Sổ Ước Luân Hồi

Chương 198: Cô Gái Ấy!

10508vinguoiyeu

04/07/2021

Nhật Bản. Ngoại ô Tokyo. Trời xanh, gió mát.

Trời hôm nay thoải mái. Chàng trai ịch cô gái.

Gió trời hôm nay lành lạnh. Cô gái quằn quại bị một đám đàn ông sủng hạnh.

Camera quay rè rè rè…

Được rồi, từ căn phòng của một nhóm người thuộc tổ Sky Angel của studio Tokyo Hot đang quay một phim “chống vi rút Nhật Bản” (tg: Jav- Japan Anti Virus) mới, thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài đường. Tên đạo diễn già đang đứng bên cạnh đó từ lâu đã bị tiếng ồn ào bên ngoài làm cho mất tập trung. Cô nữ diễn viên xinh đẹp Tsubomi đang bị dập tơi tả trên giường bởi hơn 10 tên nam tính, liên tục xịt cháo trắng sệt vào trong bím cô cũng không được lão quan tâm nữa. Bởi vì khi lão bị thu hút nhìn ra ngoài đường. Lão nhìn thấy một cô gái và một chàng trai.

Lão không quan tâm tới chàng trai nhỏ con đang vác theo cái quan tài đen dị hợm đó. Mà cái khiến lão mất hồn mất vía chính là vẻ đẹp của cô gái đi bên cạnh tên này. Quá thanh thuần và xinh đẹp. Lão chưa từng thấy ai đẹp như vậy.

Người cô gái không cao mà có dáng vẻ xinh xắn dễ thương kiểu “lô li” hơn, tỷ lệ các phần cơ thể thì đúng là chuẩn từng milimet. Ngực rất vừa tay nằm sau lớp áo thể thao nhìn rất thích, đùi khỏe chân thon trong cái quần jean thời thượng có mấy đường rạch ngang, mái tóc dài óng ả cột lại thành đuôi gà trong rất năng động. Khuôn mặt, làn da đẹp và trắng nõn nà như nàng bạch tuyết từ trong truyện cổ tích bước ra.

Từ khi nhìn ra ngoài là mắt lão chỉ có thể trừng chằm chằm vào cô, ham muốn tình dục từ lâu đã tắt trong lòng lão trào lên mãnh liệt đến mức thèm vạch quần ra tại chỗ mà vừa nhìn cô gái đó vừa thủ dâm, bất chấp có người xung quanh.

Mấy tay quay phim và những người khác trong ekip thấy lão chết trân và chảy nước dãi như vậy thì tò mò cũng nhìn ra ngoài cửa sổ theo. Ấy vậy là một đám đàn ông yên lặng kéo rèm cửa sổ, nhìn trân trối ra bên ngoài mà xuýt xoa vẻ đẹp của cô gái đó. Vẻ đẹp hút hồn đàn ông đến nổi, mấy cái cây bị Nhiễm Nam tông ngã ầm ầm, người dân la hét chí chóe trên con đường mà cô gái đứng cũng không khiến mấy tên kể trên để tâm nghía mắt sang dù chỉ là một giây.

“A ua… Sướng quá… No quá… Mấy anh đừng xuất vào trong em nữa” Nữ diễn viên AV Tsubomi lại bị thút vào ngã ba của mình, kho đạn của một bạn diễn nam chạm cái ạch vào mép bướm xinh của em ấy, hai người giật giật. Tsubomi cong lưng lên hết cỡ vì cực khoái cùng lúc bạn diễn nam xuất tinh lần nữa vào trong cô.

“Này này… Mấy người có lo quay phim không thế… Tôi thì bị gang bang muốn ná thở mà mấy người nhìn đi đâu ra ngoài cửa sổ vậy… A… hư hư… Ui… Đừng… Ăn gian hả… Hợp đồng tập phim này đâu có màn chơi lỗ nhị… Úi bự quá… Ăn gian… Ăn gian… Hợp đồng không nói tới có cảnh Double Penetration a… A…. kimochi… Ứ ứ ưm ummmm” Tsubomi bị mấy tên nam bạn diễn lợi dụng khi đạo diễn và ban biên tập lẫn quay phim bỏ bê công việc thì nhào lên lấp hết các lỗ của nàng ta lại. Miệng bị gậy như ý của một nam diễn viên bịt kín khiến cho đang nói phải ngừng lại. Sau đó trong tiếng vang bành bạch, Cô nàng bị các bạn diễn nhấn chìm vào trong cơn sóng tinh hoa.

“Không thể nào!”

“Không thể nào!”

“Không thể nào!”

Cô gái đó, chàng trai vác quan tài đen và Nhiễm Nam cùng lúc bật thốt. Chỉ khác là Nhiễm Nam thì thốt lên trong lòng còn hai người kia thì há miệng ngạc nhiên nhìn về phía cuối đường nơi Nhiễm Nam dừng lại trước khi tông ngã thêm vài cái cây xanh nữa.

“Chuyện này không thể nào xảy ra được! Ruốt cuộc là sao đây?” Nhiễm Nam rối vò tơ lòng. Thân thể run rẩy kích động xoay người nhìn lại.

---[1]---

Indonesia. Biệt phủ của Huỳnh Ni. Thiên la địa võng. Tứ phương tám hướng điều bị kẻ địch bao vây.

Hắc Lão Đại mặc áo bào đen, khoác trùm đầu đen, đeo bao tay đen, chân đi giày đen, cả người đen thùi lùi từ trên xuống dưới, đến mí mắt hắn cũng có màu đen khiến cho người khác nhìn tới tưởng chừng như chỉ là một bộ áo khoác đen dài lềnh thềnh biết chuyển động mà thôi. Lão vung tay nhẹ nhàng nhưng cánh cửa đại sảnh biệt thự như bị xe tông phải, mở toang ra đánh cái rầm rồi lung lay muốn sút bản lề.

Bên trong khoảng đen tối của phần đầu trùm đầu lóe lên ánh sáng sắt lạnh từ đôi mắt lão ta. Như cái bóng u linh, thân hình lão nhẹ nhàng lướt xuyên bàn ghế trong phòng, bay là là lên cầu thang để lên tầng trên. Trước đó đã biết phòng ngủ của Huỳnh Ni ở vị trí nào, cứ như một bóng ma, lão dễ dàng một đường bay tới trước cửa phòng của cô.

Cốc cốc…

“Huỳnh Ni, ta là Hắc lão đây. Ta nhớ cô quá, ta vào được chứ?”

“Huỳnh Ni?”

“Khốn kiếp”

Căn phòng trống không. Cả căn biệt thự chẳng thể tìm đâu ra Huỳnh Ni. Thì ra sau khi dùng Pháp Giả Tượng tạo ra hình ảnh giả trong mắt một số nhân viên trong nhà để Chân Tâm có thể dễ dàng leo lên máy nhà rồi bay đi. Huỳnh Ni đã theo nội dung đã bàn bạc trước với Lục Hồng Huấn, trèo lên nóc nhà cố tình dùng Xuyên Giới Liên phát ra âm thanh giả một cuộc điện thoại của cô với ai đó để các máy nghe lén có thể thu lấy được âm thanh cho kẻ thù nghe, dụ chúng về con mồi “Nhiễm Nam” và thiết bị khuếch đại gen Alpha. Sau khi xong xuôi thì Ni cũng dùng Giả Tượng che mắt mọi người, nghênh ngang rời khỏi biệt thự từ cổng chính mà không ai hay biết.

Huỳnh Ni được Lục Hồng Huấn nhắc nhở trước nên dĩ nhiên đã để ý mọi thứ xung quanh, việc kẻ thù đặt máy nghe lén khó mà qua mắt được cô. Cứ như vậy, Hắc Lão Đại hưng sư động chúng cứ ngỡ sẽ bắt được con cá gián điệp vừa to vừa đẹp. Nào ngờ chỉ chuốc nhục mất mặt mà thôi. Trên giường trong phòng Huỳnh Ni còn hiếm hoi tinh nghịch một lần để lại dấu mặt cười lè lưỡi như muốn lêu lêu lão và Đông Nam Hội. Hắc Lão Đại xém tý phun máu vỡ lòng ngực mà chết vì tức.

“Huỳnh Ni, aaaaaaaaaaaaa, đừng để ta bắt được cô, ta sẽ nhốt cô vào tầng hầm, nuôi cô như nô lệ tình dục cho cả tổ chức sử dụng, nội tạng cô tôi sẽ mổ ra bán bớt. Gruww”

Đây không phải là thời cơ đánh nhau sống chết với kẻ địch. Cho nên các cậu đang định nghe tôi kể về một trận đấu hoành tráng nữa của Huỳnh Ni với Hắc Lão Đại sao? Xin lỗi, ngủ mơ đi nhé…



Lão già kể chuyện ở tửu điếm vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười muốn ăn đòn, nói ra một câu như vậy.

---[2]---

Quay lại Nhật Bản. Trên con đường Nhiễm Nam gây rối.

“A ha, Nam. Tốt quá. Tìm được anh rồi” Một cô gái rất tươi múp khác cũng trên con đường đó nhảy cẫng reo lên.

Nhiễm Nam trợn mắt ngạc nhiên nhìn cô nàng này rồi tức giận nói “Nguyệt Dạ, tại sao em lại ở đây? Em đến Nhật Bản bằng cách nào?”

Khốn kiếp, chuyện gì đây? Sao Nguyệt Dạ lại ở đây? Còn nữa, cô ấy quả thật là…

“Hao, cậu nói xem tên dị nhân đó định khiêu chiến với chính phủ và dị cảnh của Nhật Bản hả? Dám chạy nhanh như vậy, thật là muốn gây chuyện a. Mẫu Hoàng là người mạnh nhất trong tứ hoàng mà cũng chưa từng hống hách như vậy đâu đó” Cô gái xinh đẹp mắt tròn to quay sang nhìn chàng trai nhỏ con vác quan tài bên cạnh, lắc vai anh ta hỏi.

“Thật đáng ngưỡng mộ nha. Không như mẹ nuôi, Làm Mẫu Hoàng mà cái gì cũng kiêng kỵ hông dám làm. Phải đến xem anh ta là ai mới được. Hi hi” Cô nói.

“Hồ Nha, đừng lắc nữa, đừng có lắc. Cậu muốn thì chúng ta tới gặp anh ta đi”

“Nguyệt Dạ, em dám một mình tới đây tìm anh hả? Ai cho em biết anh đang ở Nhật Bản vậy? Để sau đi, anh sẽ hỏi tội em sau. Hồng Nhan, tại sao cô ấy lại ở đây. Là Hồng Nhan thật sao? Điều này là không thể nào” Nhiễm Nam mặc kệ Nguyệt Dạ, cậu vội vàng xoay người nhìn lại bên kia đường phía xa xa.

Ở nơi đó Hồng Nhan vẫn xinh đẹp năng động như ngày nào nhìn về phía Nhiễm Nam như lần đầu cậu gặp cô ấy. Khuôn mặt đó, thân hình đó, ánh mắt đó, nụ cười đó. Đó chính là Hồng Nhan không thể lẫn đi đâu được. Đó chính là người con gái hắn cảm thấy áy náy nhất, có lỗi nhất. Khi cô mang nặng đẻ đau con của hắn, lúc cô đơn độc một mình đối diện với kẻ xấu trong chính căn nhà của mình. Trong khi cô bị giết hại thì hắn, hắn đang chơi bời gái gú. Đến cuối cùng thì cô và hai đứa con sinh đôi cũng chết trong đau đớn.

