Quyển 3 - Chương 6: Từ kinh ngạc tới vui mừng (2).
Ninh Trí Viễn
16/04/2013
Sở Thiến tức tối không phục nói:
- Theo như Tô cô nương nói, thành tựu cao nhất của Tào Mạnh Đức là nắm quyền thống trị thiên hạ, nhưng với tài hoa của Tử Kiến, nếu y có thể kế thừa vương vị của phụ thân, nhất định thành tựu có thể hơn Tào Mạnh Đức một bậc.
Tô Xảo Đồng thản nhiên nói:
- Tứ cô nương nói chỉ là giả thiết, có thực như thế hay không chẳng ai biết được, nhưng tiểu nữ có thể xác định, Tào Tử Kiến nếu quả thật có thể nắm vương vị, y chắc chắn sẽ không sáng tác được những áng thơ bi thương đẹp đẽ dương danh thiên hạ như thế.
Sở Thiến tức thì nghẹn lời, quay đầu lại nhìn Liễu Khinh Như, nhưng thấy nàng đang chăm chút dùng khăn ẩm lau mặt cho Sở Tranh không hề chú ý đến câu chuyện bên này, Sở Thiến đâm ra chán nản.
Tô Xảo Đồng trong lòng khó hiểu, mới vừa rồi khi bốn người uống rượu, Sở Thiến có giới thiệu nàng kia họ Liễu nhưng vẫn chưa nói rõ là ai. Nay thấy hai người Sở - Liễu thân mật như thế, Tô Xảo Đồng nhịn không được hỏi:
- Tứ cô nương, Liễu cô nương có quan hệ quả không tầm thường với lệnh đệ.
Sở Thiến tức giận nói:
- Đó là đương nhiên, Khinh Như vốn là thiếp thất của ngũ đệ, vốn do gia mẫu làm chủ hứa gả cho.
Tô Xảo Đồng rất ngạc nhiên, không ngờ cô nàng họ Liễu này nhìn còn chưa quá hai mươi, theo lời đồn chẳng lẽ đúng là thị thiếp người Nam Tề của Sở Tranh? Tô Xảo Đồng ngay lập tức có một loại trực giác, nữ tử này tuyệt đối không phải là người không có tiếng tăm gì theo như báo cáo trong mật báo, với tài trí của Sở Tranh, khẳng định người ở bên cạnh hắn là nhân vật trọng yếu.
Tô Xảo Đồng ra vẻ mê muội không biết gì nhẹ giọng hỏi:
- Nhưng tiểu nữ nghe nói Sở tướng quân cùng đương triều Mẫn công chúa tình đầu ý hợp, so ra Liễu cô nương nhập môn trước, chẳng lẽ công chúa không thèm để ý đến việc này?
Sở Thiến thở dài:
- Ai nói không thèm để ý a...
Đột nhiên hình như tỉnh ngộ ra, Sở Thiến nói tiếp:
- Việc này quan hệ trọng đại, không nói được.
Không nói thì thôi, Sở Thiến nói vậy ngay cả Sở Nghi cũng nổi tính tò mò, nói:
- Thiến muội muội, Mẫn công chúa rốt cuộc ra sao? Gần một năm nay trong kinh thành không có chút tin tức gì của nàng, nơi này lại không có người ngoài, nói cho tỷ tỷ nghe một chút đi.
Sở Thiến lắc đầu nguầy nguậy, như thế nào cũng không chịu nói.
Chuyện xảy ra một năm trước, vài ngày sau khi Sở phủ tổ chức lễ trưởng thành cho Sở Tranh, Liễu Khinh Như chính thức được gả vào Sở gia. Theo ý của Sở Danh Đường, việc này càng làm gọn nhẹ chừng nào tốt chừng ấy, dù sao cũng chỉ là cưới một tiểu thiếp, nhưng Sở Tranh nhất định không chịu, hắn muốn Liễu Khinh Như được nở mặt nở mày khi gả vào Sở phủ, mời cho bằng được cấm vệ quan quân quen thân ở trong doanh đến dự. Lần hôn sự này mặc dù không xa hoa long trọng bằng đại hôn của Sở Hiên, nhưng náo nhiệt lại có thừa. Sở Danh Đường quả thật rất bất mãn với chuyện này, nhưng kỳ quái là Sở phu nhân hết sức ủng hộ. Đêm tân hôn sau khi khách khứa về hết, Sở Tranh đang hoan hỉ phơi phới chuẩn bị động phòng thì không ngờ Triệu Mẫn xông thẳng vào Đạp Thanh viên, chuyện tình về sau như thế nào Sở Thiến cũng không biết chi tiết, nhưng ngày hôm sau khi nàng đến Đạp Thanh viên, trong viện ngổn ngang bừa bộn không tả nổi, còn mặt mũi của Sở Tranh thì bầm dập te tua.
Mấy ngày sau Sở Thiến mới biết, tất cả mọi việc đều do mẫu thân của nàng một tay gây ra. Sở phu nhân không có hảo cảm gì với Triệu Mẫn, huống hồ với thực lực của Sở gia có cưới được công chúa vào cửa hay không cũng không quan trọng, vì thế bà liền tìm cách báo việc này cho Triệu Mẫn biết. Ý ban đầu của Sở phu nhân là nếu Triệu Mẫn có thể chịu nhường nhịn việc này, bà sẽ đổi ý bằng lòng cho Triệu Mẫn gả vào Sở gia, bằng không cưới phải một bình dấm chua, lại có thân phận công chúa, Sở gia không bị quậy tung lên mới là chuyện lạ.
Còn Sở Tranh lại bị chính mẫu thân của mình giấu diếm nên không biết gì, hắn vốn định chờ hai ngày sau khi gạo nấu thành cơm thì sẽ đi giải thích với Triệu Mẫn, không ngờ tính toán của hắn tan thành mây khói, Triệu Mẫn trực tiếp đánh thẳng tới cửa. Vì thể diện của hoàng gia, Triệu Mẫn nhất định bắt hắn phải bỏ Liễu Khinh Như, còn nếu muốn gả vào thì phải chờ vài năm sau tính lại. Sở Tranh đương nhiên không đáp ứng, nói thật ở trong lòng hắn địa vị của Liễu Khinh Như quan trọng hơn Triệu Mẫn nhiều, Triệu Mẫn càng tranh cãi cơn giận càng bốc lên, cuối cùng nhịn không được vung quyền tung cước. Sở Tranh thẹn ở trong lòng ban đầu chỉ lo tránh né, nhưng sau khi trúng hơn mười chiêu liền phát cáu, võ công của hắn không chỉ cao hơn Triệu Mẫn một bậc, thường thường khi gặp nàng cũng hay luận chiêu luận thế, đối với thân pháp "Như ảnh tùy hình" cũng khá quen thuộc, hắn liều mạng chịu ăn vài đòn chộp lấy Triệu Mẫn rồi quăng nàng ra ngoài tường của Sở phủ. Sở phu nhân lén theo dõi ở gần đó líu lưỡi không thốt nên lời, lòng vui mừng thầm khen mình anh minh sáng suốt, nếu không Sở Tranh mà cưới Triệu Mẫn vào cửa, cặp vợ chồng son này đều có võ công siêu đẳng, Sở phủ làm sao còn có những ngày tháng bình yên!
Triệu Mẫn từ đó không thấy tới Sở phủ nữa, Sở Danh Đường cũng nghiêm lệnh mọi người trong phủ không được xì xầm tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu không xử theo gia pháp. Sở Thiến tuy là con, thân phận khác với hạ nhân trong phủ, nhưng cũng không dám vi phạm lệnh cấm của phụ thân, mặc cho Sở Nghi và Tô Xảo Đồng năn nỉ, nàng cũng không dám hở miệng nửa câu.
Tiếng của ba người tuy nhỏ, nhưng Liễu Khinh Như đã luyện Thiên Mị Môn tâm pháp hơn ba năm, tai mắt linh mẫn hơn người bình thường do đó nghe rõ ràng câu chuyện. Nàng không muốn Tô Xảo Đồng và Sở Nghi tiếp tục truy vấn chuyện này, Sở Tranh đã vì nàng ngay cả công chúa cũng không màng, Liễu Khinh Như tự cảm thấy không có cách nào báo đáp, do đó không muốn chuyện này tiếp tục mang lại cho Sở Tranh thêm phiền toái, vì thế đi tới nói:
- Tô cô nương sáng tác mấy bài thơ khi còn ở Thương Nhạc Sơn, nhưng nghe Nghi tỷ tỷ nói, cô nương sau khi đến kinh thành cũng có không ít tác phẩm xuất sắc, sao không làm một bài cho chúng ta kiến thức một phen?
Tô Xảo Đồng không biết vì sao lại có chút kiêng kỵ, không muốn đạo những bài thơ nổi tiếng của "tiền nhân" một lần nữa nên từ chối:
- Văn chương vốn tự nhiên, tuyệt tác do ngẫu hứng, tiểu nữ chẳng qua chỉ vô tình ngẫu hứng sáng tác, giờ sao dám múa rìu qua mắt thợ thêm một lần nữa?
Sở Tranh nằm sấp mặt trên bàn, trong bụng hồi hộp, hai câu này rõ ràng là do Lục Du đời Nam Tống sáng tác, Tô Xảo Đồng tại sao có thể sáng tác hai ba lần trùng hợp như thế? Sở Tranh thầm cảm thấy may mắn, may mắn chính là hắn lại ở đây hôm nay lúc này, nếu không sau này sai người giết chết nàng, đó có thể là một chuyện vô cùng đáng tiếc.
Ánh mắt Sở Thiến sáng lên, nàng liền nói:
- Lời vừa rồi của Tô cô nương thật sự nói lên suy nghĩ trong lòng của tiểu muội, tiểu muội sáng tác thơ có khi phóng bút như hoàng hà, nhưng sau đó một lát suy nghĩ hoàn toàn bế tắc, ngay cả một chữ cũng viết không được.
Sở Nghi cười nói:
- Tiểu nữ đần độn ngu dốt không bằng được Thiến muội muội để lĩnh hội sâu sắc, tuy nhiên Xảo Đồng từng tặng cho tiểu nữ mấy bài thơ ngắn rất hay, tiểu nữ còn nhớ rõ từng câu từng chữ.
Liễu Khinh Như cười nói:
- Vậy còn không mau đọc ra nghe một chút? Tiểu nữ trong lòng ngứa ngáy khó chịu đã lâu.
Sở Nghi nói:
- Được rồi, bài này sau khi Xảo Đồng đến kinh thành nhớ nhà nên sáng tác:
Sàng tiền minh nguyệt quang,
nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
đê đầu tư cố hương
Khi Sở Nghi ngâm vịnh bài thơ "Tĩnh dạ tư", Tô Xảo Đồng nhìn chằm chằm Sở Tranh, nhưng cho đến khi Sở Nghi đọc xong, Sở Tranh vẫn không động đậy tí nào, Tô Xảo Đồng bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái trong lòng.
Trong khi đó Sở Tranh trong bụng cười hắc hắc một trận, đạo thơ giỏi thật! Tô Xảo Đồng này quả thực cái gì cũng dám đạo, tiền nhân, à không, là hậu nhân nếu mà biết được e rằng tức đến nỗi lăn đùng giãy đành đạch từ trong bụng mẹ! Cũng không biết Tô Xảo Đồng rốt cuộc nhớ bao nhiêu thi từ, nhưng cũng không cần phải đưa hết thảy những sáng tác nổi danh thiên cổ đến thời đại này chứ, nếu không văn học cả ngàn năm sau này chắc thảm thương ảm đạm chết mất!
Sở Tranh ở bên cạnh miên man suy nghĩ, chợt nghe Sở Thiến thở dài:
- Tô cô nương, tiểu muội thực phục quá, bài thơ đơn giản dễ hiểu, lại trong sáng, ý cảnh vô cùng sâu sắc, cảnh giới này tiểu muội e rằng cả đời cũng không thể đạt tới.
Sở Thiến có chút chán nản, nàng vô cùng tự phụ với tài học của mình, không ngờ ở trước mặt Tô Xảo Đồng ngay cả lòng hiếu thắng cũng dần dần biến mất, tự nhủ bản thân chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Liễu Khinh Như cũng giống như Sở Thiến, mặt lộ vẻ chán nản không nói gì
Sở Tranh đột nhiên giật mình tỉnh dậy thì thào nói:
- Rượu ngon, cho thêm một bình nữa.
Sở Thiến nghe thế nổi cáu, không còn lòng dạ nào tiếp tục ở lại, quay sang thi lễ với Tô Xảo Đồng:
- Hôm nay có thể gặp Tô cô nương một chốc, quả thực là đại hạnh cuộc đời này, chỉ là đệ đệ này của ta nhân sự đã không còn biết gì, đành phải chờ ngày khác đến xin chỉ bảo.
Liễu Khinh Như cuối đầu ghé sát bên tai Sở Tranh nhẹ giọng nói:
- Công tử, chúng ta hồi phủ.
Sở Tranh đứng bật dậy, hai mắt nhìn thẳng nói:
- Tiểu nhị, tính tiền!
Nói xong lấy ra một đĩnh vàng ném lên bàn:
- Không cần thối lại.
Điếm tiểu nhị vừa mừng vừa kinh ngạc cầm đĩnh vàng cất vào trong áo. Đĩnh vàng này dư trả thêm bảy tám bàn tiệc rượu nữa, hôm nay xem ra kiếm được một món tiền lớn.
Sở Thiến và Liễu Khinh Như cự tuyệt Tô Xảo Đồng xuống đưa tiễn họ, chỉ yêu cầu tiểu nhị dìu Sở Tranh lên xe rồi hồi phủ.
Tô Xảo Đồng ngơ ngẩn nhìn xe ngựa đi xa, chợt thấy tâm trí rã rời, tay nâng chung rượu tàn trước mặt nhấp nhẹ một ngụm, một làn hương thơm dịu nhất thời thấm nhập phế phủ. Nàng thầm nghĩ, so với kiếp trước rượu này quả có phong vị của rượu ly bôi.
Tô Xảo Đồng nhìn chất dịch màu đỏ nhạt của rượu, thở nhẹ một hơi.
Khấu đại nương đẩy cửa đi vào. Lúc Tô Xảo Đồng gọi Sở Tranh lên lầu, bà liền bỏ đi không muốn gặp mặt Sở Tranh. Bà cảm thấy kiêng kỵ sâu sắc thiếu niên này. Trong tư liệu của Thiên Cơ Các mặc dù từng đề cập đến y võ giỏi lại dũng mãnh, nhưng Khấu đại nương còn tưởng đây là bản lãnh trên lưng ngựa ra trận giết địch, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn tu luyện chính là Long tượng phục ma công, hơn nữa lại đạt tới cảnh giới thượng thừa như thế, không biết là ai có thể đào luyện ra được một đệ tử như vậy, chắc là cao nhân đương thời. Nội công bà tu luyện chính là Yến gia tâm pháp, nhưng dung hòa trong chiêu thức có lẫn không ít võ công độc môn của Khấu gia, nếu thực phải ra tay động thủ, rất khó nói bà có để lộ ra dấu vết gì hay không, bởi vậy có thể tránh mặt được bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.
Nếu nói có một người mà Khấu đại nương nhìn không thấu đó chính là Tô Xảo Đồng. Khấu đại nương nhớ khi ở Tần quốc, sở trường của Tô Xảo Đồng chính là hiến mưu lập kế, cũng không nghe nói tới tài văn chương của nàng tốt xấu thế nào, nhưng khi đến kinh thành của Triệu quốc, tại sao danh tiếng của nàng lại nổi lên như cồn? Khấu đại nương tuy văn thơ chữ nghĩa sơ sài, nhưng cũng biết mấy bài thơ Tô Xảo Đồng sáng tác tuyệt đối có thể xem là những tuyệt tác lưu truyền đời sau, chẳng lẽ nàng vẫn thâm tàng bất lộ? Đến tột cùng nàng rắp tâm làm gì? Khấu đại nương biết Tô Xảo Đồng cũng khá lâu, lúc đó nàng chỉ là một đứa bé gái nhỏ, thông minh nhu thuận, là niềm vui của Khấu đại nương. Bà vốn muốn thu nàng làm truyền nhân giao lại y bát, không ngờ nàng có quá nhiều phân tâm, không thể chuyên tâm luyện võ, trong đầu toàn nghĩ ra âm mưu quỷ kế, đặc biệt kế sách kết bạn với Tần Vương, điều này làm cho Khấu đại nương không vui, tình cảm dần dần hời hợt xa lánh.
Sở Nghi tiễn Sở Thiến và mọi người ra cửa rồi trở lại trong phòng ngồi xuống cạnh Tô Xảo Đồng, nàng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực nói:
- Xảo Đồng, muội và tiểu Ngũ của Sở gia làm sao lại quen biết nhau? Tỷ tỷ sao lại không biết gì hết, hôm nay dẫn Liễu Khinh Như đến đây thiếu chút nữa mang vạ vào thân.
Tô Xảo Đồng thản nhiên nói:
- Sao rồi, Nghi tỷ lại sợ Sở Tranh đến thế cơ à?
Sở Nghi cười khổ nói:
- Con cháu Sở gia ai ai mà không biết Thái Úy đại nhân muốn lập y làm tông chủ đời kế, một số ít người thân cận ủng hộ đại ca y ở trong phủ đều bị điều đi trấn thủ Bắc cương. Hơn nữa, năm xưa khi y mới gia nhập cấm vệ quân, trong quân có mấy người có quan hệ thân thiết với Sở gia kinh thành tất cả đều bị y chỉnh đốn đau khổ chịu hết thấu. Ôi dào, đừng thấy tiểu Ngũ lúc nào mặt cũng cười hi ha, nhưng sau lưng âm độc vô cùng...
Sở Nghi đột nhiên im re thầm nghĩ, mình nói cái này làm gì vậy trời, nếu lỡ Tô Xảo Đồng và Sở Tranh thực sự có tư tình, vậy chẳng khác nào mình đang rước họa vào thân.
Tô Xảo Đồng đoán được tâm tư suy nghĩ của Sở Nghi, cười nói:
- Nghi tỷ không cần lo lắng, tiểu muội cùng Sở tướng quân chỉ là có duyên vô tình gặp mặt, lúc trước khi tiểu muội vừa mới tới kinh thành lạ lẫm không biết gì, Sở tướng quân giúp đưa tiểu muội về đến Thành phủ. Hôm nay y dẫn binh đi tuần ngang qua đây, tiểu muội mời lên tán gẫu nhân tiện tỏ lòng biết ơn mà thôi.
Sở Nghi thoáng yên lòng, ngượng ngùng cười nói:
- Tỷ tỷ làm gì có ý đó!
Tô Xảo Đồng nói:
- Tuy nhiên Liễu cô nương kia chung quy cũng là thị thiếp của Sở tướng quân, xuất hiện ở đây để y thấy được, lúc về không biết có chuyện gì không?
Sở Nghi cười nói:
- Xảo Đồng có điều không biết, Liễu Khinh Như tuy là thị thiếp nhưng tiểu Ngũ lại sủng ái nàng vô cùng, lúc trước khi nàng gả vào Sở phủ, những thanh thiếu niên ở kinh thành có chút giao tình với tiểu Ngũ đều nhận được thiệp mời. Nếu không phải Liễu Khinh Như có thân thế không rõ ràng, tuổi tác không lớn hơn tiểu Ngũ nhiều như thế, e rằng địa vị chính thất đã thuộc về nàng. Dù vậy, hạ nhân ở Sở phủ đối với nàng cực kỳ tôn trọng, tuyệt không dám đối đãi với nàng như một thị thiếp.
Tô Xảo Đồng nói:
- Nhưng nàng nhìn trẻ quá, so với Ngũ công tử cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Sở Nghi thở dài:
- Đúng vậy, tỷ tỷ từng nhiều lần gạn hỏi Liễu Khinh Như rốt cuộc bảo dưỡng bằng cách nào, nhưng nàng nhất định né tránh trả lời. Xảo Đồng, muội nghĩ hộ tỷ tỷ biện pháp, hôm nay coi như đã quen biết nàng, hôm nào đó chúng ta đến Sở phủ thăm, nhân tiện tìm cách để Liễu Khinh Như nói ra phương pháp giữ gìn sắc đẹp, bảo trì thanh xuân.
Nói đến vấn đề tất cả phụ nữ đều quan tâm, hai nàng thân thiện hẳn ra.
Thành An Lễ đột nhiên lừ đừ xiêu vẹo đi đến, ngồi xuống bên cạnh Tô Xảo Đồng hỏi:
- Ngũ công tử đâu? Sao không thấy ai hết vậy?
Tô Xảo Đồng ngán ngẩm cau mày, người ngồi xích ra ngoài một chút nói:
- Y uống hơi nhiều đã đi về trước.
Sở Nghi cũng không có ấn tượng tốt với Thành An Lễ, thấy hắn đi đến liền lấy cớ đứng dậy cáo từ.
Thành An Lễ nhìn theo bóng lưng Sở Nghi xì một tiếng, khinh miệt nói:
- Ý gì đây. Biểu muội, muội có biết vì sao nàng ấy thấy ta liền bỏ đi không? Đừng nói bởi vì ta là người của Thành gia không cùng một đường với Sở gia bọn họ.
Tô Xảo Đồng nói:
- Biểu ca suy nghĩ nhiều quá rồi, tiểu muội cũng coi là người của Thành gia, nhưng Nghi tỷ chưa bao giờ tỏ ra bất mãn với tiểu muội.
Thành An Lễ nói:
- Muội không phải họ Thành, huống chi Tô tài nữ nổi danh ở kinh thành không biết bao nhiêu quý công tử ngưỡng mộ tương tư muội, nàng ta đương nhiên sẽ không vô cớ đắc tội với muội. Không phải biểu ca oán trách sau lưng phụ thân, lão nhân gia lớn tuổi quả hồ đồ, Thành gia chúng ta ở kinh thành không quyền cũng không thế, lão nhân gia không nên đối nghịch với Sở gia. Biểu muội, sau này nếu biểu ca có gặp rủi ro gì muội đừng quên giúp đỡ ta một phen nhé.
Tô Xảo Đồng nói:
- Biểu ca say rồi, sao lại mê sảng ăn nói lung tung như thế? Huống chi Thành gia nếu quả thực gặp phải khó khăn, tiểu muội sao lại có may mắn thoát khỏi?
Thành An Lễ cười nói:
- Biểu muội có điều không biết, mới vừa rồi Ngũ công tử nói với ta, y vừa gặp biểu muội đã yêu tha thiết, còn nhờ riêng biểu ca làm nhịp cầu nối cho hai người. Thế nào, ta thấy muội đối xử với y cũng khác hẳn với người khác, khi nào thì biểu ca thay muội ước hẹn y gặp mặt đây?
Tô Xảo Đồng không khỏi cười lạnh một tiếng, loại người như Sở Tranh ngươi mà cũng bày đặt nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu)? Nếu quả như thế đúng là chuyện tiếu lâm, y nói như thế chẳng qua muốn cạy tin tức từ miệng Thành An Lễ...
Tô Xảo Đồng đột nhiên phát lạnh từ tận đáy lòng, mặt cứng đờ ngưng hẳn nét tươi cười, vội hỏi:
- Y vừa rồi nói gì với biểu ca?
Thành An Lễ cười nói:
- Biểu muội thật muốn biết? Ngũ công tử nói, y muốn hẹn muội ra ngoài gặp mặt, sau đó còn hỏi ngày đó khi y rời khỏi Thành phủ muội có nhắc gì tới y hay không.
Tô Xảo Đồng hỏi:
- Vậy biểu ca trả lời ra sao?
Thành An Lễ thấy nàng khẩn trương như thế, có chút nghi hoặc nói:
- Ta nói, ngày đó muội và gia phụ gia mẫu ở trong phòng nói chuyện hơn nửa ngày, ta cũng không hiểu được chuyện này là chuyện gì.
Tô Xảo Đồng liếc nhìn Khấu đại nương, thấy Khấu đại nương sắc mặt đại biến, không kềm được nở nụ cười thê lương. Thật đúng là người tính không bằng trời tính, trên đời sao lại có kẻ ngu dốt như thế, nếu đã biết hai nhà Thành - Sở đang ở thế đối địch, sao lại có thể làm người tốt bụng xằng bậy đi giúp người, kể toàn bộ chuyện xảy ra trong phủ của mình như thế. Thành Phụng Chi ẩn náu ở Triệu quốc hơn hai mươi năm, coi như là một nhân vật đặc biệt, sao lại dạy dỗ con trai thành như thế!
Thành An Lễ thấy sắc mặt Tô Xảo Đồng tái nhợt, liền lo lắng hỏi:
- Biểu muội, muội làm sao vậy?
Tô Xảo Đồng không muốn nhìn gã thêm một chút nào, vô lực nói:
- Nghĩa mẫu, chúng ta hồi phủ.
Bụng thầm nghĩ hay là trước nhất về thương nghị lại với Thành Phụng Chi, e là kế hoạch dự tính trước đây phải thay đổi một số điều.
Hai người đi ra khỏi tửu lâu, Tô Xảo Đồng đột nhiên đứng khựng lại, rồi xoay người đi sang bên kia phố.
Khấu đại nương có chút khó hiểu, thấy Tô Xảo Đồng đi đến trước mặt hai mẹ con quần áo rách tả tơi, lấy ra vài đồng tiền đưa cho họ. Người mẹ cảm ơn rối rít rồi dẫn đứa con tập tễnh rời đi.
Tô Xảo Đồng đang định lên xe ngựa thì nghe **** tiểu nhị nói với theo ở phía sau:
- Cô nương cho tiền hai mẹ con kia, thật sự là không đáng.
Tô Xảo Đồng đột nhiên quay đầu lại hơi giận gắt:
- Chẳng lẽ muốn nhìn thấy hai mẹ con đó đói chết ở đầu đường xó chợ? Ngươi không chạnh lòng thương hại chút nào ư?
Điếm tiểu nhị đáp:
- Cô nương có điều không biết, từ khi Sở Thái úy chấp chưởng triều chính, ba năm qua kinh thành không còn người bị đói chết, hai mẹ con vừa rồi hết ăn lại nằm ở vùng này đã có tiếng, bằng lòng ăn xin ở đầu đường xó chợ nhất định không chịu đến những phân xưởng thủ công do triều đình mở ra để làm việc. Nếu không mặc dù không thể giàu có khá giả gì, nhưng một ngày ba bữa thì dư. Cô nương cứ chờ xem, đợi lúc cô nương rời đi, hai mẹ con kia khẳng định sẽ trở lại đây, nhưng tiểu nhân nhất định không cho họ tới gần cửa của tửu lâu.
Tô Xảo Đồng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy hai mẹ con kia lấp ló tránh ở đầu góc phố, chỉ biết lắc lắc đầu.
Khấu đại nương ngồi ở trong xe thấy Tô Xảo Đồng chống cằm trầm tư, nói:
- Xảo Đồng, con đang suy nghĩ gì vậy?
Tô Xảo Đồng nói:
- Con đang suy nghĩ chuyện của hai mẹ con kia. Nếu lời của **** tiểu nhị là sự thật, chỉ dựa vào điểm này, phải nói là công lớn của Sở Danh Đường, hơn nữa còn nhận thấy Triệu quốc quả thực giàu có và sung túc hơn Đại Tần của ta. Thành Hàm Dương cô nhi quả phụ đầy rẫy, con từng nhiều lần tấu thỉnh Hoàng Thượng mở kho cứu tế, nhưng đại thần trong triều chỉ đồng ý xuất ra một ít, nói lương thực dự trữ trong kho chỉ có thể đảm bảo đủ dùng cho thời chiến. Nếu Tần - Triệu thật sự giao chiến, Đại Tần ta chưa gì đã thua trước một bước.
Khấu đại nương lần đầu tiên nhìn thấy Tô Xảo Đồng chán nản buồn rầu như thế, nghi hoặc trong lòng: nàng có lòng xót thương đến cô nhi quả phụ, nhưng lại giúp Tần Vương diệt cả nhà quyền thần không nương tay chút nào, nàng rốt cuộc là dạng người như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.