Chương 14: Lâm Gia Vỹ
Tiểu Thảo Mộc
21/09/2024
Ta nói flop thì thôi nhá luôn á trời, đang xem xét có nên xóa hay không.
Mà xóa thì tiếc quá tại cũng đặc nhiều tâm huyết vào truyện này lắm.
..............
Lâm Hiểu Huỳnh một mình đứng trong bến xe chờ Lâm Gia Vỹ em trai cô, đứng cũng không lâu lắm tầm năm phút thì trong dòng người xuất hiện một bóng dáng thiếu niên thư sinh.
Người nọ dáng dấp cao ráo, ngũ quan tuấn tú cả người tỏ ra khí chất tri thức và có chút gì đó không dễ gần.Lâm Hiểu Huỳnh nhìn một phát liền nhận ra đây là em trai học bá của mình, cũng vì lí do này mà cô năm đó thà bỏ học cũng phải để em trai học hành đàng hoàng.
" A Vỹ chị hai ở đây nè " Lâm Hiểu Huỳnh nói lớn, tay vẫy vẫy thu hút em trai mình.
Trong dòng người tấp nập, đủ lại người thì hình dáng nhỏ nhắn trong trang phục bình thường vẫn hết sức thu hút ánh nhìn.
" chị!" Lâm Gia Vỹ cười mà chạy nhanh lại.
Liền ôm lấy chị mình một cái thật chặt, có chút trẻ con mà nói " em và mẹ nhớ chị lắm đó "
" có phải chị không về đâu mà " Lâm Hiểu Huỳnh vỗ vỗ lưng của anh nói.
" nhưng chị có chồng rồi sẽ không quan tâm em nữa " Lâm Gia Vỹ tỏ vẻ buồn bả nói.
" nói gì ngốc thế hả?" Lâm Hiểu Huỳnh buông tay ra, đánh nhẹ vào trán của em trai mình.
Không biết có phải Lâm Gia Vỹ có máu M hay không, nhưng bị đánh không tức giận ngược lại còn rất vui vẻ mà cười có điểm ngốc với cô.Ây ya đây là một tên tỷ khống rồi, còn đây dáng vẻ học bá nữa hả.
" sau lại đem nhiều đồ như vậy hả? để ở nhà đi, trên đây chị không thiếu đâu " Lâm Hiểu Huỳnh nhìn em trai đeo ba lô, mà tay còn đem theo túi nhỏ túi lớn.
Cô nhìn vào trong một chút có trái cây, có bánh kẹo, có khô có thịt.Làm cho mũi cô hơi nghẹn lại, ở nhà cũng không khá giả gì, mà hết lần này đến lần khác gửi đồ lên cho cô.
" đây là mẹ ép em đem lên đó, chị không lấy mẹ sẽ buồn " Lâm Gia Vỹ cười nói.
" để một lát chị gửi tiền một ít về cho mẹ, có phải là ở nhà mẹ tiết kiệm sợ tốn kém mà không đi khám bệnh đúng không?" Lâm Hiểu Huỳnh tra hỏi.
" cái này..." Lâm Gia Vỹ trốn trành.
Làm cho cô thả dài, năm đó nhà cô xảy ra chuyện.Ba mẹ li hôn, chính là ba cô cờ bạc sinh nợ rồi trốn đi, rốt cuộc là đi nơi nào Lâm Hiểu Huỳnh cũng không rõ.
Là cô nói mẹ đơn phương li hôn, nợ nần thì ba mẹ con phải làm ngày đem trả nợ.Sau này cô làm có một ít, liền mua cho mẹ một chiếc xe nhỏ, thê một chỗ vỉa hè, để bán lẩu.
Đương nhiên tiền lời vẫn có, nhưng không bao nhiêu, mà lại thức khuya dậy sớm.Nợ nần mấy năm trả cũng đã sắp xong rồi.
Năm trước, đột nhiên ba cô liên lạc lại cho cô, lúc đó Lâm Hiểu Huỳnh còn cho là ai gọi nhầm.
Sau đó mới biết ngạc nhiên cùng bối rối khi biết đó là ba Lâm.Nhưng bao nhiêu năm không liên lạc, thì ngày đó ông ấy nói, mình tái giá rồi, cũng có một đứa con trai vừa tròn bốn tuổi.
Vậy là khi đó ông ấy bỏ đi, là vì có một gia đình khác sao?
Ba Lâm hỏi cô khỏe không? bây giờ như thế nào rồi.
Lúc đó Lâm Hiểu Huỳnh máy móc mà trả lời, mọi thứ điều rất ổn, qua loa rồi tắt máy.Cô cũng chẳng biết nước mắt của mình chảy ra từ bao giờ, cảm xúc lúc đó là gì?.
Chỉ biết trái tim rất đau, rất uất ức, vậy mà Ba Lâm còn gửi hình của em trai cùng cha khác mẹ qua cho cô xem.
Nhìn đứa nhỏ trong hình mập mạp đáng yêu, vô tư như vậy.Cô cũng từng vô tư, vô lo như vậy, Lâm Hiểu Huỳnh từng nghĩ mình thật hạnh phúc.
Nhưng sau một đêm mọi thứ lại khác đi, cô không thể vô tư nữa.Một cô gái mười tám tuổi, trên vai có một khoảng nợ khổng lồ, phía sau lại có mẹ cùng em trai, họ cần cô làm chỗ dựa tinh thần.
Nhưng ổn rồi, bây giờ cô đã có người có thể dựa dẫm vào rồi.
" chị, chị " Bên tai vang lên tiếng gọi của em trai, khiến cô bừng tỉnh khỏi suy nghĩ.
" đi, để chị cầm tiếp em, anh rễ cùng cháu trai của em đang chờ bên ngoài đó " Lâm Hiểu Huỳnh đưa tay lấy cái túi trên tay của Lâm Gia Vỹ.
" thật muốn nhìn xem anh rễ kia là ai, người thế nào, còn cháu trai nữa...khoan, cháu trai???" Lâm Gia Vỹ đang nói không ngừng liền cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhìn cô nói.
" con riêng của chồng chị đó " Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy không có gì to tát.
" anh ta có con riêng, em không chấp nhận, không thể để chị làm mẹ kế được, quá thiệt thòi rồi " Lâm Gia Vỹ phản đối.
" anh ấy cũng đứa nhỏ tốt với chị lắm, rất thương chị, hơn nữa chị không muốn thắng bé giống chị với em " Lâm Hiểu Huỳnh mỉm cười trấn an em trai.
Nhìn chị mình cười như vậy, Gia Vỹ có điểm không biết nói gì.Trong lòng cũng rất đau, nếu chị gái đã nói vậy, thì anh sẽ âm thầm quan sát nếu họ không tốt liền bảo chị gái li hôn.
Về sau mình sẽ học thật giỏi, cố gắng làm việc để lo cho chị hai.
Hai người vừa đi vừa nói đã tới cổng của bến xe, ra ngoài liền thấy một chiếc xe hơi màu đen, bên cạnh một lớn một nhỏ nam nhân đang đứng chờ ai đó.
" để anh cầm " Sở Trí Tu chạy nhanh lại khi thấy cái túi trên tay cô.
Hôm nay hắn ăn mặc bình thường, áo sơ mi đen cũng quần âu đen đơn giản, không phải đồ vest rồi cà vest nghiêm túc như bình thường.Nhìn cũng dễ gần và trẻ trung hơn.
Lâm Gia Vỹ âm thầm đánh giá nam nhân trước mặt, dáng vẻ không tệ, cần thăm dò thêm nữa.
" chào anh rễ đi A Vỹ " Lâm Hiểu Huỳnh mỉm cười đưa cái túi cho Sở Trí Tu rồi nhìn Lâm Gia Vỹ nói.
" anh rễ "
" không cần khách sáo, người nhà cả " Sở Trí Tu mỉm cười, cần phải thể hiện.
" chào cậu " Sở Thiên cũng chạy lại cầm tiếp Lâm Gia Vỹ, lễ phép nói.
