Quyển 2 - Chương 4: Trấn Viễn Hầu phủ (2)
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Tảng sáng ngày hôm sau, Vương lão Hầu gia thức dậy sớm đi vào hoàng cung.
Gần đến hoàng cung, một chiếc xe ngựa từ hướng ngược lại chạy nhanh đến. Quản sự Vương gia đang đánh xe có chút khẩn trương, nhỏ giọng hướng vào bên trong xe nói:
- Lão gia, đối diện tới hình như là xe ngựa của Sở lão Hầu gia.
Vương lão Hầu gia ừ một tiếng, rồi nhắm mắt không nói gì.
Hai xe giao nhau thì rèm cửa sổ đồng thời vén lên, Sở Thiên Phóng chắp tay ý chào Vương Liệt, Vương Liệt hơi gật đầu.
Ven đường một người nhìn thấy toàn bộ cảnh này, chờ hai xe đi xa, người nọ nhảy lên ngựa, nhắm hướng tây thành phóng đi.
o0o
Phương Lệnh Tín cũng thức dậy rất sớm, đang đứng ở đình viện trong phủ viên ngắm cảnh, nhìn đám sương buổi sớm nhè nhẹ bay, không nói một lời. Lại bộ thượng thư Thang Thụ Vọng ngồi ở trong đình, hưởng dụng điểm tâm hạ nhân Phương phủ mang tới.
Một người đột nhiên vội vã đi tới, hơi thở gấp gáp, khom người nói:
- Khải bẩm tướng gia, Trấn Viễn Hầu Vương Liệt sáng sớm rời phủ nhập cung, Tiêu Dao Hầu Sở Thiên Phóng ở nửa đường chờ, nhưng hai người không xuống xe nói chuyện với nhau, mà chỉ ra dấu thăm hỏi.
Thang Thụ Vọng buông đũa, nói:
- Tỷ phu, quả nhiên không ngoài sở liệu của tỷ phu, Vương Liệt hôm nay đi gặp Hoàng thượng.
Phương Lệnh Tín phất tay, ra hiệu cho người nọ lui xuống, hừ một tiếng nói:
- Ngày hôm qua Sở Danh Đường bái kiến Vương Liệt, lúc trở về lại để ấu tử hắn ở lại Trấn Viễn Hầu phủ, hiển nhiên hai người đã nói chuyện ổn thỏa. Vương Liệt hôm nay lại vào tham kiến Hoàng thượng, cũng không có gì kỳ quái.
Thang Thụ Vọng lau miệng:
- Lão thất phu Vương Liệt cũng thật là, diệt trừ đi Sở gia, trong triều chỉ còn lại Phương Vương hai đại thế gia không phải tốt hơn sao?
Phương Lệnh Tín nhìn Thang Thụ Vọng một cái, nói:
- Nếu như Vương Liệt cũng có suy nghĩ như ngươi, hắn khẳng định muốn trong triều chỉ còn Sở, Vương hai nhà, đó mới hợp tâm ý hắn.
Thang Thụ Vọng cười nói:
- Vậy ư? Hắn không biết tự lượng sức mình, muốn đối phó với tỷ phu, tỷ phu năm nay mới năm mươi tuổi, còn ngồi ở vị trí Tể Tướng nhiều năm nữa, Vương Liệt hắn có bản lĩnh đó sao?
Phương Lệnh Tín hừ một tiếng, tên em vợ này bất quá mới ở kinh thành năm năm, trước đây chỉ làm Thái Thú ở Đồng Dương quận ở Tây tuyến, chưa bao giờ chứng kiến thủ đoạn lợi hại của Sở Thiên Phóng và Vương Liệt, thực sự đúng là người vô tri thì không sợ. Nhớ lại năm xưa Sở Vương hai người như mặt trời ban trưa ở trong triều, mặc dù Phương Lệnh Tín lúc đó đã là Thượng Thư, nhưng thấy hai người ngay cả nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng.
Phương Lệnh Tín không khỏi than thầm, Phương gia nhân tài thực sự điêu linh, cùng thế hệ đương thời chỉ có đường đệ Phương Minh Tín làm thống lĩnh Tây tuyến đại doanh là lão thành vững vàng, có thể trọng dụng, nhưng chức Binh bộ Thượng Thư Quách Hoài đã ngồi vững, xem ra không có cơ hội triệu đường đệ về triều làm quan. Lớp con cháu kiệt xuất thế hệ thứ hai loe hoe vài người, nhi tử Phương Trung Thành tuy cũng là nhân tài kiệt xuất, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, không đủ để phục chúng.
Phương Lệnh tín nhìn Thang Thụ Vọng nói:
- Hôm nay Vương Liệt nhập cung bái kiến Hoàng thượng, khẳng định là đi nói thay cho Sở Danh Đường. Nếu như không ngoài sở liệu của lão phu, Hoàng thượng hẳn sẽ tạm thời không chĩa mũi dùi vào Sở gia nữa. Như thế vị trí Thái úy của Sở Danh Đường cũng an ổn, ngươi phải cẩn thận cho ta, đừng để cho hắn bắt được nhược điểm của ngươi.
Thang Thụ Vọng không hiểu hỏi lại:
- Lẽ nào Hoàng thượng dễ dàng buông tha như vậy, Sở gia ở trong triều là một cái gai trong mắt, giữ lại thủy chung là một tai họa.
Phương Lệnh Tín trách mắng:
- Ngươi biết cái gì mà nói, Vương Liệt lần này mà không đi, đợi một thời gian lão phu cũng sẽ vào tiếp kiến Hoàng thượng, khuyên can Hoàng thượng đừng động vào Sở gia.
Thang Thụ Vọng ngẩn người giương mắt mà nhìn, hắn thực sự không ngờ Phương Lệnh Tín sẽ làm vậy.
Phương Lệnh Tín biết nếu không nói rõ, tất tên em vợ này sẽ không minh bạch:
- Có hai lý do, thứ nhất cho dù Vương gia thúc thủ bàng quan, Hoàng thượng liên hợp với Phương gia chúng ta tuyệt không dễ dàng diệt trừ thế lực Sở gia, Sở gia rơi vào thế phải toàn lực phản kháng, lục đại chấp sự của Sở gia phân tán ở các nơi cũng sẽ không chịu nằm yên, Đại Triệu sẽ đại loạn mấy năm, Tây Tần nhân cơ hội sẽ xâm lăng. Cái nồi còn không giữ được nói gì đến chuyện nấu cơm? Đại Triệu đã giữ không được, Phương gia cũng sẽ cửa nát nhà tan; lý do thứ hai, nếu Sở gia đổ, người được lợi lớn nhất cũng không phải Phương gia. Tuy nói trong triều do tam đại thế gia cầm đầu, nhưng Hình bộ thượng thư Lương Thượng Duẫn mới nhậm chức và phe cánh cũng dần dần có vị thế, còn có thủ hạ của ngươi Lại Bộ Thị Lang Thành Phụng Chi cũng là tâm phúc của Hoàng thượng, bọn họ trung thành với Hoàng thượng, khẳng định Hoàng thượng sẽ coi trọng những người này, đến lúc đó bọn chúng khẳng định sẽ coi Phương gia là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Ba nhà Sở, Vương, Phương tuy tranh đấu với nhau hơn mười năm, nhưng dù sao đều là khai quốc trọng thần, trong đó cũng có chút tình cảm nhang khói qua lại. Nếu là thế lực mới nắm quyền, tương lai Phương gia nếu có chút sơ sẩy, khả năng phải đương đầu với họa bị đuổi tận giết tuyệt. Lão phu tuy hao tâm tổn trí cố sức chèn ép Sở gia, nhưng cũng không muốn tru diệt Sở gia giúp cho phe cánh Lương Thượng Duẫn nắm triều chính.
Phương Lệnh Tín từ từ nói tiếp:
- Phép làm quan vẫn nói, chỉ cầu hai chữ cân bằng. Hiện giờ thế lực hai nhà Sở Vương đang thịnh, lão phu đương nhiên phải giúp Hoàng thượng, nếu trong triều chúng quần thần đều quy thuận Hoàng thượng, lão phu liền sẽ liên hợp với hai nhà Sở, Vương. Thủ đoạn này Phương gia chúng ta trăm năm nay đã sử dụng nhiều lần.
o0o
Sau khi Vương lão hầu gia từ trong cung đi ra, mâu thuẫn của Sở gia và Hoàng thượng tạm thời dịu xuống.
Ba ngày sau tại Sở phủ, Sở Danh Đường thiết yến mở đại tiệc, các quan viên thuộc Sở thị gia tộc trong triều cùng tụ tập ở phòng khách chính của Sở phủ. Yến tiệc xong, Sở Thiên Phóng, Sở Danh Đường, Sở Danh Nam cùng những người có địa vị cao trong tộc đều ở lại họp, quyết định đẩy những quan viên Sở thị cấp thấp ở trong triều chưa bao lâu về các quận phủ địa phương. Sở Danh Nam cũng biết Sở gia đang trong cơn khó khăn, cảm thấy sách lược bỏ lượng lấy tinh là hành động sáng suốt, liền tỏ vẻ sẵn lòng ủng hộ tân tông chủ.
Không lâu sau, số lượng quan viên Sở gia trong triều giảm đi hơn phân nửa. tuy có người trong lòng bất mãn, nhưng dưới sự trấn áp của Sở Thiên Phóng, nhanh chóng không còn ai phản đối.
Thang Thụ Vọng ngày đó nghe lời Phương Lệnh Tín khuyên, trở nên cẩn thận từng ly từng tí, đối với Sở Danh Đường cũng không muốn phạm phải mâu thuẫn lần nữa, trái lại có chút nịnh hót bợ đỡ. Sở Danh Đường tuy có ý định cải tổ nhân sự, nhưng bận bịu công việc đưa hơn mười người Sở gia đến địa phương nhậm chức, do đó còn cần Thang Thụ Vọng giúp đỡ, đành phải tạm cho qua.
Sở Tranh ở nhà ông ngoại được gần hai tháng. Vương lão Hầu gia hết lòng tài bồi, truyền thụ toàn bộ tuyệt kỹ, kinh nghiệm của mình ngày xưa rong ruổi trên sa trường cho Sở Tranh. Mấy món võ công trên lưng ngựa rất hợp với tính khí Sở Tranh, nhất kích tất sát, không dài dòng dây dưa, Sở Tranh có nội công làm trụ, không bao lâu liền học xong.
Vương lão Hầu gia cực kỳ cao hứng khi thấy hắn tiếp thu cực nhanh, liền bắt đầu truyền thụ cho hắn cách bài binh bố trận. Sở Tranh vốn phản đối việc này, cho rằng với tri thức đi trước thời đại này một ngàn năm của mình, tùy tiện có thể dùng mấy trận chiến kinh điển hay những trận chiến điển hình đem ra đối phó với ông ngoại. Không ngờ sau vài lần mô phỏng theo các trận chiến, Sở Tranh liên tục thất bại, không một lần thắng, mặc cho hắn vắt hết óc nghĩ ra đủ mọi kế sách, cuối cùng đều bị Vương lão Hầu gia liếc mắt một cái nhìn thấu, liên tục đánh hắn tơi tả, tấn công đánh quân lính của Sở Trang tan rã.
Sở Tranh cuối cùng cũng minh bạch, Tôn Tử binh pháp tại thế giới này cũng đã được lưu hành gần nghìn năm, ba mươi sáu kế thời đại tam quốc đã thành hình, hai người hầu như nắm vững toàn bộ chiến thuật được sử dụng trong thời đại vũ khí là gươm đao này, hơn nữa hai quân đối trận giao chiến cũng không giống như mô tả trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, cũng không phải quân đội hai bên dàn trận hàng ngang, chủ tướng hai bên đánh nhau mấy trăm hiệp trước rồi mới hỗn chiến, người có võ công cao tới đâu ở trong thiên quân vạn mã tối đa cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình. Chưa nói tới đời trước Sở Tranh hắn chỉ có thể xem là một người ham mê quân sự, cho dù có là một nhân sĩ chuyên môn về chiến tranh ở đây, đối mặt với một vị danh tướng đầy kinh nghiệm sa trường như ông ngoại, cũng không thể nắm chắc thắng lợi. Sở Tranh chỉ có thể chuyên tâm học tập kinh nghiệm từ ông ngoại, sau một tháng, cuối cùng cũng có thể thắng được hai ba lần sau mười lần tỷ thí.
Tuy là vậy nhưng Vương lão Hầu gia cực kỳ kinh ngạc, trong lòng thầm tán thưởng cháu mình là thiên tài. Sở phu nhân sau khi hỏi han nghe được tin, cố tình chạy tới Hầu phủ năn nỉ phụ thân giữ bí mật. Vương lão Hầu gia nghĩ nữ nhi nói cũng có lý, không thể làm gì khác hơn đành phải bỏ ý định cùng Sở Tranh dẫn một ngàn gia tướng ra ngoại thành tiến hành thực chiến, tuy nhiên Vương lão Hầu gia cảm thấy mình không còn gì khác để dạy, Sở Tranh hắn chỉ có thể tự mình trải nghiệm thực chiến trên sa trường, dù sao kinh nghiệm thực chiến cũng không thể dạy được.
Vương lão Hầu gia cũng đã già, mấy hôm rồi mỗi ngày đều say mê chỉ điểm Sở Tranh nên không cảm thấy gì, bây ngừng dạy mới cảm thấy thân thể không khỏe, liền nghỉ ngơi tĩnh tâm điều dưỡng.
Sở Tranh ở Hầu phủ những ngày này rất nhàn nhã thoải mái, ngoại trừ thời gian phải luyện công, còn lại là trốn trong phòng cùng Liễu Khinh Như ba người nói chuyện phiếm. Trải qua mấy ngày này, Tử Quyên, Thúy Linh cảm thấy ở chung với thiếu gia thật tốt, ngoại trừ lần trước hắn nổi nóng, còn thường thường rất ôn hòa điềm đạm, dần dần cũng không còn sợ sệt như trước.
Thời gian thoi đưa, thấm thoát đã hơn hai tháng trôi qua. Một ngày kia Sở Tranh đang ở trong phòng trêu ghẹo hai người tiểu nha đầu, làm hai tiểu nha đầu mặt mày đỏ bừng, thình lình thấy mẫu thân đang đứng ở cửa cười dài nhìn mình.
Tử Quyên, Thúy Linh sợ đến nỗi mặt trắng bệch, vội vã đứng lên. Liễu Khinh Như ở một bên cũng thấp thỏm bất an.
Sở phu nhân ngược lại cảm thấy không có gì, trong thế gia đại tộc chuyện gì chả xảy ra, so với hai ca ca, Sở Tranh xem ra là chính nhân quân tử.
Sở Tranh ngạc nhiên nói:
- Mẹ, sao mẹ lại tới đây nữa rồi?
Sở phu nhân cười mắng:
- Cái gì mà lại nữa rồi, ngươi cùng tam ca ngươi giống nhau như đúc, có nha hoàn liền quên mẹ.
Sở Tranh cười nói:
- Làm gì có chuyện đó, con nhớ mẹ nhất.
Sở phu nhân nói:
- Chỉ giỏi khua môi múa mép, hôm nay cậu họ của con, Vương Minh Thái ở Bắc cương trở về, ngoại cho gọi con đến phòng khách.
Sở Tranh đến phòng khách, Vương Minh Thái đã ở đó.
Vương lão Hầu gia thấy Sở Tranh tới, vẫy tay gọi hắn cùng Sở phu nhân, nói với Vương Minh Thái:
- Minh Thái, tới gặp tỷ tỷ ngươi, còn đây là cháu họ của ngươi.
Vương Minh Thái quay sang Sở phu nhân, Sở Tranh cười nói:
- Cháu chính là Tranh nhi, Lạc Thủy đưa thơ cho cậu trong đó khen ngợi cháu không ngớt.
Sở Tranh có chút buồn bực, thế giới này thư từ qua lại không phát triển, nhưng tại sao những người này đều biết tên của hắn.
Vương lão Hầu gia gật đầu cười nói:
- Tranh nhi đích thật là một hài tử thông minh, mấy ngày qua học tập võ nghệ, binh pháp cùng lão phu, tương lai thành tựu không thể lường được.
Mọi người cùng ồ lên một tiếng, Vương Minh Thái nói:
- Bá phụ, ở Bắc cương không có đặc sản gì, Minh Thái chỉ mang theo năm trăm thớt ngựa khỏe tặng cho gia tướng trong phủ, thỉnh bá phụ vui lòng nhận cho.
Vương lão Hầu gia cười nói:
- Ngươi có lòng là tốt rồi, lão phu mà thiếu ngựa ở trong phủ sao?
Nói rồi quay sang Sở Tranh nói tiếp:
- Tranh nhi, cháu chưa có một con ngựa tốt để cưỡi, nếu cậu cháu mang đến những con ngựa tốt, đi chọn một con đi.
Vương Minh Thái đứng dậy nói:
- Được, Tranh nhi, cứ chọn một con đi, coi như cậu tặng cháu làm quà gặp mặt.
Mọi người tới trại nuôi ngựa, Sở Tranh lúc còn ở Giang Biên đại doanh cùng Hắc kỵ quân cũng học được một ít thuật coi ngựa, những con ngựa này tuy thuộc loại thượng thừa nhưng tối đa cũng chỉ tương đương với mấy con ngựa của Chu Hàn An, Hạ Mạc, nhìn đần độn chán ngắt.
Vương Minh Thái thấy Sở Tranh liên tục lắc đầu, ngạc nhiên nói:
- Tranh nhi, những con ngựa này cũng không lọt vào mắt xanh của cháu à?
Sở Tranh mặt mày ủ rũ nói:
- Những con ngựa này cũng không tệ, đáng tiếc so với con của Lạc Thủy đại ca còn kém xa.
Vương Minh Thái chợt tỉnh ngộ:
- Cậu quên khuấy mất, con ngựa của Lạc Thủy do cháu thuần phục, đương nhiên nhìn mấy con ngựa này sẽ chướng mắt.
Vương Minh Thái do dự liếc nhìn Vương lão Hầu gia, nói:
- Ở đây còn một con ngựa tốt, nhưng vốn chuẩn bị thuần dưỡng nó rồi mới tặng cho bá phụ.
Vương lão Hầu gia khoát tay chặn lại, nói:
- Lão phu già thế này rồi, dù có tặng ngựa tốt cũng chỉ có thể nhìn chứ không cưỡi được, không bằng cho Tranh nhi.
Vương Minh Thái “dạ” một tiếng, rồi dẫn mọi người tới một chuồng nuôi đơn ở bên cạnh.
Một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi ra đón, hành lễ với Vương Minh Thái:
- Tướng quân.
Vương Minh Thái nói với Sở Tranh:
- Con ngựa này tính tình dữ dằn, ngoại trừ thằng nhỏ Âu Dương Chi Mẫn này có thể lại gần nó, ngoài ra không ai có thể tới gần.
Sở Tranh hứng thú nhìn thằng bé, nói:
- Ngươi tên Âu Dương Chi Mẫn? Cái họ này rất hiếm nghe thấy, ngươi có phải người Hồ không?
Sở Tranh rất mê đọc sử sách, cũng biết bởi vì Lưu A Đấu đột nhiên cải biên lịch sử, loạn ngũ Hồ (Hung Nô, Tiên Ti, Yết, Để, và Khương) vào thời nhà Tấn cơ bản cũng do đó phát sinh, khắp trung nguyên vẫn chỉ có người Hán, những họ kép người Hồ giống như họ Mộ Dung ở trung nguyên căn bản không có, mà thằng bé nuôi ngựa trước mắt lại mang họ Âu Dương, ở kiếp này Sở Tranh lần đầu tiên gặp phải người mang họ này.
Âu Dương Chi Mẫn lại sợ hãi mặt mũi trắng bệch, miệng lắp bắp liên tục:
- Tiểu nhân là người Hán, không phải Hồ man.
Cũng khó trách tại sao hắn sợ như vậy, lúc đó vô luận ở Bắc Triệu hay Tây Tần, mọi người căm thù Hồ man đến tận xương tuỷ, bách tính trăm họ nếu gặp phải người Hồ, chắc chắn sẽ vây lại đánh chết tại đương trường.
Sở Tranh thấy thằng bé nuôi ngựa sợ đến như vậy, trong lòng có chút áy náy. Vương Minh Thái ở một bên nói:
- Hắn là cô nhi cậu mới nhận nuôi. Họ Âu Dương là một dòng họ ở Bắc cương, có điều không phải là người Hồ.
Vương lão Hầu gia đi tới trước chuồng ngựa, đột nhiên kinh hãi la lên:
- Hỏa vân câu!
Vương Minh Thái nói:
- Đúng vậy. Cháu nghe mấy lão tướng ở Bắc cương đại doanh nói chuyện, năm xưa bá phụ cưỡi Hỏa Vân câu. Đúng là may mắn gặp được, quân sỹ thuộc hạ của cháu phát hiện con ngựa này ở trên thảo nguyên, cháu phải dùng tới hai nghìn kỵ binh mới bắt được nó, đặc biệt kính tặng nó cho bá phụ.
Vương lão Hầu gia ánh mắt phức tạp, đột nhiên nói:
- Tranh nhi, nếu cháu thuần phục được con ngựa quý này, ngoại tặng nó cho cháu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.