Mối hận với Đông Nam Hội, Impossible Club cũng từ đây mà ra. Sự ân hận đã gặm nhấm hắn bấy lâu nay. Không có khi nào rảnh mà hắn không vào Thời Không Giới để thăm mộ ba mẹ con nàng. Nhìn khuôn mặt còn mang nét đau đớn của cô và hai đứa con thông qua lớp kính của quan tài chôn trong Thời Không Giới. Đáy lòng Nhiễm Nam lúc nào cũng cảm thấy như nhỏ máu, hận bản thân hắn và hận cả kẻ thủ ác.

Nhưng tại sao? Cô gái này hoàn toàn giống hệt Hồng Nhan phiên bản trẻ lại 1 đến 2 tuổi vậy. Nhưng Hồng Nhan không hề có anh chị em gì khác cả. Cô chỉ có một bà mẹ già ở quê mà thôi. Trên đời này có thể có hai người giống nhau như hai giọt nước mà không phải là sinh đôi sao?

“Hồng Nhan? Cô ấy chết rồi mà?” Nguyệt Dạ chụp lấy cánh tay của Nhiễm Nam ôm chặt vào ngực. Môi cô nàng chu lên hờn dỗi nhưng cô cũng không dám biểu lộ gì thái quá bởi vì cô biết Hồng Nhan là ai. Cô còn từng nói chuyện với Hồng Nhan rồi nữa là, cũng biết trong lòng Nhiễm Nam thì cô gái tên Hồng Nhan chiếm vị trí quan trọng cỡ nào. Nhưng mà cô gái đứng bên cạnh tên đeo quan tài đó là ai? Sao lại trông y hệt Hồng Nhan như vậy?

“Này này… Làm gì nhìn chằm chằm cô ấy như vậy hả?” Hao sừng sộ lên, mặt gã bắt đầu đỏ bừng. Cái quan tài nhỏ sau lưng gã kêu cót két lên khi gã ghen tuông. Gã đứng lên che trước mặt Hồ Nha khiến cô nhăn tít lông mày. “Nói cho anh biết, tôi là chồng tương lai của cô ấy, anh biết điều thì đừng có nghĩ tới chuyện vô ích”.

“Nè nè, ai là vợ chưa cưới của cậu bao giờ hả Hao, đừng tự nhận vơ. Anh mập kia, anh đúng là gan dạ nha, gây chuyện vậy mà còn dám đứng yên ở đây. Không sợ dị cảnh tới bắt hả?”

“Đúng đó. Hồng Nhan, chúng ta tìm chỗ vắng đã rồi nói chuyện sau” Nhiễm Nam vội đề tỉnh tinh thần.

“Hồng Nhan?” Hồ Nha nghiêng đầu thắc mắc nhưng thấy Nhiễm Nam đã nắm tay Nguyệt Dạ chạy đi rồi thì cô cũng hồ hởi chạy theo khiến anh chàng nhỏ con vác quan tài, Hao phải lật đật co giò lên phóng theo cô nàng.

Nhiễm Nam dắt theo Nguyệt Dạ chạy quẹo tới quẹo lui tìm một chỗ vắng vẻ chờ Hồng Nhan đến. Cậu ta đã chuyển từ theo dõi nhìn trộm xuyên không gian bên phía biệt thự của Meow Meow sang nhìn trộm Hồng Nhan rồi, không sợ lạc mất dấu cô nàng. Bên phía Meow Meow quả thật không còn khiến Nhiễm Nam lo lắng quá nữa. Không phải vì Nhiễm Nam đột nhiên không để ý tới tính mạng của Meow Meow mà là vì cô không có nguy hiểm gì cả nên cậu ta mới không bận tâm nữa.