Nhìn thẳng bé, Gia Vỹ có chút kinh ngạc, con cũng lớn như vậy, rõ ràng là lừa người chị ngốc nhà mình mà.
Mà xóa thì tiếc quá tại cũng đặc nhiều tâm huyết vào truyện này lắm.
..............
Lâm Hiểu Huỳnh một mình đứng trong bến xe chờ Lâm Gia Vỹ em trai cô, đứng cũng không lâu lắm tầm năm phút thì trong dòng người xuất hiện một bóng dáng thiếu niên thư sinh.
Người nọ dáng dấp cao ráo, ngũ quan tuấn tú cả người tỏ ra khí chất tri thức và có chút gì đó không dễ gần.Lâm Hiểu Huỳnh nhìn một phát liền nhận ra đây là em trai học bá của mình, cũng vì lí do này mà cô năm đó thà bỏ học cũng phải để em trai học hành đàng hoàng.
" A Vỹ chị hai ở đây nè " Lâm Hiểu Huỳnh nói lớn, tay vẫy vẫy thu hút em trai mình.
Trong dòng người tấp nập, đủ lại người thì hình dáng nhỏ nhắn trong trang phục bình thường vẫn hết sức thu hút ánh nhìn.
" chị!" Lâm Gia Vỹ cười mà chạy nhanh lại.
Liền ôm lấy chị mình một cái thật chặt, có chút trẻ con mà nói " em và mẹ nhớ chị lắm đó "
" có phải chị không về đâu mà " Lâm Hiểu Huỳnh vỗ vỗ lưng của anh nói.
" nhưng chị có chồng rồi sẽ không quan tâm em nữa " Lâm Gia Vỹ tỏ vẻ buồn bả nói.
" nói gì ngốc thế hả?" Lâm Hiểu Huỳnh buông tay ra, đánh nhẹ vào trán của em trai mình.
Không biết có phải Lâm Gia Vỹ có máu M hay không, nhưng bị đánh không tức giận ngược lại còn rất vui vẻ mà cười có điểm ngốc với cô.Ây ya đây là một tên tỷ khống rồi, còn đây dáng vẻ học bá nữa hả.
" sau lại đem nhiều đồ như vậy hả? để ở nhà đi, trên đây chị không thiếu đâu " Lâm Hiểu Huỳnh nhìn em trai đeo ba lô, mà tay còn đem theo túi nhỏ túi lớn.
Cô nhìn vào trong một chút có trái cây, có bánh kẹo, có khô có thịt.Làm cho mũi cô hơi nghẹn lại, ở nhà cũng không khá giả gì, mà hết lần này đến lần khác gửi đồ lên cho cô.
" đây là mẹ ép em đem lên đó, chị không lấy mẹ sẽ buồn " Lâm Gia Vỹ cười nói.
" để một lát chị gửi tiền một ít về cho mẹ, có phải là ở nhà mẹ tiết kiệm sợ tốn kém mà không đi khám bệnh đúng không?" Lâm Hiểu Huỳnh tra hỏi.
" cái này..." Lâm Gia Vỹ trốn trành.
Làm cho cô thả dài, năm đó nhà cô xảy ra chuyện.Ba mẹ li hôn, chính là ba cô cờ bạc sinh nợ rồi trốn đi, rốt cuộc là đi nơi nào Lâm Hiểu Huỳnh cũng không rõ.
Là cô nói mẹ đơn phương li hôn, nợ nần thì ba mẹ con phải làm ngày đem trả nợ.Sau này cô làm có một ít, liền mua cho mẹ một chiếc xe nhỏ, thê một chỗ vỉa hè, để bán lẩu.
Đương nhiên tiền lời vẫn có, nhưng không bao nhiêu, mà lại thức khuya dậy sớm.Nợ nần mấy năm trả cũng đã sắp xong rồi.
Năm trước, đột nhiên ba cô liên lạc lại cho cô, lúc đó Lâm Hiểu Huỳnh còn cho là ai gọi nhầm.
Sau đó mới biết ngạc nhiên cùng bối rối khi biết đó là ba Lâm.Nhưng bao nhiêu năm không liên lạc, thì ngày đó ông ấy nói, mình tái giá rồi, cũng có một đứa con trai vừa tròn bốn tuổi.
Vậy là khi đó ông ấy bỏ đi, là vì có một gia đình khác sao?
Ba Lâm hỏi cô khỏe không? bây giờ như thế nào rồi.
Lúc đó Lâm Hiểu Huỳnh máy móc mà trả lời, mọi thứ điều rất ổn, qua loa rồi tắt máy.Cô cũng chẳng biết nước mắt của mình chảy ra từ bao giờ, cảm xúc lúc đó là gì?.
Chỉ biết trái tim rất đau, rất uất ức, vậy mà Ba Lâm còn gửi hình của em trai cùng cha khác mẹ qua cho cô xem.
Nhìn đứa nhỏ trong hình mập mạp đáng yêu, vô tư như vậy.Cô cũng từng vô tư, vô lo như vậy, Lâm Hiểu Huỳnh từng nghĩ mình thật hạnh phúc.
Nhưng sau một đêm mọi thứ lại khác đi, cô không thể vô tư nữa.Một cô gái mười tám tuổi, trên vai có một khoảng nợ khổng lồ, phía sau lại có mẹ cùng em trai, họ cần cô làm chỗ dựa tinh thần.
Nhưng ổn rồi, bây giờ cô đã có người có thể dựa dẫm vào rồi.
" chị, chị " Bên tai vang lên tiếng gọi của em trai, khiến cô bừng tỉnh khỏi suy nghĩ.
" đi, để chị cầm tiếp em, anh rễ cùng cháu trai của em đang chờ bên ngoài đó " Lâm Hiểu Huỳnh đưa tay lấy cái túi trên tay của Lâm Gia Vỹ.
" thật muốn nhìn xem anh rễ kia là ai, người thế nào, còn cháu trai nữa...khoan, cháu trai???" Lâm Gia Vỹ đang nói không ngừng liền cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhìn cô nói.
" con riêng của chồng chị đó " Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy không có gì to tát.
" anh ta có con riêng, em không chấp nhận, không thể để chị làm mẹ kế được, quá thiệt thòi rồi " Lâm Gia Vỹ phản đối.
" anh ấy cũng đứa nhỏ tốt với chị lắm, rất thương chị, hơn nữa chị không muốn thắng bé giống chị với em " Lâm Hiểu Huỳnh mỉm cười trấn an em trai.
Nhìn chị mình cười như vậy, Gia Vỹ có điểm không biết nói gì.Trong lòng cũng rất đau, nếu chị gái đã nói vậy, thì anh sẽ âm thầm quan sát nếu họ không tốt liền bảo chị gái li hôn.
Về sau mình sẽ học thật giỏi, cố gắng làm việc để lo cho chị hai.
Hai người vừa đi vừa nói đã tới cổng của bến xe, ra ngoài liền thấy một chiếc xe hơi màu đen, bên cạnh một lớn một nhỏ nam nhân đang đứng chờ ai đó.
" để anh cầm " Sở Trí Tu chạy nhanh lại khi thấy cái túi trên tay cô.
Hôm nay hắn ăn mặc bình thường, áo sơ mi đen cũng quần âu đen đơn giản, không phải đồ vest rồi cà vest nghiêm túc như bình thường.Nhìn cũng dễ gần và trẻ trung hơn.
Lâm Gia Vỹ âm thầm đánh giá nam nhân trước mặt, dáng vẻ không tệ, cần thăm dò thêm nữa.
" chào anh rễ đi A Vỹ " Lâm Hiểu Huỳnh mỉm cười đưa cái túi cho Sở Trí Tu rồi nhìn Lâm Gia Vỹ nói.
" anh rễ "
" không cần khách sáo, người nhà cả " Sở Trí Tu mỉm cười, cần phải thể hiện.
" chào cậu " Sở Thiên cũng chạy lại cầm tiếp Lâm Gia Vỹ, lễ phép nói.
Nhìn thẳng bé, Gia Vỹ có chút kinh ngạc, con cũng lớn như vậy, rõ ràng là lừa người chị ngốc nhà mình mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.