Sở Thị Xuân Thu

Quyển 2 - Chương 14: Thiên Mị môn (1)

Ninh Trí Viễn

16/04/2013



Sáng sớm hôm sau, Sở Tranh giao phó mọi chuyện trong phủ cho Liễu Khinh Như xong, đang chuẩn bị cùng sư phụ rời phủ thì thấy Sở Phương Hoa cùng tứ kiếm tỳ đã đứng chờ sẵn ở cửa.

Sở Phương Hoa thấy Sở Tranh đi ra liền hành lễ nói:

- Có phải đường chủ muốn rời phủ?

Sở Tranh sửng sốt giây lát rồi trả lời:

- Đúng vậy!

Sở Phương Hoa liền nói:

- Vậy thỉnh đường chủ mang theo chúng ta đi cùng.

Sở Tranh hỏi:

- Chuyện này là sao?

Sở Phương Hoa đáp:

- Chúng tiểu tỳ chính là Ưng đường tứ kiếm, luôn bảo vệ an toàn cho đường chủ, vì vậy đường chủ đi đâu thì bốn người tiểu tỳ đều phải theo tới đó.

Sở Tranh nghe xong cũng thấy có lý, nhưng hôm nay hắn muốn đi thanh lâu một chuyến, nếu bốn nữ tử này mà theo bên người thì không tiện, hơn nữa chuyến này đi gặp người của Thiên mị môn nên Sở Tranh không muốn người trong Ưng đường biết, nghĩ đoạn nói:

- Hôm nay các ngươi không cần theo ta nữa, mọi chuyện đã có sư phụ ta rồi, các ngươi đều ở lại trong phủ đi.

Sở Phương Hoa như không nghe thấy, nói tiếp:

- Đường chủ võ công cao cường, vị này nếu là sư phụ của đường chủ đương nhiên võ công lại càng cao minh hơn nữa, nhưng bốn người tiểu tỳ không dám trái đường quy, thỉnh đường chủ cho phép tiểu tỳ theo bên cạnh, bằng không chẳng may có chuyện gì xảy ra thì tiểu tỳ không biết ăn nói với Nhị tiên sinh thế nào.

Ngô An Nhiên không kiên nhẫn được nữa nói:

- Tiểu nha đầu ngươi sao lắm chuyện thế, đã nói ngươi không được đi thì là không được đi, sao còn ở đó mà dây dưa mãi vậy?

Sở Phương Hoa bốn người không đáp lời, vẫn đứng chắn trước mặt hai người không chịu tránh ra.

Sở Tranh nhìn Sở Phương Hoa, chậm rãi nói:

- Hôm nay bản đường chủ không thể mang theo các ngươi đi, nhưng các ngươi lại cứ làm khó dễ. Nói đi, phải thế nào các ngươi mới chịu nghe.

Sở Phương Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vậy thỉnh sư phụ của đường chủ đấu với bốn ngươi tiểu tỳ một trận, nếu bốn người tiểu tỳ thua thì sẽ tự động nghe theo mệnh lệnh của đường chủ.

Sở Tranh nhìn sang Ngô An Nhiên, Ngô An Nhiên hừ một tiếng nói:

- Nếu đã muốn như vậy, Tranh nhi, ngươi hãy tránh ra đi.

Sở Tranh cũng không dám ngăn trở, hắn cũng đang muốn nhìn xem võ công bốn người Sở Phương Hoa này ra sao, vì vậy liền cùng Liễu Khinh Như tránh sang một bên.

Sở Phương Hoa đứng bất động, ba người còn lại tản ra xung quanh, tạo thành thế trận vây Ngô An Nhiên vào giữa, “Choang” một tiếng, bốn người đều đã rút kiếm ra khỏi vỏ.

Ngô An Nhiên cảm thấy kiếm bốn người cầm trong tay mềm mại như nước, mơ hồ tỏa ra hàn khí khiếp người, trong lòng liền trở nên nghiêm túc, biết bốn cây kiếm này đều thuộc hàng bảo kiếm, không khỏi có chút khó khăn, vốn ông ta định dựa vào mấy chục năm công lực tốc chiến tốc thắng, nhưng hiện tại xem ra không thể dễ dàng thực hiện như suy tính lúc đầu được.

Sở Phương Hoa cao giọng nói:

- Tiền bối, bốn người tiểu tỳ là Ưng đường tứ kiếm, võ công tập luyện chỉ có mục đích bảo hộ an toàn của đường chủ, vì vậy chiêu thức đa phần đều là chiêu thức trí mạng, thậm chí liều chết, tiểu tỳ công lực còn thấp không thể khống chế được hết mọi chuyện, vì vậy tiền bối cũng không cần phải hạ thủ lưu tình.

Nói xong, kiếm trong tay vung lên tạo thành hình vòng cung hướng về phía Ngô An Nhiên chém xuống.

Ngô An Nhiên nghiêng người tránh, ngón tay đập thẳng vào thân kiếm của Sở Phương Hoa, bằng vào công lực của ông ta, nếu như đánh trúng thì Sở Phương Hoa chắc chắn không giữ được kiếm. Nhưng lúc này kiếm của Sở Phương Linh cũng đã đâm tới bên cạnh, Ngô An Nhiên thấy vậy bất đắc dĩ phải chuyển thân né tránh, nhưng không chờ ông ta đứng vững, phía sau một thanh trường kiếm đã xé gió chém tới. Ngô An Nhiên không hề quay đầu lại, tay trái vỗ ra phía sau một chưởng, Sở Phương Minh chỉ cảm thấy cổ tay run lên, kiếm đã xẹt qua bên cạnh người Ngô An Nhiên. Bên này Sở Phương Hinh cũng vung kiếm lao tới, quét ngang hông Ngô An Nhiên.

Sở Tranh bên ngoài thấy rõ ràng, Sở Phương Hoa bốn tỷ muội chiêu thức tuy không nhanh, cũng không phải tứ kiếm cùng đánh ra, cũng không hề lộn xộn, mà từng người một xuất kiếm, khi một người xuất kiếm ra thì ba người kia đều phối hợp thời gian xuất thủ rất chuẩn xác khi tấn công đối phương, trôi chảy như nước, tựa như những con rắn độc liên tiếp thay nhau lao vào, làm Ngô An Nhiên lúc này chỉ biết thủ mà không thể công được.

Ngô An Nhiên trong lòng cũng biết không ổn, nếu cứ duy trì tình trạng này, không sớm thì muộn cũng sẽ lộ ra sơ hở, đến lúc đó bốn người kiếm thế hợp nhất thì có hối cũng không kịp. Nghĩ vậy, song chưởng liền rung lên, tức thì khắp trời đều phủ kín chưởng ảnh hướng về bốn người Sở Phương Hoa đánh tới. Đột nhiên thân hình của bốn người Sở Phương Hoa trở nên nhanh hơn, vận chuyển quanh người Ngô An Nhiên, trông thấy chưởng ảnh đánh tới liền đưa thân kiếm lên đỡ. Ngô An Nhiên trong lòng lo ngại bảo kiếm trong tay bọn họ nên một lần nữa phải biến chiêu.



Sở Tranh lần đầu tiên thấy Ngô An Nhiên thi triển toàn lực thì mồm miệng há hốc, Huyễn thiên chưởng sư phụ luyện đã mấy chục năm, so với mình thì quả thật cao minh hơn rất nhiều, nếu thay mình vào đứng giữa kiếm trận, chắc chắn đã trúng vô số kiếm rồi.

Liễu Khinh Như bên cạnh thấy hoa cả mắt, thấp giọng nói:

- Bốn người bọn họ thật lợi hại.

Sở Tranh gật đầu, tập trung nhìn vào trận đấu, đột nhiên phát hiện di chuyển của bốn người Sở Phương Hoa có chút quen thuộc, hồi lâu sau hắn mới nhận ra đó chính là Huyết ảnh tông tam đại tuyệt kỹ “Thiên la bộ” mà hắn đã rất thuần thục, tuy rằng tư thế hầu như không giống nhau, nhưng mỗi điểm dừng chân đều chẳng khác nhau mấy.

“Thiên la bộ” là môn khinh công bộ pháp đệ nhất thiên hạ, năm đó Sở Vấn Thiên bị người bức bách, đã đáp ứng không được truyền thụ cho người khác. Nhưng quả thật lợi ích của “Thiên La bộ” quá lớn, vì vậy đã dùng mười năm nghiên cứu để cải biến toàn bộ thân pháp của “Thiên La bộ”, lại dựa theo bộ pháp này sáng chế ra một bộ kiếm trận, rồi đem vẽ thành kiếm phổ, lại bỏ thời gian đi tìm bốn bảo kiếm chém sắt như chém bùn, sau đó mang tất cả đặt vào mật thất của Ưng đường. Quả nhiên không lâu sau đó có người của Ưng đường phát hiện ra, liền dùng nó để huấn luyện bốn đệ tử trẻ tuổi, xưng là Ưng đường tứ kiếm, từ đó tới nay đều hộ vệ các đời đường chủ an toàn.

Ngô An Nhiên chẳng bao lâu sau cũng đã nhận ra bộ pháp bốn người Sở Phương Hoa sử dụng chính là “Thiên la bộ”, ông ta cũng biết Sở gia có quan hệ với Huyết ảnh tông, do đó chỉ suy nghĩ một chút là hiểu được. Chỉ là bộ pháp này đã được cải biến quá lớn, ngoại trừ Ngô An Nhiên và Sở Tranh hai người xuất thân từ Huyết Ảnh tông ra, trên đời sợ rằng không còn ai có thể nhìn ra được.

Ngô An Nhiên bất chợt huýt tiếng dài, cởi áo ngoài quấn thành côn quét tới bốn người Sở Phương Hoa. Sở Phương Hoa đột nhiên cảm thấy mỗi bước đi đều bị Ngô An Nhiên biết trước, thân hình liền khựng lại, tức thì kiếm trận rối loạn.

Chỉ nghe “ba ba ba ba” bốn tiếng liền nhau, bốn người Sở Phương Hoa đều trúng côn ngã văng ra ngoài. Ngô An Nhiên biết bốn người Sở Phương Hoa tương lai sẽ là trợ thủ đắc lực của Sở Tranh, nên vừa rồi cũng chỉ là nhẹ nhàng đánh bọn họ văng ra ngoài.

Sở Tranh tiến lên đỡ bốn người Sở Phương Hoa dậy, cười nói:

- Không hổ là Ưng đường tứ kiếm, vừa rồi nếu không phải sư phụ mà là ta đứng trong kiếm trận, sợ rằng đã sớm đi đời nhà ma rồi.

Sở Phương Hoa sắc mặt chán nản, gượng cười nói:

- Đường chủ nói đùa rồi, tiểu tỳ nào dám xuất thủ với người chứ.

Sở Tranh an ủi nói:

- Sư phụ võ công cao cường, các ngươi thua chẳng có gì là lạ. Lần này ta ra ngoài quả thật không tiện mang theo các ngươi, các ngươi cũng đừng trách ta nữa.

Nói xong, Sở Tranh gọi Tử Quyên và Thúy Linh đỡ bốn người về nghỉ ngơi, sau đó hắn cùng Ngô An Nhiên, còn có Âu Dương Chi Mẫn rời phủ.

Ba người Ngô An Nhiên ngồi trên chiếc xe ngựa mấy hôm trước đã dùng để đi đến Ưng đường, tiến về phía Vạn Hoa lâu.

Sở Tranh vừa tiến vào cửa, cảm thấy Vạn Hoa lâu không giống như tưởng tượng, khung cảnh không chỉ thoát tục xuất trần, hơn nữa những người phục vụ ở đây đều có thân thủ nhanh nhẹn, ngay cả lời nói cũng rất nhẹ nhàng, không có bất cứ một tiếng ồn ào náo nhiệt mà các thanh lâu thường có.

Sở Tranh hỏi nhỏ:

- Sư phụ, đây là thanh lâu sao? Đồ nhi sao lại có cảm giác không giống a.

Ngô An Nhiên trừng mắt liếc hắn:

- Ngươi trước đây đã từng tới thanh lâu sao, có cái gì không giống vậy hả?

Sở Tranh tức thì nghẹn họng, hắn tuyệt không thể nói ra đây là ký ức của kiếp trước được, mà có nói thì cũng chẳng ai tin, có khi lại rước thêm phiền phức vào người.

Ngô An Nhiên lại nói:

- Vạn Hoa lâu này đứng đầu kinh thành tam đại thanh lâu, có rất nhiều quan lại quý nhân lui tới, bởi vì nơi đây có một phong cách độc đáo, không giống như các thanh lâu ồn ào khác.

Lúc này một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi đang nhẹ nhàng tiến đến. Sở Tranh đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy người này mặt mày thanh tú, trang sức đẹp đẽ, phong thái đoan trang, hắn không thể nhận ra ở người phụ nữ diễm lệ này một chút hình dáng của tú bà thanh lâu nào.

Người phụ nữ này đi tới trước mặt Ngô An Nhiên khẽ cười nói:

- Ngô tiên sinh quả nhiên giữ lời, Cầm Nhi cô nương đã đợi ở trên lầu từ trước.

Nàng ta cười một tiếng, giữa mi tâm toát ra một chút khí mị hoặc. Sở Tranh thấy vậy tim đập thình thịch, trong lòng liền hô lợi hại, thầm nghĩ đây hẳn là mị hoặc công phu của Thiên mị môn rồi.

Ngô An Nhiên mỉm cười nói:

- Ngô mỗ có tài cán gì mà Cầm Nhi cô nương lại ưu ái như vậy, quả thực Ngô mỗ không dám nhận.

Nói xong đưa tay vào ngực, định đưa ra chút lễ mọn, không ngờ tìm tới tìm lui cũng không thấy, lúc này Ngô An Nhiên mới nhớ ra sáng nay bị bốn người Sở Phương Hoa vây đánh, nên đã quên không dặn Sở Tranh đưa cho chút tiền.

Ngô An Nhiên thần sắc vẫn như thường, quay sang Sở Tranh nói:

- Tranh nhi, vị này chính là tổng quản Cơ phu nhân của Vạn Hoa lâu. Cơ phu nhân, còn đây là cháu họ của vợ Ngô mỗ.

Cơ phu nhân thầm nghĩ Ngô tiên sinh này có chút kỳ quái, hôm qua mang đến một tiểu hài tử, hôm nay lại dẫn theo một người nữa, hơn nữa thiếu niên này áo quần hoa lệ, chắc chắn là công tử nhà quyền quý, vì vậy liền gật đầu, thi lễ với Sở Tranh nói:



- Ra mắt công tử.

Sở Tranh vội vàng đáp lại, trong lòng cảm thấy khó hiểu, Cơ phu nhân này thì có chuyện gì liên quan đến hắn.

Ngô An Nhiên trách mắng:

- Không biết quy củ, lần đầu gặp mặt Cơ phu nhân, sao không dâng lên chút lễ mọn?

Sở Tranh lúc này mới nhớ Ngô An Nhiên không có tiền trong túi, liền vội từ trong ngực móc ra. Ngô An Nhiên vừa nhìn thấy đã ngây cả người, Sở Tranh đã móc ra nguyên mấy thỏi vàng. Hóa ra Sở Tranh vốn được sinh ra trong gia đình phú quý, căn bản không phải suy nghĩ về chuyện tiền bạc, lần trước hắn còn bỏ cả bạc triệu ra làm trò vui, nhưng lần này ra ngoài hắn ngại không mang theo nhiều tiền, nên trên người chỉ mang có một ít vàng.

Sở Tranh thấy mọi người sắc mặt quái lạ, biết mình đã vô ý thức khoe của hơi thái quá, liền cười gượng thu lại bớt vàng trong tay, sau đó đưa cho Cơ phu nhân phần nhỏ còn lại.

Mặc dù Cơ phu nhân kiến thức rộng rãi, lúc này cũng không khỏi nhìn hắn với ánh mắt kỳ dị. Triệu quốc đã lâu không có chiến tranh, hàng hóa cực kỳ rẻ tiền, gia đình bình thường tiêu dùng một năm cũng chỉ khoảng mười xâu tiền lớn, mà đĩnh vàng này có thể đổi được mấy trăm xâu, xem ra địa vị của vị công tử này không phải là nhỏ. Cơ phu nhân thản nhiên cười, đưa tay tiếp lấy nói:

- Đa tạ công tử ban thưởng rộng rãi.

Ngô An Nhiên đứng bên cạnh đau lòng không gì sánh được. Cơ phu nhân vừa thu hậu lễ, cũng biết đạo lý có qua có lại, liền tự mình đưa bọn họ lên một phòng tốt nhất trên lầu, nói:

- Ngô tiên sinh cùng hai vị công tử hãy chờ một chút, thiếp thân cho gọi hạ nhân mang trà lên, Cầm cô nương sẽ tới ngay.

Ngô An Nhiên chờ Cơ phu nhân ra khỏi cửa, nhìn Sở Tranh nói rằng:

- Ngươi cũng hào phóng quá nhỉ, đĩnh vàng đó cũng đủ để tới nơi này vài lần đó.

Sở Tranh cười hì hì đem hai đĩnh vàng đặt trước mặt Ngô An Nhiên, nói:

- Là đồ nhi sơ suất, quên không chuẩn bị cho sư phụ.

Ngô An Nhiên sắc mặt giãn ra, đem hai đĩnh vàng cất vào trong người, ông ta biết đồ đệ không thiếu tiền, của biếu mà không cầm thì đúng là thiếu sáng suốt.

Chỉ một lát sau, Cơ phu nhân dẫn một nữ tử khoảng mười bảy mười tám tuổi tiến vào. Nàng kia thấy Ngô An Nhiên liền mỉm cười, hướng ba người nhẹ nhàng thi lễ nói:

- Tiểu nữ Cầm Nhi tham kiến Ngô tiên sinh và hai vị công tử.

Sở Tranh nhìn Cầm Nhi, lại nhìn Ngô An Nhiên, trong lòng đột nhiên nghĩ tới một từ tưởng đã quên mất: “Lê hoa”.

Cơ phu nhân ở bên cạnh lên tiếng:

- Ngô tiên sinh, thiếp thân đã dẫn Cầm Nhi tới cho ngài, vậy còn hai công tử có muốn thiếp thân an bài một chút không?

Ngô An Nhiên lắc đầu nói:

- Không cần, Cơ phu nhân, hãy đi mời Vạn hoa lâu chủ tới đây.

Cơ phu nhân ngẩn ra nói:

- Ngô tiên sinh có chuyện gì, thiếp thân đều có thể làm chủ.

Ngô An Nhiên nói:

- Việc này ngươi không thể làm chủ được, nhất thiết phải mời chủ nhân các ngươi tới đây.

Cơ phu nhân cười cười:

- Ngô tiên sinh còn chưa nói, làm thế nào biết thiếp thân không làm chủ được?

Ngô An Nhiên nhìn nàng ta một cái rồi nói:

- Thiên Mị công của ngươi đã luyện đến tầng thứ năm, bằng vào tuổi của ngươi mà đã được như vậy là rất khá, ngươi hiện tại có thân phận gì ở Thiên Mị môn?

Nhất thời sắc mặt của Cơ phu nhân và Cầm Nhi biến chuyển nhanh chóng.

Cơ phu nhân gượng cười nói:

- Ngô tiên sinh, nơi này là Vạn Hoa lâu, không phải là cái gì Thiên Mị môn đâu.

Ngô An Nhiên không muốn phí lời, liền móc từ trong lòng ra một vật ném về phía Cơ phu nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sở Thị Xuân Thu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook