Thanh đường chủ yếu phụ trách việc trong cung, tuy rằng mấy năm gần đây thế lực không mạnh bằng lúc trước, nhưng cô cô cũng không thể tiếp tục chưởng quản tai mắt của Thanh đường trong cung. Hoàng thượng một khi qua đời, cha nhất định sẽ tìm cách đưa cô cô về lại Sở gia, những người này có thể tiếp tục ở lại Thanh đường, nhưng cũng có thể sẽ rời khỏi Thanh đường do đồ nhi trực tiếp chưởng quản. Trương chấp sự kia chắc cũng chỉ lo lắng điều này xảy ra nên mới đối xử tốt với đồ nhi, tuy rằng bây giờ thuộc hạ trong tay hắn chỉ là những nhân vật nhỏ chỉ lo việc lặt vặt trong cung, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng, không bằng bây giờ cấp cho hắn một cái nhân tình, để cho hắn an tâm ra sức làm việc.
Ngô An Nhiên nói:
- Việc này do ngươi tự mình xử lý lo liệu, theo như lời ngươi nói vi sư còn phải lo lắng chuyện gì nữa?
Sở Tranh nụ cười chợt tắt, nói:
- Hiện tại việc gian nan nhất chính là làm thế nào an bài người có tài đến bên cạnh thái tử, còn phải được hắn tín nhiệm, hơn nữa người này phải tuyệt đối trung thành với Sở gia và đồ nhi, nếu không sự tình lỡ bị bại lộ, kẻ kia thú nhận là do đồ nhi sai khiến, đồ nhi sẽ trở thành tội nhân của Sở gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.