Đừng quên Hồn Ước hiện tại có thể khống chế tới hơn 800 kilomet cũng đồng nghĩa với việc Nhiễm Nam truyền âm linh hồn cũng có thể đạt khoảng cách như thế. Chỉ cần hỏi thăm bằng truyền âm hỏi xem Meow Meow ở đâu với các vệ sĩ Đầu Gấu rồi các vệ sĩ suy nghĩ câu trả lời trong đầu cho Nhiễm Nam đọc thấy là được. Tin tức chính là Meow Meow đang an toàn, Nhiễm Nam yên tâm hẳn.

Trở lại thì quả thật đến sóng sinh mệnh hay còn gọi là khí tức của cô gái này cũng y hệt Hồng Nhan. Có thể nói giống như là Hồng Nhan sống lại vậy chứ không phải chị em sinh đôi gì cả. Cho dù là sinh đôi thì cũng không thể có khí tức giống hệt nhau như vậy được.

Sóng sinh mệnh - Khí tức của một sinh vật chia làm hai phần cấu tạo. Một phần chính nhất là hình thành từ cơ cấu cấu tạo ý thức hoặc linh hồn của sinh vật đó. Phần phụ chính là hình thành từ cấu tạo năng lượng và cấu tạo sinh học của cơ thể sinh vật. Phần này có thể giả mạo được nhưng phần hình thành từ ý thức hoặc linh hồn thì không thể làm giả được.

Giống như vân tay vậy, trong thế giới người thường thì là thứ độc nhất của mỗi người. Trong vũ trụ không thể nào có hai cá thể có khí tức linh hồn y hệt nhau được trừ phi là dùng đến công pháp đặc biệt nào đó phân tách linh hồn ra đưa vào phân thân. Nhưng cho dù như vậy thì giữa phân thân và chính thể nếu chịu khó cảm nhận thật kỹ vẫn sẽ có sự khác biệt rất nhỏ giữa khí tức của cả hai. Cô gái trước mắt này không hề như vậy, linh hồn cô ta không khác Hồng Nhan một chút nào hết.

Cô gái trước mắt này… quả thật chính là Hồng Nhan không thể sai được. Nhưng cô ấy còn đang nằm trong mộ ở Thời Không Giới kia mà? Bên cạnh mộ còn có Ý Thể của cô. Làm thế nào mà cô lại ở đây, đi chung với một tên lạ mặt được chứ? Còn không nhận ra Nhiễm Nam và Nguyệt Dạ nữa. Thật khiến lòng Nhiễm Nam rối tung lên. Chính vì thoáng thấy cô ấy nên cậu chàng mới dừng lại đột ngột khi chạy rồi gây ra rối loạn trên đường phố.



---[3]---

Cộp. Cộp. Cộp.

Tiếng giày cao gót vang lên trong tiếng nhạc cổ điển du dương. Cánh tay mảnh mai của Meow Meow vừa vuốt ve thành cầu thang vừa đi xuống. Cô nàng cười tà mị đi xuống từng bậc một. Cả đại sảnh khi này chẳng có ai ngoài cô cả.



Các vệ sĩ Đầu Gấu trước khi bị bao vây đã biết trước chuyện sẽ xảy ra nên đã rút hết vào trong nhà. Nhiễm Nam lúc trước quan sát nhìn trộm chính là thời gian này. Sau đó thì mọi người lại đi xuống nhà kho ngầm cất rượu của biệt thự. Tại đây đang có một cái cổng Thời Không Giới đã mở từ lâu, chỉ còn vài phút thôi là sẽ hết thời gian duy trì mà biến mất. Mọi người lần lượt đi vào bên trong. Xem như trốn thoát an toàn. Sau này chỉ đợi lúc vắng người trở ra rồi lặng lẽ trốn đi là xong. Dù sao thì qua ngày hôm nay, nơi này cũng đổi chủ và cũng không còn tập trung quá nhiều người của kẻ thù nữa.

Meow Meow bước từ trên lầu hai xuống, mỉm cười nhìn đám dị nhân phá cửa chính và cửa sổ, có cả đám cục súc ỷ mạnh phá tường mà vào. Từng bước chậm rãi, ánh mắt giễu cợt nhìn tất cả. Đến bậc thang thứ ba từ dưới lên, bàn chân cô chẳng còn chạm đất nữa. Cô nàng bắt đầu lơ lửng bay lướt qua đầu bọn chúng.

Từ người cô, linh lực màu đen toát ra từ mờ ảo rồi nhanh chóng đậm dần lên, từng cái bóng người con gái yểu điệu màu đen được hình thành. Giống như mấy cái bóng ma vậy, những bóng người này vừa rời khỏi người Meow Meow thì liền hạ xuống đất. Thân thể chúng nhẹ như lông hồng lả lướt trong khắp đại sảnh, bàn tay mảnh mai, cánh chân thon dài của chúng nhanh chóng vung đòn.

Trong âm điệu sâu lắng của máy phát nhạc đặt trong đại sảnh. Từng tia nắng chiều chiếu xuyên qua khe cửa và cửa sổ, đỗ những tia vàng óng lên sàn nhà bóng loáng. Dàn đồng ca vang lên hòa quyện vào âm nhạc.

Hự. Hự.

Bính. Bốp. Roẹt. Phập.

Á.. Ặc.

A.. A.. Ứ

“Ui da bể trứng con rồi”

“Úi… Hự, bể mu con rồi”

Những cái bóng nhẹ nhàng mềm yếu thế nhưng khi những đá và đấm chạm vào người kẻ địch thì sức sát thương to lớn liền hiện ra. Đa số dị nhân tấn công vào trong nhà điều ở cấp độ chiến lực 400, 500 đến 700 điểm X-Gen. Không tên nào chịu nổi một đấm của những cái bóng. Dội ngược ra ngoài hết. Chỉ thoáng một chốc vậy mà có hơn chục cái xác và mười mấy tên thương tật khác nhau nằm đầy khắp nơi.

Meow Meow tà tà bay ra cửa sảnh chính. Hơn 20 chục cái bóng mờ cũng từ khắp các lỗ hổng của biệt thự trèo ra ngoài, lao đầu lên tấn công những kẻ bên ngoài.

Bố Già trợn nứt con mắt, từ trời cao nhìn xuống trận chiến đảo chiều bên dưới mà không hiểu nổi. Từ bao giờ con ả Meow Meow này lại trở nên lợi hại như thế?

“Chào Bố Già, lần đầu gặp bố, Meow Meow có lễ” Meow Meow bay thẳng lên trời rồi dừng lại ở đối diện cách lão Hội Chủ Impossible Club tầm 200 mét, hơi nghiêng người chào và nói. Giọng nói mang theo lực hấp dẫn kỳ lạ khiến lão như nhìn thấy ảo giác vậy. Hàm răng trắng bóng của cô nàng khiến lão thoáng có chút thất thần.

“Bố Già à, có người nói với tôi thế này. Kẻ đó muốn tôi thử nghiệm xem tôi có thể giết lão được không. Nếu thành công vậy thì thật là đỡ phiền phức. Tôi cứ thế mà đi giết hết mấy kẻ như lão, ví dụ như Epicol hay tên Hắc Hội Chủ của Đông Nam Hội và những kẻ cần giết khác. Không cần phải nhức đầu vung cần nữa” Meow Meow cười như hoa nở. Quanh người cô có một trường năng lượng kỳ lạ làm cho Bố Già có cảm giác bản thân muốn bộc phát hết tâm tình ra bên ngoài, thoải mái mà phát huy tình cảm của mình. Khi cô cười lên, năng lượng đó còn lớn mạnh hơn nữa xém chút đã khiến lão nở nụ cười theo cô rồi.

“Vậy nên. Bố Già, đến đây thử chiêu với em đi” Meow Meow bay tới gần Bố Già, quần áo trên người bỗng dưng bị linh lực bao lấy rồi xé toạc ra. Một cơ thể “Eva” hoàn mỹ sáng bóng, tinh khiết như pha lê hiện ra dưới ánh mặt trời làm lão ta chói cả mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Lão đang ra sức kìm nén dục vọng bản năng giống đực của mình đến mướt mồ hôi.

Không thể hiểu nổi. Cô ả gián điệp trước mắt này không hề đem lại cho lão cảm giác nguy hiểm hay áp lực gì theo kiểu chiến đấu cả nhưng lại khiến lão có cảm giác rùng mình hãi hùng. Cô ta lấy đâu ra tự tin như vậy chứ là vì cái gì?

1 phút trôi qua từ khi biệt thự của Meow Meow bị bao vây. Các vệ sĩ Đầu Gấu đã an toàn đi vào Thời Không Giới, cánh cổng Thời Không Giới vẫn còn đó nhưng đã sắp biến mất. Bên phía vây công chết hơn 30 người. Những cái bóng đen cũng đã tan rã và biến mất không còn vết tích sau 15 giây xuất hiện nhưng chiến tích để lại của chúng thật là huy hoàng.

1 phút 5 giây sau khi biệt thự bị bao vây. Meow Meow đối chiến Bố Già chính thức bắt đầu. Trên bầu trời cao, Meow Meow khỏa thân lao thẳng vào Bố Già. Bố Già tuy có cảm giác lo lo kỳ lạ nhưng đã sống đến hơn 50 tuổi như lão thì có chuyện gì mà chưa từng trải, lão tập trung tinh thần, ra tay cực nhanh.

Lực lượng dị năng từ tế bào toàn thân của lão khởi động. Hai bàn tay lập tức rời khỏi cơ thể, hai ngón trỏ và ngón giữa của mỗi bàn tay tạo thành kiếm chỉ. Từ đầu các ngón tay vô số mảnh ghép năng lượng màu xanh nhẹ tổ hợp hiện ra, hòa vào nhau tạo thành hai lưỡi kiếm dài bén nhọn hơn 50 mét mỗi cái.

Hai bàn tay lão mang theo hai lưỡi kiếm cực dài, lao trên không trung với tốc độ như đạn bắn, như sét đánh. Khoảng cách giữa hai bên chẳng bao xa. Meow Meow đang lao đến còn chưa kịp phản ứng đã bị hai lưỡi kiếm chém ngang chém dọc vào người vài nhát nhanh đến tạo ra tàn ảnh. Cô nàng đang cười tà tà bay tới liền bị phân thây thành hơn 10 mảnh. Đầu, cổ, hai tay, hai bàn chân, nữa dưới, nữa trên, hai cái bánh bao mềm từ phần ngực tách rời nhau ra rồi rơi giữa trời cao thẳng xuống phía mặt đất bên dưới.

Tiếng hét thảm thiết của Meow Meow từ cái đầu đang rơi liền vang lên đầy hãi hùng trong nụ cười khẩy của Bố Già.

“Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

“Hừ”

Cùng lúc này thì Nhiễm Nam cũng đã đứng trước mặt cô gái nọ. Nguyệt Dạ vẫn ôm chặt cánh tay của cậu ta như để khẳng định chủ quyền.

“Hồng Nhan. Em là Hồng Nhan thật sao? Chuyện này thật quá vô lý” Nhiễm Nam nhào lên định ôm chầm lấy cô gái, không để cô rời xa, không để cô cô đơn một mình về sau nữa.

“Hồng Nhan? Cô ấy là ai, rất giống dung mạo của tôi sao?” Hồ Nha lên tiếng. Tên Hao thì vẫn chàng ràng bên cạnh người cô với cái quan tài đeo sau lưng. Gã ta nhảy tọt ra trước chặn đôi bàn tay của Nhiễm Nam lại. Cỗ quan tài theo bước nhảy mà tưng lên cành cạch.

Thấy thế Hồ Nha đáng yêu tức giận, hét lên “Hao, anh liệu hồn đó, mẹ tôi có bị sức mẻ chỗ nào tôi đánh anh chết cho anh coi”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Ước Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook