Chương 17: Ác Chiến
10508vinguoiyeu
24/07/2020
Sinh vật tên Thạch Cương, đến từ thế giới khác:
Chỉ số Mệnh lực: 0.
Chỉ số Hồn lực: 2.
Chỉ số Thể lực: 3.
Chỉ số Linh lực: 0.
Chỉ số Tốc độ: 3.
--0--
Tối hôm đó, Nhiễm Nam nằm suy nghĩ, Nhã Hân ăn no chạy qua phòng hàng xóm chơi mệt rồi thì nằm ngủ ngon lành. Nghĩ đến tốc độ của Hoa Đang khi bay, cậu quyết định ba điều ước ngày hôm nay cùng ba điều ước sau 12 giờ đêm.
Sáu điều ước lần lượt là:
Hai cái thần khí có thể giúp chủ nhân bay như chim, tăng tốc trên không trung và dĩ nhiên sẽ mạnh dần theo chủ nhân. Sổ Ước nhanh chóng cho ra hai bộ thần khí gọi là Tốc Phong Dực.
Tốc Phong Dực có hình dạng một cặp cánh chim màu trắng như tuyết, những sợi lông chim có viền tím đen, cả cánh chim chỉ nhỏ bằng một ngón tay cái khi ở hình dạng bình thường. Khi kích hoạt nó sẽ phóng lớn ra gấp mấy lần người thường, gắn liền sau lưng, hai cánh vỗ một cái có thể đem chủ nhân bay đi nhanh chóng. Bản thân nó cũng có mức độ bền chắc nhất định, có lực phòng thủ nhất định, tuy nhiên khi bay,Tốc Phong Dực vẫn là điểm yếu của người bay. Khi sử dụng, bản thân thần khí này cũng thể hiện ra đặc tính của loại năng lượng được chủ nhân sử dụng để điều khiển nó. Ví dụ linh lực có điện năng có thể làm cánh chim bắn ra tia lửa điện đẹp đẽ.
Hắn muốn dành hai cánh chim xinh đẹp này cho hai cô gái, bản thân hắn lại ước thêm một cái thần khí “Khí Bảy Màu” khác. Còn hắn không muốn bay như vậy mà thích nằm bay, ngồi bay, ngủ mà bay nên hắn ước có thêm một cái thần khí “Khí Bảy Màu” khác. Một cái sẽ dùng cho chiến đấu, một cái dùng để bay hoặc phòng thủ.
Nhiễm Nam từ trước đã thử nghiệm sử dụng thần khí “Khí Bảy Màu” để bay, giống như ngự kiếm phi hành vậy, biến hình “Khí Bảy Màu” thành một tấm thảm hoặc ghế hoặc giường, tóm lại là hắn có thể đứng hoặc ngồi lên được, sau đó điều khiển “Khí Bảy Màu” đưa hắn bay lên.
Ba điều ước sau 12 giờ đêm thì dùng để cường hóa một chút cho thành viên mới là Meow Meow, chị đại giang hồ làm hắn đau đầu. Đó là cơ thể cô khỏe mạnh dần lên từng ngày, trí thông minh, tâm trí, trí nhớ tăng lên hoặc có thể hiểu là não ngày càng nhiều nếp nhăn hơn cho cô và khả năng tự lành vết thương tăng mạnh theo thời gian, theo thực lực của cô.
Nhắc tới cũng linh, vừa ước xong xuôi đã thấy Meow Meow liên lạc qua Xuyên Giới Liên.
Hình ảnh hai bên hiện ra trong đầu cả hai. Meow Meow nằm sấp trên giường trong một căn phòng màu xanh làm chủ đạo, hai chân đung đưa trên giường.
“Hey, đệ đệ, em với bé Ni mấy hôm nay thế nào rồi, hai đứa chia tay chưa, hi hi”
Chia tay cái đầu chị ấy. Nhiễm Nam không vui trả lời “còn chưa cua được thì chia tay cái gì hả chị?”.
“Em dở quá, gặp chị ấy hả, chị hẹn Ni ra chỗ vắng rồi đè ra để gạo nấu thành cơm, không phải là xong rồi sao, ha ha, không phải hôm trước em bảo cái đó em muốn biến bự lúc nào cũng được sao, làm cho Ni đê mê là xong rồi” Meow Meow sờ cằm tư vấn.
Nhiễm Nam “...”
Nói chuyện không được hai câu chị ta lại nói bậy nói bạ nữa rồi.
“Nam nè, nếu không cua được Ni thì chị vẫn nằm đây, độc thân chờ em nè” Meow Meow tiếp tục.
“Chị, chị gọi em có chuyện gì không, nữa đêm rồi, em đi ngủ đây” Nhiễm Nam đánh bài chuồn, không thể để chị ta nói nữa được, càng nói càng không chịu nổi.
“Đùa với em thôi, mai hai đứa em có bận gì không, Trưa chị ghé trường, ba đứa cùng đi ăn đi chơi đi, hội nhóm để làm gì, không phải để cùng nhau quậy phá sao?” Meow Meow phía bên kia cười nghịch nói.
Để cùng tu luyện, hỗ trợ nhau tập luyện, có phải hội ăn chơi của mấy công tử gia đâu chứ? Nhiễm Nam bóp bóp cái trán của mình. “ok chị, một giờ chị đến trường tụi em nhé, bọn em về tắm rửa thay đồ rồi ra, trưa mai em có quà cho chị”
Tạm biệt meow meow, đóng Xuyên Giới Liên lại, Nhiễm Nam cũng đi ngủ, đến sáng cậu bừng tỉnh sau một giấc mộng xuân...Đưa bé Nhã Hân đi trường mẫu giáo xong đến trường mình đi học. Thật ra hôm nay Ni định để robot giả dạng đi học thay, bản thân vào Thời Không Giới lười biếng, nhưng mà Nhiễm Nam bảo cô đi học, có quà bất ngờ cho cô nên mới tự thân đi học.
Giờ ra chơi, hai cô cậu trốn ra phía sau nhà vệ sinh trường. Nhiễm Nam đưa Tốc Phong Dực cho Ni, hướng dẫn sử dụng cho cô. Huỳnh Ni nhận chủ xong, yêu thích cười tươi, khen “Cặp cánh này đẹp quá”.
Tốc Phong Dực phóng lớn, vỗ vỗ nhè nhẹ sau lưng Huỳnh Ni, mỗi lần vỗ lại để lại mấy điểm sáng màu đỏ lập lòe rồi biến mất, nhìn từ xa cứ như đang rải kim tuyến vậy, lung linh vô cùng. Đó là do Ni sử dụng mệnh lực cung cấp năng lượng cho đôi cánh. Do sử dụng mệnh lực có thuộc tính bền dẻo và cường hóa nên Tốc Phong Dực tốn rất ít mệnh lực để sử dụng, khi cần có thể tăng mạnh mệnh lực vào để dùng Tốc Phong dực như một lớp phòng thủ. Tốc Phong Dực một khi vượt qua khả năng chịu thương tổn sẽ trở về nguyên dạng, biến về không gian mệnh tâm.
Nhiễm Nam tấm tắc khen người và cặp cánh tuyệt phối, đẹp không chê vào đâu được. Khen đến Ni đỏ mặt mới thôi. Thông báo cho Ni biết đầu giờ chiều nay Meow Meow hẹn đi ăn - chơi xong cả hai cũng trở về lớp.
Nhiễm Nam tắm rửa xong, diện bộ đồ cũng rất bình thường đến sớm. Thật ra khiếu thẩm mỹ của anh chàng mập này cũng không tốt lắm, lựa chọn đúng đắn nhất từ trước tới giờ là chọn Ni - một cô gái vừa đẹp vừa dễ thương để theo đuổi. Hắn ngồi trước một tiệm ăn vặt bên cạnh cổng trường, vừa ăn bánh tráng trộn vừa uống nước suối lạnh, chờ hai chị em đến.
Một cái bóng đen to lớn trải ra trên mặt đất đi đến trước mặt hắn. Một người đàn ông đội mũ vành, trùm khăn mặt nhìn hắn hỏi:
“Nhà ngươi là Nhiễm Nam?”
Nhiễm Nam ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy một đôi con mắt to lớn, mí mắt đỏ lòm trên một cái đầu to bất thường.
Người đó không đợi cậu ta trả lời, thấy khuôn mặt giống hệt mục tiêu nhiệm vụ, cánh tay phải hắn gồng lên, cơ bắp căng ra làm rách toạc cánh tay áo chính mình. Một nắm đấm to lớn đập thẳng đến, nghe một tiếng vụt.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Nhiễm Nam chỉ kịp điều động một ít mệnh lực lên lồng ngực, cả người lùi ra sau một chút. Nắm đấm kẻ kia đập hụt cái đầu lệch xuống ngực, nghe rôm rốp, xương lồng ngực rạn nứt.
Nhiễm Nam bị đấm văng đi, lết dài dưới vỉa hè xi măng, da thịt trầy trụa. Ôm ngực còn in hình nắm đấm, khóe môi chảy vài giọt máu, cậu vội bình tức hơi thở, dùng mệnh lực chữa trị thương thế, đứng lên nhảy lùi về sau kéo dãn khoảng cách.
“Hắn không phải là người” Nhiễm Nam nhìn chằm chằm Thạch Cương, lại là một sinh vật từ thế giới khác đến sao? Lúc nãy không để ý, bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu kẻ này đã không phải mở miệng nói chuyện mà dùng hồn lực để giao tiếp a. Xem ra về sao phải cẩn thận hơn.
“Mày biết tao sao?” Nhiễm Nam hỏi, tên này rõ ràng đã hỏi tên hắn, cho thấy là có chủ đích tìm giết mình, ra tay không hề nhẹ.
“Ngươi chết đi là được, đừng hỏi nhiều, nếu có bản lĩnh thì đem hết ra nếu không sẽ chết rất thảm” Thạch Cương âm trầm nói. Không đợi Nhiễm Nam hỏi thêm, cả người Thạch Cương gầm lên, cả thân hình như to ra thêm một vòng, cơ bắp lồ lộ hiện ra, quần áo cả người tan nát. Dậm chân một cái khiến mặt đất rung động, Hắn phóng một cái khiến người khác hoa mắt tưởng như ảo giác, không quá ba bốn giây đã đến trước mặt Nhiễm Nam. Tay phải thu lại rồi vụt ra, đấm một đấm như thiên lôi hàng lâm đến trước mặt Nhiễm Nam.
Nhiễm Nam đã có chuẩn bị, mặc dù bản thân tốc độ thấp hơn kẻ địch nhưng vẫn kịp né sang một bên. Thạch Cương đáp xuống mặt đất ầm ầm, nền xi măng bể nát bay tứ tung, để lại một cái hố nhỏ.
Thần tiên đánh nhau, ông chủ tiệm ăn vặt với khách nhau nhau la làng bỏ chạy, có người lại gọi cho cảnh sát, không biết có phải muốn hãm hại mấy tên cảnh sát người thường đó không nữa.
Thạch Cương trượt một đoạn ngắn theo quán tính, bất ngờ chân dậm xuống một cái, cả người phóng theo Nhiễm Nam.
Nhiễm Nam vừa đứng vững lại đã thấy kẻ địch to lớn, bắp thịt cuồn cuộn mang theo tiếng xé gió đánh tới trong gang tất.
Coong…
Tiếng vang chát chúa làm mấy người hiếu kỳ ở xa xa cũng phải bịt tai lại.
Nhiễm Nam đã vận dụng Ẩn Tinh Vật để che dấu khuôn mặt, núp đằng sau chiếc khiên tròn “Khí Bảy Màu”, chịu một đấm trời giáng. Chiếc khiên bị đập bay đẩy theo cậu ta đang núp phía sau. Cả hai bay ra nằm giữa đường lộ xe chạy. Mấy chiếc xe máy thắng gấp né cậu ta cũng ngã lăn trên đường.
Thạch Cương từ vỉa hè bước ra, xe lớn xe nhỏ nào chạy ngang đều bị hắn đấm cho ngã rồi trượt dài trên đường. phút chốc cả con đường im lặng như tờ, mấy chiếc xe xa xa cũng ngừng lại. Người dân xung quanh không biết chết là gì tụm năm tụm ba tò mò đến gần. Thấy Thạch Cương to lớn, lực lưỡng khác thường cũng không ai dám đứng ra nói gì, chỉ vây lại đứng xem.
“Lực lượng ngang ngửa mình, nhưng tốc độ hơn mình một bậc” Nhiễm Nam âm thầm phân tích. Nếu không bị đánh lén thì cậu cũng không rơi vào thế yếu như vậy. Mệnh lực từ không gian mệnh tâm chạy ra, đi một vòng đến ngực, xoa dịu vết rạn xương, bắt đầu tự chữa trị.
Nhiễm Nam lao vết máu ở khóe miệng, một cái thần khí “Khí Bảy Màu” thứ hai xuất hiện biến thành một đôi giày bán trong suốt, lập lòe ánh sao bảy màu, giữa hai chiếc giày được nối bởi một phần thần khí. Đôi giày bao lấy chân Nhiễm Nam giúp hắn bay lên.
Thấy vậy Thạch Cương hạ tấn xuống, hai chân đạp vun vút, cực nhanh chạy tới. Nhiễm Nam chưa bay lên cao quá cột điện đã thấy kẻ địch từ dưới đất đạp trớn một cái ầm, đường phố nứt toác, nhảy lên cao hơn cả mình, hai tay vươn lên quá đầu, lưng công lại, ngực trương to lên, hai nấm tay to bè tụ lực đập xuống đầu hắn.
Nhiễm Nam không chịu kém, lơ lửng tại chỗ, một cây búa to như xe máy trong suốt lập lòe đốm sáng bảy màu xuất hiện, hai tay vận đủ mệnh lực, căng cứng, cầm búa thần khí vươn qua vai rồi đập tới Thạch Cương.
Bốp…
Thạch Cương vội dùng hai tay bắt chéo đỡ cú đập, Thể Lực trong người cuồn cuồn tập trung lên hai tay, Vững vàng đỡ được. Lực đập hất hắn văng ra xa rồi đáp xuống đất.
Nhiễm Nam chấn động bay lùi lại, đụng gãy thân một cây cột đèn đường khiến nó cong vòng, bản thân cũng trôi dài trên không trung.
Tên quái vật này lực lượng thân thể thật mạnh. Vừa nghĩ, Nhiễm Nam vừa bay lên cao trở lại. “Cũng may mà bây giờ mình có thể bay, nắm thế chủ động, nếu ở dưới đất thì đã thua nó về mắt tốc độ rồi” Nghĩ vậy, cậu lại bay lên cao thêm nữa.
Ở độ cao an toàn 30 mét trên cao, Nhiễm Nam điều khiển thần khí tấn công từ xa. Ha ha, giống như ăn hiếp người khác vậy, bản thân ở nơi an toàn liên tiếp bắn đạn vào địch thủ.
Thạch Cương buồn bực. Mục tiêu tiêu diệt không ngờ có thể bay cao như vậy, thế này bảo hắn đánh kiểu gì? Chưa kể tên mập kia còn có thể điều khiển thần khí đánh từ xa, mặc dù hắn né được hết, hoặc đánh bật thần khí ra nhưng mà như vậy cũng thật là phiền a.
Hắn tức giận gầm lên “Hoa Đang, ngươi muốn xem kịch tới chừng nào?”
“Hoa Đang?” Nhiễm Nam hết hồn, nhìn quanh tìm kiếm.
Hoa Đang nhanh chóng từ một góc khuất bay lên, 4 cái móng vuốt sắt lẹm lướt đến. Nên nhớ tốc độ bay của Hoa Đăng hơn hẳn Nhiễm Nam, lại còn đang trên không trung, cu cậu không có cách gì thi triển Tốc Biến. Kỹ năng này hiện tại chỉ có thể sử dụng trên mặt đất. Xem ra tương lai phải tìm cách tốc biến khi bay mới được. Nhiễm Nam đành phải thu thần khí đang tấn công Thạch Cương về phòng thủ.
Móng vuốt Hoa Đang va chạm tóe lửa với khiên thần khí. Hắn ta bay vòng vèo làm Nhiễm Nam muốn hoa cả mắt, kiệt lực theo kịp tốc độ của Hoa Đang, đỡ từng nhát chém chí mạng, không có lấy một cơ hội thở dốc.
Thế này trước sau cũng chết dưới móng vuốt con bướm này a. Đang tập trung phòng vệ, bỗng từ đâu một hòn đá phóng vút đến, đập vào vai Nhiễm Nam đến chảy máu, tiếp theo lại hàng loạt viên đá, viên xi măng bay đến, đánh vào khắp đầu mình tay chân mà thần khí không che chắn hết.
Nhiễm Nam đau đến nhe răng, phân thần nhìn xuống thì thấy Thạch Cương đang đập phá đường phố, đập vỡ vỉa hè, nhặt đá lên chọi hắn. Còn có thể chơi như vậy? Ném đá a, lực tay thật là đáng sợ, hắn đang ở trên 30 mét trời cao đó. Chớp thời cơ, Hoa Đang sử dụng chiêu cũ lần trước, nó dùng cặp móng vuốt ở hai tay, từ hai bên kẹp lấy khiên thần khí vứt đi. Lần này khác trước, đây là trên không trung, nó lại đang bay, vả lại cũng rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này nó phóng tới dùng móng vuốt chém đầu chứ không phải đâm như lần trước.
Nhiễm Nam thấy một luồng sáng lạnh lẽo lướt qua cổ họng, không kịp nghĩ nhiều, đôi giày do thần khí “Khí Bảy Màu” hóa thành nhanh chóng thay đổi hình dạng thành một tấm màn, hiểm hiểm đỡ được nhát chém từ hai bên của Hoa Đang. Cu cậu lau mồ hôi trán, cả người nhanh chóng rơi xuống dưới.
Bên dưới, Thạch Cương chạy ầm ầm đến, nhảy lên phóng tới Nhiễm Nam đang rơi trên không. Một cánh tay của hắn bỗng nhiên biến đổi, làn da trở nên cứng rắn, mọc vảy, hóa đá, kêu lách tách.
Boong…
Hự… Nhiễm Nam dùng thần khí đỡ một đấm trời giáng, phun máu mồm bay vào đám đông hiếu kỳ đang vây quanh, cả người tông nát đầu một chiếc xe tải chở một nhóm cảnh sát đang đậu sau khi được người dân báo cáo “quái vật” đang “khủng bố”. Cũng may người trên xe đã ôm súng đi xuống hết rồi nên không có thương vong.
Người dân tò mò xung quanh hoảng hồn bỏ chạy khi thấy quái vật to con Thạch Cương và “yêu quái bướm” từ trên cao bay đến phía mình. Cảnh sát bắt đầu nã súng, súng lục, súng tiểu liên bắn ầm ầm. Hai con quái vật thoải mái tránh né, tránh không được thì một tên dùng thạch hóa làn da đỡ hết, một tên thì dùng cánh bướm hóa giáp phòng thủ. Cả hai nghênh ngang đi tới. Phải kiểm tra xem mục tiêu chết chưa rồi mới đi chứ, đúng không?
Một cảnh sát lấy can đảm đi đến đống đổ nát của chiếc xe, thấy Nhiễm Nam hộc máu và đang lồm cồm bò dậy thì bạo gan giúp hắn đứng lên. Nhiễm Nam nói nhỏ “cảm ơn, mọi người không nên ở đây, giải tán đi, bọn chúng là quái vật, không phải thứ mấy anh hạ được đâu”.
Nhiễm Nam thu hồi hai cái thần khí “Khí Bảy Màu” nằm lăn lóc ở xa vào tay. Mệnh lực cấp tốc xoa dịu thương thế, giảm đau, chậm rãi đi tới.
Thạch Cương thấy phiền, bốc lên một nắm đất đá trên dãy cỏ phân cách giữa đường vun lên ném đi. Mấy thanh niên cảnh sát liền cả đám bị thương khắp người kêu la oai oái lùi về sau.
Nhiễm Nam bước từ phía sau ra đứng đối diện hai tên quái vật, cậu dặn dò cảnh sát sơ tán đám ngu dân không sợ chết đang nhiều chuyện xung quanh một câu rồi tập trung vào hai tên địch thủ. Tên Thạch Cương có thể cường hóa lực tấn công lên một bậc, thêm tên Hoa Đang móng vuốt sắc bén, cả hai lại có tốc độ nhanh hơn hắn. Nếu mệnh lực không có tác dụng chữa thương kỳ diệu thì giờ này hắn đã nằm chết một đống rồi.
“Hi vọng trụ được đến lúc hai người đến”. Nhiễm Nam đã dùng Xuyên Giới Liên liện hệ Meow Meow và Huỳnh Ni, cả hai đều đang đến, nhiệm vụ của hắn là phải kéo dài được đến lúc đó.
“Hoa Đang, ngươi kiềm chế không cho hắn bay lên, cái mạng của hắn để ta đến lấy, khà khà, lâu rồi không đánh đã tay như vậy” Thạch Cương lên tiếng.
“Hừ” Hoa Đang hừ lạnh, nó cũng mặc kệ, dù sau cũng không muốn nghe lời Chân Tâm, để tên ngu ngốc to xác này đánh chính cũng được, nó càng thấy khỏe thân.
“Tên Mập, tiện nghi cho ngươi, nếu để ta ra tay thì ta sẽ chém ngươi thành thịt băm” Hoa Đang vừa bay lên vừa hống hách.
“Đồ bại tướng” Nhiễm Nam thật muốn phản bác lại nhưng cậu không ngu tới mức đó, không đâu lại đi khích con bướm quỷ này làm gì, một Thạch Cương đã đánh không lại rồi.
“Ta tên Thạch Cương, nhớ lấy, ta là người sẽ giết ngươi hôm nay” Thạch Cương đập hai tay vào nhau vang lên bình bình nói.
“Mày được Hoa Đang nhờ đến giết tao?” Nhiễm Nam nghi vấn. Cậu mập có chết cũng không nghĩ ra Chân Tâm là kẻ đứng đằng sau ra lệnh, hắn là tên triệu hồi quái vật mà cậu ta muốn tìm thấy và tẩn cho một trận.
“...Coi như vậy đi” Thạch Cương không quan tâm trả lời. “Ngươi chuẩn bị xong chưa, lấy hết khả năng ra đây không sẽ chết rất thảm đó”.
Hai thần khí biến thành một cái khiên và một thanh đại đao bay vờn quanh Nhiễm Nam chuẩn bị chiến đấu. Thạch Cương hưng phấn “Hay, Vũ khí thật hay, ta cũng phải tìm vũ khí đánh với ngươi mới được”. Nói rồi Thạch Cương bỏ qua Nhiễm Nam, chạy một mạch vào đám đông đang được cảnh sát thuyết phục tản đi, hắn đánh ngã một tên lưu manh, cướp con dao quân đội mà tên này mua được ở đâu đó.
Nhiễm Nam cũng vội phóng theo, điều khiển thần khí tấn công Thạch Cương từ phía sau.
Thạch Cương cướp được con dao rồi, nắm đầu một người bên cạnh ném ra chặn đòn của thần khí. Nhiễm Nam hấp tấp thu hồi thần khí, ôm lấy người này đáp xuống đất.
“Ngươi...” Nhiễm Nam tức giận.
“Gấp cái gì, đợi đám kiến hôi này chết bớt, trống trải hơn thì chiến đấu sẽ thoải mái hơn”. Thạch Cương cười cười nói, mạng người chả là cái gì với nó cả, trong mắt nó chỉ có chiến đấu thôi.
“Nhiễm Nam” Huấn Quân Đội bất chợt từ trong đám đông đi tới Nhiễm Nam nói
“Mặc dù khuôn mặt cậu mờ mờ ảo ảo không nhận ra được, nhưng cậu không cần chối, chúng tôi tin tưởng cậu là Nhiễm Nam”.
Nhiễm Nam “...”
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu, quốc gia có một cơ quan bí mật gọi là Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên, nằm dưới quyền Bộ Quốc Phòng. Bọn họ đang đến đây, nếu không muốn rắc rối vô cùng tận về sau, cậu đừng để họ chú ý đến thân phận thật của mình” Lục Hồng Huấn nói nhanh rồi lẫn vào đám đông.
Đây là sau khi bên quân đội nhận được tin Nhiễm Nam đang đánh nhau với quái vật ở ngoài trường học, đại tá Khá chi hắn đến báo với cậu, coi như lấy lòng, giảm bớt kiêng kị của cậu với quân đội. Một phần đại tá cũng không muốn cậu dây dưa với đám điên hống hách của Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên, chỉ thêm gây ác cảm của hắn lên chính phủ thêm mà thôi. Đại tá dĩ nhiên không muốn điều đó xảy ra, ông còn muốn thu nạp Nhiễm Nam về phe quân đội đó a.
Một chi quân đội cũng đang nhanh chóng mang khí giới chiến tranh đi đến hiện trường, giúp đỡ Nhiễm Nam.
Huỳnh Ni cũng sắp đến.
Thạch Cương ỷ vào tốc độ nhanh hơn, hắn bỏ rơi Nhiễm Nam, xong vào vòng người tò mò vây xem ở xa xa, bắt đầu giết chóc. Tiếng la hét thất thanh vang lên, tiếng kêu khóc thê lương vọng vào tai Nhiễm Nam. Ngoài cố gắng đón đầu ngăn cản Thạch Tượng, Nhiễm Nam không cứu được ai cả, tốc độ của cậu dù đã vận dụng mệnh lực lên hai chân vẫn đuổi theo không kịp Thạch Tương. Trơ mắt nhìn từng người từng người bị nó bẻ đầu, đấm xuyên bụng, móc nát tim, chết la liệt. Cảnh Sát ngoài gãi ngứa nó bằng súng đạn thì cũng không ăn thua. Có cảnh sát bắn shotgun khoảng cách gần khiến hắn đau một tí mà chuyển sang hướng khác, ngoài ra cũng không làm được gì hơn.
Nhiễm Nam gầm lên trong đầu Thạch Tượng “Dừng lại, nếu không tao bỏ trốn”.
Thạch Tượng nhếch mép “hừ, mặc dù ta không sợ ngươi chạy trốn, nhưng mà tìm kiếm cũng mất thời gian, thôi vậy, bảo chúng cút hết đi, chúng ta bắt đầu tái chiến”
Nhiễm Nam thấy nó đã dừng lại, tức giận hét về phía đám đông “Cút đi, muốn chết lắm sao”
Đám đông lộn xộn rút đi, cảnh sát cũng nới rộng vòng bao vây. Có vài thanh niên nóng đầu không sợ chết lại ôm dao rựa tầm vông lao tới nộp mạng. Nhiễm Nam chỉ cứu kịp một hai người, còn lại bị Thạch Tưởng mỗi kẻ một đấm mà chết thảm.
Nhiễm Nam “...” Đây là vì cái gì a, không biết lượng sức?
Thạch Tượng di chuyển ra xa. Hai bên đối diện nhau. Hoa Đang bay trên trời lượn qua lượn lại, mắt đảo vòng quanh tìm kiếm mấy kẻ lực lưỡng xem có con mồi nào thích hợp, tý nữa bắt về “ăn”.
Huỳnh Ni sử dụng Ẩn Tinh Vật che dấu khuôn mặt cũng xuất hiện, cả người xinh đẹp nhanh nhẹn dưới ánh nắng, dưới tiếng còi hú inh ỏi, như một luồng gió mát từ phía sau một chiếc xe cảnh sát đi tới. Thần khí “Khí Bảy Màu” xinh đẹp biến thành một thanh kiếm bán trong suốt dài, có hai lưỡi, tinh xảo xinh đẹp, bên trong lưu chuyển ánh sao bảy màu, lượn vòng vòng quanh người cô.
Đồng đội đã đến, Nhiễm Nam thở phào một hơi. Có Huỳnh Ni kiềm chế Hoa Đang, cậu có thể yên tâm tập trung đối phó Thạch Cương, nhất là có thể bay, phần thắng cũng tăng nhiều.
Dưới mặt đất, Nhiễm Nam đối diện Thạch Cương. Thạch Cương hưng phấn đập tay ầm ầm.
Trên bầu trời, Huỳnh Ni sử dụng Tốc Phong Dực, hai cánh xinh đẹp vỗ vỗ, cô như thiên thần hạ phàm, bay phập phù đối diện con quỷ bướm. Hoa Đang cả người màu bạc viền đỏ lấp lóe, đôi cánh Bướm dang rộng.
Thương thế lúc trước của Nhiễm Nam được mệnh lực chữa trị tạm ổn, không còn quá đau nữa. Quệt vết máu dưới miệng, Nhiễm Nam chủ động phóng tới.
Cuộc chiến sau quãng nghỉ ở giữa, bắt đầu tiếp diễn.
Chỉ số Mệnh lực: 0.
Chỉ số Hồn lực: 2.
Chỉ số Thể lực: 3.
Chỉ số Linh lực: 0.
Chỉ số Tốc độ: 3.
--0--
Tối hôm đó, Nhiễm Nam nằm suy nghĩ, Nhã Hân ăn no chạy qua phòng hàng xóm chơi mệt rồi thì nằm ngủ ngon lành. Nghĩ đến tốc độ của Hoa Đang khi bay, cậu quyết định ba điều ước ngày hôm nay cùng ba điều ước sau 12 giờ đêm.
Sáu điều ước lần lượt là:
Hai cái thần khí có thể giúp chủ nhân bay như chim, tăng tốc trên không trung và dĩ nhiên sẽ mạnh dần theo chủ nhân. Sổ Ước nhanh chóng cho ra hai bộ thần khí gọi là Tốc Phong Dực.
Tốc Phong Dực có hình dạng một cặp cánh chim màu trắng như tuyết, những sợi lông chim có viền tím đen, cả cánh chim chỉ nhỏ bằng một ngón tay cái khi ở hình dạng bình thường. Khi kích hoạt nó sẽ phóng lớn ra gấp mấy lần người thường, gắn liền sau lưng, hai cánh vỗ một cái có thể đem chủ nhân bay đi nhanh chóng. Bản thân nó cũng có mức độ bền chắc nhất định, có lực phòng thủ nhất định, tuy nhiên khi bay,Tốc Phong Dực vẫn là điểm yếu của người bay. Khi sử dụng, bản thân thần khí này cũng thể hiện ra đặc tính của loại năng lượng được chủ nhân sử dụng để điều khiển nó. Ví dụ linh lực có điện năng có thể làm cánh chim bắn ra tia lửa điện đẹp đẽ.
Hắn muốn dành hai cánh chim xinh đẹp này cho hai cô gái, bản thân hắn lại ước thêm một cái thần khí “Khí Bảy Màu” khác. Còn hắn không muốn bay như vậy mà thích nằm bay, ngồi bay, ngủ mà bay nên hắn ước có thêm một cái thần khí “Khí Bảy Màu” khác. Một cái sẽ dùng cho chiến đấu, một cái dùng để bay hoặc phòng thủ.
Nhiễm Nam từ trước đã thử nghiệm sử dụng thần khí “Khí Bảy Màu” để bay, giống như ngự kiếm phi hành vậy, biến hình “Khí Bảy Màu” thành một tấm thảm hoặc ghế hoặc giường, tóm lại là hắn có thể đứng hoặc ngồi lên được, sau đó điều khiển “Khí Bảy Màu” đưa hắn bay lên.
Ba điều ước sau 12 giờ đêm thì dùng để cường hóa một chút cho thành viên mới là Meow Meow, chị đại giang hồ làm hắn đau đầu. Đó là cơ thể cô khỏe mạnh dần lên từng ngày, trí thông minh, tâm trí, trí nhớ tăng lên hoặc có thể hiểu là não ngày càng nhiều nếp nhăn hơn cho cô và khả năng tự lành vết thương tăng mạnh theo thời gian, theo thực lực của cô.
Nhắc tới cũng linh, vừa ước xong xuôi đã thấy Meow Meow liên lạc qua Xuyên Giới Liên.
Hình ảnh hai bên hiện ra trong đầu cả hai. Meow Meow nằm sấp trên giường trong một căn phòng màu xanh làm chủ đạo, hai chân đung đưa trên giường.
“Hey, đệ đệ, em với bé Ni mấy hôm nay thế nào rồi, hai đứa chia tay chưa, hi hi”
Chia tay cái đầu chị ấy. Nhiễm Nam không vui trả lời “còn chưa cua được thì chia tay cái gì hả chị?”.
“Em dở quá, gặp chị ấy hả, chị hẹn Ni ra chỗ vắng rồi đè ra để gạo nấu thành cơm, không phải là xong rồi sao, ha ha, không phải hôm trước em bảo cái đó em muốn biến bự lúc nào cũng được sao, làm cho Ni đê mê là xong rồi” Meow Meow sờ cằm tư vấn.
Nhiễm Nam “...”
Nói chuyện không được hai câu chị ta lại nói bậy nói bạ nữa rồi.
“Nam nè, nếu không cua được Ni thì chị vẫn nằm đây, độc thân chờ em nè” Meow Meow tiếp tục.
“Chị, chị gọi em có chuyện gì không, nữa đêm rồi, em đi ngủ đây” Nhiễm Nam đánh bài chuồn, không thể để chị ta nói nữa được, càng nói càng không chịu nổi.
“Đùa với em thôi, mai hai đứa em có bận gì không, Trưa chị ghé trường, ba đứa cùng đi ăn đi chơi đi, hội nhóm để làm gì, không phải để cùng nhau quậy phá sao?” Meow Meow phía bên kia cười nghịch nói.
Để cùng tu luyện, hỗ trợ nhau tập luyện, có phải hội ăn chơi của mấy công tử gia đâu chứ? Nhiễm Nam bóp bóp cái trán của mình. “ok chị, một giờ chị đến trường tụi em nhé, bọn em về tắm rửa thay đồ rồi ra, trưa mai em có quà cho chị”
Tạm biệt meow meow, đóng Xuyên Giới Liên lại, Nhiễm Nam cũng đi ngủ, đến sáng cậu bừng tỉnh sau một giấc mộng xuân...Đưa bé Nhã Hân đi trường mẫu giáo xong đến trường mình đi học. Thật ra hôm nay Ni định để robot giả dạng đi học thay, bản thân vào Thời Không Giới lười biếng, nhưng mà Nhiễm Nam bảo cô đi học, có quà bất ngờ cho cô nên mới tự thân đi học.
Giờ ra chơi, hai cô cậu trốn ra phía sau nhà vệ sinh trường. Nhiễm Nam đưa Tốc Phong Dực cho Ni, hướng dẫn sử dụng cho cô. Huỳnh Ni nhận chủ xong, yêu thích cười tươi, khen “Cặp cánh này đẹp quá”.
Tốc Phong Dực phóng lớn, vỗ vỗ nhè nhẹ sau lưng Huỳnh Ni, mỗi lần vỗ lại để lại mấy điểm sáng màu đỏ lập lòe rồi biến mất, nhìn từ xa cứ như đang rải kim tuyến vậy, lung linh vô cùng. Đó là do Ni sử dụng mệnh lực cung cấp năng lượng cho đôi cánh. Do sử dụng mệnh lực có thuộc tính bền dẻo và cường hóa nên Tốc Phong Dực tốn rất ít mệnh lực để sử dụng, khi cần có thể tăng mạnh mệnh lực vào để dùng Tốc Phong dực như một lớp phòng thủ. Tốc Phong Dực một khi vượt qua khả năng chịu thương tổn sẽ trở về nguyên dạng, biến về không gian mệnh tâm.
Nhiễm Nam tấm tắc khen người và cặp cánh tuyệt phối, đẹp không chê vào đâu được. Khen đến Ni đỏ mặt mới thôi. Thông báo cho Ni biết đầu giờ chiều nay Meow Meow hẹn đi ăn - chơi xong cả hai cũng trở về lớp.
Nhiễm Nam tắm rửa xong, diện bộ đồ cũng rất bình thường đến sớm. Thật ra khiếu thẩm mỹ của anh chàng mập này cũng không tốt lắm, lựa chọn đúng đắn nhất từ trước tới giờ là chọn Ni - một cô gái vừa đẹp vừa dễ thương để theo đuổi. Hắn ngồi trước một tiệm ăn vặt bên cạnh cổng trường, vừa ăn bánh tráng trộn vừa uống nước suối lạnh, chờ hai chị em đến.
Một cái bóng đen to lớn trải ra trên mặt đất đi đến trước mặt hắn. Một người đàn ông đội mũ vành, trùm khăn mặt nhìn hắn hỏi:
“Nhà ngươi là Nhiễm Nam?”
Nhiễm Nam ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy một đôi con mắt to lớn, mí mắt đỏ lòm trên một cái đầu to bất thường.
Người đó không đợi cậu ta trả lời, thấy khuôn mặt giống hệt mục tiêu nhiệm vụ, cánh tay phải hắn gồng lên, cơ bắp căng ra làm rách toạc cánh tay áo chính mình. Một nắm đấm to lớn đập thẳng đến, nghe một tiếng vụt.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Nhiễm Nam chỉ kịp điều động một ít mệnh lực lên lồng ngực, cả người lùi ra sau một chút. Nắm đấm kẻ kia đập hụt cái đầu lệch xuống ngực, nghe rôm rốp, xương lồng ngực rạn nứt.
Nhiễm Nam bị đấm văng đi, lết dài dưới vỉa hè xi măng, da thịt trầy trụa. Ôm ngực còn in hình nắm đấm, khóe môi chảy vài giọt máu, cậu vội bình tức hơi thở, dùng mệnh lực chữa trị thương thế, đứng lên nhảy lùi về sau kéo dãn khoảng cách.
“Hắn không phải là người” Nhiễm Nam nhìn chằm chằm Thạch Cương, lại là một sinh vật từ thế giới khác đến sao? Lúc nãy không để ý, bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu kẻ này đã không phải mở miệng nói chuyện mà dùng hồn lực để giao tiếp a. Xem ra về sao phải cẩn thận hơn.
“Mày biết tao sao?” Nhiễm Nam hỏi, tên này rõ ràng đã hỏi tên hắn, cho thấy là có chủ đích tìm giết mình, ra tay không hề nhẹ.
“Ngươi chết đi là được, đừng hỏi nhiều, nếu có bản lĩnh thì đem hết ra nếu không sẽ chết rất thảm” Thạch Cương âm trầm nói. Không đợi Nhiễm Nam hỏi thêm, cả người Thạch Cương gầm lên, cả thân hình như to ra thêm một vòng, cơ bắp lồ lộ hiện ra, quần áo cả người tan nát. Dậm chân một cái khiến mặt đất rung động, Hắn phóng một cái khiến người khác hoa mắt tưởng như ảo giác, không quá ba bốn giây đã đến trước mặt Nhiễm Nam. Tay phải thu lại rồi vụt ra, đấm một đấm như thiên lôi hàng lâm đến trước mặt Nhiễm Nam.
Nhiễm Nam đã có chuẩn bị, mặc dù bản thân tốc độ thấp hơn kẻ địch nhưng vẫn kịp né sang một bên. Thạch Cương đáp xuống mặt đất ầm ầm, nền xi măng bể nát bay tứ tung, để lại một cái hố nhỏ.
Thần tiên đánh nhau, ông chủ tiệm ăn vặt với khách nhau nhau la làng bỏ chạy, có người lại gọi cho cảnh sát, không biết có phải muốn hãm hại mấy tên cảnh sát người thường đó không nữa.
Thạch Cương trượt một đoạn ngắn theo quán tính, bất ngờ chân dậm xuống một cái, cả người phóng theo Nhiễm Nam.
Nhiễm Nam vừa đứng vững lại đã thấy kẻ địch to lớn, bắp thịt cuồn cuộn mang theo tiếng xé gió đánh tới trong gang tất.
Coong…
Tiếng vang chát chúa làm mấy người hiếu kỳ ở xa xa cũng phải bịt tai lại.
Nhiễm Nam đã vận dụng Ẩn Tinh Vật để che dấu khuôn mặt, núp đằng sau chiếc khiên tròn “Khí Bảy Màu”, chịu một đấm trời giáng. Chiếc khiên bị đập bay đẩy theo cậu ta đang núp phía sau. Cả hai bay ra nằm giữa đường lộ xe chạy. Mấy chiếc xe máy thắng gấp né cậu ta cũng ngã lăn trên đường.
Thạch Cương từ vỉa hè bước ra, xe lớn xe nhỏ nào chạy ngang đều bị hắn đấm cho ngã rồi trượt dài trên đường. phút chốc cả con đường im lặng như tờ, mấy chiếc xe xa xa cũng ngừng lại. Người dân xung quanh không biết chết là gì tụm năm tụm ba tò mò đến gần. Thấy Thạch Cương to lớn, lực lưỡng khác thường cũng không ai dám đứng ra nói gì, chỉ vây lại đứng xem.
“Lực lượng ngang ngửa mình, nhưng tốc độ hơn mình một bậc” Nhiễm Nam âm thầm phân tích. Nếu không bị đánh lén thì cậu cũng không rơi vào thế yếu như vậy. Mệnh lực từ không gian mệnh tâm chạy ra, đi một vòng đến ngực, xoa dịu vết rạn xương, bắt đầu tự chữa trị.
Nhiễm Nam lao vết máu ở khóe miệng, một cái thần khí “Khí Bảy Màu” thứ hai xuất hiện biến thành một đôi giày bán trong suốt, lập lòe ánh sao bảy màu, giữa hai chiếc giày được nối bởi một phần thần khí. Đôi giày bao lấy chân Nhiễm Nam giúp hắn bay lên.
Thấy vậy Thạch Cương hạ tấn xuống, hai chân đạp vun vút, cực nhanh chạy tới. Nhiễm Nam chưa bay lên cao quá cột điện đã thấy kẻ địch từ dưới đất đạp trớn một cái ầm, đường phố nứt toác, nhảy lên cao hơn cả mình, hai tay vươn lên quá đầu, lưng công lại, ngực trương to lên, hai nấm tay to bè tụ lực đập xuống đầu hắn.
Nhiễm Nam không chịu kém, lơ lửng tại chỗ, một cây búa to như xe máy trong suốt lập lòe đốm sáng bảy màu xuất hiện, hai tay vận đủ mệnh lực, căng cứng, cầm búa thần khí vươn qua vai rồi đập tới Thạch Cương.
Bốp…
Thạch Cương vội dùng hai tay bắt chéo đỡ cú đập, Thể Lực trong người cuồn cuồn tập trung lên hai tay, Vững vàng đỡ được. Lực đập hất hắn văng ra xa rồi đáp xuống đất.
Nhiễm Nam chấn động bay lùi lại, đụng gãy thân một cây cột đèn đường khiến nó cong vòng, bản thân cũng trôi dài trên không trung.
Tên quái vật này lực lượng thân thể thật mạnh. Vừa nghĩ, Nhiễm Nam vừa bay lên cao trở lại. “Cũng may mà bây giờ mình có thể bay, nắm thế chủ động, nếu ở dưới đất thì đã thua nó về mắt tốc độ rồi” Nghĩ vậy, cậu lại bay lên cao thêm nữa.
Ở độ cao an toàn 30 mét trên cao, Nhiễm Nam điều khiển thần khí tấn công từ xa. Ha ha, giống như ăn hiếp người khác vậy, bản thân ở nơi an toàn liên tiếp bắn đạn vào địch thủ.
Thạch Cương buồn bực. Mục tiêu tiêu diệt không ngờ có thể bay cao như vậy, thế này bảo hắn đánh kiểu gì? Chưa kể tên mập kia còn có thể điều khiển thần khí đánh từ xa, mặc dù hắn né được hết, hoặc đánh bật thần khí ra nhưng mà như vậy cũng thật là phiền a.
Hắn tức giận gầm lên “Hoa Đang, ngươi muốn xem kịch tới chừng nào?”
“Hoa Đang?” Nhiễm Nam hết hồn, nhìn quanh tìm kiếm.
Hoa Đang nhanh chóng từ một góc khuất bay lên, 4 cái móng vuốt sắt lẹm lướt đến. Nên nhớ tốc độ bay của Hoa Đăng hơn hẳn Nhiễm Nam, lại còn đang trên không trung, cu cậu không có cách gì thi triển Tốc Biến. Kỹ năng này hiện tại chỉ có thể sử dụng trên mặt đất. Xem ra tương lai phải tìm cách tốc biến khi bay mới được. Nhiễm Nam đành phải thu thần khí đang tấn công Thạch Cương về phòng thủ.
Móng vuốt Hoa Đang va chạm tóe lửa với khiên thần khí. Hắn ta bay vòng vèo làm Nhiễm Nam muốn hoa cả mắt, kiệt lực theo kịp tốc độ của Hoa Đang, đỡ từng nhát chém chí mạng, không có lấy một cơ hội thở dốc.
Thế này trước sau cũng chết dưới móng vuốt con bướm này a. Đang tập trung phòng vệ, bỗng từ đâu một hòn đá phóng vút đến, đập vào vai Nhiễm Nam đến chảy máu, tiếp theo lại hàng loạt viên đá, viên xi măng bay đến, đánh vào khắp đầu mình tay chân mà thần khí không che chắn hết.
Nhiễm Nam đau đến nhe răng, phân thần nhìn xuống thì thấy Thạch Cương đang đập phá đường phố, đập vỡ vỉa hè, nhặt đá lên chọi hắn. Còn có thể chơi như vậy? Ném đá a, lực tay thật là đáng sợ, hắn đang ở trên 30 mét trời cao đó. Chớp thời cơ, Hoa Đang sử dụng chiêu cũ lần trước, nó dùng cặp móng vuốt ở hai tay, từ hai bên kẹp lấy khiên thần khí vứt đi. Lần này khác trước, đây là trên không trung, nó lại đang bay, vả lại cũng rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này nó phóng tới dùng móng vuốt chém đầu chứ không phải đâm như lần trước.
Nhiễm Nam thấy một luồng sáng lạnh lẽo lướt qua cổ họng, không kịp nghĩ nhiều, đôi giày do thần khí “Khí Bảy Màu” hóa thành nhanh chóng thay đổi hình dạng thành một tấm màn, hiểm hiểm đỡ được nhát chém từ hai bên của Hoa Đang. Cu cậu lau mồ hôi trán, cả người nhanh chóng rơi xuống dưới.
Bên dưới, Thạch Cương chạy ầm ầm đến, nhảy lên phóng tới Nhiễm Nam đang rơi trên không. Một cánh tay của hắn bỗng nhiên biến đổi, làn da trở nên cứng rắn, mọc vảy, hóa đá, kêu lách tách.
Boong…
Hự… Nhiễm Nam dùng thần khí đỡ một đấm trời giáng, phun máu mồm bay vào đám đông hiếu kỳ đang vây quanh, cả người tông nát đầu một chiếc xe tải chở một nhóm cảnh sát đang đậu sau khi được người dân báo cáo “quái vật” đang “khủng bố”. Cũng may người trên xe đã ôm súng đi xuống hết rồi nên không có thương vong.
Người dân tò mò xung quanh hoảng hồn bỏ chạy khi thấy quái vật to con Thạch Cương và “yêu quái bướm” từ trên cao bay đến phía mình. Cảnh sát bắt đầu nã súng, súng lục, súng tiểu liên bắn ầm ầm. Hai con quái vật thoải mái tránh né, tránh không được thì một tên dùng thạch hóa làn da đỡ hết, một tên thì dùng cánh bướm hóa giáp phòng thủ. Cả hai nghênh ngang đi tới. Phải kiểm tra xem mục tiêu chết chưa rồi mới đi chứ, đúng không?
Một cảnh sát lấy can đảm đi đến đống đổ nát của chiếc xe, thấy Nhiễm Nam hộc máu và đang lồm cồm bò dậy thì bạo gan giúp hắn đứng lên. Nhiễm Nam nói nhỏ “cảm ơn, mọi người không nên ở đây, giải tán đi, bọn chúng là quái vật, không phải thứ mấy anh hạ được đâu”.
Nhiễm Nam thu hồi hai cái thần khí “Khí Bảy Màu” nằm lăn lóc ở xa vào tay. Mệnh lực cấp tốc xoa dịu thương thế, giảm đau, chậm rãi đi tới.
Thạch Cương thấy phiền, bốc lên một nắm đất đá trên dãy cỏ phân cách giữa đường vun lên ném đi. Mấy thanh niên cảnh sát liền cả đám bị thương khắp người kêu la oai oái lùi về sau.
Nhiễm Nam bước từ phía sau ra đứng đối diện hai tên quái vật, cậu dặn dò cảnh sát sơ tán đám ngu dân không sợ chết đang nhiều chuyện xung quanh một câu rồi tập trung vào hai tên địch thủ. Tên Thạch Cương có thể cường hóa lực tấn công lên một bậc, thêm tên Hoa Đang móng vuốt sắc bén, cả hai lại có tốc độ nhanh hơn hắn. Nếu mệnh lực không có tác dụng chữa thương kỳ diệu thì giờ này hắn đã nằm chết một đống rồi.
“Hi vọng trụ được đến lúc hai người đến”. Nhiễm Nam đã dùng Xuyên Giới Liên liện hệ Meow Meow và Huỳnh Ni, cả hai đều đang đến, nhiệm vụ của hắn là phải kéo dài được đến lúc đó.
“Hoa Đang, ngươi kiềm chế không cho hắn bay lên, cái mạng của hắn để ta đến lấy, khà khà, lâu rồi không đánh đã tay như vậy” Thạch Cương lên tiếng.
“Hừ” Hoa Đang hừ lạnh, nó cũng mặc kệ, dù sau cũng không muốn nghe lời Chân Tâm, để tên ngu ngốc to xác này đánh chính cũng được, nó càng thấy khỏe thân.
“Tên Mập, tiện nghi cho ngươi, nếu để ta ra tay thì ta sẽ chém ngươi thành thịt băm” Hoa Đang vừa bay lên vừa hống hách.
“Đồ bại tướng” Nhiễm Nam thật muốn phản bác lại nhưng cậu không ngu tới mức đó, không đâu lại đi khích con bướm quỷ này làm gì, một Thạch Cương đã đánh không lại rồi.
“Ta tên Thạch Cương, nhớ lấy, ta là người sẽ giết ngươi hôm nay” Thạch Cương đập hai tay vào nhau vang lên bình bình nói.
“Mày được Hoa Đang nhờ đến giết tao?” Nhiễm Nam nghi vấn. Cậu mập có chết cũng không nghĩ ra Chân Tâm là kẻ đứng đằng sau ra lệnh, hắn là tên triệu hồi quái vật mà cậu ta muốn tìm thấy và tẩn cho một trận.
“...Coi như vậy đi” Thạch Cương không quan tâm trả lời. “Ngươi chuẩn bị xong chưa, lấy hết khả năng ra đây không sẽ chết rất thảm đó”.
Hai thần khí biến thành một cái khiên và một thanh đại đao bay vờn quanh Nhiễm Nam chuẩn bị chiến đấu. Thạch Cương hưng phấn “Hay, Vũ khí thật hay, ta cũng phải tìm vũ khí đánh với ngươi mới được”. Nói rồi Thạch Cương bỏ qua Nhiễm Nam, chạy một mạch vào đám đông đang được cảnh sát thuyết phục tản đi, hắn đánh ngã một tên lưu manh, cướp con dao quân đội mà tên này mua được ở đâu đó.
Nhiễm Nam cũng vội phóng theo, điều khiển thần khí tấn công Thạch Cương từ phía sau.
Thạch Cương cướp được con dao rồi, nắm đầu một người bên cạnh ném ra chặn đòn của thần khí. Nhiễm Nam hấp tấp thu hồi thần khí, ôm lấy người này đáp xuống đất.
“Ngươi...” Nhiễm Nam tức giận.
“Gấp cái gì, đợi đám kiến hôi này chết bớt, trống trải hơn thì chiến đấu sẽ thoải mái hơn”. Thạch Cương cười cười nói, mạng người chả là cái gì với nó cả, trong mắt nó chỉ có chiến đấu thôi.
“Nhiễm Nam” Huấn Quân Đội bất chợt từ trong đám đông đi tới Nhiễm Nam nói
“Mặc dù khuôn mặt cậu mờ mờ ảo ảo không nhận ra được, nhưng cậu không cần chối, chúng tôi tin tưởng cậu là Nhiễm Nam”.
Nhiễm Nam “...”
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu, quốc gia có một cơ quan bí mật gọi là Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên, nằm dưới quyền Bộ Quốc Phòng. Bọn họ đang đến đây, nếu không muốn rắc rối vô cùng tận về sau, cậu đừng để họ chú ý đến thân phận thật của mình” Lục Hồng Huấn nói nhanh rồi lẫn vào đám đông.
Đây là sau khi bên quân đội nhận được tin Nhiễm Nam đang đánh nhau với quái vật ở ngoài trường học, đại tá Khá chi hắn đến báo với cậu, coi như lấy lòng, giảm bớt kiêng kị của cậu với quân đội. Một phần đại tá cũng không muốn cậu dây dưa với đám điên hống hách của Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên, chỉ thêm gây ác cảm của hắn lên chính phủ thêm mà thôi. Đại tá dĩ nhiên không muốn điều đó xảy ra, ông còn muốn thu nạp Nhiễm Nam về phe quân đội đó a.
Một chi quân đội cũng đang nhanh chóng mang khí giới chiến tranh đi đến hiện trường, giúp đỡ Nhiễm Nam.
Huỳnh Ni cũng sắp đến.
Thạch Cương ỷ vào tốc độ nhanh hơn, hắn bỏ rơi Nhiễm Nam, xong vào vòng người tò mò vây xem ở xa xa, bắt đầu giết chóc. Tiếng la hét thất thanh vang lên, tiếng kêu khóc thê lương vọng vào tai Nhiễm Nam. Ngoài cố gắng đón đầu ngăn cản Thạch Tượng, Nhiễm Nam không cứu được ai cả, tốc độ của cậu dù đã vận dụng mệnh lực lên hai chân vẫn đuổi theo không kịp Thạch Tương. Trơ mắt nhìn từng người từng người bị nó bẻ đầu, đấm xuyên bụng, móc nát tim, chết la liệt. Cảnh Sát ngoài gãi ngứa nó bằng súng đạn thì cũng không ăn thua. Có cảnh sát bắn shotgun khoảng cách gần khiến hắn đau một tí mà chuyển sang hướng khác, ngoài ra cũng không làm được gì hơn.
Nhiễm Nam gầm lên trong đầu Thạch Tượng “Dừng lại, nếu không tao bỏ trốn”.
Thạch Tượng nhếch mép “hừ, mặc dù ta không sợ ngươi chạy trốn, nhưng mà tìm kiếm cũng mất thời gian, thôi vậy, bảo chúng cút hết đi, chúng ta bắt đầu tái chiến”
Nhiễm Nam thấy nó đã dừng lại, tức giận hét về phía đám đông “Cút đi, muốn chết lắm sao”
Đám đông lộn xộn rút đi, cảnh sát cũng nới rộng vòng bao vây. Có vài thanh niên nóng đầu không sợ chết lại ôm dao rựa tầm vông lao tới nộp mạng. Nhiễm Nam chỉ cứu kịp một hai người, còn lại bị Thạch Tưởng mỗi kẻ một đấm mà chết thảm.
Nhiễm Nam “...” Đây là vì cái gì a, không biết lượng sức?
Thạch Tượng di chuyển ra xa. Hai bên đối diện nhau. Hoa Đang bay trên trời lượn qua lượn lại, mắt đảo vòng quanh tìm kiếm mấy kẻ lực lưỡng xem có con mồi nào thích hợp, tý nữa bắt về “ăn”.
Huỳnh Ni sử dụng Ẩn Tinh Vật che dấu khuôn mặt cũng xuất hiện, cả người xinh đẹp nhanh nhẹn dưới ánh nắng, dưới tiếng còi hú inh ỏi, như một luồng gió mát từ phía sau một chiếc xe cảnh sát đi tới. Thần khí “Khí Bảy Màu” xinh đẹp biến thành một thanh kiếm bán trong suốt dài, có hai lưỡi, tinh xảo xinh đẹp, bên trong lưu chuyển ánh sao bảy màu, lượn vòng vòng quanh người cô.
Đồng đội đã đến, Nhiễm Nam thở phào một hơi. Có Huỳnh Ni kiềm chế Hoa Đang, cậu có thể yên tâm tập trung đối phó Thạch Cương, nhất là có thể bay, phần thắng cũng tăng nhiều.
Dưới mặt đất, Nhiễm Nam đối diện Thạch Cương. Thạch Cương hưng phấn đập tay ầm ầm.
Trên bầu trời, Huỳnh Ni sử dụng Tốc Phong Dực, hai cánh xinh đẹp vỗ vỗ, cô như thiên thần hạ phàm, bay phập phù đối diện con quỷ bướm. Hoa Đang cả người màu bạc viền đỏ lấp lóe, đôi cánh Bướm dang rộng.
Thương thế lúc trước của Nhiễm Nam được mệnh lực chữa trị tạm ổn, không còn quá đau nữa. Quệt vết máu dưới miệng, Nhiễm Nam chủ động phóng tới.
Cuộc chiến sau quãng nghỉ ở giữa, bắt đầu tiếp diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.